Chương 69
Báo Chỉ Hồ Tường
20/11/2024
Đối với vấn đề ở phía Nam, Khưu Thành ngược lại chẳng hề lo lắng cho bản thân cậu cùng A Thường. Chỉ là cậu sợ bên ngoài sẽ trở nên hỗn loạn lộn xộn mà thôi.
Vào năm năm trước lúc thời điểm virus X vừa bùng nổ, khi đó mọi người đều nói tận thế đang tới, bên ngoài thì rối loạn thành một mảnh. Giết người, cướp bóc, cưỡng gian,… một thành thị hạng ba nho nhỏ, nguyên bản bình tĩnh an dật phảng phất như lập tức biến thành địa ngục nhân gian.
Dưới tình huống đó, đại bộ phận người dân tập hợp thân hữu thu thập vật tư trên cơ bản đều chỉ vì sinh tồn bản thân. Thế nhưng còn có một ít người, bọn họ nguyên bản đã cất giấu ý niệm tà ác trong lòng, cái họ muốn chỉ là một cái cớ, một cơ hội để ra tay.
Tuy rằng sau này rất nhiều người đều bị thanh lý sạch sẽ, số người bị giết chết cũng không ít. Thế nhưng thương tổn dù sao đã tạo thành, người chết đi sẽ không bao giờ trở về. Người sống sót, chẳng biết phải đợi đến bao nhiêu năm sau, mới có thể quên đi một khắc khuất nhục, quên đi sự phẫn nộ khắc cốt minh tâm cùng mong muốn giải thoát trong vô lực kia?
Khưu Thành bọn họ không cần tích trữ lương thực, chỉ cần thời tiết sáng sủa, chỉ cần không cắt điện, bọn họ liền có thể không ngừng gieo trồng hoa màu.
Gia vị cùng đồ dùng sinh hoạt ngược lại có thể chuẩn bị nhiều một ít. Mặt khác, gia vị cần dùng để làm chao cũng phải mua nhiều thêm. haehyuk8693
Trong chợ đêm có một nhà bán gia vị, đồ bán vừa nhiều giá cả còn phải chăng, so với bên tỉnh thành kia còn thực dụng hơn. Loại tình huống này vốn rất ít gặp, bởi vì thành phố Tân Nam bọn họ đại bộ phận vật phẩm đều được mua sỉ từ bên tỉnh thành đưa tới.
Chủ của sạp hàng gọi là Diệp Kính Huy, lần trước người bán cá cho Khưu Thành chính là cha của hắn. Mọi người đều quen gọi ông ấy là Diệp lão đầu.
Diệp lão đầu mới trước đây sinh sống và lớn lên trong một cái thôn hoang vu, lúc ấy trong nhà không có tiền cho hắn đọc sách. Nay đã sống đến từng này tuổi, một chữ bẻ đôi* hắn cũng chả biết. Lão nhân này tính tình không được tốt lắm, bản lĩnh thì lại cao, từ một thanh niên nông thôn phấn đấu thành người có xe có phòng, còn có một cửa hàng chuyên bán các loại gia vị. (Nguyên văn: 斗大的字不识一筐,Đấu đại đích tự bất thức nhất khuông)
Hiện nay, cửa hàng đã biến thành sạp hàng, do con của lão kế thừa. Thời điểm Diệp lão đầu không có việc gì làm cũng sẽ ghé qua chỉ điểm vài thứ, còn đại bộ phận thời gian, lão đều mân mê chuyện của mình. Khưu Thành nghe người trong chợ đêm nói, lão nhân này hiện tại đang tu sữa bể cá tại nhà, dự định sẽ tìm tòi phương thức nuôi dưỡng cá con.
“Tiểu Khâu à, hôm nay tính mua gì vậy?” Chủ sạp gia vị Diệp Kính Huy thấy Khưu Thành bọn họ tiến vào, vội vàng nhiệt tình tiếp đón. Đây chính là khách lớn của nhà bọn họ đó!
Vào mấy tháng trước, lão đầu nhà hắn đã liên hệ được với nguồn cung cấp trước đây. Bên cung cấp hoàn toàn không có vấn đề gì, hiện tại chỉ thiếu mỗi nguồn tiêu thụ, người địa phương bọn họ khẩu vị vốn nặng, chẳng qua đại bộ phận mọi người hiện tại chẳng ai sống khá giả, hoa tiêu đại liêu cũng không có mấy người dám bỏ tiền mua về dùng.
“Vẫn là mấy thứ giống lần trước mua, phân lượng tăng gấp ba.” Mấy ngày trước, vào thởi điểm đậu nành thành thục, Khưu Thành đã đến đây mua qua một ít gia vị. Lần mua ấy đã cách lần đầu tiên ghé tiệmmua gia vị được một khoảng thời gian, nhưng không nghĩ tới, ông chủ tiệm còn có thể nhớ rõ mấy thứ cậu đã mua lúc trước. Cho nên hôm nay Khưu Thành mới trực tiếp nói như vậy.
“Được, có ngay.” Nghe Khưu Thành nói như vậy, ông chủ nhất thời liền mặt mày hớn hở.
Bộ dạng ông chủ vừa cao lại vạm vỡ, thoạt nhìn có điểm chất phác. Bình thường dù bị lão cha hô đến kêu đi, hắn cũng chẳng hề sinh khí. Lúc không có việc gì làm, hắn ta rất thích ôm lấy di động cúi đầu xem tiểu thuyết, bộ dạng thấy thế nào đều có điểm giống bùn nhão xây không nổi tưởng. Kỳ thật, người ta không chỉ có trí nhớ hơn người, năng lực tính toán cũng thuộc dạng siêu quần. Cái máy tính tay để trong tiệm cơ bản chỉ dùng để bài trí, ngược lại lão đầu tự xưng là kỳ tài ngất trời chỉ kém không đọc sách ngẫu nhiên còn lướt qua bấm bấm vài cái. haehyuk8693
“Cha anh hôm nay không tới à?” Lúc Diệp Kính Huy lấy gia vị, Khưu Thành thuận miệng hỏi.
“Trời quá nóng, tình hình mấy con cá con đều không quá tốt, gần đây ông ấy đều không ăn không ngủ, cả ngày cứ ngồi bên bể cá trông nom.” Diệp Kính Huy một bên bỏ hạt tiêu lên cân điện tử, một bên trả lời đối phương.
“Thật nuôi được cá con à? Là cá gì vậy anh?” Khưu Thành vội vàng hỏi.
“Không có bao nhiêu, chỉ khoảng mấy trăm con cá trích con. Anh lại không có kinh nghiệm nuôi cá con, tương lai còn không biết có thể nuôi thành hay không nữa?” Diệp Kính Huy lắc đầu, hiển nhiên không quá xem trong việc thăm dò lão cha nhà mình.
“Vậy anh hỏi bác dùm em, có thể bán không? Em muốn mua một ít.” Đợi qua vài ngày nữa, Thẩm Tinh hẳn là có thể mua được vài cái phòng ở tầng mười bốn. Khưu Thành định sẽ nuôi thêm ít cá, trồng ít hoa màu lại EditNhuY
Ở trong Tụ Linh trận, tuy trồng hoa màu tiết kiệm thời gian, nhưng cũng không bớt được bao nhiêu sức. Nếu trồng nhiều, hai người bọn họ sẽ bận rộn tới không thở nổi, Khưu Thành cũng không có bao nhiêu thời gian dùng để tu hành.
Nhưng nuôi cá lại không giống như vậy, trừ hai lần cho ăn sớm tối, cách vài ngày đổi chút nước, thời điểm khác trên cơ bản có thể không cần quá chú ý đến.
Có thể thấy tác dụng của Tụ Linh trận đối với động vật cũng không rõ rệt, thế nhưng Khưu Thành bọn họ dù nuôi gà nuôi cá dưỡng chuột đồng dưỡng sơn dương, đến bây giờ còn chưa hề nhìn thấy chúng sinh bệnh bao giờ. Chuyện này đã là điều rất hiếm thấy. Không cần lo lắng đến việc mắc bệnh, chỉ cần nuôi nấng từng bước một qua mấy tháng liền có thể có được thu hoạch. Còn có thứ gì so với việc này tốt hơn cơ chứ?
“Nhưng chúng không dễ nuôi sống đâu!” Diệp Kính Huy nhắc nhở.
“Không sao.” Khưu Thành cũng không hề lo lắng vấn đề này.
“Vậy được rồi.” Nếu Khưu Thành đã nói như vậy, Diệp Kính Huy cũng không khuyên nhiều thêm nữa. Chung quy lũ cá con nếu cứ để cho lão cha tiếp tục nuôi như vậy, không biết sẽ chết mất bao nhiêu, còn không bằng sớm bán một chút. Nếu lão cha không cam lòng, nhiều nhất cứ lưu lại mấy chục con để ông tiếp tục nghiên cứu.
“Tam nhi, cháu lại đây, mang chú này qua nhà thúc thúc một chuyến.” Diệp Kính Huy nói rồi liền vẫy tay kêu một đứa bé trai khoảng tám chín tuổi ở sạp hàng đối diện, lại từ phía dưới kệ hàng cầm ra một cái hộp giữ tươi, mở nắp, lấy một cái bánh ngô nhà mình làm, xé thành hai nửa. Một nữa hắn bỏ vào trong miệng, nửa kia cầm ở trong tay hướng đứa bé vẫy vẫy.
“Cảm ơn Diệp thúc thúc!” Thằng nhỏ kêu Tam nhi kia, hiển nhiên đã quen với loại chuyện này. Thoáng cái đã nhào về phía Diệp Kính Huy trảo lấy cái bánh, bỏ vào miệng cắn một ngụm, lại hướng hai người Khưu Thành vẫy tay: “Đi theo cháu, nhà Diệp thúc thúc rất gần đây.”
Khưu Thành để cho thằng nhóc dẫn đường, còn mình thì cưỡi xe ba bánh chở A Thường cùng đứa nhỏ hướng về phía sau khu nhà. Càng chạy càng hẻo lánh, cuối cùng cả ba dừng lại trước một toà nhà ba tầng, Tam nhi một lưu loát nhảy xuống xe, hướng phía lầu hét to: “Diệp lão đầu, có người muốn mua cá con.”
Vừa nãy cuộc trò chuyện của Khưu Thành cùng Diệp Kính Huy, nhóc đều nghe được hết. Cũng không phải nhóc không biết lễ phép không chịu kêu gia gia, vì sự thật là ba chữ Diệp gia gia này rất khó đọc.
“Ai hả?” Một cảnh cửa sổ ở trên tầng ba “soạt” một tiếng mở ra.
“Là cháu, nghe nói nhà bác có cá con ạ?” Khưu Thành ngẩng đầu hỏi.
“Hô! Là tiểu tử cháu à!?” Diệp lão đầu nương theo ánh đèn đường dưới lầu, nheo mắt quan sát, phát hiện người đến là hai anh em Khưu Thành, cũng thật cao hứng nói một tiếng: “Chờ chút, bác xuống dưới mở cửa.” Sau đó lão đầu lại “soạt” một tiếng đem cửa sổ đóng lại.
“Thúc thúc, lát nữa hai người có quay về chợ đêm không?” Đứa nhỏ dẫn đường lúc này lại hỏi Khưu Thành. Tuy rằng nhóc không hề sợ đi về một mình, thế nhưng nếu lát nữa có thêm hai người Khưu Thành, nhóc vẫn muốn đi cùng họ hơn, vì người nhiều an toàn mà.
“Lát nữa chú còn phải chạy qua bên kia.” Khưu Thành hồi đáp.
“Vậy cháu sẽ đi cùng mấy chú.” Đứa nhỏ nhanh nhảu nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Được, cháu cứ đi cùng tụi chú.” Khưu Thành đương nhiên không có ý kiến. Cậu cũng không yên tâm để cho một đứa nhỏ tự mình đi đường đêm, đặc biệt vùng này còn tương đối hẻo lánh.
“Tiến vào tiến vào, Tam nhi, cháu cũng tiến vào.” Qua giây lát, Diệp lão đầu liền đi xuống mở cửa, liên tục tiếp đón bọn họ vào phòng.
“Cháu muốn đi xem cá con.” Khưu Thành cũng không trì hoãn thời gian, trực tiếp nói ra yêu cầu.
“Được, cháu theo bác đến đây.” Diệp lão đầu nói đoạn rồi đem bọn họ lên lầu ba.
Nhà bọn họ trừ lão cùng con trai cũng chẳng còn người nào khác. Lúc trước, ngôi nhà này vốn chuẩn bị để dành cho con lão cưới vợ, không nghĩ tới Diệp Kính Huy đối với chuyện cưới sinh so với Diệp lão đầu năm đó lại càng không để bụng. Nay đã từng này tuổi, vẫn còn là một tên độc thân. Mỗi ngày trừ bày quán chính là chơi trò chơi xem tiểu thuyết, làm cho Diệp lão đầu mỗi lần nhìn đến hắn đều phiền muốn chết.
Căn nhà này thật sự rất rộng, chổ ở lầu ba cũng đủ lớn. Diệp lão đầu xây bể cá trong gian phòng phía đông, trừ một vài cái bể nhỏ dùng để nuôi giống, còn có vài cái hồ tương đối lớn một chút. Bên trong hồ có dưỡng một ít cá lão không bán hết được từ trước, còn có cá lớn cá bé mới vớt trở về sau này, số lượng không phải rất nhiều, chủng loại cũng không phải giống tốt.
“Đây là cá trích con à bác?” Khưu Thành nhìn cá trích con trong bể nuôi giống, mỗi một con đều mới chỉ lớn bằng cái kim may đồ. haehyuk8693
“Không sai, toàn bộ đều là cá trích con.” Diệp lão đầu trả lời.
“Bán thế nào vậy bác?” Khưu Thành hỏi.
“Nhưng không dễ nuôi sống đâu, mấy bữa nay đều chết mất cả chục con. Cháu thật muốn mua hả?” Diệp lão đầu cũng giống với con trai mình, trước hết phải nhắc nhở Khưu Thành mọi chuyện.
“Không có việc gì, cháu muốn mua về nuôi thử.” Khưu Thành ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng đối với Tụ Linh trận nhà mình vẫn tương đối có niềm tin.
“Vậy mỗi ba cá trích con, cháu đưa cho bác một lạng bột ngô là được.” Đây đã là giá quy định của Diệp lão đầu, nếu thấp hơn, lão tình nguyện không bán, lưu lại chính mình nuôi tiếp, tốt xấu gì cũng thử một phen. Trong trường hợp lão thật sự nuôi thành, dĩ nhiên sẽ có được không ít lợi nhuận.
Khưu Thành cũng không trả giá với lão, lấy bột ngô ra, cậu liền trực tiếp vớt hai trăm con cá trích. Thấy đối phương dứt khoát, Diệp lão đầu ngược lại có hơi không nỡ, chỉ bảo Khưu Thành mua một trăm tám mươi con là được, cũng dễ tính bột ngô. Cuối cùng Khưu Thành đành phải mua một trăm tám mươi con cá trích con.
Xách thùng đựng đầy cá con xuống khỏi lầu ba, cậu đem cả hai thùng nước đặt trong thùng xe ba bánh, đẩy xe ra khỏi nhà Diệp lão đầu, rồi bảo A Thường cùng đứa nhỏ kêu Tam nhi, tự mình ngồi vào hai bên sườn xe ba bánh. Chạy một cuốc xe đến chợ đêm, đem Tam nhi đưa về sạp hàng của nhóc, lúc này cậu mới cùng A Thường trở về.
Vì cá con quá nhỏ, để bảo đảm sự an toàn cho chúng, cậu quyết định làm một cái khuông gỗ lớn nuôi chúng bên trong. Khuông gỗ vẫn được đặt trong bồn nước ở căn hộ 1505, bên trong khuông còn được lót một tầng vải bông, dưới đáy có thêm mấy tảng đá. Hồ nước vốn tương thông với khuông, chẳng qua cá bên ngoài vào không được, mà cá con bên trong cũng bơi không ra.
Về phần thức ăn cần dùng cho cá con, Khưu Thành đem ra một ít trùng vừa phơi khô tồn trữ mấy ngày trước, dùng máy xây bột đem chúng nghiền thành bột phấn, lại chưng vài củ khoai tây. Sau cậu lại đem khoai tây nghiền nát trộn cùng bột trùng, mỗi ngày đều cho ăn vài lần, mỗi lần đều chỉ bỏ vào từng chút một.
Từ khi được chuyển tới tiểu khu Gia Viên, mấy con cá con ngược lại đã thích ứng khá tốt với môi trường sống mới. Mà bộ dáng của chúng căn bản không giống như kiểu lập tức sẽ lăn ra chết. Khưu Thành thấy chúng nó phát triển tốt như vậy, dần dần cũng liền buông lỏng tâm tư.
Đầu tháng bảy, thành phố Tân Nam lại nghênh đón khoảng thời gian nóng bức nhất trong năm, bên Khưu Thành cũng vừa lúc chạm mốc ngày giao hẹn với Bạch lão đại.
Sáng sớm tinh mơ, Khưu Thành cùng A Thường vẫn như trước lái xe ra ngoài khi trời còn chưa sáng. Trên xe có chở theo gạo cùng khoai tây bọn họ vừa thu hoạch được gần đây. EditNhuY
Dọc theo đường đi, Khưu Thành tranh thủ phóng xe như mọi lần. Tới lúc gần đển tỉnh lị, vừa hạ cao tốc, Khưu Thành liền phát hiện có một đoạn đường phía trước bị người rải không ít đinh sắt. May mà mật độ không quá nhiều, Khưu Thành tập trung tinh lực tránh phải né trái, quẹo mấy cái liền vụt lao qua.
“ĐM! Thật sự là quá tà môn!” Vài bóng đen trốn phía sau một bức tường thấp ven đường, thấp giọng mắng.
Bọn họ rải không ít đinh trên đoạn đường này, mục đích cũng không phải vì kiếm chút tiền lẻ từ việc vá hay thay bánh xe. Nhiều người khi lái xe trên đường, nếu phát hiện có bánh xe bị xì hơi, phản ứng bình thường đầu tiên đều sẽ xuống xe xem xét, thứ bọn họ chờ đợi chính là cơ hội như vậy.
Vào nội thành của tỉnh lị, sắc mặt Khưu Thành liền có chút ngưng trọng. Thời điểm đến cầu mua sữa đậu nành bánh quẩy, cậu phát hiện quả nhiên giá cả đã tăng lên.
Thuận tiện hướng người trẻ tuổi bán bánh quẩy hỏi thăm một chút tin tức, người nọ liền kể với bọn Khưu Thành: “Hai người chắc chưa biết phải không? Hiện tại có người đồn rằng lương thực ở phía Nam có vấn đề, căn bản không thể ăn. Cũng chẳng biết bên chổ chúng ta tới khi ấy có xảy ra vấn đề với lương thực giống vậy không? Sạp hàng của bọn tôi qua vài hôm nữa chắc cũng không dọn ra nữa đâu. Hai anh em các cậu cũng đừng chạy đi lung tung nữa, đầu năm nay, vừa nghe nói muốn loạn, có vài người lá gan liền lớn lên ngay.”
Ăn điểm tâm xong, Khưu Thành cũng không đi bày quán. Gần đây bọn họ không có làm kim chi, lúc này thứ được chở đến tỉnh lị, cũng chỉ có gạo cùng khoai tây, cộng thêm một ít bột ngô vừa kiếm được. Sở dĩ mang bột ngô, là do cậu lo lắng nếu tin tức ở phương Nam đã truyền đến bên này, giá gạo chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Vừa đi vào tỉnh lị nghe ngóng, tin tức quả thật đã truyền tới. Vốn dĩ, ngay cả lão Hồ bọn họ là thương nhân vân du bốn phương đều có thể nghe ngóng được tin, điều này nói rõ mấy tin tức loại này cũng sắp không giấu diếm được bao lâu nữa rồi.
Có thể giá gạo vẫn không đổi nhưng căn bản không giảm, thậm chí còn ẩn ẩn có xu thế tăng cao. Xem ra mặc kệ là dưới tình huống nghiêm trọng cỡ nào, những người không thiếu tiền vẫn luôn tồn tại.
Nếu giống như lời đồn đãi, lương thực bên phía Nam xảy ra vấn đề, như vậy trong một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, giá bột ngô sẽ tiếp tục cao ngất. Khi ấy, người gieo trồng thóc lúa chỉ sợ cũng ngày càng ít, việc giá lúa nâng lên cũng là điều có thể lý giải.
“Uy, đến nhận hàng à?” Thời điểm hai người Khưu Thành chạy đến nơi, Vương lão đại đang cùng vài huynh đệ thủ hạ của mình bày một hụi nhỏ trong phòng, gặp Khưu Thành đến, hắn ta liền cười to chào hỏi.
Một đầu heo con có thể kiếm trên trăm cân bột ngô, Khưu Thành ở trong mắt Bạch lão đại hiện giờ chính là một con dê vừa trắng lại vừa béo. Hơn nữa ở tình thế trước mắt, càng tích trữ nhiều một cân lương thực, hắn liền có thêm một cân lợi thế trong tay.
“Trực tiếp dùng gạo trả tiền được không? Hay là muốn đổi thành bột ngô?” Khưu Thành hỏi.
“Còn đổi gì nữa, nhà anh cũng có ngũ cốc đấy thôi.” Bạch lão đại nói rồi liền tiếp đón Khưu Thành đi xem mấy con heo.
“Đều ở chỗ này, cậu xem xem, lần trước chúng ta chưa nói rõ là muốn thiến hay không thiến. Anh suy nghĩ, liền đưa cho cậu một đực hai cái, ba con này còn chưa thiến, có thể sinh con, còn lại hai đầu heo đều đã thiến, còn khá béo tốt.” Bạch lão đại đem Khưu Thành cùng A Thường đưa đến một căn phòng gần đó, chỉ vào năm con heo nuôi bên trong, giải thích.
“Được, rất tốt.” Khưu Thành lúc trước thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
“Con đã thiến qua và chưa thiến có giá không đồng nhất, heo mẹ cùng heo đực cũng không đồng nhất giá, để anh tính cho cậu…”
Bạch lão đại nói xong, lại bàn với Khưu Thành giá của mấy con heo. Con rẻ nhất chính là hai con heo đực đã bị thiến quá, giá cao nhất chính là hai con heo con có thể sinh sản. Mặt khác một đầu heo đực còn lại bởi vì muốn dùng làm lợn giống, nên cũng được lựa ra trong những con heo con tốt nhất, giá cũng không thấp.
Khưu Thành đối với cái giá Bạch lão đại nói ra coi như có thể chấp nhận. Ở nơi này cũng không tiện cò kè mặc cả, nên cậu dứt khoát không hao phí tâm tình vào chuyện trả giá, gật đầu tỏ vẻ chính mình không có ý kiến. p2haehyuk.wordpress.com
“Vậy đi, anh một hồi sẽ kêu vài người qua đây đem heo ra. Việc này cậu không cần quản đến, chúng ta ra cửa hàng ngủ cốc phía trước, đi xem gạo cậu đem tới hôm nay cái đã.” Tính ra gạo chính là thứ vô cùng tốt, nếu bán đúng người, lợi nhuận có thể sánh bằng những loại lương thực khác khi bán số lượng nhiều.
Khưu Thành bọn họ trồng ra gạo trong Tụ Linh trận, tự nhiên sẽ không khiến Bạch lão đại thất vọng. Hắn ta vừa ngửi hương gạo, liền mừng rỡ tới mức không thấy răng cũng không thấy mắt. Nghe nói Khưu Thành muốn dùng số gạo trắng cùng khoai tây còn có bột ngô dư lại đổi chút đậu nành về, hắn liền vô cùng sảng khoái đồng ý, còn cho cậu một cái giá rất thực dụng.
Toàn bộ giao dịch tiến hành cực kì thuận lợi, đương lúc Khưu Thành lái xe rời khỏi tỉnh thành, thời gian chỉ mới đến chín giờ sáng.
Hồi tưởng lại toàn bộ quá trình giao dịch vừa nãy, Bạch lão đại thủy chung đều không hế đề cập một câu đến chuyện phía nam với Khưu Thành. EditNhuY
Khưu Thành biết, bản thân cùng Bạch lão đại chỉ mới là mối quan hệ chi giao hời hợt. Lần này, hắn ta lại muốn bán cho mình heo con, chỉ tính riêng việc có thể khiến cho cuộc giao dịch này diễn ra thuận lợi, hắn cũng sẽ không đi đề cập đến những chuyện vụn vặt.
Khưu Thành từ trước đã có ấn tượng rất tốt với Bạch lão đại, đương nhiên, hiện tại ấn tượng của cậu đối với hắn cũng không kém. Nhưng Khưu Thành cũng không phải loại người có ấn tượng tốt với ai, liền muốn thể hiện sự nhiệt tình cùng tín nhiệm với họ.
Khưu Thành luôn thời khắc nhớ rõ một thật tế, ai đối với cậu cùng A Thường tốt, ai mới là đồng bạn đáng để cậu trả giá cùng tín nhiệm. Có lẽ quan hệ trong tương lai của bọn họ cùng Bạch lão đại sẽ có biến hóa, song chuyện này còn phải xem sự tình khi ấy sẽ phát triển như thế nào?
Vào năm năm trước lúc thời điểm virus X vừa bùng nổ, khi đó mọi người đều nói tận thế đang tới, bên ngoài thì rối loạn thành một mảnh. Giết người, cướp bóc, cưỡng gian,… một thành thị hạng ba nho nhỏ, nguyên bản bình tĩnh an dật phảng phất như lập tức biến thành địa ngục nhân gian.
Dưới tình huống đó, đại bộ phận người dân tập hợp thân hữu thu thập vật tư trên cơ bản đều chỉ vì sinh tồn bản thân. Thế nhưng còn có một ít người, bọn họ nguyên bản đã cất giấu ý niệm tà ác trong lòng, cái họ muốn chỉ là một cái cớ, một cơ hội để ra tay.
Tuy rằng sau này rất nhiều người đều bị thanh lý sạch sẽ, số người bị giết chết cũng không ít. Thế nhưng thương tổn dù sao đã tạo thành, người chết đi sẽ không bao giờ trở về. Người sống sót, chẳng biết phải đợi đến bao nhiêu năm sau, mới có thể quên đi một khắc khuất nhục, quên đi sự phẫn nộ khắc cốt minh tâm cùng mong muốn giải thoát trong vô lực kia?
Khưu Thành bọn họ không cần tích trữ lương thực, chỉ cần thời tiết sáng sủa, chỉ cần không cắt điện, bọn họ liền có thể không ngừng gieo trồng hoa màu.
Gia vị cùng đồ dùng sinh hoạt ngược lại có thể chuẩn bị nhiều một ít. Mặt khác, gia vị cần dùng để làm chao cũng phải mua nhiều thêm. haehyuk8693
Trong chợ đêm có một nhà bán gia vị, đồ bán vừa nhiều giá cả còn phải chăng, so với bên tỉnh thành kia còn thực dụng hơn. Loại tình huống này vốn rất ít gặp, bởi vì thành phố Tân Nam bọn họ đại bộ phận vật phẩm đều được mua sỉ từ bên tỉnh thành đưa tới.
Chủ của sạp hàng gọi là Diệp Kính Huy, lần trước người bán cá cho Khưu Thành chính là cha của hắn. Mọi người đều quen gọi ông ấy là Diệp lão đầu.
Diệp lão đầu mới trước đây sinh sống và lớn lên trong một cái thôn hoang vu, lúc ấy trong nhà không có tiền cho hắn đọc sách. Nay đã sống đến từng này tuổi, một chữ bẻ đôi* hắn cũng chả biết. Lão nhân này tính tình không được tốt lắm, bản lĩnh thì lại cao, từ một thanh niên nông thôn phấn đấu thành người có xe có phòng, còn có một cửa hàng chuyên bán các loại gia vị. (Nguyên văn: 斗大的字不识一筐,Đấu đại đích tự bất thức nhất khuông)
Hiện nay, cửa hàng đã biến thành sạp hàng, do con của lão kế thừa. Thời điểm Diệp lão đầu không có việc gì làm cũng sẽ ghé qua chỉ điểm vài thứ, còn đại bộ phận thời gian, lão đều mân mê chuyện của mình. Khưu Thành nghe người trong chợ đêm nói, lão nhân này hiện tại đang tu sữa bể cá tại nhà, dự định sẽ tìm tòi phương thức nuôi dưỡng cá con.
“Tiểu Khâu à, hôm nay tính mua gì vậy?” Chủ sạp gia vị Diệp Kính Huy thấy Khưu Thành bọn họ tiến vào, vội vàng nhiệt tình tiếp đón. Đây chính là khách lớn của nhà bọn họ đó!
Vào mấy tháng trước, lão đầu nhà hắn đã liên hệ được với nguồn cung cấp trước đây. Bên cung cấp hoàn toàn không có vấn đề gì, hiện tại chỉ thiếu mỗi nguồn tiêu thụ, người địa phương bọn họ khẩu vị vốn nặng, chẳng qua đại bộ phận mọi người hiện tại chẳng ai sống khá giả, hoa tiêu đại liêu cũng không có mấy người dám bỏ tiền mua về dùng.
“Vẫn là mấy thứ giống lần trước mua, phân lượng tăng gấp ba.” Mấy ngày trước, vào thởi điểm đậu nành thành thục, Khưu Thành đã đến đây mua qua một ít gia vị. Lần mua ấy đã cách lần đầu tiên ghé tiệmmua gia vị được một khoảng thời gian, nhưng không nghĩ tới, ông chủ tiệm còn có thể nhớ rõ mấy thứ cậu đã mua lúc trước. Cho nên hôm nay Khưu Thành mới trực tiếp nói như vậy.
“Được, có ngay.” Nghe Khưu Thành nói như vậy, ông chủ nhất thời liền mặt mày hớn hở.
Bộ dạng ông chủ vừa cao lại vạm vỡ, thoạt nhìn có điểm chất phác. Bình thường dù bị lão cha hô đến kêu đi, hắn cũng chẳng hề sinh khí. Lúc không có việc gì làm, hắn ta rất thích ôm lấy di động cúi đầu xem tiểu thuyết, bộ dạng thấy thế nào đều có điểm giống bùn nhão xây không nổi tưởng. Kỳ thật, người ta không chỉ có trí nhớ hơn người, năng lực tính toán cũng thuộc dạng siêu quần. Cái máy tính tay để trong tiệm cơ bản chỉ dùng để bài trí, ngược lại lão đầu tự xưng là kỳ tài ngất trời chỉ kém không đọc sách ngẫu nhiên còn lướt qua bấm bấm vài cái. haehyuk8693
“Cha anh hôm nay không tới à?” Lúc Diệp Kính Huy lấy gia vị, Khưu Thành thuận miệng hỏi.
“Trời quá nóng, tình hình mấy con cá con đều không quá tốt, gần đây ông ấy đều không ăn không ngủ, cả ngày cứ ngồi bên bể cá trông nom.” Diệp Kính Huy một bên bỏ hạt tiêu lên cân điện tử, một bên trả lời đối phương.
“Thật nuôi được cá con à? Là cá gì vậy anh?” Khưu Thành vội vàng hỏi.
“Không có bao nhiêu, chỉ khoảng mấy trăm con cá trích con. Anh lại không có kinh nghiệm nuôi cá con, tương lai còn không biết có thể nuôi thành hay không nữa?” Diệp Kính Huy lắc đầu, hiển nhiên không quá xem trong việc thăm dò lão cha nhà mình.
“Vậy anh hỏi bác dùm em, có thể bán không? Em muốn mua một ít.” Đợi qua vài ngày nữa, Thẩm Tinh hẳn là có thể mua được vài cái phòng ở tầng mười bốn. Khưu Thành định sẽ nuôi thêm ít cá, trồng ít hoa màu lại EditNhuY
Ở trong Tụ Linh trận, tuy trồng hoa màu tiết kiệm thời gian, nhưng cũng không bớt được bao nhiêu sức. Nếu trồng nhiều, hai người bọn họ sẽ bận rộn tới không thở nổi, Khưu Thành cũng không có bao nhiêu thời gian dùng để tu hành.
Nhưng nuôi cá lại không giống như vậy, trừ hai lần cho ăn sớm tối, cách vài ngày đổi chút nước, thời điểm khác trên cơ bản có thể không cần quá chú ý đến.
Có thể thấy tác dụng của Tụ Linh trận đối với động vật cũng không rõ rệt, thế nhưng Khưu Thành bọn họ dù nuôi gà nuôi cá dưỡng chuột đồng dưỡng sơn dương, đến bây giờ còn chưa hề nhìn thấy chúng sinh bệnh bao giờ. Chuyện này đã là điều rất hiếm thấy. Không cần lo lắng đến việc mắc bệnh, chỉ cần nuôi nấng từng bước một qua mấy tháng liền có thể có được thu hoạch. Còn có thứ gì so với việc này tốt hơn cơ chứ?
“Nhưng chúng không dễ nuôi sống đâu!” Diệp Kính Huy nhắc nhở.
“Không sao.” Khưu Thành cũng không hề lo lắng vấn đề này.
“Vậy được rồi.” Nếu Khưu Thành đã nói như vậy, Diệp Kính Huy cũng không khuyên nhiều thêm nữa. Chung quy lũ cá con nếu cứ để cho lão cha tiếp tục nuôi như vậy, không biết sẽ chết mất bao nhiêu, còn không bằng sớm bán một chút. Nếu lão cha không cam lòng, nhiều nhất cứ lưu lại mấy chục con để ông tiếp tục nghiên cứu.
“Tam nhi, cháu lại đây, mang chú này qua nhà thúc thúc một chuyến.” Diệp Kính Huy nói rồi liền vẫy tay kêu một đứa bé trai khoảng tám chín tuổi ở sạp hàng đối diện, lại từ phía dưới kệ hàng cầm ra một cái hộp giữ tươi, mở nắp, lấy một cái bánh ngô nhà mình làm, xé thành hai nửa. Một nữa hắn bỏ vào trong miệng, nửa kia cầm ở trong tay hướng đứa bé vẫy vẫy.
“Cảm ơn Diệp thúc thúc!” Thằng nhỏ kêu Tam nhi kia, hiển nhiên đã quen với loại chuyện này. Thoáng cái đã nhào về phía Diệp Kính Huy trảo lấy cái bánh, bỏ vào miệng cắn một ngụm, lại hướng hai người Khưu Thành vẫy tay: “Đi theo cháu, nhà Diệp thúc thúc rất gần đây.”
Khưu Thành để cho thằng nhóc dẫn đường, còn mình thì cưỡi xe ba bánh chở A Thường cùng đứa nhỏ hướng về phía sau khu nhà. Càng chạy càng hẻo lánh, cuối cùng cả ba dừng lại trước một toà nhà ba tầng, Tam nhi một lưu loát nhảy xuống xe, hướng phía lầu hét to: “Diệp lão đầu, có người muốn mua cá con.”
Vừa nãy cuộc trò chuyện của Khưu Thành cùng Diệp Kính Huy, nhóc đều nghe được hết. Cũng không phải nhóc không biết lễ phép không chịu kêu gia gia, vì sự thật là ba chữ Diệp gia gia này rất khó đọc.
“Ai hả?” Một cảnh cửa sổ ở trên tầng ba “soạt” một tiếng mở ra.
“Là cháu, nghe nói nhà bác có cá con ạ?” Khưu Thành ngẩng đầu hỏi.
“Hô! Là tiểu tử cháu à!?” Diệp lão đầu nương theo ánh đèn đường dưới lầu, nheo mắt quan sát, phát hiện người đến là hai anh em Khưu Thành, cũng thật cao hứng nói một tiếng: “Chờ chút, bác xuống dưới mở cửa.” Sau đó lão đầu lại “soạt” một tiếng đem cửa sổ đóng lại.
“Thúc thúc, lát nữa hai người có quay về chợ đêm không?” Đứa nhỏ dẫn đường lúc này lại hỏi Khưu Thành. Tuy rằng nhóc không hề sợ đi về một mình, thế nhưng nếu lát nữa có thêm hai người Khưu Thành, nhóc vẫn muốn đi cùng họ hơn, vì người nhiều an toàn mà.
“Lát nữa chú còn phải chạy qua bên kia.” Khưu Thành hồi đáp.
“Vậy cháu sẽ đi cùng mấy chú.” Đứa nhỏ nhanh nhảu nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Được, cháu cứ đi cùng tụi chú.” Khưu Thành đương nhiên không có ý kiến. Cậu cũng không yên tâm để cho một đứa nhỏ tự mình đi đường đêm, đặc biệt vùng này còn tương đối hẻo lánh.
“Tiến vào tiến vào, Tam nhi, cháu cũng tiến vào.” Qua giây lát, Diệp lão đầu liền đi xuống mở cửa, liên tục tiếp đón bọn họ vào phòng.
“Cháu muốn đi xem cá con.” Khưu Thành cũng không trì hoãn thời gian, trực tiếp nói ra yêu cầu.
“Được, cháu theo bác đến đây.” Diệp lão đầu nói đoạn rồi đem bọn họ lên lầu ba.
Nhà bọn họ trừ lão cùng con trai cũng chẳng còn người nào khác. Lúc trước, ngôi nhà này vốn chuẩn bị để dành cho con lão cưới vợ, không nghĩ tới Diệp Kính Huy đối với chuyện cưới sinh so với Diệp lão đầu năm đó lại càng không để bụng. Nay đã từng này tuổi, vẫn còn là một tên độc thân. Mỗi ngày trừ bày quán chính là chơi trò chơi xem tiểu thuyết, làm cho Diệp lão đầu mỗi lần nhìn đến hắn đều phiền muốn chết.
Căn nhà này thật sự rất rộng, chổ ở lầu ba cũng đủ lớn. Diệp lão đầu xây bể cá trong gian phòng phía đông, trừ một vài cái bể nhỏ dùng để nuôi giống, còn có vài cái hồ tương đối lớn một chút. Bên trong hồ có dưỡng một ít cá lão không bán hết được từ trước, còn có cá lớn cá bé mới vớt trở về sau này, số lượng không phải rất nhiều, chủng loại cũng không phải giống tốt.
“Đây là cá trích con à bác?” Khưu Thành nhìn cá trích con trong bể nuôi giống, mỗi một con đều mới chỉ lớn bằng cái kim may đồ. haehyuk8693
“Không sai, toàn bộ đều là cá trích con.” Diệp lão đầu trả lời.
“Bán thế nào vậy bác?” Khưu Thành hỏi.
“Nhưng không dễ nuôi sống đâu, mấy bữa nay đều chết mất cả chục con. Cháu thật muốn mua hả?” Diệp lão đầu cũng giống với con trai mình, trước hết phải nhắc nhở Khưu Thành mọi chuyện.
“Không có việc gì, cháu muốn mua về nuôi thử.” Khưu Thành ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng đối với Tụ Linh trận nhà mình vẫn tương đối có niềm tin.
“Vậy mỗi ba cá trích con, cháu đưa cho bác một lạng bột ngô là được.” Đây đã là giá quy định của Diệp lão đầu, nếu thấp hơn, lão tình nguyện không bán, lưu lại chính mình nuôi tiếp, tốt xấu gì cũng thử một phen. Trong trường hợp lão thật sự nuôi thành, dĩ nhiên sẽ có được không ít lợi nhuận.
Khưu Thành cũng không trả giá với lão, lấy bột ngô ra, cậu liền trực tiếp vớt hai trăm con cá trích. Thấy đối phương dứt khoát, Diệp lão đầu ngược lại có hơi không nỡ, chỉ bảo Khưu Thành mua một trăm tám mươi con là được, cũng dễ tính bột ngô. Cuối cùng Khưu Thành đành phải mua một trăm tám mươi con cá trích con.
Xách thùng đựng đầy cá con xuống khỏi lầu ba, cậu đem cả hai thùng nước đặt trong thùng xe ba bánh, đẩy xe ra khỏi nhà Diệp lão đầu, rồi bảo A Thường cùng đứa nhỏ kêu Tam nhi, tự mình ngồi vào hai bên sườn xe ba bánh. Chạy một cuốc xe đến chợ đêm, đem Tam nhi đưa về sạp hàng của nhóc, lúc này cậu mới cùng A Thường trở về.
Vì cá con quá nhỏ, để bảo đảm sự an toàn cho chúng, cậu quyết định làm một cái khuông gỗ lớn nuôi chúng bên trong. Khuông gỗ vẫn được đặt trong bồn nước ở căn hộ 1505, bên trong khuông còn được lót một tầng vải bông, dưới đáy có thêm mấy tảng đá. Hồ nước vốn tương thông với khuông, chẳng qua cá bên ngoài vào không được, mà cá con bên trong cũng bơi không ra.
Về phần thức ăn cần dùng cho cá con, Khưu Thành đem ra một ít trùng vừa phơi khô tồn trữ mấy ngày trước, dùng máy xây bột đem chúng nghiền thành bột phấn, lại chưng vài củ khoai tây. Sau cậu lại đem khoai tây nghiền nát trộn cùng bột trùng, mỗi ngày đều cho ăn vài lần, mỗi lần đều chỉ bỏ vào từng chút một.
Từ khi được chuyển tới tiểu khu Gia Viên, mấy con cá con ngược lại đã thích ứng khá tốt với môi trường sống mới. Mà bộ dáng của chúng căn bản không giống như kiểu lập tức sẽ lăn ra chết. Khưu Thành thấy chúng nó phát triển tốt như vậy, dần dần cũng liền buông lỏng tâm tư.
Đầu tháng bảy, thành phố Tân Nam lại nghênh đón khoảng thời gian nóng bức nhất trong năm, bên Khưu Thành cũng vừa lúc chạm mốc ngày giao hẹn với Bạch lão đại.
Sáng sớm tinh mơ, Khưu Thành cùng A Thường vẫn như trước lái xe ra ngoài khi trời còn chưa sáng. Trên xe có chở theo gạo cùng khoai tây bọn họ vừa thu hoạch được gần đây. EditNhuY
Dọc theo đường đi, Khưu Thành tranh thủ phóng xe như mọi lần. Tới lúc gần đển tỉnh lị, vừa hạ cao tốc, Khưu Thành liền phát hiện có một đoạn đường phía trước bị người rải không ít đinh sắt. May mà mật độ không quá nhiều, Khưu Thành tập trung tinh lực tránh phải né trái, quẹo mấy cái liền vụt lao qua.
“ĐM! Thật sự là quá tà môn!” Vài bóng đen trốn phía sau một bức tường thấp ven đường, thấp giọng mắng.
Bọn họ rải không ít đinh trên đoạn đường này, mục đích cũng không phải vì kiếm chút tiền lẻ từ việc vá hay thay bánh xe. Nhiều người khi lái xe trên đường, nếu phát hiện có bánh xe bị xì hơi, phản ứng bình thường đầu tiên đều sẽ xuống xe xem xét, thứ bọn họ chờ đợi chính là cơ hội như vậy.
Vào nội thành của tỉnh lị, sắc mặt Khưu Thành liền có chút ngưng trọng. Thời điểm đến cầu mua sữa đậu nành bánh quẩy, cậu phát hiện quả nhiên giá cả đã tăng lên.
Thuận tiện hướng người trẻ tuổi bán bánh quẩy hỏi thăm một chút tin tức, người nọ liền kể với bọn Khưu Thành: “Hai người chắc chưa biết phải không? Hiện tại có người đồn rằng lương thực ở phía Nam có vấn đề, căn bản không thể ăn. Cũng chẳng biết bên chổ chúng ta tới khi ấy có xảy ra vấn đề với lương thực giống vậy không? Sạp hàng của bọn tôi qua vài hôm nữa chắc cũng không dọn ra nữa đâu. Hai anh em các cậu cũng đừng chạy đi lung tung nữa, đầu năm nay, vừa nghe nói muốn loạn, có vài người lá gan liền lớn lên ngay.”
Ăn điểm tâm xong, Khưu Thành cũng không đi bày quán. Gần đây bọn họ không có làm kim chi, lúc này thứ được chở đến tỉnh lị, cũng chỉ có gạo cùng khoai tây, cộng thêm một ít bột ngô vừa kiếm được. Sở dĩ mang bột ngô, là do cậu lo lắng nếu tin tức ở phương Nam đã truyền đến bên này, giá gạo chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Vừa đi vào tỉnh lị nghe ngóng, tin tức quả thật đã truyền tới. Vốn dĩ, ngay cả lão Hồ bọn họ là thương nhân vân du bốn phương đều có thể nghe ngóng được tin, điều này nói rõ mấy tin tức loại này cũng sắp không giấu diếm được bao lâu nữa rồi.
Có thể giá gạo vẫn không đổi nhưng căn bản không giảm, thậm chí còn ẩn ẩn có xu thế tăng cao. Xem ra mặc kệ là dưới tình huống nghiêm trọng cỡ nào, những người không thiếu tiền vẫn luôn tồn tại.
Nếu giống như lời đồn đãi, lương thực bên phía Nam xảy ra vấn đề, như vậy trong một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, giá bột ngô sẽ tiếp tục cao ngất. Khi ấy, người gieo trồng thóc lúa chỉ sợ cũng ngày càng ít, việc giá lúa nâng lên cũng là điều có thể lý giải.
“Uy, đến nhận hàng à?” Thời điểm hai người Khưu Thành chạy đến nơi, Vương lão đại đang cùng vài huynh đệ thủ hạ của mình bày một hụi nhỏ trong phòng, gặp Khưu Thành đến, hắn ta liền cười to chào hỏi.
Một đầu heo con có thể kiếm trên trăm cân bột ngô, Khưu Thành ở trong mắt Bạch lão đại hiện giờ chính là một con dê vừa trắng lại vừa béo. Hơn nữa ở tình thế trước mắt, càng tích trữ nhiều một cân lương thực, hắn liền có thêm một cân lợi thế trong tay.
“Trực tiếp dùng gạo trả tiền được không? Hay là muốn đổi thành bột ngô?” Khưu Thành hỏi.
“Còn đổi gì nữa, nhà anh cũng có ngũ cốc đấy thôi.” Bạch lão đại nói rồi liền tiếp đón Khưu Thành đi xem mấy con heo.
“Đều ở chỗ này, cậu xem xem, lần trước chúng ta chưa nói rõ là muốn thiến hay không thiến. Anh suy nghĩ, liền đưa cho cậu một đực hai cái, ba con này còn chưa thiến, có thể sinh con, còn lại hai đầu heo đều đã thiến, còn khá béo tốt.” Bạch lão đại đem Khưu Thành cùng A Thường đưa đến một căn phòng gần đó, chỉ vào năm con heo nuôi bên trong, giải thích.
“Được, rất tốt.” Khưu Thành lúc trước thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
“Con đã thiến qua và chưa thiến có giá không đồng nhất, heo mẹ cùng heo đực cũng không đồng nhất giá, để anh tính cho cậu…”
Bạch lão đại nói xong, lại bàn với Khưu Thành giá của mấy con heo. Con rẻ nhất chính là hai con heo đực đã bị thiến quá, giá cao nhất chính là hai con heo con có thể sinh sản. Mặt khác một đầu heo đực còn lại bởi vì muốn dùng làm lợn giống, nên cũng được lựa ra trong những con heo con tốt nhất, giá cũng không thấp.
Khưu Thành đối với cái giá Bạch lão đại nói ra coi như có thể chấp nhận. Ở nơi này cũng không tiện cò kè mặc cả, nên cậu dứt khoát không hao phí tâm tình vào chuyện trả giá, gật đầu tỏ vẻ chính mình không có ý kiến. p2haehyuk.wordpress.com
“Vậy đi, anh một hồi sẽ kêu vài người qua đây đem heo ra. Việc này cậu không cần quản đến, chúng ta ra cửa hàng ngủ cốc phía trước, đi xem gạo cậu đem tới hôm nay cái đã.” Tính ra gạo chính là thứ vô cùng tốt, nếu bán đúng người, lợi nhuận có thể sánh bằng những loại lương thực khác khi bán số lượng nhiều.
Khưu Thành bọn họ trồng ra gạo trong Tụ Linh trận, tự nhiên sẽ không khiến Bạch lão đại thất vọng. Hắn ta vừa ngửi hương gạo, liền mừng rỡ tới mức không thấy răng cũng không thấy mắt. Nghe nói Khưu Thành muốn dùng số gạo trắng cùng khoai tây còn có bột ngô dư lại đổi chút đậu nành về, hắn liền vô cùng sảng khoái đồng ý, còn cho cậu một cái giá rất thực dụng.
Toàn bộ giao dịch tiến hành cực kì thuận lợi, đương lúc Khưu Thành lái xe rời khỏi tỉnh thành, thời gian chỉ mới đến chín giờ sáng.
Hồi tưởng lại toàn bộ quá trình giao dịch vừa nãy, Bạch lão đại thủy chung đều không hế đề cập một câu đến chuyện phía nam với Khưu Thành. EditNhuY
Khưu Thành biết, bản thân cùng Bạch lão đại chỉ mới là mối quan hệ chi giao hời hợt. Lần này, hắn ta lại muốn bán cho mình heo con, chỉ tính riêng việc có thể khiến cho cuộc giao dịch này diễn ra thuận lợi, hắn cũng sẽ không đi đề cập đến những chuyện vụn vặt.
Khưu Thành từ trước đã có ấn tượng rất tốt với Bạch lão đại, đương nhiên, hiện tại ấn tượng của cậu đối với hắn cũng không kém. Nhưng Khưu Thành cũng không phải loại người có ấn tượng tốt với ai, liền muốn thể hiện sự nhiệt tình cùng tín nhiệm với họ.
Khưu Thành luôn thời khắc nhớ rõ một thật tế, ai đối với cậu cùng A Thường tốt, ai mới là đồng bạn đáng để cậu trả giá cùng tín nhiệm. Có lẽ quan hệ trong tương lai của bọn họ cùng Bạch lão đại sẽ có biến hóa, song chuyện này còn phải xem sự tình khi ấy sẽ phát triển như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.