Chương 1: Nàng Công Chúa Giả
Linh Lie
05/08/2021
"Công chúa, công chúa" - Tiếng gọi của một thị nữ đanh đá vang lên.
Người con gái vừa được gọi là công chúa từ từ mở mắt. Cơ thể nàng đau nhói với những vết bầm ở trên người do người cha nuôi của mình tạo ra. Nàng từ từ ngồi dậy, mái tóc trắng muốt như tuyết rơi xuống trải dài đến tận thắt lưng cùng đôi bàn chân đã giá buốt vì lạnh. Đôi mắt vàng mở to và nàng khẽ lên tiếng:
- Bây giờ là mấy giờ rồi, Annie
- Công chúa đã dậy muộn 5 phút rồi đấy, lo mà chuẩn bị đồ rồi ăn sáng đi, thật chẳng hiểu sao tôi lại phải phục vụ một người lười biếng như công chúa đây - Thị nữ ấy lên tiếng
Nàng công chúa cũng chẳng buồn quát mắng thị nữ vì đúng thôi, nàng chẳng có quyền lực, cũng chẳng phải công chúa thật trong cung điện. Nàng đến đây vào 5 năm trước, được đức vua Brillium tối cao của vương quốc Fortilias này nhặt về chỉ vì có ngoại hình giống với vị công chúa độc nhất đã khuất của nơi này mang tên Rumia Fortilias.
- Công chúa còn không mau đi tắm rồi thay quần áo đi đừng có mà lười biếng nữa - Annie lại một lần nữa càu nhàu.
Nàng từ từ đi vào phòng tắm, bên trong bụi bặm, cũ kĩ vì một tháng mới có một thị nữ đến đây để quét dọn, bên trên bệ rửa mặt có một thau nước đã chờ sẵn cô ở đó. Nước bên trong rất lạnh và cho dù nó là mùa đông hay mùa hè, việc tắm những gáo nước lạnh như vậy là thói quen của công chúa. Một lúc sau nàng đi ra với bộ váy sờn vải màu trắng rất hợp với mái tóc lạnh giá của nàng. Khi nàng vừa đi ra khỏi cửa phòng, một tiếng nói cất lên:
- Tiara, người đã muộn giờ 6 phút rồi - Đức vua Brillium nói
Tiara là tên mà đức vua đã đặt cho vị công chúa giả này. Tuy rằng tiara là vương miện ý chỉ những ai được đặt tên này đều có nghĩa là hãy giành lấy vương miện và thống trị mọi thứ nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Vị công chúa này không có quyền, không được yêu thương và bị hành hạ đến chảy máu mỗi ngày. Đức vua yêu thương nàng chỉ là đóng kịch trước mặt bàn dân thiên hạ, thế nhưng bên trong lại là một người dữ tợn, hung bạo, dễ nỗi cáu.
- Kính chào mặt trời của đế quốc ạ - Tiara lên tiếng
- Tao đã dạy mày bao nhiêu lần là khi có buổi ăn chung là không được muộn cơ mà, tại sao mày dám phạm lỗi hả, cũng may cho mày hôm nay tao bận việc đấy, nếu không tao đã đánh cho mày vài phát rồi - Brillium tức giận quát
Do đây là cung điện cách xa hoàng cung chính nên không ai có thể biết được. Tiara cũng chẳng biết làm gì khác bởi lẽ ngoài được phong danh hiệu công chúa thì việc không bị chết đói và không phải tìm chỗ ngủ là may lắm cho nàng rồi. Thế nên nàng run sợ trả lời:
- Dạ... con rất xin lỗi phụ hoàng... con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ.
- Nhanh lên và đừng có lề mề nữa đến nhà ăn với ta - Đức vua quay người từ từ bước đi
Tiếng bước chân cứ thế vang lên nhè nhẹ trong lâu đài, những bức tường phủ đầy ảnh và sự hoa lệ của hoàng cung chính dần hiện ra khác xa với hình ảnh của cung điện cũ kĩ mà Tiara từng được sử dụng và đương nhiên việc được đến đây mỗi ngày là cấm kị. Nàng chỉ được đến mỗi khi hoàng cung có tiệc hoặc mỗi khi đức vua bàn chuyện quan trộng với quan đại thần thì nàng phải đứng học hỏi mai sau giúp đỡ vua cai trị đất nước. Các dãy đèn lấp lánh xuất hiện và thoắt cái hai người đã đến khu ăn uống. Và đượng nhiên đức vua lại phải ra vẻ là một người cha quan tâm tới con cái
- Tiara con bị thương kìa có sao không? Có ăn được không - Đức vua nói
- Con không sao thưa phụ hoàng - Tiara đáp, thực lòng ý nghĩa của câu trên không phải vì đức vua quan tâm nàng mà ý ông ta là mày không có đẳng cấp để được ăn ở đây với chúng ta cút về lâu đài của mày đi cho khuất mắt tao. Đương nhiên Tiara không ngốc nghếch đến nỗi có thể vì câu nói đó mà lại bỏ bữa ăn để cứu đói mình hằng ngày được dù cho lát nữa có bị đánh mắng hay không.
Bữa ăn sáng thịnh soạn được bày ra với đầy đủ các món bò bít tết, salad, súp,... tất tần tật đều trông rất ngon. Nếu như không phải những ngày thế này, khẩu phần ăn của nàng chỉ có bánh mì với 2 lát trứng và một ít nước lọc mà đôi khi bị bọn thị nữ bỏ muối vào. Tuy rằng tất cả trông rất ngon và nếu được nàng còn có thể ăn hết chỗ này nhưng phép tắc mà nàng được dạy chỉ nói là nàng chỉ có thể ăn vài miếng salad và ít thịt sau đó thì trạng miệng bằng đồ ăn và thế là hết. Vì đức vua không muốn để lộ việc ông vì bạo hành công chúa thật sự quá nhiều nên mới gây ra chuyện công chúa thật chết nên ngay sau đó ông phải bịt miệng đám thị nữ và lấy lí do là đổi tên cho công chúa mới thành công đưa được Tiara vào cung. Mà thực chất tên thật của nàng cũng chẳng phải Tiara mà chỉ là Anthea mang ý nghĩa của một loài hoa mà mẹ cô rất thích.
- Tiara đồ ăn có hợp khẩu vị của con không - Đức vua lại hỏi
- Dạ đồ ăn rất ngon, cảm ơn vua cha đã quan tâm ạ - Tiara mệt mỏi nói
- Vậy ăn xong rồi chúng ta mau đến phòng yết kiến thôi - Đức vua nói
Đương nhiên như đã nói không phải tự nhiên có hôm nàng được ăn thế này, chẳng qua hôm nay đức vua bàn chuyện công việc với hầu tước Fieny nên đành phải làm như vậy thôi. Công chúa lại lê những bước mệt mỏi theo sau đức vua tàn bạo để đến phòng yết kiến, nơi mọi chuyện bắt đầu.
Người con gái vừa được gọi là công chúa từ từ mở mắt. Cơ thể nàng đau nhói với những vết bầm ở trên người do người cha nuôi của mình tạo ra. Nàng từ từ ngồi dậy, mái tóc trắng muốt như tuyết rơi xuống trải dài đến tận thắt lưng cùng đôi bàn chân đã giá buốt vì lạnh. Đôi mắt vàng mở to và nàng khẽ lên tiếng:
- Bây giờ là mấy giờ rồi, Annie
- Công chúa đã dậy muộn 5 phút rồi đấy, lo mà chuẩn bị đồ rồi ăn sáng đi, thật chẳng hiểu sao tôi lại phải phục vụ một người lười biếng như công chúa đây - Thị nữ ấy lên tiếng
Nàng công chúa cũng chẳng buồn quát mắng thị nữ vì đúng thôi, nàng chẳng có quyền lực, cũng chẳng phải công chúa thật trong cung điện. Nàng đến đây vào 5 năm trước, được đức vua Brillium tối cao của vương quốc Fortilias này nhặt về chỉ vì có ngoại hình giống với vị công chúa độc nhất đã khuất của nơi này mang tên Rumia Fortilias.
- Công chúa còn không mau đi tắm rồi thay quần áo đi đừng có mà lười biếng nữa - Annie lại một lần nữa càu nhàu.
Nàng từ từ đi vào phòng tắm, bên trong bụi bặm, cũ kĩ vì một tháng mới có một thị nữ đến đây để quét dọn, bên trên bệ rửa mặt có một thau nước đã chờ sẵn cô ở đó. Nước bên trong rất lạnh và cho dù nó là mùa đông hay mùa hè, việc tắm những gáo nước lạnh như vậy là thói quen của công chúa. Một lúc sau nàng đi ra với bộ váy sờn vải màu trắng rất hợp với mái tóc lạnh giá của nàng. Khi nàng vừa đi ra khỏi cửa phòng, một tiếng nói cất lên:
- Tiara, người đã muộn giờ 6 phút rồi - Đức vua Brillium nói
Tiara là tên mà đức vua đã đặt cho vị công chúa giả này. Tuy rằng tiara là vương miện ý chỉ những ai được đặt tên này đều có nghĩa là hãy giành lấy vương miện và thống trị mọi thứ nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Vị công chúa này không có quyền, không được yêu thương và bị hành hạ đến chảy máu mỗi ngày. Đức vua yêu thương nàng chỉ là đóng kịch trước mặt bàn dân thiên hạ, thế nhưng bên trong lại là một người dữ tợn, hung bạo, dễ nỗi cáu.
- Kính chào mặt trời của đế quốc ạ - Tiara lên tiếng
- Tao đã dạy mày bao nhiêu lần là khi có buổi ăn chung là không được muộn cơ mà, tại sao mày dám phạm lỗi hả, cũng may cho mày hôm nay tao bận việc đấy, nếu không tao đã đánh cho mày vài phát rồi - Brillium tức giận quát
Do đây là cung điện cách xa hoàng cung chính nên không ai có thể biết được. Tiara cũng chẳng biết làm gì khác bởi lẽ ngoài được phong danh hiệu công chúa thì việc không bị chết đói và không phải tìm chỗ ngủ là may lắm cho nàng rồi. Thế nên nàng run sợ trả lời:
- Dạ... con rất xin lỗi phụ hoàng... con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ.
- Nhanh lên và đừng có lề mề nữa đến nhà ăn với ta - Đức vua quay người từ từ bước đi
Tiếng bước chân cứ thế vang lên nhè nhẹ trong lâu đài, những bức tường phủ đầy ảnh và sự hoa lệ của hoàng cung chính dần hiện ra khác xa với hình ảnh của cung điện cũ kĩ mà Tiara từng được sử dụng và đương nhiên việc được đến đây mỗi ngày là cấm kị. Nàng chỉ được đến mỗi khi hoàng cung có tiệc hoặc mỗi khi đức vua bàn chuyện quan trộng với quan đại thần thì nàng phải đứng học hỏi mai sau giúp đỡ vua cai trị đất nước. Các dãy đèn lấp lánh xuất hiện và thoắt cái hai người đã đến khu ăn uống. Và đượng nhiên đức vua lại phải ra vẻ là một người cha quan tâm tới con cái
- Tiara con bị thương kìa có sao không? Có ăn được không - Đức vua nói
- Con không sao thưa phụ hoàng - Tiara đáp, thực lòng ý nghĩa của câu trên không phải vì đức vua quan tâm nàng mà ý ông ta là mày không có đẳng cấp để được ăn ở đây với chúng ta cút về lâu đài của mày đi cho khuất mắt tao. Đương nhiên Tiara không ngốc nghếch đến nỗi có thể vì câu nói đó mà lại bỏ bữa ăn để cứu đói mình hằng ngày được dù cho lát nữa có bị đánh mắng hay không.
Bữa ăn sáng thịnh soạn được bày ra với đầy đủ các món bò bít tết, salad, súp,... tất tần tật đều trông rất ngon. Nếu như không phải những ngày thế này, khẩu phần ăn của nàng chỉ có bánh mì với 2 lát trứng và một ít nước lọc mà đôi khi bị bọn thị nữ bỏ muối vào. Tuy rằng tất cả trông rất ngon và nếu được nàng còn có thể ăn hết chỗ này nhưng phép tắc mà nàng được dạy chỉ nói là nàng chỉ có thể ăn vài miếng salad và ít thịt sau đó thì trạng miệng bằng đồ ăn và thế là hết. Vì đức vua không muốn để lộ việc ông vì bạo hành công chúa thật sự quá nhiều nên mới gây ra chuyện công chúa thật chết nên ngay sau đó ông phải bịt miệng đám thị nữ và lấy lí do là đổi tên cho công chúa mới thành công đưa được Tiara vào cung. Mà thực chất tên thật của nàng cũng chẳng phải Tiara mà chỉ là Anthea mang ý nghĩa của một loài hoa mà mẹ cô rất thích.
- Tiara đồ ăn có hợp khẩu vị của con không - Đức vua lại hỏi
- Dạ đồ ăn rất ngon, cảm ơn vua cha đã quan tâm ạ - Tiara mệt mỏi nói
- Vậy ăn xong rồi chúng ta mau đến phòng yết kiến thôi - Đức vua nói
Đương nhiên như đã nói không phải tự nhiên có hôm nàng được ăn thế này, chẳng qua hôm nay đức vua bàn chuyện công việc với hầu tước Fieny nên đành phải làm như vậy thôi. Công chúa lại lê những bước mệt mỏi theo sau đức vua tàn bạo để đến phòng yết kiến, nơi mọi chuyện bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.