Chương 179:
Libenia, 리베냐
30/09/2024
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
Đôi mắt xanh thẫm, ánh lên chút màu xanh lục nhạt, khẽ hỏi như vậy. Ellie tròn xoe đôi mắt ngước lên một cách hờ hững rồi ngay lập tức lại tập trung vào việc mút chiếc bánh scone mà cô bé đang cầm trên tay.
“Ha, thật là…”
Grace nghẹn lời nhưng lại bật cười.
“Con sợ thang máy mà chẳng hề sợ tiếng súng sao?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Ellie không có chút dấu hiệu nào là đã khóc hay hoảng sợ. Trong khi mẹ bé con đang bôn ba khắp nơi trên con tàu lớn này, hết chiến đấu lại đến chạy trốn, thì cô con gái lại yên bình thưởng thức bữa ăn của mình. Điều đó vừa làm Grace cảm thấy buồn cười vừa khiến cô thấy tự hào.
“Ha… Con thật là…”
Không biết Ellie giống ai nữa. Trong lúc lo lắng nhất, tiếng cười của Grace lại không ngừng bật ra.
Ellie đã đưa mẩu bánh scone nhỏ chỉ bằng đốt ngón tay vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Grace dùng khăn yếm lau sạch miệng và tay Ellie đầy vụn bánh và nước dãi, rồi lục lọi trong túi của mình.
Cô rút một chiếc kim băng lớn thường dùng để gài tã cho Ellie, nhanh chóng mở chiếc còng trên cổ tay phải của mình ra, rồi nhìn trộm về phía cửa xuất cảnh. Người đàn ông khi nãy đã biến mất. Có thể hắn đã lên tàu để báo cho Winston rằng cô đã trốn thoát ra ngoài bến tàu.
Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc. Grace đội lại chiếc mũ mà cô đang cầm.
Cô nhanh chóng len lỏi giữa những chiếc xe, tiến đến chiếc cuối cùng. Grace ẩn mình giữa những thùng phuy và đống dây thừng khổng lồ xếp dọc theo bức tường nhà kho, cẩn thận quan sát lối thoát.
Phía trước là cổng có bảo vệ đứng gác. Từ nhà kho đến cổng chỉ có vài chiếc xe tải, không gian quá trống trải. Nếu cô chạy qua đó, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Vả lại…”
Grace nhìn xuống bàn chân mình, một bên vẫn còn đi giày. Với dáng vẻ khả nghi này, cô sẽ bị bảo vệ phát hiện ngay lập tức. Ngay cả khi qua được cổng, cô cũng sẽ bị bắt lại chẳng bao lâu sau.
“Phải làm sao đây…”
Khi quay đầu lại để kiểm tra tình hình, khóe môi Grace khẽ nhếch lên.
---
Leon gõ nhẹ ngón tay lên lan can, lẩm bẩm chửi thề trong miệng.
Quản lý tàu nhất quyết không chịu đóng tất cả các cửa ra vào để tiếp tục quá trình lên tàu, khiến Leon phải trực tiếp ra mặt. Chỉ đến khi Leon lên tiếng, quản lý mới chịu nghe lời.
Anh cầu mong rằng Grace chưa kịp trốn thoát trong lúc anh đi đến phần đuôi tàu để kiểm tra. Khi anh bước đến gần chiếc sedan đen đỗ trên bến tàu, ánh mắt của anh gặp ánh mắt của một người phụ nữ.
Khoảnh khắc đó, Leon như hóa đá, không thể cử động hay thậm chí hít thở.
Phải chăng cảm giác lên một con tàu sắp chìm là như thế này? Không, có lẽ nếu con tàu chìm ngay bây giờ, anh sẽ cảm thấy vui sướng. Vì như vậy, anh sẽ thoát khỏi cái bẫy này và có thể đuổi theo Grace.
Trong cơn tuyệt vọng, Leon đưa mắt nhìn đám đông giữa bến tàu. Chết tiệt thật. Anh không thể nhận ra những tên lính cải trang đang ẩn mình trong đám đông.
Khi Leon quay lại nhìn thẳng, Grace vẫn đang mỉm cười, như thể đọc được sự bối rối trên khuôn mặt anh.
Ngay lúc cô mở cửa ghế lái với ánh mắt thách thức, Leon nắm chặt thứ mà anh đang giữ trong tay và giơ nó lên cao như một sợi dây cuối cùng để bám víu.
Grace khẽ nhìn đôi giày của Leon và nhếch môi. Khi cô đưa tay ra như muốn anh đưa giày cho mình, Leon lại cong một ngón tay ra hiệu rằng cô phải tự đến lấy, đồng thời nhếch mép cười. Anh chỉ hy vọng từ chỗ của Grace, cô không nhìn thấy khóe miệng anh đang run lên.
Grace khẽ nhún vai, như thể không còn cách nào khác, rồi lùi lại một bước. Việc mong đợi cô không lên xe ngay chỉ là một sự ngây thơ của anh. Grace nhẹ nhàng nâng váy lên bằng cả hai tay, đặt chân trái về phía sau và cúi đầu một cách tao nhã.
Như thể cô đang chào tạm biệt một quý tộc.
Ngay khi ngón tay mà Leon vừa lắc lư một cách trơ trẽn bắt đầu run rẩy, đứa bé trong lòng Grace đột nhiên vung tay lên. Grace giật mình suýt nữa thì bị đánh trúng mặt, làm cô loạng choạng đứng dậy, còn Leon thì bật cười.
Câu hỏi đứa bé giống ai đã có câu trả lời. Mặc dù chưa từng gặp nó, nhưng chỉ cần nhìn cú đấm kia, anh cũng biết rõ.
Giống hệt mẹ nó.
Ngay lúc anh vừa nghĩ đến điều đó, đứa bé giật mạnh mũ ra khỏi đầu mình. Tia nắng gay gắt giữa trưa chiếu sáng mái tóc lấp lánh của đứa bé, và Leon ngừng cười.
[Đứa bé giống mình. Không, là giống cả hai chúng ta.]
Khi tận mắt thấy bằng chứng không thể chối cãi, cảm xúc dâng trào trong anh không thể diễn tả thành lời.
Không thể để mất họ được.
Nụ cười đầy phấn khích nhanh chóng biến mất, khuôn mặt Leon cứng lại với quyết tâm sắt đá. Anh nhìn quanh và mắt anh lóe sáng. Leon chạy về phía cuối boong tàu, giật lấy chiếc loa từ tay một thủy thủ và hét lớn về phía cổng bến tàu.
“Đóng cổng ngay!”
Chết tiệt, không phải lúc để đùa với cô. Grace nhanh chóng tháo tấm chăn quấn quanh Ellie ra, đặt cô bé nằm ở ghế phụ và xoay công tắc dưới bảng điều khiển. Sau đó, cô thả phanh tay bên trái và nhanh chóng điều chỉnh các cần điều khiển bên vô-lăng, rồi lao về phía đầu xe.
“Mục tiêu đang chiếm đoạt xe và tìm cách tẩu thoát qua cổng hàng hóa. Chặn lại ngay!”
Vừa lúc Leon hét lên, những người lính dưới quyền Winston đã bắt đầu đổ dồn về phía xe của Grace.
“Khốn kiếp…”
Grace giật lấy cái móc dưới đèn pha và quay mạnh chiếc cần khởi động nằm giữa phía dưới đầu xe. Sau đó, cô quay trở lại ghế lái và xoay ngược công tắc, ngay khi bọn lính của Winston đang băng qua đám đông để lao về phía cô.
“Lại đây là tôi bắn đấy!”
Cô rút súng từ túi ra và bắn lên trời, đồng thời chửi bới điên cuồng.
“Cái xe cổ lỗ sĩ chết tiệt này!”
Nhưng cô chọn chiếc xe cũ kỹ phức tạp này vì nó có thể khởi động mà không cần chìa khóa.
Grace vừa giương súng đe dọa bọn lính vừa vội vã kéo mạnh cần khởi động. Cuối cùng, động cơ cũng nổ lạch cạch và xe bắt đầu chuyển động. Cô lùi dần về ghế lái trong khi tay vẫn giương súng, chuẩn bị lái xe đi.
[Nếu bị bắt, mình sẽ không còn là Grace nữa, mà sẽ trở thành kẻ ngu ngốc nhất lịch sử mất thôi.] Cô nhìn mấy tên lính đang bắt đầu nổ máy xe của chúng, rồi nghiến răng đạp mạnh chân ga.
“Chết tiệt…”
Leon cũng nghiến răng, đứng trên boong tàu. Ngay từ khi Grace cố khởi động xe, anh đã rút khẩu súng lục và nhắm thẳng vào động cơ, nhưng không thể bóp cò. Ánh mắt anh lúc này chỉ nhìn vào đứa bé đang nằm vật vã trên ghế phụ.
Khi chiếc xe bắt đầu lùi lại, Leon buộc phải hạ súng xuống. Anh nhét khẩu súng đã ướt đẫm mồ hôi trở lại bao, rồi giật lấy loa một lần nữa.
“Cổng! Tôi bảo đóng cổng ngay cơ mà!”
Từ xa, một người bảo vệ đang cố đẩy cánh cổng sắt lớn. Nhưng cổng mới chỉ đóng được một nửa. Với tốc độ này, Grace thừa sức vượt qua khoảng trống đó.
“Chặn xe lại ngay!”
Với lệnh cấm nổ súng hoặc sử dụng bạo lực, những gì bọn lính có thể làm là rất hạn chế. Chiến thuật duy nhất của họ là dồn cô vào chân tường và hy vọng cô sẽ tự đầu hàng khi hết đạn.
Ngay khi Leon ra lệnh cho lính của mình chặn cổng, Grace đã quay đầu xe và phóng thẳng về phía cổng. Rồi cô làm một việc không ai ngờ tới.
Cô thò đầu ra ngoài cửa sổ, hôn lên ngón tay và gửi nụ hôn đó về phía Leon.
“Ha…”
Trong khoảnh khắc nghẹn lời, chiếc xe của Grace tăng tốc lao thẳng về phía cổng.
“Tránh ra! Dừng lại đi, dừng ngay!”
Grace hét lên với người bảo vệ đang cố đóng cổng, thậm chí còn bóp còi inh ỏi. Nhưng tên bảo vệ vẫn không chịu nghe cho đến khi thấy khẩu súng trên tay cô đang tiến gần. Hoảng sợ, hắn nhảy ra và chạy thoát.
Lái xe qua cánh cổng đang đóng một nửa dễ hơn cả việc giật đồ ăn từ tay Ellie. Mặc dù bọn lính của Winston vẫn đang đuổi theo, nhưng Grace nhanh chóng vòng xe qua các con đường ngoằn ngoèo của bến cảng, khiến chúng mất dấu.
“Ellie, nhìn mẹ này. Lái xe phải thế này. Mẹ giỏi không?”
Grace nhìn xuống đứa bé đang tựa vào đùi cô, nghịch ngợm. Chiếc tất đã bị lột ra và vứt dưới sàn, còn Ellie đang mút mấy ngón chân của mình. Grace khẽ cười, vuốt mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời của Ellie, nhưng đôi mắt cô đột ngột hẹp lại.
“Ellie, con…”
“Heh, ư….”
“Mũ đâu rồi?”
“Kyah-!”
“Ôi trời…”
Tiếng cười của hai mẹ con vang lên trong chiếc xe khi họ vượt qua bến cảng và tiến vào thành phố.
Đôi mắt xanh thẫm, ánh lên chút màu xanh lục nhạt, khẽ hỏi như vậy. Ellie tròn xoe đôi mắt ngước lên một cách hờ hững rồi ngay lập tức lại tập trung vào việc mút chiếc bánh scone mà cô bé đang cầm trên tay.
“Ha, thật là…”
Grace nghẹn lời nhưng lại bật cười.
“Con sợ thang máy mà chẳng hề sợ tiếng súng sao?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Ellie không có chút dấu hiệu nào là đã khóc hay hoảng sợ. Trong khi mẹ bé con đang bôn ba khắp nơi trên con tàu lớn này, hết chiến đấu lại đến chạy trốn, thì cô con gái lại yên bình thưởng thức bữa ăn của mình. Điều đó vừa làm Grace cảm thấy buồn cười vừa khiến cô thấy tự hào.
“Ha… Con thật là…”
Không biết Ellie giống ai nữa. Trong lúc lo lắng nhất, tiếng cười của Grace lại không ngừng bật ra.
Ellie đã đưa mẩu bánh scone nhỏ chỉ bằng đốt ngón tay vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Grace dùng khăn yếm lau sạch miệng và tay Ellie đầy vụn bánh và nước dãi, rồi lục lọi trong túi của mình.
Cô rút một chiếc kim băng lớn thường dùng để gài tã cho Ellie, nhanh chóng mở chiếc còng trên cổ tay phải của mình ra, rồi nhìn trộm về phía cửa xuất cảnh. Người đàn ông khi nãy đã biến mất. Có thể hắn đã lên tàu để báo cho Winston rằng cô đã trốn thoát ra ngoài bến tàu.
Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc. Grace đội lại chiếc mũ mà cô đang cầm.
Cô nhanh chóng len lỏi giữa những chiếc xe, tiến đến chiếc cuối cùng. Grace ẩn mình giữa những thùng phuy và đống dây thừng khổng lồ xếp dọc theo bức tường nhà kho, cẩn thận quan sát lối thoát.
Phía trước là cổng có bảo vệ đứng gác. Từ nhà kho đến cổng chỉ có vài chiếc xe tải, không gian quá trống trải. Nếu cô chạy qua đó, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Vả lại…”
Grace nhìn xuống bàn chân mình, một bên vẫn còn đi giày. Với dáng vẻ khả nghi này, cô sẽ bị bảo vệ phát hiện ngay lập tức. Ngay cả khi qua được cổng, cô cũng sẽ bị bắt lại chẳng bao lâu sau.
“Phải làm sao đây…”
Khi quay đầu lại để kiểm tra tình hình, khóe môi Grace khẽ nhếch lên.
---
Leon gõ nhẹ ngón tay lên lan can, lẩm bẩm chửi thề trong miệng.
Quản lý tàu nhất quyết không chịu đóng tất cả các cửa ra vào để tiếp tục quá trình lên tàu, khiến Leon phải trực tiếp ra mặt. Chỉ đến khi Leon lên tiếng, quản lý mới chịu nghe lời.
Anh cầu mong rằng Grace chưa kịp trốn thoát trong lúc anh đi đến phần đuôi tàu để kiểm tra. Khi anh bước đến gần chiếc sedan đen đỗ trên bến tàu, ánh mắt của anh gặp ánh mắt của một người phụ nữ.
Khoảnh khắc đó, Leon như hóa đá, không thể cử động hay thậm chí hít thở.
Phải chăng cảm giác lên một con tàu sắp chìm là như thế này? Không, có lẽ nếu con tàu chìm ngay bây giờ, anh sẽ cảm thấy vui sướng. Vì như vậy, anh sẽ thoát khỏi cái bẫy này và có thể đuổi theo Grace.
Trong cơn tuyệt vọng, Leon đưa mắt nhìn đám đông giữa bến tàu. Chết tiệt thật. Anh không thể nhận ra những tên lính cải trang đang ẩn mình trong đám đông.
Khi Leon quay lại nhìn thẳng, Grace vẫn đang mỉm cười, như thể đọc được sự bối rối trên khuôn mặt anh.
Ngay lúc cô mở cửa ghế lái với ánh mắt thách thức, Leon nắm chặt thứ mà anh đang giữ trong tay và giơ nó lên cao như một sợi dây cuối cùng để bám víu.
Grace khẽ nhìn đôi giày của Leon và nhếch môi. Khi cô đưa tay ra như muốn anh đưa giày cho mình, Leon lại cong một ngón tay ra hiệu rằng cô phải tự đến lấy, đồng thời nhếch mép cười. Anh chỉ hy vọng từ chỗ của Grace, cô không nhìn thấy khóe miệng anh đang run lên.
Grace khẽ nhún vai, như thể không còn cách nào khác, rồi lùi lại một bước. Việc mong đợi cô không lên xe ngay chỉ là một sự ngây thơ của anh. Grace nhẹ nhàng nâng váy lên bằng cả hai tay, đặt chân trái về phía sau và cúi đầu một cách tao nhã.
Như thể cô đang chào tạm biệt một quý tộc.
Ngay khi ngón tay mà Leon vừa lắc lư một cách trơ trẽn bắt đầu run rẩy, đứa bé trong lòng Grace đột nhiên vung tay lên. Grace giật mình suýt nữa thì bị đánh trúng mặt, làm cô loạng choạng đứng dậy, còn Leon thì bật cười.
Câu hỏi đứa bé giống ai đã có câu trả lời. Mặc dù chưa từng gặp nó, nhưng chỉ cần nhìn cú đấm kia, anh cũng biết rõ.
Giống hệt mẹ nó.
Ngay lúc anh vừa nghĩ đến điều đó, đứa bé giật mạnh mũ ra khỏi đầu mình. Tia nắng gay gắt giữa trưa chiếu sáng mái tóc lấp lánh của đứa bé, và Leon ngừng cười.
[Đứa bé giống mình. Không, là giống cả hai chúng ta.]
Khi tận mắt thấy bằng chứng không thể chối cãi, cảm xúc dâng trào trong anh không thể diễn tả thành lời.
Không thể để mất họ được.
Nụ cười đầy phấn khích nhanh chóng biến mất, khuôn mặt Leon cứng lại với quyết tâm sắt đá. Anh nhìn quanh và mắt anh lóe sáng. Leon chạy về phía cuối boong tàu, giật lấy chiếc loa từ tay một thủy thủ và hét lớn về phía cổng bến tàu.
“Đóng cổng ngay!”
Chết tiệt, không phải lúc để đùa với cô. Grace nhanh chóng tháo tấm chăn quấn quanh Ellie ra, đặt cô bé nằm ở ghế phụ và xoay công tắc dưới bảng điều khiển. Sau đó, cô thả phanh tay bên trái và nhanh chóng điều chỉnh các cần điều khiển bên vô-lăng, rồi lao về phía đầu xe.
“Mục tiêu đang chiếm đoạt xe và tìm cách tẩu thoát qua cổng hàng hóa. Chặn lại ngay!”
Vừa lúc Leon hét lên, những người lính dưới quyền Winston đã bắt đầu đổ dồn về phía xe của Grace.
“Khốn kiếp…”
Grace giật lấy cái móc dưới đèn pha và quay mạnh chiếc cần khởi động nằm giữa phía dưới đầu xe. Sau đó, cô quay trở lại ghế lái và xoay ngược công tắc, ngay khi bọn lính của Winston đang băng qua đám đông để lao về phía cô.
“Lại đây là tôi bắn đấy!”
Cô rút súng từ túi ra và bắn lên trời, đồng thời chửi bới điên cuồng.
“Cái xe cổ lỗ sĩ chết tiệt này!”
Nhưng cô chọn chiếc xe cũ kỹ phức tạp này vì nó có thể khởi động mà không cần chìa khóa.
Grace vừa giương súng đe dọa bọn lính vừa vội vã kéo mạnh cần khởi động. Cuối cùng, động cơ cũng nổ lạch cạch và xe bắt đầu chuyển động. Cô lùi dần về ghế lái trong khi tay vẫn giương súng, chuẩn bị lái xe đi.
[Nếu bị bắt, mình sẽ không còn là Grace nữa, mà sẽ trở thành kẻ ngu ngốc nhất lịch sử mất thôi.] Cô nhìn mấy tên lính đang bắt đầu nổ máy xe của chúng, rồi nghiến răng đạp mạnh chân ga.
“Chết tiệt…”
Leon cũng nghiến răng, đứng trên boong tàu. Ngay từ khi Grace cố khởi động xe, anh đã rút khẩu súng lục và nhắm thẳng vào động cơ, nhưng không thể bóp cò. Ánh mắt anh lúc này chỉ nhìn vào đứa bé đang nằm vật vã trên ghế phụ.
Khi chiếc xe bắt đầu lùi lại, Leon buộc phải hạ súng xuống. Anh nhét khẩu súng đã ướt đẫm mồ hôi trở lại bao, rồi giật lấy loa một lần nữa.
“Cổng! Tôi bảo đóng cổng ngay cơ mà!”
Từ xa, một người bảo vệ đang cố đẩy cánh cổng sắt lớn. Nhưng cổng mới chỉ đóng được một nửa. Với tốc độ này, Grace thừa sức vượt qua khoảng trống đó.
“Chặn xe lại ngay!”
Với lệnh cấm nổ súng hoặc sử dụng bạo lực, những gì bọn lính có thể làm là rất hạn chế. Chiến thuật duy nhất của họ là dồn cô vào chân tường và hy vọng cô sẽ tự đầu hàng khi hết đạn.
Ngay khi Leon ra lệnh cho lính của mình chặn cổng, Grace đã quay đầu xe và phóng thẳng về phía cổng. Rồi cô làm một việc không ai ngờ tới.
Cô thò đầu ra ngoài cửa sổ, hôn lên ngón tay và gửi nụ hôn đó về phía Leon.
“Ha…”
Trong khoảnh khắc nghẹn lời, chiếc xe của Grace tăng tốc lao thẳng về phía cổng.
“Tránh ra! Dừng lại đi, dừng ngay!”
Grace hét lên với người bảo vệ đang cố đóng cổng, thậm chí còn bóp còi inh ỏi. Nhưng tên bảo vệ vẫn không chịu nghe cho đến khi thấy khẩu súng trên tay cô đang tiến gần. Hoảng sợ, hắn nhảy ra và chạy thoát.
Lái xe qua cánh cổng đang đóng một nửa dễ hơn cả việc giật đồ ăn từ tay Ellie. Mặc dù bọn lính của Winston vẫn đang đuổi theo, nhưng Grace nhanh chóng vòng xe qua các con đường ngoằn ngoèo của bến cảng, khiến chúng mất dấu.
“Ellie, nhìn mẹ này. Lái xe phải thế này. Mẹ giỏi không?”
Grace nhìn xuống đứa bé đang tựa vào đùi cô, nghịch ngợm. Chiếc tất đã bị lột ra và vứt dưới sàn, còn Ellie đang mút mấy ngón chân của mình. Grace khẽ cười, vuốt mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời của Ellie, nhưng đôi mắt cô đột ngột hẹp lại.
“Ellie, con…”
“Heh, ư….”
“Mũ đâu rồi?”
“Kyah-!”
“Ôi trời…”
Tiếng cười của hai mẹ con vang lên trong chiếc xe khi họ vượt qua bến cảng và tiến vào thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.