Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Chương 122:

Libenia, 리베냐

20/09/2024

"À, đúng rồi. Theo logic của anh, đó chính là cách anh yêu và bảo vệ tôi. Nhưng lại để một người mà anh phải giấu kín cả đời mang thai sao? Sinh ra một đứa trẻ sẽ khóc lớn đến mức người ngoài biệt thự cũng có thể nghe thấy? Chẳng hề hợp lý chút nào."

Rầm. Tờ báo gập đôi lại được đập mạnh xuống bàn.

"Em yêu, rốt cuộc em muốn gì đây? Đừng vòng vo làm ta khó chịu nữa, nói thẳng điều em muốn đi."

"Muốn gì à? Đó mới là câu tôi muốn hỏi."

Grace cũng đặt nĩa xuống bàn, tạo ra một tiếng động lớn.

"Anh định làm gì?"

Cô chỉ vào cái bụng đang dần nhô lên của mình.

"Rốt cuộc anh muốn gì? Anh muốn sống như những người bình thường sao?"

"Câu hỏi đó em phải trả lời trước. Người gây chuyện là em, người muốn gì đó là em."

Cô đoán được anh sẽ phản ứng phòng thủ như vậy. Grace tạm ngừng một lúc để định hình lại cảm xúc rồi trả lời.

"Tôi không muốn sống như thế này."

Cô vừa nói, vừa kèm theo giọng nói nghẹn ngào, như đang kìm nén nỗi tức giận.

"Tôi vẫn thấy kinh tởm khi mình rơi vào tình cảnh này."

Khi cô nói rằng việc mang thai con của anh khiến cô cảm thấy ghê tởm, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.

"Nhưng em biết rồi, việc này đã xảy ra và không thể thay đổi được."

"Chấp nhận tình cảnh của mình ư? Đúng là muộn, nhưng đó là một suy nghĩ đúng đắn."

Grace nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng tương tự, rồi thở dài một cách cam chịu, tiếp tục nói.

"Đứa trẻ không có tội. Anh có biết lớn lên dưới sự dòm ngó của những bậc cha mẹ không yêu thương nhau khó khăn thế nào không? Như tôi đã từng..."

Ánh mắt của anh dịu lại đôi chút. Sự quan tâm của anh ta cũng bắt đầu xuất hiện.

Grace đã thu hút được sự chú ý của anh. Cô quyết định kể thêm một câu chuyện cá nhân để hoàn toàn chiếm lấy sự quan tâm của anh.

"Thật ra bố mẹ tôi không mấy hạnh phúc với nhau. Tôi nghĩ họ là những người đồng chí tốt, nhưng là vợ chồng thì... không hẳn."

Dù việc lừa dối người đàn ông này là cần thiết, nhưng Grace cũng không ngờ rằng mình sẽ phải nói những điều này. Cô cảm thấy một chút day dứt lương tâm và do dự, nhưng anh đã gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thúc giục cô.

"Nói tiếp đi."

"Ý tôi là, tại sao chúng ta không dừng lại những cuộc cãi vã vô ích này và nghĩ một cách khôn ngoan cho tương lai?"

"Ý em là giờ sẽ ngoan ngoãn ở bên ta sao?"

"Đó là điều anh muốn sao?"

Anh chậm rãi gật đầu. Grace thở dài, cố tình tỏ vẻ chần chừ trước khi đưa ra điều kiện.

"Nếu anh đối xử với tôi như một con người."

Anh cười khẩy, như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe.

"Em yêu, ta không cho chó ăn bánh, cũng không mặc lụa cho nó, càng không cho nó ngủ trên giường của mình."

Grace muốn cãi lại rằng đó là cách anh nghĩ về việc đối xử với con người sao, nhưng cô kiềm chế. Dù sao, cô cũng không thật sự mong muốn được đối xử như một con người.



"Được thôi. Vậy nếu tôi làm theo ý anh, anh sẽ cho tôi được gì?"

"Em nói không muốn sống thế này nữa mà? Ta sẽ cho em sống theo cách em muốn. Chỉ cần ở bên ta."

"Tôi muốn sống bình thường."

Anh dường như nghĩ rằng thỏa thuận đã được đồng ý, nên lại mở tờ báo ra, gật đầu.

"Ta sẽ cho em như vậy."

"Như thế nào?"

"Anh có kế hoạch."

"Kế hoạch gì?"

Grace gửi anh cái nhìn nghi ngờ, nhưng anh vẫn không rời mắt khỏi tờ báo, chỉ cau mày thêm chút.

"Ta là kiểu người luôn chịu trách nhiệm về việc mình đã làm. Không phải như em, làm rồi lại bỏ chạy."

Grace nheo mắt, bĩu môi.

"Anh đừng có ăn bánh của tôi."

Giả vờ tức giận, cô kéo đĩa bánh tráng miệng trước mặt anh về phía mình.

"Bánh của em? Ai là người đã mua nó cho chứ?"

Người đàn ông nhìn Grace với ánh mắt ngạc nhiên rồi cười khẩy.

"Lại dám leo lên đầu ta nữa rồi. Dạo này chắc sống tốt lắm nhỉ."

Khoé miệng anh nhếch lên đôi chút, không còn lạnh lùng như trước. Trong khi cô vẫn tiếp tục giả vờ giận dỗi, nhét bánh vào miệng, tiếng cười khẽ không ngừng phát ra.

Anh không phải đang cười vì bài báo. Ánh mắt anh dành cho Grace nhiều hơn là tờ báo trước mặt.

Khi cô đã ăn hết cả phần bánh của mình lẫn của anh, một mẩu bánh khác được đặt vào đĩa trống ngay lập tức. Grace liếc nhìn anh trong lúc anh cẩn thận đặt lại dao cắt bánh lên khay và cười thầm trong bụng.

Anh đã bắt đầu bị cuốn vào rồi.

Giống như trước đây cô đã quyến rũ anh bằng cơ thể để sống sót, lần này cô sẽ quyến rũ anh bằng cảm xúc để trả thù. Cô chắc chắn kế hoạch này sẽ thành công.

***

"Hà…"

Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành của mùa thu, rồi cười tươi dưới ánh nắng dịu dàng.

Đã gần nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cô được ra ngoài đi dạo. Cô tự hỏi, giả vờ hạnh phúc có cần phải làm như thế này không?

Không, thật ra cô không cần phải giả vờ. Cô thực sự cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức quên đi trọng lượng đang nặng nề trong bụng mình.

Trong suốt quãng đường dạo quanh khu vườn phía sau biệt thự, Grace không ngừng liếc nhìn người đàn ông đang thong thả đi theo sau.

"Lẽ ra ta nên đưa em ra ngoài từ lâu rồi."

"Sẽ tốt hơn nếu em nghe lời ta sớm hơn."

Grace phồng má như chú sóc nhỏ nhét đầy quả sồi trong miệng, khiến anh mỉm cười. Tuy thay đổi trên khuôn mặt anh không nhiều, nhưng trong lòng chắc chắn đã có sự chuyển biến lớn.

"Giờ trời đã bắt đầu se lạnh rồi."

Anh xoay người Grace lại, kéo cao cổ áo khoác của cô lên để giữ ấm.



Áo khoác của anh dày và ấm, nhưng với cô, nó quá rộng. Cô không thể mặc chiếc áo khoác cũ của mình vì bụng cô đã to lên và không thể cài nút được nữa.

'Người đàn ông này không hề keo kiệt chút nào... .'

Grace nhìn anh, đang nâng cổ áo cô lên che kín cổ, với ánh mắt trầm ngâm.

Anh đã mua cho cô rất nhiều quần áo mới, tất cả đều từ những cửa hàng thời trang danh tiếng.

Anh bỏ ra cả gia tài để mua quần áo cho một người phụ nữ bị giam giữ. Có lẽ đây là trò chơi búp bê của một kẻ đại gia.

Nhưng tại sao anh lại không mua áo khoác cho cô? Để cô không thể chạy trốn? Anh thừa biết nếu cô có muốn trốn, thì cô sẽ làm vậy ngay cả khi không có quần áo mà.

Grace lặng lẽ quan sát anh từ đầu đến chân.

Chủ nhật.

Dù không còn cần thiết, nhưng thói quen từ thời gian sống trong căn phòng tra tấn vẫn khiến cô dựa vào trang phục của anh để đoán xem hôm nay là ngày nào.

Trong tuần, anh mặc quân phục. Cuối tuần, anh mặc vest lịch sự hoặc áo polo chỉnh tề. Anh luôn tuân thủ quy tắc đó.

Hôm nay, có lẽ vì trời đã lạnh hơn, anh mặc áo len xanh xám và quần vải màu xám. Chiếc áo len cổ chữ V mỏng, để lộ một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, với vài chiếc cúc không được cài.

Thật lạ khi thấy một người cẩn thận như anh lại ăn mặc có phần lỏng lẻo như vậy. Một chuyện thật hiếm gặp.

Anh là kiểu người, dù ác quỷ đến đâu, sáng Chủ nhật vẫn cùng gia đình đi lễ nhà thờ. Cho phép kẻ như anh bước vào thánh đường của Chúa, điều đó chứng tỏ Chúa không tồn tại, hoặc nếu có, Ngài cũng đứng về phía những kẻ giàu có.

Có lẽ đối với anh, nhà thờ chỉ là nơi để giao lưu xã hội. Sau đó, trước bữa trưa, anh sẽ trở về và dành cả buổi chiều cuối tuần với Grace như một người chồng hoàn hảo.

Khi anh đã chỉnh xong cổ áo, cô quay người lại. Vừa định bước đi, anh đã giữ cô lại. Anh bật cười khẽ và vuốt nhẹ tóc cô.

"Trông như thể chúng ta vừa trốn hẹn hò trong đống lá cây ấy nhỉ."

Anh đưa cho cô một chiếc lá vàng, với đầu lá nhuốm chút sắc đỏ.

Nó rơi từ đâu vậy? Cái cây này là cây gì nhỉ?

Cô nhận lấy chiếc lá và ngước lên nhìn cây cao bên kia tường. Ngay lúc đó, cô cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh chạm vào lưng mình. Anh kéo cô vào lòng và bắt đầu xoa bụng cô.

Bụng cô đã khá lớn. Thường ngày, cô mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, nên không ai để ý, nhưng khi cô kéo căng vạt áo, điều đó rất rõ ràng.

Anh luôn chạm vào bụng cô mỗi khi có cơ hội. Càng ngày, bụng cô càng lớn, nỗi đau cũng lớn dần, nhưng cô không từ chối bàn tay của anh.

Dạo gần đây, có vẻ cô đã đóng vai kẻ cam chịu rất giỏi, đến mức anh thay đổi. Đã lâu lắm rồi anh không chơi đùa tàn nhẫn với cô. Thậm chí, anh đã không đòi hỏi thân xác cô trong nhiều tháng liền. Giống như anh thực sự quan tâm đến sức khỏe của cô và đứa trẻ.

Thật nực cười khi nói ra, nhưng anh trở nên dịu dàng đến mức khó tin.

Thậm chí, anh còn không cằn nhằn khi cô bị cơn thèm ăn hành hạ và liên tục ăn vặt trên giường vào ban đêm.

Đúng là kỳ lạ, đặc biệt với người có tính ưa sạch sẽ như anh.

Và điều kỳ lạ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Hôm qua, bác sĩ đã đến kiểm tra định kỳ. Bác sĩ nói rằng giờ cô đã bước vào giai đoạn ổn định, nên việc tắm nắng và đi dạo thường xuyên sẽ rất tốt. Cô đã nghĩ anh sẽ bỏ qua lời khuyên này, nhưng anh lại thực sự đưa cô ra ngoài dạo chơi.

Phải, cứ từ từ hạ thấp sự đề phòng của anh. Cô sẽ lợi dụng sự lơ là đó mà đột phá vào.

Cô sẽ chiếm lấy một chỗ thật lớn trong trái tim anh. Khi cô biến mất, chỗ đó sẽ trống rỗng. Và vết thương đó sẽ khiến anh chảy máu suốt đời.

"Em đang nghĩ gì thế?"

Anh đột nhiên thì thầm vào tai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Cầu Xin Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook