Chương 30: Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Tình Thiên Bạch Lộc
28/04/2024
Buổi trưa, Trình Cẩm Sơ trở lại Lãm Vân viện ăn cơm trưa cùng Yến Hoan, nhưng Yến Hoan ăn mấy miếng rồi không chịu ăn thêm.
"Buổi sáng tiểu thư ăn gì?" Trình Cẩm Sơ hỏi.
Ngân Hoàn sợ hãi nói: "Hồi phu nhân, tiểu thư ăn nửa gói kẹo xốp."
"Kẹo xốp gì cơ?" Trình Cẩm Sơ lia ánh mắt sắc bén về phía Ngân Hoàn.
Ngân Hoàn không dám giấu diếm, hồi bẩm chi tiết.
Nghe tới Yến Hoan đụng trán vào bàn, vẻ mặt Trình Cẩm Sơ lạnh lùng, vén tóc Yến Hoan trên trán ra để xem xét.
Không rách da nhưng u một cục nhỏ.
"Phu nhân tha tội, sau này nô tỳ nhất định trông coi tiểu thư cẩn thận." Ngân Hoàn quỳ "bịch" xuống đất, sợ hãi cầu xin tha thứ.
Trình Cầm Sơ liếc nhìn Ngân Hoàn run rẩy trên đất từ trên cao, mím môi nói: "Tiểu hài tử bướng bỉnh, dù cho là ta cũng có lúc không trông coi được, không trách ngươi."
Yến Hoan bị thương tất nhiên nàng ta xót xa, nhưng nàng ta mới chưởng Hầu phủ, không lâu trước đó còn xảy ra chuyện liên quan tới mạng người, trên dưới trong phủ bất mãn với nàng nhiều khôn kể. Nếu lại vì việc nhỏ xử phạt hạ nhân, e là hoàn toàn mất lòng người.
Vả lại, trước mặt nàng bận việc ủ rượu và khai trương tửu phường, căn bản không rảnh quan tâm Yến Hoan, chỉ có thể để hạ nhân trông nom. Nếu khắc nghiệt quá mức, sợ sẽ khiến Yến Hoan biến thành khoai lang phỏng tay.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy bây giờ chỉ có thể khoan dung với mọi người.
"Sau này cẩn thận chút, ta ngươi đều là nữ tử, đều biết dung mạo quý giá, nếu tiểu thư bị hủy dung, Hầu gia cũng không tha cho ngươi." Trình Cẩm Sơ vừa đấm vừa xoa cảnh cáo.
"Vâng, sau này nô tỳ nhất định chú ý cẩn thận." Ngân Hoàn sợ hãi toát mồ hôi lạnh khắp người.
"Hơn nữa, để tiểu thư và người đó tiếp xúc ít thôi."
Trình Cẩm Sơ không nói tên nói họ, Ngân Hoàn nghe thấy mà da đầu căng chặt.
Chạng vạng Yến Dương từ học thục về phủ, cúi đầu vẻ mặt không vui, gã sai vặt đằng sau cũng đăm chiêu ủ dột.
"Sao vậy?" Trình Cẩm Sơ thấy vẻ mặt hai người không tốt, vội hỏi.
Gã sai vặt ôm bọc sách, liếc mắt xem xét Yến Dương rồi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia bị tiên sinh quở mắng."
"Vì sao?"
Gã sai vặt hồi bẩm chi tiết.
Hóa ra Yến Dương quen tự do buông thả từ nhỏ, mới vào học đường nhiều thứ không thoải mái, đừng nói nghiêm túc nghe giảng, rất khó để cậu bé ngồi im.
Vả lại tính tình của cậu bé còn rất khó chiều, tiên sinh quở mắng mấy câu cậu bé còn cãi lại, tiên sinh tức giận dựng râu trừng mắt, phạt cậu bé về nhà học thuộc lòng quy tắc đệ tử.
Nàng ta còn tưởng chuyện gì.
Trình Cẩm Sơ nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cũng không cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
"Ta sẽ giải quyết chuyện này, trước đừng nói cho Hầu gia."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Trình Cẩm Sơ biết Yến Dương bị trói buộc một ngày tất nhiên nhàm chán, vì thế bảo cậu bé ra ngoài chơi một lát, sau khi ăn tối xong sẽ dạy cậu bé học thuộc lòng.
Yến Dương vừa nghe có thể chơi thì vô cùng vui vẻ, lập tức ném chuyện bị dạy dỗ chịu phạt lên chín tầng mây.
Khi Thẩm Trường Trạch bước vào Lãm Vân viện nhìn thấy Yến Dương Yến Hoan chơi đùa đuổi bắt trong sân, bên tai không ngớt âm thanh cười vui.
"Phụ thân." Hai hài tử nhìn thấy Thẩm Trường Trạch thì hoan hô chạy lại gần hắn ta.
Thẩm Trường Trạch khom người ôm lấy bọn nhỏ, Trình Cẩm Sơ nghe tiếng đi từ phòng ra, bốn người nhìn nhau cười.
"Phu quân đã trở lại, rửa tay rồi lại ăn cơm."
Thẩm Trường Trạch đáp lời, ôm hai hài tử đi nhanh về phía Trình Cẩm Sơ.
Vào ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng, các chủ tử của Hầu phủ cùng nhau dùng bữa tại Thọ Vĩnh đường để tỏ lòng hiếu thảo.
Ăn cơm xong, hạ nhân bưng trà, Thẩm lão phu nhân ôm Yến Dương vào lòng, hỏi thăm chuyện học hành của cậu bé.
"Buổi sáng tiểu thư ăn gì?" Trình Cẩm Sơ hỏi.
Ngân Hoàn sợ hãi nói: "Hồi phu nhân, tiểu thư ăn nửa gói kẹo xốp."
"Kẹo xốp gì cơ?" Trình Cẩm Sơ lia ánh mắt sắc bén về phía Ngân Hoàn.
Ngân Hoàn không dám giấu diếm, hồi bẩm chi tiết.
Nghe tới Yến Hoan đụng trán vào bàn, vẻ mặt Trình Cẩm Sơ lạnh lùng, vén tóc Yến Hoan trên trán ra để xem xét.
Không rách da nhưng u một cục nhỏ.
"Phu nhân tha tội, sau này nô tỳ nhất định trông coi tiểu thư cẩn thận." Ngân Hoàn quỳ "bịch" xuống đất, sợ hãi cầu xin tha thứ.
Trình Cầm Sơ liếc nhìn Ngân Hoàn run rẩy trên đất từ trên cao, mím môi nói: "Tiểu hài tử bướng bỉnh, dù cho là ta cũng có lúc không trông coi được, không trách ngươi."
Yến Hoan bị thương tất nhiên nàng ta xót xa, nhưng nàng ta mới chưởng Hầu phủ, không lâu trước đó còn xảy ra chuyện liên quan tới mạng người, trên dưới trong phủ bất mãn với nàng nhiều khôn kể. Nếu lại vì việc nhỏ xử phạt hạ nhân, e là hoàn toàn mất lòng người.
Vả lại, trước mặt nàng bận việc ủ rượu và khai trương tửu phường, căn bản không rảnh quan tâm Yến Hoan, chỉ có thể để hạ nhân trông nom. Nếu khắc nghiệt quá mức, sợ sẽ khiến Yến Hoan biến thành khoai lang phỏng tay.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy bây giờ chỉ có thể khoan dung với mọi người.
"Sau này cẩn thận chút, ta ngươi đều là nữ tử, đều biết dung mạo quý giá, nếu tiểu thư bị hủy dung, Hầu gia cũng không tha cho ngươi." Trình Cẩm Sơ vừa đấm vừa xoa cảnh cáo.
"Vâng, sau này nô tỳ nhất định chú ý cẩn thận." Ngân Hoàn sợ hãi toát mồ hôi lạnh khắp người.
"Hơn nữa, để tiểu thư và người đó tiếp xúc ít thôi."
Trình Cẩm Sơ không nói tên nói họ, Ngân Hoàn nghe thấy mà da đầu căng chặt.
Chạng vạng Yến Dương từ học thục về phủ, cúi đầu vẻ mặt không vui, gã sai vặt đằng sau cũng đăm chiêu ủ dột.
"Sao vậy?" Trình Cẩm Sơ thấy vẻ mặt hai người không tốt, vội hỏi.
Gã sai vặt ôm bọc sách, liếc mắt xem xét Yến Dương rồi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia bị tiên sinh quở mắng."
"Vì sao?"
Gã sai vặt hồi bẩm chi tiết.
Hóa ra Yến Dương quen tự do buông thả từ nhỏ, mới vào học đường nhiều thứ không thoải mái, đừng nói nghiêm túc nghe giảng, rất khó để cậu bé ngồi im.
Vả lại tính tình của cậu bé còn rất khó chiều, tiên sinh quở mắng mấy câu cậu bé còn cãi lại, tiên sinh tức giận dựng râu trừng mắt, phạt cậu bé về nhà học thuộc lòng quy tắc đệ tử.
Nàng ta còn tưởng chuyện gì.
Trình Cẩm Sơ nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cũng không cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
"Ta sẽ giải quyết chuyện này, trước đừng nói cho Hầu gia."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Trình Cẩm Sơ biết Yến Dương bị trói buộc một ngày tất nhiên nhàm chán, vì thế bảo cậu bé ra ngoài chơi một lát, sau khi ăn tối xong sẽ dạy cậu bé học thuộc lòng.
Yến Dương vừa nghe có thể chơi thì vô cùng vui vẻ, lập tức ném chuyện bị dạy dỗ chịu phạt lên chín tầng mây.
Khi Thẩm Trường Trạch bước vào Lãm Vân viện nhìn thấy Yến Dương Yến Hoan chơi đùa đuổi bắt trong sân, bên tai không ngớt âm thanh cười vui.
"Phụ thân." Hai hài tử nhìn thấy Thẩm Trường Trạch thì hoan hô chạy lại gần hắn ta.
Thẩm Trường Trạch khom người ôm lấy bọn nhỏ, Trình Cẩm Sơ nghe tiếng đi từ phòng ra, bốn người nhìn nhau cười.
"Phu quân đã trở lại, rửa tay rồi lại ăn cơm."
Thẩm Trường Trạch đáp lời, ôm hai hài tử đi nhanh về phía Trình Cẩm Sơ.
Vào ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng, các chủ tử của Hầu phủ cùng nhau dùng bữa tại Thọ Vĩnh đường để tỏ lòng hiếu thảo.
Ăn cơm xong, hạ nhân bưng trà, Thẩm lão phu nhân ôm Yến Dương vào lòng, hỏi thăm chuyện học hành của cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.