Chương 73
Báo Chỉ Hồ Tường
20/11/2024
Đợi đến được chổ Vương gia, bọn họ lại bắt gặp một cảnh tượng vô cùng bận rộn.
Trong sân nhà Vương gia, đèn đuốc được mở sáng trưng. Hai anh em A Phong A Lỗi đang ngồi xổm ở hành lang lọc sữa đậu nành. Cách chốc lát, trong phòng lại có từng đợt khói trắng toả ra, hoà cùng hương đậu nành nồng đậm, khuông đậu hủ ngoài viện thì đã được chất cao như núi.
“Khưu Thành đến rồi à, cậu xem cần lấy bao nhiêu, nhiêu đây có đủ hay không? Nếu không đủ, cậu ngồi chờ một chút, lát nữa có thể làm ra được thêm mấy nồi.” Đại tẩu nhà Vương gia đi ra mở cửa, đem Khưu Thành nghênh tiếp vào sân.
“Toàn bộ sao?” Khưu Thành nhìn thoáng qua số khuông đậu hủ chất thành đống cao trong viện, không khỏi thán phục hiệu suất làm việc của gia đình nhà họ Vương.
“Cũng không phải, ha ha, may mà vài ngày trước đó lão Nhị đã làm thêm mấy khuông đậu hủ lúc rãnh rổi, không thì thật đúng là không đủ dùng.” Đại tẩu Vương gia vừa nói, vừa từ trong vại nước múc một gáo nước lạnh, ừng ực uống hơn phân nữa.
“Thế mọi người hôm nay sẽ không có đậu hủ bán rồi.” Khưu Thành biết trên dưới Vương gia đều rất coi trọng chuyện buôn bán này.
“Chuyện bên cậu quan trọng hơn, trước cứ lo cho bên cậu đã.” Vương gia đại tẩu sảng khoái nói.
“A Phong A Lỗi, hai đứa trước khiêng đậu hủ lên xe Khâu thúc thúc đi!” Lúc này hai anh em A Phong A Lỗi vừa lọc xong số sữa đậu nành cuối cùng, liền bị cha bọn họ sai đi khuân vác.
“Dạ, con biết rồi.” Hai anh em dù bị sai làm việc vẫn linh hoạt nghiêm túc như thường.
Khưu Thành vội chạy ra bên ngoài mở thùng xe phía sau, rồi xoay người đứng ở trong xe, tiếp nhận khuông đậu hủ A Phong A Lỗi đưa qua, từng bước từng bước đặt vào trong xe.
A Thường nguyên bản nghe lời Khưu Thành ngồi bên ngoài trông xe, lúc này thấy cậu lại đi ra, liền nhảy từ trên ghế phó lái xuống, cùng mọi người vận chuyển đồ đạc.
Mấy người bọn họ chuyển xong khuông đậu hủ, lại đi khiêng tới mấy vò chao, chờ bọn họ đều đem mọi thứ mang ra hết, bên chổ Vương lão nhị cũng vừa cho ra lò mẻ đậu hủ cuối cùng. editNhuyNY
Đậu hủ ête không như tàu hủ thường phải cần có thời gian dài đủ cho quá trình ép đậu thành hình hoàn thiện, chỉ cần chú ý tỉ lệ giữa nước và sữa đậu nành, sau đó để nguội đậu hủ cho đến khi nó định hình là xong. Nếu như nắm giữ kỹ thuật tốt, thời gian làm ra đậu hủ cũng tương đối mau. Chỉ là giá bán đậu hủ quá rẻ, lợi nhuận thì thấp, muốn kiếm nhiều tiền chút, mỗi ngày đều phải làm ra rất nhiều đậu hủ. Phải nói là tiền kiếm được từ việc bán đậu hủ quả thật đều là mồ hôi nước mắt.
Đem một đám đậu hủ cuối cùng khiêng lên xe, từ người lớn cho đến trẻ nhỏ nhà Vương gia mới có thể buông lỏng tay chân thở một hơi. Vì toàn bộ đậu hủ đều bị Khưu Thành chở đi, cả nhà họ không có hàng để bán vào sáng nay, nên hiển nhiên sẽ không ra quán, còn có thể ngủ bù được vài giờ.
Không có cách nào khác, đậu hủ không có nhiều, dùng xong hết thì liền không còn.
Khưu Thành nhấn ga hướng về phía tỉnh thành chạy như bay. Chiếc xe tải này quả nhiên giống y như những lời ông chủ hãng xe đã ca ngợi. Tuy thoạt nhìn bề ngoài của nó có hơi không đẹp đẽ cho lắm, nhưng tính năng thì lại rất tốt, lúc chạy trên đường vừa vững vàng vừa hừng hực khí thế.
Bọn họ mới chạy ra khỏi thành phố Tân Nam, thì trời cũng vừa sáng. Đợi đến được tỉnh thành, thời gian đã là buổi sáng hơn tám giờ. Lướt qua đầu cầu quen thuộc, bọn họ phát hiện mấy người trẻ tuổi vốn bán sữa đậu nành bánh quẫy ở đây đã không còn nữa.
Chung quanh nhà ga tỉnh lị vào khoảng chín giờ sáng, chính là thời điểm náo nhiệt nhất trong một ngày, Khưu Thành lái xe dạo qua một vòng trước con phố nhỏ mà họ từng bày sạp trước đó, nhưng không phát hiện ra chổ trống.
“Ai này, anh bạn, hôm nay lại đến bán gạo à?” Bạch lão đại đang đứng ở ven đường nói chuyện cùng một người bán hoa quả khô, vừa ngước đầu liền nhìn thấy Khưu Thành ngồi ở trên ghế điều khiển đằng trước của chiếc xe tải, đang hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
“Ah, là Bạch lão đại à, gạo trắng hôm nay không có.” Khưu Thành kỳ thật đã nhìn thấy Bạch lão đại. Chẳng qua khi thấy hắn đang nói chuyện cùng người khác, còn cậu lại ngồi ở trên xe cách nơi đó một khoảng, nên mới không có chủ động chào hỏi. Cậu bây giờ đang bận rộn tìm chổ bày quán, nguyên cả cái xe tải này, bọn họ đều phải bán hết trong ngày hôm nay.
“Thế bữa nay mấy cậu mang theo gì vậy, còn lái nguyên cả chiếc xe tải bự chảng như vậy?” Bạch lão đại cũng không để cậu rời đi ngay, mà bước nhanh vài bước đến bên cạnh xe tải của hai người Khưu Thành, cười hì hì hỏi.
Hồi trước hắn đã mua hai lần gạo từ chổ Khưu Thành, sau khi qua tay đều bán khá được giá, nay lại có thêm khống ít khách hàng lớn cả ngày cứ đuổi theo hỏi hắn loại gạo kia có còn hay không? Chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề tiền bạc, mà đối phương còn là đại nhân vật Bạch lão đại cần nịnh bợ. Nếu Khưu Thành còn gạo trắng, Bạch lão đại vô cùng nguyện ý mua thêm một ít cầm tặng cho người ta.
“Bữa nay có khoai tây, ớt, đậu hủ non và chao.” Khưu Thành trả lời. Bạch lão đại nếu cảm thấy hứng thú với mấy thừ này, có thể lập tức mua hơn phân nửa số hàng từ tay bọn họ, mà chuyện này đối với họ lại là điều không thể tốt hơn được nữa.
“Chao thế nào? Lấy một chút cho anh thử xem.” Bạch lão đại có điểm hứng thú với món chao mà đối phương nhắc đến.
“Ở phía sau xe, nhưng mà nơi này không có chổ dừng.” Hai bên đường cái đều đã bày đầy các sạp hàng, bọn họ lúc này còn đang ở giữa đường, cứ dừng ở nơi này không chịu đi đã hơi bất lịch sự, chẳng lẽ còn có thể mặt dày bày quán tại chổ luôn?
“Cậu theo anh, đến bên trong con hẻm kia.” Bạch lão đại vung tay lên, bảo Khưu Thành đi cùng hắn. chiposttainhap2haehyuk
Tại một con hẽm phía trước cách bọn họ không xa, có một sòng bài để cho cách thủ hạ huynh đệ trong bang của Bạch lão đại có chổ gặp nhau. Bạch lão đại lúc này chính là đưa bọn Khưu Thành đi qua nơi đó.
“Được rồi, dù sao đi đâu bây giờ cũng không còn chổ trống, hai cậu hôm nay cứ bày quán ở đây đi!” Bạch lão đại dẫn Khưu Thành bọn họ đến địa bàn của bàn, rồi chỉ chỉ đầu ngỏ nói.
“Dừng ở đây có chắn mất lối ra vào của mọi người không anh?” Đối phương tuy cũng là dân buôn bán, nhưng chung quy vẫn là người trong giới hắc đạo, Khưu Thành hôm nay chỉ muốn thái thái bình bình bán hết đồ đạc.
“Chặn cái gì? Chừa một khúc đủ ra vào là được, phí quầy hàng mỗi ngày cũng không phải thu không.” Bạch lão đại không thèm để ý nói.
Nếu hắn đều đã nói như vậy, Khưu Thành liền không chậm trễ nữa. Cậu cùng A Thường vội vã bày sạp ở trước con hẽm, phòng bài bên cạnh cũng có không ít thiếu niên vô giúp vui. Bọn họ còn nhiệt tình cho hai người mượn một cái bàn hai cái ghế, đương nhiên, cũng cọ ăn chút chao của bọn Khưu Thành.
“Cậu tính lấy gì đựng chao, sẽ không phải là túi nilon chứ?” Bạch lão đại cầm một đôi đũa dùng một lần trong tay, chảy nước miếng ròng ròng đứng ở đầu ngõ, nhấm nháp cái đĩa đựng chao trên bàn.
“Quanh đây có chổ nào bán bình không anh?” Khưu Thành nghi vấn. Lần này bọn họ tới đây có điểm gấp gáp, nên không có chuẩn bị đầy đủ đồ đạc.
“Có a, sao không có chứ!?” Bạch lão đại bị vị cay của chao hung cho tê dại cả người, hắn chậc lưỡi một cái sai sử một tay thủ hạ chạy việc: “Hoa Tử, đi mua cho Khâu ca của cậu một ít bình pvc về đây.”
“Có ngay.” Hoa Tử nhét nửa khối chao cuối cùng vào miệng, cũng không hỏi Khưu Thành muốn bao nhiêu, cũng không nói cậu đưa bột ngô, đã nhanh như chớp chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền mang theo một thiếu niên cưỡi xe ba bánh trở lại, phần sườn xe phía sau còn chất đầy mấy thùng giấy.
“Đây này, chính là ông chủ này muốn mua bình của cậu.” Hoa Tử chỉ về phía Khưu Thành, để cho thiếu niên đi thương lượng với Khưu Thành, còn mình thì vui vẻ chạy tới kiếm chao ăn tiếp, kết quả chỉ còn dư lại một cái đĩa nhẵn bóng sạch sẽ.
“Thế là được rồi, đây là cho các ngươi ăn thử, bộ còn định ăn cho no luôn sao?” Bạch lão đại lau miệng, chính mình cũng có chút chưa đã thèm. haehyuk8693
Khưu Thành mua một đống bình pvc từ chổ thiếu niên, giá cả cũng tương đối thực dụng. Thiếu niên kia còn nói, nếu không đủ dùng thì cứ tìm người chạy qua nói một tiếng là được, hắn sẽ lập tức đưa hàng qua, Khưu Thành nghe vậy cũng gật đầu đáp ứng.
Số bình pvc này đều là là sản phẩm của một nhà máy ở vùng ngoại thành. Đầu năm nay, giá vốn nhân công đã vô cùng rẻ mạt, nguyên liệu cũng không quá đắt, chỉ là hàng làm ra không dễ bán mà thôi.
Sau, để trả cho phí ‘quầy hàng phí’, Bạch lão đại chẳng hề khách khí cầm đi một lọ chao đầy tràn từ sạp hàng của Khưu Thành. Còn mấy huynh đệ thủ hạ của hắn, có muốn ăn cũng chỉ đành tự mình đi mua.
Bởi vì vị trí bày quán của bọn họ hôm nay tương đối đặc thù, thời điểm bắt đầu chỉ có lác đác vài móng khách, đợi cho đến khi người vây mua dần dần nhiều hơn, tình huống cũng cải thiện theo.
“Ai nha, Khâu ca, lấy cho em thêm hai lọ chao.” Một tiểu đệ của Bạch lão đại cố gắng vươn cổ ra khỏi đám người bên ngoài kêu to.
Vậy mà mấy vị khách đang đứng vây quanh phía trước quầy hàng lại giả vờ như không có nghe thấy chi hết.
“Ông chủ, cho hai khối đậu hủ.”
“Ớt này bán thế nào? Hình như hơi già quá thì phải, thời gian kết quả còn bao lâu nữa?”
“Ông chủ, mau mau, lấy cho tui năm cân khoai tây đi, đây đã đợi nãy giờ rồi.”
A Thường kế đằng bên thì mặc kệ mọi thứ. Hắn chỉ phụ trách dùng chiếc đũa gắp từng khối chao vào hủ nhựa. Bởi vì lực nắm giữ của chàng mèo thật sự có chút xuất thần nhập hóa, nên mấy khối chao non mịn bị hắn từng khối kẹp ra từ trong vại, dù một mảng da cũng chưa bị rớt ra.
“Này người trẻ tuổi, cái hủ còn có thể cho thêm hai khối vào đó!” Một ông lão ngóng trông nhìn chằm chằm vào cái bình, thấy đối phương muốn đậy nắp, vội vàng nói.
“Đầy rồi.” A Thường vô cùng xác định, hồi đáp cho đối phương.
“Còn chổ đây này, sao mà đầy được? Rõ ràng còn có thể bỏ thêm hai khối.” Lão đầu không chịu bỏ qua.
“Bỏ thêm nữa sẽ làm hỏng mấy khối chao phía dưới.” A Thường có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
“Lại thêm hai khối đi!” Khưu Thành vỗ vỗ bả vai A Thường, nói một câu như vậy, sau đó lại vội vàng lấy trả bột ngô cho mấy người còn lại.
“Ồ……” A Thường cau mày, lại hướng trong bình múc ra hai khối chao, sau đó không đậy nắp mà đem bình cùng nắp đậy phân biệt đưa tới tay lão đầu kia.
“Hắc hắc, vậy mới đúng.” Lão nhân vô cùng cao hứng, một tay nắm lấy cái hủ một tay lấy nắp đậy liền ly khai. Lão cũng biết, nắp đậy vừa ấn xuống, hai khối chao phía trên khẳng định sẽ dẹp lép.
Đuổi lão nhân kia đi mất, A Thường lại giúp vị khách kế tiếp múc chao vào bình. Một dòng người xếp thành hàng dài đợi mua chao bên cạnh, đều đã trả bột ngô cho Khưu Thành bên kia, A Thường chỉ để ý múc chao vào bình mà thôi.
Bận việc vài giờ như vậy, đợi đến giữa trưa hơn mười hai giờ, mấy thứ trên quầy hàng cơ bản đã bán gần hết. Chào đã sớm bị mọi người tranh mua không sót một giọt, đậu hủ non cũng đã bán hết, ớt cũng chỉ còn lại hai khuông, khoai tây còn dư một chút, đều là do người mua lựa chọn để thừa lại. haehyuk8693
“Đây là thức ăn trong phòng ăn của bọn anh, hai người cứ tuỳ tiện ăn chút đi!” Một thủ hạ của Bạch lão đại bưng một đĩa rau xanh và hai chén cháo ngô đi ra, mặt khác còn có thêm hai cái bánh ngô tạp diện.
Hôm nay huynh đệ bọn họ đã cọ được không ít chao từ quầy hàng của Khưu Thành bọn họ. Khi có người tới mua hàng, Khưu Thành cũng giao rất đủ số lượng. Lúc này thấy đã đến giờ cơm, mà hai ngươi họ còn chưa thu quán, nên hắn mới đem chút đồ ăn qua.
“Cảm ơn anh, hai khuông ớt kia mọi người có muốn lấy không? Tùy tiện chăm sóc là được, mỗi ngày cũng có thể ngắt được mấy trái ớt.” Để có qua có lại, Khưu Thành quyết định đem hai khuông ớt tặng cho bọn họ.
“Ôi chao, vậy cảm ơn cậu nhiều nhá.” Mấy người bọn họ đều rất thích ăn cay, không có ai sẽ cự tuyệt ớt đưa tới tay cả.
Khưu Thành cùng A Thường liền như vậy ngồi ở bên sạp uống cháo ngô, lại phần mình cắn một miếng bánh ngô tạp diện, ăn hết đĩa rau xanh, sau đó đem chén đũa cùng bàn ghế trả trở về chổ của bọn họ.
“Bát này đặt ở chổ nào vậy đại ca?” Khưu Thành xem trái xem phải, mãi vẫn không thấy cái căn tin trong truyền thuyết kia đâu.
“Tùy tiện đặt chổ nào cũng được.” Một người trẻ tuổi trong phòng bài nói.
“Tôi còn định rữa qua chén dĩa nữa.” Khưu Thành cũng không biết chổ này của bọn họ còn có người chuyên gia phụ trách rữa bát không? Với lại bọn họ muốn tự mình rữa chén mình đã dùng. Vạn nhất không có người phụ trách, mấy cái bát đũa mà cứ để đây thì ai sẽ tới rữa?
“Nơi này không có chổ rữa, cậu cứ để đó, chốc lát sẽ có người qua đây thu.”
“Vậy được rồi.” Đối phương đã nói như vậy, Khưu Thành đành phải đem chén đũa buông xuống, tính toán thu quán về nhà. Thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, mấy con heo con trên tầng mười lăm cùng đám gà con trên sân thượng phỏng chừng đều đã đói muốn chết.
Thời điểm thu quán, Bạch lão đại lại đi qua một chuyến, hỏi Khưu Thành bọn họ khi nào sẽ có gạo trắng. Nghe Khưu Thành nói không biết, Bạch lão đại liền đưa cho họ một tấm danh thiếp, dặn cậu lúc có gạo trắng, cứ điện số điện thoại trên danh thiếp, đến khi ấy hắn sẽ an bài người đến thành phố Tân Nam nhận hàng.
Khưu Thành nghe xong cũng gật đầu đồng ý. Kỳ thật nhờ gieo trồng lúa nước ở trong Tụ Linh trận, bọn họ ước chừng mỗi nửa tháng liền có thể thu được một vụ lúa, thế nhưng Khưu Thành lại không muốn cho Bạch lão đại biết rõ về quy luật này.
Chuyến này thu hoạch tương đối phong phú, trừ khu xưởng cần bột ngô để mua, thì trong giai đoạn kế, Khưu Thành bọn họ cùng Thẩm Tinh phải nhập vào một ít thiết bị kỹ thuật và cá con từ khu phía đông, mà tiền vốn cũng đã được họ chuẩn bị không sai biệt lắm.
Trở lại thành phố Tân Nam, Khưu Thành đi trước một chuyến đến nhà Vương gia đem khuông đậu hủ dỡ xuống, sau đó lại đi một chuyến tới nhà Thẩm Tinh. Thấy cô quả nhiên đã bàn xong việc mua khu đất kia, Khưu Thành liền nói cho cô biết bột ngô cũng đã có. Vào sáng ngày mai lúc giao dịch, cậu sẽ vận chuyển bột ngô qua.
Lúc về đến nhà đã nhanh đến 4h chiều, Khưu Thành cùng A Thường đem hết mọi thứ chuyển lên mấy căn phòng trống trên tầng mười lăm, sau đó lập tức đi tưới nước cho hoa màu, cho lũ gà heo trong nhà ăn, rồi hướng trong chuồng dê thêm chút nước sạch, lại đi uy chuột đồng cùng lũ cá trong ao. Xong xuôi, hai người lúc này mới ra ngoài trả xe.
Người trong tiểu khu Gia Viên thấy hai người Khưu Thành đi ra ngoài một ngày, liền chở về một đống đồ, còn tưởng bọn họ đi đâu nhập hàng về, nhao nhao suy đoán bên trong mấy cái gói kia đựng những gì.
“Tôi dùng chút bột ngô mới kiếm được gần đây đổi về ít thức ăn chăn nuôi cho lũ gà ấy mà.” Đây chính là câu nói mà Khưu Thành dùng để đáp trả mọi người.
Đoạn thời gian tiếp đến, Thẩm Tinh một khắc cũng không ngừng lu bù công việc, Khưu Thành bọn họ lại trải qua những ngày bình yên không sóng gió.
Sau khi Thẩm Tinh mua xuống khu nhà xưởng kia, liền nhanh tay kêu người tiến hành việc xây dựng cơ sở hạ tầng, kế đó lại bắt đầu chuyện liên hệ khu phía đông nhập về máy móc kỹ thuật.
Khưu Thành đem đống bột mì chồng chất trong nhà kéo đến chợ đêm bán đi một phần, rồi lại đưa cho Thẩm Tinh ít bột ngô.
Đám ớt xanh tươi mới trong nhà, rất nhanh cũng bắt đầu có thể có thu hoạch được. Khưu Thành vẫn như trước cách ngày đến chợ đêm bày quán bán tương ớt.
Đợi đến lúc Thẩm Tinh quyết định xuất phát, bọn họ chỉ bán mỗi tương ớt kiếm thu nhập cũng đã tích cóp được không ít.
Vào ngày 7 tháng 9, Thẩm Tinh, lão Hồ và cháu trai của lão, cùng với ba người trẻ tuổi khác cùng nhau xuất phát, đi đến khu vực duyên hải ở phía đông. Cháu trai Lão Hồ sở dĩ đồng ý mạo hiểm đi ra ngoài, là vì Thẩm Tinh đã đồng ý với hắn, lần này sau khi trở về, cô sẽ cho hắn một chức vị trong nhà máy nuôi cá.
Cho đến ngày 11 tháng 9, một loạt tin tức chấn động đột nhiên bị lan truyền với tốc độ chóng mắt khắp thành phố Tân Nam.
Lương thực có vấn đề!
Bên trong bệnh viện có rất nhiều người!
Là do phía Nam bùng phát lên! p2haehyuk.wordpress.com
Làm sao đây?!! editbynyhaihach
Chẳng lẽ lại là một loại virus X nào nữa?!! khongsaochepchuyenvercopy
Lại phải đi vào khu an toàn lần nữa sao?!!
Phảng phất như trời long đất lỡ, tất cả những hi vọng cùng tín niệm, ở trước nguy cơ tử vong đều chẳng thể chịu nổi một kích.
Trong sân nhà Vương gia, đèn đuốc được mở sáng trưng. Hai anh em A Phong A Lỗi đang ngồi xổm ở hành lang lọc sữa đậu nành. Cách chốc lát, trong phòng lại có từng đợt khói trắng toả ra, hoà cùng hương đậu nành nồng đậm, khuông đậu hủ ngoài viện thì đã được chất cao như núi.
“Khưu Thành đến rồi à, cậu xem cần lấy bao nhiêu, nhiêu đây có đủ hay không? Nếu không đủ, cậu ngồi chờ một chút, lát nữa có thể làm ra được thêm mấy nồi.” Đại tẩu nhà Vương gia đi ra mở cửa, đem Khưu Thành nghênh tiếp vào sân.
“Toàn bộ sao?” Khưu Thành nhìn thoáng qua số khuông đậu hủ chất thành đống cao trong viện, không khỏi thán phục hiệu suất làm việc của gia đình nhà họ Vương.
“Cũng không phải, ha ha, may mà vài ngày trước đó lão Nhị đã làm thêm mấy khuông đậu hủ lúc rãnh rổi, không thì thật đúng là không đủ dùng.” Đại tẩu Vương gia vừa nói, vừa từ trong vại nước múc một gáo nước lạnh, ừng ực uống hơn phân nữa.
“Thế mọi người hôm nay sẽ không có đậu hủ bán rồi.” Khưu Thành biết trên dưới Vương gia đều rất coi trọng chuyện buôn bán này.
“Chuyện bên cậu quan trọng hơn, trước cứ lo cho bên cậu đã.” Vương gia đại tẩu sảng khoái nói.
“A Phong A Lỗi, hai đứa trước khiêng đậu hủ lên xe Khâu thúc thúc đi!” Lúc này hai anh em A Phong A Lỗi vừa lọc xong số sữa đậu nành cuối cùng, liền bị cha bọn họ sai đi khuân vác.
“Dạ, con biết rồi.” Hai anh em dù bị sai làm việc vẫn linh hoạt nghiêm túc như thường.
Khưu Thành vội chạy ra bên ngoài mở thùng xe phía sau, rồi xoay người đứng ở trong xe, tiếp nhận khuông đậu hủ A Phong A Lỗi đưa qua, từng bước từng bước đặt vào trong xe.
A Thường nguyên bản nghe lời Khưu Thành ngồi bên ngoài trông xe, lúc này thấy cậu lại đi ra, liền nhảy từ trên ghế phó lái xuống, cùng mọi người vận chuyển đồ đạc.
Mấy người bọn họ chuyển xong khuông đậu hủ, lại đi khiêng tới mấy vò chao, chờ bọn họ đều đem mọi thứ mang ra hết, bên chổ Vương lão nhị cũng vừa cho ra lò mẻ đậu hủ cuối cùng. editNhuyNY
Đậu hủ ête không như tàu hủ thường phải cần có thời gian dài đủ cho quá trình ép đậu thành hình hoàn thiện, chỉ cần chú ý tỉ lệ giữa nước và sữa đậu nành, sau đó để nguội đậu hủ cho đến khi nó định hình là xong. Nếu như nắm giữ kỹ thuật tốt, thời gian làm ra đậu hủ cũng tương đối mau. Chỉ là giá bán đậu hủ quá rẻ, lợi nhuận thì thấp, muốn kiếm nhiều tiền chút, mỗi ngày đều phải làm ra rất nhiều đậu hủ. Phải nói là tiền kiếm được từ việc bán đậu hủ quả thật đều là mồ hôi nước mắt.
Đem một đám đậu hủ cuối cùng khiêng lên xe, từ người lớn cho đến trẻ nhỏ nhà Vương gia mới có thể buông lỏng tay chân thở một hơi. Vì toàn bộ đậu hủ đều bị Khưu Thành chở đi, cả nhà họ không có hàng để bán vào sáng nay, nên hiển nhiên sẽ không ra quán, còn có thể ngủ bù được vài giờ.
Không có cách nào khác, đậu hủ không có nhiều, dùng xong hết thì liền không còn.
Khưu Thành nhấn ga hướng về phía tỉnh thành chạy như bay. Chiếc xe tải này quả nhiên giống y như những lời ông chủ hãng xe đã ca ngợi. Tuy thoạt nhìn bề ngoài của nó có hơi không đẹp đẽ cho lắm, nhưng tính năng thì lại rất tốt, lúc chạy trên đường vừa vững vàng vừa hừng hực khí thế.
Bọn họ mới chạy ra khỏi thành phố Tân Nam, thì trời cũng vừa sáng. Đợi đến được tỉnh thành, thời gian đã là buổi sáng hơn tám giờ. Lướt qua đầu cầu quen thuộc, bọn họ phát hiện mấy người trẻ tuổi vốn bán sữa đậu nành bánh quẫy ở đây đã không còn nữa.
Chung quanh nhà ga tỉnh lị vào khoảng chín giờ sáng, chính là thời điểm náo nhiệt nhất trong một ngày, Khưu Thành lái xe dạo qua một vòng trước con phố nhỏ mà họ từng bày sạp trước đó, nhưng không phát hiện ra chổ trống.
“Ai này, anh bạn, hôm nay lại đến bán gạo à?” Bạch lão đại đang đứng ở ven đường nói chuyện cùng một người bán hoa quả khô, vừa ngước đầu liền nhìn thấy Khưu Thành ngồi ở trên ghế điều khiển đằng trước của chiếc xe tải, đang hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
“Ah, là Bạch lão đại à, gạo trắng hôm nay không có.” Khưu Thành kỳ thật đã nhìn thấy Bạch lão đại. Chẳng qua khi thấy hắn đang nói chuyện cùng người khác, còn cậu lại ngồi ở trên xe cách nơi đó một khoảng, nên mới không có chủ động chào hỏi. Cậu bây giờ đang bận rộn tìm chổ bày quán, nguyên cả cái xe tải này, bọn họ đều phải bán hết trong ngày hôm nay.
“Thế bữa nay mấy cậu mang theo gì vậy, còn lái nguyên cả chiếc xe tải bự chảng như vậy?” Bạch lão đại cũng không để cậu rời đi ngay, mà bước nhanh vài bước đến bên cạnh xe tải của hai người Khưu Thành, cười hì hì hỏi.
Hồi trước hắn đã mua hai lần gạo từ chổ Khưu Thành, sau khi qua tay đều bán khá được giá, nay lại có thêm khống ít khách hàng lớn cả ngày cứ đuổi theo hỏi hắn loại gạo kia có còn hay không? Chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề tiền bạc, mà đối phương còn là đại nhân vật Bạch lão đại cần nịnh bợ. Nếu Khưu Thành còn gạo trắng, Bạch lão đại vô cùng nguyện ý mua thêm một ít cầm tặng cho người ta.
“Bữa nay có khoai tây, ớt, đậu hủ non và chao.” Khưu Thành trả lời. Bạch lão đại nếu cảm thấy hứng thú với mấy thừ này, có thể lập tức mua hơn phân nửa số hàng từ tay bọn họ, mà chuyện này đối với họ lại là điều không thể tốt hơn được nữa.
“Chao thế nào? Lấy một chút cho anh thử xem.” Bạch lão đại có điểm hứng thú với món chao mà đối phương nhắc đến.
“Ở phía sau xe, nhưng mà nơi này không có chổ dừng.” Hai bên đường cái đều đã bày đầy các sạp hàng, bọn họ lúc này còn đang ở giữa đường, cứ dừng ở nơi này không chịu đi đã hơi bất lịch sự, chẳng lẽ còn có thể mặt dày bày quán tại chổ luôn?
“Cậu theo anh, đến bên trong con hẻm kia.” Bạch lão đại vung tay lên, bảo Khưu Thành đi cùng hắn. chiposttainhap2haehyuk
Tại một con hẽm phía trước cách bọn họ không xa, có một sòng bài để cho cách thủ hạ huynh đệ trong bang của Bạch lão đại có chổ gặp nhau. Bạch lão đại lúc này chính là đưa bọn Khưu Thành đi qua nơi đó.
“Được rồi, dù sao đi đâu bây giờ cũng không còn chổ trống, hai cậu hôm nay cứ bày quán ở đây đi!” Bạch lão đại dẫn Khưu Thành bọn họ đến địa bàn của bàn, rồi chỉ chỉ đầu ngỏ nói.
“Dừng ở đây có chắn mất lối ra vào của mọi người không anh?” Đối phương tuy cũng là dân buôn bán, nhưng chung quy vẫn là người trong giới hắc đạo, Khưu Thành hôm nay chỉ muốn thái thái bình bình bán hết đồ đạc.
“Chặn cái gì? Chừa một khúc đủ ra vào là được, phí quầy hàng mỗi ngày cũng không phải thu không.” Bạch lão đại không thèm để ý nói.
Nếu hắn đều đã nói như vậy, Khưu Thành liền không chậm trễ nữa. Cậu cùng A Thường vội vã bày sạp ở trước con hẽm, phòng bài bên cạnh cũng có không ít thiếu niên vô giúp vui. Bọn họ còn nhiệt tình cho hai người mượn một cái bàn hai cái ghế, đương nhiên, cũng cọ ăn chút chao của bọn Khưu Thành.
“Cậu tính lấy gì đựng chao, sẽ không phải là túi nilon chứ?” Bạch lão đại cầm một đôi đũa dùng một lần trong tay, chảy nước miếng ròng ròng đứng ở đầu ngõ, nhấm nháp cái đĩa đựng chao trên bàn.
“Quanh đây có chổ nào bán bình không anh?” Khưu Thành nghi vấn. Lần này bọn họ tới đây có điểm gấp gáp, nên không có chuẩn bị đầy đủ đồ đạc.
“Có a, sao không có chứ!?” Bạch lão đại bị vị cay của chao hung cho tê dại cả người, hắn chậc lưỡi một cái sai sử một tay thủ hạ chạy việc: “Hoa Tử, đi mua cho Khâu ca của cậu một ít bình pvc về đây.”
“Có ngay.” Hoa Tử nhét nửa khối chao cuối cùng vào miệng, cũng không hỏi Khưu Thành muốn bao nhiêu, cũng không nói cậu đưa bột ngô, đã nhanh như chớp chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền mang theo một thiếu niên cưỡi xe ba bánh trở lại, phần sườn xe phía sau còn chất đầy mấy thùng giấy.
“Đây này, chính là ông chủ này muốn mua bình của cậu.” Hoa Tử chỉ về phía Khưu Thành, để cho thiếu niên đi thương lượng với Khưu Thành, còn mình thì vui vẻ chạy tới kiếm chao ăn tiếp, kết quả chỉ còn dư lại một cái đĩa nhẵn bóng sạch sẽ.
“Thế là được rồi, đây là cho các ngươi ăn thử, bộ còn định ăn cho no luôn sao?” Bạch lão đại lau miệng, chính mình cũng có chút chưa đã thèm. haehyuk8693
Khưu Thành mua một đống bình pvc từ chổ thiếu niên, giá cả cũng tương đối thực dụng. Thiếu niên kia còn nói, nếu không đủ dùng thì cứ tìm người chạy qua nói một tiếng là được, hắn sẽ lập tức đưa hàng qua, Khưu Thành nghe vậy cũng gật đầu đáp ứng.
Số bình pvc này đều là là sản phẩm của một nhà máy ở vùng ngoại thành. Đầu năm nay, giá vốn nhân công đã vô cùng rẻ mạt, nguyên liệu cũng không quá đắt, chỉ là hàng làm ra không dễ bán mà thôi.
Sau, để trả cho phí ‘quầy hàng phí’, Bạch lão đại chẳng hề khách khí cầm đi một lọ chao đầy tràn từ sạp hàng của Khưu Thành. Còn mấy huynh đệ thủ hạ của hắn, có muốn ăn cũng chỉ đành tự mình đi mua.
Bởi vì vị trí bày quán của bọn họ hôm nay tương đối đặc thù, thời điểm bắt đầu chỉ có lác đác vài móng khách, đợi cho đến khi người vây mua dần dần nhiều hơn, tình huống cũng cải thiện theo.
“Ai nha, Khâu ca, lấy cho em thêm hai lọ chao.” Một tiểu đệ của Bạch lão đại cố gắng vươn cổ ra khỏi đám người bên ngoài kêu to.
Vậy mà mấy vị khách đang đứng vây quanh phía trước quầy hàng lại giả vờ như không có nghe thấy chi hết.
“Ông chủ, cho hai khối đậu hủ.”
“Ớt này bán thế nào? Hình như hơi già quá thì phải, thời gian kết quả còn bao lâu nữa?”
“Ông chủ, mau mau, lấy cho tui năm cân khoai tây đi, đây đã đợi nãy giờ rồi.”
A Thường kế đằng bên thì mặc kệ mọi thứ. Hắn chỉ phụ trách dùng chiếc đũa gắp từng khối chao vào hủ nhựa. Bởi vì lực nắm giữ của chàng mèo thật sự có chút xuất thần nhập hóa, nên mấy khối chao non mịn bị hắn từng khối kẹp ra từ trong vại, dù một mảng da cũng chưa bị rớt ra.
“Này người trẻ tuổi, cái hủ còn có thể cho thêm hai khối vào đó!” Một ông lão ngóng trông nhìn chằm chằm vào cái bình, thấy đối phương muốn đậy nắp, vội vàng nói.
“Đầy rồi.” A Thường vô cùng xác định, hồi đáp cho đối phương.
“Còn chổ đây này, sao mà đầy được? Rõ ràng còn có thể bỏ thêm hai khối.” Lão đầu không chịu bỏ qua.
“Bỏ thêm nữa sẽ làm hỏng mấy khối chao phía dưới.” A Thường có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
“Lại thêm hai khối đi!” Khưu Thành vỗ vỗ bả vai A Thường, nói một câu như vậy, sau đó lại vội vàng lấy trả bột ngô cho mấy người còn lại.
“Ồ……” A Thường cau mày, lại hướng trong bình múc ra hai khối chao, sau đó không đậy nắp mà đem bình cùng nắp đậy phân biệt đưa tới tay lão đầu kia.
“Hắc hắc, vậy mới đúng.” Lão nhân vô cùng cao hứng, một tay nắm lấy cái hủ một tay lấy nắp đậy liền ly khai. Lão cũng biết, nắp đậy vừa ấn xuống, hai khối chao phía trên khẳng định sẽ dẹp lép.
Đuổi lão nhân kia đi mất, A Thường lại giúp vị khách kế tiếp múc chao vào bình. Một dòng người xếp thành hàng dài đợi mua chao bên cạnh, đều đã trả bột ngô cho Khưu Thành bên kia, A Thường chỉ để ý múc chao vào bình mà thôi.
Bận việc vài giờ như vậy, đợi đến giữa trưa hơn mười hai giờ, mấy thứ trên quầy hàng cơ bản đã bán gần hết. Chào đã sớm bị mọi người tranh mua không sót một giọt, đậu hủ non cũng đã bán hết, ớt cũng chỉ còn lại hai khuông, khoai tây còn dư một chút, đều là do người mua lựa chọn để thừa lại. haehyuk8693
“Đây là thức ăn trong phòng ăn của bọn anh, hai người cứ tuỳ tiện ăn chút đi!” Một thủ hạ của Bạch lão đại bưng một đĩa rau xanh và hai chén cháo ngô đi ra, mặt khác còn có thêm hai cái bánh ngô tạp diện.
Hôm nay huynh đệ bọn họ đã cọ được không ít chao từ quầy hàng của Khưu Thành bọn họ. Khi có người tới mua hàng, Khưu Thành cũng giao rất đủ số lượng. Lúc này thấy đã đến giờ cơm, mà hai ngươi họ còn chưa thu quán, nên hắn mới đem chút đồ ăn qua.
“Cảm ơn anh, hai khuông ớt kia mọi người có muốn lấy không? Tùy tiện chăm sóc là được, mỗi ngày cũng có thể ngắt được mấy trái ớt.” Để có qua có lại, Khưu Thành quyết định đem hai khuông ớt tặng cho bọn họ.
“Ôi chao, vậy cảm ơn cậu nhiều nhá.” Mấy người bọn họ đều rất thích ăn cay, không có ai sẽ cự tuyệt ớt đưa tới tay cả.
Khưu Thành cùng A Thường liền như vậy ngồi ở bên sạp uống cháo ngô, lại phần mình cắn một miếng bánh ngô tạp diện, ăn hết đĩa rau xanh, sau đó đem chén đũa cùng bàn ghế trả trở về chổ của bọn họ.
“Bát này đặt ở chổ nào vậy đại ca?” Khưu Thành xem trái xem phải, mãi vẫn không thấy cái căn tin trong truyền thuyết kia đâu.
“Tùy tiện đặt chổ nào cũng được.” Một người trẻ tuổi trong phòng bài nói.
“Tôi còn định rữa qua chén dĩa nữa.” Khưu Thành cũng không biết chổ này của bọn họ còn có người chuyên gia phụ trách rữa bát không? Với lại bọn họ muốn tự mình rữa chén mình đã dùng. Vạn nhất không có người phụ trách, mấy cái bát đũa mà cứ để đây thì ai sẽ tới rữa?
“Nơi này không có chổ rữa, cậu cứ để đó, chốc lát sẽ có người qua đây thu.”
“Vậy được rồi.” Đối phương đã nói như vậy, Khưu Thành đành phải đem chén đũa buông xuống, tính toán thu quán về nhà. Thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, mấy con heo con trên tầng mười lăm cùng đám gà con trên sân thượng phỏng chừng đều đã đói muốn chết.
Thời điểm thu quán, Bạch lão đại lại đi qua một chuyến, hỏi Khưu Thành bọn họ khi nào sẽ có gạo trắng. Nghe Khưu Thành nói không biết, Bạch lão đại liền đưa cho họ một tấm danh thiếp, dặn cậu lúc có gạo trắng, cứ điện số điện thoại trên danh thiếp, đến khi ấy hắn sẽ an bài người đến thành phố Tân Nam nhận hàng.
Khưu Thành nghe xong cũng gật đầu đồng ý. Kỳ thật nhờ gieo trồng lúa nước ở trong Tụ Linh trận, bọn họ ước chừng mỗi nửa tháng liền có thể thu được một vụ lúa, thế nhưng Khưu Thành lại không muốn cho Bạch lão đại biết rõ về quy luật này.
Chuyến này thu hoạch tương đối phong phú, trừ khu xưởng cần bột ngô để mua, thì trong giai đoạn kế, Khưu Thành bọn họ cùng Thẩm Tinh phải nhập vào một ít thiết bị kỹ thuật và cá con từ khu phía đông, mà tiền vốn cũng đã được họ chuẩn bị không sai biệt lắm.
Trở lại thành phố Tân Nam, Khưu Thành đi trước một chuyến đến nhà Vương gia đem khuông đậu hủ dỡ xuống, sau đó lại đi một chuyến tới nhà Thẩm Tinh. Thấy cô quả nhiên đã bàn xong việc mua khu đất kia, Khưu Thành liền nói cho cô biết bột ngô cũng đã có. Vào sáng ngày mai lúc giao dịch, cậu sẽ vận chuyển bột ngô qua.
Lúc về đến nhà đã nhanh đến 4h chiều, Khưu Thành cùng A Thường đem hết mọi thứ chuyển lên mấy căn phòng trống trên tầng mười lăm, sau đó lập tức đi tưới nước cho hoa màu, cho lũ gà heo trong nhà ăn, rồi hướng trong chuồng dê thêm chút nước sạch, lại đi uy chuột đồng cùng lũ cá trong ao. Xong xuôi, hai người lúc này mới ra ngoài trả xe.
Người trong tiểu khu Gia Viên thấy hai người Khưu Thành đi ra ngoài một ngày, liền chở về một đống đồ, còn tưởng bọn họ đi đâu nhập hàng về, nhao nhao suy đoán bên trong mấy cái gói kia đựng những gì.
“Tôi dùng chút bột ngô mới kiếm được gần đây đổi về ít thức ăn chăn nuôi cho lũ gà ấy mà.” Đây chính là câu nói mà Khưu Thành dùng để đáp trả mọi người.
Đoạn thời gian tiếp đến, Thẩm Tinh một khắc cũng không ngừng lu bù công việc, Khưu Thành bọn họ lại trải qua những ngày bình yên không sóng gió.
Sau khi Thẩm Tinh mua xuống khu nhà xưởng kia, liền nhanh tay kêu người tiến hành việc xây dựng cơ sở hạ tầng, kế đó lại bắt đầu chuyện liên hệ khu phía đông nhập về máy móc kỹ thuật.
Khưu Thành đem đống bột mì chồng chất trong nhà kéo đến chợ đêm bán đi một phần, rồi lại đưa cho Thẩm Tinh ít bột ngô.
Đám ớt xanh tươi mới trong nhà, rất nhanh cũng bắt đầu có thể có thu hoạch được. Khưu Thành vẫn như trước cách ngày đến chợ đêm bày quán bán tương ớt.
Đợi đến lúc Thẩm Tinh quyết định xuất phát, bọn họ chỉ bán mỗi tương ớt kiếm thu nhập cũng đã tích cóp được không ít.
Vào ngày 7 tháng 9, Thẩm Tinh, lão Hồ và cháu trai của lão, cùng với ba người trẻ tuổi khác cùng nhau xuất phát, đi đến khu vực duyên hải ở phía đông. Cháu trai Lão Hồ sở dĩ đồng ý mạo hiểm đi ra ngoài, là vì Thẩm Tinh đã đồng ý với hắn, lần này sau khi trở về, cô sẽ cho hắn một chức vị trong nhà máy nuôi cá.
Cho đến ngày 11 tháng 9, một loạt tin tức chấn động đột nhiên bị lan truyền với tốc độ chóng mắt khắp thành phố Tân Nam.
Lương thực có vấn đề!
Bên trong bệnh viện có rất nhiều người!
Là do phía Nam bùng phát lên! p2haehyuk.wordpress.com
Làm sao đây?!! editbynyhaihach
Chẳng lẽ lại là một loại virus X nào nữa?!! khongsaochepchuyenvercopy
Lại phải đi vào khu an toàn lần nữa sao?!!
Phảng phất như trời long đất lỡ, tất cả những hi vọng cùng tín niệm, ở trước nguy cơ tử vong đều chẳng thể chịu nổi một kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.