Chương 3: Cha À... Con Xin Cha
Linh Lie
05/08/2021
Sau khi chiếc xe của hầu tước rời đi, chưa kịp vui vẻ bao lâu thì Brilliums đã nói một câu khiến Tiara giật mình:
- Ngươi với tên tiểu hầu tước đó đã nói gì với nhau - Đức vua hỏi
- Không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện bình thường mọi người chào hỏi nhau thôi ạ - Tiara đáp
- Nếu đơn giản chỉ là bạn bè thì tốt, còn nếu phát sinh thêm mối quan hệ khác ta nghĩ ngươi nên dừng lại đi nếu không thì... - Brillums bỏ dở câu nói làm Tiara khá tò mò
- Nếu không thì sao ạ? - Tiara hỏi
- Hôm nay ngươi ăn gan hùm hay gì mà dám đáp lại ta như vậy hả, vào đây ta phải dạy cho ngươi một bài học vì tội dám ngồi cùng bàn ăn với ta và còn dám đáp lại ta hỗn láo như vậy - Brillums giận dữ vội vàng kéo mạnh tay Tiara vào trong một căn phòng sâu trong đường hầm bí mật của cung điện.
Căn hầm bí mật này vốn là để hành hình những kẻ ác độc sẽ bị trừng trị thế nhưng, đối với Tiara thì nơi này đã quá quen thuộc rồi. Đến nơi hắn ta ném Tiara xuống sàn lôi ra một cây roi da và quất thật mạnh vào thân hình yếu ớt của Tiara. Nàng đau đớn, vật vã, khóc lóc nhưng không cầu xin vì nàng biết dù có cầu xin thì ông ta cũng chẳng tha tội. Trong lúc đau đớn bất giác nàng thốt lên một câu:
- Cha ơi, con xin cha làm ơn hãy tha cho con
Không biết do tâm trạng hôm nay của Briliums không tốt hay do câu nói của Tiara hiệu nghiệm mà trong phút chốc cây roi trong tay Brilliums hạ xuống và không đánh nữa. Nàng mở đôi mắt màu vàng yếu ớt nhìn người cha nuôi, đôi mắt ngấn lệ với sự cầu khẩn thật lòng và không hiểu sao đức vua thốt lên một câu:
- Cút về phòng của mày và tự kiểm điểm bản thân đi, tối nay đừng hòng ăn uống
Nàng đứng dậy phủi váy và sải bước đôi chân của mình lên phía cầu thang, từng bước chân đau đớn, chậm chạp. Vì bị đánh thương khá nặng và cũng chẳng có ai giúp đỡ nên nàng phải mất một lúc lâu mới có thể đến phòng mình. Nằm vật xuống giường, nàng ôm mặt đau đớn nghĩ về những kí ức tươi đẹp đã bị chôn vùi trong quá khứ. Trong quá khứ trước khi được ông vua tàn bạo này dẫn về nàng là một thường dân sống cùng mẹ ở một ngôi làng nhỏ ven bờ sông Surian. Tuy rằng cuộc sống hằng ngày ngoèo khó nhưng nàng rất vui vì mẹ lúc nào cũng luôn ở bên cạnh ôm ấp che chở cho cô vào những ngày giá lạnh và luôn luôn bảo vệ cô khỏi đáp cướp mỗi buổi đêm muộn. Thế nhưng trong một lần vì bảo vệ cho cô mà mẹ cô đã hi sinh vào lúc ấy Tiara trốn được vào trong ống cống nên may mắn không bị giết. Không lâu sau cô thành trẻ mồ côi và lập tức gặp được ông vua hai tháng sau đó. Lúc mới gặp đức vua tỏ vẻ thân thiện đưa bàn tay của mình ra với mong muốn đón cô về. Những tưởng cuộc sống của cô sẽ như trong mơ thì cô lại bị đánh đập, hành hạ, bị khinh bỉ và bắt buộc phải làm cái bóng cho người khác suốt đời. Nghĩ đến đây cô mệt mỏi và rồi 1,2 dòng lệ tuôn rơi chỉ cho đến khi cô nghe tiếng rơi đồ ngoài cửa. Hóa ra Melaine một thị nữ trong cung đã phát hiện ra cô bị thương và vô tình làm rơi đồ. Không giống với các thị nữ khác, Melaine thân thiện, hòa đồng và vô cùng yêu thương cô. Melaine là con của bá tước Dorkness nhưng khi biết tin nhà vua đổi tên cho công chúa thì cô ta bắt đầu nghi ngờ và đến đây để tìm kiếm thông tin cho gia tộc mình. Tất cả vết thương của Tiara hồi phục được đều là nhờ có cô
- Công chúa à, người có đau lắm không - Melaine vội chạy đến kiểm tra
- Ta ổn mà Melai (tên thân mật mà Tiara gọi Melaine) ngươi không cần phải lo lắng vậy đâu, sao không mau ngủ đi sáng mai còn làm việc - Tiara đáp
- Thần được đức vua nhờ qua để pha ít trà vừa xong vô tình đi qua đấy thấy cửa mở nên thần ghé vào mới thấy công chúa đấy ạ - Melaine sốt sắng
- Được rồi ổn cả rồi, ngươi không cần trị thương cho ta nữa đâu, ngươi chắc cũng mệt rồi - Tiara nhắc nhở
- Không được đâu ạ, để lâu sẽ thành sẹo đó, để thần giúp người, công chúa - Melaine nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân cho Tiara, từng ngón tay nhẹ nhàng của Melaine như xóa tan cái sự mệt mỏi đau đớn của Tiara
- Được rồi cảm ơn nhé Melaine không có em ta không biết phải làm thế nào, giờ em mau ngủ đi - Tiara nhẹ nhàng
- Vậy công chúa cũng mau ngủ đi nhé, à em để lại cái chăn này công chúa đặp đỡ cho bớt lạnh - Melaine nói rồi quay đi đóng nhẹ cánh cửa ở phòng Tiara lại.
Một ngày khốn khổ lại sắp trôi qua. Từng cơn gió nhẹ thổi vi vu qua khung cửa sổ, đêm nay nhờ có chiếc chăn bông của Melaine mà Tiara đã được yên giấc, nàng xoay người nhắm mắt nhưng không ngủ được. Nàng đang nghĩ tới buổi nói chuyện chiều nay với hầu tước Frederick, cảm giác sung sướng ùa về và bất giác nàng lại đỏ mặt. Thế nhưng chưa được bao lâu thì câu nói của Brilliums ùa về và nàng tự nhủ sẽ chôn chặt cảm xúc này của mình, từ từ đi vào trong giấc ngủ.
Bên phía dinh thự hầu tước, Frederick vẫn còn thức vì công việc mà cha giao cho, thế nhưng khi đi ra ban công hóng gió nhìn lên bầu trời hình ảnh của Tiara hiện lên giữa muôn ngàn vì sao và cùng với đó trên khuôn mặt của Frederick nở một nụ cười.
- Ngươi với tên tiểu hầu tước đó đã nói gì với nhau - Đức vua hỏi
- Không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện bình thường mọi người chào hỏi nhau thôi ạ - Tiara đáp
- Nếu đơn giản chỉ là bạn bè thì tốt, còn nếu phát sinh thêm mối quan hệ khác ta nghĩ ngươi nên dừng lại đi nếu không thì... - Brillums bỏ dở câu nói làm Tiara khá tò mò
- Nếu không thì sao ạ? - Tiara hỏi
- Hôm nay ngươi ăn gan hùm hay gì mà dám đáp lại ta như vậy hả, vào đây ta phải dạy cho ngươi một bài học vì tội dám ngồi cùng bàn ăn với ta và còn dám đáp lại ta hỗn láo như vậy - Brillums giận dữ vội vàng kéo mạnh tay Tiara vào trong một căn phòng sâu trong đường hầm bí mật của cung điện.
Căn hầm bí mật này vốn là để hành hình những kẻ ác độc sẽ bị trừng trị thế nhưng, đối với Tiara thì nơi này đã quá quen thuộc rồi. Đến nơi hắn ta ném Tiara xuống sàn lôi ra một cây roi da và quất thật mạnh vào thân hình yếu ớt của Tiara. Nàng đau đớn, vật vã, khóc lóc nhưng không cầu xin vì nàng biết dù có cầu xin thì ông ta cũng chẳng tha tội. Trong lúc đau đớn bất giác nàng thốt lên một câu:
- Cha ơi, con xin cha làm ơn hãy tha cho con
Không biết do tâm trạng hôm nay của Briliums không tốt hay do câu nói của Tiara hiệu nghiệm mà trong phút chốc cây roi trong tay Brilliums hạ xuống và không đánh nữa. Nàng mở đôi mắt màu vàng yếu ớt nhìn người cha nuôi, đôi mắt ngấn lệ với sự cầu khẩn thật lòng và không hiểu sao đức vua thốt lên một câu:
- Cút về phòng của mày và tự kiểm điểm bản thân đi, tối nay đừng hòng ăn uống
Nàng đứng dậy phủi váy và sải bước đôi chân của mình lên phía cầu thang, từng bước chân đau đớn, chậm chạp. Vì bị đánh thương khá nặng và cũng chẳng có ai giúp đỡ nên nàng phải mất một lúc lâu mới có thể đến phòng mình. Nằm vật xuống giường, nàng ôm mặt đau đớn nghĩ về những kí ức tươi đẹp đã bị chôn vùi trong quá khứ. Trong quá khứ trước khi được ông vua tàn bạo này dẫn về nàng là một thường dân sống cùng mẹ ở một ngôi làng nhỏ ven bờ sông Surian. Tuy rằng cuộc sống hằng ngày ngoèo khó nhưng nàng rất vui vì mẹ lúc nào cũng luôn ở bên cạnh ôm ấp che chở cho cô vào những ngày giá lạnh và luôn luôn bảo vệ cô khỏi đáp cướp mỗi buổi đêm muộn. Thế nhưng trong một lần vì bảo vệ cho cô mà mẹ cô đã hi sinh vào lúc ấy Tiara trốn được vào trong ống cống nên may mắn không bị giết. Không lâu sau cô thành trẻ mồ côi và lập tức gặp được ông vua hai tháng sau đó. Lúc mới gặp đức vua tỏ vẻ thân thiện đưa bàn tay của mình ra với mong muốn đón cô về. Những tưởng cuộc sống của cô sẽ như trong mơ thì cô lại bị đánh đập, hành hạ, bị khinh bỉ và bắt buộc phải làm cái bóng cho người khác suốt đời. Nghĩ đến đây cô mệt mỏi và rồi 1,2 dòng lệ tuôn rơi chỉ cho đến khi cô nghe tiếng rơi đồ ngoài cửa. Hóa ra Melaine một thị nữ trong cung đã phát hiện ra cô bị thương và vô tình làm rơi đồ. Không giống với các thị nữ khác, Melaine thân thiện, hòa đồng và vô cùng yêu thương cô. Melaine là con của bá tước Dorkness nhưng khi biết tin nhà vua đổi tên cho công chúa thì cô ta bắt đầu nghi ngờ và đến đây để tìm kiếm thông tin cho gia tộc mình. Tất cả vết thương của Tiara hồi phục được đều là nhờ có cô
- Công chúa à, người có đau lắm không - Melaine vội chạy đến kiểm tra
- Ta ổn mà Melai (tên thân mật mà Tiara gọi Melaine) ngươi không cần phải lo lắng vậy đâu, sao không mau ngủ đi sáng mai còn làm việc - Tiara đáp
- Thần được đức vua nhờ qua để pha ít trà vừa xong vô tình đi qua đấy thấy cửa mở nên thần ghé vào mới thấy công chúa đấy ạ - Melaine sốt sắng
- Được rồi ổn cả rồi, ngươi không cần trị thương cho ta nữa đâu, ngươi chắc cũng mệt rồi - Tiara nhắc nhở
- Không được đâu ạ, để lâu sẽ thành sẹo đó, để thần giúp người, công chúa - Melaine nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân cho Tiara, từng ngón tay nhẹ nhàng của Melaine như xóa tan cái sự mệt mỏi đau đớn của Tiara
- Được rồi cảm ơn nhé Melaine không có em ta không biết phải làm thế nào, giờ em mau ngủ đi - Tiara nhẹ nhàng
- Vậy công chúa cũng mau ngủ đi nhé, à em để lại cái chăn này công chúa đặp đỡ cho bớt lạnh - Melaine nói rồi quay đi đóng nhẹ cánh cửa ở phòng Tiara lại.
Một ngày khốn khổ lại sắp trôi qua. Từng cơn gió nhẹ thổi vi vu qua khung cửa sổ, đêm nay nhờ có chiếc chăn bông của Melaine mà Tiara đã được yên giấc, nàng xoay người nhắm mắt nhưng không ngủ được. Nàng đang nghĩ tới buổi nói chuyện chiều nay với hầu tước Frederick, cảm giác sung sướng ùa về và bất giác nàng lại đỏ mặt. Thế nhưng chưa được bao lâu thì câu nói của Brilliums ùa về và nàng tự nhủ sẽ chôn chặt cảm xúc này của mình, từ từ đi vào trong giấc ngủ.
Bên phía dinh thự hầu tước, Frederick vẫn còn thức vì công việc mà cha giao cho, thế nhưng khi đi ra ban công hóng gió nhìn lên bầu trời hình ảnh của Tiara hiện lên giữa muôn ngàn vì sao và cùng với đó trên khuôn mặt của Frederick nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.