Chương 199: Ghen với cả sợi dây chuyện
Đang cập nhập
26/06/2021
Lời nói của anh khiến cho Lê Hân Dư yên lòng, cô vòng hai tay ôm cổ anh, nở nụ cười tươi, ngoan ngoãn dâng hiến cho anh.
Có những lúc quá mãnh liệt, anh còn để mình ở trong cơ thể cô qua đêm.
Ban đầu cô còn không quen, sau đó cô biết cho dù mình có phản kháng thế nào cũng vô dụng cho nên đành phải chịu đựng, tập mãi thành quen.
Tính ra thời gian mới chỉ có một tháng ngắn ngủi.
Ở người đàn ông Lăng Diệu này có một sức mạnh rất đáng sợ, sẽ khiến người ta lún sâu vào.
Từ sau khi trở về từ nước F, anh gần như là một con sói đói.
Dù cô làm gì anh cũng luôn cảm thấy cô đang dụ dỗ anh, thậm chí đến bây giờ ngay cả cô hít thở anh cũng cảm thấy giống như là một kiểu cám dỗ khác.
Lê Hân Dư cực kỳ bất đắc dĩ, cũng may là kỹ thuật của anh vô cùng tốt, sau nhiều lần có cũng từ từ biết hưởng thụ
Nhưng mà nhìn vết cào trên cổ anh, cô lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, sợi dây chuyền của em đâu, anh vẫn chưa đưa cho em đấy?
Lúc đi nước F anh đã nói sau khi trở về sẽ trả lại cho cô nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa trả lại. “Anh còn tưởng em không nhớ chứ." “Đó là báu vật quan trọng nhất của em, sao em quên được chứ?”
Anh đâm cô hai cái không nặng không nhẹ: “Anh quan trọng hay dây chuyền quan trọng?" "Lăng Diệu, anh càng ngày càng ấu trĩ!” Ngay cả sợi dây chuyền mà cũng ghen: “Dây chuyền ở đâu vậy?” “Em không biết lục lọi trong nhà à?” Rõ ràng anh đã để ở chỗ dễ thấy như vậy.
Lăng Diệu bỗng nhiên để nguyên tư thế kết hợp của hai người, ôm cô đứng lên, Lê Hân Dư giật mình kêu lên một tiếng, ôm chặt anh.
Anh khẽ rên, tiện tay vỗ vào mông cô.
Cô bị giật mình càng kẹp chặt hơn. “Lăng Diệu anh làm gì vậy, mau thả em xuống!”
Tuy trước đây anh và cô đã từng làm ở phòng khách, phòng tắm, thậm chí còn ở phòng làm việc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ thử tư thế xấu hổ này. “Lăng Diệu, anh mau buông em xuống!”
Anh ôm cô chậm rãi đi, đâm lúc nhẹ lúc mạnh, còn giả vờ tốt bụng hỏi thăm ý kiến của cô: “Thật sự muốn anh thả xuống?
Lăng Diệu nhìn thấy ánh mắt giận dữ và xấu hổ của người phụ nữ trong lòng mình, nhếch môi cười: “Vậy thì anh buông ra nhé?”
Lăng Diệu nói xong rồi chậm rãi buông cảnh tay đang đỡ mông cô ra.
Có những lúc quá mãnh liệt, anh còn để mình ở trong cơ thể cô qua đêm.
Ban đầu cô còn không quen, sau đó cô biết cho dù mình có phản kháng thế nào cũng vô dụng cho nên đành phải chịu đựng, tập mãi thành quen.
Tính ra thời gian mới chỉ có một tháng ngắn ngủi.
Ở người đàn ông Lăng Diệu này có một sức mạnh rất đáng sợ, sẽ khiến người ta lún sâu vào.
Từ sau khi trở về từ nước F, anh gần như là một con sói đói.
Dù cô làm gì anh cũng luôn cảm thấy cô đang dụ dỗ anh, thậm chí đến bây giờ ngay cả cô hít thở anh cũng cảm thấy giống như là một kiểu cám dỗ khác.
Lê Hân Dư cực kỳ bất đắc dĩ, cũng may là kỹ thuật của anh vô cùng tốt, sau nhiều lần có cũng từ từ biết hưởng thụ
Nhưng mà nhìn vết cào trên cổ anh, cô lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, sợi dây chuyền của em đâu, anh vẫn chưa đưa cho em đấy?
Lúc đi nước F anh đã nói sau khi trở về sẽ trả lại cho cô nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa trả lại. “Anh còn tưởng em không nhớ chứ." “Đó là báu vật quan trọng nhất của em, sao em quên được chứ?”
Anh đâm cô hai cái không nặng không nhẹ: “Anh quan trọng hay dây chuyền quan trọng?" "Lăng Diệu, anh càng ngày càng ấu trĩ!” Ngay cả sợi dây chuyền mà cũng ghen: “Dây chuyền ở đâu vậy?” “Em không biết lục lọi trong nhà à?” Rõ ràng anh đã để ở chỗ dễ thấy như vậy.
Lăng Diệu bỗng nhiên để nguyên tư thế kết hợp của hai người, ôm cô đứng lên, Lê Hân Dư giật mình kêu lên một tiếng, ôm chặt anh.
Anh khẽ rên, tiện tay vỗ vào mông cô.
Cô bị giật mình càng kẹp chặt hơn. “Lăng Diệu anh làm gì vậy, mau thả em xuống!”
Tuy trước đây anh và cô đã từng làm ở phòng khách, phòng tắm, thậm chí còn ở phòng làm việc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ thử tư thế xấu hổ này. “Lăng Diệu, anh mau buông em xuống!”
Anh ôm cô chậm rãi đi, đâm lúc nhẹ lúc mạnh, còn giả vờ tốt bụng hỏi thăm ý kiến của cô: “Thật sự muốn anh thả xuống?
Lăng Diệu nhìn thấy ánh mắt giận dữ và xấu hổ của người phụ nữ trong lòng mình, nhếch môi cười: “Vậy thì anh buông ra nhé?”
Lăng Diệu nói xong rồi chậm rãi buông cảnh tay đang đỡ mông cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.