Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!
Chương 8: Bắt đầu một điều gì đó
BMW
30/05/2013
Không hiểu vì lí do gì mà cái dáng vẻ cô đơn của người con gái có mùi hoa tử đinh hương ấy
luôn theo ám ảnh tôi ngay cả trong giấc mơ. Suốt một tuần qua tôi luôn
suy nghĩ về cô ấy. Và khi đêm đến thì cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của
tôi. Lần nào cũng là hình ảnh cô ấy đứng từ xa nhìn tôi bằng đôi mắt
tuyệt vọng. Đôi gò má xinh xắn luôn đầm đìa máu chảy ra từ đôi mắt đẹp
mê hồn. Tại sao tôi lại nghĩ về cô ấy và mơ về cô ấy nhiều như vậy?
Mỗi khi không nhìn thấy thì tôi luôn tự hỏi cô ấy đang làm gì. Mỗi khi tôi tàng hình và âm thầm đi theo cô ấy thì tôi luôn băn khoan không biết cô ấy đang nghĩ gì. Rồi tôi nghĩ về cái tên của cô ấy. Cô ấy tên gì nhỉ? Có lẽ đó là cái tên rất đẹp. Và điều làm tôi bận tâm nhiều nhất là tại sao cô ấy lại uống máu Olia để trở thành ma cà rồng lai? Cô ấy bị Olia ép sao? Hay cô ấy tình nguyện vì muốn có cuộc sống bất tử và vĩnh viễn trẻ đẹp? Tôi không tin cô ấy lại tầm thường như vậy.
Một tuần qua tôi đi theo cô ấy lên xe bus, đến trường, về nhà. Tôi không còn ý niệm rằng mình đang đi theo đồng bọn của Olia mà chỉ đơn thuần là đi theo một cô gái. Tôi phát hiện ra cô ấy hoàn toàn cô đơn. Không có ai bầu bạn. Không có ai trò chuyện. Cũng không ai gọi tên cô ấy, vì vậy mà đến giờ tôi vẫn không biết tên cô ấy. Từ trước đã như vậy hay từ khi cô ấy trở thành ma cà rồng mới như vậy?
Về phần Olia, tôi không thấy hắn có động tĩnh gì. Cô ấy cũng không có vẻ gì là đang thực hiện một kế hoạch. Thậm chí đêm đến cô ấy cũng không ra ngoài săn người. Cô ấy không hề quay trở lại căn nhà lần trước tôi đã theo cô ấy đến. Cũng không đi tìm người phụ nữ kia. Xem ra tôi đã đoán sai rồi.
Tôi đang đứng bên khung cửa sổ đối diện với cửa sổ nhà Olia và thầm mong cái dáng người kia đi qua cửa sổ dù chỉ một lần. Chưa một người con gái nào làm cho tôi có cảm giác mong đợi như thế này. Kể cả Mari – tộc trưởng ma cà rồng biển. Cô ta rất đẹp nhưng cũng chỉ làm cho tôi ham muốn cái thể xác ấy. Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Mỗi đêm đến tôi mong mỏi trời nhanh sáng để lại thấy cô ấy. Để được ngửi rõ hơn cái mùi hoa tử đinh hương.
Tôi giất mình. Cô ấy vừa ra khỏi nhà. Không cần thận trọng hay chờ đợi cô ấy đi một đoạn xa, tôi tàng hình ngay lập tức rồi đi ra khỏi nhà và đi ngay sát phía sau cô ấy. Các giác quan của ma cà rồng rất nhạy bén nhưng nó không có tác dụng với tôi. Một khi tôi tàng hình thì cô ấy sẽ không bao giờ nghe được tiếng tim tôi đập hay tiếng thở của tôi. Cũng không thể nào ngửi thấy mùi của tôi.
Cô ấy đang đứng trên nóc một căn nhà, im lìm như một con báo đang rình mỗi. Dáng người hơi cúi thấp và trúi về phía trước, hai vai so lên trong tư thế chuẩn bị tấn công. Vì khuân mặt thuần khiết, dáng vẻ mỏng manh mà tôi xém quên mất cô ấy mà ma cà rồng nhưng điệu bộ bây giờ của cô ấy đã nhắc cho tôi nhớ. Đôi mắt cô ấy đỏ rực màu máu nhìn chằm chằm xuống căn nhà phía dưới và hai răng nanh nhọn hoắt thò ra ngoài cửa miệng.
Trước căn nhà nhiều xe cảnh sát đang đậu phía trước và có 1 viên cảnh sát đang đứng bên ngoài cùng 1 người thanh niên. Tôi có thể nhìn rõ từng thay đổi nhỏ trên mặt họ và nghe rõ họ đang nói gì.
“Đã hơn một tháng qua mà không có động tĩnh gì. Tôi nghĩ hung thủ sẽ không tìm đến anh đâu. Có lẽ ba nạn nhân trước liên quan đến nhau theo một cách khác chứ không riêng gì chuyện họ là bạn bè của anh” – Viên cảnh sát nói.
“Vì hắn biết cảnh sát đang quanh quẩn ở đây nên hắn mới không đến. Các ông cần phải bảo vệ tôi chứ” – Người thanh niên nói.
“Nếu đúng là như vậy thì chúng tôi càng nên rời khỏi đây. Có như vậy hung thủ mới xuất hiện”
“Hắn sẽ giết tôi mất” – Người thanh niên lo lắng.
“Chính anh cũng khẳng định mình không có thù oán với ai mà tại sao lại sợ có kẻ đến giết mình?” – Viên cảnh sát nheo nheo mắt nhìn.
“Biết đâu hắn là một tên bệnh hoạn thích giết người mà không có chủ đích thì sao?”
“Nếu như vậy thì khả năng anh là người tiếp theo càng thấp. Hắn có thể giết một người nào đó chứ không nhất thiết là anh. Chúng tôi đã gắn chuông báo động trong phòng anh. Nếu thấy động tĩnh gì thì anh chỉ cần ấn vào. Chúng tôi sẽ nhận được sóng báo nguy hiểm từ nhà anh và sẽ đến ngay”
“Các người cũng thấy hung thủ ra tay dã man thế nào rồi đấy. Chắc hẳn hắn phải rất khỏe và to con nên mới có thể bẻ xương sườn gãy vụn như vậy. Nếu hắn khống chế tôi thì làm sao tôi ấn chuông được? Mà nếu ấn được thì sợ là khi các người đến tôi đã chết rồi” – Người thanh niên cuống lên.
“Nhưng chúng tôi đã tốn quá nhiều thời gian ở đây mà chẳng tìm được manh mối gì. Hơn nữa trên cổ nạn nhân có vết cắn. Rất có thể nạn nhân bị một con thú ăn đêm nào đó tấn công. Anh nên hạn chế ra ngoài vào ban đêm. Ở trong nhà anh sẽ an toàn”
“Một con thú? Thế còn số máu biến mất thì sao?” – Người thanh niên lớn tiếng.
“Chúng tôi chưa tìm ra nguyên nhân nhưng điều này càng chứng minh khả năng có một tên giết người là rất thấp”
Bọn họ đang nói về những cái chết do ma cà rồng làm sao? Tôi cảm thấy rất lạ. Một ma cà rồng săn người để hút máu được rồi, việc gì phải hành hạ nạn nhân bằng việc bẻ vụn những chiếc xương sườn?
Tôi không ngửi thấy mùi máu của ma cà rồng nào khác quanh đây. Có lẽ bọn họ giấu mùi. Dù biết khả năng này rất thấp vì bọn họ chẳng có lí do gì để phải giấu mùi như Olia nhưng tôi vẫn hy vọng như vậy. Vì nếu như chỉ có một ma cà rồng ở khu vực này thì cô ấy… Dù tôi biết ma cà rồng phải sống bằng máu, ma cà rồng lai cũng vậy dù nhu cầu hút máu ít hơn nhưng tôi không mong muốn cô ấy là kẻ đứng đằng sau 3 vụ án mạng đó. Tôi ghét phải nghĩ cô ấy là người xấu.
Viên cảnh sát lên xe và đoàn xe chạy đi. Người thanh niên kia lập tực lao vào nhà và khóa cửa.
Hai tay cô ấy đang nắm chặt và run lên như đang chịu đựng điều gì. Rồi cô ấy lao vút đi. Tôi cũng bật tung đôi cánh của mình và bay theo cô ấy.
Cô ấy đã trở vào nhà sau một hồi lao vun vút như điên dại trong màn đêm. Dường như lòng cô ấy đang rất nặng nề nên mới cắm đầu chạy như thế. Dường như muốn chạy thật nhanh để vứt bỏ một điều gì đó. Có phải như vậy không? Hay tôi suy nghĩ quá nhiều?
Trời gần sáng, tôi giật mình tỉnh giấc. Em lại một lần nữa tìm vào nơi vô thức của tôi. Vẫn là giấc mơ ấy. Em khóc, những giọt máu thấm đẫm gương mặt em. Đôi mắt em bi thương đến đau lòng. Tại sao tôi luôn mơ thấy em đang khóc mà không phải là em đang mỉm cười với tôi chứ?
Hồi đêm em đã ở trong tư thế chuẩn bị săn mồi. Hai răng nanh đã thò ra. Đôi mắt đã chuyển sang màu máu thế nhưng rồi em ấy lại chạy vụt đi. Rốt cuộc em muốn làm gì? Em thật kỳ lạ! Đẹp, bí ẩn và cô độc. Tất cả mọi thứ nơi em đều thu hút tôi. Đặc biệt là mùi hoa tử đinh hương nơi em, một mùi hương gợi cảm và quyết rũ.
Trong những ngày qua tôi không thể dừng việc nghĩ về em. Phần tỉnh táo cuối cùng trong tôi đang nói với tôi điều này là không được. Việc của tôi phải làm ở đây là giải quyết tận gốc Olia và những thứ liên quan đến hắn ta. Có nghĩa là trong đó có em. Ban đầu, tôi đi theo em là để truy tìm tung tích Olia. Nhưng giờ đây, cái mục đích ấy đã không còn lấy một mẩu nhỏ trong tâm trí tôi. Tôi đi theo em như một thói quen và điều đó trở thành niềm vui của tôi.
Ôi trời! Tôi điên rồi! Điên thật rồi. Kẻ thù của tôi, em làm tôi phát điên! Tại sao lại là em cơ chứ? Tôi phải làm gì với em đây? Một khi những người trong thế giới bóng đêm biết về sự tồn tại của em, tôi sẽ buộc phải giết em.
Hôm nay tôi không đi theo em. Tôi muốn đi đến hiện trường của 3 vụ án mạng hồi tháng trước. Tôi cần phải xác nhận một việc. Xác nhận điều mà tôi đang sợ.
Vừa đến hiện trường vụ án thứ nhất tôi đã ngửi thấy cái mùi hương quen thuộc chỉ còn thoang thoảng rất nhẹ nhưng không lẫn vào đâu được. Tôi có nên tiếp tục đến hai nơi kia không?
Tay chân tôi bủn rủn khi ở hiện trường thứ 2 vẫn là mùi hương ấy. Và bây giờ tôi không còn chút sức lực khi ở hiện trường thứ 3 cũng xuất hiện cái mùi hương ấy. Gương mặt tôi nóng bừng lên. Vừa tức giận vừa thất vọng.
Ở trong ngôi nhà xám tro lạnh lẽo kia em đang làm gì? Trong đầu em đang toan tính chuyện gì? Tại sao em lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Điều tôi sợ nhất lại là sự thật. Em chính là hung thủ đã tàn nhẫn giết chết 3 thanh niên ấy. Em chỉ cần hút máu họ thôi mà. Tại sao phải hành hạ họ như thế?
Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đã đi đến hiện trường đó. Chẳng thà không biết còn dễ chịu hơn. Biết được sự thật có thay đổi được gì đâu. Tại sao tôi lại tìm ra cái sự thật này làm gì? Tôi chưa bao giờ trở nên cảm tính như thế này. Tôi đang dần giống con người. Ghét bị lừa dối nhưng lại sợ sự thật.
Nhưng suy cho cùng thì tôi lấy cái quyền gì để mà giận dữ, để mà thất vọng cơ chứ? Em có là gì của tôi đâu. Không! Phải nói là tôi có là gì của em đâu. Dựa vào cái gì mà tôi như thế này nhỉ? Tôi thật vô lí hết sức!
Dù đã nghĩ như thế nhưng tôi không khỏi thất vọng. Rất thất vọng. Bên cạnh đó, tôi cũng rất nhớ em. Một ngày không gặp, tôi nhớ em phát điên lên được. Tôi đã cố gắng kiềm chế không đến trường tìm em vào buổi chiều nay. Dù em không nhìn thấy tôi nhưng tôi cũng không biết phải đối diện với em thế nào. Ngày mai tôi có nên đi theo em nữa không?
Phải đi chứ. Nhưng tôi sẽ buộc lòng mình phải nhớ tôi đang đi theo đồng bọn của Olia. Tôi cần phải chỉnh đốn lại mình.
Tôi ngồi bật dậy. Em vừa ra khỏi nhà. Tôi không thể dữ nổi bình tĩnh nữa. Bao nhiêu điều tôi vừa tự dặn lòng lập tức trở thành vô nghĩa. Lúc này tôi chỉ biết tôi nhớ em và muốn nhìn thấy em. Tôi tàng hình rồi bật tung đôi cánh bay ra ngoài theo đường cửa sổ. Tôi thậm chí không đủ kiên nhẫn để đi bộ xuống cầu thang như mọi khi.
Em đang đứng trước căn nhà hôm qua viên cảnh sát và cậu thanh niên đứng nói chuyện. Em muốn làm gì mà lại trở lại đây?
Cái dáng vẻ chuẩn bị săn mồi lại xuất hiện. Nhìn em còn đáng sợ hơn hôm qua rất nhiều. Trong đôi mắt rực đỏ kia là một sự thù hận tột cùng. Em nghiến răng giận dữ.
Tôi biết ma cà rồng trở nên rất đáng sợ khi săn mồi nhưng hình như cái vẻ đáng sợ của em lúc này hơi dư thừa. Em đâu cần phải tỏ ra căm phẫn như thế chứ.
Em nhảy bật lên và bám vào cửa sổ ngôi nhà ấy. Tiếng móng tay em cào vô cửa sổ rít lên chói tai.
Em nhảy bật lên cao hơn và dốc người nhìn xuống dưới. Nơi cánh cửa sổ em vừa bám, người thanh niên hôm qua mở cửa ló đầu ra.
Em lao nhanh từ trên cao xuống làm tôi giật mình. Xem chút nữa tôi lao đến đỡ em. Đúng là ngớ ngẩn! Em là ma cà rồng chứ đâu phải là một cô gái yếu đuối đang té từ trên cao xuống.
Em vụt qua chỗ người thanh niên đang nhìn quanh và kéo cậu ta ra khỏi cửa sổ. Em lao vun vút trong màn đêm mặc cho cậu thanh niên la hét và dãy dụa. Em quá nhanh nên chẳng ai nghe được tiếng hét của cậu thanh niên. Em nhảy qua nóc các tòa nhà cao tầng. Thả người thanh niên ra để cậu ta rơi xuống rồi lại lao vút đến kéo cậu ta lên. Gương mặt người thanh niên trắng bệch vì sợ hãi trong khi gương mặt em hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.
Đây là người con gái mà tôi để ý sao? Sao em là một cô gái như thế chứ? Tôi đang rất giận. Dù tôi biết là vô lí nhưng tôi thấy giận em vô cùng.
Người thanh niên thôi la lối vùng vẫy. Cậu ta sợ quá nên đã ngất đi. Có lẽ cậu ta còn chưa biết điều gì đang xảy ra với mình.
Em dừng lại và ném cậu ta xuống sân thượng của một tòa cao ốc sau đó em đứng im nhìn cậu ta. Dường như em đang toan tính sẽ làm gì tiếp theo.
Em cầm ngón chân cái của cậu ta và siết nhẹ. Tiếng gãy giòn dã vang lên. Người con trai đang ngất bị cơn đau bất ngờ làm choàng tỉnh. Cậu ta la lên kinh hãi một phần vì ngón chân vừa gãy. Một phần vì gương mặt em lúc này. Tôi cá là trong đêm tối thế này cậu ta chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ của em và ánh trắng từ 2 răng nanh thôi.
Nhìn gương mặt đang sợ hãi của cậu thanh niên, em nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng khinh bỉ. Tay em chạm đến ngón trỏ bên cạnh ngón cái chân vừa gãy của cậu ta. Tiếng xương vỡ vụn lại vang lên cùng tiếng gào đau đớn.
Em quá tàn nhẫn. Tôi không muốn em như vậy. Tôi ghét phải thấy em như thế này. Cái “thú tính” trong con người em thật đáng sợ.
Tôi lao đến và đẩy em ra xa người thanh niên. Tôi không dùng sức nhiều vì tôi không muốn làm em bị thương. Tôi chỉ muốn em dừng hành động dã man kia lại.
Em ngã vào một gọc tường và bật dậy ngay lập tức. Tôi đã thôi tàng hình còn em đang nhìn tôi bằng đôi mắt phẫn nộ. Đôi mắt em rực đỏ hơn, miệng em liên tục khè khè đe dọa. Em đứng chân trước chân sau, khom người xuống trong khi đầu ngẩng nhìn về phía tôi. Tôi chắc chắn rằng em không biết tôi là ai nếu không em đã bỏ chạy. Hai chân em hơi nhún xuống lấy đã và nhanh như cắt em lao về phía tôi. Tôi cũng lao về phía em. Không hiểu sao tôi lại thấy lòng mình giận dữ như thế.
Tôi và em vật lộn trên không hồi lâu. Tiếng gầm gừ vang ra từ lồng ngực em liên tục. Tôi hất em ra và hai chúng tôi lại đứng cách xa nhau.
Tôi thề rằng tôi sẽ không làm tổn thương em. Còn em, tôi biết chắc em sẽ không chịu thua. Nếu cứ tiếp tục cho đến khi trời sáng thì sẽ bị phát hiện mất.
Tôi xòa lòng bàn tay trái ra và ngay sau đó một quả cầu lửa bay lơ lửng trên tay tôi.
Em hơi lùi lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Tôi trưởng mạnh quả cầu lửa trong tay mình xuống đất và ngay lập tức ngọn lửa cháy lan đến chỗ em. Tạo thành một vòng lửa nhốt em bên trong. Vòng lửa rất rộng. Tôi muốn đảm bảo lửa sẽ không chạm vào em mà chỉ nhốt em trong đó.
Em hoảng loạn chạy vòng quanh tìm cách thoát ra. Em nhảy lên nhưng bị ngọn lửa quật té ngược vào bên trong. Không chịu thua, em tiếp tục vùng vẫy cho đến khi lửa rồng hút hết sức mạnh của em. Em khụy xuống và trước khi gục xuống em còn nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận và giận dữ.
Em đã gục rồi. Tôi cảm nhận được điều này. Lửa Rồng có thể lấy mạng em nhưng tôi chỉ muốn làm em kiệt sức.
Tôi phẩy tay và ngọn lửa tắt ngay lập tức. Không để lại một giấu vết gì. Cứ như chưa hề có ngọn lửa nào ở đó.
Tôi quay lại nhìn người con trai đang nép mình trong góc, ánh nhìn sợ hãi. Cậu ta sợ là cái chắc rồi. Đối với cậu ta thì những gì vừa thấy là quá khinh hoàng.
Tôi tiến lại gần cậu ta còn cậu ta thì cố lùi lại thêm trong khi cậu ta đã ỡ sát góc tường. Làm gì còn chỗ mà lùi.
Tôi đặt bàn tay mình lên đầu cậu ta và cậu ta ngủ thiếp đi ngay lập tức. Khi ngủ dậy cậu ta sẽ không còn nhớ gì cả.
Tôi bế em lên rồi bay đi. Em rất nhẹ. Tôi có thể bế em chỉ bằng một tay nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Tôi muốn nâng niu em bằng cả hai tay mình.
Tôi dùng chìa khóa trong túi em để mở cửa. Tôi biết đây là một hành động liều lĩnh vì rất có thể Olia đang dõi theo tôi nhưng tôi mặc kệ. Tôi chỉ biết em cần phải nằm nghỉ.
Tôi chắc chắn đây là phòng em vì không khí trong đây nồng mùi tử đinh hương.
Tôi đặt em lên giường thật nhẹ nhàng. Nhìn em quá mỏng manh như một cánh hoa. Có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào và nếu mạnh tay em sẽ dập nát.
Nhìn dáng vẻ của em bây giờ tôi không tin nổi người10 phút trước đối đầu với tôi là em. Bây giờ em mỏng manh, mềm yếu, dịu dàng. Trong khi ban nãy em hoang dại, cuồng loạn, tàn nhẫn!
Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em. Da em rất lạnh và mịn màng. Tôi cúi xuống. Vùi mặt vào tóc em. Hịt một hơi đầy phổi mùi hương của em. Trái tim tôi rạo rực hắn nên. Trong cái cuộc sống bất tử đầy chán chường này, cuối cùng tôi đã tìm thấy em. Người làm lòng tôi xuất hiện những cung bậc cảm xúc. Dù tôi biết đây là sai lầm nhưng nếu ngăn cản lòng mình yêu em thì còn sai lầm hơn.
Tôi muốn biết em là người như thế nào. Tôi muốn biết tất cả những gì liên quan đến em. Vì vậy tôi đưa tay bứt một sợi tóc của em và đốt cháy nó bằng lửa trong tay mình. Làm như vậy tôi sẽ biết tất cả về em. Những gì em đã nghĩ và những gì đã xảy ra với em.
Mỗi khi không nhìn thấy thì tôi luôn tự hỏi cô ấy đang làm gì. Mỗi khi tôi tàng hình và âm thầm đi theo cô ấy thì tôi luôn băn khoan không biết cô ấy đang nghĩ gì. Rồi tôi nghĩ về cái tên của cô ấy. Cô ấy tên gì nhỉ? Có lẽ đó là cái tên rất đẹp. Và điều làm tôi bận tâm nhiều nhất là tại sao cô ấy lại uống máu Olia để trở thành ma cà rồng lai? Cô ấy bị Olia ép sao? Hay cô ấy tình nguyện vì muốn có cuộc sống bất tử và vĩnh viễn trẻ đẹp? Tôi không tin cô ấy lại tầm thường như vậy.
Một tuần qua tôi đi theo cô ấy lên xe bus, đến trường, về nhà. Tôi không còn ý niệm rằng mình đang đi theo đồng bọn của Olia mà chỉ đơn thuần là đi theo một cô gái. Tôi phát hiện ra cô ấy hoàn toàn cô đơn. Không có ai bầu bạn. Không có ai trò chuyện. Cũng không ai gọi tên cô ấy, vì vậy mà đến giờ tôi vẫn không biết tên cô ấy. Từ trước đã như vậy hay từ khi cô ấy trở thành ma cà rồng mới như vậy?
Về phần Olia, tôi không thấy hắn có động tĩnh gì. Cô ấy cũng không có vẻ gì là đang thực hiện một kế hoạch. Thậm chí đêm đến cô ấy cũng không ra ngoài săn người. Cô ấy không hề quay trở lại căn nhà lần trước tôi đã theo cô ấy đến. Cũng không đi tìm người phụ nữ kia. Xem ra tôi đã đoán sai rồi.
Tôi đang đứng bên khung cửa sổ đối diện với cửa sổ nhà Olia và thầm mong cái dáng người kia đi qua cửa sổ dù chỉ một lần. Chưa một người con gái nào làm cho tôi có cảm giác mong đợi như thế này. Kể cả Mari – tộc trưởng ma cà rồng biển. Cô ta rất đẹp nhưng cũng chỉ làm cho tôi ham muốn cái thể xác ấy. Nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Mỗi đêm đến tôi mong mỏi trời nhanh sáng để lại thấy cô ấy. Để được ngửi rõ hơn cái mùi hoa tử đinh hương.
Tôi giất mình. Cô ấy vừa ra khỏi nhà. Không cần thận trọng hay chờ đợi cô ấy đi một đoạn xa, tôi tàng hình ngay lập tức rồi đi ra khỏi nhà và đi ngay sát phía sau cô ấy. Các giác quan của ma cà rồng rất nhạy bén nhưng nó không có tác dụng với tôi. Một khi tôi tàng hình thì cô ấy sẽ không bao giờ nghe được tiếng tim tôi đập hay tiếng thở của tôi. Cũng không thể nào ngửi thấy mùi của tôi.
Cô ấy đang đứng trên nóc một căn nhà, im lìm như một con báo đang rình mỗi. Dáng người hơi cúi thấp và trúi về phía trước, hai vai so lên trong tư thế chuẩn bị tấn công. Vì khuân mặt thuần khiết, dáng vẻ mỏng manh mà tôi xém quên mất cô ấy mà ma cà rồng nhưng điệu bộ bây giờ của cô ấy đã nhắc cho tôi nhớ. Đôi mắt cô ấy đỏ rực màu máu nhìn chằm chằm xuống căn nhà phía dưới và hai răng nanh nhọn hoắt thò ra ngoài cửa miệng.
Trước căn nhà nhiều xe cảnh sát đang đậu phía trước và có 1 viên cảnh sát đang đứng bên ngoài cùng 1 người thanh niên. Tôi có thể nhìn rõ từng thay đổi nhỏ trên mặt họ và nghe rõ họ đang nói gì.
“Đã hơn một tháng qua mà không có động tĩnh gì. Tôi nghĩ hung thủ sẽ không tìm đến anh đâu. Có lẽ ba nạn nhân trước liên quan đến nhau theo một cách khác chứ không riêng gì chuyện họ là bạn bè của anh” – Viên cảnh sát nói.
“Vì hắn biết cảnh sát đang quanh quẩn ở đây nên hắn mới không đến. Các ông cần phải bảo vệ tôi chứ” – Người thanh niên nói.
“Nếu đúng là như vậy thì chúng tôi càng nên rời khỏi đây. Có như vậy hung thủ mới xuất hiện”
“Hắn sẽ giết tôi mất” – Người thanh niên lo lắng.
“Chính anh cũng khẳng định mình không có thù oán với ai mà tại sao lại sợ có kẻ đến giết mình?” – Viên cảnh sát nheo nheo mắt nhìn.
“Biết đâu hắn là một tên bệnh hoạn thích giết người mà không có chủ đích thì sao?”
“Nếu như vậy thì khả năng anh là người tiếp theo càng thấp. Hắn có thể giết một người nào đó chứ không nhất thiết là anh. Chúng tôi đã gắn chuông báo động trong phòng anh. Nếu thấy động tĩnh gì thì anh chỉ cần ấn vào. Chúng tôi sẽ nhận được sóng báo nguy hiểm từ nhà anh và sẽ đến ngay”
“Các người cũng thấy hung thủ ra tay dã man thế nào rồi đấy. Chắc hẳn hắn phải rất khỏe và to con nên mới có thể bẻ xương sườn gãy vụn như vậy. Nếu hắn khống chế tôi thì làm sao tôi ấn chuông được? Mà nếu ấn được thì sợ là khi các người đến tôi đã chết rồi” – Người thanh niên cuống lên.
“Nhưng chúng tôi đã tốn quá nhiều thời gian ở đây mà chẳng tìm được manh mối gì. Hơn nữa trên cổ nạn nhân có vết cắn. Rất có thể nạn nhân bị một con thú ăn đêm nào đó tấn công. Anh nên hạn chế ra ngoài vào ban đêm. Ở trong nhà anh sẽ an toàn”
“Một con thú? Thế còn số máu biến mất thì sao?” – Người thanh niên lớn tiếng.
“Chúng tôi chưa tìm ra nguyên nhân nhưng điều này càng chứng minh khả năng có một tên giết người là rất thấp”
Bọn họ đang nói về những cái chết do ma cà rồng làm sao? Tôi cảm thấy rất lạ. Một ma cà rồng săn người để hút máu được rồi, việc gì phải hành hạ nạn nhân bằng việc bẻ vụn những chiếc xương sườn?
Tôi không ngửi thấy mùi máu của ma cà rồng nào khác quanh đây. Có lẽ bọn họ giấu mùi. Dù biết khả năng này rất thấp vì bọn họ chẳng có lí do gì để phải giấu mùi như Olia nhưng tôi vẫn hy vọng như vậy. Vì nếu như chỉ có một ma cà rồng ở khu vực này thì cô ấy… Dù tôi biết ma cà rồng phải sống bằng máu, ma cà rồng lai cũng vậy dù nhu cầu hút máu ít hơn nhưng tôi không mong muốn cô ấy là kẻ đứng đằng sau 3 vụ án mạng đó. Tôi ghét phải nghĩ cô ấy là người xấu.
Viên cảnh sát lên xe và đoàn xe chạy đi. Người thanh niên kia lập tực lao vào nhà và khóa cửa.
Hai tay cô ấy đang nắm chặt và run lên như đang chịu đựng điều gì. Rồi cô ấy lao vút đi. Tôi cũng bật tung đôi cánh của mình và bay theo cô ấy.
Cô ấy đã trở vào nhà sau một hồi lao vun vút như điên dại trong màn đêm. Dường như lòng cô ấy đang rất nặng nề nên mới cắm đầu chạy như thế. Dường như muốn chạy thật nhanh để vứt bỏ một điều gì đó. Có phải như vậy không? Hay tôi suy nghĩ quá nhiều?
Trời gần sáng, tôi giật mình tỉnh giấc. Em lại một lần nữa tìm vào nơi vô thức của tôi. Vẫn là giấc mơ ấy. Em khóc, những giọt máu thấm đẫm gương mặt em. Đôi mắt em bi thương đến đau lòng. Tại sao tôi luôn mơ thấy em đang khóc mà không phải là em đang mỉm cười với tôi chứ?
Hồi đêm em đã ở trong tư thế chuẩn bị săn mồi. Hai răng nanh đã thò ra. Đôi mắt đã chuyển sang màu máu thế nhưng rồi em ấy lại chạy vụt đi. Rốt cuộc em muốn làm gì? Em thật kỳ lạ! Đẹp, bí ẩn và cô độc. Tất cả mọi thứ nơi em đều thu hút tôi. Đặc biệt là mùi hoa tử đinh hương nơi em, một mùi hương gợi cảm và quyết rũ.
Trong những ngày qua tôi không thể dừng việc nghĩ về em. Phần tỉnh táo cuối cùng trong tôi đang nói với tôi điều này là không được. Việc của tôi phải làm ở đây là giải quyết tận gốc Olia và những thứ liên quan đến hắn ta. Có nghĩa là trong đó có em. Ban đầu, tôi đi theo em là để truy tìm tung tích Olia. Nhưng giờ đây, cái mục đích ấy đã không còn lấy một mẩu nhỏ trong tâm trí tôi. Tôi đi theo em như một thói quen và điều đó trở thành niềm vui của tôi.
Ôi trời! Tôi điên rồi! Điên thật rồi. Kẻ thù của tôi, em làm tôi phát điên! Tại sao lại là em cơ chứ? Tôi phải làm gì với em đây? Một khi những người trong thế giới bóng đêm biết về sự tồn tại của em, tôi sẽ buộc phải giết em.
Hôm nay tôi không đi theo em. Tôi muốn đi đến hiện trường của 3 vụ án mạng hồi tháng trước. Tôi cần phải xác nhận một việc. Xác nhận điều mà tôi đang sợ.
Vừa đến hiện trường vụ án thứ nhất tôi đã ngửi thấy cái mùi hương quen thuộc chỉ còn thoang thoảng rất nhẹ nhưng không lẫn vào đâu được. Tôi có nên tiếp tục đến hai nơi kia không?
Tay chân tôi bủn rủn khi ở hiện trường thứ 2 vẫn là mùi hương ấy. Và bây giờ tôi không còn chút sức lực khi ở hiện trường thứ 3 cũng xuất hiện cái mùi hương ấy. Gương mặt tôi nóng bừng lên. Vừa tức giận vừa thất vọng.
Ở trong ngôi nhà xám tro lạnh lẽo kia em đang làm gì? Trong đầu em đang toan tính chuyện gì? Tại sao em lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Điều tôi sợ nhất lại là sự thật. Em chính là hung thủ đã tàn nhẫn giết chết 3 thanh niên ấy. Em chỉ cần hút máu họ thôi mà. Tại sao phải hành hạ họ như thế?
Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đã đi đến hiện trường đó. Chẳng thà không biết còn dễ chịu hơn. Biết được sự thật có thay đổi được gì đâu. Tại sao tôi lại tìm ra cái sự thật này làm gì? Tôi chưa bao giờ trở nên cảm tính như thế này. Tôi đang dần giống con người. Ghét bị lừa dối nhưng lại sợ sự thật.
Nhưng suy cho cùng thì tôi lấy cái quyền gì để mà giận dữ, để mà thất vọng cơ chứ? Em có là gì của tôi đâu. Không! Phải nói là tôi có là gì của em đâu. Dựa vào cái gì mà tôi như thế này nhỉ? Tôi thật vô lí hết sức!
Dù đã nghĩ như thế nhưng tôi không khỏi thất vọng. Rất thất vọng. Bên cạnh đó, tôi cũng rất nhớ em. Một ngày không gặp, tôi nhớ em phát điên lên được. Tôi đã cố gắng kiềm chế không đến trường tìm em vào buổi chiều nay. Dù em không nhìn thấy tôi nhưng tôi cũng không biết phải đối diện với em thế nào. Ngày mai tôi có nên đi theo em nữa không?
Phải đi chứ. Nhưng tôi sẽ buộc lòng mình phải nhớ tôi đang đi theo đồng bọn của Olia. Tôi cần phải chỉnh đốn lại mình.
Tôi ngồi bật dậy. Em vừa ra khỏi nhà. Tôi không thể dữ nổi bình tĩnh nữa. Bao nhiêu điều tôi vừa tự dặn lòng lập tức trở thành vô nghĩa. Lúc này tôi chỉ biết tôi nhớ em và muốn nhìn thấy em. Tôi tàng hình rồi bật tung đôi cánh bay ra ngoài theo đường cửa sổ. Tôi thậm chí không đủ kiên nhẫn để đi bộ xuống cầu thang như mọi khi.
Em đang đứng trước căn nhà hôm qua viên cảnh sát và cậu thanh niên đứng nói chuyện. Em muốn làm gì mà lại trở lại đây?
Cái dáng vẻ chuẩn bị săn mồi lại xuất hiện. Nhìn em còn đáng sợ hơn hôm qua rất nhiều. Trong đôi mắt rực đỏ kia là một sự thù hận tột cùng. Em nghiến răng giận dữ.
Tôi biết ma cà rồng trở nên rất đáng sợ khi săn mồi nhưng hình như cái vẻ đáng sợ của em lúc này hơi dư thừa. Em đâu cần phải tỏ ra căm phẫn như thế chứ.
Em nhảy bật lên và bám vào cửa sổ ngôi nhà ấy. Tiếng móng tay em cào vô cửa sổ rít lên chói tai.
Em nhảy bật lên cao hơn và dốc người nhìn xuống dưới. Nơi cánh cửa sổ em vừa bám, người thanh niên hôm qua mở cửa ló đầu ra.
Em lao nhanh từ trên cao xuống làm tôi giật mình. Xem chút nữa tôi lao đến đỡ em. Đúng là ngớ ngẩn! Em là ma cà rồng chứ đâu phải là một cô gái yếu đuối đang té từ trên cao xuống.
Em vụt qua chỗ người thanh niên đang nhìn quanh và kéo cậu ta ra khỏi cửa sổ. Em lao vun vút trong màn đêm mặc cho cậu thanh niên la hét và dãy dụa. Em quá nhanh nên chẳng ai nghe được tiếng hét của cậu thanh niên. Em nhảy qua nóc các tòa nhà cao tầng. Thả người thanh niên ra để cậu ta rơi xuống rồi lại lao vút đến kéo cậu ta lên. Gương mặt người thanh niên trắng bệch vì sợ hãi trong khi gương mặt em hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.
Đây là người con gái mà tôi để ý sao? Sao em là một cô gái như thế chứ? Tôi đang rất giận. Dù tôi biết là vô lí nhưng tôi thấy giận em vô cùng.
Người thanh niên thôi la lối vùng vẫy. Cậu ta sợ quá nên đã ngất đi. Có lẽ cậu ta còn chưa biết điều gì đang xảy ra với mình.
Em dừng lại và ném cậu ta xuống sân thượng của một tòa cao ốc sau đó em đứng im nhìn cậu ta. Dường như em đang toan tính sẽ làm gì tiếp theo.
Em cầm ngón chân cái của cậu ta và siết nhẹ. Tiếng gãy giòn dã vang lên. Người con trai đang ngất bị cơn đau bất ngờ làm choàng tỉnh. Cậu ta la lên kinh hãi một phần vì ngón chân vừa gãy. Một phần vì gương mặt em lúc này. Tôi cá là trong đêm tối thế này cậu ta chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ của em và ánh trắng từ 2 răng nanh thôi.
Nhìn gương mặt đang sợ hãi của cậu thanh niên, em nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng khinh bỉ. Tay em chạm đến ngón trỏ bên cạnh ngón cái chân vừa gãy của cậu ta. Tiếng xương vỡ vụn lại vang lên cùng tiếng gào đau đớn.
Em quá tàn nhẫn. Tôi không muốn em như vậy. Tôi ghét phải thấy em như thế này. Cái “thú tính” trong con người em thật đáng sợ.
Tôi lao đến và đẩy em ra xa người thanh niên. Tôi không dùng sức nhiều vì tôi không muốn làm em bị thương. Tôi chỉ muốn em dừng hành động dã man kia lại.
Em ngã vào một gọc tường và bật dậy ngay lập tức. Tôi đã thôi tàng hình còn em đang nhìn tôi bằng đôi mắt phẫn nộ. Đôi mắt em rực đỏ hơn, miệng em liên tục khè khè đe dọa. Em đứng chân trước chân sau, khom người xuống trong khi đầu ngẩng nhìn về phía tôi. Tôi chắc chắn rằng em không biết tôi là ai nếu không em đã bỏ chạy. Hai chân em hơi nhún xuống lấy đã và nhanh như cắt em lao về phía tôi. Tôi cũng lao về phía em. Không hiểu sao tôi lại thấy lòng mình giận dữ như thế.
Tôi và em vật lộn trên không hồi lâu. Tiếng gầm gừ vang ra từ lồng ngực em liên tục. Tôi hất em ra và hai chúng tôi lại đứng cách xa nhau.
Tôi thề rằng tôi sẽ không làm tổn thương em. Còn em, tôi biết chắc em sẽ không chịu thua. Nếu cứ tiếp tục cho đến khi trời sáng thì sẽ bị phát hiện mất.
Tôi xòa lòng bàn tay trái ra và ngay sau đó một quả cầu lửa bay lơ lửng trên tay tôi.
Em hơi lùi lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Tôi trưởng mạnh quả cầu lửa trong tay mình xuống đất và ngay lập tức ngọn lửa cháy lan đến chỗ em. Tạo thành một vòng lửa nhốt em bên trong. Vòng lửa rất rộng. Tôi muốn đảm bảo lửa sẽ không chạm vào em mà chỉ nhốt em trong đó.
Em hoảng loạn chạy vòng quanh tìm cách thoát ra. Em nhảy lên nhưng bị ngọn lửa quật té ngược vào bên trong. Không chịu thua, em tiếp tục vùng vẫy cho đến khi lửa rồng hút hết sức mạnh của em. Em khụy xuống và trước khi gục xuống em còn nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận và giận dữ.
Em đã gục rồi. Tôi cảm nhận được điều này. Lửa Rồng có thể lấy mạng em nhưng tôi chỉ muốn làm em kiệt sức.
Tôi phẩy tay và ngọn lửa tắt ngay lập tức. Không để lại một giấu vết gì. Cứ như chưa hề có ngọn lửa nào ở đó.
Tôi quay lại nhìn người con trai đang nép mình trong góc, ánh nhìn sợ hãi. Cậu ta sợ là cái chắc rồi. Đối với cậu ta thì những gì vừa thấy là quá khinh hoàng.
Tôi tiến lại gần cậu ta còn cậu ta thì cố lùi lại thêm trong khi cậu ta đã ỡ sát góc tường. Làm gì còn chỗ mà lùi.
Tôi đặt bàn tay mình lên đầu cậu ta và cậu ta ngủ thiếp đi ngay lập tức. Khi ngủ dậy cậu ta sẽ không còn nhớ gì cả.
Tôi bế em lên rồi bay đi. Em rất nhẹ. Tôi có thể bế em chỉ bằng một tay nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Tôi muốn nâng niu em bằng cả hai tay mình.
Tôi dùng chìa khóa trong túi em để mở cửa. Tôi biết đây là một hành động liều lĩnh vì rất có thể Olia đang dõi theo tôi nhưng tôi mặc kệ. Tôi chỉ biết em cần phải nằm nghỉ.
Tôi chắc chắn đây là phòng em vì không khí trong đây nồng mùi tử đinh hương.
Tôi đặt em lên giường thật nhẹ nhàng. Nhìn em quá mỏng manh như một cánh hoa. Có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào và nếu mạnh tay em sẽ dập nát.
Nhìn dáng vẻ của em bây giờ tôi không tin nổi người10 phút trước đối đầu với tôi là em. Bây giờ em mỏng manh, mềm yếu, dịu dàng. Trong khi ban nãy em hoang dại, cuồng loạn, tàn nhẫn!
Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em. Da em rất lạnh và mịn màng. Tôi cúi xuống. Vùi mặt vào tóc em. Hịt một hơi đầy phổi mùi hương của em. Trái tim tôi rạo rực hắn nên. Trong cái cuộc sống bất tử đầy chán chường này, cuối cùng tôi đã tìm thấy em. Người làm lòng tôi xuất hiện những cung bậc cảm xúc. Dù tôi biết đây là sai lầm nhưng nếu ngăn cản lòng mình yêu em thì còn sai lầm hơn.
Tôi muốn biết em là người như thế nào. Tôi muốn biết tất cả những gì liên quan đến em. Vì vậy tôi đưa tay bứt một sợi tóc của em và đốt cháy nó bằng lửa trong tay mình. Làm như vậy tôi sẽ biết tất cả về em. Những gì em đã nghĩ và những gì đã xảy ra với em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.