Chương 410
Đang cập nhập
25/07/2021
Mấy tháng nay, mỗi tối Lăng Diệu đều chăm chỉ "làm mưa làm gió" trên người Lê Hân Dư.
Sau khi "gây sóng gió" xong thì chôn trong người cô, khăng khăng không chịu rút ra ngoài, nói là muốn có con.
Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.
Kinh nguyệt của cô vốn dĩ không đều, bác sĩ còn nói cô bị cơ địa lạnh, không dễ có thai.
Không ngờ cô thật sự mang thai rồi.
Cả người Lê Hân Dư cứng ngắc, cô chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng rối như tơ vò: "Em... có thai rồi."
Con của họ, con của anh và người khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô.
Cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao? Con trai của anh và Lâm Dĩ Thuần thì phải làm thế nào? "Phải, em đã có thai rồi. Chúng ta đã có con rồi."
Lăng Diệu cố nén kích động trong lòng, cũng không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương.
"Con à..."
Cánh tay của cô chậm rãi dời xuống bụng dưới, biết rõ bây giờ vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn chạm vào nó.
Đây là đứa con của cô và Lăng Diệu, nhưng hơn hết là con của cô.
Sau khi Hách Anh dẫn thằng bé trở về phòng bệnh thì vội vàng chạy tới.
Bà ta nhìn bác sĩ với ánh mắt tràn ngập vui mừng: "Có thai rồi, Hân Dư thật sự có con rồi?"
"Vâng, cô ấy đã mang thai rồi"
Bác sĩ mỉm cười nói: "Chúc mừng mọi người, đây chính là chuyện vui."
"Tốt quá rồi, tốt quá quá rồi. Hân Dư đã mang thai rồi!"
Hách Ánh không nhịn được liền mỉm cười, ánh mắt nhìn về Lê Hân Dư cũng dịu đi mấy phần.
Lê Hân Dư sờ bụng của mình, nhìn khuôn mặt bỗng trở nên hiền từ yêu thương của Hách Ánh, trong lòng càng thêm phức tạp.
Xem ra Hách Ánh rất thích trẻ con, cô chỉ mang thai thôi thế mà thái độ của bà đối với cô đã thay đổi ngay lập tức.
Sau khi sinh con xong, nhất định bà sẽ tập trung vào đứa cháu, từ đó mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ lập tức hòa hoãn hơn nhiều.
Nhưng mà...Đứa bé này đến không phải lúc.
Chuyện của Lăng Niệm Sơ vẫn chưa được giải quyết thì đứa bé này đã đến rồi.
Lăng Niệm Sơ đang ở phòng kế bên, mỗi lần gặp mặt là nó chửi cô như kẻ thù.
Cô thật sự không có cách nào chấp nhận thằng bé kia.
Cô vừa phải chăm con vừa phải canh chừng thằng bé đó, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi.
Lê Hân Dư suy nghĩ một hồi, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Lăng Diệu.
Cô bình tĩnh, thờ ơ nói: "Em muốn trở về nước M dưỡng thai."
Cô học đại học ở nước M, cô đã không còn nhà và bạn bè ở thành phố A nữa rồi.
Nước M là nơi duy nhất cho cô cảm giác an toàn.
Nụ cười trên mặt Lăng Diệu lập tức cứng ngắc: "Em đừng nói linh tinh.Em đã mang thai rồi, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."
"Nhưng mà không phải anh chỉ chăm sóc cho một mình em, anh còn phải chăm sóc cho con trai của anh nữa"
Hai tay cô xoa qua xoa lại trên bụng dưới của mình: "Bây giờ đầu óc em rất hỗn loạn.Em cần phải có phán đoán mới đối với nhà họ Lăng, Lăng Niệm Sơ, thái độ của mẹ và cả cuộc hôn nhân giữa chúng ta nữa."
Đúng như lời Giang Nhiên Nhiên nói, bây giờ cô giống như con chim quý sống trong lồng son do Lăng Diệu đúc cho mình.
Thế giới của cô chỉ có một mình anh, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài, cũng như không thể đưa ra những phán đoán chính xác được.
Cô cần phải bình tĩnh lại.
Mà điều kiện tiên quyết để có được sự bình tĩnh là rời khỏi nơi đã trói buộc cô một cách vô hình này.
Lăng Diệu gắn giọng từ chối: "Hân Dư, em không thể bỏ anh đi, càng không thể mang con của chúng ta rời khỏi anh"
Một mình cô bỏ anh đi anh đã không chịu nổi rồi, đừng nói chí bây giờ cô còn mang thai cục cưng của bọn họ nữa.
Sau khi "gây sóng gió" xong thì chôn trong người cô, khăng khăng không chịu rút ra ngoài, nói là muốn có con.
Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.
Kinh nguyệt của cô vốn dĩ không đều, bác sĩ còn nói cô bị cơ địa lạnh, không dễ có thai.
Không ngờ cô thật sự mang thai rồi.
Cả người Lê Hân Dư cứng ngắc, cô chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong lòng rối như tơ vò: "Em... có thai rồi."
Con của họ, con của anh và người khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô.
Cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao? Con trai của anh và Lâm Dĩ Thuần thì phải làm thế nào? "Phải, em đã có thai rồi. Chúng ta đã có con rồi."
Lăng Diệu cố nén kích động trong lòng, cũng không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương.
"Con à..."
Cánh tay của cô chậm rãi dời xuống bụng dưới, biết rõ bây giờ vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn chạm vào nó.
Đây là đứa con của cô và Lăng Diệu, nhưng hơn hết là con của cô.
Sau khi Hách Anh dẫn thằng bé trở về phòng bệnh thì vội vàng chạy tới.
Bà ta nhìn bác sĩ với ánh mắt tràn ngập vui mừng: "Có thai rồi, Hân Dư thật sự có con rồi?"
"Vâng, cô ấy đã mang thai rồi"
Bác sĩ mỉm cười nói: "Chúc mừng mọi người, đây chính là chuyện vui."
"Tốt quá rồi, tốt quá quá rồi. Hân Dư đã mang thai rồi!"
Hách Ánh không nhịn được liền mỉm cười, ánh mắt nhìn về Lê Hân Dư cũng dịu đi mấy phần.
Lê Hân Dư sờ bụng của mình, nhìn khuôn mặt bỗng trở nên hiền từ yêu thương của Hách Ánh, trong lòng càng thêm phức tạp.
Xem ra Hách Ánh rất thích trẻ con, cô chỉ mang thai thôi thế mà thái độ của bà đối với cô đã thay đổi ngay lập tức.
Sau khi sinh con xong, nhất định bà sẽ tập trung vào đứa cháu, từ đó mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ lập tức hòa hoãn hơn nhiều.
Nhưng mà...Đứa bé này đến không phải lúc.
Chuyện của Lăng Niệm Sơ vẫn chưa được giải quyết thì đứa bé này đã đến rồi.
Lăng Niệm Sơ đang ở phòng kế bên, mỗi lần gặp mặt là nó chửi cô như kẻ thù.
Cô thật sự không có cách nào chấp nhận thằng bé kia.
Cô vừa phải chăm con vừa phải canh chừng thằng bé đó, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi.
Lê Hân Dư suy nghĩ một hồi, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Lăng Diệu.
Cô bình tĩnh, thờ ơ nói: "Em muốn trở về nước M dưỡng thai."
Cô học đại học ở nước M, cô đã không còn nhà và bạn bè ở thành phố A nữa rồi.
Nước M là nơi duy nhất cho cô cảm giác an toàn.
Nụ cười trên mặt Lăng Diệu lập tức cứng ngắc: "Em đừng nói linh tinh.Em đã mang thai rồi, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."
"Nhưng mà không phải anh chỉ chăm sóc cho một mình em, anh còn phải chăm sóc cho con trai của anh nữa"
Hai tay cô xoa qua xoa lại trên bụng dưới của mình: "Bây giờ đầu óc em rất hỗn loạn.Em cần phải có phán đoán mới đối với nhà họ Lăng, Lăng Niệm Sơ, thái độ của mẹ và cả cuộc hôn nhân giữa chúng ta nữa."
Đúng như lời Giang Nhiên Nhiên nói, bây giờ cô giống như con chim quý sống trong lồng son do Lăng Diệu đúc cho mình.
Thế giới của cô chỉ có một mình anh, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài, cũng như không thể đưa ra những phán đoán chính xác được.
Cô cần phải bình tĩnh lại.
Mà điều kiện tiên quyết để có được sự bình tĩnh là rời khỏi nơi đã trói buộc cô một cách vô hình này.
Lăng Diệu gắn giọng từ chối: "Hân Dư, em không thể bỏ anh đi, càng không thể mang con của chúng ta rời khỏi anh"
Một mình cô bỏ anh đi anh đã không chịu nổi rồi, đừng nói chí bây giờ cô còn mang thai cục cưng của bọn họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.