Quyển 13 - Chương 13: Bế quan ngàn năm
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/04/2013
“Tam đệ, ngươi cuối cùng đã trở về!” Thanh âm Hồng Mông truyền đến, tại lúc Tần Vũ trở về, Hồng Mông, Lâm Mông đều có chút gấp gáp muốn gặp tam đệ này.
“Hảo, đại ca, ta lập tức đi!” Tần Vũ tâm cơ vừa động, bổn tôn liền đi đến Hồng Mông không gian, còn lưu lại một cái phân thân tiếp tục cùng Khương Lập ôn chuyện cũ, Tần Tư và Hồng Quân đều có chút lo lắng cho Cổ Bàn, cũng đều đi đến Hồng Mông không gian.
Nơi Hồng Mông không gian, Hồng Mông, Lâm Mông cùng với Tần Thạch Thiên đã sớm chờ từ rất lâu, trên mặt mỗi người đều chớp động tia hưng phấn.
“Tam đệ, nhìn thấy ngươi cuối cùng cũng tu thành đại đạo, những năm này đã phát sinh ra chiện gì, mau nói cho đại ca nghe!”
Hồng Mông tại sát na nhìn Tần Vũ liền đã biết thể nội Tần Vũ phát sinh biến hóa ngất trời, tinh thần biến lại một lần nữa biến đổi, hôm nay Tần Vũ đã sớm nắm giữ tồn tại chí thượng Lục Đạo Luân Hồi, tuyệt đồi áp đảo Hồng Mông, Lâm Mông.
Tần Vũ lại có chút khiêm nhường cười khổ một tiếng, “Nói ra thì dài, bất quá quan trọng nhất bây giờ chính là thu hồi Tần Mông không gian của đệ để tứ đệ tỉnh lại.”
Lâm Mông và Tần Thạch Thiên gật gật đầu, “Được, chúng ta bây giờ đi!”
Vì khiến Tần Vũ có thể bình yên luân hồi, cho nên mấy người hợp lực lại đem Tần Mông không gian phó thác cho Cổ Bàn, Cổ Bàn cũng bởi vậy mà ngủ say mấy trăm năm. Bất quá đây cuối cùng vẫn là chuyện của Tần gia, đối với đám người Tần Vũ đều có mấy phần áy náy.
Chỉ thấy Cổ Bàn ngồi ngay ngắn ở trên một tảng đá, thần sắc lạnh nhạt giống như một tòa băng xuyên vạn cổ không đổi, toàn thân ngưng tụ một cổ hơi thở Hồng Mông khổng lồ. Vì muốn cho Tần Mông không gian của Tần Vũ không sụp đổ cho nên ngay lúc tiếp nhận đã tiến vào trạng thái tĩnh lặng.
“Ai, những năm nay khổ cho tứ ca rồi.” Tần Thạch Thiên có chút thở dài.
Tần Vũ nhìn Tần Thạch Thiên trong ánh mắt toát ra một tia than thở, nói: “Ngũ đệ, ngươi tiến bộ hơn nhiều rồi!”
Trải qua mấy trăm năm tu luyện, hắn đã hoàn toàn sáng tạo ra vũ trụ của mình, đặt tên là Thạch Mông không gian, mà Tần Thạch Thiên tại trong siêu thần giới giống như Tần Vũ tân thần giới cũng có bát đại thánh hoàng và hơn một ngàn thành trì. Bên trong không gian pháp tắc cùng thời gian pháp tắc cũng đã hoàn toàn nắm giữ, ngắn ngủi mấy trăm năm thời gian cũng đã bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, tin tưởng không bao lâu, trong không gian liền có người tu chân của nhân gian giới phi thăng lên, trờ thành thiên thần của tân vũ trụ, sau khi không ngừng lĩnh ngộ không gian pháp tắc của tân vũ trụ liền có thể đột phá đến cảnh giới thần vương.
Tần Vũ đứng trước mặt Cổ Bàn, trầm mặc một chút, nói: “Các vị bắt đầu đi!”
Hồng Mông khẽ gật đầu, cùng Lâm Mông và Tần Thạch Thiên liếc nhau, đồng thời từ trên người phát ra khí tức mãnh liệt, cùng với ngày đó độc nhất vô nhị, bất quá lần này mục tiêu lại là Cổ Bàn. Hồng Mông khí tức linh khí phóng lên cao, ba đạo tia sáng không hẹn mà cùng đem Cổ Bàn bao lại, lực lượng mãnh liệt vô cùng trong nháy mắt đem sự liên lạc giữa đan điền của Cổ Bàn cùng không gian chặt đứt.
Khuôn mặt Cổ Bàn như thạch điêu bởi thống khổ mà vặn vẹo đi, vùng đan điền ầm ầm dâng lên một trận quang hoa màu đen, kéo dài vào trong thân thể Tần Vũ. Đám người Hồng Mông tinh diệu thao khống hết thảy, mà Tần Vũ lại rất nhanh phóng thích ra huyền hoàng khí đem không gian đã ly thể thu vào trong đan điền.
Không quá một khắc, Cổ Bàn hai mắt khẽ mở ra, có chút mê mang nhìn mọi người, chợt hưng phấn nói: “Tam ca, huynh đã trở về!”
Tần Vũ thấy mặt hắn hiện lên sắc xám trắng, nói: “Ừ, ta đã trở về, đệ trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, mấy năm nay đã khổ cực cho ngươi rồi.” Cổ Bàn có chút ngại ngùng cười cười nói: “Cái đó không có gì, mấy trăm năm nay ta cũng không có buông bỏ tu hành, đối với tử hồng quyết lại có được lĩnh ngộ mới, huynh nhìn xem!”
“La bàn này vốn tại lúc Vô Danh không gian liền bạo nổ, nhưng mấy trăm năm nay tử hồng quyết có đột phá, nó lại xuất hiện trong đan điền của ta.”
Vừa nói, một cái la bàn hiện ra trong tay Cổ Bàn, la bàn kia cực kỳ huyền diệu, chính giữa la bàn ngưng tụ một đám hắc khí nhỏ không thể nhận ra. Tần Vũ nhíu nhíu mày, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể thấy rõ huyền cơ trong đó, nhưng rõ ràng là đã nắm giữ một bộ phận mệnh ký của Cổ Bàn, mỉm cười nói: “Đệ kỳ ngộ phi thường, tương lai thành tựu nhất định sẽ vô hạn.”
“Tam đệ, lực lượng trong cơ thể đệ cực kỳ huyền diệu, đến tột cùng là vật gì vậy?” Tu vi cảnh giới của Tần Vũ bây giờ khiến cho mọi người thất kinh, dù sao hắn đã là siêu việt chưởng khống giả, Lâm Mông không khỏi có hứng thú rất lớn đối với lực lượng đó.
Tần Vũ mỉm cười nói: “Đây là lực lượng của tinh thần biến lúc đệ luân hồi chuyển sinh, bây giờ nó đã diễn biến thành Lục Đạo Luân Hồi, nói cách khác đệ đã nắm giữ sinh tử lục giới.”
Chúng nhân vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, Tần Thạch Thiên nói: “Sinh tử lục giới, vậy huynh không phải chính là Thiên sao…?”
Tần Vũ lắc đầu, “Thiên số chi đạo, mặc dù ta từ Lục Đạo Luân Hồi nhập đạo, nhưng muốn hoàn toàn đạp nhập thiên số vẫn còn kém khá xa, đại ca, đệ nhớ huynh đã từng nói qua trên chưởng khống giả chúng ta còn có một loại tồn tại chí thượng, thậm chí vận mệnh của chưởng khống giả chúng ta cũng đều ở trong lòng bàn tay nó.”
Hồng Mông khuôn mặt chớp động một tia thần sắc kiên định, “Đừng nói chưởng khống giả chúng ta, mặc dù là thần vương cũng đều có thể cảm giác được có một loại lực lượng đang thao khống vận mệnh của chúng ta, chẳng lẽ…..”
Hồng Mông có chút kinh ngạc nhìn, mà Tần Vũ thì gật đầu nói: “Đích xác, trong lúc đệ lĩnh ngộ đến Lục Đạo Luân Hồi rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của nó, cũng chính là “Thiên”. “
“Vậy thì “Thiên” đó ở nơi nào?” Lâm Mông hỏi.
Tần Vũ thở dài, lạnh nhạt nói: “Hỗn Độn tức là Thiên, Hỗn Độn tức là đạo, vô sinh vô tử, thiên số chi đạo. Hiện tại đệ còn khó có thể đạp nhập đến thiên số cho nên vì muốn tu thành đại đạo, đạt tới cảnh giới cao hơn, đệ chuẩn bị bế quan ngàn năm.”
“Ngàn năm?” Tần Tư và Hồng Quân cùng kinh hô kêu lên.
Tần Vũ nhìn hai người, ánh mắt chớp động thần sắc khác thường, nói: “Đây chính là việc ta cần thiết phải làm.”
Đám người Hồng Quân cũng biết tính cách hắn, trong lòng không khỏi có vài phần thất vọng, không nghĩ tới Tần Vũ mới vừa chuyển sinh trở về không bao lâu, lại muốn tiến vào bế quan tìm hiểu đại đạo. Bất quá đám người Hồng Quân cũng không có ngăn trở, dù sao Tần Vũ tu ngộ chính là thiên số chi đạo”, đi tới một cảnh giới mới, những người làm huynh đệ đây cũng sẽ vui mừng.
Trong tử huyền phủ, Khương Lập biết được Tần Vũ muốn bế quan ngàn năm liền khóc giống như một lệ nhân (ND: người suốt ngày khóc lóc), vô luận như thế nào cũng không cho Tần Vũ bế quan. Mãi sau trải qua một hồi Tần Vũ khuyên bảo, lúc này mới hơi có chút do dự.
“Tư nhi, con phải nhớ kỹ, Huống Thiên Minh muốn thành tựu đại đạo, cơ duyên trong đó tựu tại trên người con.” Vì tránh đụng phải họa sát thân, Tần Vũ cũng không thể đem mệnh ký nói ra rõ ràng, nhưng Huống Thiên Minh muốn thành tựu đại đạo, tựu nhất định phải có sự phụ trợ từ Tần Tư mới được. Mà Tần Tư tựa hồ cũng có chút hiểu được, dù sao hắn đồng dạng cùng nắm giữ lực lượng thiên đạo chi nhận.
Tần Vũ nhìn Hồng Quân nói: “Sương nhi, nhớ kỹ, phải cố gắng tu luyện, tương lai thành tựu của con tuyệt sẽ không dưới chúng ta, hiểu chưa?” Hồng Quân mặc dù có chút ngu ngơ, nhưng cũng không có do dự gật đầu, nói: “Phụ thân, người yên tâm bế quan đi, con và đại ca sẽ chiếu cố cho mẫu thân.”
“Sương nhi…các con đều đã trưởng thành rồi!” Tần Vũ xoa xoa đầu hai người, ánh mắt toát ra tia hiền lành, thở dài một hơi, lập tức xoay người bước một bước người cũng đã biến mất trong hư không. Hai người nhìn thân ảnh phụ thân biến mất, trên mặt cũng hiện lên một tia buồn bã.
Trong vũ trụ mênh mang, Tần Vũ một trảo vào hư không, không gian chợt vùi lấp, sinh tử khí tuần hoàn giao nhau, một dòng suối thật lớn hiện ra trong hư không, Hỗn Độn khí giống như cuồng phong gầm lên, bốn phía không gian nhất thời nghiền nát thành phấn vụn.
Tần Vũ thần sắc có chút ngưng trọng, hắn gấp gáp trở về nơi này, một phương diện là muốn lấy lại Tần Mông không gian trong đan điền của Cổ Bàn, bởi vì thành tựu tương lai của Cổ Bàn cùng với kỳ ngộ của Tần Vũ có liên hệ rất lớn, mà phương diện khác chính là muốn tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi kia.
Hỗn Độn tức là Thiên, Hỗn Độn tức là đạo, vô sinh vô tử, thiên số chi đạo, đây chính là Tần Vũ từ trong Lục Đạo Luân Hồi lĩnh ngộ đối với Thiên đạo, như vậy Thiên đạo đến tột cùng ở nơi nào, Thiên đạo giải thích như thế nào, rồi lại không được phải biết.
Tần Vũ từ sau khi lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi, có thể tại lúc trong lúc đó cảm giác đến mệnh ký của một đời người, nếu như muốn đạt tới cảnh giới cao hơn, tựu phải nắm giữ thiên số vận chuyển, tham thấu huyền cơ ảo diệu trong đó, lúc này mới có thể tu thành đại đạo.
Nhìn Hỗn Độn khí trong Lục Đạo Luân Hồi, ánh mắt một mảng mê ly, chính là giống như một phương Hỗn Độn này, vô cùng trơn bóng, vô phong vô mang. Tần Vũ thân đứng chính giữa Lục Đạo Luân Hồi, tựa như Hỗn Độn lúc thiên địa chưa từng khai mở, bao dung hết thảy, giống như một loại sinh tử luân hồ chi đạo.
Giờ phút này Tần Vũ lâm vào trong trạng thái tĩnh lặng, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc trong lúc ngưng trọng lại thấu phát một cổ khí tức khiến người khác khó đoán được. Một thân hắc bào kia khẽ vũ động, cả người trong vô tận vũ trụ giống như những vì sao, hạt cát nhỏ bé cơ hồ có thể tan biến, vừa lại giống như bao dung cả vũ trụ thiên địa, lúc giở tay nhấc chân phảng phất có được một cổ lực lượng rung chuyển hư không.
Trong Tử Huyền phủ…..
Hồng Quân thở dài, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu khẽ, “Hồng Quân, huynh rốt cuộc đã về rồi!” Chỉ thấy La Băng kiều tiếu đứng ở sau lưng hắn, vẻ mặt ủy khuất, tận trong đôi mắt thuần mĩ là lệ châu long lanh.
Hồng Quân xấu hổ cười một tiếng, “Muội….muội đã đến rồi.”
“Đây là thái độ gì của huynh vậy, chẳng lẽ không muốn nhìn thấy ta sao?” La Băng đứng ở đó chu cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, vẻ mặt tựa như muốn khóc. Nhìn nữ tử yêu kiều trước mắt, Hồng Quân trong lòng mặc dù tràn đầy vui sướng nhưng miệng lại không cách nào biểu lộ ra.
Tần Tư một bên hắc hắc cười quái dị vài tiếng, nói: “Xem ra đệ chạy không thoát rồi nhé, hắc hắc.”
Hồng Quân quệt quệt miệng nói: “Chẳng lẽ huynh lại có thể chạy thoát sao, nhìn sau lưng đi!”
Tần Tư trong lòng cả kinh, lúc quay đầu nhìn thì phát hiện Băng Nghiên không biết lúc nào đã đứng sau lưng mình, trên khuôn mặt thuần mĩ vương vài giọt nước mắt, nhìn càng thêm kiều sở động lòng người.
Tần Tư vỗ mạnh vào trán, cười than nói: “Xem ra ta trốn không thoát rồi.”
“Hảo, đại ca, ta lập tức đi!” Tần Vũ tâm cơ vừa động, bổn tôn liền đi đến Hồng Mông không gian, còn lưu lại một cái phân thân tiếp tục cùng Khương Lập ôn chuyện cũ, Tần Tư và Hồng Quân đều có chút lo lắng cho Cổ Bàn, cũng đều đi đến Hồng Mông không gian.
Nơi Hồng Mông không gian, Hồng Mông, Lâm Mông cùng với Tần Thạch Thiên đã sớm chờ từ rất lâu, trên mặt mỗi người đều chớp động tia hưng phấn.
“Tam đệ, nhìn thấy ngươi cuối cùng cũng tu thành đại đạo, những năm này đã phát sinh ra chiện gì, mau nói cho đại ca nghe!”
Hồng Mông tại sát na nhìn Tần Vũ liền đã biết thể nội Tần Vũ phát sinh biến hóa ngất trời, tinh thần biến lại một lần nữa biến đổi, hôm nay Tần Vũ đã sớm nắm giữ tồn tại chí thượng Lục Đạo Luân Hồi, tuyệt đồi áp đảo Hồng Mông, Lâm Mông.
Tần Vũ lại có chút khiêm nhường cười khổ một tiếng, “Nói ra thì dài, bất quá quan trọng nhất bây giờ chính là thu hồi Tần Mông không gian của đệ để tứ đệ tỉnh lại.”
Lâm Mông và Tần Thạch Thiên gật gật đầu, “Được, chúng ta bây giờ đi!”
Vì khiến Tần Vũ có thể bình yên luân hồi, cho nên mấy người hợp lực lại đem Tần Mông không gian phó thác cho Cổ Bàn, Cổ Bàn cũng bởi vậy mà ngủ say mấy trăm năm. Bất quá đây cuối cùng vẫn là chuyện của Tần gia, đối với đám người Tần Vũ đều có mấy phần áy náy.
Chỉ thấy Cổ Bàn ngồi ngay ngắn ở trên một tảng đá, thần sắc lạnh nhạt giống như một tòa băng xuyên vạn cổ không đổi, toàn thân ngưng tụ một cổ hơi thở Hồng Mông khổng lồ. Vì muốn cho Tần Mông không gian của Tần Vũ không sụp đổ cho nên ngay lúc tiếp nhận đã tiến vào trạng thái tĩnh lặng.
“Ai, những năm nay khổ cho tứ ca rồi.” Tần Thạch Thiên có chút thở dài.
Tần Vũ nhìn Tần Thạch Thiên trong ánh mắt toát ra một tia than thở, nói: “Ngũ đệ, ngươi tiến bộ hơn nhiều rồi!”
Trải qua mấy trăm năm tu luyện, hắn đã hoàn toàn sáng tạo ra vũ trụ của mình, đặt tên là Thạch Mông không gian, mà Tần Thạch Thiên tại trong siêu thần giới giống như Tần Vũ tân thần giới cũng có bát đại thánh hoàng và hơn một ngàn thành trì. Bên trong không gian pháp tắc cùng thời gian pháp tắc cũng đã hoàn toàn nắm giữ, ngắn ngủi mấy trăm năm thời gian cũng đã bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, tin tưởng không bao lâu, trong không gian liền có người tu chân của nhân gian giới phi thăng lên, trờ thành thiên thần của tân vũ trụ, sau khi không ngừng lĩnh ngộ không gian pháp tắc của tân vũ trụ liền có thể đột phá đến cảnh giới thần vương.
Tần Vũ đứng trước mặt Cổ Bàn, trầm mặc một chút, nói: “Các vị bắt đầu đi!”
Hồng Mông khẽ gật đầu, cùng Lâm Mông và Tần Thạch Thiên liếc nhau, đồng thời từ trên người phát ra khí tức mãnh liệt, cùng với ngày đó độc nhất vô nhị, bất quá lần này mục tiêu lại là Cổ Bàn. Hồng Mông khí tức linh khí phóng lên cao, ba đạo tia sáng không hẹn mà cùng đem Cổ Bàn bao lại, lực lượng mãnh liệt vô cùng trong nháy mắt đem sự liên lạc giữa đan điền của Cổ Bàn cùng không gian chặt đứt.
Khuôn mặt Cổ Bàn như thạch điêu bởi thống khổ mà vặn vẹo đi, vùng đan điền ầm ầm dâng lên một trận quang hoa màu đen, kéo dài vào trong thân thể Tần Vũ. Đám người Hồng Mông tinh diệu thao khống hết thảy, mà Tần Vũ lại rất nhanh phóng thích ra huyền hoàng khí đem không gian đã ly thể thu vào trong đan điền.
Không quá một khắc, Cổ Bàn hai mắt khẽ mở ra, có chút mê mang nhìn mọi người, chợt hưng phấn nói: “Tam ca, huynh đã trở về!”
Tần Vũ thấy mặt hắn hiện lên sắc xám trắng, nói: “Ừ, ta đã trở về, đệ trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, mấy năm nay đã khổ cực cho ngươi rồi.” Cổ Bàn có chút ngại ngùng cười cười nói: “Cái đó không có gì, mấy trăm năm nay ta cũng không có buông bỏ tu hành, đối với tử hồng quyết lại có được lĩnh ngộ mới, huynh nhìn xem!”
“La bàn này vốn tại lúc Vô Danh không gian liền bạo nổ, nhưng mấy trăm năm nay tử hồng quyết có đột phá, nó lại xuất hiện trong đan điền của ta.”
Vừa nói, một cái la bàn hiện ra trong tay Cổ Bàn, la bàn kia cực kỳ huyền diệu, chính giữa la bàn ngưng tụ một đám hắc khí nhỏ không thể nhận ra. Tần Vũ nhíu nhíu mày, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể thấy rõ huyền cơ trong đó, nhưng rõ ràng là đã nắm giữ một bộ phận mệnh ký của Cổ Bàn, mỉm cười nói: “Đệ kỳ ngộ phi thường, tương lai thành tựu nhất định sẽ vô hạn.”
“Tam đệ, lực lượng trong cơ thể đệ cực kỳ huyền diệu, đến tột cùng là vật gì vậy?” Tu vi cảnh giới của Tần Vũ bây giờ khiến cho mọi người thất kinh, dù sao hắn đã là siêu việt chưởng khống giả, Lâm Mông không khỏi có hứng thú rất lớn đối với lực lượng đó.
Tần Vũ mỉm cười nói: “Đây là lực lượng của tinh thần biến lúc đệ luân hồi chuyển sinh, bây giờ nó đã diễn biến thành Lục Đạo Luân Hồi, nói cách khác đệ đã nắm giữ sinh tử lục giới.”
Chúng nhân vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, Tần Thạch Thiên nói: “Sinh tử lục giới, vậy huynh không phải chính là Thiên sao…?”
Tần Vũ lắc đầu, “Thiên số chi đạo, mặc dù ta từ Lục Đạo Luân Hồi nhập đạo, nhưng muốn hoàn toàn đạp nhập thiên số vẫn còn kém khá xa, đại ca, đệ nhớ huynh đã từng nói qua trên chưởng khống giả chúng ta còn có một loại tồn tại chí thượng, thậm chí vận mệnh của chưởng khống giả chúng ta cũng đều ở trong lòng bàn tay nó.”
Hồng Mông khuôn mặt chớp động một tia thần sắc kiên định, “Đừng nói chưởng khống giả chúng ta, mặc dù là thần vương cũng đều có thể cảm giác được có một loại lực lượng đang thao khống vận mệnh của chúng ta, chẳng lẽ…..”
Hồng Mông có chút kinh ngạc nhìn, mà Tần Vũ thì gật đầu nói: “Đích xác, trong lúc đệ lĩnh ngộ đến Lục Đạo Luân Hồi rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của nó, cũng chính là “Thiên”. “
“Vậy thì “Thiên” đó ở nơi nào?” Lâm Mông hỏi.
Tần Vũ thở dài, lạnh nhạt nói: “Hỗn Độn tức là Thiên, Hỗn Độn tức là đạo, vô sinh vô tử, thiên số chi đạo. Hiện tại đệ còn khó có thể đạp nhập đến thiên số cho nên vì muốn tu thành đại đạo, đạt tới cảnh giới cao hơn, đệ chuẩn bị bế quan ngàn năm.”
“Ngàn năm?” Tần Tư và Hồng Quân cùng kinh hô kêu lên.
Tần Vũ nhìn hai người, ánh mắt chớp động thần sắc khác thường, nói: “Đây chính là việc ta cần thiết phải làm.”
Đám người Hồng Quân cũng biết tính cách hắn, trong lòng không khỏi có vài phần thất vọng, không nghĩ tới Tần Vũ mới vừa chuyển sinh trở về không bao lâu, lại muốn tiến vào bế quan tìm hiểu đại đạo. Bất quá đám người Hồng Quân cũng không có ngăn trở, dù sao Tần Vũ tu ngộ chính là thiên số chi đạo”, đi tới một cảnh giới mới, những người làm huynh đệ đây cũng sẽ vui mừng.
Trong tử huyền phủ, Khương Lập biết được Tần Vũ muốn bế quan ngàn năm liền khóc giống như một lệ nhân (ND: người suốt ngày khóc lóc), vô luận như thế nào cũng không cho Tần Vũ bế quan. Mãi sau trải qua một hồi Tần Vũ khuyên bảo, lúc này mới hơi có chút do dự.
“Tư nhi, con phải nhớ kỹ, Huống Thiên Minh muốn thành tựu đại đạo, cơ duyên trong đó tựu tại trên người con.” Vì tránh đụng phải họa sát thân, Tần Vũ cũng không thể đem mệnh ký nói ra rõ ràng, nhưng Huống Thiên Minh muốn thành tựu đại đạo, tựu nhất định phải có sự phụ trợ từ Tần Tư mới được. Mà Tần Tư tựa hồ cũng có chút hiểu được, dù sao hắn đồng dạng cùng nắm giữ lực lượng thiên đạo chi nhận.
Tần Vũ nhìn Hồng Quân nói: “Sương nhi, nhớ kỹ, phải cố gắng tu luyện, tương lai thành tựu của con tuyệt sẽ không dưới chúng ta, hiểu chưa?” Hồng Quân mặc dù có chút ngu ngơ, nhưng cũng không có do dự gật đầu, nói: “Phụ thân, người yên tâm bế quan đi, con và đại ca sẽ chiếu cố cho mẫu thân.”
“Sương nhi…các con đều đã trưởng thành rồi!” Tần Vũ xoa xoa đầu hai người, ánh mắt toát ra tia hiền lành, thở dài một hơi, lập tức xoay người bước một bước người cũng đã biến mất trong hư không. Hai người nhìn thân ảnh phụ thân biến mất, trên mặt cũng hiện lên một tia buồn bã.
Trong vũ trụ mênh mang, Tần Vũ một trảo vào hư không, không gian chợt vùi lấp, sinh tử khí tuần hoàn giao nhau, một dòng suối thật lớn hiện ra trong hư không, Hỗn Độn khí giống như cuồng phong gầm lên, bốn phía không gian nhất thời nghiền nát thành phấn vụn.
Tần Vũ thần sắc có chút ngưng trọng, hắn gấp gáp trở về nơi này, một phương diện là muốn lấy lại Tần Mông không gian trong đan điền của Cổ Bàn, bởi vì thành tựu tương lai của Cổ Bàn cùng với kỳ ngộ của Tần Vũ có liên hệ rất lớn, mà phương diện khác chính là muốn tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi kia.
Hỗn Độn tức là Thiên, Hỗn Độn tức là đạo, vô sinh vô tử, thiên số chi đạo, đây chính là Tần Vũ từ trong Lục Đạo Luân Hồi lĩnh ngộ đối với Thiên đạo, như vậy Thiên đạo đến tột cùng ở nơi nào, Thiên đạo giải thích như thế nào, rồi lại không được phải biết.
Tần Vũ từ sau khi lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi, có thể tại lúc trong lúc đó cảm giác đến mệnh ký của một đời người, nếu như muốn đạt tới cảnh giới cao hơn, tựu phải nắm giữ thiên số vận chuyển, tham thấu huyền cơ ảo diệu trong đó, lúc này mới có thể tu thành đại đạo.
Nhìn Hỗn Độn khí trong Lục Đạo Luân Hồi, ánh mắt một mảng mê ly, chính là giống như một phương Hỗn Độn này, vô cùng trơn bóng, vô phong vô mang. Tần Vũ thân đứng chính giữa Lục Đạo Luân Hồi, tựa như Hỗn Độn lúc thiên địa chưa từng khai mở, bao dung hết thảy, giống như một loại sinh tử luân hồ chi đạo.
Giờ phút này Tần Vũ lâm vào trong trạng thái tĩnh lặng, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc trong lúc ngưng trọng lại thấu phát một cổ khí tức khiến người khác khó đoán được. Một thân hắc bào kia khẽ vũ động, cả người trong vô tận vũ trụ giống như những vì sao, hạt cát nhỏ bé cơ hồ có thể tan biến, vừa lại giống như bao dung cả vũ trụ thiên địa, lúc giở tay nhấc chân phảng phất có được một cổ lực lượng rung chuyển hư không.
Trong Tử Huyền phủ…..
Hồng Quân thở dài, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu khẽ, “Hồng Quân, huynh rốt cuộc đã về rồi!” Chỉ thấy La Băng kiều tiếu đứng ở sau lưng hắn, vẻ mặt ủy khuất, tận trong đôi mắt thuần mĩ là lệ châu long lanh.
Hồng Quân xấu hổ cười một tiếng, “Muội….muội đã đến rồi.”
“Đây là thái độ gì của huynh vậy, chẳng lẽ không muốn nhìn thấy ta sao?” La Băng đứng ở đó chu cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, vẻ mặt tựa như muốn khóc. Nhìn nữ tử yêu kiều trước mắt, Hồng Quân trong lòng mặc dù tràn đầy vui sướng nhưng miệng lại không cách nào biểu lộ ra.
Tần Tư một bên hắc hắc cười quái dị vài tiếng, nói: “Xem ra đệ chạy không thoát rồi nhé, hắc hắc.”
Hồng Quân quệt quệt miệng nói: “Chẳng lẽ huynh lại có thể chạy thoát sao, nhìn sau lưng đi!”
Tần Tư trong lòng cả kinh, lúc quay đầu nhìn thì phát hiện Băng Nghiên không biết lúc nào đã đứng sau lưng mình, trên khuôn mặt thuần mĩ vương vài giọt nước mắt, nhìn càng thêm kiều sở động lòng người.
Tần Tư vỗ mạnh vào trán, cười than nói: “Xem ra ta trốn không thoát rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.