Chương 287: Không xảy ra chuyện gì cả
Đang cập nhập
26/06/2021
Đôi môi mỏng lướt qua tóc mái của cô, động tác mạnh bạo khiến tóc mái trên trán cô rối tung rồi đột nhiên bị hất sang một bên, lộ ra vết sẹo màu hồng nhạt trên trán. “Trán em sao thế?” “Bị đụng trúng.” Cô giải thích qua loa. “Để anh xem thử. Anh nâng mặt cô lên, muốn vén tóc mái cô lên nhìn cho kỹ nhưng bị cô tránh đi. “Vết thương đã lành rồi, nếu chăm sóc tốt sẽ không để lại sẹo, không sao đâu.” Lê Hân Dư không muốn để anh nhìn thấy vết sẹo xấu xí của mình.
Lăng Diệu cưỡng chế kéo mặt cô qua, một tay giữ cằm cô, kéo cô về phía mình, tay còn lại thì vén tóc mái sang một bên.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lẽo: “Sao lại bị thế này?”
Đúng là bị đập trúng, nhưng nếu không cần thận va đập vào đầu, chắc chắn sẽ không để lại vết sẹo sâu như thế này. Lê Hân Dư không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô không thể nào để mình ngã thành như vậy.
Cô không muốn giấu anh: “Ngày đó anh vừa đi thì em với Nhã Trí có tranh chấp.
Lăng Diệu cười gằn: “Quả nhiên là cô ta.”
Lăng Diệu vốn muốn giữ Lê Nhã Trí lại một thời gian, lấy cô ta làm con cờ để ép Lê Hân Dư chấm dứt hy vọng với nhà họ Lê, thế nhưng bây giờ xem ra không giữ lại Lê Nhã Trí này được nữa rồi.
Đầu ngón tay tròn trịa của Lăng Diệu dịu dàng xoa vết thương của cô, anh rất muốn thay cô chịu nỗi đau này.
Nhưng Lê Hân Dư lại né tránh anh giống như bị hoảng sợ.
Mắt anh tối đi: “Tại sao em không cho anh chạm vào?”
Đầu ngón tay của Lê Hân Dư chạm vào khỏe môi của anh, lau vết son đỏ chót đi.
Đó là dấu son của Lê Nhã Trí để lại.
Lăng Diệu chợt hiểu ra, anh ôm cô vào lòng, áp nửa khuôn mặt không có dấu son lên má cô, cọ qua cọ lại: “Em cũng biết để bụng à? Anh còn tưởng tim của em làm bằng sắt đá, em xem anh như một món đồ muốn bỏ là bỏ, muốn cho là cho." “Em để bụng, cực kỳ để bụng. Cô vừa nói vừa giãy giụa. Cô nhớ lại có khả năng cách đây không lâu anh vừa làm chuyện đó với em gái mình, mà lúc này anh lại muốn đụng vào mình, cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn. “Giữa anh và Lê Nhã Trí không có gì cả.” Anh ôm cô thật chặt.
Lê Hân Dư không tin: “Anh đã hôn nó, đã bế nó rồi, lúc nãy anh còn nói hai người..
Lăng Diệu nhẫn nại giải thích với cô: “Chỉ vì anh muốn chọc tức em nên mới ôm cô ta, giữa anh và cô ta không hề xảy chuyện gì cả, thật đấy.” Anh lật bàn tay lại, giơ cao lên đến tại mà thề: “Anh bảo đảm, anh xin thề giữa anh và cô ta không xảy ra chuyện gì cả”
Lê Hân Dư hơi ngây người, nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh, trong lòng cô cũng hơi dao động.
Cô khịt mũi, lẩm bẩm hỏi: “Vậy hai dấu hôn trên ngực Nhã Trí là thế nào?”
Mấy dấu hôn trên ngực Lê Nhã Trí rõ ràng là vừa lưu lại cách đây không lâu.
Nếu không phải là của Lăng Diệu thì là của ai?
Lăng Diệu lấy di động ra, mở file hình ảnh ra rồi nhét vào tay Lê Hân Dư: “Em tự xem đi.”
May là anh có chụp được vài bức ảnh làm chứng, nếu không thì thật không có cách nào giải thích được.
Trong ảnh là hai gã bảo vệ đồng thời vùi đầu vào ngực Lê Nhã Trí. Cô trợn mắt, nước mắt lưng tròng kinh ngạc: “Là mấy người bảo vệ đó. “Nhưng sao lại như vậy chứ? Rõ ràng Hướng Lập Hiên bảo bọn họ trông chừng Nhã Trí, sao Nhã Trí lại làm những chuyện này với bọn họ chứ?”
Lăng Diệu cưỡng chế kéo mặt cô qua, một tay giữ cằm cô, kéo cô về phía mình, tay còn lại thì vén tóc mái sang một bên.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lẽo: “Sao lại bị thế này?”
Đúng là bị đập trúng, nhưng nếu không cần thận va đập vào đầu, chắc chắn sẽ không để lại vết sẹo sâu như thế này. Lê Hân Dư không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô không thể nào để mình ngã thành như vậy.
Cô không muốn giấu anh: “Ngày đó anh vừa đi thì em với Nhã Trí có tranh chấp.
Lăng Diệu cười gằn: “Quả nhiên là cô ta.”
Lăng Diệu vốn muốn giữ Lê Nhã Trí lại một thời gian, lấy cô ta làm con cờ để ép Lê Hân Dư chấm dứt hy vọng với nhà họ Lê, thế nhưng bây giờ xem ra không giữ lại Lê Nhã Trí này được nữa rồi.
Đầu ngón tay tròn trịa của Lăng Diệu dịu dàng xoa vết thương của cô, anh rất muốn thay cô chịu nỗi đau này.
Nhưng Lê Hân Dư lại né tránh anh giống như bị hoảng sợ.
Mắt anh tối đi: “Tại sao em không cho anh chạm vào?”
Đầu ngón tay của Lê Hân Dư chạm vào khỏe môi của anh, lau vết son đỏ chót đi.
Đó là dấu son của Lê Nhã Trí để lại.
Lăng Diệu chợt hiểu ra, anh ôm cô vào lòng, áp nửa khuôn mặt không có dấu son lên má cô, cọ qua cọ lại: “Em cũng biết để bụng à? Anh còn tưởng tim của em làm bằng sắt đá, em xem anh như một món đồ muốn bỏ là bỏ, muốn cho là cho." “Em để bụng, cực kỳ để bụng. Cô vừa nói vừa giãy giụa. Cô nhớ lại có khả năng cách đây không lâu anh vừa làm chuyện đó với em gái mình, mà lúc này anh lại muốn đụng vào mình, cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn. “Giữa anh và Lê Nhã Trí không có gì cả.” Anh ôm cô thật chặt.
Lê Hân Dư không tin: “Anh đã hôn nó, đã bế nó rồi, lúc nãy anh còn nói hai người..
Lăng Diệu nhẫn nại giải thích với cô: “Chỉ vì anh muốn chọc tức em nên mới ôm cô ta, giữa anh và cô ta không hề xảy chuyện gì cả, thật đấy.” Anh lật bàn tay lại, giơ cao lên đến tại mà thề: “Anh bảo đảm, anh xin thề giữa anh và cô ta không xảy ra chuyện gì cả”
Lê Hân Dư hơi ngây người, nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh, trong lòng cô cũng hơi dao động.
Cô khịt mũi, lẩm bẩm hỏi: “Vậy hai dấu hôn trên ngực Nhã Trí là thế nào?”
Mấy dấu hôn trên ngực Lê Nhã Trí rõ ràng là vừa lưu lại cách đây không lâu.
Nếu không phải là của Lăng Diệu thì là của ai?
Lăng Diệu lấy di động ra, mở file hình ảnh ra rồi nhét vào tay Lê Hân Dư: “Em tự xem đi.”
May là anh có chụp được vài bức ảnh làm chứng, nếu không thì thật không có cách nào giải thích được.
Trong ảnh là hai gã bảo vệ đồng thời vùi đầu vào ngực Lê Nhã Trí. Cô trợn mắt, nước mắt lưng tròng kinh ngạc: “Là mấy người bảo vệ đó. “Nhưng sao lại như vậy chứ? Rõ ràng Hướng Lập Hiên bảo bọn họ trông chừng Nhã Trí, sao Nhã Trí lại làm những chuyện này với bọn họ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.