Chương 12: Câu nào là thật, câu nào là giả
Hà Thị Kiều Anh
19/06/2021
Thịnh đã đưa Dương về nhà. Thịnh từ từ dìu Dương lên xe ngồi. Bước vào trong xe cậu ngồi xuống, nhìn ra cửa kính. Nhớ lại cảnh anh chơt Yona lúc nãy. Tim cậu chợt nhỏi lên một
cái. Nước mắt tự nhiên rơi, cậu nhở tháng ngày trước đây. Bây giờ cậu
chỉ mong quay lại thời gian đó, không phải người yêu thì anh en cũng
được. Ít nhất trước đây cậu còn có cảm giác an toàn, lúc nào bên cạnh
cũng có người bảo vệ, bao bọc. Cậu nhớ tới ngày bị thương nặng nằm bệnh
viện thời gian dài, nằm liệt giường. Ba mẹ ly hôn, mẹ thì mê tiền nên vô tâm không ngó ngàng gì tới cậu, bà một mình bôn ba ở nước ngoài. Mỗi
lần gọi điện cho cậu chỉ có la mắng,chê bai học hành không giỏi bằng
người ta... Ba thì bận rộn công việc, mặc dù thương cậu nhưng lại chẳng
có thời gian ở bên. Ngày đó cậu chán ghét cuộc sống. Nhiều lần có ý định tự sát,nhưng rồi ông trời đã đem anh tới bên cậu. Chính anh là người
tiếp thêm động lực cho cậu sống tiếp. Chính anh là người dẫn lối cho cậu bước ra khỏi bóng tối. Chính anh là người đã từng hứa với cậu "Anh sẽ
là thần hộ mệnh của em bảo vệ em, chăm sóc em. Không để cho em phải
khóc. Bây giờ thì chính anh là người khiến em khóc nhiều nhất.Không sẽ
em sinh ra là một thàng Gay là lỗi của em sao, một thằng bệnh hoạn hay
sao."
Cậu rất muốn hỏi anh lý do vì sao ngày đó anh cứa cậu. Vì sao anh tốt với cậu. Vì sao anh có vợ chưa cưới, anh không cho cậu biết. Thịnh nhìn Dương mà xót xa, anh không hiểu hết tất cả. Nhưng nhìn ánh mắt Dương nhìn Nam. Anh biết đó là lý do, cậu luôn từ chối khéo anh, anh sẽ vẫn đợi em. Thịnh đưa tay lau những giọt nước mắt đó của Dương. Dương giật mình né không cho Thịnhnđungj tay vào mặt. "Em tự làm được, không phiền anh đâu"
"Tới nhà em rồi, em vào đây. Có gì em. Gọi cho anh sao, chào anh." Dương nói nhanh rồi bước vội xuống xe. Mà quên xách đồ.
"Ư em về nghĩ ngơi đi" Thịnh nhìn thấy đồ Dương còn trên xe. Anh xách đồ vào cho cậu. Đi vào nhà anh thấy Dương ngồi cúm rúm một góc trên ghế sô pha. Cô giupa việc nói chuyện mà cậu cũng không nghe thấy.
Thịnh đi tới nói với giúp việc rằng "Em ấy đang mệt và khó chịu. Cô để em ấy yên tĩnh một lát đi." Thịnh để đồ xuống lặng lẽ bước ra ngoài khép cửa nhà lại. Anh quay đầu nhìn lại nhà Dương "Anh thề sẽ mãi ở bên em chăm sóc em. Chỉ cần em chịu mở lòng với anh."
Dương buồn bả, chán nản ngồi một góc khiing ăn uống gì cả. Sáng mai ba cậu về nước.
"Bảo bối của ba đâu?" Ba của Dương thường gọi Dương như thế
Dương mừng rỡ chạy lại ôm ba "Ba về rồi, sao ba đi lâu thế." Khóc òa lên, vì bao nhiêu nỗi tâm sự không thể khóc cho ai thấy. Giờ tuôn ra hết trước mặt ba.
"Đàn ông con trai gì mà ủy mị như con gái vậy con?"
Hai ba con nói chuyện vui vẻ, trong khi đó thì giúp biệc lo nấu ăn.
"Ông chủ và cậu chủ dùng bữa thôi, tôi làm xong rồi" Giúo việc lễ phép mời gọi.
"Chúng ta dùng bữa thôi, vừa ăn vừa kể cho ba nghe chuyện học hành và bạn bè của con đi."
Cả hai cùng ngồi xuống bàn, ăn cơm trong niềm hạnh phúc của Dương.
"Con trai ăn nhiều vào, ăn gì chít xíu như con gái vậy con. Ăn mạnh bạo lên" Ba Dương gắp đồ ăn cho cậu
"Dạ, con biết rồi. Tại bao tử con nhỏ mà"
"À mà nè, con và cái cậu Nhật Nam bạn con đấy. Giận nhau à, không nói chuyện gì với nhau hay sao mà con ở nhà cậu ta cũng không biết." Ba Dương nghĩ rằng hai người giận nhau
"Ba nói vậy là sao ba?" Dương lại càng không hiểu, tại sao ba hỏi vậy.
"Thì có lần cậu ta gọi cho ba hỏi con có đi cùng ba không? Ba nói con ở nhà, một lúc thì cậu ta mới cúp máy. Mà giọng điệu có vẻ lo lắng lắm." Ba Dương trình bày chuyện ngày đó
Giúp việc bưng trái cây ra vô tình nghe thấy hai người nói chuyện.
"À đúng rồi, có lần cậu Nam tới đây tìm cậu chủ đấy. Còn lấy số điện thoại mẹ cậu nữa. Vì cậu chủ không ở nhà nên cậu Nam lo lắng đi tìm, cậu ấy bảo tìm khắp nơi rồi mà không thấy đâu." Dương vội bịt miệng giúo việc lại vì sợ ba biết chuyện cậu không ở nhà.
" Cậu chủ không ở nhà là sao? " Ba Dương bắt đầu tức giận.
" Vì con giận nhau với anh Nam nên con qua nhà bạn con ở vài hôm. Con không liên lạc bới anh ấy, nên là".
Là ngày mình bị tai nạn. Anh lo lắng cho em sao? Anh đã chạy đi khắp nơi tìm em sao. Bao nhiêu suy nghĩ về anh khiến cậu khó hiểu. Vậy những lời hai người kia nói là sao" Anh coi thường em, anh biết em tai nạn vẫn không tới thăm là sao " Rốt cuộc thì câu nào là thật câu nào là giả. Dương vò đầu bứt tai, không thể hiểu được.
"À còn chuyện nữa, cậu Nam có vào phòng cậu chủ để tìm số điện thoại mẹ cậu. Sau khi ra khỏi phòng cậu Nam khóc đó, hai con mắt đỏ hoe luôn." Giúp việc nhớ được chuyện quan trọng với Dương
Dương vội buông chén cơm xuống chạy vào phòng. Lật tìm, lục tung cả phòng. Cậu nhớ tới cuốn nhật ký. Cậu mở ra xem,sao tờ nào nét chữ cũng bị nhòe đi hết vậy. Cậu tức giấn hét lên kêu cô giúp việc.
" Cô ơi vào đây cháu hỏi cái này, nhanh lên đi"
"Cậu chủ hỏi gì"
"Tại soa cô lại đụng vào nhật ký của tôi. Làm nó ướt hết vậy." Dương tức giận quát
"Không phải tôi đâu cậu chủ, cái này là hôm cậu Nam tới đây. Sau khi cậu ấy đi, tôi thấy trên bàn tôi đem cất chứ tôi còn chưa đọc mà."
"Là anh lấy nó ra sao, anh đã đọc nó sao,anh đọc nó, anh khóc nên chữ nó mơi nhòe đi nhiw thế sao? Đúng rồi, anh quan tâm em thì anh mới khóc khi xem nó. Nếu vậy tại sao những ngày đó anh hờ hững với em. Em cần câu trả lời....
Dương chạy nhanh ra khỏi nha
"Con chạy đi đâu thế, ăn chưa xong mà."
"Con có việc rất quan trọng, con phải đi tìm câu trả lời ngay bây giờ." Cậu chạy ngay khi chân còn chưa kịp mang dép....
Cậu rất muốn hỏi anh lý do vì sao ngày đó anh cứa cậu. Vì sao anh tốt với cậu. Vì sao anh có vợ chưa cưới, anh không cho cậu biết. Thịnh nhìn Dương mà xót xa, anh không hiểu hết tất cả. Nhưng nhìn ánh mắt Dương nhìn Nam. Anh biết đó là lý do, cậu luôn từ chối khéo anh, anh sẽ vẫn đợi em. Thịnh đưa tay lau những giọt nước mắt đó của Dương. Dương giật mình né không cho Thịnhnđungj tay vào mặt. "Em tự làm được, không phiền anh đâu"
"Tới nhà em rồi, em vào đây. Có gì em. Gọi cho anh sao, chào anh." Dương nói nhanh rồi bước vội xuống xe. Mà quên xách đồ.
"Ư em về nghĩ ngơi đi" Thịnh nhìn thấy đồ Dương còn trên xe. Anh xách đồ vào cho cậu. Đi vào nhà anh thấy Dương ngồi cúm rúm một góc trên ghế sô pha. Cô giupa việc nói chuyện mà cậu cũng không nghe thấy.
Thịnh đi tới nói với giúp việc rằng "Em ấy đang mệt và khó chịu. Cô để em ấy yên tĩnh một lát đi." Thịnh để đồ xuống lặng lẽ bước ra ngoài khép cửa nhà lại. Anh quay đầu nhìn lại nhà Dương "Anh thề sẽ mãi ở bên em chăm sóc em. Chỉ cần em chịu mở lòng với anh."
Dương buồn bả, chán nản ngồi một góc khiing ăn uống gì cả. Sáng mai ba cậu về nước.
"Bảo bối của ba đâu?" Ba của Dương thường gọi Dương như thế
Dương mừng rỡ chạy lại ôm ba "Ba về rồi, sao ba đi lâu thế." Khóc òa lên, vì bao nhiêu nỗi tâm sự không thể khóc cho ai thấy. Giờ tuôn ra hết trước mặt ba.
"Đàn ông con trai gì mà ủy mị như con gái vậy con?"
Hai ba con nói chuyện vui vẻ, trong khi đó thì giúp biệc lo nấu ăn.
"Ông chủ và cậu chủ dùng bữa thôi, tôi làm xong rồi" Giúo việc lễ phép mời gọi.
"Chúng ta dùng bữa thôi, vừa ăn vừa kể cho ba nghe chuyện học hành và bạn bè của con đi."
Cả hai cùng ngồi xuống bàn, ăn cơm trong niềm hạnh phúc của Dương.
"Con trai ăn nhiều vào, ăn gì chít xíu như con gái vậy con. Ăn mạnh bạo lên" Ba Dương gắp đồ ăn cho cậu
"Dạ, con biết rồi. Tại bao tử con nhỏ mà"
"À mà nè, con và cái cậu Nhật Nam bạn con đấy. Giận nhau à, không nói chuyện gì với nhau hay sao mà con ở nhà cậu ta cũng không biết." Ba Dương nghĩ rằng hai người giận nhau
"Ba nói vậy là sao ba?" Dương lại càng không hiểu, tại sao ba hỏi vậy.
"Thì có lần cậu ta gọi cho ba hỏi con có đi cùng ba không? Ba nói con ở nhà, một lúc thì cậu ta mới cúp máy. Mà giọng điệu có vẻ lo lắng lắm." Ba Dương trình bày chuyện ngày đó
Giúp việc bưng trái cây ra vô tình nghe thấy hai người nói chuyện.
"À đúng rồi, có lần cậu Nam tới đây tìm cậu chủ đấy. Còn lấy số điện thoại mẹ cậu nữa. Vì cậu chủ không ở nhà nên cậu Nam lo lắng đi tìm, cậu ấy bảo tìm khắp nơi rồi mà không thấy đâu." Dương vội bịt miệng giúo việc lại vì sợ ba biết chuyện cậu không ở nhà.
" Cậu chủ không ở nhà là sao? " Ba Dương bắt đầu tức giận.
" Vì con giận nhau với anh Nam nên con qua nhà bạn con ở vài hôm. Con không liên lạc bới anh ấy, nên là".
Là ngày mình bị tai nạn. Anh lo lắng cho em sao? Anh đã chạy đi khắp nơi tìm em sao. Bao nhiêu suy nghĩ về anh khiến cậu khó hiểu. Vậy những lời hai người kia nói là sao" Anh coi thường em, anh biết em tai nạn vẫn không tới thăm là sao " Rốt cuộc thì câu nào là thật câu nào là giả. Dương vò đầu bứt tai, không thể hiểu được.
"À còn chuyện nữa, cậu Nam có vào phòng cậu chủ để tìm số điện thoại mẹ cậu. Sau khi ra khỏi phòng cậu Nam khóc đó, hai con mắt đỏ hoe luôn." Giúp việc nhớ được chuyện quan trọng với Dương
Dương vội buông chén cơm xuống chạy vào phòng. Lật tìm, lục tung cả phòng. Cậu nhớ tới cuốn nhật ký. Cậu mở ra xem,sao tờ nào nét chữ cũng bị nhòe đi hết vậy. Cậu tức giấn hét lên kêu cô giúp việc.
" Cô ơi vào đây cháu hỏi cái này, nhanh lên đi"
"Cậu chủ hỏi gì"
"Tại soa cô lại đụng vào nhật ký của tôi. Làm nó ướt hết vậy." Dương tức giận quát
"Không phải tôi đâu cậu chủ, cái này là hôm cậu Nam tới đây. Sau khi cậu ấy đi, tôi thấy trên bàn tôi đem cất chứ tôi còn chưa đọc mà."
"Là anh lấy nó ra sao, anh đã đọc nó sao,anh đọc nó, anh khóc nên chữ nó mơi nhòe đi nhiw thế sao? Đúng rồi, anh quan tâm em thì anh mới khóc khi xem nó. Nếu vậy tại sao những ngày đó anh hờ hững với em. Em cần câu trả lời....
Dương chạy nhanh ra khỏi nha
"Con chạy đi đâu thế, ăn chưa xong mà."
"Con có việc rất quan trọng, con phải đi tìm câu trả lời ngay bây giờ." Cậu chạy ngay khi chân còn chưa kịp mang dép....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.