Chương 41: Làm một quân cờ
Đang cập nhập
26/06/2021
**********
"Nếu như không suy nghĩ cho mày, mày nghĩ mày có thể gả cho Lăng Diệu ư?"
"Nói như vậy, cuối cùng vẫn là vì con?" Lê Hân Dư cười không ra tiếng, càng khóc không ra hơi.
Trong khi cô vẫn đang có bạn trai lại đẩy cô lên giường của một người đàn ông lạ. Rốt cuộc bố cô nhẫn tâm thế nào mới có thể làm ra những chuyện như thế này.
Trong ba năm nay, cô oán ông trời không đối xử công bằng với mình, hận Lăng Diệu cưỡng ép mình, nhưng có duy nhất một điều cô không nghĩ tới đó chính là bố cô là người sắp đặt cuộc hôn nhân này.
"Ba, có lúc con thực sự nghi ngờ rằng con có phải con gái ruột của ba không.”
“Mày còn nói lý nữa hả? Nếu mày không phải con gái tao thì việc gì tao phải tốn nhiều công sức như vậy để mày có thể gả vào nhà họ Lăng! Có biết bao người đang nhìn vào nhà họ, có biết bao cô gái muốn nằm trên người chồng mày mày biết không?" Lê Khải Thiên tức giận nhìn trừng trừng cô: "Bất kể là tướng mạo hay gia thế, Lăng Diệu đều không thiếu thứ gì, mày ôm một cái cây lớn như vậy, sống trong hạnh phúc mà lại không biết hưởng phúc?”
Lời của cha mình khiến Lê Hân Dư tuyệt vọng vô cùng.
Thì ra gia đình và hạnh phúc chỉ là tưởng tượng trong đầu cô, còn cô không đáng nhắc đến dù chỉ một lần.
Lê Hân Dư bình tĩnh trở lại, nằm chặt tay: “Nhưng Lăng Diệu nói muốn ly hôn, con cũng không còn cách nào khác."
“Vậy mày đi cầu xin nó đi! Mấy bữa trước chẳng phải mối quan hệ giữa hai đứa vẫn rất nồng ấm sao? Hôm qua nó còn để mày mặc bộ thiết kế chân ái của đại sư W để tham gia bữa tiệc. Mày đi cầu xin nó, chắc chắn nó sẽ giữ thể diện cho mày!" Lê Khải Thiên chỉ coi Lê Hân Dư như một quân cờ trong tay mình, như một cỗ máy mà giao nhiệm vụ cho cô, không hề suy nghĩ cho cảm nhận của cô.
"Ba!" Cô nắm chặt tay, đau lòng cắt ngang lời ba mình: “Con không muốn như vậy.”
Lê Khải Thiên vừa nghe đã giơ tay lên định tát cô thì bị vợ mình giữ lại: “Khải Thiên, Khải Thiên, tôi cầu xin ông đừng đánh Hân Dư nữa, có chuyện gì cứ từ từ nói được không? Hân Dư là con gái của chúng ta, nó là con gái làm sao mà chịu được những cái đánh này của ông cơ chứ."
Nhìn thấy bà Lăng đỡ lời cho Lê Hân Dư, Lê Nhã Trí bỗng đứng dậy kéo mẹ mình về một bên:
“Mẹ, lẽ nào mẹ không cần gia đình chúng ta nữa rồi ư? Nếu như Lê thị mất rồi, thì chúng ta sống như thế nào chứ. Ba cũng chỉ muốn chị đi cầu xin anh rể nói chuyện thôi mà."
Bà Lê tính tình mềm yếu, bà lau nước mắt, biết con gái nhỏ nói đúng, một lúc sau không nói gì nữa.
Lê Hân Dư giả vờ mạnh mẽ hỏi lại: “Ba, không còn cách nào khác nữa ư, lẽ nào cả đời này chúng ta phải dựa dẫm vào gia đình họ Lăng mãi ư?”
"Lăng gia là nhà chồng của con, nó giúp chúng ta thì sao chứ? Đây chẳng phải là điều dĩ nhiên sao? Ba năm như vậy rồi, con tại sao lại phải phá hủy sự cân bằng này chứ. Lê Hân Dư, rốt cuộc con có phải con gái nhà họ Lê hay không?"
"Ba, nếu như ba thực sự coi con là con gái, thì năm ấy tại sao còn nghĩ kế để con gả cho Lăng Diệu.”
Lúc nửa ép buộc nửa dỗ dành cô gả cho Lăng Diệu, ông có từng nghĩ tới cảm nhận của cô? . Ngôn Tình Sủng
"Mày có muốn giữ chút thể diện nữa không Lê Hân Dư, chuyện xảy ra tối qua mày nghĩ ba không biết ư? Lúc mày và Giang Dật Hàn ôm nhau mày có nghĩ tới cảm nhận của chồng mày không?" Lê Khải Thiên chuyển chủ đề, bắt đầu tính toán với Lê Hân Dư: “Ba biết trước đây con và Giang Dật Hàn có tình cảm với nhau, nhưng con cũng đừng quên. Bây giờ con vẫn chưa ly hôn, con làm như vậy vô tình đã hủy hoại bộ mặt của gia đình họ Lăng và họ Lê!”
"Con và Giang Dật Hàn sớm đã không còn liên lạc rồi, ba năm nay đây là lần đầu tiên chúng con gặp lại!" Lê Hân Dư như điện lên túm chặt lấy tóc mình.
"Nếu như không suy nghĩ cho mày, mày nghĩ mày có thể gả cho Lăng Diệu ư?"
"Nói như vậy, cuối cùng vẫn là vì con?" Lê Hân Dư cười không ra tiếng, càng khóc không ra hơi.
Trong khi cô vẫn đang có bạn trai lại đẩy cô lên giường của một người đàn ông lạ. Rốt cuộc bố cô nhẫn tâm thế nào mới có thể làm ra những chuyện như thế này.
Trong ba năm nay, cô oán ông trời không đối xử công bằng với mình, hận Lăng Diệu cưỡng ép mình, nhưng có duy nhất một điều cô không nghĩ tới đó chính là bố cô là người sắp đặt cuộc hôn nhân này.
"Ba, có lúc con thực sự nghi ngờ rằng con có phải con gái ruột của ba không.”
“Mày còn nói lý nữa hả? Nếu mày không phải con gái tao thì việc gì tao phải tốn nhiều công sức như vậy để mày có thể gả vào nhà họ Lăng! Có biết bao người đang nhìn vào nhà họ, có biết bao cô gái muốn nằm trên người chồng mày mày biết không?" Lê Khải Thiên tức giận nhìn trừng trừng cô: "Bất kể là tướng mạo hay gia thế, Lăng Diệu đều không thiếu thứ gì, mày ôm một cái cây lớn như vậy, sống trong hạnh phúc mà lại không biết hưởng phúc?”
Lời của cha mình khiến Lê Hân Dư tuyệt vọng vô cùng.
Thì ra gia đình và hạnh phúc chỉ là tưởng tượng trong đầu cô, còn cô không đáng nhắc đến dù chỉ một lần.
Lê Hân Dư bình tĩnh trở lại, nằm chặt tay: “Nhưng Lăng Diệu nói muốn ly hôn, con cũng không còn cách nào khác."
“Vậy mày đi cầu xin nó đi! Mấy bữa trước chẳng phải mối quan hệ giữa hai đứa vẫn rất nồng ấm sao? Hôm qua nó còn để mày mặc bộ thiết kế chân ái của đại sư W để tham gia bữa tiệc. Mày đi cầu xin nó, chắc chắn nó sẽ giữ thể diện cho mày!" Lê Khải Thiên chỉ coi Lê Hân Dư như một quân cờ trong tay mình, như một cỗ máy mà giao nhiệm vụ cho cô, không hề suy nghĩ cho cảm nhận của cô.
"Ba!" Cô nắm chặt tay, đau lòng cắt ngang lời ba mình: “Con không muốn như vậy.”
Lê Khải Thiên vừa nghe đã giơ tay lên định tát cô thì bị vợ mình giữ lại: “Khải Thiên, Khải Thiên, tôi cầu xin ông đừng đánh Hân Dư nữa, có chuyện gì cứ từ từ nói được không? Hân Dư là con gái của chúng ta, nó là con gái làm sao mà chịu được những cái đánh này của ông cơ chứ."
Nhìn thấy bà Lăng đỡ lời cho Lê Hân Dư, Lê Nhã Trí bỗng đứng dậy kéo mẹ mình về một bên:
“Mẹ, lẽ nào mẹ không cần gia đình chúng ta nữa rồi ư? Nếu như Lê thị mất rồi, thì chúng ta sống như thế nào chứ. Ba cũng chỉ muốn chị đi cầu xin anh rể nói chuyện thôi mà."
Bà Lê tính tình mềm yếu, bà lau nước mắt, biết con gái nhỏ nói đúng, một lúc sau không nói gì nữa.
Lê Hân Dư giả vờ mạnh mẽ hỏi lại: “Ba, không còn cách nào khác nữa ư, lẽ nào cả đời này chúng ta phải dựa dẫm vào gia đình họ Lăng mãi ư?”
"Lăng gia là nhà chồng của con, nó giúp chúng ta thì sao chứ? Đây chẳng phải là điều dĩ nhiên sao? Ba năm như vậy rồi, con tại sao lại phải phá hủy sự cân bằng này chứ. Lê Hân Dư, rốt cuộc con có phải con gái nhà họ Lê hay không?"
"Ba, nếu như ba thực sự coi con là con gái, thì năm ấy tại sao còn nghĩ kế để con gả cho Lăng Diệu.”
Lúc nửa ép buộc nửa dỗ dành cô gả cho Lăng Diệu, ông có từng nghĩ tới cảm nhận của cô? . Ngôn Tình Sủng
"Mày có muốn giữ chút thể diện nữa không Lê Hân Dư, chuyện xảy ra tối qua mày nghĩ ba không biết ư? Lúc mày và Giang Dật Hàn ôm nhau mày có nghĩ tới cảm nhận của chồng mày không?" Lê Khải Thiên chuyển chủ đề, bắt đầu tính toán với Lê Hân Dư: “Ba biết trước đây con và Giang Dật Hàn có tình cảm với nhau, nhưng con cũng đừng quên. Bây giờ con vẫn chưa ly hôn, con làm như vậy vô tình đã hủy hoại bộ mặt của gia đình họ Lăng và họ Lê!”
"Con và Giang Dật Hàn sớm đã không còn liên lạc rồi, ba năm nay đây là lần đầu tiên chúng con gặp lại!" Lê Hân Dư như điện lên túm chặt lấy tóc mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.