Chương 14: Định mệnh trớ trêu
Hà Thị Kiều Anh
19/06/2021
Dương đã không hề biết rằng, người đàn ông đang cõng cậu trên lưng.
Mới là người đau lòng nhất, khi nhìn người họ yêu, họ quan tâm tổn
thương và đau lòng vì người khác. Đâu chỉ mình Dương rơi lệ, Thịnh cũng
đang nhạt nhòa nước mắt vì thương Dương, vì thương chính mình. Đâu chỉ
hai người họ, còn cả người đàn ông mà đối với họ là vô tình ấy. Cũng
đang khóc vì nhớ Dương, đi tìm Dương lại tìm không thấy. Anh ta cũng
đáng thương lắm. Cả ba đều là người đáng thương. Không ai có lỗi cả, lỗi là do sự hiểu lầm của Yona tạo ra.
Nam chạy khắp nơi không tìm thấy Dương đâu cả, anh thất vọng. Nhưng rồi anh lại nghĩ vì anh nhớ Dương nên sinh ra ảo giác. Anh không tìm nữa, anh đi vào nhà. Cả người ướt sủng, Yona vội chạy tới nắm tay Nhật Nam hỏi han.
"Anh sao ướt thế này, anh dầm mưa à, anh đi đâu thế. Nhưng anh lại gỡ tay Yona ra.
"Tự nhiên thích tắm mưa thôi. Mà tối rồi em cũng nên về đi, cơm cũng ăn rồi, nước cũng uống rồi." Nhật Nam thẳng thừng đuổi Yona về, không chút do dự.
Mẹ Nhật Nam vội pha nước ấm. Rồi kêu con trai vào tắm.
"Tắm xong rồi ra uống nước trà gừng đi, kẻo cảm lạnh. Rồi ngồi xuống nói chuyện với mẹ" Mẹ Nhật Nam lo lắng vì đang ăn cơm mà cậu buông chén cơm xuống . Chạy ra đường lúc về ướt như chuột.
"Con biết rồi" Nam lên lầu lấy đồ, rồi đi tắm. Bước vào phòng tắm, cậu không hề tắm nước nóng mà mẹ đã chuẩn bị. Cậu xả vòi hoa sen nước lạnh. Nước chảy từ trên đầu xuống chân. Cậu cứ đứng như thế mà không biết là đã qua 30 phút rồi. Cậu mãi nghĩ về Bạch Dương. Nghĩ về cái ngày đó, khi cậu biết người mà cậu xem là em trai lại là gay,rất yêu cậu. Nhất thời cậu không nhận ra tình cảm của mình nên đã đẩy người cậu yêu đi xa. Từ ngày đó cậu không còn gặp lại Dương nữa. Bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. Cậu tự trách bản thân sao ngày đó lại thờ ơ với em. Đi học không đưa em đi, ra về cũng chẳng đón em. Em nhắn tin cậu lại chẳng trả lời.
"Bạch Dương anh nhớ em, anh xin lỗi" Cậu cứ thế mà ngâm mình trong nước cả tiếng đồng hồ. Mẹ cậu thấy con trai tắm lâu quá chưa xuống. Bà chạy lên đập của phòng tắm rầm rầm. Không có ai lên tiếng mãi một lúc sau Nam mở cửa. Người cậu run lên, trán bắt đầu nóng và đổ mồ hôi. Mẹ cậu giật mình,con trai sốt rồi sao. Sao nước nóng con không tắm. Bà nhìn cậu con trai đã run lên vì sốt, bà cũng chẳng nói thêm gì nữa... Ba cậu nghe tiếng la của vợ chạy lên. Thấy con trai sốt, ông là người hay lo xa. Sợ con sốt rồi bị gì nữa, nên ông vội lái xe chở con tới bệnh viện.
Chỗ Dương
Thịnh đưa Dương về nhà, ba của Dương cũng muốn hỏi con trai vài câu. Nhưng nhìn thằnh bé mệt mỏi, người lại ướt đẫm. Chân tay run lên, đi vài bước thì ngất xỉu.
"Bác ơi em ấy sốt rồi"
Thịnh cõng Dương ra xe, ba của Dương chở cậu tới bệnh viện. Định mệnh ông trời sắp đặt. Hai chiếc xe đẩy bệnh nhân vào cấp cứu vì sốt cao. Lại chạy ngang qua song song nhau. Nam vì sốt cao nên cứ mơ màng, mờ mờ ảo ảo. Nhìn thấy người ở chiếc xe đẩy kế bên là Dương.
"Chắc là ảo giác thôi, làm sao em ấy có thể ở đây." Nam nghĩ như thế
"Người bên đó là anh sao, Dương không nhìn rõ được mặt của người đó. Cái gì trước mắt Dương cũng đều nhòe đi hết. Hai chiếc xe được đẩy vào hai phòng khác nhau.
Ông trời trớ trêu với họ thế đấy. Lúc họ tìm nhau lại chẳng thể gặp nhau. Lúc họ gặp nhau nhìn nhau lại chẳng nhận ra nhau. Cùng một bệnh viện, cùng một khoa cấp cứu, sát bên nhau... Thế đấy mà chẳng ai nhận ra người họ yêu ngay bên cạnh. Trên đời luôn có những cuộc gặp gỡ định mệnh trớ trêu vậy đấy
Nam chạy khắp nơi không tìm thấy Dương đâu cả, anh thất vọng. Nhưng rồi anh lại nghĩ vì anh nhớ Dương nên sinh ra ảo giác. Anh không tìm nữa, anh đi vào nhà. Cả người ướt sủng, Yona vội chạy tới nắm tay Nhật Nam hỏi han.
"Anh sao ướt thế này, anh dầm mưa à, anh đi đâu thế. Nhưng anh lại gỡ tay Yona ra.
"Tự nhiên thích tắm mưa thôi. Mà tối rồi em cũng nên về đi, cơm cũng ăn rồi, nước cũng uống rồi." Nhật Nam thẳng thừng đuổi Yona về, không chút do dự.
Mẹ Nhật Nam vội pha nước ấm. Rồi kêu con trai vào tắm.
"Tắm xong rồi ra uống nước trà gừng đi, kẻo cảm lạnh. Rồi ngồi xuống nói chuyện với mẹ" Mẹ Nhật Nam lo lắng vì đang ăn cơm mà cậu buông chén cơm xuống . Chạy ra đường lúc về ướt như chuột.
"Con biết rồi" Nam lên lầu lấy đồ, rồi đi tắm. Bước vào phòng tắm, cậu không hề tắm nước nóng mà mẹ đã chuẩn bị. Cậu xả vòi hoa sen nước lạnh. Nước chảy từ trên đầu xuống chân. Cậu cứ đứng như thế mà không biết là đã qua 30 phút rồi. Cậu mãi nghĩ về Bạch Dương. Nghĩ về cái ngày đó, khi cậu biết người mà cậu xem là em trai lại là gay,rất yêu cậu. Nhất thời cậu không nhận ra tình cảm của mình nên đã đẩy người cậu yêu đi xa. Từ ngày đó cậu không còn gặp lại Dương nữa. Bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. Cậu tự trách bản thân sao ngày đó lại thờ ơ với em. Đi học không đưa em đi, ra về cũng chẳng đón em. Em nhắn tin cậu lại chẳng trả lời.
"Bạch Dương anh nhớ em, anh xin lỗi" Cậu cứ thế mà ngâm mình trong nước cả tiếng đồng hồ. Mẹ cậu thấy con trai tắm lâu quá chưa xuống. Bà chạy lên đập của phòng tắm rầm rầm. Không có ai lên tiếng mãi một lúc sau Nam mở cửa. Người cậu run lên, trán bắt đầu nóng và đổ mồ hôi. Mẹ cậu giật mình,con trai sốt rồi sao. Sao nước nóng con không tắm. Bà nhìn cậu con trai đã run lên vì sốt, bà cũng chẳng nói thêm gì nữa... Ba cậu nghe tiếng la của vợ chạy lên. Thấy con trai sốt, ông là người hay lo xa. Sợ con sốt rồi bị gì nữa, nên ông vội lái xe chở con tới bệnh viện.
Chỗ Dương
Thịnh đưa Dương về nhà, ba của Dương cũng muốn hỏi con trai vài câu. Nhưng nhìn thằnh bé mệt mỏi, người lại ướt đẫm. Chân tay run lên, đi vài bước thì ngất xỉu.
"Bác ơi em ấy sốt rồi"
Thịnh cõng Dương ra xe, ba của Dương chở cậu tới bệnh viện. Định mệnh ông trời sắp đặt. Hai chiếc xe đẩy bệnh nhân vào cấp cứu vì sốt cao. Lại chạy ngang qua song song nhau. Nam vì sốt cao nên cứ mơ màng, mờ mờ ảo ảo. Nhìn thấy người ở chiếc xe đẩy kế bên là Dương.
"Chắc là ảo giác thôi, làm sao em ấy có thể ở đây." Nam nghĩ như thế
"Người bên đó là anh sao, Dương không nhìn rõ được mặt của người đó. Cái gì trước mắt Dương cũng đều nhòe đi hết. Hai chiếc xe được đẩy vào hai phòng khác nhau.
Ông trời trớ trêu với họ thế đấy. Lúc họ tìm nhau lại chẳng thể gặp nhau. Lúc họ gặp nhau nhìn nhau lại chẳng nhận ra nhau. Cùng một bệnh viện, cùng một khoa cấp cứu, sát bên nhau... Thế đấy mà chẳng ai nhận ra người họ yêu ngay bên cạnh. Trên đời luôn có những cuộc gặp gỡ định mệnh trớ trêu vậy đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.