Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!
Chương 1: Không lối thoát
BMW
30/05/2013
Có tương lại hay không cho một đứa như tôi? Phải, tương lai của bạn sẽ rất mịt mù khi mẹ bạn
là một “cô gái làng chơi” chính hiệu và bà ta thật sự yêu nghề này. Tôi
là “sản phẩm” được tạo ra do một lần nào đó “dụng cụ bảo hộ” bị hỏng.
Tôi đã từng hỏi mẹ tôi ba tôi là ai và ba ta nói nếu bà ta biết ba tôi
là ai thì đã giao tôi cho ông ta rồi.
Năm tôi 15 tuổi mẹ tôi dẫn về một người con trai khoảng 19 – 20 và người đó gọi mẹ tôi là em yêu trong khi bà ta đủ tuổi để anh ta gọi là “mẹ yêu”.
Đó là tình nhân lâu nhất của mẹ. Bây giờ, khi tôi 20 tuổi anh ta vẫn còn giữ vai trò “một thằng ăn bám” trong nhà tôi. Có lẽ vì anh ta trẻ và anh ta cũng khá bảnh. Mẹ tôi yêu anh ta vì anh ta đẹp trai và giỏi trong khoản chăn gối. Còn anh ta là vì tiền nên theo mẹ tôi. Xem ra là một vụ giao dịch đôi bên cùng có lợi nhỉ.
Tôi chưa bao giờ ghét anh ta và cũng chẳng yêu thích gì. Cho đến khi anh ta cướp đi thứ quý giá nhất của tôi. Cái tuổi 17 đẹp đẽ của tôi hoàn toàn bị thằng khốn ấy vùi dập. Khi cái thứ dơ bẩn của nó đi vào trong tôi, tôi biết tôi sẽ không bao giờ còn là tôi của trước đây nữa.
Tôi đã chạy thục mạng trong màn đêm đen tối và lạnh buốt. Tôi cảm thấy mình nhơ nhuốc hơn bao giờ hết. Dơ bẩn! Thật sự dơ bẩn!
Khi 5 tuổi tôi mơ ước trở thành một nữ tu giống như sơ dạy mẫu giáo. Đến 7 tuổi tôi muốn trở thành cô giáo giống như cô chủ nhiệm của tôi. 12 tuổi, tôi muốn làm ca sỹ và 3 năm sau tôi lại có mơ ước trở thành diễn viên.
Nhưng bây giờ, điều tôi muốn nhất là chưa bao giờ sinh ra trên đời này. Nhưng tôi đã sinh ra rồi và đã sống mười bảy năm để chịu cái nỗi nhục này.
Vậy thì tôi ước mình có thể biến mất ngay bây giờ.
Tôi chưa thể thực hiện được bất cứ ước mơ nào của mình nhưng ước mơ cuối cùng này tôi sẽ thực hiện. Bằng chứng là tôi đang chìm dần trong làn nước lạnh buốt này đây.
Nước, khắp nơi đều là nước. Tôi cảm nhận rõ ràng nước vào phổi tôi làm nó đau buốt. Bao tử tôi cũng đã uống no một bụng nước. Tôi tin là mình sẽ chết.
Tôi mở mắt ra. Tôi đã chết rồi sao? Sau khi chết cũng được nằm trên giường và ở trong phòng à? Vậy thì cũng đâu có khác với khi còn sống tí nào.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tôi quay đầu ra để xem người bước vào phòng sẽ là thiên sứ hay ác quỷ. Thế nhưng người vào phòng tôi là một chàng trai, anh ta chẳng có cánh, không có sừng và cũng chẳng có đuôi. Nhìn anh ta rất “con người”.
- Cô tỉnh rồi à? – Anh ta đến ngồi bên giường tôi. Anh ta hỏi giống như tôi và anh ta thân quen lắm vậy. Còn đưa tay định chạm vào mặt tôi. Tôi quay mặt đi để tránh bàn tay của anh ta.
- Cô tỉnh rồi à? – Anh ta đến ngồi bên giường tôi. Anh ta hỏi tôi giống như thân quen từ lâu lắm rồi. Còn đưa tay định chạm vào mặt tôi. Tôi quay mặt đi để tránh bàn tay của anh ta.
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xem cô hết sốt chưa thôi – Anh ta giải thích đồng thời rút tay lại.
- Đêm hôm khuya khoắt cô ra bờ sông làm gì để bất cẩn ngã xuống sông vậy?
Quá rõ rồi. Tôi chưa chết. Chính tên nhiều chuyện này đã cứu tôi. Tôi không giấu được sự tức giận mà quay ra lườm anh ta một cái. Thề rằng đó là cái lườm sắc nhất mà tôi có thể. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ anh ta, anh ta có nước da nâu trông rất nam tính. Cơ thể cũng to cao vạm vỡ. Gương mặt khá đẹp trai nhưng có nét gì đó không giống người tốt.
Chắc không đâu! Có lẽ tôi quá nhạy cảm thôi. Không phải người tốt thì cứu tôi làm gì? Mà không biết tôi đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?
- Để tôi nấu cái gì đó cho cô ăn nhé! – Anh ta nói rồi đi ra ngoài. Ánh mắt anh ta nhìn tôi rất lạ. Tôi không biết đó là gì.
Tôi nhắm mắt lại. Cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó lại hiện ra trong đầu tôi. Mặc cho tôi dãy dụa, khóc lóc, van xin. Tên cầm thú ấy vẫn đè nghiến lấy tôi, xé nát chiếc váy ngủ trên người tôi. Hắn nằm trên người tôi, mình đầy mồ hôi. Hơi thở nặng nề. Còn tôi, đau đớn đến mức gần như lịm đi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình. Mở mắt ra, tôi thấy người con trai lúc nãy đang bê một tô gì đó bốc khói nghi ngút.
- Ăn cháo đi! – Anh ta nói.
- Tôi muốn đi tắm – Tôi nghe tiếng mình khàn đặc.
- Ăn cho nóng đi rồi hãy tắm! – Anh ta cười một nụ cười khó hiểu.
- Để đó đi! Tắm song tôi sẽ ăn.
Anh ta đồng ý và dìu tôi đến phòng tắm vì tôi còn mệt nên đi lại hơi khó.
Phòng tắm nhà anh ta khá lớn. Lớn hơn nhà tôi rất nhiều và có cả bồn tắm. Khi xem trong phim truyền hình và thấy những cô gái nằm trong bồn tắm ngập bọt sà phòng trắng. Thư giãn với nền nhạc nhẹ và trên thành bồn là ly rượu vang đỏ sóng sáng, tôi đã ao ước được tắm như thế một lần. Nhưng bây giờ tôi chẳng còn thiết tha một điều gì nữa. Tôi biết dù có tắm một trăm, một ngàn lần cũng không rửa sạch được vết nhơ này.
Trút bỏ quần áo khỏi cơ thể, tôi thấy trên người mình đầy những vết bầm tím, vết cấu véo và cả vết răng cắn nữa. Tôi thật sự không thể giữ được bình tĩnh nữa. Tôi bật khóc và gào lên những tiếng hét ai oán. Tôi chà miếng bông tắm thật mạnh lên cơ thể mình cho đến khi da tôi bỏ bừng lên và đau rát. Tôi cứ đứng dưới vòi nước để nước xối từ đầu đến chân cả tiếng đồng hồ. Cho đến khi cơ thể tôi tím lại.
Tôi đang mặc trên người chiếc áo sơmi rộng thùng tình và cái quần đùi mà anh ta cho tôi mượn. Ban nãy không để ý, giờ tôi mới thấy nhà anh ta khá rộng và rất nhiều phòng. Nhưng nội thất lại khá sơ xài, chỉ có một bộ ghế salong màu đen ngay chính giữa nhà. Mãi đến sau này tôi mới biết đó là nhà chứa và những căn phòng kia là nơi để những “cô gái làng chơi” “hành nghề”.
Tôi tìm mãi mới tìm ra căn phòng ban nãy mình nằm.
- Tụi mày đến đây đi! Tao mới vớ được hàng ngon – Tôi vừa hé mở cửa đã nghe tiếng anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
- ……..
- Tao nghĩ nó cũng muốn nên mới chủ động đòi đi tắm –Sau khi im lặng nghe người bên kia nói gì đó, anh ta nói tiếp.
“Chủ động đòi đi tắm?” Đang nói về tôi sao? Chắc không phải đâu. Anh ta lại kể chuyện tôi đi tắm với bạn anh ta làm gì chứ?
- Nó ngã xuống sông, tao cứu được nó nên đưa về nhà.
- ……
Vậy thì đúng là nói về tôi rồi. Tôi có linh cảm không hay chút nào. Có lẽ tôi nên trốn đi thì hơn.
Tôi đóng cửa phòng lại và rón rén đi tìm cửa ra. Căn nhà thật sự rất rộng. Tôi tìm mãi mới thấy cửa ra vào. Tôi đoán đó là cửa ra vào vì nó to nhất trong số những cánh cửa trong nhà. Tôi mừng rỡ và chạy đến mở cửa ra nhưng khi cánh cửa vừa bật mở thì trước mặt tôi là 3 người con trai mặt mày hung dữ.
Thật sự không còn gì nhục nhã hơn! Tôi lại một lần nữa bị đối xử như một món đồ chơi giúp lũ cầm thú ấy thỏa mãn. Thì ra thằng khốn đó gọi bạn nó đến để cùng chà đạp tôi. Khi tôi vừa mở cửa ra đã thấy ba thằng bạn kho^’n nạn của nó. Và tôi đã bị bắt.
Toàn thân tôi đau rã rời. Không còn chút sức lực cũng chẳng còn chút nước mắt. Tôi thậm chí đã không chống cự. Chỉ nhắm mắt buông xuôi cho bọn chúng dày xéo vì còn gì nữa để mà mất cơ chứ.
Bọn nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê thỏa mãn. Còn tôi, tôi thật không tưởng tượng ra bây giờ trông mình như thế nào. Tôi cứ nằm im trên sàn nhà, trên người không còn mảnh vải che thân.
Tôi nghe tiếng điện thoại đổ chuông. Là điện thoại của một thằng nào đó.
- Có chuyện gì? – Thằng khốn đó nghe máy. Là tiếng của thằng đã cứu tôi.
- ……….
- Cái gì? – Nó quát rồi cúp máy.
- Mấy con đào bị tụi thằng Minh Trọc bắt mất rồi. Đến đó thôi – Thằng đó nói bằng giọng tức giận.
Tôi nghe tiếng đóng cửa phòng. Tụi nó bỏ đi hết rồi. Tôi ngồi dậy một cách khó khăn.
……………
Trời rất lạnh! Tôi thật sự không biết mình có thể đi đâu nữa. Tôi không có bạn bè vì tụi nó coi thường mẹ tôi. Trong người tôi lại không có tiền. Nhà thì chắc chắn tôi sẽ không về thêm một lần nào nữa. Có lẽ đêm nay tôi sẽ ngủ ngoài đường.
Tôi ngồi co ro đầu một con hẻm vắng. Chợt sâu trong hẻm vang lên những âm thanh kỳ lạ. Vừa sợ hãi lại vừa tò mò. Tôi bước từng bước thận trọng tiến sâu vào con hẻm. Càng lúc tôi càng đến gần nơi phát ra âm thanh hơn.
Lạy Chúa! Điều tôi đang thấy rốt cuộc là gì?
Tôi sợ hãi đến nỗi không thể cử động để đưa tay lên dụi mắt để xem điều tôi đang thấy có phải là ảo giác hay không.
Một người đàn ông đang dí sát đầu vào cổ một con chó. Tôi nghe thấy tiếng rít đau đớn của con chó. Nó đang dãy dụa. Nó dãy dụa mạnh hơn. Rồi chậm dần chậm dần sau đó nó không còn cử động nữa. Người đàn ông ấy rời khỏi cổ con chó và nó nằm rũ xuống đất. Nhưng không phải là xác một con chó mà là xác một con người.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Sợ hãi đến mức không thể hét lên cũng không thể bỏ chạy.
Người đàn ông kia quay đầu lại phía tôi. Ông ta đã nhìn thấy tôi và ông ta bắt đầu tiến lại phía tôi. Tiếng dày chạm vào mặt đường vang lên làm tôi thêm căng thẳng. Vì con hẻm rất vắng vẻ nên tiếng động nghe càng rõ hơn.
Ông ta đã ở rất gần tôi, tôi có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhọn ở hàm trên của ông ta. Máu còn dính lại một đường dài trên mép ông ta. Điều đáng sợ nhất là đôi mắt. Đôi mắt ông ta rất hoang dại và nó sáng rực một màu máu.
Nếu đây không phải là ảo giác thì ông ta là gì? Hút máu? Có răng nanh. Giống như trong những bộ phim mà tôi từng coi – MA CÀ RỒNG.
Nếu như thế thật thì tôi sẽ chết sao? Tôi đang rất muốn chết nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ chết theo kiểu này. Bị hút hết máu trong người.
Không! Không đời nào. Đây chắc chắn là mơ. Làm gì có ma cà rồng. Đó chỉ là nhân vật được xây dựng lên thôi. Hơn nữa làm gì có chuyện một con chó bị hút hết máu và hóa thành người. Rõ ràng là mơ rồi.
Năm tôi 15 tuổi mẹ tôi dẫn về một người con trai khoảng 19 – 20 và người đó gọi mẹ tôi là em yêu trong khi bà ta đủ tuổi để anh ta gọi là “mẹ yêu”.
Đó là tình nhân lâu nhất của mẹ. Bây giờ, khi tôi 20 tuổi anh ta vẫn còn giữ vai trò “một thằng ăn bám” trong nhà tôi. Có lẽ vì anh ta trẻ và anh ta cũng khá bảnh. Mẹ tôi yêu anh ta vì anh ta đẹp trai và giỏi trong khoản chăn gối. Còn anh ta là vì tiền nên theo mẹ tôi. Xem ra là một vụ giao dịch đôi bên cùng có lợi nhỉ.
Tôi chưa bao giờ ghét anh ta và cũng chẳng yêu thích gì. Cho đến khi anh ta cướp đi thứ quý giá nhất của tôi. Cái tuổi 17 đẹp đẽ của tôi hoàn toàn bị thằng khốn ấy vùi dập. Khi cái thứ dơ bẩn của nó đi vào trong tôi, tôi biết tôi sẽ không bao giờ còn là tôi của trước đây nữa.
Tôi đã chạy thục mạng trong màn đêm đen tối và lạnh buốt. Tôi cảm thấy mình nhơ nhuốc hơn bao giờ hết. Dơ bẩn! Thật sự dơ bẩn!
Khi 5 tuổi tôi mơ ước trở thành một nữ tu giống như sơ dạy mẫu giáo. Đến 7 tuổi tôi muốn trở thành cô giáo giống như cô chủ nhiệm của tôi. 12 tuổi, tôi muốn làm ca sỹ và 3 năm sau tôi lại có mơ ước trở thành diễn viên.
Nhưng bây giờ, điều tôi muốn nhất là chưa bao giờ sinh ra trên đời này. Nhưng tôi đã sinh ra rồi và đã sống mười bảy năm để chịu cái nỗi nhục này.
Vậy thì tôi ước mình có thể biến mất ngay bây giờ.
Tôi chưa thể thực hiện được bất cứ ước mơ nào của mình nhưng ước mơ cuối cùng này tôi sẽ thực hiện. Bằng chứng là tôi đang chìm dần trong làn nước lạnh buốt này đây.
Nước, khắp nơi đều là nước. Tôi cảm nhận rõ ràng nước vào phổi tôi làm nó đau buốt. Bao tử tôi cũng đã uống no một bụng nước. Tôi tin là mình sẽ chết.
Tôi mở mắt ra. Tôi đã chết rồi sao? Sau khi chết cũng được nằm trên giường và ở trong phòng à? Vậy thì cũng đâu có khác với khi còn sống tí nào.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tôi quay đầu ra để xem người bước vào phòng sẽ là thiên sứ hay ác quỷ. Thế nhưng người vào phòng tôi là một chàng trai, anh ta chẳng có cánh, không có sừng và cũng chẳng có đuôi. Nhìn anh ta rất “con người”.
- Cô tỉnh rồi à? – Anh ta đến ngồi bên giường tôi. Anh ta hỏi giống như tôi và anh ta thân quen lắm vậy. Còn đưa tay định chạm vào mặt tôi. Tôi quay mặt đi để tránh bàn tay của anh ta.
- Cô tỉnh rồi à? – Anh ta đến ngồi bên giường tôi. Anh ta hỏi tôi giống như thân quen từ lâu lắm rồi. Còn đưa tay định chạm vào mặt tôi. Tôi quay mặt đi để tránh bàn tay của anh ta.
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xem cô hết sốt chưa thôi – Anh ta giải thích đồng thời rút tay lại.
- Đêm hôm khuya khoắt cô ra bờ sông làm gì để bất cẩn ngã xuống sông vậy?
Quá rõ rồi. Tôi chưa chết. Chính tên nhiều chuyện này đã cứu tôi. Tôi không giấu được sự tức giận mà quay ra lườm anh ta một cái. Thề rằng đó là cái lườm sắc nhất mà tôi có thể. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ anh ta, anh ta có nước da nâu trông rất nam tính. Cơ thể cũng to cao vạm vỡ. Gương mặt khá đẹp trai nhưng có nét gì đó không giống người tốt.
Chắc không đâu! Có lẽ tôi quá nhạy cảm thôi. Không phải người tốt thì cứu tôi làm gì? Mà không biết tôi đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?
- Để tôi nấu cái gì đó cho cô ăn nhé! – Anh ta nói rồi đi ra ngoài. Ánh mắt anh ta nhìn tôi rất lạ. Tôi không biết đó là gì.
Tôi nhắm mắt lại. Cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó lại hiện ra trong đầu tôi. Mặc cho tôi dãy dụa, khóc lóc, van xin. Tên cầm thú ấy vẫn đè nghiến lấy tôi, xé nát chiếc váy ngủ trên người tôi. Hắn nằm trên người tôi, mình đầy mồ hôi. Hơi thở nặng nề. Còn tôi, đau đớn đến mức gần như lịm đi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình. Mở mắt ra, tôi thấy người con trai lúc nãy đang bê một tô gì đó bốc khói nghi ngút.
- Ăn cháo đi! – Anh ta nói.
- Tôi muốn đi tắm – Tôi nghe tiếng mình khàn đặc.
- Ăn cho nóng đi rồi hãy tắm! – Anh ta cười một nụ cười khó hiểu.
- Để đó đi! Tắm song tôi sẽ ăn.
Anh ta đồng ý và dìu tôi đến phòng tắm vì tôi còn mệt nên đi lại hơi khó.
Phòng tắm nhà anh ta khá lớn. Lớn hơn nhà tôi rất nhiều và có cả bồn tắm. Khi xem trong phim truyền hình và thấy những cô gái nằm trong bồn tắm ngập bọt sà phòng trắng. Thư giãn với nền nhạc nhẹ và trên thành bồn là ly rượu vang đỏ sóng sáng, tôi đã ao ước được tắm như thế một lần. Nhưng bây giờ tôi chẳng còn thiết tha một điều gì nữa. Tôi biết dù có tắm một trăm, một ngàn lần cũng không rửa sạch được vết nhơ này.
Trút bỏ quần áo khỏi cơ thể, tôi thấy trên người mình đầy những vết bầm tím, vết cấu véo và cả vết răng cắn nữa. Tôi thật sự không thể giữ được bình tĩnh nữa. Tôi bật khóc và gào lên những tiếng hét ai oán. Tôi chà miếng bông tắm thật mạnh lên cơ thể mình cho đến khi da tôi bỏ bừng lên và đau rát. Tôi cứ đứng dưới vòi nước để nước xối từ đầu đến chân cả tiếng đồng hồ. Cho đến khi cơ thể tôi tím lại.
Tôi đang mặc trên người chiếc áo sơmi rộng thùng tình và cái quần đùi mà anh ta cho tôi mượn. Ban nãy không để ý, giờ tôi mới thấy nhà anh ta khá rộng và rất nhiều phòng. Nhưng nội thất lại khá sơ xài, chỉ có một bộ ghế salong màu đen ngay chính giữa nhà. Mãi đến sau này tôi mới biết đó là nhà chứa và những căn phòng kia là nơi để những “cô gái làng chơi” “hành nghề”.
Tôi tìm mãi mới tìm ra căn phòng ban nãy mình nằm.
- Tụi mày đến đây đi! Tao mới vớ được hàng ngon – Tôi vừa hé mở cửa đã nghe tiếng anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
- ……..
- Tao nghĩ nó cũng muốn nên mới chủ động đòi đi tắm –Sau khi im lặng nghe người bên kia nói gì đó, anh ta nói tiếp.
“Chủ động đòi đi tắm?” Đang nói về tôi sao? Chắc không phải đâu. Anh ta lại kể chuyện tôi đi tắm với bạn anh ta làm gì chứ?
- Nó ngã xuống sông, tao cứu được nó nên đưa về nhà.
- ……
Vậy thì đúng là nói về tôi rồi. Tôi có linh cảm không hay chút nào. Có lẽ tôi nên trốn đi thì hơn.
Tôi đóng cửa phòng lại và rón rén đi tìm cửa ra. Căn nhà thật sự rất rộng. Tôi tìm mãi mới thấy cửa ra vào. Tôi đoán đó là cửa ra vào vì nó to nhất trong số những cánh cửa trong nhà. Tôi mừng rỡ và chạy đến mở cửa ra nhưng khi cánh cửa vừa bật mở thì trước mặt tôi là 3 người con trai mặt mày hung dữ.
Thật sự không còn gì nhục nhã hơn! Tôi lại một lần nữa bị đối xử như một món đồ chơi giúp lũ cầm thú ấy thỏa mãn. Thì ra thằng khốn đó gọi bạn nó đến để cùng chà đạp tôi. Khi tôi vừa mở cửa ra đã thấy ba thằng bạn kho^’n nạn của nó. Và tôi đã bị bắt.
Toàn thân tôi đau rã rời. Không còn chút sức lực cũng chẳng còn chút nước mắt. Tôi thậm chí đã không chống cự. Chỉ nhắm mắt buông xuôi cho bọn chúng dày xéo vì còn gì nữa để mà mất cơ chứ.
Bọn nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê thỏa mãn. Còn tôi, tôi thật không tưởng tượng ra bây giờ trông mình như thế nào. Tôi cứ nằm im trên sàn nhà, trên người không còn mảnh vải che thân.
Tôi nghe tiếng điện thoại đổ chuông. Là điện thoại của một thằng nào đó.
- Có chuyện gì? – Thằng khốn đó nghe máy. Là tiếng của thằng đã cứu tôi.
- ……….
- Cái gì? – Nó quát rồi cúp máy.
- Mấy con đào bị tụi thằng Minh Trọc bắt mất rồi. Đến đó thôi – Thằng đó nói bằng giọng tức giận.
Tôi nghe tiếng đóng cửa phòng. Tụi nó bỏ đi hết rồi. Tôi ngồi dậy một cách khó khăn.
……………
Trời rất lạnh! Tôi thật sự không biết mình có thể đi đâu nữa. Tôi không có bạn bè vì tụi nó coi thường mẹ tôi. Trong người tôi lại không có tiền. Nhà thì chắc chắn tôi sẽ không về thêm một lần nào nữa. Có lẽ đêm nay tôi sẽ ngủ ngoài đường.
Tôi ngồi co ro đầu một con hẻm vắng. Chợt sâu trong hẻm vang lên những âm thanh kỳ lạ. Vừa sợ hãi lại vừa tò mò. Tôi bước từng bước thận trọng tiến sâu vào con hẻm. Càng lúc tôi càng đến gần nơi phát ra âm thanh hơn.
Lạy Chúa! Điều tôi đang thấy rốt cuộc là gì?
Tôi sợ hãi đến nỗi không thể cử động để đưa tay lên dụi mắt để xem điều tôi đang thấy có phải là ảo giác hay không.
Một người đàn ông đang dí sát đầu vào cổ một con chó. Tôi nghe thấy tiếng rít đau đớn của con chó. Nó đang dãy dụa. Nó dãy dụa mạnh hơn. Rồi chậm dần chậm dần sau đó nó không còn cử động nữa. Người đàn ông ấy rời khỏi cổ con chó và nó nằm rũ xuống đất. Nhưng không phải là xác một con chó mà là xác một con người.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Sợ hãi đến mức không thể hét lên cũng không thể bỏ chạy.
Người đàn ông kia quay đầu lại phía tôi. Ông ta đã nhìn thấy tôi và ông ta bắt đầu tiến lại phía tôi. Tiếng dày chạm vào mặt đường vang lên làm tôi thêm căng thẳng. Vì con hẻm rất vắng vẻ nên tiếng động nghe càng rõ hơn.
Ông ta đã ở rất gần tôi, tôi có thể nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhọn ở hàm trên của ông ta. Máu còn dính lại một đường dài trên mép ông ta. Điều đáng sợ nhất là đôi mắt. Đôi mắt ông ta rất hoang dại và nó sáng rực một màu máu.
Nếu đây không phải là ảo giác thì ông ta là gì? Hút máu? Có răng nanh. Giống như trong những bộ phim mà tôi từng coi – MA CÀ RỒNG.
Nếu như thế thật thì tôi sẽ chết sao? Tôi đang rất muốn chết nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ chết theo kiểu này. Bị hút hết máu trong người.
Không! Không đời nào. Đây chắc chắn là mơ. Làm gì có ma cà rồng. Đó chỉ là nhân vật được xây dựng lên thôi. Hơn nữa làm gì có chuyện một con chó bị hút hết máu và hóa thành người. Rõ ràng là mơ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.