Hậu Viện Của Nam Chủ "bốc Cháy" Rồi
Chương 64: Không tựa
Thất Thiết Chiết Hí
11/06/2022
Nguyên nhân có lẻ là do lễ tế thiên cho nên những nữ tì đã được sắp xếp để dẫn đường, còn có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, cho nên rất tiện đường, Uất Trì Li trong âm thầm quan sát tình hình canh phòng ở hoàng cung, phòng khi cần thiết.
Trên đường đi có thể thấy được rất nhiều hoàng thân quốc thích, ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp, thỉnh thoảng bọn họ còn nhìn sang hướng Uất Trì Li xem thử, dường như rất tò mò đối với công chúa Bắc Vực các nàng.
Tuy mắt Uất Trì Li không ngó nghiêng nhưng vẫn rất thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng khí chất riêng biệt của nàng nhiều lần bị nọn họ chỉ trỏ bàn tán.
"Ngươi xem, bên đó là công chúa Bắc Vực, cả hai người bọn họ" – Có một nữ tử đang che miệng thì thào.
"Người mặc áo màu sáng đó, lớn lên thật xinh đẹp, thân hình cũng rất cao, nghe nói nàng từ nhỏ đã trưởng thành trong quân doanh, võ công rất mạnh, vốn dĩ là người thừa kế cả Bắc Vực đó" Một nữ tử khác nói.
"Nói đùa, từ cổ chí kim làm gì có chuyện nữ tử được xưng Vương chứ, còn chưa kể nàng đã thành hôn rồi còn ly hôn, nhất định không phải là nữ tử nhà lành. Những ngày sau của Bắc Vực... hừ." Nam tử trẻ tuổi kế bên chen tới, liếc mắt nhìn Uất Trì Li một cái, xem thường nói.
Hai nữ tử kia không nói gì nữa, Uất Trì Li nghe rõ ràng lời vừa rồi của bọn họ, nàng hừ lạnh một tiếng, không thèm tranh luận.
Ngược lại Uất Trì Điệp kế bên đã nổi giận đùng đùng, nàng quay sang muốn cùng bọn họ lý luận, nhưng Uất Trì Li lại ngăn Uất Trì Điệp lại, thấp giọng nói: "Đừng tranh chấp với người kém hiểu biết bọn họ"
Uất Trì Điệp hất tay Uất Trì Li, tức giận nghiến răng: "Bọn họ nghĩ chỗ nào cũng như Đại Yến của chúng sao".
Uất Trì Li không biết phải nói gì đành gật đầu lia lịa, bây giờ tâm của nàng chỉ tập trung vào đại sự tiếp theo, trong lòng rất căng thẳng, Uất Trì Li quay đầu nhìn Liễu La Y ở phía sau, vẻ mặt hiện ra lo lắng.
Liễu La Y đón ánh mắt của Uất Trì Li, gật đầu với nàng, nàng nắm chắt thư tín trong lòng, ánh mắt trở nên kiên định.
Nàng không thể để cho Uất Trì Li lúc nào cũng phải bảo vệ mình, nàng muốn trở nên cường đại như nàng ấy vậy. Sau đó sẽ sánh bước cùng nàng ấy, vả lại chỉ cần có Uất Trì Li bên cạnh, nàng càng không sợ.
Liễu La Y muốn cứu cha ra.
Đại điện tổ chức quốc yến lấy tên là Điện Lưu Phúc, cái tên rất mộc mạc, nhưng bề ngoài rất rộng rãi, Uất Trì Li đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài cửa có mấy chục bậc thang, hai bên kéo dài mở rộng có thể dễ dàng chứa tận trăm người, bên trong có bức tượng chạm khắc bằng đá, những viên đá màu trắng ngà được phản chiếu bởi ánh sáng của các vì sao.
Uất Trì Li nhìn lên, chất gỗ kiến trúc trên tòa nhà truyền thống không biết được sơn bằng cái gì, trông rất nguy nga lộng lẫy, bái tế thiên địa, mang theo khí thế hoàng quyền đặc biệt, đem đến cho người khác cảm giác áp bức đầy mình. Dòng người vốn đã đi lên bậc thang thì lập tức giải tán.
Tân Nhiên bước gần tới, vẻ mặt ngạc nhiên: "Công chúa, cung điện này khí thế hơn ở Bắc vực nhiều, điêu khắc trên tay lan can bằng ngọc phải không?"
Uất Trì Li vỗ Tân Nhiên một cái, gia hỏa này làm sao lại dập tắt chí khí của mình, nâng uy phong cho người khác thế.
Hơn nữa phí xây dựng hoàng cung này đắt như thế, hoặc là thực lực hùng hậu, hoặc là quốc khô thiếu hụt, dù như thế nào thì cuối cùng người khổ vẫn là bách tính, Uất Trì Li lắc đầu.
Sau khi đi vào đại điện, giống như là lạc bước vào thế giới khác vậy, bên trong thập phần rộng lớn, khí nói chuyện có cảm giác trống trải, hai bên đại điện rất nhiều bàn ghế được đặc biệt chuẩn bị, dó nữ tì dẫn đường cho người khác vào chỗ ngồi xuống, khi Uất Trì Li bước vào nơi đây đã đầy người.
Uất Trì Li được một nữ tì thấp bé dẫn vào chỗ ngồi, chỗ mà nàng ngồi hầu như toàn là hoàng thân quốc thích, khoảng cách cách bàn Hoàng đế tầm mười bước chân về phía bắc.
Rất nhanh sau, đã có nô tì đi tới rót cho mỗi người trên bàn một ly rượu, Uất Trì Li lễ phép gật đầu một cái, đợi sau khi nữ tì rót rượu rời đi, nàng mới ngẩng đầu nhìn, người đã gần đầy cả rồi, thấy được Thẩm Sơ và Thái tử ngồi gần nàng, Thẩm Sơ đang dựa vào ghế nói gì đó với Thái tử. Thái tử không lên tiếng chỉ không ngừng uống rượu, trông có thần sắc vẻ tinh thần rất sa sút.
Xung quanh có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Ôn Quỳnh và Thu Vô Cẩm ngồi xéo đối diên nàng, cùng với họ hàng của bọn họ, trong khi sắc mặt Quan Nam hầu kế bên cũng không được tốt lắm, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía Uất Trì Li.
Uất Trì Li cau mày, bản thân không thù không oán với hắn, hắn nhìn chằm chằm mình làm cái gì?
Lúc này, mọi người đột nhiên lần lượt đứng lên quỳ xuống, Uất Trì Li bị Uất Trì Điệp vỗ vỗ một chút, theo phản xạ nàng đứng lên hành lễ, lúc đó mới để ý Hoàng đế đã đi vào, Thẩm Hạo mang tiêu ý bước vào giữa Đại điện, hắn ngồi vào vị trí của mình.
"Quốc yến hôm nay, không cần đa lễ, đều đứng lên đi" – Thẩm Hạo cười nói. Uất Trì Li lén nhìn lên hắn, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy vị Hoàng đế này dường như không ôn hòa như vẻ ngoài của hắn thể hiện, cho dù hắn có cười như thế nào, biểu hiện cũng rất độ lượng, nhưng đều làm cho nàng có một loại địch ý.
Yến hội bắt đầu, các món ăn được bày lên bàn, trong đại điện bắt đầu trò chuyện, một vài người mà Uất Trì Li vốn dĩ không quen biết cũng đi tới nâng ly kính rượu, Uất Trì Li đều lịch sự từ chối, Uất Trì Điệp ở một bên tự mình ăn đồ ăn, trong lòng thập phần tích tụ.
"Lúc nào cũng thế này, ta cũng là công chúa Bắc Vực mà, thế mà xưa nay không ai thấy ta" – Uất Trì Điệp nhìn An Ca ở bên cạnh rồi nói.
An Ca hơi cúi thấp người xuống: "Trong lòng ta chỉ có người mới là công chúa"
Uất Trì Điệp: "Cút"
"Công chúa, có thể mời ngài một chén chứ" – Một giọng nói vang lên bên cạnh Uất Trì Li, Uất Trì Li nhìn lên, thì ra là Thu Vô Cẩm lâu ngày không gặp, trong tay nàng ta cầm một ly rượu nhìn Uất Trì Li.
Uất Trì Li vừa định trả lời, thì sau lưng truyền đến trận đau nhứt, Uất Trì Li cắn răng hít sâu một hơi, vội nói: "Không, không, không..."
"Sao thế, chẳng lẻ công chúa không chịu nổi một ly rượu sao?" – Thu Vô Cẩm đột ngột nói, nhưng không biết vì sao, đôi mắt vốn lanh lợi của nàng bây giờ dường như bất đi vẻ sáng ngời.
"Công chúa thật sự không có khả năng uống rượu, nô tì thay công chúa" – Một bàn tay cạnh bên đột nhiên duỗi ra, cầm lấy ly rượu trên bàn của Uất Trì Li, một hơi uống cạn sạch.
Liễu La Y bỏ ly rượu xuống, sắc mặt lãnh mạt nhìn Thu Vô Cẩm, hai người đối mắt rất lâu, sau đó Thu Vô Cẩm uống cạn ly rượu, xoay người rời đi, một câu cũng không nói.
Uất Trì Li cảm thấy mặt mình muốn đông cứng lại vì cười rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Uất Trì Li dự tính yến tiệc diễn ra một nửa, đúng lúc vũ khúc giữa điện xoay tròn một cái rồi dừng lại, đại điện một trận yên tĩnh, Uất Trì Li xoay người ra hiệu một ánh mắt với Liễu La Y.
Liễu La Y nhận tín hiệu của Uất Trì Li bèn đứng lên, nàng khống chế đôi chân cứng nhắc đang không ngừng run rẩy của mình, hít sâu một hơi, sau đó đi đến trung tâm đại điện, nàng đứng thẳng lưng, thân hình mảnh mai kết hợp với dáng vẻ kinh diễm, trông rất dễ thấy.
Rất nhanh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Liễu La Y, thỉnh thoảng còn nghe thấy có người bàn tán về thân phận của Liễu La Y.
"Đó không phải là nô tì họ Liễu sao, nàng ta làm gì thế? Chẳng lẻ định làm gì đó bất lễ với Hoàng thượng!" – Ôn Quỳnh nhíu mày, nói lớn.
Nghe xong tất cả mọi người đều hoảng sợ, thị vệ ngoài đại điện thấy tình hình bèn xông vào rút đao ra, trực tiếp xông thẳng về phía Liễu La Y, Uất Trì Li thấy vậy vội đứng lên, xách Uất Trì Điệp đang ăn đến vui vẻ ở một bên cùng nhau đi ra.
Uất Trì Điệp lảo đảo bổ nhào về phía bọn thị vệ, nàng sững sờ, lập tức mâu quang chợt động, cầm lấy ly rượu, giả bộ như mình uống say, lớn tiếng nói: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
Uất Trì Li cũng nhanh lại chỗ Uất Trì Điệp, lớn giọng nói: "Tỷ tỷ, đây không phải là Bắc Vực, ngươi uống say cũng không thể khóc lóc om sòm ở đây, mau, chúng ta trở về, đừng làm trò cười cho người khác nữa"
Hai người chặn trước cửa đại điện, những thị vệ kia giơ đao nhìn nhau, đi không được ở cũng không xong, nhất thời không biết phải làm sao.
Thẩm Hạo nhìn màn kịch náo loạn này, cau mày, lớn tiếng nói: "Yên tĩnh lại cho Trẫm, ngươi, ngươi ngang nhiên quấy rối trật tự quốc yến, là cớ làm sao?"
Liễu La Y mím môi, khuỵu gối, quỳ xuống, nói lớn: "Nô tì Liễu La Y, muốn vì gia phụ rửa sạch án oan!"
Ngay khi những lời này nói ra bên trong đại điện lại xào xáo, có người chế giễu, có người nghi ngờ, hỗn loạn kinh khủng.
"Liễu La Y, là con gái của tội thần kia, Liễu La Y? Liễu Nho thông đồng với địch nhân phản quốc đã bị Hoàng thượng đích thân tận mắt nhìn thấy, còn có gì để nói sao, nàng ta là có ý gì?".
"Đúng đó, bây giờ mới nói, chẳng lẻ là có âm mưu gì đó, tội thần chính là tội thần, con gái của tội thần cũng có tội, nàng ta giờ đây sao vẫn khỏe mạnh thế?"
"Đều câm miệng, nghe nàng ấy nói xong đã!" – Thẩm Sơ ở bên cạnh cũng bị sự việc đột ngột xảy ra dọa một trận, nhưng hắn vì sốt ruột bảo vệ Liễu La Y cho nên mới mặc kệ sự ngăn cản của Thái tử Thẩm Thăng, đứng dậy lớn tiếng thét lên.
Xung quanh lại lần nữa yên tĩnh, ánh mắt của mọi người dán chặt vào Liễu La Y, có hiếu kì, cũng có người còn hận không thể xem người khác chết nhanh chút.
"Liễu Nho đã bị bắt giam vào thiên lao, còn có gì để nói, người đâu, mau kéo con của tên tội thần đang nói năn lộn xộn kia xuống!" – Có một vị đại thần tức giận nói.
Thị vệ nghe lệnh tiến tới, Uất Trì Li nhanh dìu Uất Trì Điệp chạy tới đó, hai người các nàng đồng thời giơ chân ra, bí mật làm vấp ngã vài tên thị vệ ngã nhào xuống đất.
Liễu La Y nhân cơ hội nói: "Xin Hoàng thượng nghe nô tì nói hết, nô tì có chứng cứ xác thực" Gọng nói của nàng hơi run, nhưng ánh mắt kiên định, trong đôi mắt hạnh ấy mang theo loại kiên cường bất khuất, dũng cảm ngước nhìn Thẩm Hạo.
Trong lòng Thẩm Hạo có chút động, một trận cảm giác quen thuộc đập vào mặt hắn, khi cố nhân kia đương nói chuyện với hắn cũng mang theo ánh mắt này, dáng vẻ rất giống nhau, làm cho hắn đến tận bây giờ không quên được.
"Đều dừng lại, ngươi nói" – Ánh mắt Thẩm Hạo mơ hồ, hắn đứng lên, chầm chậm đi xuống bậc thang, đứng trước mặt Liễu La Y, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Hoàng thượng, chuyện của Liễu Nho năm đó đã có kết cục, tuyệt đối không thể sai được, nữ tử này tâm bất thiện, mong Hoàng thượng hãy nghĩ kĩ lại, đừng nghe nàng ta nói bậy!" – Đại thần khi nãy kéo trường bào, sải bước đi đến chỗ Liễu La Y.
Bỗng nhiên Uất Trì Li cảm thấy sau lưng có chút ngứa, nàng vội quay người nhìn, thì thấy Châu Thanh đang ngồi ở đó uống rượu, bộ dáng của hắn có vẻ như không quan tâm, dường như ánh mắt khi nãy không phải là của hắn.
Uất Trì Li mò từ trong tay áo một viên đậu phộng, sau đó bắn ra ngoài, quả nhiên là bắn vào đầu gối của tên đại thần kia, đại thần chân tay lớn tuổi bị trúng một cú này trực tiếp ngã lăn ra đất.
Thẩm Hạo cảnh giác nhìn về hướng Uất Trì Li, Uất Trì Điệp thức thời kép quần áo Uất Trì Li, nàng cúi người nôn lên đó, Uất Trì Li nhắm mắt, nhịn ý định muốn đánh bay Uất Trì Điệp.
Thẩm Hạo ghét bỏ rút lại ánh mắt, không nhìn Uất Trì Li nữa, hắn nhìn về phía Liễu La Y, sau đó đột nhiên cúi người, vươn tay chạm vào mặt Liễu La Y, Liễu La Y muốn né tránh nhưng không thể tránh được, cho nên nàng trực tiếp nhìn vào mắt hắn.
Trong lòng Uất Trì Li hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Hạo dừng tay giữa không trung, hắn bỗng nhiên lộ ra ý cười nói: "Tốt, Trẫm nghe ngươi nói"
Trên đường đi có thể thấy được rất nhiều hoàng thân quốc thích, ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp, thỉnh thoảng bọn họ còn nhìn sang hướng Uất Trì Li xem thử, dường như rất tò mò đối với công chúa Bắc Vực các nàng.
Tuy mắt Uất Trì Li không ngó nghiêng nhưng vẫn rất thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng khí chất riêng biệt của nàng nhiều lần bị nọn họ chỉ trỏ bàn tán.
"Ngươi xem, bên đó là công chúa Bắc Vực, cả hai người bọn họ" – Có một nữ tử đang che miệng thì thào.
"Người mặc áo màu sáng đó, lớn lên thật xinh đẹp, thân hình cũng rất cao, nghe nói nàng từ nhỏ đã trưởng thành trong quân doanh, võ công rất mạnh, vốn dĩ là người thừa kế cả Bắc Vực đó" Một nữ tử khác nói.
"Nói đùa, từ cổ chí kim làm gì có chuyện nữ tử được xưng Vương chứ, còn chưa kể nàng đã thành hôn rồi còn ly hôn, nhất định không phải là nữ tử nhà lành. Những ngày sau của Bắc Vực... hừ." Nam tử trẻ tuổi kế bên chen tới, liếc mắt nhìn Uất Trì Li một cái, xem thường nói.
Hai nữ tử kia không nói gì nữa, Uất Trì Li nghe rõ ràng lời vừa rồi của bọn họ, nàng hừ lạnh một tiếng, không thèm tranh luận.
Ngược lại Uất Trì Điệp kế bên đã nổi giận đùng đùng, nàng quay sang muốn cùng bọn họ lý luận, nhưng Uất Trì Li lại ngăn Uất Trì Điệp lại, thấp giọng nói: "Đừng tranh chấp với người kém hiểu biết bọn họ"
Uất Trì Điệp hất tay Uất Trì Li, tức giận nghiến răng: "Bọn họ nghĩ chỗ nào cũng như Đại Yến của chúng sao".
Uất Trì Li không biết phải nói gì đành gật đầu lia lịa, bây giờ tâm của nàng chỉ tập trung vào đại sự tiếp theo, trong lòng rất căng thẳng, Uất Trì Li quay đầu nhìn Liễu La Y ở phía sau, vẻ mặt hiện ra lo lắng.
Liễu La Y đón ánh mắt của Uất Trì Li, gật đầu với nàng, nàng nắm chắt thư tín trong lòng, ánh mắt trở nên kiên định.
Nàng không thể để cho Uất Trì Li lúc nào cũng phải bảo vệ mình, nàng muốn trở nên cường đại như nàng ấy vậy. Sau đó sẽ sánh bước cùng nàng ấy, vả lại chỉ cần có Uất Trì Li bên cạnh, nàng càng không sợ.
Liễu La Y muốn cứu cha ra.
Đại điện tổ chức quốc yến lấy tên là Điện Lưu Phúc, cái tên rất mộc mạc, nhưng bề ngoài rất rộng rãi, Uất Trì Li đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài cửa có mấy chục bậc thang, hai bên kéo dài mở rộng có thể dễ dàng chứa tận trăm người, bên trong có bức tượng chạm khắc bằng đá, những viên đá màu trắng ngà được phản chiếu bởi ánh sáng của các vì sao.
Uất Trì Li nhìn lên, chất gỗ kiến trúc trên tòa nhà truyền thống không biết được sơn bằng cái gì, trông rất nguy nga lộng lẫy, bái tế thiên địa, mang theo khí thế hoàng quyền đặc biệt, đem đến cho người khác cảm giác áp bức đầy mình. Dòng người vốn đã đi lên bậc thang thì lập tức giải tán.
Tân Nhiên bước gần tới, vẻ mặt ngạc nhiên: "Công chúa, cung điện này khí thế hơn ở Bắc vực nhiều, điêu khắc trên tay lan can bằng ngọc phải không?"
Uất Trì Li vỗ Tân Nhiên một cái, gia hỏa này làm sao lại dập tắt chí khí của mình, nâng uy phong cho người khác thế.
Hơn nữa phí xây dựng hoàng cung này đắt như thế, hoặc là thực lực hùng hậu, hoặc là quốc khô thiếu hụt, dù như thế nào thì cuối cùng người khổ vẫn là bách tính, Uất Trì Li lắc đầu.
Sau khi đi vào đại điện, giống như là lạc bước vào thế giới khác vậy, bên trong thập phần rộng lớn, khí nói chuyện có cảm giác trống trải, hai bên đại điện rất nhiều bàn ghế được đặc biệt chuẩn bị, dó nữ tì dẫn đường cho người khác vào chỗ ngồi xuống, khi Uất Trì Li bước vào nơi đây đã đầy người.
Uất Trì Li được một nữ tì thấp bé dẫn vào chỗ ngồi, chỗ mà nàng ngồi hầu như toàn là hoàng thân quốc thích, khoảng cách cách bàn Hoàng đế tầm mười bước chân về phía bắc.
Rất nhanh sau, đã có nô tì đi tới rót cho mỗi người trên bàn một ly rượu, Uất Trì Li lễ phép gật đầu một cái, đợi sau khi nữ tì rót rượu rời đi, nàng mới ngẩng đầu nhìn, người đã gần đầy cả rồi, thấy được Thẩm Sơ và Thái tử ngồi gần nàng, Thẩm Sơ đang dựa vào ghế nói gì đó với Thái tử. Thái tử không lên tiếng chỉ không ngừng uống rượu, trông có thần sắc vẻ tinh thần rất sa sút.
Xung quanh có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Ôn Quỳnh và Thu Vô Cẩm ngồi xéo đối diên nàng, cùng với họ hàng của bọn họ, trong khi sắc mặt Quan Nam hầu kế bên cũng không được tốt lắm, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía Uất Trì Li.
Uất Trì Li cau mày, bản thân không thù không oán với hắn, hắn nhìn chằm chằm mình làm cái gì?
Lúc này, mọi người đột nhiên lần lượt đứng lên quỳ xuống, Uất Trì Li bị Uất Trì Điệp vỗ vỗ một chút, theo phản xạ nàng đứng lên hành lễ, lúc đó mới để ý Hoàng đế đã đi vào, Thẩm Hạo mang tiêu ý bước vào giữa Đại điện, hắn ngồi vào vị trí của mình.
"Quốc yến hôm nay, không cần đa lễ, đều đứng lên đi" – Thẩm Hạo cười nói. Uất Trì Li lén nhìn lên hắn, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy vị Hoàng đế này dường như không ôn hòa như vẻ ngoài của hắn thể hiện, cho dù hắn có cười như thế nào, biểu hiện cũng rất độ lượng, nhưng đều làm cho nàng có một loại địch ý.
Yến hội bắt đầu, các món ăn được bày lên bàn, trong đại điện bắt đầu trò chuyện, một vài người mà Uất Trì Li vốn dĩ không quen biết cũng đi tới nâng ly kính rượu, Uất Trì Li đều lịch sự từ chối, Uất Trì Điệp ở một bên tự mình ăn đồ ăn, trong lòng thập phần tích tụ.
"Lúc nào cũng thế này, ta cũng là công chúa Bắc Vực mà, thế mà xưa nay không ai thấy ta" – Uất Trì Điệp nhìn An Ca ở bên cạnh rồi nói.
An Ca hơi cúi thấp người xuống: "Trong lòng ta chỉ có người mới là công chúa"
Uất Trì Điệp: "Cút"
"Công chúa, có thể mời ngài một chén chứ" – Một giọng nói vang lên bên cạnh Uất Trì Li, Uất Trì Li nhìn lên, thì ra là Thu Vô Cẩm lâu ngày không gặp, trong tay nàng ta cầm một ly rượu nhìn Uất Trì Li.
Uất Trì Li vừa định trả lời, thì sau lưng truyền đến trận đau nhứt, Uất Trì Li cắn răng hít sâu một hơi, vội nói: "Không, không, không..."
"Sao thế, chẳng lẻ công chúa không chịu nổi một ly rượu sao?" – Thu Vô Cẩm đột ngột nói, nhưng không biết vì sao, đôi mắt vốn lanh lợi của nàng bây giờ dường như bất đi vẻ sáng ngời.
"Công chúa thật sự không có khả năng uống rượu, nô tì thay công chúa" – Một bàn tay cạnh bên đột nhiên duỗi ra, cầm lấy ly rượu trên bàn của Uất Trì Li, một hơi uống cạn sạch.
Liễu La Y bỏ ly rượu xuống, sắc mặt lãnh mạt nhìn Thu Vô Cẩm, hai người đối mắt rất lâu, sau đó Thu Vô Cẩm uống cạn ly rượu, xoay người rời đi, một câu cũng không nói.
Uất Trì Li cảm thấy mặt mình muốn đông cứng lại vì cười rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Uất Trì Li dự tính yến tiệc diễn ra một nửa, đúng lúc vũ khúc giữa điện xoay tròn một cái rồi dừng lại, đại điện một trận yên tĩnh, Uất Trì Li xoay người ra hiệu một ánh mắt với Liễu La Y.
Liễu La Y nhận tín hiệu của Uất Trì Li bèn đứng lên, nàng khống chế đôi chân cứng nhắc đang không ngừng run rẩy của mình, hít sâu một hơi, sau đó đi đến trung tâm đại điện, nàng đứng thẳng lưng, thân hình mảnh mai kết hợp với dáng vẻ kinh diễm, trông rất dễ thấy.
Rất nhanh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Liễu La Y, thỉnh thoảng còn nghe thấy có người bàn tán về thân phận của Liễu La Y.
"Đó không phải là nô tì họ Liễu sao, nàng ta làm gì thế? Chẳng lẻ định làm gì đó bất lễ với Hoàng thượng!" – Ôn Quỳnh nhíu mày, nói lớn.
Nghe xong tất cả mọi người đều hoảng sợ, thị vệ ngoài đại điện thấy tình hình bèn xông vào rút đao ra, trực tiếp xông thẳng về phía Liễu La Y, Uất Trì Li thấy vậy vội đứng lên, xách Uất Trì Điệp đang ăn đến vui vẻ ở một bên cùng nhau đi ra.
Uất Trì Điệp lảo đảo bổ nhào về phía bọn thị vệ, nàng sững sờ, lập tức mâu quang chợt động, cầm lấy ly rượu, giả bộ như mình uống say, lớn tiếng nói: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
Uất Trì Li cũng nhanh lại chỗ Uất Trì Điệp, lớn giọng nói: "Tỷ tỷ, đây không phải là Bắc Vực, ngươi uống say cũng không thể khóc lóc om sòm ở đây, mau, chúng ta trở về, đừng làm trò cười cho người khác nữa"
Hai người chặn trước cửa đại điện, những thị vệ kia giơ đao nhìn nhau, đi không được ở cũng không xong, nhất thời không biết phải làm sao.
Thẩm Hạo nhìn màn kịch náo loạn này, cau mày, lớn tiếng nói: "Yên tĩnh lại cho Trẫm, ngươi, ngươi ngang nhiên quấy rối trật tự quốc yến, là cớ làm sao?"
Liễu La Y mím môi, khuỵu gối, quỳ xuống, nói lớn: "Nô tì Liễu La Y, muốn vì gia phụ rửa sạch án oan!"
Ngay khi những lời này nói ra bên trong đại điện lại xào xáo, có người chế giễu, có người nghi ngờ, hỗn loạn kinh khủng.
"Liễu La Y, là con gái của tội thần kia, Liễu La Y? Liễu Nho thông đồng với địch nhân phản quốc đã bị Hoàng thượng đích thân tận mắt nhìn thấy, còn có gì để nói sao, nàng ta là có ý gì?".
"Đúng đó, bây giờ mới nói, chẳng lẻ là có âm mưu gì đó, tội thần chính là tội thần, con gái của tội thần cũng có tội, nàng ta giờ đây sao vẫn khỏe mạnh thế?"
"Đều câm miệng, nghe nàng ấy nói xong đã!" – Thẩm Sơ ở bên cạnh cũng bị sự việc đột ngột xảy ra dọa một trận, nhưng hắn vì sốt ruột bảo vệ Liễu La Y cho nên mới mặc kệ sự ngăn cản của Thái tử Thẩm Thăng, đứng dậy lớn tiếng thét lên.
Xung quanh lại lần nữa yên tĩnh, ánh mắt của mọi người dán chặt vào Liễu La Y, có hiếu kì, cũng có người còn hận không thể xem người khác chết nhanh chút.
"Liễu Nho đã bị bắt giam vào thiên lao, còn có gì để nói, người đâu, mau kéo con của tên tội thần đang nói năn lộn xộn kia xuống!" – Có một vị đại thần tức giận nói.
Thị vệ nghe lệnh tiến tới, Uất Trì Li nhanh dìu Uất Trì Điệp chạy tới đó, hai người các nàng đồng thời giơ chân ra, bí mật làm vấp ngã vài tên thị vệ ngã nhào xuống đất.
Liễu La Y nhân cơ hội nói: "Xin Hoàng thượng nghe nô tì nói hết, nô tì có chứng cứ xác thực" Gọng nói của nàng hơi run, nhưng ánh mắt kiên định, trong đôi mắt hạnh ấy mang theo loại kiên cường bất khuất, dũng cảm ngước nhìn Thẩm Hạo.
Trong lòng Thẩm Hạo có chút động, một trận cảm giác quen thuộc đập vào mặt hắn, khi cố nhân kia đương nói chuyện với hắn cũng mang theo ánh mắt này, dáng vẻ rất giống nhau, làm cho hắn đến tận bây giờ không quên được.
"Đều dừng lại, ngươi nói" – Ánh mắt Thẩm Hạo mơ hồ, hắn đứng lên, chầm chậm đi xuống bậc thang, đứng trước mặt Liễu La Y, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Hoàng thượng, chuyện của Liễu Nho năm đó đã có kết cục, tuyệt đối không thể sai được, nữ tử này tâm bất thiện, mong Hoàng thượng hãy nghĩ kĩ lại, đừng nghe nàng ta nói bậy!" – Đại thần khi nãy kéo trường bào, sải bước đi đến chỗ Liễu La Y.
Bỗng nhiên Uất Trì Li cảm thấy sau lưng có chút ngứa, nàng vội quay người nhìn, thì thấy Châu Thanh đang ngồi ở đó uống rượu, bộ dáng của hắn có vẻ như không quan tâm, dường như ánh mắt khi nãy không phải là của hắn.
Uất Trì Li mò từ trong tay áo một viên đậu phộng, sau đó bắn ra ngoài, quả nhiên là bắn vào đầu gối của tên đại thần kia, đại thần chân tay lớn tuổi bị trúng một cú này trực tiếp ngã lăn ra đất.
Thẩm Hạo cảnh giác nhìn về hướng Uất Trì Li, Uất Trì Điệp thức thời kép quần áo Uất Trì Li, nàng cúi người nôn lên đó, Uất Trì Li nhắm mắt, nhịn ý định muốn đánh bay Uất Trì Điệp.
Thẩm Hạo ghét bỏ rút lại ánh mắt, không nhìn Uất Trì Li nữa, hắn nhìn về phía Liễu La Y, sau đó đột nhiên cúi người, vươn tay chạm vào mặt Liễu La Y, Liễu La Y muốn né tránh nhưng không thể tránh được, cho nên nàng trực tiếp nhìn vào mắt hắn.
Trong lòng Uất Trì Li hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Hạo dừng tay giữa không trung, hắn bỗng nhiên lộ ra ý cười nói: "Tốt, Trẫm nghe ngươi nói"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.