Chương 159: Lời anh nói còn được mấy câu đảng tín
Đang cập nhập
26/06/2021
**********
Lê Hân Dư vừa nghĩ đến khả năng này liền lạnh toát cả tay chân.
"Sao tay em lạnh quá vậy?" Anh nắm hai tay của cô, tưởng rằng cô bị cảm lạnh khi tắm.
Lê Hân Dư rút tay về, nắm chặt cổ áo của anh, vẻ mặt cô có phần điên cuồng: "Trả lời tôi đi, Lăng Diệu, anh không cho tôi uống thuốc, ngộ nhỡ có con thật thì sao?”
Lăng Diệu nghe cô nói mà cảm thấy khó hiểu: “Sợ gì chứ? Mang thai thì sinh ra thôi, chúng ta là vợ chồng mà, sinh con là lạ lắm à?"
Câu trả lời của anh lại kéo cô trở về từ vực thẩm, cô bình tĩnh lại hơn chút: "Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"
“Chứ còn sao nữa?"
Sắc mặt của Lê Hân Dư vẫn rất khó coi: “Anh hà tất phải vậy? Vô duyên vô cớ vác thêm một gánh nặng vào mình. Hay là do bố mẹ muốn có cháu?"Bố mẹ là chỉ Lãng Tự và Hách Ánh. Trong khoáng thời gian này, Lê Hân Dư từ lâu đã xem bố mẹ chồng là người nhà mình. Mỗi lần cô nhắc đến họ, đều buột miệng thốt ra từ bố mẹ.
"Em bé không phải là gánh nặng, là cục vàng của anh."
Em cũng vậy.
Thế nhưng anh không dám nói, bởi vì anh biết cho dù có nói thì Lê Hân Dư cũng sẽ không tín.
Lê Hân Dư không bị lay động: “Nếu chúng ta ly hôn thì sao? Đứa nhỏ sẽ thế nào đây? Tôi không muốn trong tương lai sẽ có nhiều chuyện phiền phức lằng nhằng như thế, anh có hiểu không?"
Cuộc hôn nhân của họ đã sớm sụp đổ rồi, cô không muốn có thêm nhiều ràng buộc cản trở cô như thế.
Trái lại, anh chỉ khẽ cười một tiếng, anh dùng bàn tay to lớn của mình nâng mặt cô lên: “Lê Hân Dư, dạo này ngày nào em cũng suy nghĩ về những chuyện linhbún chả không quay dung chu
Le Hän Duc hà hững lấy tay anh xuống Tai không muốn dua val anh, trai cũng không muốn có tha."
Sự kiêm nhân của Läng Diêu cũng đã can kiệt, anh hit sâu một hơi, điều chính lại cảm xúc:
"Am com xong, anh sẽ đưa thuốc tránh thai cho em.
"Được."
Lê Hàn Dư đồng ý ngay tắp lự, tốc độ ăn tối cũng rất nhanh.
Rất nhanh sau đó cô đã giải quyết xong bữa tổi, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện thuốc tránh thai:
"Thuốc đâu? Anh đã đồng ý rồi mà”
Lăng Diệu hơi sững sờ rồi nói vài điều bằng tiếng F với cô giúp việc.
Cô giúp việc gật đầu rồi xoay người rờiđi nhưng bị Lê Hân Dư gọi lại.
"Đứng lại."
"Phu nhân còn chuyện gì nữa ạ?" Cách phát âm tiếng Trung của cô giúp việc có chút kỳ lạ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp.
"Thuốc tránh thai phải bao lâu nữa mới có thể đưa cho tôi?"
"Thuốc tránh thai? Không phải là vitamin sao?”
Lê Hân Dư mỉm cười: “Là anh ấy nói nhầm rồi, phải là thuốc tránh thai mới đúng."
Cô giúp việc nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao?" Hình như thuốc tránh thai và vitamin khác nhau rất lớn, vậy mà ông chủ cũng nhớ lầm, làm ăn kiểu gì thế?
"Là thuốc tránh thai, làm phiền cô rồi."
Cô giúp việc gật gật đầu rồi nhìn qua Lăng Diệu, thấy Lăng Diệu ngầm đồng ý rồi mới lui ra ngoài.Lê Hân Dư đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lăng Diệu: “Lời anh nói với tôi, còn được mấy câu đáng để tôi tin tưởng đây?"
Anh hơi trầm ngâm, không nhanh không chậm giải thích: "Anh muốn có con." Anh sợ cô hiểu lầm, còn bổ sung thêm một câu: “Con của anh và em."
Thế nhưng Lê Hân Dư như bị đả kích mà hét lớn: “Nhưng anh có thật là muốn có con chứ không phải là muốn mượn việc này để hành hạ tôi chứ?"
Sắc mặt của Lăng Diệu u ám đến đáng sợ: “Em cảm thấy có con với anh là sự hành hạ đối với em ư?" . ngôn tình tổng tài
"Anh còn muốn giả vờ nữa?" Tính cách điềm tĩnh bao nhiêu năm nay của Lê Hân Dư đều bị rút sạch trong khoảng thời gian này, cô có thể chịu được chuyện Lăng Diệu hành hạ mình nhưng cô không thể chấp nhận việc dùng một sinh mạng nhỏ bé để làm quân cờ giày vò mình.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa: “Có phải anh tưởng tôi khờ khạođến nỗi cái gì cũng không biết? Tôi đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện điện thoại của anh và Hướng Lập Hiên rồi."
Lê Hân Dư vừa nghĩ đến khả năng này liền lạnh toát cả tay chân.
"Sao tay em lạnh quá vậy?" Anh nắm hai tay của cô, tưởng rằng cô bị cảm lạnh khi tắm.
Lê Hân Dư rút tay về, nắm chặt cổ áo của anh, vẻ mặt cô có phần điên cuồng: "Trả lời tôi đi, Lăng Diệu, anh không cho tôi uống thuốc, ngộ nhỡ có con thật thì sao?”
Lăng Diệu nghe cô nói mà cảm thấy khó hiểu: “Sợ gì chứ? Mang thai thì sinh ra thôi, chúng ta là vợ chồng mà, sinh con là lạ lắm à?"
Câu trả lời của anh lại kéo cô trở về từ vực thẩm, cô bình tĩnh lại hơn chút: "Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"
“Chứ còn sao nữa?"
Sắc mặt của Lê Hân Dư vẫn rất khó coi: “Anh hà tất phải vậy? Vô duyên vô cớ vác thêm một gánh nặng vào mình. Hay là do bố mẹ muốn có cháu?"Bố mẹ là chỉ Lãng Tự và Hách Ánh. Trong khoáng thời gian này, Lê Hân Dư từ lâu đã xem bố mẹ chồng là người nhà mình. Mỗi lần cô nhắc đến họ, đều buột miệng thốt ra từ bố mẹ.
"Em bé không phải là gánh nặng, là cục vàng của anh."
Em cũng vậy.
Thế nhưng anh không dám nói, bởi vì anh biết cho dù có nói thì Lê Hân Dư cũng sẽ không tín.
Lê Hân Dư không bị lay động: “Nếu chúng ta ly hôn thì sao? Đứa nhỏ sẽ thế nào đây? Tôi không muốn trong tương lai sẽ có nhiều chuyện phiền phức lằng nhằng như thế, anh có hiểu không?"
Cuộc hôn nhân của họ đã sớm sụp đổ rồi, cô không muốn có thêm nhiều ràng buộc cản trở cô như thế.
Trái lại, anh chỉ khẽ cười một tiếng, anh dùng bàn tay to lớn của mình nâng mặt cô lên: “Lê Hân Dư, dạo này ngày nào em cũng suy nghĩ về những chuyện linhbún chả không quay dung chu
Le Hän Duc hà hững lấy tay anh xuống Tai không muốn dua val anh, trai cũng không muốn có tha."
Sự kiêm nhân của Läng Diêu cũng đã can kiệt, anh hit sâu một hơi, điều chính lại cảm xúc:
"Am com xong, anh sẽ đưa thuốc tránh thai cho em.
"Được."
Lê Hàn Dư đồng ý ngay tắp lự, tốc độ ăn tối cũng rất nhanh.
Rất nhanh sau đó cô đã giải quyết xong bữa tổi, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện thuốc tránh thai:
"Thuốc đâu? Anh đã đồng ý rồi mà”
Lăng Diệu hơi sững sờ rồi nói vài điều bằng tiếng F với cô giúp việc.
Cô giúp việc gật đầu rồi xoay người rờiđi nhưng bị Lê Hân Dư gọi lại.
"Đứng lại."
"Phu nhân còn chuyện gì nữa ạ?" Cách phát âm tiếng Trung của cô giúp việc có chút kỳ lạ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp.
"Thuốc tránh thai phải bao lâu nữa mới có thể đưa cho tôi?"
"Thuốc tránh thai? Không phải là vitamin sao?”
Lê Hân Dư mỉm cười: “Là anh ấy nói nhầm rồi, phải là thuốc tránh thai mới đúng."
Cô giúp việc nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao?" Hình như thuốc tránh thai và vitamin khác nhau rất lớn, vậy mà ông chủ cũng nhớ lầm, làm ăn kiểu gì thế?
"Là thuốc tránh thai, làm phiền cô rồi."
Cô giúp việc gật gật đầu rồi nhìn qua Lăng Diệu, thấy Lăng Diệu ngầm đồng ý rồi mới lui ra ngoài.Lê Hân Dư đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lăng Diệu: “Lời anh nói với tôi, còn được mấy câu đáng để tôi tin tưởng đây?"
Anh hơi trầm ngâm, không nhanh không chậm giải thích: "Anh muốn có con." Anh sợ cô hiểu lầm, còn bổ sung thêm một câu: “Con của anh và em."
Thế nhưng Lê Hân Dư như bị đả kích mà hét lớn: “Nhưng anh có thật là muốn có con chứ không phải là muốn mượn việc này để hành hạ tôi chứ?"
Sắc mặt của Lăng Diệu u ám đến đáng sợ: “Em cảm thấy có con với anh là sự hành hạ đối với em ư?" . ngôn tình tổng tài
"Anh còn muốn giả vờ nữa?" Tính cách điềm tĩnh bao nhiêu năm nay của Lê Hân Dư đều bị rút sạch trong khoảng thời gian này, cô có thể chịu được chuyện Lăng Diệu hành hạ mình nhưng cô không thể chấp nhận việc dùng một sinh mạng nhỏ bé để làm quân cờ giày vò mình.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa: “Có phải anh tưởng tôi khờ khạođến nỗi cái gì cũng không biết? Tôi đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện điện thoại của anh và Hướng Lập Hiên rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.