Hậu Tinh Thần Biến

Quyển 6 - Chương 10: Tôn Ngộ Không phát uy

Ngã Cật Tây Hồng Thị

10/04/2013

Hai ba trăm đế cấp cao thủ không dám tập trung lại một chỗ như lúc nãy nữa mà là phân tán ra, cứ như vậy công kích của Tôn Ngộ Không nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh tới vài người, bọn họ đều không biết cách đó không xa có bọn người Hồng Quân sẵn sàng hổ trợ Tôn Ngộ Không, nếu biết sợ rằng cũng không dám tiến lên.

"Hống!" một tiếng hô thật lớn, Tôn Ngộ Không thân ảnh biến mất, xuất hiện một viên hầu to lớn mặc kim giáp, tay cầm kim bổng cực lớn, dưới tình huống thể lực cạn kiệt, Tôn Ngộ Không rốt cuộc cũng hiện ra bản thể thượng cấp thần thú “thông linh thạch hầu”.

"Thế nào, có muốn hay không đi hỗ trợ?" Huống Nhật Minh lại hỏi, phải biết rằng bọn họ bằng hữu có không nhiều lắm, chết một người là mất đi một người, mặc kệ lúc trước là địch nhân, bây giờ nói như thế nào đều xem như là bằng hữu.

"Chúng ta mau đi giúp hắn a, xú hầu tử sợ rằng cũng đã tới cực hạn rồi." Phượng Hi mặc dù hằng ngày cùng Tôn Ngộ Không đấu võ mồm, sau nhiều năm chiến đếu cùng một chỗ cảm tình không thể thiếu được, đã thấy Tôn Ngộ Không biến thành bản thể, Phượng Hi cũng biết đây là lần bạo nộ cuối cùng.

"đợi lát nữa đã, Ngộ Không hình như là muốn biểu hiện cho chúng ta xem cái gì đó." Hồng Quân còn nhớ kỹ ánh mắt vừa rồi của Ngộ Không, ý tứ rõ ràng là một loại giao ước, mặc dù Hồng Quân không biết hắn muốn làm cái gì.

"Lên!!!" chẳng biết là ai hô lên một tiếng, lập tức hai ba trăm đế cấp cao thủ phân biệt từ bất đồng phương hướng tấn công Tôn Ngộ Không.

Kim quang hiện ra, thân thể Tôn Ngộ Không, còn có kim bổng màu vàng, trong giây lát quang mang tăng vọt. Qaung mang màu vàng rực rỡ chiếu rọi xuống làm cho đế cấp cao thủ cũng chịu không được phải nhắm hai mắt lại.

"Hô!" như là có một cơn gió nhẹ thổi qua, hơn hai trăm đế cấp cao thủ đột nhiên thân thể mất đi sự khống chế, cơ thể cũng không nhúc nhích được nửa phần, giống như bị vật gì đó trói buộc, mà bản thể Tôn Ngộ Không, thông linh thạch hầu khổng lồ giơ cao kim bổng, lăng không bay múa, thong thả xuất ra Kinh Thiên côn pháp, bắt đầu từ Kinh Thiên thất thập nhị côn, không ngừng vũ động, nhưng động tác lại thong thả, tốc độ một người bình thường cũng có thể đuổi kịp.

"Kinh Thiên nhất côn! còn có không gian pháp tắc?" Hồng Quân vừa nhìn thấy liền sợ hãi kêu lên, sắc mặt đều thay đổi.

Huống Nhật Minh cùng La Băng đều là một trận kinh ngạc, lúc trước Tôn Ngộ Không năm côn liên tục, Hồng Quân cũng chỉ là khiếp sợ một chút, trước mắt chiêu này nhìn không ra có chỗ gì lợi hại, nhưng lại để cho Hồng Quân kinh ngạc như thế, kể cả Âu Dương phạm cùng Phượng Hi, đều không tự chủ được quay lại nhìn Hồng Quân.

Hồng Quân cười khổ một tiếng, "Kinh Thiên côn pháp, từ Kinh Thiên thất thập nhị côn bắt đầu phát ra, tinh tiến mỗi một tầng uy lực đều gia tăng vài lần, chênh lệch lớn nhất chính là Kinh Thiên tam côn cùng Kinh Thiên nhất côn, nếu nói Kinh Thiên tam côn là tiên khí bình thường, vậy Kinh Thiên nhất côn chính là cao nhất thần kỳ"

Tất cả mọi người sửng sốt, ngay vừa rồi, Kinh Thiên tam côn của Tôn Ngộ Không đã đánh lui không ít đế cấp cao thủ, không có nghĩ đến, Kinh Thiên nhất côn uy lực, so với Kinh Thiên tam côn lại lớn hơn gấp mấy lần, vậy uy lực sẽ là.... mấy người đều không muốn nghĩ tiếp.

"Không gian pháp tắc là cái gì?" Huống Nhật Minh nhíu mày hỏi, hắn bắt đầu chú ý tới điều này, đế cấp cao thủ hôm nay đều bị bất động, hẳn là cùng với không gian pháp tắc mà Hồng Quân nói có quan hệ.

"Không gian pháp tắc, chính là không gian pháp tắc (^^!, hoàn toàn nắm giữ không gian pháp tắc, là ngươi có thể nắm trong tay không gian này" Hồng Quân lại giảng giãi nói.

"Ngươi nói là, bây giờ Tôn Ngộ Không đã nắm giữ được không gian pháp tắc? đế cấp cao thủ bây giờ vẫn không nhúc nhích, chính là bởi vì Tôn Ngộ Không thi triển không gian pháp tắc?" La Băng mặc dù là chín cấp ma đế, người đứng đầu Tu La Ma giới, nhưng cũng căn bản không có nghe nói qua công pháp có thể cho đế cấp cao thủ không thể nhúc nhích.



"Có hay không chính là đế cấp lĩnh vực? việc này ta cũng biết mà" Phượng Hi đứng một bên chứng kiến sự lợi hại của Tôn Ngộ Không, bắt đầu yết khởi đoản(??), quả thật, đế cấp cao thủ là có chính mình lĩnh vực, tới một trình độ nhất định muốn trói buộc người khác cũng không phải không có khả năng.

"Tiểu phượng, ngươi sai rồi." Hồng Quân cười cười nói với Phượng Hi, "Lĩnh vực chỉ là một loại đơn giản hữu ích của không gian, thực sự lĩnh ngộ được không gian pháp tắc thì lại hoàn toàn nắm trong tay không gian. Ngươi có thể sử dụng lĩnh vực của ngươi khống chế được hai ba trăm cao thủ đồng cấp sao?"

"Chuyện này.... hình như đích xác không thể, đồng cấp cao thủ, ta cũng chỉ có thể làm được hạn chế thôi." Phượng Hi suy nghĩ một chút, lại nhìn tình huống hiện trường, mới phát hiện quả thật không phải lĩnh vực có khả năng làm được.

"Không gian pháp tắc...." Huống Nhật Minh lẩm bẩm nói, Hồng Quân không biết, một phen thoại này của hắn lại làm cho vô danh không gian này tạo ra một thần vương, chính là cương thi thần vương.

"Kinh Thiên......... nhất côn!" một tiếng hô thật lớn từ trong miệng thông linh thạch hầu phát ra, đồng thời một côn bổng màu vàng khổng lồ hung hăn nện xuống hơn hai trăm người đang đứng bất động trên mặt đất.

"Hô!" ngay khi côn ảnh màu vàng rơi xuống đất, không gian trở nên kịch liệt chấn động, trong nháy mắt một làn sóng màu vàng ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại khuếch tán ra, không một ai may mắn tránh thoát, tất cả đều bị bao phủ bởi làn sóng màu vàng.

"Bồng!" thân hình không lồ thông linh thạch hầu từ không trung ngã xuống mặt đất, hóa ra hình người Tôn Ngộ Không, thở hổn hển. Hai ba trăm đế cấp cao thủ đều bị một côn này đánh văng ra ngoài, toàn bộ bị thương.

"Hầu tử này! Kinh Thiên nhất côn ta còn chưa có dạy cho hắn, để cho hắn chính mình chiến đấu mà lĩnh ngộ, còn hiểu được một chút không gian pháp tắc, thật không biết mấy ngàn năm nay hắn còn chuyện gì xảy ra làm cho người ta giật mình nữa a!"

Hồng Quân vỗ vỗ đầu, không gian pháp tắc a, cần phải tới cảnh giới thiên thần mới có thể lĩnh ngộ, Tôn Ngộ Không một yêu đế ngay cả thần nhân còn chưa tới, vậy mà lĩnh ngộ được một chút không gian pháp tắc, mặc dù chỉ là một ít nhưng lại không dễ dàng. Còn có Kinh Thiên nhất côn, so với chánh tông còn thiếu một chút, nhưng cũng đã là có hình dáng của Kinh Thiên nhất côn.

Tất cả mọi người ở giữa đều rung động, mặc dù Tôn Ngộ Không thoát lực, cơ hồ ngay cả khí lực đứng lên cũng không thể, nhưng không còn ai dám tiến đến. Một côn vừa rồi thật kinh khủng, nhất là những người đang xem cuộc chiến, căn bản không biết Tôn Ngộ Không như thế nào khống chế một lúc nhiều cao thủ đế cấp như thế. Thân pháp quỷ dị, hơn nữa lực công kích cường hãn, tất cả đế cấp ở tại Thái An thành cùng với phụ cận cao thủ đế cấp đều lưu lại trong lòng một ấn tượng khó phai.

Hồng Quân quả thật nhíu nhíu mày, Kinh Thiên nhất côn cuối cùng của Tôn Ngộ Không uy lực quả thật không nhỏ, nhưng nghiêm khắc mà nói cũng chưa bằng uy uy lực thật sự của Kinh Thiên nhất côn. Chỉ là Tôn Ngộ Không chiến đấu không ngừng nên đối với Kinh Thiên côn pháp có một loại thể ngộ đặc biệt, đương nhiên kết hợp với không gian pháp tắc hoàn toàn có thể so sánh cùng Kinh Thiên nhất côn thật sự.

"Âu Dương Nguyên soái, phiền ngươi đỡ Ngộ Không đến đây đi," Tôn Ngộ Không đã thoát lực, đến lúc cần phải hảo hảo nghỉ ngơi.

“Hảo"Âu Dương phạm lên tiếng, chạy tới đỡ Tôn Ngộ Không lên vai, lại chạy trở về, vừa mới đặt Tôn Ngộ Không trên mặt đất, còn chưa có đứng dậy đã mở miệng nói." Tiểu Quân, thế nào, ngươi chưa có truyền cho ta Kinh Thiên nhất côn, lão tôn ta tự mình ngộ ra, có lợi hại không?”

"ngươi lợi hại, lợi hại mà còn có bộ dáng thê thảm như vậy ư, xú hầu tử," Phượng Hi bỉu môi mắng.

"A a, không sai. Bất quá, chờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta liền truyền cho ngươi chánh tông Kinh Thiên nhất côn.”

"hắc hắc, ta chỉ biết có chổ không đúng, bất quá như vậy cũng rất lợi hại rồi." Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói, "vậy năm kích liên hoàn của ta thế nào?”



“Được rồi, nhanh nghỉ ngơi một chút a, chúng ta còn phải tìm tiểu Bàn nữa." Nhìn Tôn Ngộ Không ngồi không yên, Hồng Quân không thể làm gì khác hơn là cười mắng.

Mọi người bao một gian tửu lâu để nghỉ ngơi, đột nhiên Tôn Ngộ Không nhảy dựng lên "cái gì, chúng ta còn chưa có chết?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vốn tưởng rằng Tôn Ngộ Không đánh nhau nhiều như vậy, dám chắc đã biết bí mật chính mình chưa chết, không nghĩ rằng, chuyện trong đại như vậy đến bây giờ hắn còn chưa phát hiện ra.

"Ngộ không, ngươi ở chỗ này không phải chiến đấu cũng không ít sao, cho tới bây giờ còn chưa có chảy máu?? " La Băng dò hỏi, nơi này mặc dù ít người, nhưng tùy tiện một người đều là đế cấp cao thủ, nàng còn không tin Tôn Ngộ Không chưa có bị chảy máu.

“Chảy rồi a, vừa rồi ta còn hộc máu mà, làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?" Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu, những năm gần đây, đánh nhau chảy máu hắn cũng không có để ý, chỉ là những người thấy máu của Tôn Ngộ Không cơ hồ đều bị hắn giết sạch sẽ, cho nên đến bây giờ cũng chưa bị người khác phát hiện.

Mọi người trầm mặc cả nửa ngày, Ngộ Không này quả thực là….

Thật sự là không có biện pháp với tên hầu tử này, Hồng Quân hỏi "tóm lại ngươi phải biết rằng, ngươi bây giờ còn sống là được. ngươi có...hay không tin tức của tiểu Bàn?"

"Không có." Tôn Ngộ Không ngồi xuống, "từ khi ta bị dòng chảy màu xám hút vào, sau khi tới nơi này, lúc ấy còn không biết, tưởng mình đã chết. Dù sao vẫn còn có thể tu luyện nên đi khắp nơi tìm người đánh nhau, những người đó thấy kim bổng cùng chiến y của ta đều phát điên, sau ta lại một mình đi tìm các địa phương, tiếp nhận sự khiêu chiến của người khác, những người này cảnh giới cũng đều không thấp. Bắt đầu là một đám người, dần dần số người tăng lên, lúc nãy các ngươi nhìn thấy cũng là số lượng nhiều nhất a.”

Hồng Quân trong lòng thở dài, Ngộ Không này, vô luận tới nơi nào, đều là giống nhau, so với hắn mà nói sợ rằng cũng không có gì khác biệt. Vừa muốn nói gì, nhưng lại phát hiện ánh mắt Tôn Ngộ Không đảo qua đảo lại trên người Huống Nhật Minh cùng La Băng, ngược lại đối với nguyên soái Âu Dương Phạm không có ánh mắt này.

"ta nói, Huống huynh, Đế quân bệ hạ." Tôn Ngộ Không nói nho nhỏ rất khó nghe, hình như có chút ý tứ bất hảo.

"sau này có thể gọi ta là La Băng, ta không còn cái gì là đế quân nữa” La Băng nói.

"Ai, hảo, Huống huynh, La... La tiểu thư, nơi này đế cấp cao thủ đều bị ta đánh bại, không sai biệt lắm. Các ngươi..... các ngươi có đúng hay không...." Tôn Ngộ Không có chút nói không được, nhưng trong ánh mắt rõ ràng sáng lên sự hưng phấn.

"Không bàn nữa, chúng ta sẽ không đấu với ngươi” Huống Nhật Minh cùng La Băng cơ hồ đồng thời trả lời. Tôn Ngộ Không bây giờ chiến đấu lực có thể nói là biến thái, lực công kích kinh khủng, còn có thể sử dụng không gian pháp tắc trói buộc địch nhân, như thế nào đánh với hắn?” “Ai...." Bị một câu nói dội ngược lại, bộ dáng Tôn Ngộ Không có chút mất mác.

"Ngộ Không, việc trước mắt chính là ... tìm được tiểu Bàn quan trọng hơn, cũng không biết hắn thế nào rồi." Hồng Quân cùng Cổ Bàn biết nhau sớm nhất, bây giờ ngược lại không biết hắn đang ở nơi nào, tâm tình có chút buồn bã. "Quân ca, yên tâm đi," Phượng Hi vô vỗ vai Hồng Quân an ủi, "chúng ta bắt đầu đều là tách ra, bây giờ không phải cũng đều hội tụ cùng nhau sao? Ta tin tưởng không lâu sau chúng ta sẽ có thể tìm được tiểu Bàn."

"Ân....Hồng Quân gật gật đầu, hắn đã nghiễm nhiên đã trở thành quần nhân thủ lĩnh, hắn không thể buông xuôi, không thể không có chút tin tức nào. Song, trong lòng Hồng Quân có chút mờ mịt, cơ bản không biết bắt đầu từ địa phương nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Tinh Thần Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook