Chương 27
Báo Chỉ Hồ Tường
20/11/2024
Sau khi quét một lượt sơn lót cho căn phòng 1506 trong ngày hôm nay, Khưu Thành dựa theo giao ước đã bàn bạc với bọn họ trước đó, đưa cho hai người năm cái bánh ngô. Đến hôm sau, khi bọn họ tới đây quét sơn lần thứ hai, Khưu Thành sẽ như cũ đưa cho họ năm cái bánh, còn bao cả cơm trưa cho hai người.
Vóc dáng của hai thợ xây sửa nhà cho cậu đều không cao, trong đó một người tên là Triệu Lập Tân, bộ dạng vừa thấp vừa gầy. Người còn lại tên là Hoàng An, bộ dạng so với Triệu Lập Tân thì hơi khỏe mạnh hơn chút, người cũng cao hơn, tính tình chất phác. Bình thường, trên cơ bản hắn đều nghe theo lời anh họ Triệu Lập Tân của mình.
Triệu Lập Tân cùng Hoàng An làm việc ở chỗ Khưu Thành một ngày, cảm giác vô cùng hân hoan. Không chỉ nhận được tiền công một cách rộng rãi, mà giữa trưa bọn họ còn được ăn một bữa miễn phí. Hai anh em họ dứt khoát để lại cách liên lạc cho Khưu Thành, còn bảo Khưu Thành lần tới nếu có việc cứ tìm bọn họ đến làm là được, mà Khưu Thành cũng đã đáp ứng.
Khưu Thành cũng thực vừa lòng với hai người thợ xây này. Bọn họ làm việc không chỉ cẩn thận, mà còn không phải kẻ lắm lời.
Đến khi quét tầng sơn lót thứ hai cho phòng 1506, vách tường đã trở nên bằng phẳng hơn. Thực hiện công đoạn này xong, cậu liền có thể dán gương dán lên tường, còn trước đó, Khưu Thành có thể luyện tập thử ở trên sàn trước.
Mà ngay vào lúc này, Khưu Thanh đang ở trong phòng trồng thử cỏ nuôi gia súc. Cậu không định sẽ dùng khuông gỗ tiếp nữa, nhưng lại không thể trực tiếp đem bùn đất đặt ở trên sàn gieo trồng được. Một mặt, sàn nhà sẽ dễ dàng bị rỉ nước, mặt khác cây cỏ cũng không được thông khí.
Khưu Thành trước tìm vài tấm ván gỗ tương đối bằng phẳng rắn chắc ở trên hành lang, rồi chồng chúng lên nhau, bề dầy khoảng 20 cm. Làm được vài cái như vậy, cậu liền bày chúng thành hàng trên sàn nhà, khoảng cách giữa mỗi hàng ước chừng một mét. Sau đó cậu lại đóng vài tấm ván gỗ ở bên trên, mà giữa hai miếng gỗ khó tránh khỏi có khe hở. Thế là cậu làm như trước đây khi đóng khuông gỗ, chèn ở bên trên thêm một tầng vải bố.
"Binh binh binh!" Khưu Thành vung cây búa vài lần, liền đem chiếc đinh khảm sâu vào trong miếng gỗ.
"..." A Thường vô thanh vô tức đi vào từ bên ngoài, ngồi xổm bên cạnh Khưu Thành, nhìn cậu đóng đinh. Cũng không biết hắn vào trong bằng cách nào, cho dù là lúc đi trên mấy tấm gỗ Khưu Thành vừa đóng đinh xong, nhưng hắn cũng không hề phát ra một chút âm thanh.
"Hôm nay bắt được chim sẻ sớm vậy à?" Khưu Thành nhìn hắn lần, lại đem một cái đinh đặt lên trên tấm ván gỗ, trước dùng một tay vịn lấy, còn một tay thì liên tục vung búa xuống. Sau đó, cậu nhanh chóng buông tấm ván ra, ba hai cái liền đem cái định đập cho dính chặt.
"Được ba con." A Thường hạ mắt, vươn ra ngón út cùng ngón áp út đếm đếm, nghĩ nghĩ lại đem ngón giữa cũng thò ra luôn.
"Không có việc gì, về sau không cần bắt chim sẽ nữa. Khoai tây nhà chúng ta rất nhanh sẽ chín thôi." Tối hôm trước sau khi bán đi mấy củ khoai tây, số bột ngô kiếm được đã đủ cho Khưu Thành mua phòng 1506. Vì thế hôm qua cậu đã không đào thêm khoai tây mang ra ngoài bán, cậu định sẽ để cho số khoai tây còn lại phát triển thêm một chút. Ở chợ đêm vào hôm qua, còn có không ít người tới sạp hỏi thăm, khi biết không thể mua được khoai tây, mọi người đều biểu hiện rất thất vọng.
A Thường mím môi không nói lời nào. Hiện tại sông ngòi ở khu vực quanh nhà họ không có lấy một mống cá, muốn bắt được cá thì phải đi đến hạ du sông Tân Nam. Tuy thời gian gần đây không còn phát sinh chuyện kích điện bắt cá, nhưng muốn tìm thấy cá tôm ở nơi này thật sự rất khó. Đêm qua, A Thường đã mang theo cái lưới bị thủng lỗ của mình ngâm ở trong nước hơn nửa đêm. Nhưng hắn cũng chỉ bắt được mấy con cá nho nhỏ bé bằng ngón tay cái. Mấy con cá con này gom hết lại cũng không tới hai lạng thịt. A Thường đành phải tiếp tục nản lòng, đem chúng nó thả về nước.
Đã không có cá, mà ngay cả chuột đồng cùng chim sẻ cũng chẳng bắt được. Hắn thật sự là một bạn lữ vô dụng mà! Khưu Thành khẳng định không thích hắn nữa rồi? Bằng không cậu ngày hôm đó như thế nào sẽ...
"Đi thôi, chúng ta xuống lầu." Lại làm tiếp một ít việc, Khưu Thành xem xem thời gian thấy chênh lệch không nhiều, liền buông việc trong tay, tính xuống lầu làm chút thức ăn, sau đó còn chuẩn bị cho việc bày sạp vào buổi tối.
"..." A Thường cũng không lên tiếng, tiếp tục ỉu xìu héo rũ.
Nếm qua cơm chiều, đem mấy con chim sẻ A Thường bắt được hôm nay xử lý sạch sẽ. Nhìn mấy con chuột đồng trong lồng sắt một lượt, Khưu Thành cuối cùng vẫn không thò tay vào bắt chúng. Hiện tại, số chuột được nuôi trong lồng phần lớn đều là chuột cái cùng con non, cùng với vài con chuột đực, Khưu Thành dự định sẽ giữ chúng lại để phối giống. Số chuột con thì trông còn quá nhỏ, ước chừng phải nuôi thêm một thời gian.
Đêm nay, bọn họ vẫn như trước không mang khoai tây theo, cứ như vậy, số thức ăn cần bán trong hôm nay cũng rất ít. Khưu Thành tính chốc lát khi bày sạp hàng, bán xong chim sẻ cùng cà chua, bọn họ liền trở về sớm chút. Thừa dịp trời tối, bọn họ còn có thể đến khu ruộng gần đấy lấy chút bùn đất.
Khóa kỹ cửa cuốn gara, Khưu Thành ngồi trên xe ba bánh, quay đầu nhìn về phía A Thường. A Thường lúc này đang đứng ở một bên, buông mắt nhìn thùng xe bên cạnh sườn, nhưng lại không chịu ngồi lên xe giống như mọi khi.
"Đi thôi!" Khưu Thành thúc giục hắn. Người này từ tối hôm qua đã bắt đầu trưng ra biểu tình này, về phần nguyên nhân, cậu đại khái cũng có thể đoán được một ít.
"..." A Thường nhếch miệng, đầy mặt ủy khuất nhìn về phía Khưu Thành.
"Có muốn ngồi bên này không?" Khưu Thành vỗ vỗ thùng xe ở phía đối diện. Cậu thật sự có chút không hiểu nổi, chẳng qua chỗ này chỉ bị Thẩm Tinh ngồi lên một chút, người ta cũng không có đi tiểu đánh dấu lên địa bàn của hắn, tổ tông này đến cùng làm sao phát hiện được vậy chứ?
A Thường nhìn nhìn thùng xe được Khưu Thành vỗ vỗ lên, lại nhìn nhìn cái chỗ mình đã quen ngồi trước giờ. Cuối cùng, chàng ta vẫn lắp bắp, ủy ủy khuất khuất cọ qua, ngồi xổm trên vị trí cũ.
Ở trong chợ đêm, Khưu Thành vừa bày sạp không bao lâu, Cát Hồng Xương đã tìm tới nơi.
"Cậu không phải nói sẽ đưa khoai tây qua à? Sao lại không đưa?"
"Hôm nay hàng còn chưa về. Chiều ngày mai tôi sẽ đưa qua." Khưu Thành nguyên bản đã hẹn hắn sẽ giao khoai tây trong khoảng hai ngày tới, nhưng không có ước định cụ thể là ngày nào.
"Cậu hiện tại có thể giao bao nhiêu khoai tây?" Cát Hồng Xương hỏi.
"Đại khái không đến một ngàn cân." Khưu Thành dự tính số lượng, rồi trả lời.
"Có bằng nhóm khoai tây lần trước không?" Cát Hồng Xương lại hỏi.
"Hẳn là không sai biệt lắm!" Nếu vận chuyển từ nơi khác tới, mà cậu hiện tại lại không thể nhìn thấy hàng thì làm sao có thể xác định số khoai tây kia có giống với đợt trước không? Cậu đương nhiên không thể để cho người khác biết, mấy củ khoai tây là do chính cậu trồng ra được.
Cát Hồng Xương trầm ngâm một lát, nói: "Vậy buổi chiều ngày mai, cậu giao cho tôi 340 cân khoai tây đi!"
"Được." Khưu Thành gật đầu đáp ứng.
Đêm nay bọn họ dẹp hàng thật sớm. Sau khi trở lại tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành cùng A Thường trước tiên khiêng mấy cuộn gương gán trong gara lên lầu, tiếp đó lại từ trong nhà cầm ra mấy cái túi, đi ra bên ngoài đào đất.
Dọc theo đường đi, Khưu Thành dẫn đầu đi ở phía trước, A Thường lẽo đẽo theo phía sau. Hai người một trước một sau, cũng không nói chuyện với nhau, vận chuyển từng túi bùn đất đến phòng 1506. Bận việc đến mười hai giờ đêm, Khưu Thành thấy số bùn đất hẳn là đã đủ dùng, liền dẫn A Thường về nhà rửa mặt. Còn bảo hắn đêm nay không cần đi ra ngoài bắt chuột nữa, sớm nghỉ ngơi chút.
A Thường một điểm buồn ngủ cũng không có, trong bóng đêm, hắn điểm mũi chân ngồi xổm trước mặt Khưu Thành. Hai mắt không chút nhấp nháy nhìn bạn đời của mình, trong lòng vạn phần khổ sở, so với mấy lần bị lão Miêu ném đi hồi trước cũng không có khó chịu bằng.
"Sao vậy?" Khưu Thành chậm rãi mở to mắt. Bị A Thường dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, cậu cũng không có biện pháp tâm vô tạp niệm nhập định được.
Khi nghe cậu hỏi mình, A Thường nhất thời liền cảm thấy vạn phần ủy khuất. Qua một hồi cậu chàng liền đỏ hốc mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên nghèn nghẹn.
Thấy hắn như vậy, Khưu Thành nhịn không được muốn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của đối phương, kết quả A Thường đã vùi đầu qua chỗ cậu trước.
Hắn trừ khổ sở, còn có hơi sinh khí. Mặc dù hắn biết, bản thân mình tức giận như vậy quả thực không hề có lý. Hắn vốn vô dụng, Khưu Thành muốn đi tìm những người khác làm bạn lữ đó là chuyện đương nhiên... A Thường nhìn khoảng không ngoài cửa sổ, trong lòng bị đè nén cùng cực. Lúc này đây, hắn chính là không muốn nói lý gì hết.
Khưu Thành giật giật ngón tay, cuối cùng vẫn không có thu tay lại, mà là đặt ở trên vai A Thường. Sau đó cậu lại dịch tới trước mặt A Thường, cũng không còn bảo trì tư thế khoanh chân, mà chậm rãi quỳ đứng lên. Cậu duỗi ra một tay còn lại, đem gương mặt đang nghiêng qua một bên của A Thường xoay về.
"Muốn như vậy sao?" Khưu Thành biết A Thường muốn cái gì. Mấy động tác nhỏ A Thường hay làm với cậu vào buổi tối, cậu cũng không phải hoàn toàn chẳng phát hiện được. Trên thực tế, trong lòng cậu cũng không phải đặc biệt bài xích chuyện này, thậm chí có đôi khi còn nghĩ đến nó. Có một người cùng mình sinh hoạt như vậy thật sự rất hạnh phúc, chẳng qua... Quên đi, sự tình sau này, ai biết được cơ chứ?
Khưu Thành đem môi của mình dán lên hai cánh môi của A Thường, ở mặt trên nhẹ nhàng cắn cắn vài cái. A Thường chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng lên hết, sau đó đầu "ông" một tiếng vang vọng, rồi cái gì cũng không hay biết nữa.
"Đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ tùm lum suốt ngày." Hôn xong, Khưu Thành vỗ nhè nhẹ lên hai má A Thường, cảm thấy hôm nay dừng ở đây cũng được rồi.
Lúc này, khi cổ tay của cậu rụt lại một nửa thì chợt bị bắt lấy, đồng thời hô hấp nóng bỏng của A Thường rơi lên phía trên, sau đó lòng bàn tay liền bị ai đó liếm một ngụm.
A Thường giương mắt nhìn Khưu Thành, bên trong đáy mắt tràn ngập dục vọng thuộc về dã thú. Khi nhìn ánh mắt kia, Khưu Thành cơ hồ đã nghĩ rằng bản thân ngay lập tức sẽ bị hắn nuốt sạch vào bụng.
Người đàn ông trước mặt run run thân thể, từng chút một đem Khưu Thành kéo vào trong lòng. Thật cẩn thận hấp thu khí tức trên người đối phương, thứ đã luôn khiến hắn mê muội, ngửi ngửi từng tấc một, rồi lại nhấm nháp từng tấc từng tấc một... —————————————————– cua đồng bò ngang—–
Khi nắng sớm tà tà chiếu vào phòng ngủ, A Thường mở to mắt, nhìn Khưu Thành ở bên cạnh, lại nhớ đến chuyện tới hôm qua, sau đó liền "bùm" một cái, đỏ lỗ tai.
"Tỉnh rồi? Hôm nay đi cùng tôi gánh nước đi!" Lúc này Khưu Thành cũng thức giấc, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện có hơi trễ, liền quyết định kéo A Thường cùng đi lấy nước với mình.
"Ô..." A Thường đem mặt chôn ở trong gối, như có như không lên tiếng.
"Mau đứng lên!" Trong ngày hôm nay, bọn họ còn phải làm rất nhiều chuyện. Sàn nhà trên lầu còn chưa bố trí xong, mà bố trí xong còn phải đem bùn đất rải ra. Sau đó, họ phải dán gương lên tường, rồi dán cả trên sân thượng, rồi phải ra bên ngoài tìm một ít cỏ cho gia súc về trồng nữa. Khoai tây cũng phải đào lên, buổi chiều cậu còn chở một chuyến hàng đến chỗ Cát Hồng Xương.
"Ô~..." A Thường vẫn oa trên giường không muốn nhúc nhích.
Thẳng đến khi Khưu Thành mặc quần áo đến buồng vệ sinh rửa mặt, hắn lúc này mới vô thanh vô tức bước đến chiếc gương ở tủ quần áo, nhìn người đàn ông trong gương, vừa lòng nhếch miệng nở nụ cười. Hắn bắt không được cá, bắt không được chuột đồng cũng bắt không được chim sẻ, nhưng Khưu Thành vẫn thích hắn nhất. Nguyên nhân chắc chắn là do hắn lớn lên thật dễ nhìn đây mà.
A Thường cẩn thận dùng móng vuốt sửa sang mấy cọng "lông" rối loạn trên đầu. Hắn nhìn chính mình trong gương, càng xem càng cảm thấy vừa lòng.
Vóc dáng của hai thợ xây sửa nhà cho cậu đều không cao, trong đó một người tên là Triệu Lập Tân, bộ dạng vừa thấp vừa gầy. Người còn lại tên là Hoàng An, bộ dạng so với Triệu Lập Tân thì hơi khỏe mạnh hơn chút, người cũng cao hơn, tính tình chất phác. Bình thường, trên cơ bản hắn đều nghe theo lời anh họ Triệu Lập Tân của mình.
Triệu Lập Tân cùng Hoàng An làm việc ở chỗ Khưu Thành một ngày, cảm giác vô cùng hân hoan. Không chỉ nhận được tiền công một cách rộng rãi, mà giữa trưa bọn họ còn được ăn một bữa miễn phí. Hai anh em họ dứt khoát để lại cách liên lạc cho Khưu Thành, còn bảo Khưu Thành lần tới nếu có việc cứ tìm bọn họ đến làm là được, mà Khưu Thành cũng đã đáp ứng.
Khưu Thành cũng thực vừa lòng với hai người thợ xây này. Bọn họ làm việc không chỉ cẩn thận, mà còn không phải kẻ lắm lời.
Đến khi quét tầng sơn lót thứ hai cho phòng 1506, vách tường đã trở nên bằng phẳng hơn. Thực hiện công đoạn này xong, cậu liền có thể dán gương dán lên tường, còn trước đó, Khưu Thành có thể luyện tập thử ở trên sàn trước.
Mà ngay vào lúc này, Khưu Thanh đang ở trong phòng trồng thử cỏ nuôi gia súc. Cậu không định sẽ dùng khuông gỗ tiếp nữa, nhưng lại không thể trực tiếp đem bùn đất đặt ở trên sàn gieo trồng được. Một mặt, sàn nhà sẽ dễ dàng bị rỉ nước, mặt khác cây cỏ cũng không được thông khí.
Khưu Thành trước tìm vài tấm ván gỗ tương đối bằng phẳng rắn chắc ở trên hành lang, rồi chồng chúng lên nhau, bề dầy khoảng 20 cm. Làm được vài cái như vậy, cậu liền bày chúng thành hàng trên sàn nhà, khoảng cách giữa mỗi hàng ước chừng một mét. Sau đó cậu lại đóng vài tấm ván gỗ ở bên trên, mà giữa hai miếng gỗ khó tránh khỏi có khe hở. Thế là cậu làm như trước đây khi đóng khuông gỗ, chèn ở bên trên thêm một tầng vải bố.
"Binh binh binh!" Khưu Thành vung cây búa vài lần, liền đem chiếc đinh khảm sâu vào trong miếng gỗ.
"..." A Thường vô thanh vô tức đi vào từ bên ngoài, ngồi xổm bên cạnh Khưu Thành, nhìn cậu đóng đinh. Cũng không biết hắn vào trong bằng cách nào, cho dù là lúc đi trên mấy tấm gỗ Khưu Thành vừa đóng đinh xong, nhưng hắn cũng không hề phát ra một chút âm thanh.
"Hôm nay bắt được chim sẻ sớm vậy à?" Khưu Thành nhìn hắn lần, lại đem một cái đinh đặt lên trên tấm ván gỗ, trước dùng một tay vịn lấy, còn một tay thì liên tục vung búa xuống. Sau đó, cậu nhanh chóng buông tấm ván ra, ba hai cái liền đem cái định đập cho dính chặt.
"Được ba con." A Thường hạ mắt, vươn ra ngón út cùng ngón áp út đếm đếm, nghĩ nghĩ lại đem ngón giữa cũng thò ra luôn.
"Không có việc gì, về sau không cần bắt chim sẽ nữa. Khoai tây nhà chúng ta rất nhanh sẽ chín thôi." Tối hôm trước sau khi bán đi mấy củ khoai tây, số bột ngô kiếm được đã đủ cho Khưu Thành mua phòng 1506. Vì thế hôm qua cậu đã không đào thêm khoai tây mang ra ngoài bán, cậu định sẽ để cho số khoai tây còn lại phát triển thêm một chút. Ở chợ đêm vào hôm qua, còn có không ít người tới sạp hỏi thăm, khi biết không thể mua được khoai tây, mọi người đều biểu hiện rất thất vọng.
A Thường mím môi không nói lời nào. Hiện tại sông ngòi ở khu vực quanh nhà họ không có lấy một mống cá, muốn bắt được cá thì phải đi đến hạ du sông Tân Nam. Tuy thời gian gần đây không còn phát sinh chuyện kích điện bắt cá, nhưng muốn tìm thấy cá tôm ở nơi này thật sự rất khó. Đêm qua, A Thường đã mang theo cái lưới bị thủng lỗ của mình ngâm ở trong nước hơn nửa đêm. Nhưng hắn cũng chỉ bắt được mấy con cá nho nhỏ bé bằng ngón tay cái. Mấy con cá con này gom hết lại cũng không tới hai lạng thịt. A Thường đành phải tiếp tục nản lòng, đem chúng nó thả về nước.
Đã không có cá, mà ngay cả chuột đồng cùng chim sẻ cũng chẳng bắt được. Hắn thật sự là một bạn lữ vô dụng mà! Khưu Thành khẳng định không thích hắn nữa rồi? Bằng không cậu ngày hôm đó như thế nào sẽ...
"Đi thôi, chúng ta xuống lầu." Lại làm tiếp một ít việc, Khưu Thành xem xem thời gian thấy chênh lệch không nhiều, liền buông việc trong tay, tính xuống lầu làm chút thức ăn, sau đó còn chuẩn bị cho việc bày sạp vào buổi tối.
"..." A Thường cũng không lên tiếng, tiếp tục ỉu xìu héo rũ.
Nếm qua cơm chiều, đem mấy con chim sẻ A Thường bắt được hôm nay xử lý sạch sẽ. Nhìn mấy con chuột đồng trong lồng sắt một lượt, Khưu Thành cuối cùng vẫn không thò tay vào bắt chúng. Hiện tại, số chuột được nuôi trong lồng phần lớn đều là chuột cái cùng con non, cùng với vài con chuột đực, Khưu Thành dự định sẽ giữ chúng lại để phối giống. Số chuột con thì trông còn quá nhỏ, ước chừng phải nuôi thêm một thời gian.
Đêm nay, bọn họ vẫn như trước không mang khoai tây theo, cứ như vậy, số thức ăn cần bán trong hôm nay cũng rất ít. Khưu Thành tính chốc lát khi bày sạp hàng, bán xong chim sẻ cùng cà chua, bọn họ liền trở về sớm chút. Thừa dịp trời tối, bọn họ còn có thể đến khu ruộng gần đấy lấy chút bùn đất.
Khóa kỹ cửa cuốn gara, Khưu Thành ngồi trên xe ba bánh, quay đầu nhìn về phía A Thường. A Thường lúc này đang đứng ở một bên, buông mắt nhìn thùng xe bên cạnh sườn, nhưng lại không chịu ngồi lên xe giống như mọi khi.
"Đi thôi!" Khưu Thành thúc giục hắn. Người này từ tối hôm qua đã bắt đầu trưng ra biểu tình này, về phần nguyên nhân, cậu đại khái cũng có thể đoán được một ít.
"..." A Thường nhếch miệng, đầy mặt ủy khuất nhìn về phía Khưu Thành.
"Có muốn ngồi bên này không?" Khưu Thành vỗ vỗ thùng xe ở phía đối diện. Cậu thật sự có chút không hiểu nổi, chẳng qua chỗ này chỉ bị Thẩm Tinh ngồi lên một chút, người ta cũng không có đi tiểu đánh dấu lên địa bàn của hắn, tổ tông này đến cùng làm sao phát hiện được vậy chứ?
A Thường nhìn nhìn thùng xe được Khưu Thành vỗ vỗ lên, lại nhìn nhìn cái chỗ mình đã quen ngồi trước giờ. Cuối cùng, chàng ta vẫn lắp bắp, ủy ủy khuất khuất cọ qua, ngồi xổm trên vị trí cũ.
Ở trong chợ đêm, Khưu Thành vừa bày sạp không bao lâu, Cát Hồng Xương đã tìm tới nơi.
"Cậu không phải nói sẽ đưa khoai tây qua à? Sao lại không đưa?"
"Hôm nay hàng còn chưa về. Chiều ngày mai tôi sẽ đưa qua." Khưu Thành nguyên bản đã hẹn hắn sẽ giao khoai tây trong khoảng hai ngày tới, nhưng không có ước định cụ thể là ngày nào.
"Cậu hiện tại có thể giao bao nhiêu khoai tây?" Cát Hồng Xương hỏi.
"Đại khái không đến một ngàn cân." Khưu Thành dự tính số lượng, rồi trả lời.
"Có bằng nhóm khoai tây lần trước không?" Cát Hồng Xương lại hỏi.
"Hẳn là không sai biệt lắm!" Nếu vận chuyển từ nơi khác tới, mà cậu hiện tại lại không thể nhìn thấy hàng thì làm sao có thể xác định số khoai tây kia có giống với đợt trước không? Cậu đương nhiên không thể để cho người khác biết, mấy củ khoai tây là do chính cậu trồng ra được.
Cát Hồng Xương trầm ngâm một lát, nói: "Vậy buổi chiều ngày mai, cậu giao cho tôi 340 cân khoai tây đi!"
"Được." Khưu Thành gật đầu đáp ứng.
Đêm nay bọn họ dẹp hàng thật sớm. Sau khi trở lại tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành cùng A Thường trước tiên khiêng mấy cuộn gương gán trong gara lên lầu, tiếp đó lại từ trong nhà cầm ra mấy cái túi, đi ra bên ngoài đào đất.
Dọc theo đường đi, Khưu Thành dẫn đầu đi ở phía trước, A Thường lẽo đẽo theo phía sau. Hai người một trước một sau, cũng không nói chuyện với nhau, vận chuyển từng túi bùn đất đến phòng 1506. Bận việc đến mười hai giờ đêm, Khưu Thành thấy số bùn đất hẳn là đã đủ dùng, liền dẫn A Thường về nhà rửa mặt. Còn bảo hắn đêm nay không cần đi ra ngoài bắt chuột nữa, sớm nghỉ ngơi chút.
A Thường một điểm buồn ngủ cũng không có, trong bóng đêm, hắn điểm mũi chân ngồi xổm trước mặt Khưu Thành. Hai mắt không chút nhấp nháy nhìn bạn đời của mình, trong lòng vạn phần khổ sở, so với mấy lần bị lão Miêu ném đi hồi trước cũng không có khó chịu bằng.
"Sao vậy?" Khưu Thành chậm rãi mở to mắt. Bị A Thường dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, cậu cũng không có biện pháp tâm vô tạp niệm nhập định được.
Khi nghe cậu hỏi mình, A Thường nhất thời liền cảm thấy vạn phần ủy khuất. Qua một hồi cậu chàng liền đỏ hốc mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên nghèn nghẹn.
Thấy hắn như vậy, Khưu Thành nhịn không được muốn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của đối phương, kết quả A Thường đã vùi đầu qua chỗ cậu trước.
Hắn trừ khổ sở, còn có hơi sinh khí. Mặc dù hắn biết, bản thân mình tức giận như vậy quả thực không hề có lý. Hắn vốn vô dụng, Khưu Thành muốn đi tìm những người khác làm bạn lữ đó là chuyện đương nhiên... A Thường nhìn khoảng không ngoài cửa sổ, trong lòng bị đè nén cùng cực. Lúc này đây, hắn chính là không muốn nói lý gì hết.
Khưu Thành giật giật ngón tay, cuối cùng vẫn không có thu tay lại, mà là đặt ở trên vai A Thường. Sau đó cậu lại dịch tới trước mặt A Thường, cũng không còn bảo trì tư thế khoanh chân, mà chậm rãi quỳ đứng lên. Cậu duỗi ra một tay còn lại, đem gương mặt đang nghiêng qua một bên của A Thường xoay về.
"Muốn như vậy sao?" Khưu Thành biết A Thường muốn cái gì. Mấy động tác nhỏ A Thường hay làm với cậu vào buổi tối, cậu cũng không phải hoàn toàn chẳng phát hiện được. Trên thực tế, trong lòng cậu cũng không phải đặc biệt bài xích chuyện này, thậm chí có đôi khi còn nghĩ đến nó. Có một người cùng mình sinh hoạt như vậy thật sự rất hạnh phúc, chẳng qua... Quên đi, sự tình sau này, ai biết được cơ chứ?
Khưu Thành đem môi của mình dán lên hai cánh môi của A Thường, ở mặt trên nhẹ nhàng cắn cắn vài cái. A Thường chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng lên hết, sau đó đầu "ông" một tiếng vang vọng, rồi cái gì cũng không hay biết nữa.
"Đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ tùm lum suốt ngày." Hôn xong, Khưu Thành vỗ nhè nhẹ lên hai má A Thường, cảm thấy hôm nay dừng ở đây cũng được rồi.
Lúc này, khi cổ tay của cậu rụt lại một nửa thì chợt bị bắt lấy, đồng thời hô hấp nóng bỏng của A Thường rơi lên phía trên, sau đó lòng bàn tay liền bị ai đó liếm một ngụm.
A Thường giương mắt nhìn Khưu Thành, bên trong đáy mắt tràn ngập dục vọng thuộc về dã thú. Khi nhìn ánh mắt kia, Khưu Thành cơ hồ đã nghĩ rằng bản thân ngay lập tức sẽ bị hắn nuốt sạch vào bụng.
Người đàn ông trước mặt run run thân thể, từng chút một đem Khưu Thành kéo vào trong lòng. Thật cẩn thận hấp thu khí tức trên người đối phương, thứ đã luôn khiến hắn mê muội, ngửi ngửi từng tấc một, rồi lại nhấm nháp từng tấc từng tấc một... —————————————————– cua đồng bò ngang—–
Khi nắng sớm tà tà chiếu vào phòng ngủ, A Thường mở to mắt, nhìn Khưu Thành ở bên cạnh, lại nhớ đến chuyện tới hôm qua, sau đó liền "bùm" một cái, đỏ lỗ tai.
"Tỉnh rồi? Hôm nay đi cùng tôi gánh nước đi!" Lúc này Khưu Thành cũng thức giấc, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện có hơi trễ, liền quyết định kéo A Thường cùng đi lấy nước với mình.
"Ô..." A Thường đem mặt chôn ở trong gối, như có như không lên tiếng.
"Mau đứng lên!" Trong ngày hôm nay, bọn họ còn phải làm rất nhiều chuyện. Sàn nhà trên lầu còn chưa bố trí xong, mà bố trí xong còn phải đem bùn đất rải ra. Sau đó, họ phải dán gương lên tường, rồi dán cả trên sân thượng, rồi phải ra bên ngoài tìm một ít cỏ cho gia súc về trồng nữa. Khoai tây cũng phải đào lên, buổi chiều cậu còn chở một chuyến hàng đến chỗ Cát Hồng Xương.
"Ô~..." A Thường vẫn oa trên giường không muốn nhúc nhích.
Thẳng đến khi Khưu Thành mặc quần áo đến buồng vệ sinh rửa mặt, hắn lúc này mới vô thanh vô tức bước đến chiếc gương ở tủ quần áo, nhìn người đàn ông trong gương, vừa lòng nhếch miệng nở nụ cười. Hắn bắt không được cá, bắt không được chuột đồng cũng bắt không được chim sẻ, nhưng Khưu Thành vẫn thích hắn nhất. Nguyên nhân chắc chắn là do hắn lớn lên thật dễ nhìn đây mà.
A Thường cẩn thận dùng móng vuốt sửa sang mấy cọng "lông" rối loạn trên đầu. Hắn nhìn chính mình trong gương, càng xem càng cảm thấy vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.