Hãy Cho Anh Thấy Màu Của Bầu Trời
Chương 9: Cuộc Trò Chuyện Bên Hoa Dã Quỳ (2)
Sakura Sammon
03/02/2016
Màn hình laptop đột nhiên đen thui, dãy ký tự lạ nhảy loạn xạ vô cùng nhức mắt. Phương nhàn nhạt liếc nhìn, ngón tay tùy tiện thực hiện vài thao tác, màn hình lập tức trở lại bình thường.
Ba phút sau, màn hình lại trở nên đen ngòm, Phương vẫn như cũ, bình thản nhấn nút.
Ba phút…
Rồi ba phút nữa…
Rồi lại ba phút nữa nữa…
Rốt cuộc, cô không giữ nổi bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình, sắc mặt u ám vô cùng khó coi:
-Williams, cậu đang chọc tức tôi đấy à?
Cậu thiếu niên trước mắt tựa như trẻ con, ngoẹo đầu ngây thơ nhìn cô:
-Williams là ai vậy?
-Là cậu!- Phương thiếu kiên nhẫn chỉ cây bút trong tay về phía cậu nhóc.
Kevin khanh khách cười:
-Kevin không phải Williams, Kevin là Kevin. Mọi người đều gọi Kevin như thế.- Như nhớ tới điều gì, cậu nhóc xụ mặt- Mọi người còn gọi Kevin là “kẻ ngu”, nhưng Kevin không thích bị gọi như thế. Kevin là Kevin.
Phương nhíu mày, đáy lòng khẽ thở dài một tiếng. Cho dù là đứa ngốc thì vẫn có suy nghĩ tình cảm của riêng mình, bị mọi người xung quanh coi thường như thế, hẳn cậu ta cảm thấy rất tổn thương.
Bất quá, điều đó không có nghĩa cậu ta được phép xâm nhập vào máy tính của cô!
Nghĩ tới đây, đôi mắt màu lam trong suốt lộ ra cảm xúc không vui nhìn Kevin:
-Sao cậu xâm nhập vào máy tính của tôi?
-Mẹ Kevin nói…- Cậu nhóc ngây thơ mỉm cười- Bất cứ khi nào gặp được người giỏi hơn mình, nhất định phải thử sức.
-Sao không thử với Nicole ấy? Cậu ấy giỏi hơn tôi nhiều.- Ngón tay Phương lướt trên bàn phím, thuận tay ngăn chặn lần “thử sức” thứ n của Kevin. Thấy vẻ mặt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh của cậu ta, cô nhắc nhở- Là cô bạn tóc đen ấy.
Kevin “à” một tiếng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn:
-Ngạo Quân bảo tớ rồi. Hệ thống bảo mật của cậu ấy rất lợi hại, tớ chỉ lấy được dữ liệu IRC.
Ngón tay mảnh khảnh của cô hơi cứng lại. Phương ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn cậu nhóc trước mặt, đầu óc lại liên tưởng tới nụ cười ấm áp dịu dàng của em trai.
Khẩu phật tâm xà, cô chẳng xa lạ gì tính cách của thằng nhóc này. Ngàn vạn lần đừng để bộ mặt tốt đẹp kia của nó lừa đảo, bằng không, có bị nó lợi dụng đến chết chắc vẫn cảm thấy vui lòng. Đáng thương cho cậu nhóc Kevin này, bị em trai cô nhờ lấy cắp thông tin của Nicole mà chẳng hề hay biết.
Rốt cuộc đứa nào nói chị em Lâm gia cô là cặp thiên thần? Nhìn cho rõ, đây chính là mặc đồ thiên thần mà cánh ác quỷ lủng lẳng sau lưng a.
Còn thằng nhóc Kevin Williams này…
Mười ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím, tiết tấu nhịp nhàng tự như đang khiêu vũ. Kevin ngốc lăng nhìn cô, đáy lòng xuất hiện tia ngưỡng mộ. Tốc độ này ngay cả cậu cũng thua kém rất xa.
Động tác trên tay Phương cuối cùng cũng dừng lại, giọng nữ trầm thấp nhẹ nhàng vang lên:
-Kevin Williams, mười bốn tuổi, khoa Kỹ thuật… Ủa, cậu yêu thích Công nghệ thông tin, sao lại chọn khoa Kỹ thuật?
-Mẹ Kevin cũng khuyên nên chọn khoa Công nghệ thông tin, nhưng nếu chỉ biết về Máy tính thì không đủ. Kevin không muốn bị coi là ngốc!
Tầm mắt cô chậm rãi lướt qua thông tin về gia tộc Williams. Một gia tộc có nguồn gốc hắc đạo, từ vài thế hệ trước đã chuyển sang lĩnh vực kinh doanh công nghệ, gột sạch cái bóng trong quá khứ. Tuy phần mềm của gia tộc này không đứng nhất, nhưng đảm bảo tám, chín phần “món đồ” của gia tộc này độc bá Châu Mĩ. Mới đây nhất, bọn họ còn cho ra đời Pháo binh Cố định Tự điều khiển có khả năng tự cải tiến, hiện làm xôn xao quân đội các nước.
Rất rõ ràng, chỉ có ở khoa Kỹ thuật, cậu nhóc này mới tiếp quản được gia tộc.
Ai bảo Kevin Williams là ngốc? Cô cảm thấy, tuy có vài phần vấn đề, nhưng bản năng của thằng nhóc này chưa ngày nào biến mất. Vậy nên mới nói, khát vọng phát triển tri thức luôn tồn tại trong mỗi con người.
Cô ngẩng đầu lần nữa, nhíu mày quan sát cậu ta. Khó mà tin nổi thằng nhóc này lớn hơn cô, nhất là cái bộ dáng so với cô còn ngốc nghếch thuần khiết đáng yêu hơn.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, Kevin không nhịn được âm thầm nuốt nước bọt. Dễ thương quá đi mất! Hai mắt tròn tròn màu lam, vẻ mặt bình thản mà ngây ngô, càng nhìn càng giống Alice của cậu.
Mang theo laptop ngồi xuống bên cạnh cô, cặp mắt màu lá ngây ngốc nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo như thiên thần gần ngay trước mắt. Lúc chuyển qua màn hình còn chưa tắt, Kevin kinh ngạc mở to mắt:
-Cậu… cậu hack hệ thống máy chủ của học viện?
Phương im lặng không đáp. Dù sao vào máy chủ của học viện cũng rất nguy hiểm, bị bảo vệ an ninh mạng phát hiện là toi. Sớm đã được lĩnh giáo sự điên rồ của dân cuồng máy tính qua Nicole, cô không muốn cho thằng nhóc này ảo tưởng thử sức với cái trò điên đó.
Còn đang phân vân chưa biết nên nói gì, Kevin đã hưng phấn khoa chân múa tay chặn họng:
-Tuyệt quá! Lúc trước Kevin thử làm rồi, ai dè bị bảo vệ an ninh mạng của học viện tóm được, bị rượt chạy quanh khối Trung học cơ sở, rồi còn… (lược bỏ 3000 từ bạo lực cấm trẻ em).
Phương trợn mắt, âm thầm lau mồ hôi. Thằng nhóc này không ngốc, chỉ điên thôi. Điên đến mức đỉnh cao nhân loại rồi.
Cậu nhóc phấn khích quá độ, cả cơ thể dán chặt vào người cô, hai mắt sáng như sao toét miệng cười nhìn chằm chằm màn hình laptop, bộ dáng chỉ hận không thể lập tức cướp lấy đem ra nghiên cứu.
Sau lưng bọn họ, bóng áo đen hiện ra, vô thanh vô tức đạp lên cỏ non đi tới.
Tai Phương hơi động, tròng mắt màu lam lóe lên tia sáng.
Người đó càng lúc càng tới gần, hơi hơi hé môi, không tiếng động nâng chân lên…
…
Bốp
-Ai ui!
Kevin mếu máo ôm đầu, nước mắt lưng tròng rúc vào lòng cô òa khóc:
-Đau quá a! Ô ô ô...
Cô không nói gì, khóe mắt lơ đãng liếc bộ mặt đen thui như đít nồi của người nào đó.
Nick nghiến răng nghiến lợi nhìn tên nhóc to xác đang ăn vạ. Có cần chọn đúng vị trí như vậy không? Bộ không khóc cách bình thường được chắc? Đáng ghét, dám tranh thủ chui vào lòng Phương ăn vạ!
Nghĩ tới đây, độ cong trên khóe miệng Nick càng ngày càng lạnh. Đưa tay túm Kevin khóc lóc ầm ĩ đá ra xa, cậu cười nhạt:
-Bạn học Kevin, sao cậu cứ xáp lại gần cô ấy vậy?
-Nick?- Xoa xoa cái mông đáng thương và cả cái đầu bị đá u một cục, Kevin chu môi tỏ vẻ uất ức- Sao cậu đạp Kevin?
-Cậu lại gần người của tôi!- Hắc khí bắt đầu tỏa ra rồi.
Kevin không hề hay biết, vẫn cứng đầu đối miệng:
-Phương đang chỉ Kevin vi tính!
-Cũng không cần ngồi gần đến thế!- Nick cười âm trầm.
-Ngồi gần nhìn mới rõ!- Kevin quật cường phản bác lại.
Ở bên cạnh, đầu cô hiện lên vài cái vạch đen. Cô có thể gào lên với bọn họ: “Lời của hai người chẳng có cái nào đúng sự thật cả!!!!” không? Có thể không!!!?!?!?!
Nick lại cười, nụ cười khiến Kevin không rét mà run, nhưng chỉ trong chốc lát đã thu lại dáng vẻ ấy, nhanh đến mức khiến Kevin không tin nổi vào mắt mình.
Dáng người cao ráo như bóng ma tiến đến, mới giây trước còn cách cậu nhóc một đoạn, giây sau đã không tiếng động đứng trước mặt Kevin, động tác như điện xẹt giật cái laptop trên tay.
-A?- Kevin trợn to mắt nhìn bảo bối yêu quý của mình bị cướp, mà ngay lúc ấy, Phương cũng chuyển sự chú ý sang hai cậu thiếu niên.
Nhìn cái laptop trong tay, Nick mỉm cười:
-Vậy chỉ cần không có máy tính là xong.
Nói rồi, bèn dùng lực ném laptop đi.
Phương và Kevin đồng thời mở to mắt nhìn chuyện mới xảy ra, đại não không cách nào xử lý thông tin mới tiếp nhận.
Ngược lại, Nick mỉm cười phủi phủi tay:
-Chà, có vẻ bay rất xa.
1…
2…
3…
…Quạ quạ quạ…( con quạ: Ta chỉ bay qua thui, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi :))) )
-Aaaaaaaaaa!!!!!!! Bảo bối của Kevinnnnn!!!!!- Từ khu vực của học sinh nhận thư mời, tiếng hét “tê tâm liệt phế” khiến chim chóc quanh vùng hốt hoảng bỏ chạy, cửa kính cách đó không xa còn rất khoa trương xuất hiện vết nứt.
Trông bộ dáng Kevin cuống cuồng đuổi theo máy tính, Phương nhíu mày trầm giọng:
-Cậu chơi ác quá!- Với mấy người như Kevin, máy tính nếu không phải người yêu thì cũng là bảo bối trân quý nhất. Cô nhớ, có đợt cô và Nicole bị chặn đường trêu ghẹo, một tên trong số đó khiến máy tính của Nicole rơi xuống đất. Rồi sau đó… Không có sau đó. ._.
Thấy cô đứng lên, mắt lam nhìn theo hướng Kevin rời đi, Nick mím môi, bàn tay dùng lực kéo cô ngồi xuống, bản thân cũng thập phần tự nhiên gối đầu lên đùi cô.
Cậu nhíu mày, khuôn mặt ác ma thoáng qua biểu cảm không vui, còn có… hờn dỗi!?
-Lo lắng cái gì? Bên đó đang tập trung cánh hoa rụng khắp cả học viện, máy tính của tên nhóc đó cũng chỉ rơi vào đống cánh hoa thôi.
Lạy trời, cô muốn dành cho tên khùng này một ánh mắt khinh bỉ a! Cô sợ Kevin hỏng máy lại tìm Nick xả thịt lột da, nuốt gan uống máu như Nicole từng làm đấy!
Nhíu nhíu mày, cảm nhận nhận ngón tay mảnh khảnh siết chặt cổ tay mình, Phương tìm cách rút ra lại khiến Nick nắm chặt hơn. Nhất thời, cô sinh ra cảm giác ghét bỏ với cơ thể hiện tại. Cô đúng là điển hình của mẫu “búp bê nhà kính”, ngay cả trình độ mỏng manh yếu ớt cũng vượt quá người thường.
Biết cô loay hoay tìm cách thoát ra, Nick bĩu môi:
-Tránh làm gì? Cậu thuộc về tớ, tay cậu cũng thuộc về tớ!
Thuộc thuộc cái đầu cậu ấy! Phương trợn trắng mắt khinh thường, tay không tiếng động với cái bút đặt ở bên cạnh.
-A!- Ngay sau đó, tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang vọng.
(Các học viên nhìn nhau: Sao hôm nay khu của học sinh nhận thư mời có vẻ thảm khốc thế?)
Nick vừa xoa tay vừa bật cười nhìn cô:
-Nổi giận làm gì? Tớ chỉ nói sự thật thôi mà.
-Tôi không có!- Cô thu lại cây bút, cánh môi cong lên thành nụ cười dịu dàng- Chỉ là thấy con muỗi nên lỡ tay.
Lạy trời, tìm khắc học viện cũng chẳng thấy con muỗi nào đâu!
Nhìn Nick muốn cười không được mà khóc cũng chẳng xong, cô hài lòng nhướn mày. Thật tốt, tên nhóc kiêu ngạo này nên cho ăn đòn nhiều chút.
-Sao cậu làm phiền tôi suốt thế?- Hơi nhướn mày, cô muốn hỏi thăm câu này từ lâu lắm rồi.
-Vì cậu rất thuần khiết, trong suốt như bầu trời mùa hạ vậy.
Trong suốt? Thuần khiết? Cô mỉm cười, đáy lòng thầm cười nhạo. Quả nhiên, dù sao vẫn chỉ là trẻ con.
Ngón tay cô lơ đãng sờ sờ khuôn mặt mình, như có như không mỉm cười.
-Bởi khuôn mặt này sao?
Chẳng thể phủ nhận, diện mạo cô rất thuần khiết thiện lương, nhìn đi nhìn lại, thế nào cũng là một đứa trẻ tốt đẹp vô hại. Khuôn mặt này giúp ích cô rất lớn. Ai mà tin được, đứa trẻ khuôn mặt thánh thiện kia chính là kẻ ra tay giết mình?
-Không!- Ngoài dự đoán của cô, Nick lắc đầu- Ánh mắt của cậu rất tĩnh, tĩnh đến mức che phủ mọi cảm xúc, cuối cùng hóa thành trong suốt như bầu trời. Hơn hết…- Ngón tay cậu đan xen suối tóc, cảm giác mềm mại khiến Nick vô cùng yêu thích- Trực giác của tớ bảo vậy!
-Hả?- Cô ngớ người- Vậy tại sao cho rằng tôi thuộc về cậu?
-Trực giác!- Nick nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng cô hơi co quắp. Cô muốn chọc cho cậu ta một nhát nữa rồi.
-Vậy trực giác của cậu có cho cậu biết, tôi ghét nhất những kẻ tự cho mình là đúng không?
Nick im lặng, bất ngờ đưa hai tay lên giữ khuôn mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt cậu. Phương kinh ngạc. Thì ra con người cũng có đôi mắt đẹp đến thế sao? Âm u sâu thẳm không thấy đáy, tựa như màn đêm bao phủ lấy vạn vật trong đôi mắt ấy, nhưng lại mang theo sự cố chấp bảo vệ thứ mình yêu thích nhất của trẻ con. Nếu phải đánh giá, từ đẹp không đủ hình dung con mắt này, nhưng cô quả thật không tìm được từ ngữ nào khác.
Hay nói đúng hơn, là một vẻ đẹp phi ngôn từ.
Nick mỉm cười:
-Trực giác cho tớ biết điều tớ muốn làm, còn chính tớ sẽ biến trực giác của mình thành hiện thực. Ngốc nghếch, tớ không để cậu thoát đâu.
Gió lay động cánh hoa dã quỳ vàng ươm, thoảng đưa mùi thơm ngan ngát lan tỏa khắp không gian.
Đứng dưới nắng mặt trời, “bóng tối” kiêu ngạo mang vẻ đẹp kiêu ngạo không nói thành lời.
Rất lâu về sau, Phương cũng không cách nào quên được khoảnh khắc này.
______________________
Cách đó không xa, Kevin mếu máo nhìn laptop của mình nằm giữa đống cánh hoa sặc sỡ, bản thân lại không cách nào lên trên đó lấy lại.
Vò đầu bứt tai, lần đầu tiên gương mặt non nớt uất nghẹn đến như vậy.
-Nick đáng ghét, tôi ghét cậu!!!!!!!
Ba phút sau, màn hình lại trở nên đen ngòm, Phương vẫn như cũ, bình thản nhấn nút.
Ba phút…
Rồi ba phút nữa…
Rồi lại ba phút nữa nữa…
Rốt cuộc, cô không giữ nổi bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình, sắc mặt u ám vô cùng khó coi:
-Williams, cậu đang chọc tức tôi đấy à?
Cậu thiếu niên trước mắt tựa như trẻ con, ngoẹo đầu ngây thơ nhìn cô:
-Williams là ai vậy?
-Là cậu!- Phương thiếu kiên nhẫn chỉ cây bút trong tay về phía cậu nhóc.
Kevin khanh khách cười:
-Kevin không phải Williams, Kevin là Kevin. Mọi người đều gọi Kevin như thế.- Như nhớ tới điều gì, cậu nhóc xụ mặt- Mọi người còn gọi Kevin là “kẻ ngu”, nhưng Kevin không thích bị gọi như thế. Kevin là Kevin.
Phương nhíu mày, đáy lòng khẽ thở dài một tiếng. Cho dù là đứa ngốc thì vẫn có suy nghĩ tình cảm của riêng mình, bị mọi người xung quanh coi thường như thế, hẳn cậu ta cảm thấy rất tổn thương.
Bất quá, điều đó không có nghĩa cậu ta được phép xâm nhập vào máy tính của cô!
Nghĩ tới đây, đôi mắt màu lam trong suốt lộ ra cảm xúc không vui nhìn Kevin:
-Sao cậu xâm nhập vào máy tính của tôi?
-Mẹ Kevin nói…- Cậu nhóc ngây thơ mỉm cười- Bất cứ khi nào gặp được người giỏi hơn mình, nhất định phải thử sức.
-Sao không thử với Nicole ấy? Cậu ấy giỏi hơn tôi nhiều.- Ngón tay Phương lướt trên bàn phím, thuận tay ngăn chặn lần “thử sức” thứ n của Kevin. Thấy vẻ mặt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh của cậu ta, cô nhắc nhở- Là cô bạn tóc đen ấy.
Kevin “à” một tiếng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn:
-Ngạo Quân bảo tớ rồi. Hệ thống bảo mật của cậu ấy rất lợi hại, tớ chỉ lấy được dữ liệu IRC.
Ngón tay mảnh khảnh của cô hơi cứng lại. Phương ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn cậu nhóc trước mặt, đầu óc lại liên tưởng tới nụ cười ấm áp dịu dàng của em trai.
Khẩu phật tâm xà, cô chẳng xa lạ gì tính cách của thằng nhóc này. Ngàn vạn lần đừng để bộ mặt tốt đẹp kia của nó lừa đảo, bằng không, có bị nó lợi dụng đến chết chắc vẫn cảm thấy vui lòng. Đáng thương cho cậu nhóc Kevin này, bị em trai cô nhờ lấy cắp thông tin của Nicole mà chẳng hề hay biết.
Rốt cuộc đứa nào nói chị em Lâm gia cô là cặp thiên thần? Nhìn cho rõ, đây chính là mặc đồ thiên thần mà cánh ác quỷ lủng lẳng sau lưng a.
Còn thằng nhóc Kevin Williams này…
Mười ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím, tiết tấu nhịp nhàng tự như đang khiêu vũ. Kevin ngốc lăng nhìn cô, đáy lòng xuất hiện tia ngưỡng mộ. Tốc độ này ngay cả cậu cũng thua kém rất xa.
Động tác trên tay Phương cuối cùng cũng dừng lại, giọng nữ trầm thấp nhẹ nhàng vang lên:
-Kevin Williams, mười bốn tuổi, khoa Kỹ thuật… Ủa, cậu yêu thích Công nghệ thông tin, sao lại chọn khoa Kỹ thuật?
-Mẹ Kevin cũng khuyên nên chọn khoa Công nghệ thông tin, nhưng nếu chỉ biết về Máy tính thì không đủ. Kevin không muốn bị coi là ngốc!
Tầm mắt cô chậm rãi lướt qua thông tin về gia tộc Williams. Một gia tộc có nguồn gốc hắc đạo, từ vài thế hệ trước đã chuyển sang lĩnh vực kinh doanh công nghệ, gột sạch cái bóng trong quá khứ. Tuy phần mềm của gia tộc này không đứng nhất, nhưng đảm bảo tám, chín phần “món đồ” của gia tộc này độc bá Châu Mĩ. Mới đây nhất, bọn họ còn cho ra đời Pháo binh Cố định Tự điều khiển có khả năng tự cải tiến, hiện làm xôn xao quân đội các nước.
Rất rõ ràng, chỉ có ở khoa Kỹ thuật, cậu nhóc này mới tiếp quản được gia tộc.
Ai bảo Kevin Williams là ngốc? Cô cảm thấy, tuy có vài phần vấn đề, nhưng bản năng của thằng nhóc này chưa ngày nào biến mất. Vậy nên mới nói, khát vọng phát triển tri thức luôn tồn tại trong mỗi con người.
Cô ngẩng đầu lần nữa, nhíu mày quan sát cậu ta. Khó mà tin nổi thằng nhóc này lớn hơn cô, nhất là cái bộ dáng so với cô còn ngốc nghếch thuần khiết đáng yêu hơn.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, Kevin không nhịn được âm thầm nuốt nước bọt. Dễ thương quá đi mất! Hai mắt tròn tròn màu lam, vẻ mặt bình thản mà ngây ngô, càng nhìn càng giống Alice của cậu.
Mang theo laptop ngồi xuống bên cạnh cô, cặp mắt màu lá ngây ngốc nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo như thiên thần gần ngay trước mắt. Lúc chuyển qua màn hình còn chưa tắt, Kevin kinh ngạc mở to mắt:
-Cậu… cậu hack hệ thống máy chủ của học viện?
Phương im lặng không đáp. Dù sao vào máy chủ của học viện cũng rất nguy hiểm, bị bảo vệ an ninh mạng phát hiện là toi. Sớm đã được lĩnh giáo sự điên rồ của dân cuồng máy tính qua Nicole, cô không muốn cho thằng nhóc này ảo tưởng thử sức với cái trò điên đó.
Còn đang phân vân chưa biết nên nói gì, Kevin đã hưng phấn khoa chân múa tay chặn họng:
-Tuyệt quá! Lúc trước Kevin thử làm rồi, ai dè bị bảo vệ an ninh mạng của học viện tóm được, bị rượt chạy quanh khối Trung học cơ sở, rồi còn… (lược bỏ 3000 từ bạo lực cấm trẻ em).
Phương trợn mắt, âm thầm lau mồ hôi. Thằng nhóc này không ngốc, chỉ điên thôi. Điên đến mức đỉnh cao nhân loại rồi.
Cậu nhóc phấn khích quá độ, cả cơ thể dán chặt vào người cô, hai mắt sáng như sao toét miệng cười nhìn chằm chằm màn hình laptop, bộ dáng chỉ hận không thể lập tức cướp lấy đem ra nghiên cứu.
Sau lưng bọn họ, bóng áo đen hiện ra, vô thanh vô tức đạp lên cỏ non đi tới.
Tai Phương hơi động, tròng mắt màu lam lóe lên tia sáng.
Người đó càng lúc càng tới gần, hơi hơi hé môi, không tiếng động nâng chân lên…
…
Bốp
-Ai ui!
Kevin mếu máo ôm đầu, nước mắt lưng tròng rúc vào lòng cô òa khóc:
-Đau quá a! Ô ô ô...
Cô không nói gì, khóe mắt lơ đãng liếc bộ mặt đen thui như đít nồi của người nào đó.
Nick nghiến răng nghiến lợi nhìn tên nhóc to xác đang ăn vạ. Có cần chọn đúng vị trí như vậy không? Bộ không khóc cách bình thường được chắc? Đáng ghét, dám tranh thủ chui vào lòng Phương ăn vạ!
Nghĩ tới đây, độ cong trên khóe miệng Nick càng ngày càng lạnh. Đưa tay túm Kevin khóc lóc ầm ĩ đá ra xa, cậu cười nhạt:
-Bạn học Kevin, sao cậu cứ xáp lại gần cô ấy vậy?
-Nick?- Xoa xoa cái mông đáng thương và cả cái đầu bị đá u một cục, Kevin chu môi tỏ vẻ uất ức- Sao cậu đạp Kevin?
-Cậu lại gần người của tôi!- Hắc khí bắt đầu tỏa ra rồi.
Kevin không hề hay biết, vẫn cứng đầu đối miệng:
-Phương đang chỉ Kevin vi tính!
-Cũng không cần ngồi gần đến thế!- Nick cười âm trầm.
-Ngồi gần nhìn mới rõ!- Kevin quật cường phản bác lại.
Ở bên cạnh, đầu cô hiện lên vài cái vạch đen. Cô có thể gào lên với bọn họ: “Lời của hai người chẳng có cái nào đúng sự thật cả!!!!” không? Có thể không!!!?!?!?!
Nick lại cười, nụ cười khiến Kevin không rét mà run, nhưng chỉ trong chốc lát đã thu lại dáng vẻ ấy, nhanh đến mức khiến Kevin không tin nổi vào mắt mình.
Dáng người cao ráo như bóng ma tiến đến, mới giây trước còn cách cậu nhóc một đoạn, giây sau đã không tiếng động đứng trước mặt Kevin, động tác như điện xẹt giật cái laptop trên tay.
-A?- Kevin trợn to mắt nhìn bảo bối yêu quý của mình bị cướp, mà ngay lúc ấy, Phương cũng chuyển sự chú ý sang hai cậu thiếu niên.
Nhìn cái laptop trong tay, Nick mỉm cười:
-Vậy chỉ cần không có máy tính là xong.
Nói rồi, bèn dùng lực ném laptop đi.
Phương và Kevin đồng thời mở to mắt nhìn chuyện mới xảy ra, đại não không cách nào xử lý thông tin mới tiếp nhận.
Ngược lại, Nick mỉm cười phủi phủi tay:
-Chà, có vẻ bay rất xa.
1…
2…
3…
…Quạ quạ quạ…( con quạ: Ta chỉ bay qua thui, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi :))) )
-Aaaaaaaaaa!!!!!!! Bảo bối của Kevinnnnn!!!!!- Từ khu vực của học sinh nhận thư mời, tiếng hét “tê tâm liệt phế” khiến chim chóc quanh vùng hốt hoảng bỏ chạy, cửa kính cách đó không xa còn rất khoa trương xuất hiện vết nứt.
Trông bộ dáng Kevin cuống cuồng đuổi theo máy tính, Phương nhíu mày trầm giọng:
-Cậu chơi ác quá!- Với mấy người như Kevin, máy tính nếu không phải người yêu thì cũng là bảo bối trân quý nhất. Cô nhớ, có đợt cô và Nicole bị chặn đường trêu ghẹo, một tên trong số đó khiến máy tính của Nicole rơi xuống đất. Rồi sau đó… Không có sau đó. ._.
Thấy cô đứng lên, mắt lam nhìn theo hướng Kevin rời đi, Nick mím môi, bàn tay dùng lực kéo cô ngồi xuống, bản thân cũng thập phần tự nhiên gối đầu lên đùi cô.
Cậu nhíu mày, khuôn mặt ác ma thoáng qua biểu cảm không vui, còn có… hờn dỗi!?
-Lo lắng cái gì? Bên đó đang tập trung cánh hoa rụng khắp cả học viện, máy tính của tên nhóc đó cũng chỉ rơi vào đống cánh hoa thôi.
Lạy trời, cô muốn dành cho tên khùng này một ánh mắt khinh bỉ a! Cô sợ Kevin hỏng máy lại tìm Nick xả thịt lột da, nuốt gan uống máu như Nicole từng làm đấy!
Nhíu nhíu mày, cảm nhận nhận ngón tay mảnh khảnh siết chặt cổ tay mình, Phương tìm cách rút ra lại khiến Nick nắm chặt hơn. Nhất thời, cô sinh ra cảm giác ghét bỏ với cơ thể hiện tại. Cô đúng là điển hình của mẫu “búp bê nhà kính”, ngay cả trình độ mỏng manh yếu ớt cũng vượt quá người thường.
Biết cô loay hoay tìm cách thoát ra, Nick bĩu môi:
-Tránh làm gì? Cậu thuộc về tớ, tay cậu cũng thuộc về tớ!
Thuộc thuộc cái đầu cậu ấy! Phương trợn trắng mắt khinh thường, tay không tiếng động với cái bút đặt ở bên cạnh.
-A!- Ngay sau đó, tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang vọng.
(Các học viên nhìn nhau: Sao hôm nay khu của học sinh nhận thư mời có vẻ thảm khốc thế?)
Nick vừa xoa tay vừa bật cười nhìn cô:
-Nổi giận làm gì? Tớ chỉ nói sự thật thôi mà.
-Tôi không có!- Cô thu lại cây bút, cánh môi cong lên thành nụ cười dịu dàng- Chỉ là thấy con muỗi nên lỡ tay.
Lạy trời, tìm khắc học viện cũng chẳng thấy con muỗi nào đâu!
Nhìn Nick muốn cười không được mà khóc cũng chẳng xong, cô hài lòng nhướn mày. Thật tốt, tên nhóc kiêu ngạo này nên cho ăn đòn nhiều chút.
-Sao cậu làm phiền tôi suốt thế?- Hơi nhướn mày, cô muốn hỏi thăm câu này từ lâu lắm rồi.
-Vì cậu rất thuần khiết, trong suốt như bầu trời mùa hạ vậy.
Trong suốt? Thuần khiết? Cô mỉm cười, đáy lòng thầm cười nhạo. Quả nhiên, dù sao vẫn chỉ là trẻ con.
Ngón tay cô lơ đãng sờ sờ khuôn mặt mình, như có như không mỉm cười.
-Bởi khuôn mặt này sao?
Chẳng thể phủ nhận, diện mạo cô rất thuần khiết thiện lương, nhìn đi nhìn lại, thế nào cũng là một đứa trẻ tốt đẹp vô hại. Khuôn mặt này giúp ích cô rất lớn. Ai mà tin được, đứa trẻ khuôn mặt thánh thiện kia chính là kẻ ra tay giết mình?
-Không!- Ngoài dự đoán của cô, Nick lắc đầu- Ánh mắt của cậu rất tĩnh, tĩnh đến mức che phủ mọi cảm xúc, cuối cùng hóa thành trong suốt như bầu trời. Hơn hết…- Ngón tay cậu đan xen suối tóc, cảm giác mềm mại khiến Nick vô cùng yêu thích- Trực giác của tớ bảo vậy!
-Hả?- Cô ngớ người- Vậy tại sao cho rằng tôi thuộc về cậu?
-Trực giác!- Nick nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng cô hơi co quắp. Cô muốn chọc cho cậu ta một nhát nữa rồi.
-Vậy trực giác của cậu có cho cậu biết, tôi ghét nhất những kẻ tự cho mình là đúng không?
Nick im lặng, bất ngờ đưa hai tay lên giữ khuôn mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt cậu. Phương kinh ngạc. Thì ra con người cũng có đôi mắt đẹp đến thế sao? Âm u sâu thẳm không thấy đáy, tựa như màn đêm bao phủ lấy vạn vật trong đôi mắt ấy, nhưng lại mang theo sự cố chấp bảo vệ thứ mình yêu thích nhất của trẻ con. Nếu phải đánh giá, từ đẹp không đủ hình dung con mắt này, nhưng cô quả thật không tìm được từ ngữ nào khác.
Hay nói đúng hơn, là một vẻ đẹp phi ngôn từ.
Nick mỉm cười:
-Trực giác cho tớ biết điều tớ muốn làm, còn chính tớ sẽ biến trực giác của mình thành hiện thực. Ngốc nghếch, tớ không để cậu thoát đâu.
Gió lay động cánh hoa dã quỳ vàng ươm, thoảng đưa mùi thơm ngan ngát lan tỏa khắp không gian.
Đứng dưới nắng mặt trời, “bóng tối” kiêu ngạo mang vẻ đẹp kiêu ngạo không nói thành lời.
Rất lâu về sau, Phương cũng không cách nào quên được khoảnh khắc này.
______________________
Cách đó không xa, Kevin mếu máo nhìn laptop của mình nằm giữa đống cánh hoa sặc sỡ, bản thân lại không cách nào lên trên đó lấy lại.
Vò đầu bứt tai, lần đầu tiên gương mặt non nớt uất nghẹn đến như vậy.
-Nick đáng ghét, tôi ghét cậu!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.