Chương 49: Anh có lòng tốt như vậy?
Đang cập nhập
26/06/2021
Có người nói những người không cài mật khẩu điện thoại, một là tính cách hồn nhiên, thẳng thắn, không có gì phải giấu giếm; thứ hai là người tâm tư sâu trầm không có chút vết tích nào.
Hướng Lập Hiên cảm thấy Lê Hân Dư thuộc loại thứ nhất.
Cầm điện thoại của cô nghịch một lúc rồi trả lại cô: "Xì, trả em, anh đây cũng không nghèo tới nỗi phải cướp điện thoại của em."
Lê Hân Dư nhìn anh một cách kỳ lạ, nhận lấy điện thoại, phát hiện Hướng Lập Hiên vừa vào phần nhắc nhở, rồi thêm một địa chỉ nào đó. "Đây là địa chỉ nó thường hay ở, so với việc chờ ở đây không bằng buổi tối em đợi ở trước cửa nhà nó. Lăng Diệu phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà đó." Một cái là địa chỉ nhà họ Lăng tương đối xa, một cái là mỗi khi uống say hay về muộn, bà Lăng nhìn thấy cũng không thoải mái gì.
Trên phương diện nào đó mà nói Lăng Diệu cũng là một người con hiếu thảo, còn biết tránh để bà Lăng không nhìn thấy những chuyện không sạch sẽ anh làm bên ngoài.
Địa chỉ nhìn thì cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều tại sao Hướng Lập
Hiên lại chủ động nói cho cô biết? “Anh tốt như vậy ư?" Cô không tin tưởng Hướng Lập Hiên cho lắm, anh và Lăng Diệu cùng một giuộc, bạn của Lăng Diệu không thể vô duyên vô cớ đi giúp cô.
Khả năng đen tối lại càng lớn.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô, Hướng Lập Hiên cười lại càng lớn hơn: “Anh đây gần đây tôn thờ Phật giáo, đây gọi là một ngày làm thiện, tích đức để có thể tìm được một người vợ yên tĩnh nghe lời."
Lê Hân Dư vẫn có chút nghi ngờ: “Nhưng hôm nay anh đã giúp tôi hai lần rồi."
Một lần là đưa cô lên tìm Lăng Diệu, một lần là cho cô địa chỉ.
Hướng Lập Hiên bị cô hỏi đến phiền: “Hôm nay làm thêm một vài chuyện tốt tính bù cho ngày mai không được sao?" "Được, dĩ nhiên là được rồi." Chỉ cần anh không lừa cô, anh làm gì cũng đều được.
Lê Hân Dư cầm điện thoại quyết định tin anh một lần. Nếu như anh dám lừa cô sau này cô sẽ không tin anh nữa.
Hướng Lập Hiên vốn dĩ định trực tiếp đưa cô qua đó, nhưng thấy sự cảnh giác của cô cao như vậy, anh càng làm nhiều thì sự nghi ngờ của cô lại càng lớn, thấy vậy nên thôi.
Nói gì Lăng Diệu cũng là người trải qua rất nhiều phụ nữ, tại sao đến Lê Hân Dư vẫn cần phải nhờ tới sự trợ công của anh.
Từ khi đá Cổ Tâm Lộ, anh vẫn chưa tìm thấy bạn gái mới.
Một người độc thân như anh lại phải tạo cơ hội cho hai người họ, thật phiền phức mà.
Tình trạng hiện giờ của nhà họ Lê đã bị ép đến đường cùng, Lê Hân Dư chỉ còn cách trực tiếp đi theo địa chỉ mà Hướng Lập Hiên cho cô.
Đây là một phòng thuộc chung cư cao cấp của thành phố.
Ấn chuông một lúc nhưng không có phản hồi, có lẽ anh vẫn chưa về, cô chỉ còn cách ngồi ngoài cửa đợi.
Cô đợi từ lúc xế chiều đến đêm khuya, nhưng Lăng Diệu vẫn chưa về.
Ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, cô vẫn mặc bộ quần áo từ lúc trưa, cảm thấy hơi lạnh, cô bèn ôm chặt hai cánh tay ngốc nghếch đợi ở cửa.
Hướng Lập Hiên không biết lấy điện thoại của cô lúc nào mà kịp lưu lại số điện thoại, còn gửi tin nhắn cho cô, nói cô cố lên, còn nói rằng con người Lăng Diệu thích sự mềm yếu chứ không thích cứng rắn, kêu cô cố gắng làm cho tốt.
Một lúc sau, Lê Hân Dư cảm thấy bản thân thật đáng thương. Bị Lăng Diệu đối phó, bị Y Nghê chèn ép, giờ đây lại bị Hướng Lập Hiên đem ra làm trò đùa.
Theo lẽ thường, con người một khi gặp đen đủi sẽ liên tiếp gặp đen đủi.
Lê Khải Thiên gọi điện tới, mở miệng cầu đầu tiên đã là: “Sao rồi, con nói rõ ràng với chủ tịch Lăng chưa?"
Cô căn môi: “Con còn chưa gặp được anh ấy" "Chuyện này là do mày gây ra, mày phải có trách nhiệm giải quyết ổn thỏa. Nếu như vì mày mà hủy hoại cả nhà họ Lê này, tao sẽ không tha cho mày, cũng sẽ không thừa nhận mày là con gái của tao đâu."
Lê Hân Dư như bị đâm trong lòng, cô trầm giọng: "Con sẽ cố gắng nhanh nhất." "Được, đợi tin tốt của mày”
Lê Hân Dư cảm thấy cô và Lê Khải Thiên giống như không hề có quan hệ cha con ruột thịt, mà càng giống cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới hơn.
Chân tay cô đều lạnh cóng, nhưng điện thoại thì lại rất nóng.
Cô cười một cách châm biếm, đặt điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lăng Diệu cả người nồng mùi rượu bước tới. Có điều bên cạnh anh còn có Ý Nghê.
Hướng Lập Hiên cảm thấy Lê Hân Dư thuộc loại thứ nhất.
Cầm điện thoại của cô nghịch một lúc rồi trả lại cô: "Xì, trả em, anh đây cũng không nghèo tới nỗi phải cướp điện thoại của em."
Lê Hân Dư nhìn anh một cách kỳ lạ, nhận lấy điện thoại, phát hiện Hướng Lập Hiên vừa vào phần nhắc nhở, rồi thêm một địa chỉ nào đó. "Đây là địa chỉ nó thường hay ở, so với việc chờ ở đây không bằng buổi tối em đợi ở trước cửa nhà nó. Lăng Diệu phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà đó." Một cái là địa chỉ nhà họ Lăng tương đối xa, một cái là mỗi khi uống say hay về muộn, bà Lăng nhìn thấy cũng không thoải mái gì.
Trên phương diện nào đó mà nói Lăng Diệu cũng là một người con hiếu thảo, còn biết tránh để bà Lăng không nhìn thấy những chuyện không sạch sẽ anh làm bên ngoài.
Địa chỉ nhìn thì cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều tại sao Hướng Lập
Hiên lại chủ động nói cho cô biết? “Anh tốt như vậy ư?" Cô không tin tưởng Hướng Lập Hiên cho lắm, anh và Lăng Diệu cùng một giuộc, bạn của Lăng Diệu không thể vô duyên vô cớ đi giúp cô.
Khả năng đen tối lại càng lớn.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô, Hướng Lập Hiên cười lại càng lớn hơn: “Anh đây gần đây tôn thờ Phật giáo, đây gọi là một ngày làm thiện, tích đức để có thể tìm được một người vợ yên tĩnh nghe lời."
Lê Hân Dư vẫn có chút nghi ngờ: “Nhưng hôm nay anh đã giúp tôi hai lần rồi."
Một lần là đưa cô lên tìm Lăng Diệu, một lần là cho cô địa chỉ.
Hướng Lập Hiên bị cô hỏi đến phiền: “Hôm nay làm thêm một vài chuyện tốt tính bù cho ngày mai không được sao?" "Được, dĩ nhiên là được rồi." Chỉ cần anh không lừa cô, anh làm gì cũng đều được.
Lê Hân Dư cầm điện thoại quyết định tin anh một lần. Nếu như anh dám lừa cô sau này cô sẽ không tin anh nữa.
Hướng Lập Hiên vốn dĩ định trực tiếp đưa cô qua đó, nhưng thấy sự cảnh giác của cô cao như vậy, anh càng làm nhiều thì sự nghi ngờ của cô lại càng lớn, thấy vậy nên thôi.
Nói gì Lăng Diệu cũng là người trải qua rất nhiều phụ nữ, tại sao đến Lê Hân Dư vẫn cần phải nhờ tới sự trợ công của anh.
Từ khi đá Cổ Tâm Lộ, anh vẫn chưa tìm thấy bạn gái mới.
Một người độc thân như anh lại phải tạo cơ hội cho hai người họ, thật phiền phức mà.
Tình trạng hiện giờ của nhà họ Lê đã bị ép đến đường cùng, Lê Hân Dư chỉ còn cách trực tiếp đi theo địa chỉ mà Hướng Lập Hiên cho cô.
Đây là một phòng thuộc chung cư cao cấp của thành phố.
Ấn chuông một lúc nhưng không có phản hồi, có lẽ anh vẫn chưa về, cô chỉ còn cách ngồi ngoài cửa đợi.
Cô đợi từ lúc xế chiều đến đêm khuya, nhưng Lăng Diệu vẫn chưa về.
Ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, cô vẫn mặc bộ quần áo từ lúc trưa, cảm thấy hơi lạnh, cô bèn ôm chặt hai cánh tay ngốc nghếch đợi ở cửa.
Hướng Lập Hiên không biết lấy điện thoại của cô lúc nào mà kịp lưu lại số điện thoại, còn gửi tin nhắn cho cô, nói cô cố lên, còn nói rằng con người Lăng Diệu thích sự mềm yếu chứ không thích cứng rắn, kêu cô cố gắng làm cho tốt.
Một lúc sau, Lê Hân Dư cảm thấy bản thân thật đáng thương. Bị Lăng Diệu đối phó, bị Y Nghê chèn ép, giờ đây lại bị Hướng Lập Hiên đem ra làm trò đùa.
Theo lẽ thường, con người một khi gặp đen đủi sẽ liên tiếp gặp đen đủi.
Lê Khải Thiên gọi điện tới, mở miệng cầu đầu tiên đã là: “Sao rồi, con nói rõ ràng với chủ tịch Lăng chưa?"
Cô căn môi: “Con còn chưa gặp được anh ấy" "Chuyện này là do mày gây ra, mày phải có trách nhiệm giải quyết ổn thỏa. Nếu như vì mày mà hủy hoại cả nhà họ Lê này, tao sẽ không tha cho mày, cũng sẽ không thừa nhận mày là con gái của tao đâu."
Lê Hân Dư như bị đâm trong lòng, cô trầm giọng: "Con sẽ cố gắng nhanh nhất." "Được, đợi tin tốt của mày”
Lê Hân Dư cảm thấy cô và Lê Khải Thiên giống như không hề có quan hệ cha con ruột thịt, mà càng giống cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới hơn.
Chân tay cô đều lạnh cóng, nhưng điện thoại thì lại rất nóng.
Cô cười một cách châm biếm, đặt điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lăng Diệu cả người nồng mùi rượu bước tới. Có điều bên cạnh anh còn có Ý Nghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.