Chương 20: Đi Học
Tình Thiên Bạch Lộc
26/04/2024
Chử Ngọc tức giận véo thịt mềm bên hông nàng ta, nói: “Ngươi còn to mồm hơn chút nữa là toàn bộ Hầu phủ đều nghe thấy cả rồi.”
“Ui ui ui… Ta sai rồi, ta sai rồi.” Đàn Ngọc bị đau liên tục xin tha.
“Phụt ha ha…” Khương Thư bị hai nàng ta chọc cười, cảm giác căng thẳng hòa hoãn hơn chút.
Thẩm Trường Trạch quay trở lại Lãm Vân viện, nhìn cửa phòng mở rộng, không hiểu sao bước chân trở nên nặng nề.
“Cha.” Yến Dương đang chơi trong viện bắt gặp hắn ta.
“Các con đang làm gì vậy?” Thẩm Trường Trạch đi tới, phát hiện hai huynh muội ngồi xổm dưới gốc cây trêu kiến.
“Cha nhìn này, rất nhiều kiến.” Yến Dương dùng nhánh cây vui vẻ đào tổ kiến, khiến bầy kiến tán loạn như ruồi không đầu.
Thẩm Trường Trạch nghẹn họng nhìn trân trân nửa ngày, bỗng nhiên ngộ ra, nên để Yến Dương tìm chút chuyện chính sự để làm rồi.
Đường đường là trưởng tử của Hầu phủ, không thể nuôi thành một tên quần là áo lượt chơi bời lêu lỏng không làm được chuyện gì đàng hoàng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trường Trạch nhấc chân vào phòng.
Trình Cẩm Sơ đang lau chùi hồng anh thương của nàng ta, nghe thấy tiếng động cũng không đứng dậy nghênh đón như mọi ngày.
“Sao tự dưng lại lau thương vậy?” Thẩm Trường Trạch tự rót một ly trà.
Trình Cẩm Sơ nhìn chằm chằm say mê mũi thương sáng choang, giọng nói đôi chút sầu não: “Nhớ lại khi chúng ta ở biên quan.”
Thẩm Trường Trạch đang uống nước chợt sững sờ: “Có lẽ vì gần đây mệt mỏi rồi sao? Nếu mệt thì nghỉ ngơi dăm ba ngày đi, công việc vụn vặt trong phủ cũng không vội làm ngay.”
Trình Cẩm Sơ không nói lời nào.
Thẩm Trường Trạch lại nói tiếp: “Có một chuyện ta muốn bàn bạc với nàng.”
“Yến Dương đã năm tuổi rồi, nên nhập học học vỡ lòng. Ta định vài hôm nữa đưa nó đến tộc học.”
Nhắc đến hài tử, Trình Cẩm Sơ mới hơi để tâm: “Nhưng nó mới đến kinh thành, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây…”
“Nó là trưởng tử Hầu phủ, tuyệt đối không thể nuôi dưỡng dạy dỗ thành hạng người kém cỏi được. Nàng đã tận mắt nhìn thấy biên quan nghèo khổ tàn khốc, ta không muốn để nó đi con đường hung hiểm này, ta muốn để nó làm quan.” Thẩm Trường Trạch trưng vẻ mặt nghiêm túc.
Làm quan thì phải vất vả học hành từ nhỏ, mười năm học hành gian khổ cũng không phải nói cho có.
Trình Cẩm Sơ cắn môi: “Nhưng đề tên bảng vàng nào có dễ như thế, lỡ như Yến Dương không phải đứa trẻ ham học thì sao?”
Đương nhiên nàng ta hy vọng Yến Dương có thể có tiền đồ tốt đẹp nhưng mới nhỏ như vậy đã phải đọc sách, nàng ta hơi xót thương con.
“Phải hay không phải, học hành mấy năm là biết thôi, tóm lại phải biết chữ hiểu lý lẽ.” Thẩm Trường Trạch kiên trì một cách kỳ lạ.
Khương gia có gia tài khổng lồ, Khương Ninh còn phải đến thư viện học tập, Yến Dương sao có thể lười biếng được?
Gây dựng nên Hầu phủ không dễ, lụi bại lại rất đơn giản, chỉ cần không làm gì là được.
“Nếu nàng thật sự muốn tốt cho Yến Dương thì nên tận tâm chỉ bảo đốc thúc nó, chứ không phải yêu thương nuông chiều nó. Mẹ chiều con hư, nàng cũng biết đó.”
Trình Cẩm Sơ nhìn về phía Yến Dương đang chổng mông đào hang trong sân, nhớ lại cái chết thảm thương của cha nàng ta, cuối cùng gật đầu.
Phu quân nói rất đúng, nàng ta không thể để Yến Dương đi con đường của bọn hắn được. Học hành gian khổ so với chết chóc trên chiến trường, không đáng nhắc tới.
Đến tối, sau khi Thẩm Trường Trạch tắm xong bị hai hài tử bám lấy kể chuyện.
Sau khi Thẩm Trường Trạch không yên lòng kể chuyện cả nửa canh giờ, cuối cùng mới dỗ được hài tử đi ngủ, hắn ta không dằn nổi đứng bật dậy.
“Đã trễ thế này rồi, phu quân muốn đi đâu?” Trình Cẩm Sơ nghi ngờ nhìn hắn ta.
“Ui ui ui… Ta sai rồi, ta sai rồi.” Đàn Ngọc bị đau liên tục xin tha.
“Phụt ha ha…” Khương Thư bị hai nàng ta chọc cười, cảm giác căng thẳng hòa hoãn hơn chút.
Thẩm Trường Trạch quay trở lại Lãm Vân viện, nhìn cửa phòng mở rộng, không hiểu sao bước chân trở nên nặng nề.
“Cha.” Yến Dương đang chơi trong viện bắt gặp hắn ta.
“Các con đang làm gì vậy?” Thẩm Trường Trạch đi tới, phát hiện hai huynh muội ngồi xổm dưới gốc cây trêu kiến.
“Cha nhìn này, rất nhiều kiến.” Yến Dương dùng nhánh cây vui vẻ đào tổ kiến, khiến bầy kiến tán loạn như ruồi không đầu.
Thẩm Trường Trạch nghẹn họng nhìn trân trân nửa ngày, bỗng nhiên ngộ ra, nên để Yến Dương tìm chút chuyện chính sự để làm rồi.
Đường đường là trưởng tử của Hầu phủ, không thể nuôi thành một tên quần là áo lượt chơi bời lêu lỏng không làm được chuyện gì đàng hoàng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trường Trạch nhấc chân vào phòng.
Trình Cẩm Sơ đang lau chùi hồng anh thương của nàng ta, nghe thấy tiếng động cũng không đứng dậy nghênh đón như mọi ngày.
“Sao tự dưng lại lau thương vậy?” Thẩm Trường Trạch tự rót một ly trà.
Trình Cẩm Sơ nhìn chằm chằm say mê mũi thương sáng choang, giọng nói đôi chút sầu não: “Nhớ lại khi chúng ta ở biên quan.”
Thẩm Trường Trạch đang uống nước chợt sững sờ: “Có lẽ vì gần đây mệt mỏi rồi sao? Nếu mệt thì nghỉ ngơi dăm ba ngày đi, công việc vụn vặt trong phủ cũng không vội làm ngay.”
Trình Cẩm Sơ không nói lời nào.
Thẩm Trường Trạch lại nói tiếp: “Có một chuyện ta muốn bàn bạc với nàng.”
“Yến Dương đã năm tuổi rồi, nên nhập học học vỡ lòng. Ta định vài hôm nữa đưa nó đến tộc học.”
Nhắc đến hài tử, Trình Cẩm Sơ mới hơi để tâm: “Nhưng nó mới đến kinh thành, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây…”
“Nó là trưởng tử Hầu phủ, tuyệt đối không thể nuôi dưỡng dạy dỗ thành hạng người kém cỏi được. Nàng đã tận mắt nhìn thấy biên quan nghèo khổ tàn khốc, ta không muốn để nó đi con đường hung hiểm này, ta muốn để nó làm quan.” Thẩm Trường Trạch trưng vẻ mặt nghiêm túc.
Làm quan thì phải vất vả học hành từ nhỏ, mười năm học hành gian khổ cũng không phải nói cho có.
Trình Cẩm Sơ cắn môi: “Nhưng đề tên bảng vàng nào có dễ như thế, lỡ như Yến Dương không phải đứa trẻ ham học thì sao?”
Đương nhiên nàng ta hy vọng Yến Dương có thể có tiền đồ tốt đẹp nhưng mới nhỏ như vậy đã phải đọc sách, nàng ta hơi xót thương con.
“Phải hay không phải, học hành mấy năm là biết thôi, tóm lại phải biết chữ hiểu lý lẽ.” Thẩm Trường Trạch kiên trì một cách kỳ lạ.
Khương gia có gia tài khổng lồ, Khương Ninh còn phải đến thư viện học tập, Yến Dương sao có thể lười biếng được?
Gây dựng nên Hầu phủ không dễ, lụi bại lại rất đơn giản, chỉ cần không làm gì là được.
“Nếu nàng thật sự muốn tốt cho Yến Dương thì nên tận tâm chỉ bảo đốc thúc nó, chứ không phải yêu thương nuông chiều nó. Mẹ chiều con hư, nàng cũng biết đó.”
Trình Cẩm Sơ nhìn về phía Yến Dương đang chổng mông đào hang trong sân, nhớ lại cái chết thảm thương của cha nàng ta, cuối cùng gật đầu.
Phu quân nói rất đúng, nàng ta không thể để Yến Dương đi con đường của bọn hắn được. Học hành gian khổ so với chết chóc trên chiến trường, không đáng nhắc tới.
Đến tối, sau khi Thẩm Trường Trạch tắm xong bị hai hài tử bám lấy kể chuyện.
Sau khi Thẩm Trường Trạch không yên lòng kể chuyện cả nửa canh giờ, cuối cùng mới dỗ được hài tử đi ngủ, hắn ta không dằn nổi đứng bật dậy.
“Đã trễ thế này rồi, phu quân muốn đi đâu?” Trình Cẩm Sơ nghi ngờ nhìn hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.