Chương 267: Cho em lựa chọn
Đang cập nhập
26/06/2021
Lê Hân Dư đầu đau như búa bổ, cô không dám quyết định, cũng không có cách nào quyết định được.
Bằng không cô không thể nào gánh vác hết thảy mọi hậu quả. “Em không nói lời nào là có ý gì, ngầm thừa nhận?" Lăng Diệu cười khẩy, chất vấn: “Lê Hân Dư, có phải khoảng thời gian này anh đối xử với em quá tốt nên em nghĩ anh chỉ là món đồ chơi đối với em, có cũng được không có cũng không sao, vì thế em mới đối xử với anh như vậy đúng không?” “Không phải, không phải... Cô rưng rưng lắc đầu, đưa tay ra muốn chạm vào mặt anh.
Nhưng anh lại gạt mạnh tay cô ra, nghiến rằng nghiến lợi nói: “Đồng ý nhường chồng cho em gái của mình, phải là người rộng lượng cỡ nào mới có thể làm ra được chuyện này chứ? Em thích tự mình hiến dâng đến thế sao? Lê Hân Dư, em nói cho anh biết rất cuộc em không quan tâm anh cỡ nào mới có thể khinh miệt anh như thế chứ?”
Anh đối với cô có thể nói là yêu chiều cực hạn, có thể cho cô cưỡi lên đầu lên cổ anh, có thể không cần để ý đến sĩ diện.
Nhưng anh có giới hạn...
Lê Hân Dư đã giẫm lên vạch giới hạn của anh.
Anh yêu cô nhưng tình yêu của anh không phải thứ để cô dễ dàng chà đạp. “Không phải như vậy Lăng Diệu, là mẹ dùng tính mạng uy hiếp em. Em không có cách nào... Em thật sự không có cách nào khác...
Gần đây Lê Hân Dư rất ít khi khóc, cô cho rằng sau khi bản thân đã trải qua những chuyện đó, cô đã trở nên kiên cường từ lâu rôi.
Nhưng mà cô phát hiện không phải.
Đó là vì cô giả vờ kiên cường bởi vì không có ai có thể dựa vào.
Sau khi khi cô hoàn toàn mở rộng lòng mình với Lăng Diệu, chấp nhận cuộc hôn nhân này thì cô vẫn là một Lê Hân Dư yếu đuối kia.
Bởi vì tình cảm là nơi yếu đuối nhất, vừa đụng vào đã đau.
Nước mắt rơi như mưa, cô khóc lắc đầu giải thích với anh nhưng anh lại không nghe vào.
Lê Hân Dư muốn ôm anh nhưng anh đã tránh ra xa. “Xin lỗi... Xin lỗi anh... Em cũng không muốn đồng ý nhưng em không có cách nào... Khuôn mặt Lê Hân Dư giàn giụa nước mắt, muốn đi tới ôm anh nhưng anh lại dùng một cánh tay ngăn trước mặt cô. “Xin lỗi... Lăng Diệu... Em thật sự xin lỗi... Lê Hân Dư đỏ hoe mắt, không ngừng nói lời xin lỗi.
Lăng Diệu cũng mềm lòng, buông lỏng tay ôm chặt cô vào lòng: “Nếu em đã không muốn thì bây giờ em đi đến nhà họ Lê nói rõ ràng với bọn họ, chuyện này em không làm được, em hối hận rồi.”
Cô cọ khuôn mặt đẫm nước mắt trước ngực anh, khẽ lắc đầu.
Không thể làm như thế, sức khỏe của Viên Vũ vẫn luôn không tốt, nếu nói chuyện này ngay trước mặt bà ta thì chẳng khác nào là đang ra oai với nhà họ Lê.
Nhã Trí lại mắc bệnh trầm cảm, lỡ như không chịu được cú sốc, xảy ra án mạng thì phải làm sao?
Nếu đổi lại trước đây, cô cũng không tin Liê Nhã Trí thật sự sẽ chết nhưng từ sau khi cắt bỏ tử cung Lê Nhã Trí gần như trở thành một người khác....
Cô thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện. “Được, nếu em cảm thấy không thể nói trước mặt thì gọi điện thoại cũng được.” Lăng Diệu kéo Lê Hân Dư ra khỏi lòng mình, cầm điện thoại trên bàn: “Để anh gọi điện giùm em.”
Khi những ngón tay thon dài trắng như tuyết lướt trên bàn phím, khuôn mặt Lê Hân Dư ngập tràn đau thương nói: “Lăng Diệu, em thực sự không biết làm sao? Nếu ngay cả anh cũng ép em, em phải làm thế nào đây?”
Lăng Diệu giận quá hóa cười: “Anh đang ép em sao? Vậy người nhà họ Lê thì không phải là ép em sao?”
Lăng Diệu không có cách nào để xả giận chỉ có thể đập điện thoại trong tay xuống đất.
Anh đập rất mạnh, điện thoại vừa mới thay đang yên đang lành lại bị anh đập móp méo.
Lê Hân Dư ngồi xổm xuống nhặt điện thoại bị ném hỏng lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nói: “Là lỗi của em, em biết, nhưng em không biết nên làm thế nào.
Nhà họ Lê đang ép cô, Lăng Diệu cũng đang ép cô.
Cô đã cố gắng hết sức để cách xa nhà họ Lê nhưng dù sao nhà họ Lê cũng là chung dòng máu với cô, cô không thể nào bỏ mặc sự sống chết của nhà họ Lê được.
Bằng không cô không thể nào gánh vác hết thảy mọi hậu quả. “Em không nói lời nào là có ý gì, ngầm thừa nhận?" Lăng Diệu cười khẩy, chất vấn: “Lê Hân Dư, có phải khoảng thời gian này anh đối xử với em quá tốt nên em nghĩ anh chỉ là món đồ chơi đối với em, có cũng được không có cũng không sao, vì thế em mới đối xử với anh như vậy đúng không?” “Không phải, không phải... Cô rưng rưng lắc đầu, đưa tay ra muốn chạm vào mặt anh.
Nhưng anh lại gạt mạnh tay cô ra, nghiến rằng nghiến lợi nói: “Đồng ý nhường chồng cho em gái của mình, phải là người rộng lượng cỡ nào mới có thể làm ra được chuyện này chứ? Em thích tự mình hiến dâng đến thế sao? Lê Hân Dư, em nói cho anh biết rất cuộc em không quan tâm anh cỡ nào mới có thể khinh miệt anh như thế chứ?”
Anh đối với cô có thể nói là yêu chiều cực hạn, có thể cho cô cưỡi lên đầu lên cổ anh, có thể không cần để ý đến sĩ diện.
Nhưng anh có giới hạn...
Lê Hân Dư đã giẫm lên vạch giới hạn của anh.
Anh yêu cô nhưng tình yêu của anh không phải thứ để cô dễ dàng chà đạp. “Không phải như vậy Lăng Diệu, là mẹ dùng tính mạng uy hiếp em. Em không có cách nào... Em thật sự không có cách nào khác...
Gần đây Lê Hân Dư rất ít khi khóc, cô cho rằng sau khi bản thân đã trải qua những chuyện đó, cô đã trở nên kiên cường từ lâu rôi.
Nhưng mà cô phát hiện không phải.
Đó là vì cô giả vờ kiên cường bởi vì không có ai có thể dựa vào.
Sau khi khi cô hoàn toàn mở rộng lòng mình với Lăng Diệu, chấp nhận cuộc hôn nhân này thì cô vẫn là một Lê Hân Dư yếu đuối kia.
Bởi vì tình cảm là nơi yếu đuối nhất, vừa đụng vào đã đau.
Nước mắt rơi như mưa, cô khóc lắc đầu giải thích với anh nhưng anh lại không nghe vào.
Lê Hân Dư muốn ôm anh nhưng anh đã tránh ra xa. “Xin lỗi... Xin lỗi anh... Em cũng không muốn đồng ý nhưng em không có cách nào... Khuôn mặt Lê Hân Dư giàn giụa nước mắt, muốn đi tới ôm anh nhưng anh lại dùng một cánh tay ngăn trước mặt cô. “Xin lỗi... Lăng Diệu... Em thật sự xin lỗi... Lê Hân Dư đỏ hoe mắt, không ngừng nói lời xin lỗi.
Lăng Diệu cũng mềm lòng, buông lỏng tay ôm chặt cô vào lòng: “Nếu em đã không muốn thì bây giờ em đi đến nhà họ Lê nói rõ ràng với bọn họ, chuyện này em không làm được, em hối hận rồi.”
Cô cọ khuôn mặt đẫm nước mắt trước ngực anh, khẽ lắc đầu.
Không thể làm như thế, sức khỏe của Viên Vũ vẫn luôn không tốt, nếu nói chuyện này ngay trước mặt bà ta thì chẳng khác nào là đang ra oai với nhà họ Lê.
Nhã Trí lại mắc bệnh trầm cảm, lỡ như không chịu được cú sốc, xảy ra án mạng thì phải làm sao?
Nếu đổi lại trước đây, cô cũng không tin Liê Nhã Trí thật sự sẽ chết nhưng từ sau khi cắt bỏ tử cung Lê Nhã Trí gần như trở thành một người khác....
Cô thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện. “Được, nếu em cảm thấy không thể nói trước mặt thì gọi điện thoại cũng được.” Lăng Diệu kéo Lê Hân Dư ra khỏi lòng mình, cầm điện thoại trên bàn: “Để anh gọi điện giùm em.”
Khi những ngón tay thon dài trắng như tuyết lướt trên bàn phím, khuôn mặt Lê Hân Dư ngập tràn đau thương nói: “Lăng Diệu, em thực sự không biết làm sao? Nếu ngay cả anh cũng ép em, em phải làm thế nào đây?”
Lăng Diệu giận quá hóa cười: “Anh đang ép em sao? Vậy người nhà họ Lê thì không phải là ép em sao?”
Lăng Diệu không có cách nào để xả giận chỉ có thể đập điện thoại trong tay xuống đất.
Anh đập rất mạnh, điện thoại vừa mới thay đang yên đang lành lại bị anh đập móp méo.
Lê Hân Dư ngồi xổm xuống nhặt điện thoại bị ném hỏng lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nói: “Là lỗi của em, em biết, nhưng em không biết nên làm thế nào.
Nhà họ Lê đang ép cô, Lăng Diệu cũng đang ép cô.
Cô đã cố gắng hết sức để cách xa nhà họ Lê nhưng dù sao nhà họ Lê cũng là chung dòng máu với cô, cô không thể nào bỏ mặc sự sống chết của nhà họ Lê được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.