Quyển 11 - Chương 14: Vách ngăn tâm tư
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/04/2013
Tiến vào thôn thì trời đã sẩm tối, nhưng mọi người đều có thể thấy phía nam ước chừng mười dặm loé lên quang mang tinh khiết, mọi người biết nơi đó là địa phương Thiên liên đang sinh trưởng.
“Nơi đó là Thiên liên hải dương!” Tần Vũ ngắm nhìn một khối Thiên liên màu trắng tinh thuần tại phương xa, nhàn nhạt nói: “Ta chính là tại nơi này sinh ra!”
Bọn người Tình Nhi cũng là lần đầu tiên nghe hắn nói về thân thế của mình, không nhịn được bèn nhìn về phía mặt đất chỉ cảm thấy tinh quang màu trắng khôn cùng toả ra khác thường, rất là xinh đẹp.
“Lớn quá a... so với thôn chúng ta lớn hơn nhiều!” Lão hắc cẩn thận nhìn thoáng qua Tần Vũ thấp giọng nói: “Địa phương lớn như vậy, không biết sinh trưởng biết bao nhiêu Thiên liên a, lại có biết bao nhiêu Thiên nhân sinh ra! Thôn này có khả năng sản sinh a!”
Cam Vân đập vào sau gáy Lão hắc một cái, nói:
“Nói nhảm, thôn này lớn như vậy, nhiều người tất nhiên là số lượng nhiều hơn!”
Lão hắc cười cười, gãi đầu không lên tiếng.
“Vũ ca ca, tại sao huynh xuất sinh nơi này nhưng lại cùng ta sống một chỗ vậy?” Tình Nhi nhìn Thiên liên hải dương lại nhìn thoáng qua Tần Vũ ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, thần sắc khó hiểu.
Cam Vân cuống quýt liên tục nháy mắt ra hiệu cho cô bé, cô bé lại vẫn chú ý tới Tần Vũ không mảy may nhìn thấy được sắc mặt Cam Vân đã ửng hồng lên, bộ dáng lo lắng.
Thấy sắc mặt Tần Vũ âm trầm dần, Cam Vân trong lòng lo lắng, ở chỗ này xuất sinh, lại cùng Tình Nhi cũng một chỗ lớn lên, mà bọn họ chỉ sống ở bờ biển Tử hải, vẫn là không có người sống ở đó... thế này mà còn phải hỏi sao, khẳng định là bị vứt bỏ rồi!
Trong khi Cam Vân chờ đợi trong lo lắng, Tần Vũ nhàn nhạt liếc mắt xoa đầu Tình Nhi nói:
“Vũ ca ca cùng Tình nhi có duyên cho nên sau khi xuất sinh chỉ sống cùng muội tại bờ biển Tử hải!”
Tình Nhi đảo mắt, nụ cười đáng yêu hiện lên, hưng phấn nói:
“Chính là Vũ ca ca đối Tình Nhi tốt, sau này chúng ta cũng sẽ không phân li phải không?”
Tần Vũ sắc mặt cứng lại, trầm mặc một hồi lâu rồi đi tới.
Tình Nhi thấy Tần Vũ không có nói gì khuôn mặt hoạt bát nhất thời xụ xuống, đáng thương là bọn Lão hắc lại cười hề hề, lại khiến cô bé gần như phát khóc! Lão hắc quí nhất là Tình Nhi, mặc dù mới ở chung một tháng thời gian nhưng đối với Tình Nhi lão đối xử như là nữ nhi của mình, thấy cô bé uỷ khuất như vậy vội vàng tới trước mặt không ngừng an ủi.
Tần Vũ đứng ở một mảnh đất trống giữa thôn, chỉ có một cây đại thụ phía trên. Lúc này đã tối, trong thôn ngoại trừ bọn họ ra cơ hồ không có bóng ai khác, xung quanh bốn bề im lặng.
Vận xuất nguyên hạch màu vàng bên trong Tinh vân, một đạo tinh thần lực màu vàng từ trên người hắn tản ra, tâm cảnh đã đạt tới Lưu tinh hậu kì nên thần thức chậm rãi tản ra bốn phương tám hướng, sau một lát đã bao phủ toàn bộ thôn này.
Sau khi tới Thiên giới, Tần Vũ phát hiện tu vi của thần nhân nơi này không cách nào so sánh, mức độ chênh lệch quá lớn, cơ hồ như mỗi lần gia tăng một cánh chim thực lực nếu so với tu chân giới là đã vượt qua hai cấp. Chẳng những là công pháp của Thiên tộc, ngay cả Tinh thần công pháp của hắn hoàn toàn dùng Hỗn Độn lực tu luyện cũng xảy ra những biến hoá lớn.
Tu vi hôm nay tuy mới chỉ là ở Lưu tinh sơ kì, nếu là kiếp trước có thể so với Nguyên Anh kì. Nhưng hôm nay xem ta, xét về uy lực mà nói Lưu Tinh sơ kì còn mạnh hơn rất nhiều so với Động hư kì trước đây rất nhiều, Tần Vũ tin tưởng nếu đạt tới Lưu Tinh hậu kì sợ rằng ngay cả tu chân Độ kiếp kì cũng không phải là đối thủ của hắn!
Thần thức hắn bao trùm cả thôn, một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, một đôi vợ chồng già nua bình thường đang trong một căn nhà lá nói chuyện. Khi thấy nét mặt bọn họ thì trong lòng cũng nhảy cựng lên, hai người này đúng là cha mẹ đã đưa hắn tới thế giới này.
Thân ảnh chợt loé lên trong nháy mắt đứng ở cửa căn nhà lá, Tần Vũ do dự đứng đó bồi hồi. mọi người thấy Tần Vũ đột nhiên đứng trước cửa một căn nhà lá, cũng đoán được thanh âm già nua bên trong truyền ra, chủ nhân của ngôi nhà chính là cha mẹ hắn, tất cả đều im lặng đứng phía sau chú ý vẻ mặt của hắn.
Trong lòng Tần Vũ vô cùng phức tạp, Thiên đạo tự nhiên khiến cho hắn lĩnh ngộ hết thảy tâm thần, song sâu mà không thấu. Mà chính bản thân hắn còn cảm thấy không thấu, cũng bởi vì khi hắn đến thế giới này lại bị cha mẹ vứt bỏ!
Cho dù là vẫn còn hận hai người đã từ bỏ hắn nhưng đôi nam nữ già nua này cũng tính là có ân, dù sao cũng khiến hắn thuận lợi chuyển thế sống lại. Trong lòng Tần Vũ đây là điều vẫn vướng bận lâu nay, vẫn nghĩ nợ ân tình hai người này cho nên trước khi đi tìm bọn người Tần Tư phải đưa tâm niệm này giải trừ, nếu không một khi công lực đột phá tâm thần hắn rất dễ bị tâm ma quấy nhiễu.
Đương nhiên nếu đạo lí này giảng cho bọn người Cam Vân cũng là không phù hợp, Thiên nhân tu luyện chính là lực lượng trong cơ thể, nói trắng ra là thiên lực chính là lực lượng cường đại của bản thể, xuất hiện tâm ma là rất ít. Mà không giống với người tu chân, cảnh giới công lực và tu luyện phải phối hợp với nhau mới có thể phát huy lực lượng cường đại.
Chỉ nghe trong căn nhà lá một thanh âm nữ già nua truyền đến:
“Cũng không biết đứa nhỏ bị chúng ta vứt đi hôm nay ra sao? Có còn sống hay không!”
Cha Tần Vũ, Tần Hải, nghe được nữ thanh đó nói hắn lại lạnh lùng quát:
“Không có cánh, hắn như thế nào có thể sống được? Cũng tại ngươi không có bản lĩnh, lại sinh ra quái vật a!”
Âm ỉ như có tiếng nữ nhân khóc truyền ra, chỉ nghe một giọng nữ nói:
“Việc này không hoàn toàn trách ta a! Cũng chính ngươi không có bản lãnh, cũng là ngươi nhẫn tâm vứt đứa trẻ ra ngoài!”
Hai người trách cứ lẫn nhau chỉ trách đối phương là không khoẻ. Tần Vũ ở ngoài cũng không nhịn được, không thể tưởng tượng được hai người kia lại độc ác như vậy, lúc trước lại muốn trực tiếp giết chết mình.
Nghĩ vậy sắc mặt hắn dần dần khó coi sau đó thành kiên định, lại biến thành lạnh lùng, toàn thân bỗng dưng tản mát ra khí thế lạnh như băng.
“Là ai ở bên ngoài vậy?” Bị hơi thở lạnh như băng của Tần Vũ ảnh hưởng, Bạch Hổ vội lui lại phía sau vô tình đạp phải một nhánh cây khiến Tần Hải phát giác.
Thấy bên ngoài không có đáp lại, Tần Hải sinh ra dự cảm không tốt trong lòng, vội vàng đẩy cửa ra ngoài quan sát một hồi nhưng không thấy bóng ai.
Chửi thầm một câu Tần Hải lại quay trở vào trong tiếp tục cãi nhau.
“Đại nhân, người không vào sao?” Đứng giữa thôn, Cam Vân ngạc nhiên trong lòng thắc mắc hỏi.
Trầm mặc sau hồi lâu, Tần Vũ mới gật gật đầu chậm rãi đi ra ngoài thôn.
“Ưng Phong!” Tần Vũ quát lớn: “Ngươi đi tới bên cạnh chặt cho ta một gốc cây thiên liên!”
Ưng Phong nghe vậy liền ngẩn người, cười khổ nói:
“Đại nhân, một gốc cây Thiên liên có thể là một tính mạng a!”
Tần Vũ thản nhiên nói:
“Tính mạng thì sao? Sống chết nhất định có thiên qui, nếu ngươi không đi thì ta đi!”
Thấy bộ dạng Tần Vũ lúc này Ưng Phong đâu còn dám nhiều lời chỉ là cười khổ nhìn Cam Vân, thân ảnh chợt loé, đôi cánh chim trên không trung xẹt qua nhất thời không còn bóng dáng!
Tần Vũ nói xong lập tức đi ra phía ngoài thôn thẳng đến một nơi cách đó ba dặm mới dừng lại.
Mọi người cố gắng lắm mới đuổi kịp, nhìn Tần Vũ bất động tại chỗ toàn thân kim quang sáng lạn đứng một bên.
Sau đó Tần Vũ huy động tinh thần lực màu vàng trong tinh vân, từng đạo Hỗn Độn lực vô hình ngưng tụ bên cạnh hắn, nồng nặc như thực chất không đến thời gian nửa nén hương trong hư không nổi lên một cái lò luyện khí trong suốt.
Khi cái lò luyện khí trong suốt cao nửa người này hiện lên thì trong mắt mọi người cũng là kinh ngạc không thôi, thật không thể nghĩ ra Tần Vũ hao phí khí lực xuất ra lô đỉnh này nhằm mục đích gì.
Giờ phút này ngay cả Tình Nhi đều thấy tâm tình Tần Vũ không tốt cho nên cũng chỉ là kinh ngạc nhìn hắn tạo ra cái lò luyện khí kia.
Tốc độ của Ưng phong quả nhiên cực nhanh, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh Tần Vũ trong tay có hai cái Thiên liên nở rộ tản ra hơi thở màu trắng.
Tần Vũ tiếp nhận Thiên liên trong tay Ưng Phong, toàn thân đột nhiên phát động một đạo lửa bùng cháy mạnh, trong nháy mắt đã đốt cháy cái lô đỉnh do Hỗn Độn lực kia tạo thành, ngọn lửa cổ quái cường đại thoạt nhìn cực kì đáng sợ, chính là tinh thần chi hoả của hắn.
“Nơi đó là Thiên liên hải dương!” Tần Vũ ngắm nhìn một khối Thiên liên màu trắng tinh thuần tại phương xa, nhàn nhạt nói: “Ta chính là tại nơi này sinh ra!”
Bọn người Tình Nhi cũng là lần đầu tiên nghe hắn nói về thân thế của mình, không nhịn được bèn nhìn về phía mặt đất chỉ cảm thấy tinh quang màu trắng khôn cùng toả ra khác thường, rất là xinh đẹp.
“Lớn quá a... so với thôn chúng ta lớn hơn nhiều!” Lão hắc cẩn thận nhìn thoáng qua Tần Vũ thấp giọng nói: “Địa phương lớn như vậy, không biết sinh trưởng biết bao nhiêu Thiên liên a, lại có biết bao nhiêu Thiên nhân sinh ra! Thôn này có khả năng sản sinh a!”
Cam Vân đập vào sau gáy Lão hắc một cái, nói:
“Nói nhảm, thôn này lớn như vậy, nhiều người tất nhiên là số lượng nhiều hơn!”
Lão hắc cười cười, gãi đầu không lên tiếng.
“Vũ ca ca, tại sao huynh xuất sinh nơi này nhưng lại cùng ta sống một chỗ vậy?” Tình Nhi nhìn Thiên liên hải dương lại nhìn thoáng qua Tần Vũ ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, thần sắc khó hiểu.
Cam Vân cuống quýt liên tục nháy mắt ra hiệu cho cô bé, cô bé lại vẫn chú ý tới Tần Vũ không mảy may nhìn thấy được sắc mặt Cam Vân đã ửng hồng lên, bộ dáng lo lắng.
Thấy sắc mặt Tần Vũ âm trầm dần, Cam Vân trong lòng lo lắng, ở chỗ này xuất sinh, lại cùng Tình Nhi cũng một chỗ lớn lên, mà bọn họ chỉ sống ở bờ biển Tử hải, vẫn là không có người sống ở đó... thế này mà còn phải hỏi sao, khẳng định là bị vứt bỏ rồi!
Trong khi Cam Vân chờ đợi trong lo lắng, Tần Vũ nhàn nhạt liếc mắt xoa đầu Tình Nhi nói:
“Vũ ca ca cùng Tình nhi có duyên cho nên sau khi xuất sinh chỉ sống cùng muội tại bờ biển Tử hải!”
Tình Nhi đảo mắt, nụ cười đáng yêu hiện lên, hưng phấn nói:
“Chính là Vũ ca ca đối Tình Nhi tốt, sau này chúng ta cũng sẽ không phân li phải không?”
Tần Vũ sắc mặt cứng lại, trầm mặc một hồi lâu rồi đi tới.
Tình Nhi thấy Tần Vũ không có nói gì khuôn mặt hoạt bát nhất thời xụ xuống, đáng thương là bọn Lão hắc lại cười hề hề, lại khiến cô bé gần như phát khóc! Lão hắc quí nhất là Tình Nhi, mặc dù mới ở chung một tháng thời gian nhưng đối với Tình Nhi lão đối xử như là nữ nhi của mình, thấy cô bé uỷ khuất như vậy vội vàng tới trước mặt không ngừng an ủi.
Tần Vũ đứng ở một mảnh đất trống giữa thôn, chỉ có một cây đại thụ phía trên. Lúc này đã tối, trong thôn ngoại trừ bọn họ ra cơ hồ không có bóng ai khác, xung quanh bốn bề im lặng.
Vận xuất nguyên hạch màu vàng bên trong Tinh vân, một đạo tinh thần lực màu vàng từ trên người hắn tản ra, tâm cảnh đã đạt tới Lưu tinh hậu kì nên thần thức chậm rãi tản ra bốn phương tám hướng, sau một lát đã bao phủ toàn bộ thôn này.
Sau khi tới Thiên giới, Tần Vũ phát hiện tu vi của thần nhân nơi này không cách nào so sánh, mức độ chênh lệch quá lớn, cơ hồ như mỗi lần gia tăng một cánh chim thực lực nếu so với tu chân giới là đã vượt qua hai cấp. Chẳng những là công pháp của Thiên tộc, ngay cả Tinh thần công pháp của hắn hoàn toàn dùng Hỗn Độn lực tu luyện cũng xảy ra những biến hoá lớn.
Tu vi hôm nay tuy mới chỉ là ở Lưu tinh sơ kì, nếu là kiếp trước có thể so với Nguyên Anh kì. Nhưng hôm nay xem ta, xét về uy lực mà nói Lưu Tinh sơ kì còn mạnh hơn rất nhiều so với Động hư kì trước đây rất nhiều, Tần Vũ tin tưởng nếu đạt tới Lưu Tinh hậu kì sợ rằng ngay cả tu chân Độ kiếp kì cũng không phải là đối thủ của hắn!
Thần thức hắn bao trùm cả thôn, một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, một đôi vợ chồng già nua bình thường đang trong một căn nhà lá nói chuyện. Khi thấy nét mặt bọn họ thì trong lòng cũng nhảy cựng lên, hai người này đúng là cha mẹ đã đưa hắn tới thế giới này.
Thân ảnh chợt loé lên trong nháy mắt đứng ở cửa căn nhà lá, Tần Vũ do dự đứng đó bồi hồi. mọi người thấy Tần Vũ đột nhiên đứng trước cửa một căn nhà lá, cũng đoán được thanh âm già nua bên trong truyền ra, chủ nhân của ngôi nhà chính là cha mẹ hắn, tất cả đều im lặng đứng phía sau chú ý vẻ mặt của hắn.
Trong lòng Tần Vũ vô cùng phức tạp, Thiên đạo tự nhiên khiến cho hắn lĩnh ngộ hết thảy tâm thần, song sâu mà không thấu. Mà chính bản thân hắn còn cảm thấy không thấu, cũng bởi vì khi hắn đến thế giới này lại bị cha mẹ vứt bỏ!
Cho dù là vẫn còn hận hai người đã từ bỏ hắn nhưng đôi nam nữ già nua này cũng tính là có ân, dù sao cũng khiến hắn thuận lợi chuyển thế sống lại. Trong lòng Tần Vũ đây là điều vẫn vướng bận lâu nay, vẫn nghĩ nợ ân tình hai người này cho nên trước khi đi tìm bọn người Tần Tư phải đưa tâm niệm này giải trừ, nếu không một khi công lực đột phá tâm thần hắn rất dễ bị tâm ma quấy nhiễu.
Đương nhiên nếu đạo lí này giảng cho bọn người Cam Vân cũng là không phù hợp, Thiên nhân tu luyện chính là lực lượng trong cơ thể, nói trắng ra là thiên lực chính là lực lượng cường đại của bản thể, xuất hiện tâm ma là rất ít. Mà không giống với người tu chân, cảnh giới công lực và tu luyện phải phối hợp với nhau mới có thể phát huy lực lượng cường đại.
Chỉ nghe trong căn nhà lá một thanh âm nữ già nua truyền đến:
“Cũng không biết đứa nhỏ bị chúng ta vứt đi hôm nay ra sao? Có còn sống hay không!”
Cha Tần Vũ, Tần Hải, nghe được nữ thanh đó nói hắn lại lạnh lùng quát:
“Không có cánh, hắn như thế nào có thể sống được? Cũng tại ngươi không có bản lĩnh, lại sinh ra quái vật a!”
Âm ỉ như có tiếng nữ nhân khóc truyền ra, chỉ nghe một giọng nữ nói:
“Việc này không hoàn toàn trách ta a! Cũng chính ngươi không có bản lãnh, cũng là ngươi nhẫn tâm vứt đứa trẻ ra ngoài!”
Hai người trách cứ lẫn nhau chỉ trách đối phương là không khoẻ. Tần Vũ ở ngoài cũng không nhịn được, không thể tưởng tượng được hai người kia lại độc ác như vậy, lúc trước lại muốn trực tiếp giết chết mình.
Nghĩ vậy sắc mặt hắn dần dần khó coi sau đó thành kiên định, lại biến thành lạnh lùng, toàn thân bỗng dưng tản mát ra khí thế lạnh như băng.
“Là ai ở bên ngoài vậy?” Bị hơi thở lạnh như băng của Tần Vũ ảnh hưởng, Bạch Hổ vội lui lại phía sau vô tình đạp phải một nhánh cây khiến Tần Hải phát giác.
Thấy bên ngoài không có đáp lại, Tần Hải sinh ra dự cảm không tốt trong lòng, vội vàng đẩy cửa ra ngoài quan sát một hồi nhưng không thấy bóng ai.
Chửi thầm một câu Tần Hải lại quay trở vào trong tiếp tục cãi nhau.
“Đại nhân, người không vào sao?” Đứng giữa thôn, Cam Vân ngạc nhiên trong lòng thắc mắc hỏi.
Trầm mặc sau hồi lâu, Tần Vũ mới gật gật đầu chậm rãi đi ra ngoài thôn.
“Ưng Phong!” Tần Vũ quát lớn: “Ngươi đi tới bên cạnh chặt cho ta một gốc cây thiên liên!”
Ưng Phong nghe vậy liền ngẩn người, cười khổ nói:
“Đại nhân, một gốc cây Thiên liên có thể là một tính mạng a!”
Tần Vũ thản nhiên nói:
“Tính mạng thì sao? Sống chết nhất định có thiên qui, nếu ngươi không đi thì ta đi!”
Thấy bộ dạng Tần Vũ lúc này Ưng Phong đâu còn dám nhiều lời chỉ là cười khổ nhìn Cam Vân, thân ảnh chợt loé, đôi cánh chim trên không trung xẹt qua nhất thời không còn bóng dáng!
Tần Vũ nói xong lập tức đi ra phía ngoài thôn thẳng đến một nơi cách đó ba dặm mới dừng lại.
Mọi người cố gắng lắm mới đuổi kịp, nhìn Tần Vũ bất động tại chỗ toàn thân kim quang sáng lạn đứng một bên.
Sau đó Tần Vũ huy động tinh thần lực màu vàng trong tinh vân, từng đạo Hỗn Độn lực vô hình ngưng tụ bên cạnh hắn, nồng nặc như thực chất không đến thời gian nửa nén hương trong hư không nổi lên một cái lò luyện khí trong suốt.
Khi cái lò luyện khí trong suốt cao nửa người này hiện lên thì trong mắt mọi người cũng là kinh ngạc không thôi, thật không thể nghĩ ra Tần Vũ hao phí khí lực xuất ra lô đỉnh này nhằm mục đích gì.
Giờ phút này ngay cả Tình Nhi đều thấy tâm tình Tần Vũ không tốt cho nên cũng chỉ là kinh ngạc nhìn hắn tạo ra cái lò luyện khí kia.
Tốc độ của Ưng phong quả nhiên cực nhanh, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh Tần Vũ trong tay có hai cái Thiên liên nở rộ tản ra hơi thở màu trắng.
Tần Vũ tiếp nhận Thiên liên trong tay Ưng Phong, toàn thân đột nhiên phát động một đạo lửa bùng cháy mạnh, trong nháy mắt đã đốt cháy cái lô đỉnh do Hỗn Độn lực kia tạo thành, ngọn lửa cổ quái cường đại thoạt nhìn cực kì đáng sợ, chính là tinh thần chi hoả của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.