Chương 155: Có thể giữ lai một bức không
Đang cập nhập
26/06/2021
"Chi khoan hãy kêu em xóa, chị xem thử trước đi, thật sự rất đẹp, xóa sẽ tiếc lắm đó."
Chiêm Mặc đến gần cô hơn, sau đó đưa máy ảnh đến trước mặt cô, một cậu nhóc điển trai làm nũng luôn có có lực sát thương rất lớn.
Lê Hân Dư vốn định từ chối nhưng không đỡ được sự lång nhắng của cậu ta.
Máy ảnh đã đưa đến trước mặt cô nên đành phải nhìn một cái.
Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến cô không thể dời mắt đi được nữa.
Trong ảnh, cô đứng trong gió tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Chiêm Mặc lại cho cô xem thêm vài bức nữa, có một bức mái tóc dài của cô bị gió thối tung, cô nhìn về phía xa xăm với ánh mắt mờ mịt, tựa như tinh linh bị thất lạc ở nhân gian.
Bức cuối cùng là lúc cô phát hiện Chiêm Mặc rồi bước qua đây, mắt của cô đúng lúc nhìn thẳng vào ống kính, xinh đẹp tuyệt trần.
Lá gan của Chiêm Mặc cũng lớn thật, lúc cô đi qua đây mà cậu ta vẫn còn mải mê chụp ảnh.
Chiêm Mặc thấy cô xem ảnh rất nhập tâm, khuôn mặt điển trai của cậu ta lộ ra chút đắc ý: “Chị, em không lừa chị chứ? Thật sự rất là đẹp, có thể không xóa không? Đợi em về lấy ảnh ra sẽ gửi một bản cho chị, được không? Nếu bộ ảnh này giành được giải thì em sẽ đưa hết tiền thưởng cho chị luôn."
Chiêm Mặc cố gắng giành lấy cơ hội cho bản thân, bộ dạng vừa nỗ lực lại vừa đầy sức sống ấy rất giống cô của trước đây.
Giọng điệu của cô mềm mỏng hơn nhưng thái độ vẫn kiên quyết: “Nhưng Chiêm Mặc à, tôi không muốn bị người khác chụp ảnh, cũng không muốn giành giải, càng không cần tiền thưởng gì đó mà cậu nói."
Cậu ta thấy cô cứng mềm đều không ăn, bèn treo lại máy ảnh lên cổ, kéo tay cô tiếp tục làm nũng: "Có thể giữ lại một bức không? Chỉ giữ một bức thôi cũng
Cô lắc đầu: “Không "Xin chị đó, chị đẹp như vậy thì chắc tâm cũng lương thiện lắm, có thể cho em giữ lại một bức không? Chỉ một bức thôi là được." rồi, em còn chưa biết chị tên là gì "Tôi tên là.." Không đúng, rõ ràng là cô đang yêu cầu cậu ta xóa ảnh, sao tự lại biến thành trò chuyện làm quen thế? Lê Hân Dư kịp thời ngậm miệng lại, dứt khoát đưa tay ra giật máy ảnh của cậu ta: tên là gì không quan trọng, cậu phải xóa ảnh." chị nói em biết tên của chị, em sẽ xóa ảnh, chúng ta trao đổi có được không?" "Người trong ảnh là tôi, tên cũng là của tôi, trao đổi như vậy không công bằng."
Chiêm Mặc thật sự hết cách, cũng mặc kệ gió tuyết ngập trời mà ngồi phịch mông xuống đất một cách suy sup "Bỏ đi bỏ đi, xóa thì xóa, bài tập không nộp được thì kệ bài tập, cùng lắm thì học lại thôi." Cậu ta đưa máy ảnh cho cô, trông thật đáng thương.
Thấy cậu ta vò đầu bứt tóc một cách sâu não, cô vẫn mềm lòng.
Cô tần ngần trả lại máy ảnh cho cậu ta: bỏ đi, cậu chỉ được đem đi nộp bài tập thôi
Cậu ta không ngờ cô lại đột nhiên đổi ý, liền ngẩng đầu cười mừng rỡ. Cậu ta đứng dậy, ôm chầm lấy cô: "Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị!"
Chỉ có người đơn thuần nhất mới có được niềm vui đơn giản như thế, Lê Hân Dư bồng cảm thấy rất ngưỡng mộ cậu nhóc sẽ vui vẻ như một kẻ ngốc chỉ vì vài bức ảnh này.
Mà nụ cười lại là thứ có sức lan tỏa nhất.
Cô được cậu ta ôm, cũng không tự chủ được mà cong môi cười nhè nhẹ.
Thế nhưng một giây tiếp theo, cô nhìn thấy Lăng Diệu sầm mặt đi về phía họ.
Ngay khi Chiêm Mặc vừa buông cô ra, cậu ta liên ăn một đầm của Lăng Diệu.
Lăng Diệu dùng hết sức lực, Chiêm Mặc lại không chút phòng bị, cậu ta lảo đảo lùi về sau rồi ngồi phịch xuống đất, khóe miệng vừa bầm tím vừa rỉ một chút máu.
Chiêm Mặc đến gần cô hơn, sau đó đưa máy ảnh đến trước mặt cô, một cậu nhóc điển trai làm nũng luôn có có lực sát thương rất lớn.
Lê Hân Dư vốn định từ chối nhưng không đỡ được sự lång nhắng của cậu ta.
Máy ảnh đã đưa đến trước mặt cô nên đành phải nhìn một cái.
Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến cô không thể dời mắt đi được nữa.
Trong ảnh, cô đứng trong gió tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Chiêm Mặc lại cho cô xem thêm vài bức nữa, có một bức mái tóc dài của cô bị gió thối tung, cô nhìn về phía xa xăm với ánh mắt mờ mịt, tựa như tinh linh bị thất lạc ở nhân gian.
Bức cuối cùng là lúc cô phát hiện Chiêm Mặc rồi bước qua đây, mắt của cô đúng lúc nhìn thẳng vào ống kính, xinh đẹp tuyệt trần.
Lá gan của Chiêm Mặc cũng lớn thật, lúc cô đi qua đây mà cậu ta vẫn còn mải mê chụp ảnh.
Chiêm Mặc thấy cô xem ảnh rất nhập tâm, khuôn mặt điển trai của cậu ta lộ ra chút đắc ý: “Chị, em không lừa chị chứ? Thật sự rất là đẹp, có thể không xóa không? Đợi em về lấy ảnh ra sẽ gửi một bản cho chị, được không? Nếu bộ ảnh này giành được giải thì em sẽ đưa hết tiền thưởng cho chị luôn."
Chiêm Mặc cố gắng giành lấy cơ hội cho bản thân, bộ dạng vừa nỗ lực lại vừa đầy sức sống ấy rất giống cô của trước đây.
Giọng điệu của cô mềm mỏng hơn nhưng thái độ vẫn kiên quyết: “Nhưng Chiêm Mặc à, tôi không muốn bị người khác chụp ảnh, cũng không muốn giành giải, càng không cần tiền thưởng gì đó mà cậu nói."
Cậu ta thấy cô cứng mềm đều không ăn, bèn treo lại máy ảnh lên cổ, kéo tay cô tiếp tục làm nũng: "Có thể giữ lại một bức không? Chỉ giữ một bức thôi cũng
Cô lắc đầu: “Không "Xin chị đó, chị đẹp như vậy thì chắc tâm cũng lương thiện lắm, có thể cho em giữ lại một bức không? Chỉ một bức thôi là được." rồi, em còn chưa biết chị tên là gì "Tôi tên là.." Không đúng, rõ ràng là cô đang yêu cầu cậu ta xóa ảnh, sao tự lại biến thành trò chuyện làm quen thế? Lê Hân Dư kịp thời ngậm miệng lại, dứt khoát đưa tay ra giật máy ảnh của cậu ta: tên là gì không quan trọng, cậu phải xóa ảnh." chị nói em biết tên của chị, em sẽ xóa ảnh, chúng ta trao đổi có được không?" "Người trong ảnh là tôi, tên cũng là của tôi, trao đổi như vậy không công bằng."
Chiêm Mặc thật sự hết cách, cũng mặc kệ gió tuyết ngập trời mà ngồi phịch mông xuống đất một cách suy sup "Bỏ đi bỏ đi, xóa thì xóa, bài tập không nộp được thì kệ bài tập, cùng lắm thì học lại thôi." Cậu ta đưa máy ảnh cho cô, trông thật đáng thương.
Thấy cậu ta vò đầu bứt tóc một cách sâu não, cô vẫn mềm lòng.
Cô tần ngần trả lại máy ảnh cho cậu ta: bỏ đi, cậu chỉ được đem đi nộp bài tập thôi
Cậu ta không ngờ cô lại đột nhiên đổi ý, liền ngẩng đầu cười mừng rỡ. Cậu ta đứng dậy, ôm chầm lấy cô: "Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị!"
Chỉ có người đơn thuần nhất mới có được niềm vui đơn giản như thế, Lê Hân Dư bồng cảm thấy rất ngưỡng mộ cậu nhóc sẽ vui vẻ như một kẻ ngốc chỉ vì vài bức ảnh này.
Mà nụ cười lại là thứ có sức lan tỏa nhất.
Cô được cậu ta ôm, cũng không tự chủ được mà cong môi cười nhè nhẹ.
Thế nhưng một giây tiếp theo, cô nhìn thấy Lăng Diệu sầm mặt đi về phía họ.
Ngay khi Chiêm Mặc vừa buông cô ra, cậu ta liên ăn một đầm của Lăng Diệu.
Lăng Diệu dùng hết sức lực, Chiêm Mặc lại không chút phòng bị, cậu ta lảo đảo lùi về sau rồi ngồi phịch xuống đất, khóe miệng vừa bầm tím vừa rỉ một chút máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.