Hậu Thảm Họa

Chương 105

Báo Chỉ Hồ Tường

20/11/2024

Thẩm Định Quân hiển nhiên không phải là loại người bị đao chém mà không trả đũa. nhuy

Lúc trước, lão còn nể tình Thẩm Tinh là con gái của mình nên không tính toán ra tay với cô. Cứ nghĩ nha đầu kia nếu thật có thể phát triển, tương lai tại thành phố Tân Nam này sẽ có một phần của cô, lại có một phần của Thẩm Hàn Vũ. Hai đứa đều là con của lão, sự nghiệp đều thành, nói ra, cũng là một đoạn giai thoại.

Nhưng Thẩm Tinh nếu dung không được đứa em trai này, vậy thì đừng trách thằng cha của nó hạ thủ không lưu tình.  haehyuk8693

Về phần Thẩm Hàn Vũ, Thẩm Định Quân tin tưởng, đứa nhỏ này chỉ là nhất thời bị mê hoặc tâm tư. Nếu không có Thẩm Tinh châm ngòi, con hắn hôm nay sẽ tuyệt đối không nói ra những lời như vậy với cha nó.

Huống chi, đối với đứa con trai này, trong lòng Thẩm Định Quân cũng có chút áy náy. Bởi vì cái giá để ly hôn quá cao, nên lão vẫn không thể cho con trai một thân phận đường hoàng. Mấy năm nay, con trai của lão đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Vô luận là Thẩm Tinh hay Khưu Thành, đặt ở trong mắt Thẩm Định Quân đều chỉ là tôm tép. Trước đó, lão sở dĩ không động tới Khưu Thành, là vì không đáng. Huống chi đối phương lại không sợ chính mình, sau lưng tên Khưu Thành kia tựa hồ còn có chút quan hệ, lão sẽ không tất yếu đi trêu chọc.

Thế nhưng tới khi đối phương làm phiền chính mình, Thẩm Định Quân cũng chả hề kinh hoảng. Cho dù Khưu Thành cùng Bạch lão đại có chút quan hệ, chẳng lẽ Bạch lão đại sẽ vì một con tép xé rách mặt với một ông lớn của thành phố Tân Nam?

Thẩm Tinh cùng Khưu Thành thì là cái thá gì? Không phải chỉ là một nhà máy nuôi cá sao? Hai đứa nhãi nhép chưa thấy cảnh đời, còn chưa trải qua biến cố trong sự nghiệp, đã dám vuốt chòm râu của lão hổ, thật sự là không biết sống chết.

Bọn họ không phải muốn làm từ thiện sao? Được, lão ngược lại muốn xem, từ thiện thật sự có làm tốt đến vậy không?

Thời gian rất nhanh tiến đến đầu tháng một, vấn đề lương thực của thành phố Tân Nam tuy đã thập phần khẩn trương, nhưng vẫn còn miễn cưỡng duy trì cục diện ổn định. Chờ qua hết tháng này, đến tháng hai, chổ bán lương thực trong thành phố của bọn họ còn lương thực để bán cho thị dân hay không, mọi người đều sẽ biết được kết quả. haehyuk8693

Đồng thời, người bên ngoại địa không được chứng thực vấn đề hộ khẩu cũng càng ngày càng nhiều. Những người này muốn điền đầy bụng, chỉ có thể tìm một phần công tác, hoặc là ra giá cao mua lương thực từ chợ đen, hoặc là mạo hiểm tính mạng vào thâm sơn hái thuốc. Còn có một bộ phận lấy việc cắt cỏ đem bán mà sống mỗi ngày.

Bên phía nhà máy nuôi cá của Thẩm Tinh, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến bán cỏ, trừ phần tiêu hao tất yếu, số cỏ dư ra đều sẽ để cho công nhân trong nhà máy sử dụng kỹ thuật ủ phân xanh tồn trữ.

Ấn theo ý của Khưu Thành, chỉ cần trong tay cậu còn có lương thực, thì việc thu mua cỏ khẳng định sẽ vẫn tiếp diễn. Dù sao chờ mùa đông tới, nhiều dê như vậy cũng đều phải ăn cỏ, mà giá thu mua cỏ hiện tại cũng rất thấp.



Buổi chiều hôm đó cũng như bao ngay bình thường khác, bên nhà máy nuôi cá không ngừng có người từ bốn phương tám hướng tụ hội.

Bởi vì cỏ cho gia súc ăn quanh thành phố Tân Nam trong mấy ngày qua đều bị con người cắt gần hết, nên muốn tìm được bãi cỏ có thật nhiều cỏ sinh trưởng, thì phải đi đến nơi xa hơn. Trong hai tháng qua, thường có người sẽ mang theo cả nhà đến các thôn trấn quanh đây cắt cỏ, một lần ra ngoài liền mất ba năm ngày. Thế nhưng tương ứng với thời gian bỏ ra, số cỏ mang về cũng rất khả quan. Có người kỵ xe ba bánh còn người kéo xe đẩy tay, bọn họ mỗi lần bán cỏ xong, đều sẽ đảm bảo được đồ ăn cho gia đình trong mấy ngày kế tiếp. p2haehyuk.wordpress.com

Buổi chiều hơn ba giờ, đội ngũ trước nhà máy càng kéo càng dài, trong khi bánh ngô trên sạp của hai cậu cháu lão Hồ lại càng ngày càng ít, mắt thấy đã sắp chạm tới đáy.

“Bánh ngô sắp hết rồi, phía sau không cần xếp hàng nữa, ngày mai tới sớm lấy đi.” Lão Hồ thấy ở cuối đội ngũ vẫn còn nhiều người đến xếp hàng, liền nhắc nhở bọn họ.

Loại chuyện giống như vậy, gần đây cũng thường thường phát sinh. Từ xế chiều trở đi, thưởng sẽ rất khó đổi được bánh ngô. Nếu sáng mai lại đây xếp hàng, bình thường sẽ có thể đến phiên bọn họ. Có vài người có đông thân nhân, ngược lại có thể phân công nhau hành động. Một mặt sẽ đặc biệt an bài người ở lại xếp hàng bán cỏ, những người khác cứ theo lẽ thường đi cắt cỏ.



“Ai nha, lại không có, hôm nay so với ngày hôm qua còn hết sớm hơn.” Ở phía sau đội ngũ, có người thở dài nói.

“Ngày mai phải sớm đến đây xếp hàng. Hơi chậm một chút, người sẽ đặc biệt nhiều. Hơn nửa ngày cứ trì hoãn ở trong này, còn lại nửa ngày cũng không đủ làm gì, tiếp tục như vậy mãi sao mà chịu nổi chứ?”

“Đừng có mà ai thán. Chổ chúng ta như vậy đã tốt lắm rồi, tôi có một người bạn học tại thành phố xx. Hắn là người địa phương còn không qua nổi những ngày nay, còn không bằng chúng ta nữa. Chính phủ không có lương thực để bán, bọn họ cũng không có nơi kiếm cơm ăn. Cứ như thế, nói không chừng sẽ chết đói mất. Hắn còn hỏi bên chúng ta thế nào, muốn di tản đến đây.”

“Đến đây làm gì? Nhà máy nuôi cá này cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Với đà này, cho dù có nhiều lương thực hơn cũng phải đến lúc hao bằng sạch.”

Những người này bảy miệng tám lưỡi, đều không hề sốt ruột. Người xếp phía trước lại nghĩ, nói không chừng vận khí tốt, vừa vặn sẽ đến phiên bọn họ. Người phía sau lại nghĩ, chờ một lát nữa người đứng trước đều đi hết, bọn họ nói không chừng còn có thể nhặt mót vài thứ.

Dù sao lúc này đã không còn sớm, bọn họ cũng không thể ra ngoài cắt cỏ. Ai nấy đều nhàn rỗi, ở đâu nhàn rỗi chả như nhau, cứ tiếp tục xếp hàng là được.

Lão Hồ hô vài tiếng, thấy đám người ở phía sau đội ngũ chẳng có chút ý tứ giải tán, hắn cũng không để ý đến nữa. Mỗi ngày đều như vậy, hắn đã thành thói quen, chẳng qua, nhân số người đến hôm nay giống như so với bình thường càng nhiều hơn.

Bây giờ chỉ mới hơn ba giờ năm mươi phút chiều, còn chưa đến bốn giờ, lão Hồ nhận lấy số cỏ cuối cùng, liền phất phất tay với đám người phía sau: “Hôm nay bánh ngô đã không còn, mọi người mau giải tán đi!”

“Gì, liền không có? Lúc này mới mấy giờ, còn chưa đến bốn giờ đâu!” Trong đội ngũ có người lớn tiếng hô một câu.

“Hôm nay đã không còn bánh, ngày mai đến sớm một chút.” Lão Hồ biết những người này cắt cỏ đổi vài cái bánh ngô không dễ dàng, cũng không cùng bọn họ đấu khí, ôn tồn nói thêm một câu.

“Con mẹ nó! Ngày hôm qua đến ngày hôm qua không có, hôm nay đến hôm nay lại không có, mấy người không phải đang chơi lão tứ đấy chứ?” Bất đồng với những người thường lui tới chỉ oán giận hai tiếng liền từ bỏ, ngược lại, người này thế nhưng còn cao giọng tức giận mắng to.

“ĐM! Còn lên tin tức này nọ, nói rất dễ nghe, kỳ thật chính là làm bộ thôi chứ gì?” Bên cạnh lập tức có người phụ họa.

“Chỉ bày đặt thiếp vàng lên mặt thôi, nào có dám lấy lương thực ra. Đây rõ ràng là muốn đùa giỡn chúng ta như lũ xiếc khỉ. CMN người ta xem xiếc khỉ còn phải trả tiền xem nữa! Tụi bây chỉ nói một câu là cho qua chuyện rồi sao?”

“Đồ con hoang, đập nhà máy của chúng đi. Cho bọn chó chúng xem, những người cũng khổ chúng ta không dễ bị lừa gạt như thế đâu!”

“Đập nó! Đập nó!” p2haehyuk.wordpress.com

“……”

Trong đám người liền bộc phát ra rất nhiều thanh âm phẫn nộ, ồn ào muốn đánh muốn đập, còn có người không ngừng dũng mãnh lao tới cửa nhà máy.

Mắt thấy tình huống lập tức sẽ mất khống chế, lão Hồ vội vàng dắt lấy cháu trai, cùng với vài bảo an của nhà máy, hợp lực đem cửa sắt nhà máy đóng lại. May mà những người này chỉ giỏi mắng, chứ không dám xông về phía trước, nhờ vậy cửa nhà máy mới thuận lợi đóng lại.

Những người này đại khái là muốn dùng ngôn ngữ xúi giục những người khác cùng bọn họ quậy phá, tốt nhất có thể kích động quần chúng chung quanh, cùng đến phá phách cướp bóc. Đến khi ấy cho dù công an có lại đây, đại khái cũng sẽ thấy bọn họ người đông mà không làm gì được.



Chỉ tiếc phản ứng của những người khác không quá xuất lực, có vài người rõ rệt không muốn can thiệp, lúc này đã yên lặng thối lui qua một bên. Còn có một ít người thoạt nhìn mặc dù có điểm động đậy, nhưng rõ rệt còn đang do dự. Đầu năm nay, án phạt rất nặng, nếu thật nháo ra chuyện gì, bên trên xử lý tới tay, cũng không phải chuyện giỡn. Dạo gần đây, người phạm tội trong thành phố, hoặc là trực tiếp ăn đạn, hoặc sẽ bị lôi hết đến khu Tây Bắc nghèo nàn đào quặng. Muốn ở trong nhà giam ăn không ngồi rồi như xưa à, cứ nằm mơ đi!

“Con mẹ nó, thằng tró lưu manh mày nhảy ra từ đâu hả, mày đang ngại sống quá thư thái phải không?”

Trong lúc những người đó còn đang làm ầm làm ĩ, thì ở phía bên kia đường đột nhiên truyền lại một đạo thanh âm không hài hòa. Chỉ thấy người nọ kỵ xe ba bánh, đang kéo một xe cỏ tính toán lại đây đổi bánh ngô, thế nhưng hắn hôm nay hiển nhiên đã tới chậm.

“Mày cmn là thằng nào? Chán sống hả?” Mấy tên gây chuyện nhất thời thẹn quá thành giận, không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ hôm nay trở về khẳng định sẽ bị xui xẻo.

“Tao còn chưa hỏi tới tụi mày đó? Lão tử ở đây bán cỏ đã được một thời gian, chưa bào giờ gặp qua lũ tôn tữ chúng mày! Thế nào? Muốn gây chuyện? Lão Vương lão Cao, mấy người liền cứ trơ mắt như vậy nhìn đám cháu rùa này?” Người này nói xong, liền điểm danh vài người trong đám đông.

“Không phải là do Lam ca anh không có tới sao? Chúng tôi bên này cũng không có người đáng tin cậy nha.” Trong đám người trốn ở mặt bên, lúc này liền có người ngượng ngùng nói chuyện. p2haehyuk.wordpress.com

Tình huống vừa nãy,  nếu không có một ngừơi có tiếng nói, ai dám đứng ra nói chuyện? Ngay cả chút giúp đỡ cũng không có, đối phương nhân số cũng không ít, nhào ra chả phải là tìm đánh sao?

“Thật con mẹ nó đám tạp chủng!” Người được gọi là Lam ca mắng một tiếng, sau đó liền từ trên xe ba bánh nhảy xuống, hướng về phía nhóm người đứng ở cửa nhà máy, hỏi:“ Vừa nãy là thằng tôn tử nào muốn nháo chuyện?”

“Có vài tên lạ mặt, em trước giờ chưa từng thấy bọn họ tới đây bán cỏ.” Lam ca kia đi thẳng một đường qua bên này, lập tức liền có không ít người tụ tập cạnh hắn. Bên trong đám người này còn có vài đứa nhóc mới chỉ mười mấy tuổi, cũng có cụ ông cụ bà năm sáu mươi tuổi, còn có một vài người phụ nữ cầm đòn gánh, gậy gộc.

“Nhóm tôn tử kia, mau cút nhanh, đừng làm cho lão tử từng bước từng bước đem các ngươi bắt lại đây.” Lam ca nói xong, liền sải chân hướng về phía đám cháu rùa dám đùa giỡn uy phong trước mặt. haehyuk8693

“Hừ, các ngươi chờ đấy.” Người nọ thấy tình cảnh này, biết nhiệm vụ hôm nay của mình đã không thể hoàn thành, nên liền ngoan cường quẳng ra một câu miệng cọp gan thỏ, rồi mang theo vài người xám xịt chạy biến. Ngay cả số cỏ bọn họ mang đến làm đạo cụ cũng chả thèm nhặt.

“Xem ra chúng ta lại mất công một hồi rồi.” Bên trong nhà máy nuôi cá, tại văn phòng quản đốc, Thẩm Tinh cùng Khưu Thành đang thông qua máy ghi hình nhìn chuyện phát sinh bên ngoài nhà máy. nhuy

Thấy sự tình không cần chính mình ra tay, có người liền giúp bọn họ thu thập mấy tên nháo chuyện, Thẩm Tinh cũng hơi có chút cảm thán. Cái gọi thiện có thiện báo, chính là tình huống giống như hôm nay. Vài năm gian nan qua đã khiến cô buông tay cái gọi là sự lương thiện kia từ lâu, nay nếu không phải vì Khưu Thành, chính cô cũng không có khả năng gặp được một phần thiện duyên như vậy.

“Xem ra chúng ta thu mua cỏ nuôi gia súc thời gian dài như vậy cũng không uổng công.” Khưu Thành cũng cười nói.

“Chính là phải tốn mất một lượng bột ngô khổng lồ.” Thẩm Tinh còn nói.

Ngày hôm qua, cô từ chổ Khưu Thành biết được tin tức buổi chiều hôm nay sẽ có người gây chuyện tại nhà máy, cho nên cô cũng đã làm một ít chuẩn bị. Hiện tại trong nhà máy của bọn họ, cũng không còn bình thường như mặt ngoài thoạt nhìn. Chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, trong mấy gian phòng bên cạnh sẽ hộc ra không ít người. Những người này đều do bọn họ hao tốn bột ngô mướn đến. 

“Người kêu Lam ca này rất được, bên cô có muốn nhận không?” Khưu Thành hỏi. Thẩm Tinh bên này nếu không cần, thì bên chổ cậu sẽ hốt người. Đương nhiên, cậu đã tự tay ném cành oliu, đối phương nhận hay không cũng là chuyện của họ, chung quy, dưa hái xanh không ngọt.

“Bên tôi vừa vặn còn thiếu một đội trưởng đội cảnh vệ.” Thẩm Tinh đáp lời. Sau khi thấy bản lĩnh nhất hô bá ứng của người nọ, muốn để hắn đảm nhận chức trưởng nhóm bảo an, đại khái không thành vấn đề.

“Vậy đi, chuyện bên này liền giao cho cô, Tôi cần phải trở về.” Khưu Thành nói xong liền đứng dậy khỏi vị trí. Thời gian đã không còn sớm, A Thường chắc đã tan học rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Thảm Họa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook