Chương 45: Độ Lượng
Tình Thiên Bạch Lộc
01/05/2024
Từ Linh Nghi vốn đã xinh đẹp động lòng người, ngọc thể dưới quần áo lại càng linh lung hấp dẫn, uyển chuyển đa dạng, Thẩm Trường Trạch vừa thấy đã không rời mắt được.
Đêm dài tịch mịch, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Thẩm Trường Trạch giờ phút này thầm nghĩ phải yêu thương người trong lòng thật tốt.
Như Khương Thư nói, nam tử tam thê tứ thiếp quả thật là chuyện bình thường, hắn ta cũng không cảm thấy mình làm vậy có gì không ổn.
Cánh tay ngọc trắng nõn ôm lấy cổ Thẩm Trường Trạch, Từ Linh Nghi thâm tình ngưỡng mộ nam nhân mình đợi đã nhiều năm, chủ động hôn lên.
Thẩm Trường Trạch nhiệt liệt đáp lại, tỳ nữ ngoài phòng nghe thấy cũng phải xấu hổ đỏ mặt.
Sáng sớm hôm sau, Từ Linh Nghi đến Thọ Vĩnh đường kính trà.
Thẩm lão phu nhân cùng Thẩm mẫu dạy dỗ tượng trưng vài câu rồi uống trà kính.
Đến phiên Khương Thư và Trình Cẩm Sơ, tỳ nữ dâng trà gặp khó khăn, không biết nên để Từ Linh Nghi kính ai trước.
Vào trước vi tôn, Từ Linh Nghi bưng trà đi về phía Khương Thư, quỳ xuống đất hành lễ.
“Phu nhân mời uống trà.”
Khương Thư nhận trà, thấy trong đáy mắt Từ Linh Nghi có vẻ mệt mỏi, làm như ngủ không ngon.
Nhưng sắc mặt nàng ta lại vô cùng tốt, hồng nhuận tỏa sáng, tựa như đóa hoa xinh đẹp vừa được tẩm bổ.
Đợi đến khi Từ Linh Nghi đứng dậy kính trà cho Trình Cẩm Sơ, Khương Thư cẩn thận quan sát tư thái của nàng ta, phát hiện trên người nàng ta có thêm một chút quyến rũ.
Khó trách mọi người đều nói cô nương gia và phụ nhân không giống nhau, hôm nay xem như nàng đã hiểu được.
Trình Cẩm Sơ xanh mặt nhận trà, nhưng cũng không uống.
Từ Linh Nghi không so đo, Thẩm lão phu nhân lại không vui trách cứ vài câu.
Trình Cẩm Sơ không nhịn được, lại không dám lên tiếng chống đối, đành phải tìm cớ rời đi.
“Càng ngày càng không ra gì, chút độ lượng của chính thất phu nhân cũng không có, mọi chuyện trong nhà vẫn cứ phải giao cho Thư Nhi quản lý.”
Thẩm lão phu nhân nhìn về phía Khương Thư, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Được Khương Thư nuôi sáu năm, Thẩm lão phu nhân đã sớm hình thành thói quen xa hoa lãng phí. Lúc này mới qua hơn một tháng khổ cực, bà ta đã chịu không nổi.
Nhất là cơ thể Thẩm lão phu nhân hay ốm đau, ngày ngày đều cần uống thuốc.
Ngày xưa Khương Thư luôn tìm dược liệu tốt nhất làm thuốc, nghĩ ra đủ cách để giảm bớt vị đắng, để cho bà ta lúc uống được thoải mái một chút.
Nhưng thuốc bây giờ, đắng đến mức bà ta muốn chết.
Khương Thư không tỏ vẻ gì, vẻ mặt chân thành nói: "Quản lý gia đình cũng không phải trò đùa, đổi tới đổi lui sẽ khiến người khác chê cười, tổ mẫu chớ nhắc lại.”
“Ta là vì muốn tốt cho ngươi, không biết điều!" Thẩm lão phu nhân bị từ chối, mặt mũi rất không vui.
Chủ mẫu chưởng gia, chỉ có người quản lý gia đình mới được xem là chủ mẫu, mới có thể ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng.
Nhưng Khương Thư dầu muối không ăn, làm như không thèm để ý chút nào. Khiến Từ Linh Nghi rất nghi hoặc.
Cho đến khi nàng ta trở về Tùng Lam uyển, biết được nội tình về việc quản gia, mới hiểu được.
“Khó trách phu nhân không chịu quản gia, lời đồn bên ngoài là thật." Từ Linh Nghi kinh ngạc mỉm cười.
Mấy năm nay trong kinh đô lan truyền chuyện Tĩnh An Hầu phủ vì tiền tài, mới hạ thấp địa vị cưới nữ nhi của thương nhân.
Hầu phủ nhìn như vẻ vang tôn quý này, đúng là một cái gối thêu hoa.
Từ Linh Nghi có chút mờ mịt, không biết mình đã cược đúng hay cược sai.
Nhưng ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.
Vì cảm tạ Khương Thư, Từ Linh Nghi thêu một cái quạt tròn, tự mình đưa đến Thính Trúc lâu.
“Phu nhân, Từ di nương đến rồi." Đàn Ngọc bẩm báo.
Khương Thư cũng không thấy bất ngờ: "Để nàng ấy vào đi.”
Từ Linh Nghi giẫm lên cầu thang lên trên, cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân không dám nhìn lung tung.
Đêm dài tịch mịch, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Thẩm Trường Trạch giờ phút này thầm nghĩ phải yêu thương người trong lòng thật tốt.
Như Khương Thư nói, nam tử tam thê tứ thiếp quả thật là chuyện bình thường, hắn ta cũng không cảm thấy mình làm vậy có gì không ổn.
Cánh tay ngọc trắng nõn ôm lấy cổ Thẩm Trường Trạch, Từ Linh Nghi thâm tình ngưỡng mộ nam nhân mình đợi đã nhiều năm, chủ động hôn lên.
Thẩm Trường Trạch nhiệt liệt đáp lại, tỳ nữ ngoài phòng nghe thấy cũng phải xấu hổ đỏ mặt.
Sáng sớm hôm sau, Từ Linh Nghi đến Thọ Vĩnh đường kính trà.
Thẩm lão phu nhân cùng Thẩm mẫu dạy dỗ tượng trưng vài câu rồi uống trà kính.
Đến phiên Khương Thư và Trình Cẩm Sơ, tỳ nữ dâng trà gặp khó khăn, không biết nên để Từ Linh Nghi kính ai trước.
Vào trước vi tôn, Từ Linh Nghi bưng trà đi về phía Khương Thư, quỳ xuống đất hành lễ.
“Phu nhân mời uống trà.”
Khương Thư nhận trà, thấy trong đáy mắt Từ Linh Nghi có vẻ mệt mỏi, làm như ngủ không ngon.
Nhưng sắc mặt nàng ta lại vô cùng tốt, hồng nhuận tỏa sáng, tựa như đóa hoa xinh đẹp vừa được tẩm bổ.
Đợi đến khi Từ Linh Nghi đứng dậy kính trà cho Trình Cẩm Sơ, Khương Thư cẩn thận quan sát tư thái của nàng ta, phát hiện trên người nàng ta có thêm một chút quyến rũ.
Khó trách mọi người đều nói cô nương gia và phụ nhân không giống nhau, hôm nay xem như nàng đã hiểu được.
Trình Cẩm Sơ xanh mặt nhận trà, nhưng cũng không uống.
Từ Linh Nghi không so đo, Thẩm lão phu nhân lại không vui trách cứ vài câu.
Trình Cẩm Sơ không nhịn được, lại không dám lên tiếng chống đối, đành phải tìm cớ rời đi.
“Càng ngày càng không ra gì, chút độ lượng của chính thất phu nhân cũng không có, mọi chuyện trong nhà vẫn cứ phải giao cho Thư Nhi quản lý.”
Thẩm lão phu nhân nhìn về phía Khương Thư, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Được Khương Thư nuôi sáu năm, Thẩm lão phu nhân đã sớm hình thành thói quen xa hoa lãng phí. Lúc này mới qua hơn một tháng khổ cực, bà ta đã chịu không nổi.
Nhất là cơ thể Thẩm lão phu nhân hay ốm đau, ngày ngày đều cần uống thuốc.
Ngày xưa Khương Thư luôn tìm dược liệu tốt nhất làm thuốc, nghĩ ra đủ cách để giảm bớt vị đắng, để cho bà ta lúc uống được thoải mái một chút.
Nhưng thuốc bây giờ, đắng đến mức bà ta muốn chết.
Khương Thư không tỏ vẻ gì, vẻ mặt chân thành nói: "Quản lý gia đình cũng không phải trò đùa, đổi tới đổi lui sẽ khiến người khác chê cười, tổ mẫu chớ nhắc lại.”
“Ta là vì muốn tốt cho ngươi, không biết điều!" Thẩm lão phu nhân bị từ chối, mặt mũi rất không vui.
Chủ mẫu chưởng gia, chỉ có người quản lý gia đình mới được xem là chủ mẫu, mới có thể ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng.
Nhưng Khương Thư dầu muối không ăn, làm như không thèm để ý chút nào. Khiến Từ Linh Nghi rất nghi hoặc.
Cho đến khi nàng ta trở về Tùng Lam uyển, biết được nội tình về việc quản gia, mới hiểu được.
“Khó trách phu nhân không chịu quản gia, lời đồn bên ngoài là thật." Từ Linh Nghi kinh ngạc mỉm cười.
Mấy năm nay trong kinh đô lan truyền chuyện Tĩnh An Hầu phủ vì tiền tài, mới hạ thấp địa vị cưới nữ nhi của thương nhân.
Hầu phủ nhìn như vẻ vang tôn quý này, đúng là một cái gối thêu hoa.
Từ Linh Nghi có chút mờ mịt, không biết mình đã cược đúng hay cược sai.
Nhưng ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không còn đường lui nữa, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.
Vì cảm tạ Khương Thư, Từ Linh Nghi thêu một cái quạt tròn, tự mình đưa đến Thính Trúc lâu.
“Phu nhân, Từ di nương đến rồi." Đàn Ngọc bẩm báo.
Khương Thư cũng không thấy bất ngờ: "Để nàng ấy vào đi.”
Từ Linh Nghi giẫm lên cầu thang lên trên, cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân không dám nhìn lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.