Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!
Chương 21: Hồi chuông cảnh báo
BMW
30/05/2013
Tôi đang đi
giữa các quầy hàng và nghĩ xem mình cần mua những gì. Xem nào! Món mỳ ý
thì tất nhiên phải có mỳ rồi. Tôi định sẽ làm mỳ ý sốt bò bằm. Vậy phải
có thịt bò, cà chua, gia vị. Mua thêm cả dưa leo và ngò nữa. Còn gì nữa
không nhỉ?
Miệng lẩm nhẩm những thứ cần mua, tay chọn hàng. Cuối cùng tôi cũng mua đủ những gì cần thiết cho món mỳ. Sau đó tôi qua quầy trái cây mua một ít táo và cam.
À, còn mua sữa cho em nữa. Hôm trước em nói em thích uống gì nhỉ? Yomost hương thảo nguyên quả.
Tôi mua vài lốc sữa và một ít nước trái cây. Nhẩm lại một hồi thì thấy đã đầy đủ. Tôi đến quầy tính tiền. Rất nhiều bà nội trợ đang đứng xếp hàng chờ tới lượt. Tôi cũng nối đuôi vào cái hàng ấy và nhanh chóng nhận ra mình là chàng trai duy nhất. Hỳ, tôi có phải là một chàng trai đảm đang không nhỉ?
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt tôi. Nhìn những thứ tôi mua, cô gái đứng sau quầy khẽ liếc trộm tôi một cái. Tôi giả bộ ngó quanh như không nhìn thấy ánh mắt của cô gái. Tôi đi chợ mua đồ nấu cho người con gái tôi yêu ăn, có vấn đề gì đâu.
Xách giỏ đồ ra khỏi siêu thị tôi lấy xe (đạp) rồi bắt đầu đi về nhà. Hôm nay thời tiết rất dễ chịu. Nắng sớm không chói chang mà vô cùng ấm áp. Gió nhè nhẹ thổi gom mây về đâu không biết chỉ để bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
Đi ngang qua một cửa hàng đồ trang sức tôi chợt nảy ra một ý định. Thế là không chần chừ, tôi dừng xe lại và đi vào trong. Đây là tiệm trang sức cao cấp, xe đậu bên ngoài đều là những chiếc tay ga, một vài chiếc xe hơi của những hãng nổi tiếng, có cả một chiếc BMW. Xem ra cái xe đạp của tôi là hàng độc rồi. Chẳng thế mà cậu nhân viên đứng mở cửa bên ngoài nhìn tôi chằm chằm. Con người thật là nông cạn! Một chiếc xe đâu thể nói lên điều gì. Ấy thế mà bọn họ luôn nhìn vào và đánh giá một cách ngu ngốc. Với tôi đi xe gì không quan trọng, quan trọng là mình đi cùng với ai. Hơn nữa em nói em thích được ngồi sau xe đạp nên sở thích của tôi là chở em đi bằng xe đạp.
Mới sáng sớm mà tiệm trang sức đã tương đối đông khách. Có một vài cặp tình nhân đang trọn nhẫn cưới còn lại là những quý bà ăn mặc sang trọng đang xăm xoi những sợi dây truyền kiểu cách.
Một nhân viên bán hàng đến chào tôi và hỏi tôi muốn mua gì. Sau khi trả lời tôi muốn mua nhẫn tình nhân thì cô ta đưa tôi đến chỗ một chiếc tủ kính mà bên trong chỉ trưng bày nhẫn cặp.
Tôi không định cầu hôn em vào lúc này nên quyết định mua một cặp nhẫn đeo ở ngón út. Không phải là tôi không muốn lấy em nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nếu cưới em lúc này thì người của thế giới bóng đêm sẽ biết đến sự tồn tại của em. Họ sẽ làm hại em mất. Dù biết tôi có thể bảo vệ em nhưng phải đề phòng vẫn hơn.
Cô gái bán hàng nhìn tôi khá ngạc nhiên. Cô ấy nói trước giờ chưa ai mua nhẫn cặp đeo ngón út cả nhưng tôi chỉ cười mà không đáp lại cô ấy. Tôi muốn để dành ngón áp út của cả tôi lẫn em để đeo nhẫn cưới.
Sau một hồi chọn lựa tôi chọn một cặp nhẫn bản to có đính một viên kim cương nhỏ bên trên. Trông nó đơn giản mà lại rất tinh tế.
Sau khi mua nhẫn xong tôi nhanh chóng trở về nhà. Em còn chưa thức dậy. Đúng như tôi mong muốn. Tôi muốn sau khi làm xong đồ ăn sáng sẽ mang sữa lên phòng cho em và đánh thức em. Dù sao bây giờ em vẫn chưa phục hồi bản năng của ma cà rồng nên em sẽ không uống máu.
Dù phòng ngủ của chúng tôi nằm trên lầu còn nhà bếp thì ở tầng trệt nhưng tôi vẫn cẩn thận làm mọi thứ thật nhẹ nhàng để không làm em thức giấc. Bỏ sữa, hoa quả và nước trái cây vào tủ lạnh, tôi bắt tay vào làm mỳ.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi tự hào nhìn hai đĩa mỳ ý đặt trên bàn. Ở góc đĩa tôi còn xếp hai lát dưa leo cắt chéo thành hình trái tim bầu bĩnh. Nhìn lại thành quả của mình và mỉm cười, tôi đi lại chỗ tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa.
Tâm trạng tôi đang rất vui vẻ, những bước chân lên cầu thang cũng xốn xang hạnh phúc.
Cửa phòng bật mở và tôi lại được nhìn thấy cô gái của tôi. Em vẫn còn ngủ, dáng vẻ thật bình thản và hiền lành. Ấy thế mà khi tỉnh lại thì láu cá khỏi nói.
Tôi nghịch ngợm áp hộp sữa lạnh lên má em. Em nhăn mặt sau đó từ từ mở mắt ra lờ đờ nhìn tôi.
“Anh làm mỳ ý xong rồi đấy. Còn đây là sữa của em” – Tôi nói đồng thời lắc đều hộp sữa rồi cắm sẵn ống hút vào cho em.
Em mỉm cười với tôi trong khi hai mắt vẫn còn nhắm tịt như còn lưu luyến giấc ngủ. Nhìn em chẳng khác gì con mèo lười. Thật dịu dàng, tôi cúi xuống đặt lên trán em nụ hôn buổi sáng.
Em ngồi dậy nhưng mặt vẫn còn lờ đờ, hai mắt gần như không mở ra. Em xòe tay và tôi đặt hộp sữa vào tay em. Vẫn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở em đưa hộp sữa lên miệng hút ngon lành. Nhìn em tôi không khỏi bật cười.
Vừa uống sữa em mừa lò mò bỏ chân xuống giường. Mặt em hơi nhăn lại có lẽ vì nền nhà lạnh quá. Tôi muốn cõng em nhưng lại cố tình đợi em mè nheo.
Hơi ngạc nhiên một chút! Em không đòi tôi còng mà tự đi bằng chân của mình. Có điều nhìn dáng vẻ em lúc này như người mộng du.
Nãy giờ ngồi trên giường quan sát em, giờ tôi cũng đứng dậy và đi bên cạnh em. Với cái trạng thái còn ngái ngủ này không biết chừng em lại va vào tường ấy chứ.
Vẫn ngậm cái ống hút trong miệng nhưng tôi không chắc là em đang hút sữa lên. Em quay sang phía tôi rồi bất ngờ đi ra đằng sau tôi. Tôi ngơ ngác đợi xem em định làm gì.
Sau khi thấy hành động của em, tôi bật cười thành tiếng. Biết em làm gì không? Em nắm đuôi áo tôi để tôi đi trước dẫn đường cho em. Cô gái của tôi đấy! Sao mà đáng yêu thế không biết.
Nếu bạn nhìn thấy hình ảnh lúc này chắc chắn sẽ cười thành tiếng. Tôi đi phía trước nhưng còn ngoái đầu lại canh trừng em. Còn em đi phía sau tôi. Trong bộ pijama rộng thùng tình, tay cầm hộp sữa và miệng ngậm cái ống út. Hai mắt nhắm hờ và nắm đuôi áo tôi. Sao giống gà mẹ dẫn gà con thế này!
Với vai trò đầu tàu, tôi dẫn “toa tầu” của tôi vào phòng tắm. Lúc này em vẫn đang ngậm ống hút. Tôi nhẹ nhàng gỡ hộp sữa ra khỏi tay em. Sợ em thật! Uống hết từ lúc nào mà còn ngậm cái ống hút.
“Này heo lười, em có định đánh răng không vậy?” – Tôi nói.
Vẫn nhắm mắt em gật đầu. Sau đó xòe tay ra. Tôi lấy bàn chải rồi quẹt kem lên đó và đặt vào tay em. Trong lúc em vừa đánh răng vừa nhắm mắt, tôi làm ướt khăn mặt cho em.
Đánh răng xong em chìa cái mặt đáng yêu về hướng tôi. Hiểu ý em, tôi nhẹ nhàng lau mặt cho em. Tôi thấy em giống con gái tôi hơn là bạn gái tôi đấy.
Sau khi lau mặt, em tỉnh táo hơn hẳn. Vỗ vỗ hai tay vào nhau sau đó nhảy tót lên lưng tôi. Tôi cõng em ra nhà bếp còn em ngồi trên lưng tôi lẩm nhẩm hát cái gì đó mà tôi nghe không rõ.
“Em đang hát gì thế?” – Tôi hỏi em bằng giọng thật hiền.
Không trả lời tôi, em chỉ áp sát miệng vào tai tôi hơn để tôi nghe rõ những gì em đang hát. Các bạn có biết em đang hát cái gì không?
“Có chú ếch chân lạch bạch đi đôi giày ớt. Dưới ánh nắng chú che đầu khăn bằng lá tía tô, ếch lạch bạch đi thăm đồng như đi dạo phố, thấy ếch béo bách thợ săn liền vồ, chẳng mấy chốc ếch với ớt đều nằm gọn trong tô” – Em nghêu ngao bằng tiếng mẹ đẻ, giai điệu bài hát ngang xè trong khi giọng em còn ngang hơn.
Tôi bật cười rồi lắc đầu. Cứ như con nít vậy! Tôi thấy yêu em thêm mỗi lúc em hồn nhiên như thế này. Hãy cứ mãi thế này nhé thiên thần của tôi!
“Anh có hiểu em vừa hát gì không?” – Em hỏi tôi.
“Hiểu chứ” – Tôi gật gù cái đầu.
“Anh hiểu tiếng Việt à?” – Giọng em chợt trở nên u ám. Tôi thấy lạnh sống lưng.
“Ừ” – Tôi trả lời thật nhỏ nhẹ. Tôi không nhớ chính xác lắm, hình như là 80 năm trước thì phải, khi đó tôi sống tại Việt Nam. Vì gương mặt tôi không già đi nên tôi đã phải chuyển đến sống rất nhiều nơi. Nhờ vậy mà tôi biết được kha khá thứ tiếng.
“Thế sao bữa giờ không nói để em phải dùng tiếng Anh nói chuyện” – Giọng em vẫn u ám.
“Anh quên mất” – Tôi nói như năn nỉ.
“Tạm tha cho anh đấy!” – Em nói rồi cốc vào đầu tôi.
Nhìn em kìa! Hai mắt cười đến nỗi híp lại, mặt sáng bừng lên. Chuyện là em vừa nhai và nuốt miếng mỳ đầu tiên.
“Tuyệt vời” – Em reo lên.
“Vậy thì ăn nhiều một chút” – Tôi xoa đầu em.
“À phải rồi, cho em xem cái này” – Tôi sức nhớ ra hộp nhẫn đang ở trong túi. Tôi lấy nó ra đặt lên bàn. Cứ nghĩ em sẽ mỉm cười thích thú. Nhưng không, em chau mày nhìn tôi.
“Anh không biết trao nhẫn cho nhau thì sẽ không đến được với nhau sao?” – Em chớp chớp mắt hỏi tôi. Có dụ này nữa sao? Tôi sống đến từng này chưa nghe thấy điều này bao giờ.
“Anh không tin những chuyện đó” – Tôi nói chắc nịch và giọng nói đầu nghiêm túc.
Em mỉm cười và xòe bàn tay ra để tôi đeo nhẫn cho em.
“Sao lại là ngón út?” – Em ngơ ngác nhìn tôi.
“Ngón tay này để dành khi nào anh cầu hôn em thì mới được đeo nhẫn lên đó” – Tôi nói và chỉ tay vào ngón áp út của em. Em mỉm cười nũng nịu.
“Anh này, em qua đây sống luôn nhé! Em sẽ không uống máu Olia nữa, không tiếp xúc với ông ta nữa” – Em nói.
Giọng nói của em rất tự nhiên. Em không biết điều em đang nói đến nghiêm trọng thế nào đâu. Nếu em biết em sẽ chết nếu thôi uống máu Olia thì em sẽ thế nào nhỉ? Tôi cố che đi ánh mắt lo lắng trong khi một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi. Tâm trạng tôi đột nhiên tuột dốc. Liệu tôi có thể dấu em đến lúc nào đây?
“Tử Đinh Hương này, anh muốn danh chính ngôn thuận đưa em về nhà sau khi cưới xin đàng hoàng. Anh thì không sao nhưng anh không muốn người khác nhìn vào em và đánh giá em”
“Vậy chúng mình cưới nhau là được mà” – Em nhún vai như nói “mọi chuyện thật quá đơn giản”.
Haizzz! Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng bây giờ cưới em tức là hại chết em.
“Sao em lại phải vội vàng như thế?”
Em không trả lời câu hỏi của tôi chỉ nhìn tôi một cái thật khẽ rồi cúi đầu nhìn vào đĩa mỳ trước mặt.
“Em hãy học xong đã rồi chúng ta sẽ làm đám cưới. Anh sẽ đợi em. Anh hứa đấy!” – Tôi nói chắc nịch. Sao tôi có cảm giác giống như đang gạt em thế này? Tôi yêu em và muốn em là vợ của tôi nhưng tôi chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề giữa tôi – em – Olia – thế giới bóng đêm. Mọi chuyện hoàn toàn bế tắc.
Em không nói gì nữa chỉ nhìn tôi rồi cười. Em cố cười thật tươi nhưng tôi có thể nhận ra nét buồn trong đó.
Sau đó em không nói gì nữa và có vẻ trầm lặng hơn. Em đang buồn thì phải. Cầu trời cho em đừng nghĩ là tôi không muốn cưới em.
“Tử Đinh Hương này, chúng ta ra ngoài một chút nhé!” – Tôi đề nghị khi chúng tôi vừa dọn dẹp xong mọi thứ.
“Đi đâu vậy anh?” – Em nhìn tôi tò mò.
“Đi rồi sẽ biết” – Tôi tỏ ra bí ẩn.
“Vậy để em về thay đồ” – Em nói rồi đi về nhà mình. Nhìn em vẫn rất buồn. Em đi rồi mà tôi còn nhìn theo bóng em bằng ánh mắt bất lực. Nhìn người mình yêu buồn nhưng lại chẳng thể làm được gì. Tôi vô dụng quá đúng không?
Xin lỗi em! Tôi không thể làm cho em điều em muốn nhưng tôi sẽ luôn ở bên em. Hãy cười với tôi như em vẫn làm đi! Vì nụ cười của em là điều duy nhất có thể đẩy lùi lo lắng và bế tắc trong lòng tôi.
Trong khi em còn thay đồ trong nhà, tôi lấy xe ra và đứng đợi em trước cổng nhà. Chờ đợi em luôn là một việc làm thú vị nhưng sao hôm nay cảm giác bất an lại chen vào thế này? Không thể biết được em đang nghĩ gì, cũng không thể nói rõ cho em biết. Mỗi phút trôi qua, cảm giác lo lắng lại tăng thêm trong tôi.
Cuối cùng em cũng xuất hiện. Nhìn em tươi tỉnh hơn nhiều. Cũng như những lần trước, nhìn thấy em thì mọi lo lắng trong tôi lập tức tan biến.
Tôi đưa em đến một shop quần áo khá lớn.
“Anh cần mua đồ à?” – Em nhìn lên tấm bảng hiệu rồi nhìn tôi.
“Chúng ta cần mua đồ” – Tôi nói rồi kéo em vào phía trong.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ quấy rầy người bán hàng, chúng tôi mua được hai bộ pijama cặp. Hai bộ đồ cặp gồm quần jean, áo thung và áo khoác.
Tôi và em ra khỏi cửa hàng và bây giờ chúng tôi sẽ đi mua giầy cặp và cả dẹp đi trong nhà nữa.
“Em thích cái nào?” – Tôi hỏi khi chúng tôi đứng trước một kệ dép thú. Những đôi dẹp đi trong nhà bằng bông rất xinh xắn.
“Đôi có con ếch” – Em nói và chỉ vào một đôi màu xanh lá cây có cái đầu ếch ngộ nghĩnh.
“Em có vẻ thích ếch nhỉ! Sáng nay cũng hát bài con ếch” – Tôi trêu em.
“Ừ, em thích con ếch mà. Vì hôn nó thì nó sẽ biết thành hoàng tử” – Em chớp chớp mắt.
“Này, em có anh rồi còn cần hoàng tử làm gì?” – Tôi xịu mặt.
“Để dành” – Em nói và nháy mắt tinh nghịch.
Không biết là em nói đùa hay nói thật nhỉ? Người yêu mà cũng để dành nữa sao? Không được! Em là của tôi mà. Ai cho em như thế chứ!
Miệng lẩm nhẩm những thứ cần mua, tay chọn hàng. Cuối cùng tôi cũng mua đủ những gì cần thiết cho món mỳ. Sau đó tôi qua quầy trái cây mua một ít táo và cam.
À, còn mua sữa cho em nữa. Hôm trước em nói em thích uống gì nhỉ? Yomost hương thảo nguyên quả.
Tôi mua vài lốc sữa và một ít nước trái cây. Nhẩm lại một hồi thì thấy đã đầy đủ. Tôi đến quầy tính tiền. Rất nhiều bà nội trợ đang đứng xếp hàng chờ tới lượt. Tôi cũng nối đuôi vào cái hàng ấy và nhanh chóng nhận ra mình là chàng trai duy nhất. Hỳ, tôi có phải là một chàng trai đảm đang không nhỉ?
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt tôi. Nhìn những thứ tôi mua, cô gái đứng sau quầy khẽ liếc trộm tôi một cái. Tôi giả bộ ngó quanh như không nhìn thấy ánh mắt của cô gái. Tôi đi chợ mua đồ nấu cho người con gái tôi yêu ăn, có vấn đề gì đâu.
Xách giỏ đồ ra khỏi siêu thị tôi lấy xe (đạp) rồi bắt đầu đi về nhà. Hôm nay thời tiết rất dễ chịu. Nắng sớm không chói chang mà vô cùng ấm áp. Gió nhè nhẹ thổi gom mây về đâu không biết chỉ để bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
Đi ngang qua một cửa hàng đồ trang sức tôi chợt nảy ra một ý định. Thế là không chần chừ, tôi dừng xe lại và đi vào trong. Đây là tiệm trang sức cao cấp, xe đậu bên ngoài đều là những chiếc tay ga, một vài chiếc xe hơi của những hãng nổi tiếng, có cả một chiếc BMW. Xem ra cái xe đạp của tôi là hàng độc rồi. Chẳng thế mà cậu nhân viên đứng mở cửa bên ngoài nhìn tôi chằm chằm. Con người thật là nông cạn! Một chiếc xe đâu thể nói lên điều gì. Ấy thế mà bọn họ luôn nhìn vào và đánh giá một cách ngu ngốc. Với tôi đi xe gì không quan trọng, quan trọng là mình đi cùng với ai. Hơn nữa em nói em thích được ngồi sau xe đạp nên sở thích của tôi là chở em đi bằng xe đạp.
Mới sáng sớm mà tiệm trang sức đã tương đối đông khách. Có một vài cặp tình nhân đang trọn nhẫn cưới còn lại là những quý bà ăn mặc sang trọng đang xăm xoi những sợi dây truyền kiểu cách.
Một nhân viên bán hàng đến chào tôi và hỏi tôi muốn mua gì. Sau khi trả lời tôi muốn mua nhẫn tình nhân thì cô ta đưa tôi đến chỗ một chiếc tủ kính mà bên trong chỉ trưng bày nhẫn cặp.
Tôi không định cầu hôn em vào lúc này nên quyết định mua một cặp nhẫn đeo ở ngón út. Không phải là tôi không muốn lấy em nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nếu cưới em lúc này thì người của thế giới bóng đêm sẽ biết đến sự tồn tại của em. Họ sẽ làm hại em mất. Dù biết tôi có thể bảo vệ em nhưng phải đề phòng vẫn hơn.
Cô gái bán hàng nhìn tôi khá ngạc nhiên. Cô ấy nói trước giờ chưa ai mua nhẫn cặp đeo ngón út cả nhưng tôi chỉ cười mà không đáp lại cô ấy. Tôi muốn để dành ngón áp út của cả tôi lẫn em để đeo nhẫn cưới.
Sau một hồi chọn lựa tôi chọn một cặp nhẫn bản to có đính một viên kim cương nhỏ bên trên. Trông nó đơn giản mà lại rất tinh tế.
Sau khi mua nhẫn xong tôi nhanh chóng trở về nhà. Em còn chưa thức dậy. Đúng như tôi mong muốn. Tôi muốn sau khi làm xong đồ ăn sáng sẽ mang sữa lên phòng cho em và đánh thức em. Dù sao bây giờ em vẫn chưa phục hồi bản năng của ma cà rồng nên em sẽ không uống máu.
Dù phòng ngủ của chúng tôi nằm trên lầu còn nhà bếp thì ở tầng trệt nhưng tôi vẫn cẩn thận làm mọi thứ thật nhẹ nhàng để không làm em thức giấc. Bỏ sữa, hoa quả và nước trái cây vào tủ lạnh, tôi bắt tay vào làm mỳ.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi tự hào nhìn hai đĩa mỳ ý đặt trên bàn. Ở góc đĩa tôi còn xếp hai lát dưa leo cắt chéo thành hình trái tim bầu bĩnh. Nhìn lại thành quả của mình và mỉm cười, tôi đi lại chỗ tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa.
Tâm trạng tôi đang rất vui vẻ, những bước chân lên cầu thang cũng xốn xang hạnh phúc.
Cửa phòng bật mở và tôi lại được nhìn thấy cô gái của tôi. Em vẫn còn ngủ, dáng vẻ thật bình thản và hiền lành. Ấy thế mà khi tỉnh lại thì láu cá khỏi nói.
Tôi nghịch ngợm áp hộp sữa lạnh lên má em. Em nhăn mặt sau đó từ từ mở mắt ra lờ đờ nhìn tôi.
“Anh làm mỳ ý xong rồi đấy. Còn đây là sữa của em” – Tôi nói đồng thời lắc đều hộp sữa rồi cắm sẵn ống hút vào cho em.
Em mỉm cười với tôi trong khi hai mắt vẫn còn nhắm tịt như còn lưu luyến giấc ngủ. Nhìn em chẳng khác gì con mèo lười. Thật dịu dàng, tôi cúi xuống đặt lên trán em nụ hôn buổi sáng.
Em ngồi dậy nhưng mặt vẫn còn lờ đờ, hai mắt gần như không mở ra. Em xòe tay và tôi đặt hộp sữa vào tay em. Vẫn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở em đưa hộp sữa lên miệng hút ngon lành. Nhìn em tôi không khỏi bật cười.
Vừa uống sữa em mừa lò mò bỏ chân xuống giường. Mặt em hơi nhăn lại có lẽ vì nền nhà lạnh quá. Tôi muốn cõng em nhưng lại cố tình đợi em mè nheo.
Hơi ngạc nhiên một chút! Em không đòi tôi còng mà tự đi bằng chân của mình. Có điều nhìn dáng vẻ em lúc này như người mộng du.
Nãy giờ ngồi trên giường quan sát em, giờ tôi cũng đứng dậy và đi bên cạnh em. Với cái trạng thái còn ngái ngủ này không biết chừng em lại va vào tường ấy chứ.
Vẫn ngậm cái ống hút trong miệng nhưng tôi không chắc là em đang hút sữa lên. Em quay sang phía tôi rồi bất ngờ đi ra đằng sau tôi. Tôi ngơ ngác đợi xem em định làm gì.
Sau khi thấy hành động của em, tôi bật cười thành tiếng. Biết em làm gì không? Em nắm đuôi áo tôi để tôi đi trước dẫn đường cho em. Cô gái của tôi đấy! Sao mà đáng yêu thế không biết.
Nếu bạn nhìn thấy hình ảnh lúc này chắc chắn sẽ cười thành tiếng. Tôi đi phía trước nhưng còn ngoái đầu lại canh trừng em. Còn em đi phía sau tôi. Trong bộ pijama rộng thùng tình, tay cầm hộp sữa và miệng ngậm cái ống út. Hai mắt nhắm hờ và nắm đuôi áo tôi. Sao giống gà mẹ dẫn gà con thế này!
Với vai trò đầu tàu, tôi dẫn “toa tầu” của tôi vào phòng tắm. Lúc này em vẫn đang ngậm ống hút. Tôi nhẹ nhàng gỡ hộp sữa ra khỏi tay em. Sợ em thật! Uống hết từ lúc nào mà còn ngậm cái ống hút.
“Này heo lười, em có định đánh răng không vậy?” – Tôi nói.
Vẫn nhắm mắt em gật đầu. Sau đó xòe tay ra. Tôi lấy bàn chải rồi quẹt kem lên đó và đặt vào tay em. Trong lúc em vừa đánh răng vừa nhắm mắt, tôi làm ướt khăn mặt cho em.
Đánh răng xong em chìa cái mặt đáng yêu về hướng tôi. Hiểu ý em, tôi nhẹ nhàng lau mặt cho em. Tôi thấy em giống con gái tôi hơn là bạn gái tôi đấy.
Sau khi lau mặt, em tỉnh táo hơn hẳn. Vỗ vỗ hai tay vào nhau sau đó nhảy tót lên lưng tôi. Tôi cõng em ra nhà bếp còn em ngồi trên lưng tôi lẩm nhẩm hát cái gì đó mà tôi nghe không rõ.
“Em đang hát gì thế?” – Tôi hỏi em bằng giọng thật hiền.
Không trả lời tôi, em chỉ áp sát miệng vào tai tôi hơn để tôi nghe rõ những gì em đang hát. Các bạn có biết em đang hát cái gì không?
“Có chú ếch chân lạch bạch đi đôi giày ớt. Dưới ánh nắng chú che đầu khăn bằng lá tía tô, ếch lạch bạch đi thăm đồng như đi dạo phố, thấy ếch béo bách thợ săn liền vồ, chẳng mấy chốc ếch với ớt đều nằm gọn trong tô” – Em nghêu ngao bằng tiếng mẹ đẻ, giai điệu bài hát ngang xè trong khi giọng em còn ngang hơn.
Tôi bật cười rồi lắc đầu. Cứ như con nít vậy! Tôi thấy yêu em thêm mỗi lúc em hồn nhiên như thế này. Hãy cứ mãi thế này nhé thiên thần của tôi!
“Anh có hiểu em vừa hát gì không?” – Em hỏi tôi.
“Hiểu chứ” – Tôi gật gù cái đầu.
“Anh hiểu tiếng Việt à?” – Giọng em chợt trở nên u ám. Tôi thấy lạnh sống lưng.
“Ừ” – Tôi trả lời thật nhỏ nhẹ. Tôi không nhớ chính xác lắm, hình như là 80 năm trước thì phải, khi đó tôi sống tại Việt Nam. Vì gương mặt tôi không già đi nên tôi đã phải chuyển đến sống rất nhiều nơi. Nhờ vậy mà tôi biết được kha khá thứ tiếng.
“Thế sao bữa giờ không nói để em phải dùng tiếng Anh nói chuyện” – Giọng em vẫn u ám.
“Anh quên mất” – Tôi nói như năn nỉ.
“Tạm tha cho anh đấy!” – Em nói rồi cốc vào đầu tôi.
Nhìn em kìa! Hai mắt cười đến nỗi híp lại, mặt sáng bừng lên. Chuyện là em vừa nhai và nuốt miếng mỳ đầu tiên.
“Tuyệt vời” – Em reo lên.
“Vậy thì ăn nhiều một chút” – Tôi xoa đầu em.
“À phải rồi, cho em xem cái này” – Tôi sức nhớ ra hộp nhẫn đang ở trong túi. Tôi lấy nó ra đặt lên bàn. Cứ nghĩ em sẽ mỉm cười thích thú. Nhưng không, em chau mày nhìn tôi.
“Anh không biết trao nhẫn cho nhau thì sẽ không đến được với nhau sao?” – Em chớp chớp mắt hỏi tôi. Có dụ này nữa sao? Tôi sống đến từng này chưa nghe thấy điều này bao giờ.
“Anh không tin những chuyện đó” – Tôi nói chắc nịch và giọng nói đầu nghiêm túc.
Em mỉm cười và xòe bàn tay ra để tôi đeo nhẫn cho em.
“Sao lại là ngón út?” – Em ngơ ngác nhìn tôi.
“Ngón tay này để dành khi nào anh cầu hôn em thì mới được đeo nhẫn lên đó” – Tôi nói và chỉ tay vào ngón áp út của em. Em mỉm cười nũng nịu.
“Anh này, em qua đây sống luôn nhé! Em sẽ không uống máu Olia nữa, không tiếp xúc với ông ta nữa” – Em nói.
Giọng nói của em rất tự nhiên. Em không biết điều em đang nói đến nghiêm trọng thế nào đâu. Nếu em biết em sẽ chết nếu thôi uống máu Olia thì em sẽ thế nào nhỉ? Tôi cố che đi ánh mắt lo lắng trong khi một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi. Tâm trạng tôi đột nhiên tuột dốc. Liệu tôi có thể dấu em đến lúc nào đây?
“Tử Đinh Hương này, anh muốn danh chính ngôn thuận đưa em về nhà sau khi cưới xin đàng hoàng. Anh thì không sao nhưng anh không muốn người khác nhìn vào em và đánh giá em”
“Vậy chúng mình cưới nhau là được mà” – Em nhún vai như nói “mọi chuyện thật quá đơn giản”.
Haizzz! Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng bây giờ cưới em tức là hại chết em.
“Sao em lại phải vội vàng như thế?”
Em không trả lời câu hỏi của tôi chỉ nhìn tôi một cái thật khẽ rồi cúi đầu nhìn vào đĩa mỳ trước mặt.
“Em hãy học xong đã rồi chúng ta sẽ làm đám cưới. Anh sẽ đợi em. Anh hứa đấy!” – Tôi nói chắc nịch. Sao tôi có cảm giác giống như đang gạt em thế này? Tôi yêu em và muốn em là vợ của tôi nhưng tôi chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề giữa tôi – em – Olia – thế giới bóng đêm. Mọi chuyện hoàn toàn bế tắc.
Em không nói gì nữa chỉ nhìn tôi rồi cười. Em cố cười thật tươi nhưng tôi có thể nhận ra nét buồn trong đó.
Sau đó em không nói gì nữa và có vẻ trầm lặng hơn. Em đang buồn thì phải. Cầu trời cho em đừng nghĩ là tôi không muốn cưới em.
“Tử Đinh Hương này, chúng ta ra ngoài một chút nhé!” – Tôi đề nghị khi chúng tôi vừa dọn dẹp xong mọi thứ.
“Đi đâu vậy anh?” – Em nhìn tôi tò mò.
“Đi rồi sẽ biết” – Tôi tỏ ra bí ẩn.
“Vậy để em về thay đồ” – Em nói rồi đi về nhà mình. Nhìn em vẫn rất buồn. Em đi rồi mà tôi còn nhìn theo bóng em bằng ánh mắt bất lực. Nhìn người mình yêu buồn nhưng lại chẳng thể làm được gì. Tôi vô dụng quá đúng không?
Xin lỗi em! Tôi không thể làm cho em điều em muốn nhưng tôi sẽ luôn ở bên em. Hãy cười với tôi như em vẫn làm đi! Vì nụ cười của em là điều duy nhất có thể đẩy lùi lo lắng và bế tắc trong lòng tôi.
Trong khi em còn thay đồ trong nhà, tôi lấy xe ra và đứng đợi em trước cổng nhà. Chờ đợi em luôn là một việc làm thú vị nhưng sao hôm nay cảm giác bất an lại chen vào thế này? Không thể biết được em đang nghĩ gì, cũng không thể nói rõ cho em biết. Mỗi phút trôi qua, cảm giác lo lắng lại tăng thêm trong tôi.
Cuối cùng em cũng xuất hiện. Nhìn em tươi tỉnh hơn nhiều. Cũng như những lần trước, nhìn thấy em thì mọi lo lắng trong tôi lập tức tan biến.
Tôi đưa em đến một shop quần áo khá lớn.
“Anh cần mua đồ à?” – Em nhìn lên tấm bảng hiệu rồi nhìn tôi.
“Chúng ta cần mua đồ” – Tôi nói rồi kéo em vào phía trong.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ quấy rầy người bán hàng, chúng tôi mua được hai bộ pijama cặp. Hai bộ đồ cặp gồm quần jean, áo thung và áo khoác.
Tôi và em ra khỏi cửa hàng và bây giờ chúng tôi sẽ đi mua giầy cặp và cả dẹp đi trong nhà nữa.
“Em thích cái nào?” – Tôi hỏi khi chúng tôi đứng trước một kệ dép thú. Những đôi dẹp đi trong nhà bằng bông rất xinh xắn.
“Đôi có con ếch” – Em nói và chỉ vào một đôi màu xanh lá cây có cái đầu ếch ngộ nghĩnh.
“Em có vẻ thích ếch nhỉ! Sáng nay cũng hát bài con ếch” – Tôi trêu em.
“Ừ, em thích con ếch mà. Vì hôn nó thì nó sẽ biết thành hoàng tử” – Em chớp chớp mắt.
“Này, em có anh rồi còn cần hoàng tử làm gì?” – Tôi xịu mặt.
“Để dành” – Em nói và nháy mắt tinh nghịch.
Không biết là em nói đùa hay nói thật nhỉ? Người yêu mà cũng để dành nữa sao? Không được! Em là của tôi mà. Ai cho em như thế chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.