Chương 171: Al biết cậu còn đang ngủ
Đang cập nhập
26/06/2021
Đêm nay đã định là một đêm mồ hôi hòa cùng nước mắt.
Lê Hân Dư không biết rốt cuộc anh đã liên tục giày vò cô bao nhiêu lần. Cô chỉ nhớ bản thân bị anh giày vò đến suýt chút nghẹt thở, đã vậy anh còn hết lần này đến lần khác phóng thích bên trong cô.
Lúc ở nước F anh đã hứa với cô sau này sẽ mang bao, nhưng tối nay làm mấy lần anh đều không mang một lần nào cá.
Tên lừa đảo này...
Cô lầm bầm trong bụng nhưng lại không có sức lực để mở miệng nói nổi một chữ nào.
Bọn họ không ai mặc đồ ngủ, hoàn toàn không có gì cách trở, cứ thế ôm nhau ngủ say sưa.
Rèm cửa sổ bỗng nhiên bị người ta kéo lên, ánh mắt trời rực rỡ lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
Hướng Lập Hiên vui cười hớn hở muốn gọi kẻ ngủ nướng trên giường dậy, nhưng anh ta vừa bước vào phòng lại phát hiện trên giường có hai người đang năm.
Lê Hân Dư bị Lăng Diệu ôm vào lòng, trên cổ còn có mấy dấu hôn rõ ràng.
Cánh tay trần của Lăng Diệu bị cô xem là gối nằm, dáng vẻ kia vừa nhìn đã biết bọn họ tối qua mưa giật gió vần phóng túng quá độ đến nỗi sáng nay không dậy nổi.
Nụ cười trên mặt Hướng Lập Hương cứng ngắc, mãi cho đến khi Lăng Diệu bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu chói mắt thì đôi mắt âm u mới từ từ mở ra, lúc này Hướng Lập Hiên mới thu lại biểu cảm không nên có trên mặt
Lăng Diệu vừa mở mắt ra thì đã phát hiện trong phòng ngủ của mình có một người đàn ông đang đứng lù lù ra đó, quan trọng nhất chính là anh và Lê Hân Dư còn trần truồng nằm trong chăn.
Con sâu buồn ngủ lập tức chạy mất, Lăng Diệu vừa tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn: "Ai bảo cậu mới sáng sớm đã tới chứ, cút ra ngoài ngay!”
Hướng Lập Hiên cảm thấy oan hơn Thị Kính: “Mẹ nó, Lăng Diệu cậu có biết xấu hổ không? Cậu cho rằng tôi muốn tới à? Còn không phải cậu nói với tôi vừa điều tra được tin tức thì phải đến tìm cậu ngay sao? Ông đây tối qua đã điều tra ra được, điện thoại của cậu lại gọi mãi không được cho nên tôi cố ý lựa thời gian buổi trưa đến tìm cậu. Mẹ nó chứ, ai biết cậu vẫn còn đang ngủ!”
Lăng Diệu kéo chăn trùm hết cả người Lê Hân Dư lại, ngay cả cổ của cô cũng trùm kín mít
Anh chỉ về cửa phòng nói: “Cậu ra ngoài trước đi."
Hướng Lập Hiên tức giận: “Cậu cho rằng tôi muốn nhìn à, tôi còn sợ đau mắt hột nữa đấy."
Hướng Lập Hiên đi tới cửa bỗng dừng lại: “Hai người ôm chặt như vậy, lại còn trùm chăn kín mít cho nên tôi không thấy gì cả.” . ngôn tình hoàn
Hướng Lập Hiên đi ra ngoài rồi còn ngoan ngoãn chủ động giơ tay đóng cửa lại giúp bọn họ.
Lúc này Lăng Diệu mới thở phào nhẹ nhõm nhìn người phụ nữ vẫn còn ngủ yên trong lồng ngực, anh nhẹ nhàng dời cô ra khỏi người anh, lúc lấy đồ ngủ mặc vào thì cô tỉnh lại.
Lê Hân Dư xoa đôi mắt lim dim còn buồn ngủ, dáng vẻ có phần lơ ngơ.
Lê Hân Dư không biết rốt cuộc anh đã liên tục giày vò cô bao nhiêu lần. Cô chỉ nhớ bản thân bị anh giày vò đến suýt chút nghẹt thở, đã vậy anh còn hết lần này đến lần khác phóng thích bên trong cô.
Lúc ở nước F anh đã hứa với cô sau này sẽ mang bao, nhưng tối nay làm mấy lần anh đều không mang một lần nào cá.
Tên lừa đảo này...
Cô lầm bầm trong bụng nhưng lại không có sức lực để mở miệng nói nổi một chữ nào.
Bọn họ không ai mặc đồ ngủ, hoàn toàn không có gì cách trở, cứ thế ôm nhau ngủ say sưa.
Rèm cửa sổ bỗng nhiên bị người ta kéo lên, ánh mắt trời rực rỡ lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
Hướng Lập Hiên vui cười hớn hở muốn gọi kẻ ngủ nướng trên giường dậy, nhưng anh ta vừa bước vào phòng lại phát hiện trên giường có hai người đang năm.
Lê Hân Dư bị Lăng Diệu ôm vào lòng, trên cổ còn có mấy dấu hôn rõ ràng.
Cánh tay trần của Lăng Diệu bị cô xem là gối nằm, dáng vẻ kia vừa nhìn đã biết bọn họ tối qua mưa giật gió vần phóng túng quá độ đến nỗi sáng nay không dậy nổi.
Nụ cười trên mặt Hướng Lập Hương cứng ngắc, mãi cho đến khi Lăng Diệu bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu chói mắt thì đôi mắt âm u mới từ từ mở ra, lúc này Hướng Lập Hiên mới thu lại biểu cảm không nên có trên mặt
Lăng Diệu vừa mở mắt ra thì đã phát hiện trong phòng ngủ của mình có một người đàn ông đang đứng lù lù ra đó, quan trọng nhất chính là anh và Lê Hân Dư còn trần truồng nằm trong chăn.
Con sâu buồn ngủ lập tức chạy mất, Lăng Diệu vừa tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn: "Ai bảo cậu mới sáng sớm đã tới chứ, cút ra ngoài ngay!”
Hướng Lập Hiên cảm thấy oan hơn Thị Kính: “Mẹ nó, Lăng Diệu cậu có biết xấu hổ không? Cậu cho rằng tôi muốn tới à? Còn không phải cậu nói với tôi vừa điều tra được tin tức thì phải đến tìm cậu ngay sao? Ông đây tối qua đã điều tra ra được, điện thoại của cậu lại gọi mãi không được cho nên tôi cố ý lựa thời gian buổi trưa đến tìm cậu. Mẹ nó chứ, ai biết cậu vẫn còn đang ngủ!”
Lăng Diệu kéo chăn trùm hết cả người Lê Hân Dư lại, ngay cả cổ của cô cũng trùm kín mít
Anh chỉ về cửa phòng nói: “Cậu ra ngoài trước đi."
Hướng Lập Hiên tức giận: “Cậu cho rằng tôi muốn nhìn à, tôi còn sợ đau mắt hột nữa đấy."
Hướng Lập Hiên đi tới cửa bỗng dừng lại: “Hai người ôm chặt như vậy, lại còn trùm chăn kín mít cho nên tôi không thấy gì cả.” . ngôn tình hoàn
Hướng Lập Hiên đi ra ngoài rồi còn ngoan ngoãn chủ động giơ tay đóng cửa lại giúp bọn họ.
Lúc này Lăng Diệu mới thở phào nhẹ nhõm nhìn người phụ nữ vẫn còn ngủ yên trong lồng ngực, anh nhẹ nhàng dời cô ra khỏi người anh, lúc lấy đồ ngủ mặc vào thì cô tỉnh lại.
Lê Hân Dư xoa đôi mắt lim dim còn buồn ngủ, dáng vẻ có phần lơ ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.