Chương 44
Báo Chỉ Hồ Tường
20/11/2024
Chu Càn Hưng năm nay sáu mươi tám tuổi, con của ông vừa mới đến ba mươi. Lúc trước, ông cùng bà xã của mình vì sinh đứa nhỏ này mà đã trải qua không ít trắc trở. Cả nước chỗ nào có bệnh viện nổi danh bọn họ đều chạy đến khám hết, cũng đi qua không ít nơi cầu thần bái phật, cuối cùng vào năm gần bốn mươi mới có được một đứa con trai.
Mấy năm trước vì gặp phải trận loạn lạc kéo dài kia, vợ của ông đã mất sớm. Hiện tại chỉ còn lại hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Chu Càn Hưng trước đây là một người làm ăn, mắt nhìn cũng khá tốt. Trong thời gian virus X bùng nổ, ông cũng phí không ít tâm tư kinh doanh mới sở hữu được một nông trường nho nhỏ tại một căn cứ lâm thời ở tỉnh thành cách đó không xa.
Hiện tại vacxin phòng ngừa virus X đã xuất hiện, chế độ quản lý quân sự hóa cũng kết thúc, mọi người đều rời đi căn cứ lâm thời trở về nhà mình, toàn thế giới đều đang triển khai công tác trùng kiến sau tai hoạ. Con của ông bấy giờ lại nói muốn thừa dịp này mời chào càng nhiều nhân tài, xây dựng nên một công ty mạng có thực lực.
Chu Càn Hưng hoàn toàn không hiểu nổi công ty internet là gì, thế nhưng con trai nhà mình có tâm muốn lập nghiệp, ông tất yếu phải kiên trì rồi. Dù sao đợi qua vài năm nữa người cha này đã về với cát bụi, bao nhiêu sản nghiệp trong nhà còn không phải đều để cho nó lăn qua lăn lại hay sao? Không bằng hiện tại liền buông tay để cho thằng nhỏ tự làm theo ý mình, có ông ở một bên trông giữ, cho dù thằng bé có vấp ngã, thì cũng không đến mức té quá đau. haehyuk8693
Vì thế ngoại trừ kinh doanh nông trường nhà mình, Chu Càn Hưng còn kiêm luôn công tác hậu cần cho công ty mạng của con trai, chủ quản căn tin, chủ yếu phụ trách sắp xếp ba bữa ăn mỗi ngày.
Đầu năm nay, mọi người đều không dễ sống, nhân tài máy tính cũng vậy. Trừ vài người đã có công ăn việc làm ổn định, đại bộ phận mọi người đều đang giãy dụa trên con đường lo áo ấm cơm no. Mà công ty mạng nhà bọn họ muốn chào mời nhân tài giỏi giang, tốt xấu gì cũng phải cho mọi người ăn no bụng trước đã.
Bình thường, Chu Càn Hưng đều vận chuyển mấy thứ hàng hoá từ nông trường nhà mình tới, chẳng qua quy mô nông trường nhà ông vẫn là hữu hạn. Hơn nữa vì để bảo đảm sản lượng sản xuất, đề cao năng suất của nhân công, nên số hoa màu gieo trồng cũng chỉ có mấy loại.
Vì cải thiện bữa ăn, Chu Càn Hưng cũng ngẫu nhiên đi thăm thú vài ngôi chợ ven tỉnh thành. Đụng phải mấy thức ăn ngon giá rẻ, ông sẽ mua một ít về cho mọi người cải thiện dinh dưỡng. Bất quá người có tiền có của trong thành phố bọn họ vốn rất nhiều, trước mắt lại là thời điểm thiếu thốn vật tư. Chỉ cần có thứ gì mới xuất hiện, giá không chỉ cao tới đắt đỏ, mà tốc độ tiêu thụ còn cực kì nhanh.
(Tỉnh thành: nguyên văn省城, provincal capital. Tra trên GG thì thấy đc chú thích là Nơi dân chúng tụ tập buôn bán đông đúc tại một tỉnh.)
Thành phố Tân Nam cách tỉnh thành cũng không xa, ngồi xe lửa chỉ mất một trạm, hơn ba giờ lộ trình. Chu Càn Hưng nghe người ta nói ở phụ cận nhà ga thành phố Tân Nam có một chợ đêm rất náo nhiệt, bởi vậy ông mới dẫn người lại đây xem đến tột cùng là như thế nào.
Vốn ông cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao thành phố Tân Nam cũng là thành thị nhỏ, công nghiệp nông nghiệp hay khách du lịch đều không nhiều. Chỉ có ngôi trường đại học Tân Nam nữa vời kia coi như còn lấy ra xem được.
Mấy năm nay bị virus X quậy phá như vậy, tất cả các trường tiểu học trung học đại học ở mọi nơi trên cả nước đều đã đóng cửa. Trước cũng có công văn đưa xuống, yêu cầu các căn cứ triển khai công tác giáo dục bắt buộc. Bất quá trong thời gian mấy năm đó, vô luận là người lớn hay con nít, ai ai cũng chẳng có tâm tư đặt trên chuyện học, cho nên công tác này cho đến nay cũng chỉ được triển khai qua loa.
Ngay cả hiện tại cũng như vậy, tâm tư của mọi người cũng không đặt trên việc đọc sách dự thi. Cho dù có thật sự khôi phục kì thi đại học, thí sinh ở các nơi cũng chẳng được bao nhiêu. Huống hồ loại trường hạng ba như đại học Tân Nam thì có thể được phân đến bao nhiêu tài nguyên?
Bởi thế trong lòng của Chu Càn Hưng cũng không ôm bao nhiêu chờ mong với thành phố Tân Nam. Xế chiều hôm nay bọn họ mua vé xe lửa đi ra ngoài, ngồi hơn ba giờ, lúc rời khỏi nhà ga Tân Nam, liền nhìn thấy chợ đêm phụ cận quả nhiên rất náo nhiệt.
Mới vừa đi đến quảng trường nhà ga, một trận gió đêm thổi qua làm cho một cỗ hương vị của cải chua xông đến. Lúc Chu Càn Hưng vừa ngửi thấy, nhất thời liền nuốt một ngụm nước miếng, chạy chậm một đường men theo phương hướng cơn gió thổi đến, cuối cùng ông cũng tìm được hai chàng trai trẻ tuổi bán dưa chua.
Chỉ cần sáu lạng bột ngô là có thể đổi được một cân cải chua, cái giá này ở trong mắt Chu Càn Hưng quả thực là quá phải chăng, bởi vậy ông mới quyết định mua hết.
“Dưa chua này rất ngon, hai cậu nhập hàng từ nơi nào đến vậy?” Thời điểm Khưu Thành cân hàng, Chu Càn Hưng lại xé một miếng bắp cải bỏ vào miệng nhai nuốt.
Lúc này, hai người Khưu Thành đã đem xe ba bánh đẩy đến bãi đất trống trải trên quảng trường nhà ga. Cân điện tử được đặt trên mặt đất, ở mặt trên còn được lót thêm một lớp nilong, kế đến bọn họ mới đem từng nửa bắp cải muối chua vắt ráo rồi để lên.
Chu Càn Hưng thấy cậu làm như vậy, trong lòng càng vừa ý hơn. Tuy ông là một lão thương nhân khôn khéo, nhưng không phải lúc nào cũng đem hai chữ ấy viết ở trên mặt. Có đôi khi ông sẽ cố ý không nói gì hết để xem đối phương làm gì trước.
Nếu như hiện tại Khưu Thành thấy ông dễ nói chuyện, rồi đem cả thùng bắp cải và nước muối chua mang lên bàn cân, ông khẳng định sẽ không chịu. Chẳng qua ông chẳng nói gì, trước đó ông thậm chí còn biểu hiện vài phần giống như kẻ coi tiền như rác. Vậy mà Khưu Thành một chút cũng không làm ra bộ dáng muốn chiếm tiện nghi khách hàng. Chu Càn Hưng thu hành động của đối phương vào mắt, trong lòng đã tự tặng cho người thanh niên này một phần ấn tượng rất tốt. haehyuk8693
“Vài hôm trước, có người vận chuyển bắp cải từ phía Bắc về, gặp phải trời mưa không bán được nên cháu mới đem muối chua.” Khưu Thành một bên vắt ráo nước muối, một bên lại nói với ông bác: “Cải chua này đã mua đi bán lại mấy lần, nên không thể để lâu thêm được, mọi người mua về nhớ ăn nhanh một chút.”
“Không sao, bao kín rồi bỏ trong tủ lạnh, ăn đến cuối tuần chắc cũng không thành vấn đề.” Chu Càn Hưng nói.
“Chắc được đó bác.” Có tủ lạnh quả thật rất tiện lợi. Đợi tháng sau, thành phố Tân Nam của bọn họ không còn hạn chế định mức điện nữa, nhà họ cũng có thể cắm tủ lạnh để sử dụng. Cho dù lâu lâu có làm một nồi bột khuấy lớn, cũng chẳng cần lo không kịp thời ăn hết thì phần còn lại sẽ bị hỏng.
“Thế bình thường mấy cậu còn nhập mấy thứ khác về không? Bác có quản lý một căn tin, lượng thức ăn cần mua cũng khá nhiều.” Chu Càn Hưng cảm thấy Khưu Thành là một người trẻ tuổi phúc hậu, có thể thu xếp qua lại nhiều một chút.
“Qua vài ngày nữa hẳn sẽ có một lô khoai tây được đưa tới.” Khưu Thành nói.
“Khoai tây mấy cậu bán thế nào?” Khoai tây cũng là thứ thường dễ thấy ở các khu chợ ven tỉnh thành thế này.
“Một cân bột ngô đổi một cân bảy lạng khoai tây.” Khưu Thành trực tiếp báo giá mà mình đã giao dịch với Cát Hồng Xương lần trước.
“Vậy mấy cậu có thể giao được bao nhiêu cân?” Chu Càn Hưng vừa nghe cái giá này, hai mắt nhất thời sáng lên bừng bừng.
Với tình hình trước mắt, khoai tây cũng là loại tương đối khó trồng, trên cơ bản lượng hàng bán ra hiện tại đều là được dự trữ từ năm ngoái. Tuy nói khoai tây có hàm lượng nước nhiều hơn bột ngô, nhưng so với bột ngô lại không chắc bụng bằng, có điều thứ này vẫn rất được mọi người hoan nghênh. Bình thường, nếu Chu Càn Hưng có thể tìm kiếm lùng sục ở mấy khu chợ gần nhà rồi dùng một cân bột ngô đổi trở về được một cân rưỡi khoai tây, ông đã cảm thấy cái giá này rẻ lắm rồi.
“Không biết, phải xem đến lúc đó tình hình thế nào nữa.” Khưu Thành thuận miệng nói.
“Chất lượng khoai tây chắc cũng không quá tệ chứ?” Chu Càn Hưng lại tiếp tục truy vấn.
“Khẳng định không kém đâu bác, hồi trước cũng có một chuyến hàng được đưa tới, đều là cung không đủ cầu đấy ạ.” Nhà họ tự trồng ra khoai tây, chất lượng hiển nhiên không thể kém được.
“Vậy đợi đợt hàng kia đưa tới nơi, cậu nhớ chừa lại cho chúng tôi mấy trăm cân nhé. Cậu xem bột ngô của nhà tôi đây này, chất lượng ổn đúng chứ? Đây đều là ngô nông trường nhà tôi trồng ra đấy, đem phơi nắng để khô, rồi mới dùng cối xay đá xay thành bột, còn xay tới mấy lần lận, vừa mịn lại vừa khô ráo nữa.”
Lúc này, Khưu Thành đã cân xong toàn bộ cải muối chua, Chu Càn Hưng lại bảo bọn cậu cùng hai người trẻ tuổi chuyển bột ngô sang đây cân đo, một bên múc bột ngô đặt lên mâm, một bên còn mèo khen mèo dài đuôi. haehyuk8693
“Bác còn có nông trường nữa à? Trồng gì vậy ạ?” Khưu Thành nghe nói đối phương có nông trường, trong lòng nhịn không được động đậy vài suy nghĩ.
“Haizz, chủ yếu vẫn trồng ngô thôi, khoai tây bác cũng có trồng, nhưng bây giờ vẫn còn là cây mầm.” Về chuyện nông trường nhà mình, Chu Càn Hưng cũng không nhiều lời với Khưu Thành.
“Bác không nuôi gà à?” Khưu Thành trực tiếp hỏi ông bác.
“Đầu xuân năm nay vừa mới nuôi được một đám. Như thế nào, cậu cũng muốn nuôi gà à?” Nghe đối phương hỏi như vậy, Chu Càn Hưng lại có điểm yên lòng.
“Bên chỗ bác có dễ mua được gà sống không ạ?” Khưu Thành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Càn Hưng.
“Nói khó cũng không tính là quá khó, khu của bác đông tây nam bắc bốn phương đều thông xe lửa cả rồi. Người làm ăn buôn bán lui tới cũng không ít, chỉ xem có chạm được tới tay không, mấy thứ hàng hoá đó đều tiêu thụ khá nhanh.” Chu Càn Hưng nói.
“Vậy à, cháu sẽ giữ khoai tây cho bác, mà mấy ngày này bác có thể để ý một chút về chỗ bán gà sống ở khu bác không?” Khưu Thành hỏi ông bác.
“Được chứ, để bác tìm mua giúp cho. Về phần khoai tây, mấy đứa giữ khoảng năm trăm cân cho bác. Cuối tuần sau, chúng ta sẽ hẹn gặp ở chỗ này, cũng vào giờ này luôn để giao dịch, cậu xem thế nào?” Chu Càn Hưng nhanh chóng ước định cùng Khưu Thành.
Khưu Thành tự nhiên không có ý kiến khác. Kỳ thật cậu còn muốn thông qua Chu Càn Hưng hỏi thăm một ít tin về nơi bán heo con. Bất quá trước mắt bọn họ vừa mới nhận thức, cậu cũng không tiện đưa ra quá nhiều yêu cầu, trước mua được gà con rồi tính tiếp.
Gần nhất, theo từng ngày từng ngày hai chú gà con nhà họ lớn lên, tâm tư của Khưu Thành cũng theo đó lanh lẹ hơn. Nếu có thể nuôi được một đám gà, vậy thì tiếp qua ba đến năm tháng nữa, nhà bọn họ sẽ có thịt gà trứng gà để ăn rồi.
Sau hai người lại hàn huyên vài câu, Khưu Thành hướng Chu Càn Hưng hỏi thăm giá cả hiện nay của gà sống. Chu Càn Hưng cũng hỏi thăm Khưu Thành phương hướng trong chợ đêm chỗ nào bán nông sản để đi mua. Hai người hoàn thành giao dịch, lại xác định thời gian địa điểm giao dịch lần sau, rồi ai nấy liền tách ra bận rộn chuyện của mình.
Tối hôm đó, ngoại trừ bắp cải muối chua, hai người Khưu Thành cũng không mang mấy bình đồ chua dưa góp ra. Vừa vặn trong mấy bình này có mấy hủ tương ớt cà chua đều đã bị Chu Càn Hưng mua hết, chỉ còn lại mấy hộp hành muối rau hẹ muối. Khưu Thành ngẫm lại, liền không chạy về phía quay hàng của mình mà thay đổi phương hướng, trực tiếp về nhà.
Sau khi về tới nhà, Khưu Thành cùng A Thường cũng không ngừng làm việc. Trong bóng đêm, hai người khiêng ra mấy cái bao, từ bên ngoài chở hết xe đất này đến xe đất khác về tiểu khu, sau đó lại vác từng túi một lên trên lầu. Thẳng cho đến khi, tất cả giá gỗ trong phòng 1504 đều đã được rải đầy bùn đất, còn trộn thêm chút phân bón, cả hai lúc này mới dừng tay.
Mấy hạt đậu phộng đậu nành đem đi ủ mầm lúc trước, hiện tại cũng đều mọc ra mấy chồi non nho nhỏ. Đợi bọn nó lớn thêm chút đỉnh, là có thể di thực đến phòng 1504 trồng rồi.
Lại qua một buổi tối, Khưu Thành cùng A Thường theo thường lệ thức dậy từ rất sớm. Cả hai tới bờ sông múc nước bắt côn trùng, về đến nhà thì Khưu Thành đi đả tọa còn A Thường chăm sóc cho hoa màu cùng gia súc trong nhà. haehyuk8693
Dạo gần đây khi Khưu Thành đả tọa đã không còn thoải mái như lúc ban đầu. Cậu cũng đã tinh tế lật xem bản “Mộc Tu bút kí” kia, nhưng lại không phát hiện ra quá trình tu hành của mình có gì bất ổn. Cậu đoán chừng, điều này đại khái là dấu hiệu muốn đột phá, nhưng cậu cũng không dám chỉ vì lo cái trước mắt, mà mỗi ngày tu hành đả tọa đều chưa từng lười biếng
Đến chín giờ, Khưu Thành xuất định rồi làm chút điểm tâm cho hai người. Hôm trước, sợi khoai tây bọn họ đem chưng đã ăn mất một phần, số còn lại đều đem phơi nắng, hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn rút hết nước. Khưu Thành thấy thế liền tùy tiện lấy xuống một ít đem nấu cùng dưa chua.
Ăn xong điểm tâm, Khưu Thành muốn vào thành phố lấy mười cân khoai lang cậu đã đặt hàng vào hai ngày trước. Thời điểm thu dọn hết đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, gặp A Thường vẫn đứng ở một bên ngóng trông nhìn mình, Khưu Thành liền có chút mềm lòng.
“Anh có muốn đi cùng không?” Lần trước đi qua chỗ kia, Khưu Thành cảm thấy mặc dù nơi đó là địa bàn của đám người Ô Quy Hoàng, nhưng cơ bản vẫn luôn thái bình, không xảy ra tình trạng hỗn loạn đánh nhau này nọ. Nếu cậu có mang A Thường đi cùng chắc cũng sẽ không có chuyện gì.
“!” A Thường cao hứng đến không ngừng gật đầu. Khưu Thành thấy anh chàng hứng khởi như vậy, trong lòng cậu cũng vui vẻ lây.
Cậu hiện tại cứ luôn nhịn không được muốn làm chút chuyện khiến cho A Thường vui vẻ, tất cả cũng chỉ để hắn cao hứng mà thôi.
Cả buổi sáng hôm nay, hai người họ vốn đang vô cùng cao hứng đi ra ngoài, nhưng ai ngờ bầu không khí trong thành phố lại trở nên thập phần ngưng trọng.
“Bà nó chứ, tôi lúc trước có nghe người ta nói qua, nạn sâu hại năm nay rất nghiệm trọng, ai mà ngờ nó lại nặng đến vậy chứ.” Trước cửa tiệm nhà Đại Hà có mấy người đang vây quanh nói chuyện.
“Có chuyện gì vậy anh?” Khưu Thành dừng xe ba bánh, nhịn không được hỏi một câu. Nguyên một đường bọn họ cưỡi xe ba bánh lại đây, cũng nghe được không ít người đang bàn tán về chuyện sâu bệnh, nhưng còn không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì.
“Mấy cậu chắc còn chưa biết gì đúng không? Hiện tại các quốc gia trên thế giới đều đang nháo nhào vì chuyện sâu bệnh. Có người đã thực hiện điều tra khảo sát, còn phát lên trên mạng nữa đó.” Người nói chuyện là một cụ ông thoạt nhìn là cư dân ở quanh đây, ông nhìn hai người Khưu Thành liếc mắt một cái rồi bảo thế.
“Thành phố Tân Nam của chúng ta còn có internet sao?” Khưu Thành cho tới bây giờ vẫn chưa nghe ai nhắc đến chuyện này, thậm chí hệ thống thuỷ điện hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu.
“Chỗ chúng ta không có, bộ mấy chỗ khác cũng không có luôn sao?” Ông cụ kia lại nhìn Khưu Thành liếc mắt thêm cái nữa, hơi có chút cảm thấy ưu việt giống mấy nhân sĩ giang hồ nhanh nhẹn nắm bắt tin tức: “Đây đều là chuyện của ngày hôm qua hết, chúng tôi cũng chỉ mới nghe người trong chợ đêm hôm qua nói tới thôi.”
“À.” Khưu Thành gật gật đầu, bọn họ ngày hôm qua vừa mới tiến vào chợ đêm đã bán hết sạch bảy tám phần hàng hoá. Kế đến cả hai cũng chưa đến chỗ quầy hàng của nhà mình mà đi trở về luôn, quả thật không cơ hội nghe được chuyện này. Gặp ông chủ cửa hàng Đại Hà cũng ở một bên, Khưu Thành liền lấy hoá đơn từ trong túi áo ra: “Tôi tới lấy khoai lang.”
“Khoai lang ở bên trong.” Đại Hà tiếp nhận hoá đơn, nghênh đón Khưu Thành vào trong cửa hàng. Khưu Thành suy nghĩ một chút, không để A Thường ở bên ngoài như mọi lần, mà cậu trước khoá xe lại, cầm lấy bột ngô, rồi cùng A Thường đi vào trong cửa tiệm.
“Nhiều người nhìn như vậy, còn khoá lại làm gì?” Bọn họ vừa đi vào, bên ngoài liền có người nhỏ giọng nói thầm.
“Để cho cái người phía sau ở ngoài tiệm coi xe cũng được mà, trông cũng có bản lãnh đấy chớ.” Phía sau lập tức có người chen lời vào.
“Anh thì biết cái gì? Anh nhìn lại xem.” p2haehyuk.wordpress.com
Sau đó quả nhiên liền có người hướng mắt ngóng vào cửa hàng bán hạt giống, vừa vặn Khưu Thành đang đem bột ngô đặt ở trên quầy hàng để cho Đại Hà cân, A Thường thì đầy mặt hiếu kì hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
“Chậc, là một tên ngốc chứ gì!?” Một người phụ nhân đứng tuổi lên tiếng, ngữ điệu kia quả thật chẳng làm người khác thoải mái được.
Khưu Thành chau mày, xoay mặt nhìn về phía những người bên ngoài. Mấy người hồi nãy còn đang nói hăng say, nhất thời đều câm như hến. Cơn giận của cậu phảng phất như đập thẳng vào mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, ai nấy cũng đều có chút hoảng hốt.
“Nói bừa cái gì vậy? Còn để người khác buôn bán không vậy trời?” Lúc này, Đại Hà cũng bất mãn hô một tiếng với mấy người bên ngoài.
Khưu Thành lần đầu tiên đến chỗ hắn đã mua một bao hạt giống đậu phộng, mặt khác còn đặt hàng mười cân khoai lang. Người này đối với hắn chính là một khách hàng lớn. Tuy hắn làm ăn buôn bán không quá nhiệt tình, nhưng điều này cũng không đại biểu cho hắn sẽ để cho việc buôn bán của mình tuột dốc.
“Được rồi, hung giữ cái gì?”
“Thiệt tình, vừa nãy còn tốt chán, nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt ngay.”
“Cũng chưa nói cái gì mà, đúng là người thiển cận.”
“Ai không cho cậu buôn bán chớ, lời này nếu như bị Ô Quy Hoàng nghe được, chúng tôi không phải sẽ gặp phải vận rủi ngay sao? Đi đi, đều tan hết đi!”
Những người này đều là miệng cọp gan thỏ, thổn thức vài tiếng, cả đám liền tan rã.
“Cả ngày không làm chuyện đàng hoàng, chỉ biết lắm mồm.” Đại Hà cân xong bột ngô, lại đưa khoai lang cho bọn Khưu Thành. Nhìn hai người họ chưa nói gì đã rời đi, không biết sau này còn có ghé qua chỗ hắn mua hàng không, nghĩ vậy, trong lòng nhịn không được liền có chút hối hận. Đã sớm biết mấy người này đều là ngoài miệng không tích đức, lẽ ra hôm nay hắn không nên cùng với đám người này nói chuyện phiếm trước cửa hàng nhà mình.
A Thường yên lặng ngồi xổm ở mặt sau xe ba bánh, hắn rõ ràng cảm giác được tâm tình của Khưu Thành lúc này không được tốt. Vừa nãy, những lời mấy người đó nói hắn cũng nghe không hiểu lắm, còn chưa phản ứng lại, đám người họ đã giải tán rồi. Sớm biết Khưu Thành sẽ mất hứng như vậy, hắn phải hảo hảo giáo huấn bọn họ một phen mới được.
Sau khi về nhà, Khưu Thành liền ở trên nóc nhà đóng khuông gỗ nguyên một ngày. Cậu muốn mau chóng tích góp thật nhiều của cải, nâng cao năng lực, để có thể nhanh chóng giúp A Thường lấy được một thân phận.
Hôm nay những điều mấy người đó nói, A Thường đại khái không có nghe hiểu, cho nên cũng không cảm thấy tức giận. Nhưng sớm muộn sẽ có ngày hắn có thể hiểu được, đến lúc đó cậu phải ứng đối thế nào đây? Là một người không có hộ khẩu, vì không để cho cả hai bị bắt vào đồn công an, hắn thậm chí không thể cùng người khác thống thống khoái khoái đánh một trận, vì tránh cho mâu thuẫn xảy ra, điều cậu có thể làm đến cũng chỉ có nhẫn nại.
Cậu tuyệt không nguyện ý khiến cho A Thường phải chịu đựng ủy khuất lớn như vậy.
Bởi vì Khưu Thành mất hứng, A Thường cả ngay nay cũng đều biểu hiện đặc biệt im lặng. Lúc ban ngày, anh chàng ngoan ngoãn giúp Khưu Thành chuyển mấy tấm ván gỗ, đến buổi tối lại bồi cậu khiêng một đống bùn đất đến nửa đêm. Đợi cho Khưu Thành rốt cuộc cơm nước xong tắm rửa xong bắt đầu đả tọa, anh chàng rốt cuộc mới nhe răng, từ trên ban công vọt ra ngoài.
Lúc này đây, anh chàng không xuống lầu mười ba, mà men theo góc tường bò xuống lầu mười hai. Kế đến, A Thường nghĩ nghĩ một chút, lại bò xuống thêm hai tầng, lúc này mới xoay người nhảy vào một gian phòng, từ chỗ đó đi xuống lầu.
“!” Trong màn đêm yên tĩnh, tại một chưng cư nằm bên cạnh chợ cũ của thành phố Tân Nam, bỗng nhiên truyền đến tiếng thủy tinh bị đập nát.
“Thằng nào? Thằng chó nào dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy?” Trong hộ gia đình kia rất nhanh liền truyền ra thanh âm mắng chữi.
“!” Ngay sau đó, lại là một trận tiếng thủy tinh vỡ vụn giòn vang.
“Mẹ nó! Đây là muốn tìm chết mà!” p2haehyuk.wordpress.com
“!” Vẫn là tiếng thủy tinh bị vỡ nát.
“……”
Ngày hôm sau lúc họp chợ sáng, có rất nhiều người đều nghe nói đến một chuyện. Số là vào đêm qua, một vài hộ dân ở khu phố này đều bị người ta đập vỡ kính, trong đó có một căn cao nhất nằm tuốt tầng mười hai, cũng không biết là tên nào làm, mà lại có lực cánh tay lớn như vậy?
Mấy năm trước vì gặp phải trận loạn lạc kéo dài kia, vợ của ông đã mất sớm. Hiện tại chỉ còn lại hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Chu Càn Hưng trước đây là một người làm ăn, mắt nhìn cũng khá tốt. Trong thời gian virus X bùng nổ, ông cũng phí không ít tâm tư kinh doanh mới sở hữu được một nông trường nho nhỏ tại một căn cứ lâm thời ở tỉnh thành cách đó không xa.
Hiện tại vacxin phòng ngừa virus X đã xuất hiện, chế độ quản lý quân sự hóa cũng kết thúc, mọi người đều rời đi căn cứ lâm thời trở về nhà mình, toàn thế giới đều đang triển khai công tác trùng kiến sau tai hoạ. Con của ông bấy giờ lại nói muốn thừa dịp này mời chào càng nhiều nhân tài, xây dựng nên một công ty mạng có thực lực.
Chu Càn Hưng hoàn toàn không hiểu nổi công ty internet là gì, thế nhưng con trai nhà mình có tâm muốn lập nghiệp, ông tất yếu phải kiên trì rồi. Dù sao đợi qua vài năm nữa người cha này đã về với cát bụi, bao nhiêu sản nghiệp trong nhà còn không phải đều để cho nó lăn qua lăn lại hay sao? Không bằng hiện tại liền buông tay để cho thằng nhỏ tự làm theo ý mình, có ông ở một bên trông giữ, cho dù thằng bé có vấp ngã, thì cũng không đến mức té quá đau. haehyuk8693
Vì thế ngoại trừ kinh doanh nông trường nhà mình, Chu Càn Hưng còn kiêm luôn công tác hậu cần cho công ty mạng của con trai, chủ quản căn tin, chủ yếu phụ trách sắp xếp ba bữa ăn mỗi ngày.
Đầu năm nay, mọi người đều không dễ sống, nhân tài máy tính cũng vậy. Trừ vài người đã có công ăn việc làm ổn định, đại bộ phận mọi người đều đang giãy dụa trên con đường lo áo ấm cơm no. Mà công ty mạng nhà bọn họ muốn chào mời nhân tài giỏi giang, tốt xấu gì cũng phải cho mọi người ăn no bụng trước đã.
Bình thường, Chu Càn Hưng đều vận chuyển mấy thứ hàng hoá từ nông trường nhà mình tới, chẳng qua quy mô nông trường nhà ông vẫn là hữu hạn. Hơn nữa vì để bảo đảm sản lượng sản xuất, đề cao năng suất của nhân công, nên số hoa màu gieo trồng cũng chỉ có mấy loại.
Vì cải thiện bữa ăn, Chu Càn Hưng cũng ngẫu nhiên đi thăm thú vài ngôi chợ ven tỉnh thành. Đụng phải mấy thức ăn ngon giá rẻ, ông sẽ mua một ít về cho mọi người cải thiện dinh dưỡng. Bất quá người có tiền có của trong thành phố bọn họ vốn rất nhiều, trước mắt lại là thời điểm thiếu thốn vật tư. Chỉ cần có thứ gì mới xuất hiện, giá không chỉ cao tới đắt đỏ, mà tốc độ tiêu thụ còn cực kì nhanh.
(Tỉnh thành: nguyên văn省城, provincal capital. Tra trên GG thì thấy đc chú thích là Nơi dân chúng tụ tập buôn bán đông đúc tại một tỉnh.)
Thành phố Tân Nam cách tỉnh thành cũng không xa, ngồi xe lửa chỉ mất một trạm, hơn ba giờ lộ trình. Chu Càn Hưng nghe người ta nói ở phụ cận nhà ga thành phố Tân Nam có một chợ đêm rất náo nhiệt, bởi vậy ông mới dẫn người lại đây xem đến tột cùng là như thế nào.
Vốn ông cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao thành phố Tân Nam cũng là thành thị nhỏ, công nghiệp nông nghiệp hay khách du lịch đều không nhiều. Chỉ có ngôi trường đại học Tân Nam nữa vời kia coi như còn lấy ra xem được.
Mấy năm nay bị virus X quậy phá như vậy, tất cả các trường tiểu học trung học đại học ở mọi nơi trên cả nước đều đã đóng cửa. Trước cũng có công văn đưa xuống, yêu cầu các căn cứ triển khai công tác giáo dục bắt buộc. Bất quá trong thời gian mấy năm đó, vô luận là người lớn hay con nít, ai ai cũng chẳng có tâm tư đặt trên chuyện học, cho nên công tác này cho đến nay cũng chỉ được triển khai qua loa.
Ngay cả hiện tại cũng như vậy, tâm tư của mọi người cũng không đặt trên việc đọc sách dự thi. Cho dù có thật sự khôi phục kì thi đại học, thí sinh ở các nơi cũng chẳng được bao nhiêu. Huống hồ loại trường hạng ba như đại học Tân Nam thì có thể được phân đến bao nhiêu tài nguyên?
Bởi thế trong lòng của Chu Càn Hưng cũng không ôm bao nhiêu chờ mong với thành phố Tân Nam. Xế chiều hôm nay bọn họ mua vé xe lửa đi ra ngoài, ngồi hơn ba giờ, lúc rời khỏi nhà ga Tân Nam, liền nhìn thấy chợ đêm phụ cận quả nhiên rất náo nhiệt.
Mới vừa đi đến quảng trường nhà ga, một trận gió đêm thổi qua làm cho một cỗ hương vị của cải chua xông đến. Lúc Chu Càn Hưng vừa ngửi thấy, nhất thời liền nuốt một ngụm nước miếng, chạy chậm một đường men theo phương hướng cơn gió thổi đến, cuối cùng ông cũng tìm được hai chàng trai trẻ tuổi bán dưa chua.
Chỉ cần sáu lạng bột ngô là có thể đổi được một cân cải chua, cái giá này ở trong mắt Chu Càn Hưng quả thực là quá phải chăng, bởi vậy ông mới quyết định mua hết.
“Dưa chua này rất ngon, hai cậu nhập hàng từ nơi nào đến vậy?” Thời điểm Khưu Thành cân hàng, Chu Càn Hưng lại xé một miếng bắp cải bỏ vào miệng nhai nuốt.
Lúc này, hai người Khưu Thành đã đem xe ba bánh đẩy đến bãi đất trống trải trên quảng trường nhà ga. Cân điện tử được đặt trên mặt đất, ở mặt trên còn được lót thêm một lớp nilong, kế đến bọn họ mới đem từng nửa bắp cải muối chua vắt ráo rồi để lên.
Chu Càn Hưng thấy cậu làm như vậy, trong lòng càng vừa ý hơn. Tuy ông là một lão thương nhân khôn khéo, nhưng không phải lúc nào cũng đem hai chữ ấy viết ở trên mặt. Có đôi khi ông sẽ cố ý không nói gì hết để xem đối phương làm gì trước.
Nếu như hiện tại Khưu Thành thấy ông dễ nói chuyện, rồi đem cả thùng bắp cải và nước muối chua mang lên bàn cân, ông khẳng định sẽ không chịu. Chẳng qua ông chẳng nói gì, trước đó ông thậm chí còn biểu hiện vài phần giống như kẻ coi tiền như rác. Vậy mà Khưu Thành một chút cũng không làm ra bộ dáng muốn chiếm tiện nghi khách hàng. Chu Càn Hưng thu hành động của đối phương vào mắt, trong lòng đã tự tặng cho người thanh niên này một phần ấn tượng rất tốt. haehyuk8693
“Vài hôm trước, có người vận chuyển bắp cải từ phía Bắc về, gặp phải trời mưa không bán được nên cháu mới đem muối chua.” Khưu Thành một bên vắt ráo nước muối, một bên lại nói với ông bác: “Cải chua này đã mua đi bán lại mấy lần, nên không thể để lâu thêm được, mọi người mua về nhớ ăn nhanh một chút.”
“Không sao, bao kín rồi bỏ trong tủ lạnh, ăn đến cuối tuần chắc cũng không thành vấn đề.” Chu Càn Hưng nói.
“Chắc được đó bác.” Có tủ lạnh quả thật rất tiện lợi. Đợi tháng sau, thành phố Tân Nam của bọn họ không còn hạn chế định mức điện nữa, nhà họ cũng có thể cắm tủ lạnh để sử dụng. Cho dù lâu lâu có làm một nồi bột khuấy lớn, cũng chẳng cần lo không kịp thời ăn hết thì phần còn lại sẽ bị hỏng.
“Thế bình thường mấy cậu còn nhập mấy thứ khác về không? Bác có quản lý một căn tin, lượng thức ăn cần mua cũng khá nhiều.” Chu Càn Hưng cảm thấy Khưu Thành là một người trẻ tuổi phúc hậu, có thể thu xếp qua lại nhiều một chút.
“Qua vài ngày nữa hẳn sẽ có một lô khoai tây được đưa tới.” Khưu Thành nói.
“Khoai tây mấy cậu bán thế nào?” Khoai tây cũng là thứ thường dễ thấy ở các khu chợ ven tỉnh thành thế này.
“Một cân bột ngô đổi một cân bảy lạng khoai tây.” Khưu Thành trực tiếp báo giá mà mình đã giao dịch với Cát Hồng Xương lần trước.
“Vậy mấy cậu có thể giao được bao nhiêu cân?” Chu Càn Hưng vừa nghe cái giá này, hai mắt nhất thời sáng lên bừng bừng.
Với tình hình trước mắt, khoai tây cũng là loại tương đối khó trồng, trên cơ bản lượng hàng bán ra hiện tại đều là được dự trữ từ năm ngoái. Tuy nói khoai tây có hàm lượng nước nhiều hơn bột ngô, nhưng so với bột ngô lại không chắc bụng bằng, có điều thứ này vẫn rất được mọi người hoan nghênh. Bình thường, nếu Chu Càn Hưng có thể tìm kiếm lùng sục ở mấy khu chợ gần nhà rồi dùng một cân bột ngô đổi trở về được một cân rưỡi khoai tây, ông đã cảm thấy cái giá này rẻ lắm rồi.
“Không biết, phải xem đến lúc đó tình hình thế nào nữa.” Khưu Thành thuận miệng nói.
“Chất lượng khoai tây chắc cũng không quá tệ chứ?” Chu Càn Hưng lại tiếp tục truy vấn.
“Khẳng định không kém đâu bác, hồi trước cũng có một chuyến hàng được đưa tới, đều là cung không đủ cầu đấy ạ.” Nhà họ tự trồng ra khoai tây, chất lượng hiển nhiên không thể kém được.
“Vậy đợi đợt hàng kia đưa tới nơi, cậu nhớ chừa lại cho chúng tôi mấy trăm cân nhé. Cậu xem bột ngô của nhà tôi đây này, chất lượng ổn đúng chứ? Đây đều là ngô nông trường nhà tôi trồng ra đấy, đem phơi nắng để khô, rồi mới dùng cối xay đá xay thành bột, còn xay tới mấy lần lận, vừa mịn lại vừa khô ráo nữa.”
Lúc này, Khưu Thành đã cân xong toàn bộ cải muối chua, Chu Càn Hưng lại bảo bọn cậu cùng hai người trẻ tuổi chuyển bột ngô sang đây cân đo, một bên múc bột ngô đặt lên mâm, một bên còn mèo khen mèo dài đuôi. haehyuk8693
“Bác còn có nông trường nữa à? Trồng gì vậy ạ?” Khưu Thành nghe nói đối phương có nông trường, trong lòng nhịn không được động đậy vài suy nghĩ.
“Haizz, chủ yếu vẫn trồng ngô thôi, khoai tây bác cũng có trồng, nhưng bây giờ vẫn còn là cây mầm.” Về chuyện nông trường nhà mình, Chu Càn Hưng cũng không nhiều lời với Khưu Thành.
“Bác không nuôi gà à?” Khưu Thành trực tiếp hỏi ông bác.
“Đầu xuân năm nay vừa mới nuôi được một đám. Như thế nào, cậu cũng muốn nuôi gà à?” Nghe đối phương hỏi như vậy, Chu Càn Hưng lại có điểm yên lòng.
“Bên chỗ bác có dễ mua được gà sống không ạ?” Khưu Thành ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Càn Hưng.
“Nói khó cũng không tính là quá khó, khu của bác đông tây nam bắc bốn phương đều thông xe lửa cả rồi. Người làm ăn buôn bán lui tới cũng không ít, chỉ xem có chạm được tới tay không, mấy thứ hàng hoá đó đều tiêu thụ khá nhanh.” Chu Càn Hưng nói.
“Vậy à, cháu sẽ giữ khoai tây cho bác, mà mấy ngày này bác có thể để ý một chút về chỗ bán gà sống ở khu bác không?” Khưu Thành hỏi ông bác.
“Được chứ, để bác tìm mua giúp cho. Về phần khoai tây, mấy đứa giữ khoảng năm trăm cân cho bác. Cuối tuần sau, chúng ta sẽ hẹn gặp ở chỗ này, cũng vào giờ này luôn để giao dịch, cậu xem thế nào?” Chu Càn Hưng nhanh chóng ước định cùng Khưu Thành.
Khưu Thành tự nhiên không có ý kiến khác. Kỳ thật cậu còn muốn thông qua Chu Càn Hưng hỏi thăm một ít tin về nơi bán heo con. Bất quá trước mắt bọn họ vừa mới nhận thức, cậu cũng không tiện đưa ra quá nhiều yêu cầu, trước mua được gà con rồi tính tiếp.
Gần nhất, theo từng ngày từng ngày hai chú gà con nhà họ lớn lên, tâm tư của Khưu Thành cũng theo đó lanh lẹ hơn. Nếu có thể nuôi được một đám gà, vậy thì tiếp qua ba đến năm tháng nữa, nhà bọn họ sẽ có thịt gà trứng gà để ăn rồi.
Sau hai người lại hàn huyên vài câu, Khưu Thành hướng Chu Càn Hưng hỏi thăm giá cả hiện nay của gà sống. Chu Càn Hưng cũng hỏi thăm Khưu Thành phương hướng trong chợ đêm chỗ nào bán nông sản để đi mua. Hai người hoàn thành giao dịch, lại xác định thời gian địa điểm giao dịch lần sau, rồi ai nấy liền tách ra bận rộn chuyện của mình.
Tối hôm đó, ngoại trừ bắp cải muối chua, hai người Khưu Thành cũng không mang mấy bình đồ chua dưa góp ra. Vừa vặn trong mấy bình này có mấy hủ tương ớt cà chua đều đã bị Chu Càn Hưng mua hết, chỉ còn lại mấy hộp hành muối rau hẹ muối. Khưu Thành ngẫm lại, liền không chạy về phía quay hàng của mình mà thay đổi phương hướng, trực tiếp về nhà.
Sau khi về tới nhà, Khưu Thành cùng A Thường cũng không ngừng làm việc. Trong bóng đêm, hai người khiêng ra mấy cái bao, từ bên ngoài chở hết xe đất này đến xe đất khác về tiểu khu, sau đó lại vác từng túi một lên trên lầu. Thẳng cho đến khi, tất cả giá gỗ trong phòng 1504 đều đã được rải đầy bùn đất, còn trộn thêm chút phân bón, cả hai lúc này mới dừng tay.
Mấy hạt đậu phộng đậu nành đem đi ủ mầm lúc trước, hiện tại cũng đều mọc ra mấy chồi non nho nhỏ. Đợi bọn nó lớn thêm chút đỉnh, là có thể di thực đến phòng 1504 trồng rồi.
Lại qua một buổi tối, Khưu Thành cùng A Thường theo thường lệ thức dậy từ rất sớm. Cả hai tới bờ sông múc nước bắt côn trùng, về đến nhà thì Khưu Thành đi đả tọa còn A Thường chăm sóc cho hoa màu cùng gia súc trong nhà. haehyuk8693
Dạo gần đây khi Khưu Thành đả tọa đã không còn thoải mái như lúc ban đầu. Cậu cũng đã tinh tế lật xem bản “Mộc Tu bút kí” kia, nhưng lại không phát hiện ra quá trình tu hành của mình có gì bất ổn. Cậu đoán chừng, điều này đại khái là dấu hiệu muốn đột phá, nhưng cậu cũng không dám chỉ vì lo cái trước mắt, mà mỗi ngày tu hành đả tọa đều chưa từng lười biếng
Đến chín giờ, Khưu Thành xuất định rồi làm chút điểm tâm cho hai người. Hôm trước, sợi khoai tây bọn họ đem chưng đã ăn mất một phần, số còn lại đều đem phơi nắng, hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn rút hết nước. Khưu Thành thấy thế liền tùy tiện lấy xuống một ít đem nấu cùng dưa chua.
Ăn xong điểm tâm, Khưu Thành muốn vào thành phố lấy mười cân khoai lang cậu đã đặt hàng vào hai ngày trước. Thời điểm thu dọn hết đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, gặp A Thường vẫn đứng ở một bên ngóng trông nhìn mình, Khưu Thành liền có chút mềm lòng.
“Anh có muốn đi cùng không?” Lần trước đi qua chỗ kia, Khưu Thành cảm thấy mặc dù nơi đó là địa bàn của đám người Ô Quy Hoàng, nhưng cơ bản vẫn luôn thái bình, không xảy ra tình trạng hỗn loạn đánh nhau này nọ. Nếu cậu có mang A Thường đi cùng chắc cũng sẽ không có chuyện gì.
“!” A Thường cao hứng đến không ngừng gật đầu. Khưu Thành thấy anh chàng hứng khởi như vậy, trong lòng cậu cũng vui vẻ lây.
Cậu hiện tại cứ luôn nhịn không được muốn làm chút chuyện khiến cho A Thường vui vẻ, tất cả cũng chỉ để hắn cao hứng mà thôi.
Cả buổi sáng hôm nay, hai người họ vốn đang vô cùng cao hứng đi ra ngoài, nhưng ai ngờ bầu không khí trong thành phố lại trở nên thập phần ngưng trọng.
“Bà nó chứ, tôi lúc trước có nghe người ta nói qua, nạn sâu hại năm nay rất nghiệm trọng, ai mà ngờ nó lại nặng đến vậy chứ.” Trước cửa tiệm nhà Đại Hà có mấy người đang vây quanh nói chuyện.
“Có chuyện gì vậy anh?” Khưu Thành dừng xe ba bánh, nhịn không được hỏi một câu. Nguyên một đường bọn họ cưỡi xe ba bánh lại đây, cũng nghe được không ít người đang bàn tán về chuyện sâu bệnh, nhưng còn không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì.
“Mấy cậu chắc còn chưa biết gì đúng không? Hiện tại các quốc gia trên thế giới đều đang nháo nhào vì chuyện sâu bệnh. Có người đã thực hiện điều tra khảo sát, còn phát lên trên mạng nữa đó.” Người nói chuyện là một cụ ông thoạt nhìn là cư dân ở quanh đây, ông nhìn hai người Khưu Thành liếc mắt một cái rồi bảo thế.
“Thành phố Tân Nam của chúng ta còn có internet sao?” Khưu Thành cho tới bây giờ vẫn chưa nghe ai nhắc đến chuyện này, thậm chí hệ thống thuỷ điện hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu.
“Chỗ chúng ta không có, bộ mấy chỗ khác cũng không có luôn sao?” Ông cụ kia lại nhìn Khưu Thành liếc mắt thêm cái nữa, hơi có chút cảm thấy ưu việt giống mấy nhân sĩ giang hồ nhanh nhẹn nắm bắt tin tức: “Đây đều là chuyện của ngày hôm qua hết, chúng tôi cũng chỉ mới nghe người trong chợ đêm hôm qua nói tới thôi.”
“À.” Khưu Thành gật gật đầu, bọn họ ngày hôm qua vừa mới tiến vào chợ đêm đã bán hết sạch bảy tám phần hàng hoá. Kế đến cả hai cũng chưa đến chỗ quầy hàng của nhà mình mà đi trở về luôn, quả thật không cơ hội nghe được chuyện này. Gặp ông chủ cửa hàng Đại Hà cũng ở một bên, Khưu Thành liền lấy hoá đơn từ trong túi áo ra: “Tôi tới lấy khoai lang.”
“Khoai lang ở bên trong.” Đại Hà tiếp nhận hoá đơn, nghênh đón Khưu Thành vào trong cửa hàng. Khưu Thành suy nghĩ một chút, không để A Thường ở bên ngoài như mọi lần, mà cậu trước khoá xe lại, cầm lấy bột ngô, rồi cùng A Thường đi vào trong cửa tiệm.
“Nhiều người nhìn như vậy, còn khoá lại làm gì?” Bọn họ vừa đi vào, bên ngoài liền có người nhỏ giọng nói thầm.
“Để cho cái người phía sau ở ngoài tiệm coi xe cũng được mà, trông cũng có bản lãnh đấy chớ.” Phía sau lập tức có người chen lời vào.
“Anh thì biết cái gì? Anh nhìn lại xem.” p2haehyuk.wordpress.com
Sau đó quả nhiên liền có người hướng mắt ngóng vào cửa hàng bán hạt giống, vừa vặn Khưu Thành đang đem bột ngô đặt ở trên quầy hàng để cho Đại Hà cân, A Thường thì đầy mặt hiếu kì hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
“Chậc, là một tên ngốc chứ gì!?” Một người phụ nhân đứng tuổi lên tiếng, ngữ điệu kia quả thật chẳng làm người khác thoải mái được.
Khưu Thành chau mày, xoay mặt nhìn về phía những người bên ngoài. Mấy người hồi nãy còn đang nói hăng say, nhất thời đều câm như hến. Cơn giận của cậu phảng phất như đập thẳng vào mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, ai nấy cũng đều có chút hoảng hốt.
“Nói bừa cái gì vậy? Còn để người khác buôn bán không vậy trời?” Lúc này, Đại Hà cũng bất mãn hô một tiếng với mấy người bên ngoài.
Khưu Thành lần đầu tiên đến chỗ hắn đã mua một bao hạt giống đậu phộng, mặt khác còn đặt hàng mười cân khoai lang. Người này đối với hắn chính là một khách hàng lớn. Tuy hắn làm ăn buôn bán không quá nhiệt tình, nhưng điều này cũng không đại biểu cho hắn sẽ để cho việc buôn bán của mình tuột dốc.
“Được rồi, hung giữ cái gì?”
“Thiệt tình, vừa nãy còn tốt chán, nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt ngay.”
“Cũng chưa nói cái gì mà, đúng là người thiển cận.”
“Ai không cho cậu buôn bán chớ, lời này nếu như bị Ô Quy Hoàng nghe được, chúng tôi không phải sẽ gặp phải vận rủi ngay sao? Đi đi, đều tan hết đi!”
Những người này đều là miệng cọp gan thỏ, thổn thức vài tiếng, cả đám liền tan rã.
“Cả ngày không làm chuyện đàng hoàng, chỉ biết lắm mồm.” Đại Hà cân xong bột ngô, lại đưa khoai lang cho bọn Khưu Thành. Nhìn hai người họ chưa nói gì đã rời đi, không biết sau này còn có ghé qua chỗ hắn mua hàng không, nghĩ vậy, trong lòng nhịn không được liền có chút hối hận. Đã sớm biết mấy người này đều là ngoài miệng không tích đức, lẽ ra hôm nay hắn không nên cùng với đám người này nói chuyện phiếm trước cửa hàng nhà mình.
A Thường yên lặng ngồi xổm ở mặt sau xe ba bánh, hắn rõ ràng cảm giác được tâm tình của Khưu Thành lúc này không được tốt. Vừa nãy, những lời mấy người đó nói hắn cũng nghe không hiểu lắm, còn chưa phản ứng lại, đám người họ đã giải tán rồi. Sớm biết Khưu Thành sẽ mất hứng như vậy, hắn phải hảo hảo giáo huấn bọn họ một phen mới được.
Sau khi về nhà, Khưu Thành liền ở trên nóc nhà đóng khuông gỗ nguyên một ngày. Cậu muốn mau chóng tích góp thật nhiều của cải, nâng cao năng lực, để có thể nhanh chóng giúp A Thường lấy được một thân phận.
Hôm nay những điều mấy người đó nói, A Thường đại khái không có nghe hiểu, cho nên cũng không cảm thấy tức giận. Nhưng sớm muộn sẽ có ngày hắn có thể hiểu được, đến lúc đó cậu phải ứng đối thế nào đây? Là một người không có hộ khẩu, vì không để cho cả hai bị bắt vào đồn công an, hắn thậm chí không thể cùng người khác thống thống khoái khoái đánh một trận, vì tránh cho mâu thuẫn xảy ra, điều cậu có thể làm đến cũng chỉ có nhẫn nại.
Cậu tuyệt không nguyện ý khiến cho A Thường phải chịu đựng ủy khuất lớn như vậy.
Bởi vì Khưu Thành mất hứng, A Thường cả ngay nay cũng đều biểu hiện đặc biệt im lặng. Lúc ban ngày, anh chàng ngoan ngoãn giúp Khưu Thành chuyển mấy tấm ván gỗ, đến buổi tối lại bồi cậu khiêng một đống bùn đất đến nửa đêm. Đợi cho Khưu Thành rốt cuộc cơm nước xong tắm rửa xong bắt đầu đả tọa, anh chàng rốt cuộc mới nhe răng, từ trên ban công vọt ra ngoài.
Lúc này đây, anh chàng không xuống lầu mười ba, mà men theo góc tường bò xuống lầu mười hai. Kế đến, A Thường nghĩ nghĩ một chút, lại bò xuống thêm hai tầng, lúc này mới xoay người nhảy vào một gian phòng, từ chỗ đó đi xuống lầu.
“!” Trong màn đêm yên tĩnh, tại một chưng cư nằm bên cạnh chợ cũ của thành phố Tân Nam, bỗng nhiên truyền đến tiếng thủy tinh bị đập nát.
“Thằng nào? Thằng chó nào dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy?” Trong hộ gia đình kia rất nhanh liền truyền ra thanh âm mắng chữi.
“!” Ngay sau đó, lại là một trận tiếng thủy tinh vỡ vụn giòn vang.
“Mẹ nó! Đây là muốn tìm chết mà!” p2haehyuk.wordpress.com
“!” Vẫn là tiếng thủy tinh bị vỡ nát.
“……”
Ngày hôm sau lúc họp chợ sáng, có rất nhiều người đều nghe nói đến một chuyện. Số là vào đêm qua, một vài hộ dân ở khu phố này đều bị người ta đập vỡ kính, trong đó có một căn cao nhất nằm tuốt tầng mười hai, cũng không biết là tên nào làm, mà lại có lực cánh tay lớn như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.