Chương 401
Đang cập nhập
25/07/2021
Bất kể cuộc sống của Lê Hân Dư có tốt hay không, đã kết hôn hay chưa, Giang Dật Hàn vẫn luôn suy nghĩ cho cô.
Nhưng anh chưa bao giờ để tâm suy nghĩ vì cô ta.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa yêu và không yêu nhỉ? Tiếng cười của Giang Nhiên Nhiên cực kỳ đáng sợ, giống như võ hiệp luyện thần công nhưng bị phản tác dụng từ đó trở nên điên cuồng trên phim truyền hình hay chiếu.
Lê Hân Dư nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, biết cô ta không muốn nói nhiều thì cũng không lãng phí thời gian hỏi tiếp nữa.
Cô đi sang cạnh hai bước, móc điện thoại ra nói cho Hách Ánh biết cô đến rồi.
Hách Ánh nói nhìn thấy cô rồi, bảo cô đợi ở dưới lầu, bà ta lập tức cho người đi đón cô.
Lê Hân Dư cúp máy, sau đó để điện thoại vào túi, yên lặng tìm một chỗ trên hành lang ngồi xuống.
Cô ngồi một hồi lại cảm thấy lạnh, nên dứt khoát đứng lên, lấy điện thoại ra nghiên cứu.
Lăng Diệu nói điện thoại di động của cô có định vị, vậy bây giờ cô đang ở đâu chắc anh biết chứ? Rõ ràng đó là định vị theo dõi và hạn chế tự do nhưng cô cảm thấy trong lòng ngọt ngào không thể giải thích được.
Giang Nhiên Nhiên nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng càng bực bội.
Tại sao Lê Hân Dư sống mơ màng, bị người lừa gạt cũng trở nên hạnh phúc, còn Giang Nhiên Nhiên cô ta cho dù sống có tỉnh táo hơn nữa, cũng trở thành người đáng buồn nhất.
Cô ta đi tới chỗ Lê Hân Dư lạnh lùng nhìn cô, cho dù cực kỳ không tình nguyện nhưng cô ta vẫn phải nói một câu: "Lê Hân Dư, tôi thật sự hâm mộ cậu."
Lê Hân Dư xem cô ta như không khí, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Giang Nhiên Nhiên nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng càng co rút đến khó chịu.
Bệnh viện là nơi lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng lởn vởn khắp nơi.
Chỗ duy nhất có thể cảm nhận được ánh mặt trời chính là chỗ vườn hoa này.
Nhưng cho dù ở trong vườn hoa Giang Nhiên Nhiên vẫn cảm thấy khắp người lạnh lẽo.
Bệnh nhân ở khoa nội trú nếu có điều kiện mỗi ngày sẽ xuống vườn hoa đi dạo, hít thở không khí trong lành, đó cũng là lúc bọn họ tự do nhất trong ngày.
Mỗi ngày ru rú trong phòng bệnh thật sự rất nặng nề, thời gian chạy xuống vườn hoa dưới lâu đùa giỡn chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Lăng Niệm Sơ.
Chỉ cần đừng gặp người phụ nữ xấu xa kia.
Khi Hách Ánh yêu cầu Lâm Dĩ Thuần đưa nó xuống lầu đi dạo thì Lăng Niệm Sơ vui đến nỗi muốn bay lên trời.
Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại nói cho nó biết, đợi lát nữa nó sẽ nhìn thấy người phụ nữ xấu xa kia.
Lăng Niệm Sơ vừa vui vẻ chưa được bao lâu đã lập tức xụ mặt xuống.
Bất cứ lúc nào nó cũng nhớ tới "lời dạy dỗ"
của Lâm Dĩ Thuần, chỉ cần đuổi người phụ nữ kia đi, nó mới có thể có bố, có gia đình...nếu không nó sẽ chết giống mẹ nó.
Bởi vì nó bị bệnh rất nặng, chỉ có người thân có chung dòng máu mới có thể cứu được nó.
Cho nên khi Lăng Niệm Sơ nhìn thấy Lê Hân Dư xuất hiện trước mặt mình thì nó lập tức quỳ xuống, nhặt hai hòn đá không lớn không nhỏ dùng hết sức ném về phía Lê Hân Dư.
Hòn đá đập thẳng vào mắt Lê Hân Dư nhưng lúc này cô lại đang cúi đầu nên không nhìn thấy.
Giang Nhiên Nhiên vốn định thờ ơ xem như không thấy nhưng hai tay cô ta lại không nghe theo điều khiển, đẩy Lê Hân Dư một cái.
Lê Hân Dư không đứng vững, bị trật chân, đau đớn ngồi xổm xuống đất không đứng dậy được.
Giang Nhiên Nhiên tức giận bản thân lo chuyện bao đồng, đi cứu Lê Hân Dư.
Cô ta không muốn để ý đến Lê Hân Dư nhưng vẫn nhịn không được hỏi thăm: "Cậu có thể đứng lên không?"
Lê Hân Dư lắc đầu: "Chân tôi bị thương rồi, bụng tôi đột nhiên cũng đau nữa."
"Cậu phiền chết đi được!"
Giang Nhiên Nhiên bực bội đưa tay về phía cô, muốn kéo cô lên.
Nhưng trước khi tay cô ta chạm vào Lê Hân Dư thì đứa trẻ hư hỏng Lăng Niệm Sơ đã xông tới, dùng hết sức đạp lên bụng cô một cái.
Nhưng anh chưa bao giờ để tâm suy nghĩ vì cô ta.
Đây chính là chỗ khác nhau giữa yêu và không yêu nhỉ? Tiếng cười của Giang Nhiên Nhiên cực kỳ đáng sợ, giống như võ hiệp luyện thần công nhưng bị phản tác dụng từ đó trở nên điên cuồng trên phim truyền hình hay chiếu.
Lê Hân Dư nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, biết cô ta không muốn nói nhiều thì cũng không lãng phí thời gian hỏi tiếp nữa.
Cô đi sang cạnh hai bước, móc điện thoại ra nói cho Hách Ánh biết cô đến rồi.
Hách Ánh nói nhìn thấy cô rồi, bảo cô đợi ở dưới lầu, bà ta lập tức cho người đi đón cô.
Lê Hân Dư cúp máy, sau đó để điện thoại vào túi, yên lặng tìm một chỗ trên hành lang ngồi xuống.
Cô ngồi một hồi lại cảm thấy lạnh, nên dứt khoát đứng lên, lấy điện thoại ra nghiên cứu.
Lăng Diệu nói điện thoại di động của cô có định vị, vậy bây giờ cô đang ở đâu chắc anh biết chứ? Rõ ràng đó là định vị theo dõi và hạn chế tự do nhưng cô cảm thấy trong lòng ngọt ngào không thể giải thích được.
Giang Nhiên Nhiên nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng càng bực bội.
Tại sao Lê Hân Dư sống mơ màng, bị người lừa gạt cũng trở nên hạnh phúc, còn Giang Nhiên Nhiên cô ta cho dù sống có tỉnh táo hơn nữa, cũng trở thành người đáng buồn nhất.
Cô ta đi tới chỗ Lê Hân Dư lạnh lùng nhìn cô, cho dù cực kỳ không tình nguyện nhưng cô ta vẫn phải nói một câu: "Lê Hân Dư, tôi thật sự hâm mộ cậu."
Lê Hân Dư xem cô ta như không khí, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Giang Nhiên Nhiên nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng càng co rút đến khó chịu.
Bệnh viện là nơi lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng lởn vởn khắp nơi.
Chỗ duy nhất có thể cảm nhận được ánh mặt trời chính là chỗ vườn hoa này.
Nhưng cho dù ở trong vườn hoa Giang Nhiên Nhiên vẫn cảm thấy khắp người lạnh lẽo.
Bệnh nhân ở khoa nội trú nếu có điều kiện mỗi ngày sẽ xuống vườn hoa đi dạo, hít thở không khí trong lành, đó cũng là lúc bọn họ tự do nhất trong ngày.
Mỗi ngày ru rú trong phòng bệnh thật sự rất nặng nề, thời gian chạy xuống vườn hoa dưới lâu đùa giỡn chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Lăng Niệm Sơ.
Chỉ cần đừng gặp người phụ nữ xấu xa kia.
Khi Hách Ánh yêu cầu Lâm Dĩ Thuần đưa nó xuống lầu đi dạo thì Lăng Niệm Sơ vui đến nỗi muốn bay lên trời.
Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại nói cho nó biết, đợi lát nữa nó sẽ nhìn thấy người phụ nữ xấu xa kia.
Lăng Niệm Sơ vừa vui vẻ chưa được bao lâu đã lập tức xụ mặt xuống.
Bất cứ lúc nào nó cũng nhớ tới "lời dạy dỗ"
của Lâm Dĩ Thuần, chỉ cần đuổi người phụ nữ kia đi, nó mới có thể có bố, có gia đình...nếu không nó sẽ chết giống mẹ nó.
Bởi vì nó bị bệnh rất nặng, chỉ có người thân có chung dòng máu mới có thể cứu được nó.
Cho nên khi Lăng Niệm Sơ nhìn thấy Lê Hân Dư xuất hiện trước mặt mình thì nó lập tức quỳ xuống, nhặt hai hòn đá không lớn không nhỏ dùng hết sức ném về phía Lê Hân Dư.
Hòn đá đập thẳng vào mắt Lê Hân Dư nhưng lúc này cô lại đang cúi đầu nên không nhìn thấy.
Giang Nhiên Nhiên vốn định thờ ơ xem như không thấy nhưng hai tay cô ta lại không nghe theo điều khiển, đẩy Lê Hân Dư một cái.
Lê Hân Dư không đứng vững, bị trật chân, đau đớn ngồi xổm xuống đất không đứng dậy được.
Giang Nhiên Nhiên tức giận bản thân lo chuyện bao đồng, đi cứu Lê Hân Dư.
Cô ta không muốn để ý đến Lê Hân Dư nhưng vẫn nhịn không được hỏi thăm: "Cậu có thể đứng lên không?"
Lê Hân Dư lắc đầu: "Chân tôi bị thương rồi, bụng tôi đột nhiên cũng đau nữa."
"Cậu phiền chết đi được!"
Giang Nhiên Nhiên bực bội đưa tay về phía cô, muốn kéo cô lên.
Nhưng trước khi tay cô ta chạm vào Lê Hân Dư thì đứa trẻ hư hỏng Lăng Niệm Sơ đã xông tới, dùng hết sức đạp lên bụng cô một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.