Chương 125: H
Libenia, 리베냐
20/09/2024
"Có lẽ cũng ghét nhiều như thích."
"Thà làm người bị ghét còn hơn chẳng là gì cả."
Grace cố tỏ ra khiêu khích để che giấu sự dao động của mình, và có vẻ điều đó đã thành công khi hắn không đào sâu thêm. Ngay lúc hắn quay trở lại quyển sách, cái cảm giác khó chịu trong bụng lại bắt đầu.
"Vừa mới cử động đấy. Anh thử cảm nhận xem."
Grace kéo tay hắn và đặt lên chỗ mà cô cảm thấy đứa trẻ cử động.
"Ừm... Thật kỳ lạ."
"Anh có cảm nhận được không?"
"Không."
"Thế cái gì kỳ lạ..."
"Ta cứ tưởng em buồn cả ngày nay vì đứa trẻ."
Grace nín thở trong giây lát. Cô đã cố tỏ ra bình thường cả ngày, như không có chuyện gì. Thế mà người đàn ông nhạy bén này không chỉ nhìn thấu tâm trạng của cô, mà còn đoán đúng cả lý do khiến cô buồn.
"Sao anh biết?"
Cô chọn cách thừa nhận ngay. Phủ nhận những lời đã bị vạch trần sẽ chỉ là hành động ngốc nghếch.
"Ta đã dành cả năm nay để phân tích em mà."
Grace cố gượng cười trước câu nói có phần rùng rợn nhưng hắn lại nói như thể đùa giỡn. Sự tự tin của cô dường như phát huy hiệu quả khi hắn cúi xuống và đặt môi lên môi cô. Không chỉ trao hắn nụ hôn, cô còn dùng lưỡi mình để trêu đùa, hòng che giấu cảm xúc thật.
Sau đó, cô cọ má vào cổ hắn, giống như một người tình nũng nịu, và thủ thỉ:
"Chỉ là... bây giờ em cảm nhận được đứa trẻ, nên thấy thực tế hơn. Không biết phải nuôi dạy nó thế nào, cảm thấy mơ hồ quá."
Cô pha trộn cảm xúc thật với một lý do giả tạo. Trước khi hắn đào sâu hơn, cô đã chuyển trọng tâm câu chuyện sang hắn.
"Anh không thấy mơ hồ sao?"
Hắn không ngần ngại lắc đầu.
"Không cần phải lo."
Grace nhớ lại vài tháng trước, khi hắn từng nhắc đến chủ đề này lần đầu.
"Ta là người luôn chịu trách nhiệm cho những việc mình làm. Không giống em, chỉ biết chạy trốn sau khi đã làm sai."
Ngày đầu tiên hắn nhắc đến chuyện này, giọng hắn sắc bén như lưỡi dao. Nhưng bây giờ, hắn dịu dàng đến mức Grace có cảm giác như khoảnh khắc đó chỉ là một giấc mơ. Hắn dịu dàng không kém gì cậu bé trên bãi biển Abington ngày ấy.
Em đang làm rất tốt.
Grace ngước lên và múc một thìa kem parfait, đưa cho hắn. Không chút do dự, hắn nhận lấy rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ vai cô lộ ra trên mặt nước.
Bàn tay trái của hắn, vẫn còn ướt, vuốt ve từ vai xuống khuỷu tay của cô, rồi lau khô tay trên chiếc khăn đặt trên khay. Sau đó, hắn lại tiếp tục đọc sách.
"Ư...ưm..."
Grace khẽ cựa mình, nhìn Winston. Dù cô có tỏ ra khó chịu đến mức nào, hắn vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách.
Người đàn ông này, trên mặt nước thì lịch lãm là thế, nhưng dưới nước lại thô tục không kém.
Lớp bọt dày như mây rung chuyển mạnh. Đó là do hắn quấn hai chân quanh cô, khiến cô phải dang chân ra. Bàn tay phải của hắn, ban đầu vuốt ve cái bụng một cách đứng đắn, giờ lại đi xuống phía dưới, trở nên khiếm nhã hơn.
Gần đây, hắn bắt đầu giải tỏa dần dần những ham muốn bị kìm nén bấy lâu. Và Leon Winston đã thay đổi, không chỉ ngoài giường mà cả trên giường.
Trong khoảnh khắc say đắm dưới bàn tay nhẹ nhàng ấy, khi cảm giác như cả cơ thể mình tan chảy, hắn bất ngờ hỏi:
"Ta có một điều muốn hỏi."
"Hả... gì cơ?"
“Ngày đó tại sao lại dùng bồn tắm của ta?”
Khi người đàn ông nhắc đến ngày hôm đó, tất cả những gì xảy ra trong phòng tắm đó hiện lên sống động như một cuốn phim.
“Ta nghĩ có phải là một mưu kế không, nhưng hóa ra không phải. Em thường làm những việc không có lý do. Thực sự là người phụ nữ khó hiểu nhất trên thế giới…”
Người đàn ông dừng lại một chút rồi kết thúc câu. Rốt cuộc thì hắn đã định gọi cô là gì?
“Tôi biết mình không dễ dàng chút nào.”
Vừa mới châm chọc, bàn tay của người đàn ông đã lẩn vào giữa hai chân cô, trở nên càng thêm tinh ranh. Grace hơi thở gấp gáp và tiếp tục nói.
“Nhưng trong những vấn đề khó khăn, đôi khi đáp án đơn giản nhất lại là đúng.”
“Vậy, đáp án là gì?”
Khi Grace vòng vo, người đàn ông thúc giục bằng giọng điệu hết kiên nhẫn.
“Anh biết không? Trong phòng tắm của người hầu, nước nóng không chảy ra tốt lắm. Tôi chỉ không muốn bị dội nước lạnh như đá thôi.”
“Lý do chỉ có vậy à? Thực sự là quá đáng.”
“Ngày đó tôi nghĩ anh sẽ không về.”
“Thực sự là sơ sài. Thực ra vì sự sơ sài như thế mà cuối cùng em mới bị bắt.”
“Việc bị phát hiện…huh… không phải lỗi của tôi.”
“À, đúng rồi. Ai là người đã đặt Fred hay gì đó dưới quyền của anh cùng với tôi?”
Lại một sự đùa cợt.
“Haa, anh đang hy vọng tôi sẽ rời đi khi nghĩ về Jimmy sao?”
Người đàn ông thường xuyên cấy vào đầu cô những suy nghĩ xấu về Jimmy, giờ đây cuối cùng đã im lặng. Tay của hắn, vốn đã ra ngoài nước, giờ nâng cằm của Grace lên, khiến cô phải ngửa đầu ra sau.
Trong tầm nhìn mờ dần, người đàn ông chăm chăm nhìn cô. Dường như hắn muốn cô nhận ra rõ ràng ai đang làm cô rơi vào sự khoái cảm. Những lời Grace đã nói rõ ràng không thể rời khỏi tâm trí hắn.
Khi cô giả vờ cười với vẻ hài lòng, giờ đây mặt cô nhăn nhó.
“Aah!”
Khi cơ thể vô thức cử động, một nhũ hoa hồng hồng bỗng nổi lên trên lớp bọt. Ngực cô đáng lẽ phải căng phồng giờ bị các ngón tay của hắn làm phẳng.
Hắn đã làm đau đớn những vùng nhạy cảm của cô bằng nhiều cách khác nhau, đặc biệt là trong thời gian gần đây.
“Huh!”
Tay khác dưới nước kích thích âm vật theo cùng một cách. Nước trong bồn bắt đầu tràn ra ngoài, và khi đầu gối hồng hồng nổi lên khỏi mặt nước rồi co lại, chúng mở rộng rồi lại bị kéo xuống nước.
Tay trái cầm ly parfait của Grace run rẩy. Cô nắm chặt cánh tay to lớn bị chìm dưới nước bằng tay phải của mình.
“Ưm, bác sĩ bảo không nên vận động mạnh…huh….không, nghe không?”
“Ta biết rằng chuyện này không thành vấn đề với em.”
Cánh tay bị giữ chặt căng thẳng không ngừng. Người đàn ông thì thầm vào tai Grace khi cô đã bị đẩy đến ranh giới của cực khoái.
“Ngày đó, em còn quyến rũ hơn cả quả cherry trên parfait này. Và giờ đây, cũng vậy, không có gì khiến ta thèm muốn hơn em.”
Khi vành tai bị hôn thô bạo, âm thanh rên rỉ thoát ra từ giữa đôi môi của Grace.
“Ngày đó, ta đã muốn liếm em nhiều đến mức nào?”
Hắn muốn liếm không chỉ vành tai, mà là những phần khác. Các ngón tay dưới nước lại đang xoa bóp mạnh mẽ nhũ hoa của cô.
“Ta đã tưởng tượng mỗi khi gặp Sally Bristol. Phần mềm mại và đầy đặn dưới chiếc áo hầu gái gọn gàng đó sẽ như thế nào.”
Grace bất chợt nhớ lại khi hắn cắn đầu ngực cô lúc còn là hầu gái. Dự cảm rằng hắn đang nghĩ những điều dơ bẩn không hề sai.
“Thế mà giờ đây, Sally Bristol ngồi khỏa thân trong bồn tắm của ta. Cảm giác như là quà Giáng sinh sớm vậy.”
“Huh….”
“Ts đã khó khăn thế nào để không thể ngay lập tức lấy ra và đùa giỡn với nó.”
Hắn đột nhiên rời khỏi việc kích thích ngực, đưa tay lướt xuống bụng to của cô.
“Ta đã nhịn không để có thể thưởng thức quà Giáng sinh này cho đến khi nó có thể sinh con.”
Khuôn mặt hắn hiện rõ một nụ cười thô tục. Grace gắng sức kiềm chế sự khao khát muốn đấm vào mặt hắn.
Đúng vậy, hiện tại hãy tận hưởng cảm giác chinh phục này. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải khóc khi nhớ lại ngày hôm nay, khi bị bỏ rơi một mình.
“Aah!”
“Ngày đó, ta đã tự hỏi cơ thể em sẽ nóng đến mức nào.”
Các ngón tay ngoài nước cuối cùng đã lấn vào trong.
“Bên trong em nóng hơn nước này.”
Lưng của cô dính vào ngực hắn, thở dốc đều đặn và tiếng nuốt nước bọt vang lên cực kỳ rõ ràng.
“Ta muốn đưa vào, ta không thể chịu đựng nổi.”
Người đàn ông thì thầm như một người đang bị siết cổ. Cơ thể hắn từ khi bắt đầu tắm đã đè nặng lên lưng Grace. Thực sự ngạc nhiên khi hắn vẫn còn đủ bình tĩnh để đọc sách với cơ thể đầy ham muốn này.
Grace theo sự chuyển động của tay hắn, cơ thể cô nhấp nhô, và phần cơ thể bị kẹp giữa hai cơ thể chà xát mạnh mẽ. Mỗi lần như vậy, hơi thở phả vào má và da chạm lưng đều nóng đến mức cảm giác như cơ thể cô đang bị nung nóng.
“…Hãy đưa vào đi.”
Khi cô thì thầm, pha lẫn hơi thở dốc, người đàn ông lại phát ra tiếng rên như đang bị siết cổ.
“Lúc đó, ta đã cố gắng không chạm vào em, nhưng giờ thì lại cầu xin để đưa vào.”
Không gì tốt hơn việc khiến người khác lầm tưởng bằng việc chủ động hòa vào cơ thể họ.
“Em yêu, sao lại thế này? Hử?”
“Anh đã làm tôi thành ra như vậy.”
Anh đã biến tôi thành một con người khốn khổ như thế này.
“Ưm… Xin hãy…”
Khi Grace cầu xin bên tai người đàn ông, hắn lại thì thầm với giọng đầy khao khát.
Hãy nhìn cho rõ. Em muốn anh. Em không thể sống thiếu anh. Em chỉ có anh. Đừng quên điều đó.
Những lời như thế. Grace muốn nói cho hắn những gì cô thực sự cảm thấy.
Tôi không muốn anh. Tuyệt đối không. Không bao giờ, không phải vậy.
Nhưng cơ thể lại phản ứng hoàn toàn khác.
Người đàn ông đẩy cô đến ranh giới của cực khoái rồi giữ chặt cô tại chỗ. Grace, mong muốn được rơi vào một thiên đường quên đi mọi thứ, đã cầu xin hắn.
Hãy để tôi đi. Thực sự muốn đi đâu? Nơi tôi cần đến không phải là thiên đường giả tạo đó mà là ngoài cái nhà tù ghê tởm này.
“Aah!”
Hắn cuối cùng đã đáp ứng yêu cầu của Grace sau khi cô kêu gào một hồi. Khi cơ thể cô cứng lại và run rẩy, ly parfait rơi khỏi tay.
"Thà làm người bị ghét còn hơn chẳng là gì cả."
Grace cố tỏ ra khiêu khích để che giấu sự dao động của mình, và có vẻ điều đó đã thành công khi hắn không đào sâu thêm. Ngay lúc hắn quay trở lại quyển sách, cái cảm giác khó chịu trong bụng lại bắt đầu.
"Vừa mới cử động đấy. Anh thử cảm nhận xem."
Grace kéo tay hắn và đặt lên chỗ mà cô cảm thấy đứa trẻ cử động.
"Ừm... Thật kỳ lạ."
"Anh có cảm nhận được không?"
"Không."
"Thế cái gì kỳ lạ..."
"Ta cứ tưởng em buồn cả ngày nay vì đứa trẻ."
Grace nín thở trong giây lát. Cô đã cố tỏ ra bình thường cả ngày, như không có chuyện gì. Thế mà người đàn ông nhạy bén này không chỉ nhìn thấu tâm trạng của cô, mà còn đoán đúng cả lý do khiến cô buồn.
"Sao anh biết?"
Cô chọn cách thừa nhận ngay. Phủ nhận những lời đã bị vạch trần sẽ chỉ là hành động ngốc nghếch.
"Ta đã dành cả năm nay để phân tích em mà."
Grace cố gượng cười trước câu nói có phần rùng rợn nhưng hắn lại nói như thể đùa giỡn. Sự tự tin của cô dường như phát huy hiệu quả khi hắn cúi xuống và đặt môi lên môi cô. Không chỉ trao hắn nụ hôn, cô còn dùng lưỡi mình để trêu đùa, hòng che giấu cảm xúc thật.
Sau đó, cô cọ má vào cổ hắn, giống như một người tình nũng nịu, và thủ thỉ:
"Chỉ là... bây giờ em cảm nhận được đứa trẻ, nên thấy thực tế hơn. Không biết phải nuôi dạy nó thế nào, cảm thấy mơ hồ quá."
Cô pha trộn cảm xúc thật với một lý do giả tạo. Trước khi hắn đào sâu hơn, cô đã chuyển trọng tâm câu chuyện sang hắn.
"Anh không thấy mơ hồ sao?"
Hắn không ngần ngại lắc đầu.
"Không cần phải lo."
Grace nhớ lại vài tháng trước, khi hắn từng nhắc đến chủ đề này lần đầu.
"Ta là người luôn chịu trách nhiệm cho những việc mình làm. Không giống em, chỉ biết chạy trốn sau khi đã làm sai."
Ngày đầu tiên hắn nhắc đến chuyện này, giọng hắn sắc bén như lưỡi dao. Nhưng bây giờ, hắn dịu dàng đến mức Grace có cảm giác như khoảnh khắc đó chỉ là một giấc mơ. Hắn dịu dàng không kém gì cậu bé trên bãi biển Abington ngày ấy.
Em đang làm rất tốt.
Grace ngước lên và múc một thìa kem parfait, đưa cho hắn. Không chút do dự, hắn nhận lấy rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ vai cô lộ ra trên mặt nước.
Bàn tay trái của hắn, vẫn còn ướt, vuốt ve từ vai xuống khuỷu tay của cô, rồi lau khô tay trên chiếc khăn đặt trên khay. Sau đó, hắn lại tiếp tục đọc sách.
"Ư...ưm..."
Grace khẽ cựa mình, nhìn Winston. Dù cô có tỏ ra khó chịu đến mức nào, hắn vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách.
Người đàn ông này, trên mặt nước thì lịch lãm là thế, nhưng dưới nước lại thô tục không kém.
Lớp bọt dày như mây rung chuyển mạnh. Đó là do hắn quấn hai chân quanh cô, khiến cô phải dang chân ra. Bàn tay phải của hắn, ban đầu vuốt ve cái bụng một cách đứng đắn, giờ lại đi xuống phía dưới, trở nên khiếm nhã hơn.
Gần đây, hắn bắt đầu giải tỏa dần dần những ham muốn bị kìm nén bấy lâu. Và Leon Winston đã thay đổi, không chỉ ngoài giường mà cả trên giường.
Trong khoảnh khắc say đắm dưới bàn tay nhẹ nhàng ấy, khi cảm giác như cả cơ thể mình tan chảy, hắn bất ngờ hỏi:
"Ta có một điều muốn hỏi."
"Hả... gì cơ?"
“Ngày đó tại sao lại dùng bồn tắm của ta?”
Khi người đàn ông nhắc đến ngày hôm đó, tất cả những gì xảy ra trong phòng tắm đó hiện lên sống động như một cuốn phim.
“Ta nghĩ có phải là một mưu kế không, nhưng hóa ra không phải. Em thường làm những việc không có lý do. Thực sự là người phụ nữ khó hiểu nhất trên thế giới…”
Người đàn ông dừng lại một chút rồi kết thúc câu. Rốt cuộc thì hắn đã định gọi cô là gì?
“Tôi biết mình không dễ dàng chút nào.”
Vừa mới châm chọc, bàn tay của người đàn ông đã lẩn vào giữa hai chân cô, trở nên càng thêm tinh ranh. Grace hơi thở gấp gáp và tiếp tục nói.
“Nhưng trong những vấn đề khó khăn, đôi khi đáp án đơn giản nhất lại là đúng.”
“Vậy, đáp án là gì?”
Khi Grace vòng vo, người đàn ông thúc giục bằng giọng điệu hết kiên nhẫn.
“Anh biết không? Trong phòng tắm của người hầu, nước nóng không chảy ra tốt lắm. Tôi chỉ không muốn bị dội nước lạnh như đá thôi.”
“Lý do chỉ có vậy à? Thực sự là quá đáng.”
“Ngày đó tôi nghĩ anh sẽ không về.”
“Thực sự là sơ sài. Thực ra vì sự sơ sài như thế mà cuối cùng em mới bị bắt.”
“Việc bị phát hiện…huh… không phải lỗi của tôi.”
“À, đúng rồi. Ai là người đã đặt Fred hay gì đó dưới quyền của anh cùng với tôi?”
Lại một sự đùa cợt.
“Haa, anh đang hy vọng tôi sẽ rời đi khi nghĩ về Jimmy sao?”
Người đàn ông thường xuyên cấy vào đầu cô những suy nghĩ xấu về Jimmy, giờ đây cuối cùng đã im lặng. Tay của hắn, vốn đã ra ngoài nước, giờ nâng cằm của Grace lên, khiến cô phải ngửa đầu ra sau.
Trong tầm nhìn mờ dần, người đàn ông chăm chăm nhìn cô. Dường như hắn muốn cô nhận ra rõ ràng ai đang làm cô rơi vào sự khoái cảm. Những lời Grace đã nói rõ ràng không thể rời khỏi tâm trí hắn.
Khi cô giả vờ cười với vẻ hài lòng, giờ đây mặt cô nhăn nhó.
“Aah!”
Khi cơ thể vô thức cử động, một nhũ hoa hồng hồng bỗng nổi lên trên lớp bọt. Ngực cô đáng lẽ phải căng phồng giờ bị các ngón tay của hắn làm phẳng.
Hắn đã làm đau đớn những vùng nhạy cảm của cô bằng nhiều cách khác nhau, đặc biệt là trong thời gian gần đây.
“Huh!”
Tay khác dưới nước kích thích âm vật theo cùng một cách. Nước trong bồn bắt đầu tràn ra ngoài, và khi đầu gối hồng hồng nổi lên khỏi mặt nước rồi co lại, chúng mở rộng rồi lại bị kéo xuống nước.
Tay trái cầm ly parfait của Grace run rẩy. Cô nắm chặt cánh tay to lớn bị chìm dưới nước bằng tay phải của mình.
“Ưm, bác sĩ bảo không nên vận động mạnh…huh….không, nghe không?”
“Ta biết rằng chuyện này không thành vấn đề với em.”
Cánh tay bị giữ chặt căng thẳng không ngừng. Người đàn ông thì thầm vào tai Grace khi cô đã bị đẩy đến ranh giới của cực khoái.
“Ngày đó, em còn quyến rũ hơn cả quả cherry trên parfait này. Và giờ đây, cũng vậy, không có gì khiến ta thèm muốn hơn em.”
Khi vành tai bị hôn thô bạo, âm thanh rên rỉ thoát ra từ giữa đôi môi của Grace.
“Ngày đó, ta đã muốn liếm em nhiều đến mức nào?”
Hắn muốn liếm không chỉ vành tai, mà là những phần khác. Các ngón tay dưới nước lại đang xoa bóp mạnh mẽ nhũ hoa của cô.
“Ta đã tưởng tượng mỗi khi gặp Sally Bristol. Phần mềm mại và đầy đặn dưới chiếc áo hầu gái gọn gàng đó sẽ như thế nào.”
Grace bất chợt nhớ lại khi hắn cắn đầu ngực cô lúc còn là hầu gái. Dự cảm rằng hắn đang nghĩ những điều dơ bẩn không hề sai.
“Thế mà giờ đây, Sally Bristol ngồi khỏa thân trong bồn tắm của ta. Cảm giác như là quà Giáng sinh sớm vậy.”
“Huh….”
“Ts đã khó khăn thế nào để không thể ngay lập tức lấy ra và đùa giỡn với nó.”
Hắn đột nhiên rời khỏi việc kích thích ngực, đưa tay lướt xuống bụng to của cô.
“Ta đã nhịn không để có thể thưởng thức quà Giáng sinh này cho đến khi nó có thể sinh con.”
Khuôn mặt hắn hiện rõ một nụ cười thô tục. Grace gắng sức kiềm chế sự khao khát muốn đấm vào mặt hắn.
Đúng vậy, hiện tại hãy tận hưởng cảm giác chinh phục này. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh phải khóc khi nhớ lại ngày hôm nay, khi bị bỏ rơi một mình.
“Aah!”
“Ngày đó, ta đã tự hỏi cơ thể em sẽ nóng đến mức nào.”
Các ngón tay ngoài nước cuối cùng đã lấn vào trong.
“Bên trong em nóng hơn nước này.”
Lưng của cô dính vào ngực hắn, thở dốc đều đặn và tiếng nuốt nước bọt vang lên cực kỳ rõ ràng.
“Ta muốn đưa vào, ta không thể chịu đựng nổi.”
Người đàn ông thì thầm như một người đang bị siết cổ. Cơ thể hắn từ khi bắt đầu tắm đã đè nặng lên lưng Grace. Thực sự ngạc nhiên khi hắn vẫn còn đủ bình tĩnh để đọc sách với cơ thể đầy ham muốn này.
Grace theo sự chuyển động của tay hắn, cơ thể cô nhấp nhô, và phần cơ thể bị kẹp giữa hai cơ thể chà xát mạnh mẽ. Mỗi lần như vậy, hơi thở phả vào má và da chạm lưng đều nóng đến mức cảm giác như cơ thể cô đang bị nung nóng.
“…Hãy đưa vào đi.”
Khi cô thì thầm, pha lẫn hơi thở dốc, người đàn ông lại phát ra tiếng rên như đang bị siết cổ.
“Lúc đó, ta đã cố gắng không chạm vào em, nhưng giờ thì lại cầu xin để đưa vào.”
Không gì tốt hơn việc khiến người khác lầm tưởng bằng việc chủ động hòa vào cơ thể họ.
“Em yêu, sao lại thế này? Hử?”
“Anh đã làm tôi thành ra như vậy.”
Anh đã biến tôi thành một con người khốn khổ như thế này.
“Ưm… Xin hãy…”
Khi Grace cầu xin bên tai người đàn ông, hắn lại thì thầm với giọng đầy khao khát.
Hãy nhìn cho rõ. Em muốn anh. Em không thể sống thiếu anh. Em chỉ có anh. Đừng quên điều đó.
Những lời như thế. Grace muốn nói cho hắn những gì cô thực sự cảm thấy.
Tôi không muốn anh. Tuyệt đối không. Không bao giờ, không phải vậy.
Nhưng cơ thể lại phản ứng hoàn toàn khác.
Người đàn ông đẩy cô đến ranh giới của cực khoái rồi giữ chặt cô tại chỗ. Grace, mong muốn được rơi vào một thiên đường quên đi mọi thứ, đã cầu xin hắn.
Hãy để tôi đi. Thực sự muốn đi đâu? Nơi tôi cần đến không phải là thiên đường giả tạo đó mà là ngoài cái nhà tù ghê tởm này.
“Aah!”
Hắn cuối cùng đã đáp ứng yêu cầu của Grace sau khi cô kêu gào một hồi. Khi cơ thể cô cứng lại và run rẩy, ly parfait rơi khỏi tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.