Quyển 12 - Chương 49: Kéo dài thời gian
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/04/2013
“Y Thần thật sự không có chết?” Tôn Ngộ Không thoáng ngẩn người.
Đoạn trước đã nói qua, trước đây Tôn Ngộ Không chưa có khôi phục trí nhớ, cũng là khi vẫn còn là Tôn Thiên, cùng Hồng Quân, Huống Thiên Minh và Lãnh Diễm Phỉ trên đường từ Tử thành đi tới Tu La thành, từng ở ngoài thành lũy Tử thành đại chiến một phen, cũng chính tại trước mặt Tu La nữ vương Trạc Nghiên, đem Lăng Phá Thiên giết chết.
Mà nguyên nhân của tất cả, cũng chính bởi vì một câu nói của Điền Kỳ ‘Y Thần đã bị người luân gian rồi giết chết’, dẫn đến Tôn Thiên trong cơn giận dữ đại khai sát giới.
Do Hồng Quân đề nghị trước khi đến Sa thành, Tôn Ngộ Không đã được khôi phục trí nhớ liền suy nghĩ và phân tích lại sự việc, trong lòng tất nhiên không tin rằng Y Thần đã bị những người này giày vò mà chết. Dù sao lúc đầu khi thoát khỏi Sa thành, đám người Lăng Phá Thiên đối với chính mình vẫn còn có chút kiêng kỵ, trong lòng hắn cũng không tin là những người này lại không để ý hết thảy mà đem Y Thần ra giày vò, bởi vì đây đúng là điều kiện tốt nhất để hạn chế mình khi quay trở lại báo thù.
Cho nên, Tôn Ngộ Không ngay từ đầu đã kêu to buộc Lăng Thanh Vân đem Y Thần giao ra, mục đích của hắn hoàn toàn chỉ là muốn dùng lời nói thăm dò ra tin tức thực hư của Y Thần.
Hôm nay, bỗng dưng nghe được Lăng Thanh Vân đưa ra ý kiến như vậy, Tôn Ngộ Không vừa mừng vừa sợ, ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ hớn hở tươi cười một hồi lâu, mới dần dần ổn định lại tâm thần.
Đứng ở một bên Hồng Quân cùng đám người Tần Vũ cũng thật lòng cao hứng vì hắn, Tôn Ngộ Không ở kiếp trước vẫn luôn sống độc thân, Hồng Quân đối với chuyện của hắn hiểu rõ nhất, Tần Vũ thì đã cưỡng ép thu phục hắn về làm đệ tử của Hầu Phí, nói đến cùng, chính là đối với hắn cũng rất yêu thích.
Nghĩ đến Tôn Ngộ Không sau khi từ Thạch hầu hóa thành hình người, trước sau vẫn là một người cô độc, hôm nay cuối cùng trong lòng có được mục tiêu của mình, Hồng Quân và Huống Thiên Minh nhìn nhau cười một tiếng, tên huynh đệ này diễm phúc không ít a.
Tôn Thiên ở kiếp nầy kết được trái, đổi lại kiếp trước của hắn thu được quả, như vậy cũng là kết quả tốt nhất, dù sao trí nhớ của kiếp trước và nhân cách hiện nay của kiếp nầy đều giữ lại trong thân thể truớc đây của Tôn Thiên, nếu như Tôn Ngộ Không không thể đem tình cảm của Tôn Thiên ở kiếp nầy dung hợp được trong nguyên thần của mình, lại há có thể nói tới việc khống chế tuyệt đối với thân thể trước đây ư?
Cho dù là Tần Vũ cùng Hồng Quân có tu vi cao ngất trời, nhưng cũng không thể đem nguyên thần của Tôn Thiên tại kiếp nầy toàn bộ xóa sạch đi, làm như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn, càng huống chi trí nhớ kia vốn cũng xem như là ký ức của Tôn Ngộ Không.
Nhìn thấy phản ứng của Tôn Ngộ Không như thế, Lăng Thanh Vân trong lòng thoáng động, trên mặt cũng không biểu lộ gì, lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống Tôn Ngộ Không, nhàn nhạt nói:
“Nàng chết hay sống nằm trong tay của ngươi, nếu như ngươi cố ý muốn gây khó khăn cho Sa thành ta, nàng tự nhiên cũng không sống được, cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài, chúng ta cùng chết!”
“Ngươi dám!” Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, kim côn trong tay tức thì vung mạnh một bóng vàng mờ nhạt lóe ra, phẫn nộ nói: “Y Thần nếu như xảy ra chuyện bất trắc gì, ta sẽ hủy diệt cả Sa thành ngươi!”
“Hắc hắc... ...” Lăng Thanh Vân cười một tiếng hàm ý sâu xa, không để ý tới cơn phẫn nộ của Tôn Ngộ Không.
Thượng Phổ ngơ ngác nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, hắn có cảm giác như đang nằm mơ, chẳng lẽ là, Tôn Thiên ngang ngược cùng cực kia vậy mà lại cũng có lúc biết ném chuột sợ vỡ bình?
Nhưng là, cái cảnh vừa mới xảy ra kia chứng tỏ rõ ràng Tôn Thiên bởi vì vướng víu một nữ tử, lại không dám ra tay với Sa thành nữa. Hắn lắc đầu, trăm mối suy nghĩ không thể giải thích được.
Còn Huống Thiên Minh đứng phía sau Tôn Ngộ Không trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh châm biếm, một bên Lãnh Diễm Phỉ lo lắng nhìn Tôn Ngộ Không một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Thiên Minh, Ngộ Không hắn... làm sao cùng với Tôn Thiên không thắc mắc gì? Huynh không phải nói hắn đã đem nguyên thần của Tôn Thiên toàn bộ thôn phệ rồi, khôi phục hoàn toàn trở thành là Tôn Ngộ Không của kiếp trước sao?”
Không chỉ riêng nàng nghi hoặc, mà ngay cả Cam Vân đứng ở phía sau Hồng Quân khi nghe được nghi vấn của Lãnh Diễm Phỉ cũng tiến gần lại, muốn nghe xem Huống Thiên Minh giải thích như thế nào, dù sao tu vi của hắn không phải tự mình có thể nghĩ ra được, có lẽ hắn đối với chuyện này cần phải hiểu rõ hơn hết.
Huống Thiên Minh dịu dàng nhìn Lãnh Diễm Phỉ một cái, nhẹ giọng nói:
“Đây hoàn toàn chính là hậu quả mang đến của việc dung hợp nguyên thần, Tôn Ngộ Không cũng không có lựa chọn thôn phệ nguyên thần của Tôn Thiên, bởi vì bất luận như thế nào, thân thể lúc này đều là của Tôn Thiên hiện nay, gượng ép thôn phệ cũng không thể để cho hắn hoàn toàn khống chế được thân thể ấy, hơn nữa đối với hắn sau này khi tu luyện sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng. Cho nên, hắn lựa chọn dung hợp, để cho hai cái nguyên thần bất đồng dung hợp trở thành một cái nguyên thần mạnh mẽ, như vậy đối với việc tu luyện mai sau của Tôn Ngộ Không cũng cực kỳ có lợi! Cũng chính vì như thế, sau khi Tôn Ngộ Không được Tần bá phụ cường hóa thân thể cho hắn, mới có thể mọc ra một đôi cánh!”
Lãnh Diễm Phỉ và Cam Vân cùng gật đầu, chợt hiểu ra nhìn bóng lưng của Tôn Ngộ Không, trong lòng thầm suy nghĩ về những chuyện Hồng Quân, Huống Thiên Minh cùng với Tần Vũ ba người làm ra như vậy cùng với cách nhìn tổng quát khiến cho bọn họ giật mình kinh ngạc, khó mà hiểu rõ, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Chính lúc này, một gã tướng lãnh bốn cánh dẫn lên tường thành một người sắc mặt tuy có phần tiều tụy, nhưng mơ hồ có thể từ bóng dáng nhìn ra là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, vừa dừng lại giữa Thượng Phổ và Lăng Thanh Vân.
“Y Thần...”
Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, lập tức quát to một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, nhìn Lăng Thanh Vân, hắn lớn tiếng quát:
“Lăng Thanh Vân, thả nàng ra, nếu không ta nhất định lấy máu rửa sạch Sa thành ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn, thần hồn hủy diệt!”
Lăng Thanh Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc kia trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh lệ đẫm vành mi, trong lòng thầm giật mình, Bạch Y Thần này bị giam thời gian dài biết bao, vậy mà vẫn như trước xinh đẹp như thế, nếu như không phải tiến vào cảnh giới sáu đôi cánh, tâm thần kiên định vững chắc, chỉ e rằng vẫn giống như trước kia bị nữ tử này mê hoặc nữa rồi.
Lắc đầu, hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
“Rất nhiều năm không gặp, Y Thần cũng vẫn như vậy xinh đẹp động lòng người a!”
“Tôn Thiên, Bạch Y Thần hiện giờ đã đứng đây, ngươi nói xem chúng ta nên giải quyết như thế nào đi chứ?”
Tôn Ngộ Không trầm mặc một chút, trầm giọng hỏi:
“Ngươi nói nên giải quyết như thế nào? Ta vừa rồi đã có nói, chỉ cần ngươi buông tha Y Thần, chúng ta ngay lập tức không làm khó dễ Sa thành ngươi, nếu không, hừ hừ!”
“Hừ! Đến nước cuối như thế vẫn còn ăn nói ngang ngược, giờ đây nữ nhân này đang ở trong tay chúng ta, ngươi còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ thật sự bị ép bức chúng ta giết chết nàng không được hay sao?”
Thượng Phổ ở bên cạnh nghe Tôn Ngộ Không uy hiếp công khai, không nhịn được giở giọng kiêu ngạo khinh thường nói.
Chỉ thấy Bạch Y Thần kia từ lúc trông thấy Tôn Ngộ Không đứng dưới tường thành, thần sắc vẫn một mực ngẩn ngơ, trên gương mặt yêu kiều vô cùng toát ra thần sắc phức tạp vừa vui mừng vừa lo lắng, mãi đến lúc Thượng Phổ nói lên, nàng mới phản ứng trở lại, nhìn Tôn Ngộ Không lớn tiếng nói:
“Thiên, không cần lo lắng cho muội, ban đầu bọn họ vô sỉ tưởng muốn chiếm đoạt muội, muội cũng không có để cho bọn chúng đạt được ý muốn, hôm nay huynh đã trở về lại, nhìn thấy huynh, muội thật cao hứng, chỉ cần có thể gặp lại mặt huynh lần này, cho dù lập tức chết đi cũng mãn nguyện rồi!”
Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên trôi lên, bị cấm chế chặn lại bên ngoài tường thành gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân, làm cho hắn phát lạnh toàn thân, một hồi lâu mới lạnh giọng nói:
“Nói một câu, thả người hay là không tha?”
Thấy Lăng Thanh Vân trầm mặc, tựa hồ đang thầm suy nghĩ, hắn lại lườm lườm nhìn Thượng Phổ, lạnh giọng châm biếm:
“Ồ! Đây không phải là Tử thành thành chủ Thượng Phổ đại nhân danh tiếng lẫy lừng đây sao? Làm sao lại chạy đến Sa thành mà ngông cuồng khoa trương vậy?
Chẳng lẻ Tử thành đã không đủ đất để cho đại thần cao quý ngươi dụng võ, cũng muốn đem Sa thành này thu nạp vào dưới tay ngươi?”
Thượng Phổ dốc sức kiềm lại nổi sợ trong lòng, Tôn Thiên này đúng là độc địa như thế, vào lúc này ly gián gây chia rẽ, cảm nhận được phía sau bốn đạo ánh mắt đề phòng hướng về mình, trong lòng hắn thoáng rùng mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ:
“Tôn Thiên, câm miệng cho lão tử, lão tử đúng là phụng mệnh Nữ Vương bệ hạ trở lại Tu La thành, tại Sa thành này chẳng qua là nghỉ ngơi và hồi phục một chút đợi thủ hạ ta tới rồi mới cùng nhau đi Thiên Sơn, đâu còn có thời giờ để gây chuyện phiền toái cho Thanh Vân tiểu điệt? Ngươi nói xem có phải hay không, Thanh Vân tiểu điệt!”
Câu nói sau cùng, lại hạ thấp giọng xuống, quay sang bên cạnh nói với Lăng Thanh Vân đang lạnh lùng.
Lăng Thanh Vân mỉm cười, gật đầu nói:
“Thượng Phổ thúc thúc chính là bạn chí cốt của phụ thân của ta, nếu cũng bị cuốn vào trong chuyện này, tất nhiên cùng Tôn Thiên kia là địch, ta đương nhiên sẽ không bị mê muội và sa vào kế ly gián của hắn!”
Thượng Phổ thở phào nhẹ nhỏm, cuống quít nói:
“Thanh Vân yên tâm, thúc thúc tuyệt không có tư tưởng gì khác, trong lòng ta có trời đất chứng giám! Tôn Thiên, nếu như ngươi thề vĩnh viễn thuần phục với Thanh Vân điệt nhi, hôm nay chúng ta lập tức buông tha nữ tử này, thế nào?”
Tôn Ngộ Không giận dữ:
“Thúi lắm, lão Tôn ngay cả Thiên cũng không sợ, chẳng lẽ lại phải thuần phục với các ngươi? A Ha Ha!... Các ngươi nhất định không thả người?”
Đang nói, hắn mãnh liệt nện một côn xuống lần nữa, trên mặt đất, một cái hố to sâu hàng trượng tức thì xuất hiện trước mặt mọi người, cấm chế của Lăng Thanh Vân bày bố cũng bị rung động mạnh, xem ra chỉ cần Tôn Ngộ Không đập thêm mấy côn, cấm chế kia có thể không cần công kích cũng tự phá hỏng!
Tần Vũ chắp tay mà đứng, vẻ mặt tươi cười nhìn Tôn Ngộ Không đại phát thần uy, bên cạnh Hồng Quân cũng mắc cười, nhẹ giọng hướng Tần Vũ nói:
“Phụ thân, chúng ta có nên ra tay cứu nàng kia ra hay không? Nếu không lỡ xảy ra việc gì bất trắc, chỉ e rằng làm cho con khỉ này nổi điên mất!”
Tần Vũ trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
“Cứu thì nhất định phải cứu rồi, bất quá hãy để cho Ngộ Không hiển lộ thêm một chút tình cảm với nữ tử kia đi, bằng không một khi nàng ta cùng Ngộ Không ở chung lâu dài, chỉ e rằng sẽ không cách nào đón nhận thực tế nguyên thần hợp nhất hai thành một của Ngộ Không và Tôn Thiên!”
Hồng Quân gật gật đầu, đứng yên nhìn về phía bộ dáng nổi giận của Tôn Ngộ Không, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, có thể lại lần nữa cùng con khỉ này sóng vai tác chiến, cảm giác thật thích thú.
Lăng Thanh Vân mục đích thực sự lúc này cũng không phải là thỏa hiệp cùng đám người Tôn Ngộ Không, giờ đây nhìn thấy Tôn Ngộ Không sắp lâm vào trạng thái phẫn nộ điên cuồng, trong lòng không khỏi có hơi thấp thỏm không yên, chỉ bằng một thế côn pháp kia Tôn Ngộ Không, Lăng Thanh Vân trong lòng hiểu rõ, hắn cũng không chắc có thể chống lại được.
Vì thế, tròng mắt hắn khẽ xoay chuyển, tay của hắn phất một cái, lập tức đem Bạch Y Thần kia đang lộ vẻ xúc động vì cơn phẫn nộ của Tôn Ngộ Không hút tới trong lòng bàn tay, một tay nắm lấy cái cổ trắng ngần của nàng, lạnh giọng nói:
“Tôn Thiên, nếu như ngươi lại ra tay lần nữa, ta sẽ lập tức bóp chết nàng, sau đó chúng ta cùng chết!”
Tôn Ngộ Không sửng sờ, vội vàng hít sâu một hơi, kiềm chế lại cơn phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói:
“Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc làm sao ngươi mới có thể buông thả người? Hừ, nếu như là cái đề nghị chó má kia buộc ta phải thuần phục với ngươi thì coi như xong, lão Tôn ta đây suốt đời này không có phục tùng bất cứ ai, chỉ có sư phụ ta mới là người mà ta thật lòng kính phục, chỉ bằng vào ngươi, còn không có cái tư cách này!”
Lăng Thanh Vân mỉm cười, bàn tay khẽ dùng sức, trên gương mặt của Bạch Y Thần tức thì hơi tái xanh, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đan điền của Bạch Y Thần, thấp giọng nói:
“Đan điền đây, nữ nhân ba cánh, nguyên hạch sẽ là cái hình dạng gì đây nhỉ?”
“Dừng tay!” Tôn Ngộ Không nhìn thấy ngón tay Lăng Thanh Vân đặt trên đan điền của Bạch Y Thần, trong lòng càng thêm lo lắng không biết làm sao, không khỏi nghiêng đầu nhìn về hướng Tần Vũ, mắt lộ ra thần sắc khẩn cầu.
Hồng Quân liếc mắt nhìn Tần Vũ, thấy ông gật gật đầu ra dấu, nhẹ giọng cười một tiếng, thân ảnh tại chỗ lắc lư vài cái, ngay sau đó không nhúc nhích nữa.
Đoạn trước đã nói qua, trước đây Tôn Ngộ Không chưa có khôi phục trí nhớ, cũng là khi vẫn còn là Tôn Thiên, cùng Hồng Quân, Huống Thiên Minh và Lãnh Diễm Phỉ trên đường từ Tử thành đi tới Tu La thành, từng ở ngoài thành lũy Tử thành đại chiến một phen, cũng chính tại trước mặt Tu La nữ vương Trạc Nghiên, đem Lăng Phá Thiên giết chết.
Mà nguyên nhân của tất cả, cũng chính bởi vì một câu nói của Điền Kỳ ‘Y Thần đã bị người luân gian rồi giết chết’, dẫn đến Tôn Thiên trong cơn giận dữ đại khai sát giới.
Do Hồng Quân đề nghị trước khi đến Sa thành, Tôn Ngộ Không đã được khôi phục trí nhớ liền suy nghĩ và phân tích lại sự việc, trong lòng tất nhiên không tin rằng Y Thần đã bị những người này giày vò mà chết. Dù sao lúc đầu khi thoát khỏi Sa thành, đám người Lăng Phá Thiên đối với chính mình vẫn còn có chút kiêng kỵ, trong lòng hắn cũng không tin là những người này lại không để ý hết thảy mà đem Y Thần ra giày vò, bởi vì đây đúng là điều kiện tốt nhất để hạn chế mình khi quay trở lại báo thù.
Cho nên, Tôn Ngộ Không ngay từ đầu đã kêu to buộc Lăng Thanh Vân đem Y Thần giao ra, mục đích của hắn hoàn toàn chỉ là muốn dùng lời nói thăm dò ra tin tức thực hư của Y Thần.
Hôm nay, bỗng dưng nghe được Lăng Thanh Vân đưa ra ý kiến như vậy, Tôn Ngộ Không vừa mừng vừa sợ, ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ hớn hở tươi cười một hồi lâu, mới dần dần ổn định lại tâm thần.
Đứng ở một bên Hồng Quân cùng đám người Tần Vũ cũng thật lòng cao hứng vì hắn, Tôn Ngộ Không ở kiếp trước vẫn luôn sống độc thân, Hồng Quân đối với chuyện của hắn hiểu rõ nhất, Tần Vũ thì đã cưỡng ép thu phục hắn về làm đệ tử của Hầu Phí, nói đến cùng, chính là đối với hắn cũng rất yêu thích.
Nghĩ đến Tôn Ngộ Không sau khi từ Thạch hầu hóa thành hình người, trước sau vẫn là một người cô độc, hôm nay cuối cùng trong lòng có được mục tiêu của mình, Hồng Quân và Huống Thiên Minh nhìn nhau cười một tiếng, tên huynh đệ này diễm phúc không ít a.
Tôn Thiên ở kiếp nầy kết được trái, đổi lại kiếp trước của hắn thu được quả, như vậy cũng là kết quả tốt nhất, dù sao trí nhớ của kiếp trước và nhân cách hiện nay của kiếp nầy đều giữ lại trong thân thể truớc đây của Tôn Thiên, nếu như Tôn Ngộ Không không thể đem tình cảm của Tôn Thiên ở kiếp nầy dung hợp được trong nguyên thần của mình, lại há có thể nói tới việc khống chế tuyệt đối với thân thể trước đây ư?
Cho dù là Tần Vũ cùng Hồng Quân có tu vi cao ngất trời, nhưng cũng không thể đem nguyên thần của Tôn Thiên tại kiếp nầy toàn bộ xóa sạch đi, làm như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn, càng huống chi trí nhớ kia vốn cũng xem như là ký ức của Tôn Ngộ Không.
Nhìn thấy phản ứng của Tôn Ngộ Không như thế, Lăng Thanh Vân trong lòng thoáng động, trên mặt cũng không biểu lộ gì, lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống Tôn Ngộ Không, nhàn nhạt nói:
“Nàng chết hay sống nằm trong tay của ngươi, nếu như ngươi cố ý muốn gây khó khăn cho Sa thành ta, nàng tự nhiên cũng không sống được, cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài, chúng ta cùng chết!”
“Ngươi dám!” Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, kim côn trong tay tức thì vung mạnh một bóng vàng mờ nhạt lóe ra, phẫn nộ nói: “Y Thần nếu như xảy ra chuyện bất trắc gì, ta sẽ hủy diệt cả Sa thành ngươi!”
“Hắc hắc... ...” Lăng Thanh Vân cười một tiếng hàm ý sâu xa, không để ý tới cơn phẫn nộ của Tôn Ngộ Không.
Thượng Phổ ngơ ngác nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, hắn có cảm giác như đang nằm mơ, chẳng lẽ là, Tôn Thiên ngang ngược cùng cực kia vậy mà lại cũng có lúc biết ném chuột sợ vỡ bình?
Nhưng là, cái cảnh vừa mới xảy ra kia chứng tỏ rõ ràng Tôn Thiên bởi vì vướng víu một nữ tử, lại không dám ra tay với Sa thành nữa. Hắn lắc đầu, trăm mối suy nghĩ không thể giải thích được.
Còn Huống Thiên Minh đứng phía sau Tôn Ngộ Không trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh châm biếm, một bên Lãnh Diễm Phỉ lo lắng nhìn Tôn Ngộ Không một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Thiên Minh, Ngộ Không hắn... làm sao cùng với Tôn Thiên không thắc mắc gì? Huynh không phải nói hắn đã đem nguyên thần của Tôn Thiên toàn bộ thôn phệ rồi, khôi phục hoàn toàn trở thành là Tôn Ngộ Không của kiếp trước sao?”
Không chỉ riêng nàng nghi hoặc, mà ngay cả Cam Vân đứng ở phía sau Hồng Quân khi nghe được nghi vấn của Lãnh Diễm Phỉ cũng tiến gần lại, muốn nghe xem Huống Thiên Minh giải thích như thế nào, dù sao tu vi của hắn không phải tự mình có thể nghĩ ra được, có lẽ hắn đối với chuyện này cần phải hiểu rõ hơn hết.
Huống Thiên Minh dịu dàng nhìn Lãnh Diễm Phỉ một cái, nhẹ giọng nói:
“Đây hoàn toàn chính là hậu quả mang đến của việc dung hợp nguyên thần, Tôn Ngộ Không cũng không có lựa chọn thôn phệ nguyên thần của Tôn Thiên, bởi vì bất luận như thế nào, thân thể lúc này đều là của Tôn Thiên hiện nay, gượng ép thôn phệ cũng không thể để cho hắn hoàn toàn khống chế được thân thể ấy, hơn nữa đối với hắn sau này khi tu luyện sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng. Cho nên, hắn lựa chọn dung hợp, để cho hai cái nguyên thần bất đồng dung hợp trở thành một cái nguyên thần mạnh mẽ, như vậy đối với việc tu luyện mai sau của Tôn Ngộ Không cũng cực kỳ có lợi! Cũng chính vì như thế, sau khi Tôn Ngộ Không được Tần bá phụ cường hóa thân thể cho hắn, mới có thể mọc ra một đôi cánh!”
Lãnh Diễm Phỉ và Cam Vân cùng gật đầu, chợt hiểu ra nhìn bóng lưng của Tôn Ngộ Không, trong lòng thầm suy nghĩ về những chuyện Hồng Quân, Huống Thiên Minh cùng với Tần Vũ ba người làm ra như vậy cùng với cách nhìn tổng quát khiến cho bọn họ giật mình kinh ngạc, khó mà hiểu rõ, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Chính lúc này, một gã tướng lãnh bốn cánh dẫn lên tường thành một người sắc mặt tuy có phần tiều tụy, nhưng mơ hồ có thể từ bóng dáng nhìn ra là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, vừa dừng lại giữa Thượng Phổ và Lăng Thanh Vân.
“Y Thần...”
Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, lập tức quát to một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, nhìn Lăng Thanh Vân, hắn lớn tiếng quát:
“Lăng Thanh Vân, thả nàng ra, nếu không ta nhất định lấy máu rửa sạch Sa thành ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn, thần hồn hủy diệt!”
Lăng Thanh Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc kia trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh lệ đẫm vành mi, trong lòng thầm giật mình, Bạch Y Thần này bị giam thời gian dài biết bao, vậy mà vẫn như trước xinh đẹp như thế, nếu như không phải tiến vào cảnh giới sáu đôi cánh, tâm thần kiên định vững chắc, chỉ e rằng vẫn giống như trước kia bị nữ tử này mê hoặc nữa rồi.
Lắc đầu, hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
“Rất nhiều năm không gặp, Y Thần cũng vẫn như vậy xinh đẹp động lòng người a!”
“Tôn Thiên, Bạch Y Thần hiện giờ đã đứng đây, ngươi nói xem chúng ta nên giải quyết như thế nào đi chứ?”
Tôn Ngộ Không trầm mặc một chút, trầm giọng hỏi:
“Ngươi nói nên giải quyết như thế nào? Ta vừa rồi đã có nói, chỉ cần ngươi buông tha Y Thần, chúng ta ngay lập tức không làm khó dễ Sa thành ngươi, nếu không, hừ hừ!”
“Hừ! Đến nước cuối như thế vẫn còn ăn nói ngang ngược, giờ đây nữ nhân này đang ở trong tay chúng ta, ngươi còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ thật sự bị ép bức chúng ta giết chết nàng không được hay sao?”
Thượng Phổ ở bên cạnh nghe Tôn Ngộ Không uy hiếp công khai, không nhịn được giở giọng kiêu ngạo khinh thường nói.
Chỉ thấy Bạch Y Thần kia từ lúc trông thấy Tôn Ngộ Không đứng dưới tường thành, thần sắc vẫn một mực ngẩn ngơ, trên gương mặt yêu kiều vô cùng toát ra thần sắc phức tạp vừa vui mừng vừa lo lắng, mãi đến lúc Thượng Phổ nói lên, nàng mới phản ứng trở lại, nhìn Tôn Ngộ Không lớn tiếng nói:
“Thiên, không cần lo lắng cho muội, ban đầu bọn họ vô sỉ tưởng muốn chiếm đoạt muội, muội cũng không có để cho bọn chúng đạt được ý muốn, hôm nay huynh đã trở về lại, nhìn thấy huynh, muội thật cao hứng, chỉ cần có thể gặp lại mặt huynh lần này, cho dù lập tức chết đi cũng mãn nguyện rồi!”
Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên trôi lên, bị cấm chế chặn lại bên ngoài tường thành gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân, làm cho hắn phát lạnh toàn thân, một hồi lâu mới lạnh giọng nói:
“Nói một câu, thả người hay là không tha?”
Thấy Lăng Thanh Vân trầm mặc, tựa hồ đang thầm suy nghĩ, hắn lại lườm lườm nhìn Thượng Phổ, lạnh giọng châm biếm:
“Ồ! Đây không phải là Tử thành thành chủ Thượng Phổ đại nhân danh tiếng lẫy lừng đây sao? Làm sao lại chạy đến Sa thành mà ngông cuồng khoa trương vậy?
Chẳng lẻ Tử thành đã không đủ đất để cho đại thần cao quý ngươi dụng võ, cũng muốn đem Sa thành này thu nạp vào dưới tay ngươi?”
Thượng Phổ dốc sức kiềm lại nổi sợ trong lòng, Tôn Thiên này đúng là độc địa như thế, vào lúc này ly gián gây chia rẽ, cảm nhận được phía sau bốn đạo ánh mắt đề phòng hướng về mình, trong lòng hắn thoáng rùng mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ:
“Tôn Thiên, câm miệng cho lão tử, lão tử đúng là phụng mệnh Nữ Vương bệ hạ trở lại Tu La thành, tại Sa thành này chẳng qua là nghỉ ngơi và hồi phục một chút đợi thủ hạ ta tới rồi mới cùng nhau đi Thiên Sơn, đâu còn có thời giờ để gây chuyện phiền toái cho Thanh Vân tiểu điệt? Ngươi nói xem có phải hay không, Thanh Vân tiểu điệt!”
Câu nói sau cùng, lại hạ thấp giọng xuống, quay sang bên cạnh nói với Lăng Thanh Vân đang lạnh lùng.
Lăng Thanh Vân mỉm cười, gật đầu nói:
“Thượng Phổ thúc thúc chính là bạn chí cốt của phụ thân của ta, nếu cũng bị cuốn vào trong chuyện này, tất nhiên cùng Tôn Thiên kia là địch, ta đương nhiên sẽ không bị mê muội và sa vào kế ly gián của hắn!”
Thượng Phổ thở phào nhẹ nhỏm, cuống quít nói:
“Thanh Vân yên tâm, thúc thúc tuyệt không có tư tưởng gì khác, trong lòng ta có trời đất chứng giám! Tôn Thiên, nếu như ngươi thề vĩnh viễn thuần phục với Thanh Vân điệt nhi, hôm nay chúng ta lập tức buông tha nữ tử này, thế nào?”
Tôn Ngộ Không giận dữ:
“Thúi lắm, lão Tôn ngay cả Thiên cũng không sợ, chẳng lẽ lại phải thuần phục với các ngươi? A Ha Ha!... Các ngươi nhất định không thả người?”
Đang nói, hắn mãnh liệt nện một côn xuống lần nữa, trên mặt đất, một cái hố to sâu hàng trượng tức thì xuất hiện trước mặt mọi người, cấm chế của Lăng Thanh Vân bày bố cũng bị rung động mạnh, xem ra chỉ cần Tôn Ngộ Không đập thêm mấy côn, cấm chế kia có thể không cần công kích cũng tự phá hỏng!
Tần Vũ chắp tay mà đứng, vẻ mặt tươi cười nhìn Tôn Ngộ Không đại phát thần uy, bên cạnh Hồng Quân cũng mắc cười, nhẹ giọng hướng Tần Vũ nói:
“Phụ thân, chúng ta có nên ra tay cứu nàng kia ra hay không? Nếu không lỡ xảy ra việc gì bất trắc, chỉ e rằng làm cho con khỉ này nổi điên mất!”
Tần Vũ trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:
“Cứu thì nhất định phải cứu rồi, bất quá hãy để cho Ngộ Không hiển lộ thêm một chút tình cảm với nữ tử kia đi, bằng không một khi nàng ta cùng Ngộ Không ở chung lâu dài, chỉ e rằng sẽ không cách nào đón nhận thực tế nguyên thần hợp nhất hai thành một của Ngộ Không và Tôn Thiên!”
Hồng Quân gật gật đầu, đứng yên nhìn về phía bộ dáng nổi giận của Tôn Ngộ Không, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, có thể lại lần nữa cùng con khỉ này sóng vai tác chiến, cảm giác thật thích thú.
Lăng Thanh Vân mục đích thực sự lúc này cũng không phải là thỏa hiệp cùng đám người Tôn Ngộ Không, giờ đây nhìn thấy Tôn Ngộ Không sắp lâm vào trạng thái phẫn nộ điên cuồng, trong lòng không khỏi có hơi thấp thỏm không yên, chỉ bằng một thế côn pháp kia Tôn Ngộ Không, Lăng Thanh Vân trong lòng hiểu rõ, hắn cũng không chắc có thể chống lại được.
Vì thế, tròng mắt hắn khẽ xoay chuyển, tay của hắn phất một cái, lập tức đem Bạch Y Thần kia đang lộ vẻ xúc động vì cơn phẫn nộ của Tôn Ngộ Không hút tới trong lòng bàn tay, một tay nắm lấy cái cổ trắng ngần của nàng, lạnh giọng nói:
“Tôn Thiên, nếu như ngươi lại ra tay lần nữa, ta sẽ lập tức bóp chết nàng, sau đó chúng ta cùng chết!”
Tôn Ngộ Không sửng sờ, vội vàng hít sâu một hơi, kiềm chế lại cơn phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói:
“Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc làm sao ngươi mới có thể buông thả người? Hừ, nếu như là cái đề nghị chó má kia buộc ta phải thuần phục với ngươi thì coi như xong, lão Tôn ta đây suốt đời này không có phục tùng bất cứ ai, chỉ có sư phụ ta mới là người mà ta thật lòng kính phục, chỉ bằng vào ngươi, còn không có cái tư cách này!”
Lăng Thanh Vân mỉm cười, bàn tay khẽ dùng sức, trên gương mặt của Bạch Y Thần tức thì hơi tái xanh, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đan điền của Bạch Y Thần, thấp giọng nói:
“Đan điền đây, nữ nhân ba cánh, nguyên hạch sẽ là cái hình dạng gì đây nhỉ?”
“Dừng tay!” Tôn Ngộ Không nhìn thấy ngón tay Lăng Thanh Vân đặt trên đan điền của Bạch Y Thần, trong lòng càng thêm lo lắng không biết làm sao, không khỏi nghiêng đầu nhìn về hướng Tần Vũ, mắt lộ ra thần sắc khẩn cầu.
Hồng Quân liếc mắt nhìn Tần Vũ, thấy ông gật gật đầu ra dấu, nhẹ giọng cười một tiếng, thân ảnh tại chỗ lắc lư vài cái, ngay sau đó không nhúc nhích nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.