Chương 37:
Đoàn Tử Lai Tập
22/05/2023
Trời đã về chiều, những người đến chúc tết Vương bộ đầu vào buổi sáng sau khi dùng cơm hầu như đã rời đi hết, khi Phàn Trường Ngọc bước vào nhà, chỉ thấy phu thê Vương bộ đầu và thê tử, cùng với Vương lão phu nhân đang ngồi trên giường ở sương phòng phía đông.
Vương lão phu nhân hình như đã ngoài tám mươi tuổi, khuôn mặt không nhăn nheo như lão bà tử ở nông thôn, mà là một loại phúc hậu tròn trịa, trông khá hiền lành.
Vương phu nhân có khung xương khỏe mạnh, nhưng không phải vẻ lưng hùm vai gấu, nghe phụ thân nàng nói lúc trước bà ấy cũng từng là bộ khoái, cũng biết chút công phu quyền cước, tướng mạo nhìn rất hiền lành, giữa hai lông mày lại có một cỗ khí khái hào hùng.
“Đây là Trường Ngọc đúng không?” Vương phu nhân nhìn thấy Phàn Trường Ngọc liền mỉm cười: “Thật là một đứa nhỏ tốt, xem thân hình rắn chắc này xem, là một hạt giống võ thuật tốt.”
Phàn Trường Ngọc mỉm cười vấn an bà ấy cùng Vương lão phu nhân.
Lúc trước ở huyện Thanh Bình từng có một kỹ nữ rất nổi tiếng, bên ngoài thường gọi là Ngọc nương.
Đối với đứa bé gái trong huyện mang theo chữ “Ngọc” ở cuối tên, người bên ngoài liền không trực tiếp gọi Ngọc nương, mà là trực tiếp gọi tên của các nàng.
Nếu trực tiếp gọi là Ngọc nương, rất có ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe nói đối phương là kỹ nữ.
Trường Ninh nắm lấy vạt áo của Phàn Trường Ngọc, trốn sau lưng nàng, lộ ra một đôi mắt nai con rụt rè nhìn Vương phu nhân.
Nhìn thấy bé, Vương phu nhân cười càng tươi hơn, lấy một nắm kẹo vẽ trong đĩa vẫy tay với Trường Ninh: “Bộ dáng của tiểu Ninh Ninh cũng quá dễ thương, lại đây lấy kẹo ăn đi.”
Trường Ninh không dám trực tiếp đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc nói: "Phu nhân cho muội kẹo, đến nhận lấy đi."
Lúc này Trường Ninh mới lon ton chạy tới nhận kẹo trong tay của Vương phu nhân, bé nhỏ người, tay cũng nhỏ, không cầm được nhiều kẹo như vậy, Vương phu nhân nhét rất nhiều kẹo vào túi váy của bé.
Trường Ninh giòn tan nói: "Tạ phu nhân."
Vương phu nhân và Vương lão phu nhân liếc nhìn nhau, cười đến không ngậm được miệng, Vương phu nhân nhịn không được nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm hồng hồng của Trường Ninh, nói: “Một đứa nhỏ nhỏ người thế, sao có thể hiểu chuyện như vậy?”
Bà ấy mỉm cười nhìn Phàn Trường Ngọc: “Có phải là do a tỷ dạy tốt không?”
Phàn Trường Ngọc thẹn thùng đỏ mặt cười: "Ngài quá khen."
Nàng không giỏi nói chuyện trong nhà, nhưng lời nói lại thật lòng, Vương phu nhân và Vương lão phu nhân đều rất thích tính cách thẳng thắn này, Phàn Trường Ngọc thỉnh thoảng nói vài câu lại khiến họ cười đến mang tai, chỉ có bản thân Phàn Trường Ngọc là cực kỳ mờ mịt vì sao bọn họ lại cười thành như thế này.
Vương phu nhân muốn giữ hai tỷ muội ở lại ăn cơm và qua đêm, Phàn Trường Ngọc từ chối lời thịnh tình này, bởi vì Tạ Chinh vẫn đang đợi nàng ở cửa hàng sách.
Khi từ biệt, Vương bộ đầu đích thân tiễn nàng ra ngoài: “Sau khi châu phủ bên kia tiếp nhận vụ án phụ mẫu của cháu, xem như đã chính thức kết án, lúc trước ta sợ mấy năm trước phụ mẫu cháu đã kết thù nhà, nhưng lại là sơn phỉ đi tìm tàng bảo đồ, bây giờ tàng bảo đồ cũng không còn ở nhà của cháu, vậy cháu cũng không có gì phải sợ, cứ yên tâm sinh sống trong trấn, có khó khăn gì thì tới chỗ ta."
Phàn Trường Ngọc nói cảm tạ, sau đó hỏi: "Thúc có biết ở châu phủ bên kia là vị đại nhân nào xét xử vụ án này không?"
Vương bộ đầu chỉ là một bộ khoái nho nhỏ ở huyện Thanh Bình, thật sự không biết những chuyện này, sau khi lắc đầu, không khỏi hỏi: “Sao cháu lại hỏi chuyện này?”
Phàn Trường Ngọc sợ cái chết của phụ mẫu mình sẽ liên quan đến nhiều người ở phía sau giống như Ngôn Chính đã nói, không muốn nói nhiều cho Vương bộ đầu biết sẽ rước lấy mầm tai vạ, vì vậy nói: "Không có gì ạ, chỉ hỏi thôi."
Nàng muốn điều tra nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của phụ mẫu mình, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu từ nơi quan viên đã thẩm tra xử lý vụ án này.
Đêm hôm đó, quan binh mang về một người còn sống về, chỉ cần biết người kia đã khai những thứ gì, có thể sẽ lý giải được bí ẩn về nguyên nhân cái chết của phụ mẫu nàng.
Khi Ngôn Chính hỏi nàng sẽ làm gì nếu quan phủ nói dối, nàng đã nghĩ đến việc bí mật tìm đến quan viên đã thẩm tra xử lý án này.
Trong thoại bản đều không phải viết như vậy sao, tóm lấy quan tham, đêm tối lộng gió lẻn vào phủ quan tham, bắt lấy quan tham, cùng đối phương thương lượng, hoặc là đổi lấy tiền tài, hoặc là lấy được manh mối mình muốn từ quan tham đó.
Chỉ cần nàng biết quan viên thụ lý vụ án này là ai, nàng sẽ có nhiều thời gian để từ từ điều tra chi tiết của đối phương.
Khi Phàn Trường Ngọc dẫn Trường Ninh đến cổng, Vương phu nhân cầm theo hai hồng bao vội vàng chạy theo: "Hai hồng bao mừng tuổi này cháu nhận lấy!"
Một trong hai cái hồng bao cũng còn chưa được gấp chặt, có vẻ như bà ấy vừa mới tạm thời chuẩn bị.
Phàn Trường Ngọc từ chối nhưng bị Vương phu nhân cứng rắn ép vào trong ngực nhận lấy.
Sau khi Trường Ninh đi ra khỏi cổng Vương gia liền mở hồng bao ra, đổ đồ vật bên trong ra, kinh hỉ đưa cho Phàn Trường Ngọc xem: "A tỷ, là thỏi bạc!"
Trong hồng bao đưa cho Phàn Trường Ngọc, cũng là hai thỏi bạc.
Đây là hồng bao đầu tiên nàng nhận được sau khi phụ mẫu qua đời, Phàn Trường Ngọc ngoái đầu nhìn về phía nhà Vương gia, đối với phần chăm sóc này của Vương bộ đầu và Vương phu nhân, trong lòng nàng vẫn có chút cảm xúc ngổn ngang.
Trường Ninh đưa thỏi bạc cho Phàn Trường Ngọc: "A tỷ giữ đi."
Trong vạt áo của bé cùng cái túi nhỏ bên trong đều đã chất đầy kẹo của Vương phu nhân đưa cho, không còn chỗ để cất thỏi bạc nữa.
Phàn Trường Ngọc nhận lấy nói: "Vậy tỷ cất cho muội trước, về nhà liền bỏ vào hộp nhỏ của muội."
Trường Ninh có một chiếc hộp nhỏ chuyên dùng để đựng tiền mừng tuổi, nhưng hai tháng trước, bởi vì xử lý tang sự cho phụ mẫu, bé cũng đem hộp nhỏ đóng góp vào, hiện tại mới tích lũy lần nữa.
Sau khi nghe Phàn Trường Ngọc nói, Trường Ninh vui vẻ "Vâng" một tiếng.
Trên con phố này rất ít cửa hàng mở cửa, gánh hàng rong đi ngang qua càng ít hơn, trên phố chỉ có một ít trẻ nhỏ đang chơi đùa.
Có lẽ tin trưng thu lương thực đã truyền đến huyện Thanh Bình, quán trà quán ăn nói đến trận chiến Sùng châu lần này, không khỏi nhắc đến trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước.
Bọn trẻ đã nghe người lớn nói nhiều, trong trò chơi truy bắt người xấu: “Mạnh Thúc Viễn" lại trở thành người xấu bị vây bắt.
Trong loại trò chơi này, đứa trẻ bình thường đóng vai đại anh hùng, đứa trẻ luôn bị bắt nạt đóng vai Mạnh Thúc Viễn, sau khi đứ trẻ bị bắt sẽ bị những đứa trẻ khác đến xô đẩy và bắt nạt mình.
Trường Ninh nghe thấy những đứa trẻ đó la hét và đuổi theo đứa trẻ đang đóng vai Mạnh Thúc Viễn, vì vậy cũng ngẩng đầu lên nói với Phàn Trường Ngọc: “Mạnh Thúc Viễn là một đại gian thần."
Phàn Trường Ngọc khẽ siết chặt tay muội muội mình, nói: "Trò chơi như vậy, Trường Ninh không được phép chơi, biết không?"
Trường Ninh hỏi: "Tại sao?"
Phàn Trường Ngọc kiên nhẫn giải thích với bé: "Những đứa trẻ đó chỉ đang dùng loại trò chơi này để bắt nạt đứa trẻ đang đóng vai Mạnh Thúc Viễn kia thôi, Trường Ninh không thể học theo bọn họ."
Lúc này Trường Ninh mới gật đầu.
Phàn Trường Ngọc giúp bé vuốt lại mái tóc mềm mại lòa xòa trước trán: “Trước đây phụ mẫu cũng đều không thích nhìn bọn trẻ chơi đùa như vậy.”
Trường Ninh lập tức nói: “Ninh Ninh sẽ không học theo bọn họ đâu!”
Phàn Trường Ngọc cười xoa xoa cái đầu tròn của bé, nhưng suy nghĩ của nàng lại có chút trôi đi xa.
Nàng từ nhỏ đã cứng rắn, khi còn bé trong nhóm trẻ con nổi tiếng mạnh mẽ, những đứa bé trai lớn hơn nàng hai, ba tuổi đều bị nàng đánh khóc chạy về nhà mách phụ mẫu.
Phụ mẫu nàng luôn lấy đạo lý thuyết phục người, nếu như nàng làm sai, phụ mẫu sẽ phạt nàng, nếu như nàng có lý, phụ mẫu sẽ giúp nàng lý luận với người khác.
Nhưng chỉ có một lần, nàng cùng với những đứa trẻ khác chơi trò bắt người xấu, có một đứa trẻ đóng vai Mạnh Thúc Viễn bị một đứa trẻ khác không biết nặng nhẹ đẩy ngã, cái trán đập vào trên mặt đất bị thương, phụ mẫu của đứa trẻ bị thương tìm tới cửa nhà tranh luận.
Lần đó Phàn Trường Ngọc không đẩy người, cũng không đi theo những đứa trẻ kia bắt nạt đứa trẻ đóng vai Mạnh Thúc Viễn.
Nhưng khi mẫu thân nghe nàng nói nàng cũng đi theo chơi trò chơi này thì đột nhiên bật khóc, phụ thân của nàng cũng rất tức giận, phạt nàng trong sân cả buổi chiều.
Phàn Trường Ngọc nghĩ hồi lâu, cảm thấy phụ mẫu có lẽ không thích nàng đi theo ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Đêm hôm đó khi nàng trở về phòng, đôi mắt của mẫu thân nàng vẫn còn sưng, bắt nàng cam đoan về sau cũng không được chơi trò chơi đánh đại gian thần Mạnh Thúc Viễn nữa.
Trong lòng Phàn Trường Ngọc lúc nào cũng cảm thấy có lỗi, nàng chưa bao giờ thấy mẫu thân khóc thảm thiết như vậy, nhất định là bản thân nàng đã làm cho mẫu thân thất vọng.
Cho nên khi nghe muội muội theo những đứa trẻ kia nói Mạnh Thúc Viễn là đại gian thần, sợ Trường Ninh trở về đi theo những đứa trẻ trong ngõ nhỏ chơi trò chơi này, nàng mới sớm dạy bảo Trường Ninh.
Sau khi ra khỏi nhà Vương bộ đầu, Phàn Trường Ngọc không quen đường xá trong huyện nên sau khi hỏi đường đến cửa hàng sách, quanh quẩn lượn đi lượn lại vài vòng lớn, đi ngang qua Dật Hương lâu trở ở huyện thành thì tình cờ gặp Du Thiển Thiển.
Du Thiển Thiển mặc một chiếc áo khoác lớn được trang trí bằng lông cáo trắng, phía trước và cổ tay áo được thêu những hoa văn tinh xảo phức tạp bằng chỉ vàng, trông không khác gì những thiếu nữ trẻ tuổi chưa xuất các.
Nàng ta tựa hồ là muốn ngồi xe ngựa rời đi, phía trước có mấy quản sự đứng trước mặt nàng ta, cúi đầu khom lưng nghe nàng ta phân phó.
Du Thiển Thiển vừa giải thích xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đang dẫn theo một đứa bé gái giống như búp bê sứ từ trên phố bên kia đi tới, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Ta vốn định trở lại trấn tìm muội, không nghĩ tới ở trước cửa tiệm vừa vặn đụng phải muội."
Phàn Trường Ngọc cười chúc mừng năm mới, sau đó hỏi: "Chưởng quỹ tìm muội có chuyện gì sao?"
Du Thiển Thiển nói: "Ngày mai chỗ ta có một mối làm ăn lớn, không thể thiếu sự hỗ trợ của muội!"
-
Cửa hàng sách lớn nhất huyện thành, trong ngày mồng một tết vẫn kinh doanh như thường lệ.
Khi Tạ Chinh bước vào cửa hàng, chưởng quỹ cửa hàng sách đang gảy bàn tính, hỏi: "Công tử muốn mua gì?"
Đầu ngón tay của Tạ Chinh rủ xuống một sợi dây treo ngọc bội, chưởng quỹ nhìn thấy ngọc bội kia, thái độ trong nháy mắt trở nên cung kính, khóm người làm một động tác "mời": "Công tử mời lên trên lầu để nói chuyện."
Chưởng quỹ đưa Tạ Chinh đến một nhã gian ở lầu một phía trên cửa hàng sách, trên chiếc bàn gỗ lê đối diện với cửa sổ, trên đó có trưng bày một chiếc bình sứ cổ mỏng màu trắng, bên trong bình có cắm một đóa hồng mai sắp nở nghiêng nghiêng, cửa gỗ khắc hoa lộ ra tuyết mịn bên ngoài, thật sự có vài phần ý cảnh.
“Quý khách, xin mời ở đây đợi một lát, ta lập tức đi gọi đông gia đến.”
Khi chưỡng quỹ hiệu sách vừa rời đi, có một gã sai vặt tiến vào dâng trà.
Ngụy Nghiêm rất giỏi trà đạo, Tạ Chinh đã được ông ta dạy dỗ mười sáu năm, vẫn hiểu biết được ít nhiều về trà đạo.
Trà được đưa tới, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm, đã thấy không kém đồ cống phẩm từ trong cung.
Hắn cúi đầu nhìn những đóa hồng mai trong chiếc bình sứ trắng trên bàn, ngón tay thon dài gõ gõ hai cái vào nắp trà.
Chưa tới một lát, Triệu Tuân đã đẩy cửa đi vào, trên gương mặt phong lưu nở ra nụ cười: "Không biết Hầu gia tới thăm, không từ xa tiếp đón."
"Triệu công tử khách khí."
Tạ Chinh đang ngồi trên ghế bành, tư thế nhàn nhã, lúc nói lời này, thậm chí bên trong có mấy phần áp bách đảo khách thành chủ.
Triệu Tuân nói: "Chuyện Hầu gia giao cho Triệu mỗ, Triệu mỗ đã bí mật phái người đi làm, Hầu gia cứ việc yên tâm, cho dù quan binh có điều tra, cũng không tra ra được cái gì."
Tạ Chinh nhướng mắt: "Còn có một việc cần người của ngươi đi làm."
"Là chuyện gì?"
"Ngụy Tuyên phái quan binh đi cướp lương thực ở Tế châu, lập tức sẽ nhảy đến trước mặt của Hạ Kính Nguyên, kinh thành bên kia, dùng chuyện cướp lương thực giết hại người vô tội làm ầm ĩ lên, lên án Ngụy đảng."
Âm thanh lên án của bách tính càng lớn, lời vạch tội của quan viên trên triều đình càng hiệu quả.
Khi Triệu Tuân nghe là phải đi chèn ép Ngụy đảng, vội vàng cúi đầu và nói: "Triệu mỗ sẽ sai người đi làm."
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, trên môi nở nụ cười nhạt.
Triệu Tuân do dự một chút, hỏi: "Hầu gia vì sao nhìn Triệu mỗ như vậy?"
Tạ Chinh cầm tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm: "Thanh thành mầm tuyết, một búp chỉ hái một lá, hàng tiến cống hoàng thất, không nghĩ tới ở nơi chật hẹp như huyện Thanh Bình có thể uống được trà ngon bậc này.”
Triệu Tuân nói: "Triệu mỗ là một thương nhân, phải phí chút bạc mới có được thứ tốt như vậy, biết Hầu gia ở đây, đương nhiên phải đem ra hiếu kính Hầu gia."
Khóe miệng Tạ Chinh ép xuống: "Thương nhân bình thường không thể làm ra chuyện một giọt nước không lọt như vậy, mua hai mươi vạn thạch lương thực mà không bị quan phủ phát giác, trong nhà tài lực hùng hậu thế kia, thật muốn tìm Ngụy Tuyên báo thù, trong triều vẫn còn có đảng Lý thái phó có thể dựa vào, ngươi tốn công tốn sức đến tìm bản hầu, cũng không phải là muốn nhờ bản hầu báo thù giùm, không bằng là nói nhìn trúng uy vọng của bản hầu với mười vạn quân sĩ của Huy châu."
Đôi mắt phượng của hắn khóa chặt người không giống thương nhân trước mặt, giống như sói hoang đối đầu với linh cẩu: “Thứ ngươi muốn chính là binh quyền trong tay bản hầu. Nếu đã là hợp tác, bản hầu cũng không thích một đồng minh che che giấu giấu. "
Triệu Tuân im lặng trong vài hơi, sau đó phá lên cười vài tiếng, không còn thái độ vâng dạ trước đó, ngồi đối diện với Tạ Chinh: “Quả nhiên, không có gì có thể gạt được pháp nhãn của Hầu gia."
Vương lão phu nhân hình như đã ngoài tám mươi tuổi, khuôn mặt không nhăn nheo như lão bà tử ở nông thôn, mà là một loại phúc hậu tròn trịa, trông khá hiền lành.
Vương phu nhân có khung xương khỏe mạnh, nhưng không phải vẻ lưng hùm vai gấu, nghe phụ thân nàng nói lúc trước bà ấy cũng từng là bộ khoái, cũng biết chút công phu quyền cước, tướng mạo nhìn rất hiền lành, giữa hai lông mày lại có một cỗ khí khái hào hùng.
“Đây là Trường Ngọc đúng không?” Vương phu nhân nhìn thấy Phàn Trường Ngọc liền mỉm cười: “Thật là một đứa nhỏ tốt, xem thân hình rắn chắc này xem, là một hạt giống võ thuật tốt.”
Phàn Trường Ngọc mỉm cười vấn an bà ấy cùng Vương lão phu nhân.
Lúc trước ở huyện Thanh Bình từng có một kỹ nữ rất nổi tiếng, bên ngoài thường gọi là Ngọc nương.
Đối với đứa bé gái trong huyện mang theo chữ “Ngọc” ở cuối tên, người bên ngoài liền không trực tiếp gọi Ngọc nương, mà là trực tiếp gọi tên của các nàng.
Nếu trực tiếp gọi là Ngọc nương, rất có ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe nói đối phương là kỹ nữ.
Trường Ninh nắm lấy vạt áo của Phàn Trường Ngọc, trốn sau lưng nàng, lộ ra một đôi mắt nai con rụt rè nhìn Vương phu nhân.
Nhìn thấy bé, Vương phu nhân cười càng tươi hơn, lấy một nắm kẹo vẽ trong đĩa vẫy tay với Trường Ninh: “Bộ dáng của tiểu Ninh Ninh cũng quá dễ thương, lại đây lấy kẹo ăn đi.”
Trường Ninh không dám trực tiếp đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc nói: "Phu nhân cho muội kẹo, đến nhận lấy đi."
Lúc này Trường Ninh mới lon ton chạy tới nhận kẹo trong tay của Vương phu nhân, bé nhỏ người, tay cũng nhỏ, không cầm được nhiều kẹo như vậy, Vương phu nhân nhét rất nhiều kẹo vào túi váy của bé.
Trường Ninh giòn tan nói: "Tạ phu nhân."
Vương phu nhân và Vương lão phu nhân liếc nhìn nhau, cười đến không ngậm được miệng, Vương phu nhân nhịn không được nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm hồng hồng của Trường Ninh, nói: “Một đứa nhỏ nhỏ người thế, sao có thể hiểu chuyện như vậy?”
Bà ấy mỉm cười nhìn Phàn Trường Ngọc: “Có phải là do a tỷ dạy tốt không?”
Phàn Trường Ngọc thẹn thùng đỏ mặt cười: "Ngài quá khen."
Nàng không giỏi nói chuyện trong nhà, nhưng lời nói lại thật lòng, Vương phu nhân và Vương lão phu nhân đều rất thích tính cách thẳng thắn này, Phàn Trường Ngọc thỉnh thoảng nói vài câu lại khiến họ cười đến mang tai, chỉ có bản thân Phàn Trường Ngọc là cực kỳ mờ mịt vì sao bọn họ lại cười thành như thế này.
Vương phu nhân muốn giữ hai tỷ muội ở lại ăn cơm và qua đêm, Phàn Trường Ngọc từ chối lời thịnh tình này, bởi vì Tạ Chinh vẫn đang đợi nàng ở cửa hàng sách.
Khi từ biệt, Vương bộ đầu đích thân tiễn nàng ra ngoài: “Sau khi châu phủ bên kia tiếp nhận vụ án phụ mẫu của cháu, xem như đã chính thức kết án, lúc trước ta sợ mấy năm trước phụ mẫu cháu đã kết thù nhà, nhưng lại là sơn phỉ đi tìm tàng bảo đồ, bây giờ tàng bảo đồ cũng không còn ở nhà của cháu, vậy cháu cũng không có gì phải sợ, cứ yên tâm sinh sống trong trấn, có khó khăn gì thì tới chỗ ta."
Phàn Trường Ngọc nói cảm tạ, sau đó hỏi: "Thúc có biết ở châu phủ bên kia là vị đại nhân nào xét xử vụ án này không?"
Vương bộ đầu chỉ là một bộ khoái nho nhỏ ở huyện Thanh Bình, thật sự không biết những chuyện này, sau khi lắc đầu, không khỏi hỏi: “Sao cháu lại hỏi chuyện này?”
Phàn Trường Ngọc sợ cái chết của phụ mẫu mình sẽ liên quan đến nhiều người ở phía sau giống như Ngôn Chính đã nói, không muốn nói nhiều cho Vương bộ đầu biết sẽ rước lấy mầm tai vạ, vì vậy nói: "Không có gì ạ, chỉ hỏi thôi."
Nàng muốn điều tra nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của phụ mẫu mình, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu từ nơi quan viên đã thẩm tra xử lý vụ án này.
Đêm hôm đó, quan binh mang về một người còn sống về, chỉ cần biết người kia đã khai những thứ gì, có thể sẽ lý giải được bí ẩn về nguyên nhân cái chết của phụ mẫu nàng.
Khi Ngôn Chính hỏi nàng sẽ làm gì nếu quan phủ nói dối, nàng đã nghĩ đến việc bí mật tìm đến quan viên đã thẩm tra xử lý án này.
Trong thoại bản đều không phải viết như vậy sao, tóm lấy quan tham, đêm tối lộng gió lẻn vào phủ quan tham, bắt lấy quan tham, cùng đối phương thương lượng, hoặc là đổi lấy tiền tài, hoặc là lấy được manh mối mình muốn từ quan tham đó.
Chỉ cần nàng biết quan viên thụ lý vụ án này là ai, nàng sẽ có nhiều thời gian để từ từ điều tra chi tiết của đối phương.
Khi Phàn Trường Ngọc dẫn Trường Ninh đến cổng, Vương phu nhân cầm theo hai hồng bao vội vàng chạy theo: "Hai hồng bao mừng tuổi này cháu nhận lấy!"
Một trong hai cái hồng bao cũng còn chưa được gấp chặt, có vẻ như bà ấy vừa mới tạm thời chuẩn bị.
Phàn Trường Ngọc từ chối nhưng bị Vương phu nhân cứng rắn ép vào trong ngực nhận lấy.
Sau khi Trường Ninh đi ra khỏi cổng Vương gia liền mở hồng bao ra, đổ đồ vật bên trong ra, kinh hỉ đưa cho Phàn Trường Ngọc xem: "A tỷ, là thỏi bạc!"
Trong hồng bao đưa cho Phàn Trường Ngọc, cũng là hai thỏi bạc.
Đây là hồng bao đầu tiên nàng nhận được sau khi phụ mẫu qua đời, Phàn Trường Ngọc ngoái đầu nhìn về phía nhà Vương gia, đối với phần chăm sóc này của Vương bộ đầu và Vương phu nhân, trong lòng nàng vẫn có chút cảm xúc ngổn ngang.
Trường Ninh đưa thỏi bạc cho Phàn Trường Ngọc: "A tỷ giữ đi."
Trong vạt áo của bé cùng cái túi nhỏ bên trong đều đã chất đầy kẹo của Vương phu nhân đưa cho, không còn chỗ để cất thỏi bạc nữa.
Phàn Trường Ngọc nhận lấy nói: "Vậy tỷ cất cho muội trước, về nhà liền bỏ vào hộp nhỏ của muội."
Trường Ninh có một chiếc hộp nhỏ chuyên dùng để đựng tiền mừng tuổi, nhưng hai tháng trước, bởi vì xử lý tang sự cho phụ mẫu, bé cũng đem hộp nhỏ đóng góp vào, hiện tại mới tích lũy lần nữa.
Sau khi nghe Phàn Trường Ngọc nói, Trường Ninh vui vẻ "Vâng" một tiếng.
Trên con phố này rất ít cửa hàng mở cửa, gánh hàng rong đi ngang qua càng ít hơn, trên phố chỉ có một ít trẻ nhỏ đang chơi đùa.
Có lẽ tin trưng thu lương thực đã truyền đến huyện Thanh Bình, quán trà quán ăn nói đến trận chiến Sùng châu lần này, không khỏi nhắc đến trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước.
Bọn trẻ đã nghe người lớn nói nhiều, trong trò chơi truy bắt người xấu: “Mạnh Thúc Viễn" lại trở thành người xấu bị vây bắt.
Trong loại trò chơi này, đứa trẻ bình thường đóng vai đại anh hùng, đứa trẻ luôn bị bắt nạt đóng vai Mạnh Thúc Viễn, sau khi đứ trẻ bị bắt sẽ bị những đứa trẻ khác đến xô đẩy và bắt nạt mình.
Trường Ninh nghe thấy những đứa trẻ đó la hét và đuổi theo đứa trẻ đang đóng vai Mạnh Thúc Viễn, vì vậy cũng ngẩng đầu lên nói với Phàn Trường Ngọc: “Mạnh Thúc Viễn là một đại gian thần."
Phàn Trường Ngọc khẽ siết chặt tay muội muội mình, nói: "Trò chơi như vậy, Trường Ninh không được phép chơi, biết không?"
Trường Ninh hỏi: "Tại sao?"
Phàn Trường Ngọc kiên nhẫn giải thích với bé: "Những đứa trẻ đó chỉ đang dùng loại trò chơi này để bắt nạt đứa trẻ đang đóng vai Mạnh Thúc Viễn kia thôi, Trường Ninh không thể học theo bọn họ."
Lúc này Trường Ninh mới gật đầu.
Phàn Trường Ngọc giúp bé vuốt lại mái tóc mềm mại lòa xòa trước trán: “Trước đây phụ mẫu cũng đều không thích nhìn bọn trẻ chơi đùa như vậy.”
Trường Ninh lập tức nói: “Ninh Ninh sẽ không học theo bọn họ đâu!”
Phàn Trường Ngọc cười xoa xoa cái đầu tròn của bé, nhưng suy nghĩ của nàng lại có chút trôi đi xa.
Nàng từ nhỏ đã cứng rắn, khi còn bé trong nhóm trẻ con nổi tiếng mạnh mẽ, những đứa bé trai lớn hơn nàng hai, ba tuổi đều bị nàng đánh khóc chạy về nhà mách phụ mẫu.
Phụ mẫu nàng luôn lấy đạo lý thuyết phục người, nếu như nàng làm sai, phụ mẫu sẽ phạt nàng, nếu như nàng có lý, phụ mẫu sẽ giúp nàng lý luận với người khác.
Nhưng chỉ có một lần, nàng cùng với những đứa trẻ khác chơi trò bắt người xấu, có một đứa trẻ đóng vai Mạnh Thúc Viễn bị một đứa trẻ khác không biết nặng nhẹ đẩy ngã, cái trán đập vào trên mặt đất bị thương, phụ mẫu của đứa trẻ bị thương tìm tới cửa nhà tranh luận.
Lần đó Phàn Trường Ngọc không đẩy người, cũng không đi theo những đứa trẻ kia bắt nạt đứa trẻ đóng vai Mạnh Thúc Viễn.
Nhưng khi mẫu thân nghe nàng nói nàng cũng đi theo chơi trò chơi này thì đột nhiên bật khóc, phụ thân của nàng cũng rất tức giận, phạt nàng trong sân cả buổi chiều.
Phàn Trường Ngọc nghĩ hồi lâu, cảm thấy phụ mẫu có lẽ không thích nàng đi theo ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Đêm hôm đó khi nàng trở về phòng, đôi mắt của mẫu thân nàng vẫn còn sưng, bắt nàng cam đoan về sau cũng không được chơi trò chơi đánh đại gian thần Mạnh Thúc Viễn nữa.
Trong lòng Phàn Trường Ngọc lúc nào cũng cảm thấy có lỗi, nàng chưa bao giờ thấy mẫu thân khóc thảm thiết như vậy, nhất định là bản thân nàng đã làm cho mẫu thân thất vọng.
Cho nên khi nghe muội muội theo những đứa trẻ kia nói Mạnh Thúc Viễn là đại gian thần, sợ Trường Ninh trở về đi theo những đứa trẻ trong ngõ nhỏ chơi trò chơi này, nàng mới sớm dạy bảo Trường Ninh.
Sau khi ra khỏi nhà Vương bộ đầu, Phàn Trường Ngọc không quen đường xá trong huyện nên sau khi hỏi đường đến cửa hàng sách, quanh quẩn lượn đi lượn lại vài vòng lớn, đi ngang qua Dật Hương lâu trở ở huyện thành thì tình cờ gặp Du Thiển Thiển.
Du Thiển Thiển mặc một chiếc áo khoác lớn được trang trí bằng lông cáo trắng, phía trước và cổ tay áo được thêu những hoa văn tinh xảo phức tạp bằng chỉ vàng, trông không khác gì những thiếu nữ trẻ tuổi chưa xuất các.
Nàng ta tựa hồ là muốn ngồi xe ngựa rời đi, phía trước có mấy quản sự đứng trước mặt nàng ta, cúi đầu khom lưng nghe nàng ta phân phó.
Du Thiển Thiển vừa giải thích xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phàn Trường Ngọc đang dẫn theo một đứa bé gái giống như búp bê sứ từ trên phố bên kia đi tới, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Ta vốn định trở lại trấn tìm muội, không nghĩ tới ở trước cửa tiệm vừa vặn đụng phải muội."
Phàn Trường Ngọc cười chúc mừng năm mới, sau đó hỏi: "Chưởng quỹ tìm muội có chuyện gì sao?"
Du Thiển Thiển nói: "Ngày mai chỗ ta có một mối làm ăn lớn, không thể thiếu sự hỗ trợ của muội!"
-
Cửa hàng sách lớn nhất huyện thành, trong ngày mồng một tết vẫn kinh doanh như thường lệ.
Khi Tạ Chinh bước vào cửa hàng, chưởng quỹ cửa hàng sách đang gảy bàn tính, hỏi: "Công tử muốn mua gì?"
Đầu ngón tay của Tạ Chinh rủ xuống một sợi dây treo ngọc bội, chưởng quỹ nhìn thấy ngọc bội kia, thái độ trong nháy mắt trở nên cung kính, khóm người làm một động tác "mời": "Công tử mời lên trên lầu để nói chuyện."
Chưởng quỹ đưa Tạ Chinh đến một nhã gian ở lầu một phía trên cửa hàng sách, trên chiếc bàn gỗ lê đối diện với cửa sổ, trên đó có trưng bày một chiếc bình sứ cổ mỏng màu trắng, bên trong bình có cắm một đóa hồng mai sắp nở nghiêng nghiêng, cửa gỗ khắc hoa lộ ra tuyết mịn bên ngoài, thật sự có vài phần ý cảnh.
“Quý khách, xin mời ở đây đợi một lát, ta lập tức đi gọi đông gia đến.”
Khi chưỡng quỹ hiệu sách vừa rời đi, có một gã sai vặt tiến vào dâng trà.
Ngụy Nghiêm rất giỏi trà đạo, Tạ Chinh đã được ông ta dạy dỗ mười sáu năm, vẫn hiểu biết được ít nhiều về trà đạo.
Trà được đưa tới, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm, đã thấy không kém đồ cống phẩm từ trong cung.
Hắn cúi đầu nhìn những đóa hồng mai trong chiếc bình sứ trắng trên bàn, ngón tay thon dài gõ gõ hai cái vào nắp trà.
Chưa tới một lát, Triệu Tuân đã đẩy cửa đi vào, trên gương mặt phong lưu nở ra nụ cười: "Không biết Hầu gia tới thăm, không từ xa tiếp đón."
"Triệu công tử khách khí."
Tạ Chinh đang ngồi trên ghế bành, tư thế nhàn nhã, lúc nói lời này, thậm chí bên trong có mấy phần áp bách đảo khách thành chủ.
Triệu Tuân nói: "Chuyện Hầu gia giao cho Triệu mỗ, Triệu mỗ đã bí mật phái người đi làm, Hầu gia cứ việc yên tâm, cho dù quan binh có điều tra, cũng không tra ra được cái gì."
Tạ Chinh nhướng mắt: "Còn có một việc cần người của ngươi đi làm."
"Là chuyện gì?"
"Ngụy Tuyên phái quan binh đi cướp lương thực ở Tế châu, lập tức sẽ nhảy đến trước mặt của Hạ Kính Nguyên, kinh thành bên kia, dùng chuyện cướp lương thực giết hại người vô tội làm ầm ĩ lên, lên án Ngụy đảng."
Âm thanh lên án của bách tính càng lớn, lời vạch tội của quan viên trên triều đình càng hiệu quả.
Khi Triệu Tuân nghe là phải đi chèn ép Ngụy đảng, vội vàng cúi đầu và nói: "Triệu mỗ sẽ sai người đi làm."
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, trên môi nở nụ cười nhạt.
Triệu Tuân do dự một chút, hỏi: "Hầu gia vì sao nhìn Triệu mỗ như vậy?"
Tạ Chinh cầm tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm: "Thanh thành mầm tuyết, một búp chỉ hái một lá, hàng tiến cống hoàng thất, không nghĩ tới ở nơi chật hẹp như huyện Thanh Bình có thể uống được trà ngon bậc này.”
Triệu Tuân nói: "Triệu mỗ là một thương nhân, phải phí chút bạc mới có được thứ tốt như vậy, biết Hầu gia ở đây, đương nhiên phải đem ra hiếu kính Hầu gia."
Khóe miệng Tạ Chinh ép xuống: "Thương nhân bình thường không thể làm ra chuyện một giọt nước không lọt như vậy, mua hai mươi vạn thạch lương thực mà không bị quan phủ phát giác, trong nhà tài lực hùng hậu thế kia, thật muốn tìm Ngụy Tuyên báo thù, trong triều vẫn còn có đảng Lý thái phó có thể dựa vào, ngươi tốn công tốn sức đến tìm bản hầu, cũng không phải là muốn nhờ bản hầu báo thù giùm, không bằng là nói nhìn trúng uy vọng của bản hầu với mười vạn quân sĩ của Huy châu."
Đôi mắt phượng của hắn khóa chặt người không giống thương nhân trước mặt, giống như sói hoang đối đầu với linh cẩu: “Thứ ngươi muốn chính là binh quyền trong tay bản hầu. Nếu đã là hợp tác, bản hầu cũng không thích một đồng minh che che giấu giấu. "
Triệu Tuân im lặng trong vài hơi, sau đó phá lên cười vài tiếng, không còn thái độ vâng dạ trước đó, ngồi đối diện với Tạ Chinh: “Quả nhiên, không có gì có thể gạt được pháp nhãn của Hầu gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.