Chương 257: Ngược FA
Đang cập nhập
26/06/2021
Lăng Diệu thở phào nhẹ nhõm, anh biết Lê Hân Dư thế này là đã ngầm coi như bỏ qua chuyện này.
Anh ôm chầm cô quay một vòng, sau đó hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, hôn cô thật sâu.
Trừ Hướng Lập Hiên ra, mọi người có thể che mắt thì che mắn, cúi đầu thì cúi đầu, cố gắng tránh nhìn hình ảnh ngược FA này.
Mà Lâm Dĩ Thuần phát hiện tình hình hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô ta thì sắc mặt trở nên trắng bệch, càng giống như đóa hoa trắng xinh đẹp yếu ớt.
Trợ lý Lưu lôi Lâm Dĩ Thuần đi, lúc này dáng vẻ của Lâm Dĩ Thuần đã tuyệt vọng đến cực điểm, cũng không phản kháng nữa.
Lúc này cô ta mới phát hiện tác dụng của cô ta còn không bằng một quân cờ.
Chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ, giống như cái hộp dùng một lần thì trở thành rác vứt đi.
Lần này Lâm Dĩ Thuần đã hoàn toàn hết hi vọng, thì ra cô ta chỉ là một trò cười.
Uổng cho đám nhân viên còn lấy cô ta ra làm trò đùa. Lúc bọn họ gọi cô ta là vợ bé của Chủ tịch Lăng, trong lòng cô còn thầm cảm thấy ngọt ngào, cho rằng đối với Chủ tịch Lăng mà nói, có lẽ bản thân cô ta có chút đặc biệt.
Không ngờ Lăng Diệu chẳng những không quyến luyến cô ta mà còn đuổi cô ta đi vì Lê Hân Dư, thậm chí còn muốn đuổi cô ta ra khỏi thành phố A.
Trợ lý Lưu phát hiện tâm trạng của Lâm Dĩ Thuần không được ổn định thì gọi bảo vệ tới kéo cô ta đi.
Mọi thứ trong phòng làm việc của cô ta cũng là do người khác dọn dẹp giúp, tất cả được đựng trong thùng giấy các-tông sau đó vứt trước mặt cô ta. “Nếu cô biết điều thì đừng làm những chuyện hại mình hại người nữa, nhân lúc Chủ tịch Lăng chưa thật sự nổi giận. Đây là lời khuyên chân thành của trợ lý Lưu dành cho cô ta.
Trợ lý Lưu đi theo Lăng Diệu nhiều năm như vậy cho nên hiểu rõ thói quen của anh. Hôm nay chẳng qua là anh muốn lấy lại mặt mũi cho Lê Hân Dư mới không truy cứu chuyện này đến cùng. . ngôn tình hài
Nếu Lăng Diệu thật sự làm đến cùng thì đừng nói Lâm Dĩ Thuần rời khỏi thành phố A, cho dù cô ta đi tới trời nam đất bắc cũng không có ngày tháng yên ổn.
Lâm Dĩ Thuần ôm thùng giấy, nước mắt rơi lã chã, cô ta hoàn toàn không tin chỉ vì cô ta đụng trúng Lê Hân Dư mà ra nông nỗi này.
Cô ta không còn gì nữa, không còn gì nữa rồi
Cô ta từ quê lên thành phố, khó khăn lắm mới có thể cắm rễ ở thành phố A này, cô ta không muốn trở về.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay, Lâm Dĩ Thuần ôm đồ của cô ta đi dọc con đường, còn chưa kịp đi tới bến xe buýt thì bầu trời đã tí tách đổ mưa.
Lúc đầu mưa còn nhỏ nhưng không tới hai phút sau mưa như trút nước.
Lâm Dĩ Thuần không có dù bị ướt nhẹp, áo sơ mi trắng dán chặt lên người, lộ ra màu của đồ lót bên trong.
Lúc này Lâm Dĩ Thuần vừa giống một con gà ướt nhẹp lại giống như một con chó hoang chật vật đáng thương...
Mắt của cô ta sưng đỏ, lúc này cô ta đã không phân biệt được đâu là nước mắt đầu là nước mưa nữa rồi...
Cô ta bỏ vứt bỏ thùng giấy, hai tay ôm ngực nhằm che lại đồ lót, cô ta siết chặt nắm đấm, hạt giống hận thù trong lòng cô ta được nước mưa tưới xuống thoáng cái đã nảy mầm...
Nếu Lê Hân Dư không tranh chấp với cô ta, sau đó đưa điện thoại cho cô ta đi sửa thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng mà bọn họ lại đối xử với cô ta như vậy.
Hết thảy những chuyện này cũng là bởi vì Lê Hân Dư!
Thật hận, cô thật sự hận!
Lăng Diệu nắm tay cô vợ vừa mới được dỗ dành xong của mình, phất tay bảo một đám nhân viên đang nơm nớp lo sợ kia lui ra ngoài.
Đám nhân viên sợ sệt rời đi, trong lòng cũng không ngừng nhớ lại tình tiết lúc nãy.
Xem tình hình này nếu muốn lăn lộn trong công ty này thì người không thể đắc tội nhất chính là Lê Hân Dư.
Xì xì xì, Lê Hân Dư gì chứ, rõ ràng là phu nhân của Chủ tịch mà.
Sau khi chuyện này trôi qua, tất cả nhân viên của Lăng Thị đã hoàn toàn phá tan những lời đồn rằng Lê Hân Dự bá đạo quản lý Chủ tịch Lăng, sợ anh trêu ghẹo ong bướm. Tất cả mọi người đều cảm thán Chủ tịch Lăng cực kỳ chiều vợ lại còn thay đổi sắc mặt nhanh hơn sách cùng với may mắn của phu nhân.
Từ đó về sau mỗi khi Lê Hân Dư tới công ty, tất cả mọi người không cần cấp trên phân phó đã tự giác cúi người thành khẩn chào một tiếng phu nhân, chỉ thiếu điều kêu phu nhân vạn tuế, vạn vạn tuế nữa thôi.
Anh ôm chầm cô quay một vòng, sau đó hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, hôn cô thật sâu.
Trừ Hướng Lập Hiên ra, mọi người có thể che mắt thì che mắn, cúi đầu thì cúi đầu, cố gắng tránh nhìn hình ảnh ngược FA này.
Mà Lâm Dĩ Thuần phát hiện tình hình hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô ta thì sắc mặt trở nên trắng bệch, càng giống như đóa hoa trắng xinh đẹp yếu ớt.
Trợ lý Lưu lôi Lâm Dĩ Thuần đi, lúc này dáng vẻ của Lâm Dĩ Thuần đã tuyệt vọng đến cực điểm, cũng không phản kháng nữa.
Lúc này cô ta mới phát hiện tác dụng của cô ta còn không bằng một quân cờ.
Chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ, giống như cái hộp dùng một lần thì trở thành rác vứt đi.
Lần này Lâm Dĩ Thuần đã hoàn toàn hết hi vọng, thì ra cô ta chỉ là một trò cười.
Uổng cho đám nhân viên còn lấy cô ta ra làm trò đùa. Lúc bọn họ gọi cô ta là vợ bé của Chủ tịch Lăng, trong lòng cô còn thầm cảm thấy ngọt ngào, cho rằng đối với Chủ tịch Lăng mà nói, có lẽ bản thân cô ta có chút đặc biệt.
Không ngờ Lăng Diệu chẳng những không quyến luyến cô ta mà còn đuổi cô ta đi vì Lê Hân Dư, thậm chí còn muốn đuổi cô ta ra khỏi thành phố A.
Trợ lý Lưu phát hiện tâm trạng của Lâm Dĩ Thuần không được ổn định thì gọi bảo vệ tới kéo cô ta đi.
Mọi thứ trong phòng làm việc của cô ta cũng là do người khác dọn dẹp giúp, tất cả được đựng trong thùng giấy các-tông sau đó vứt trước mặt cô ta. “Nếu cô biết điều thì đừng làm những chuyện hại mình hại người nữa, nhân lúc Chủ tịch Lăng chưa thật sự nổi giận. Đây là lời khuyên chân thành của trợ lý Lưu dành cho cô ta.
Trợ lý Lưu đi theo Lăng Diệu nhiều năm như vậy cho nên hiểu rõ thói quen của anh. Hôm nay chẳng qua là anh muốn lấy lại mặt mũi cho Lê Hân Dư mới không truy cứu chuyện này đến cùng. . ngôn tình hài
Nếu Lăng Diệu thật sự làm đến cùng thì đừng nói Lâm Dĩ Thuần rời khỏi thành phố A, cho dù cô ta đi tới trời nam đất bắc cũng không có ngày tháng yên ổn.
Lâm Dĩ Thuần ôm thùng giấy, nước mắt rơi lã chã, cô ta hoàn toàn không tin chỉ vì cô ta đụng trúng Lê Hân Dư mà ra nông nỗi này.
Cô ta không còn gì nữa, không còn gì nữa rồi
Cô ta từ quê lên thành phố, khó khăn lắm mới có thể cắm rễ ở thành phố A này, cô ta không muốn trở về.
Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay, Lâm Dĩ Thuần ôm đồ của cô ta đi dọc con đường, còn chưa kịp đi tới bến xe buýt thì bầu trời đã tí tách đổ mưa.
Lúc đầu mưa còn nhỏ nhưng không tới hai phút sau mưa như trút nước.
Lâm Dĩ Thuần không có dù bị ướt nhẹp, áo sơ mi trắng dán chặt lên người, lộ ra màu của đồ lót bên trong.
Lúc này Lâm Dĩ Thuần vừa giống một con gà ướt nhẹp lại giống như một con chó hoang chật vật đáng thương...
Mắt của cô ta sưng đỏ, lúc này cô ta đã không phân biệt được đâu là nước mắt đầu là nước mưa nữa rồi...
Cô ta bỏ vứt bỏ thùng giấy, hai tay ôm ngực nhằm che lại đồ lót, cô ta siết chặt nắm đấm, hạt giống hận thù trong lòng cô ta được nước mưa tưới xuống thoáng cái đã nảy mầm...
Nếu Lê Hân Dư không tranh chấp với cô ta, sau đó đưa điện thoại cho cô ta đi sửa thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng mà bọn họ lại đối xử với cô ta như vậy.
Hết thảy những chuyện này cũng là bởi vì Lê Hân Dư!
Thật hận, cô thật sự hận!
Lăng Diệu nắm tay cô vợ vừa mới được dỗ dành xong của mình, phất tay bảo một đám nhân viên đang nơm nớp lo sợ kia lui ra ngoài.
Đám nhân viên sợ sệt rời đi, trong lòng cũng không ngừng nhớ lại tình tiết lúc nãy.
Xem tình hình này nếu muốn lăn lộn trong công ty này thì người không thể đắc tội nhất chính là Lê Hân Dư.
Xì xì xì, Lê Hân Dư gì chứ, rõ ràng là phu nhân của Chủ tịch mà.
Sau khi chuyện này trôi qua, tất cả nhân viên của Lăng Thị đã hoàn toàn phá tan những lời đồn rằng Lê Hân Dự bá đạo quản lý Chủ tịch Lăng, sợ anh trêu ghẹo ong bướm. Tất cả mọi người đều cảm thán Chủ tịch Lăng cực kỳ chiều vợ lại còn thay đổi sắc mặt nhanh hơn sách cùng với may mắn của phu nhân.
Từ đó về sau mỗi khi Lê Hân Dư tới công ty, tất cả mọi người không cần cấp trên phân phó đã tự giác cúi người thành khẩn chào một tiếng phu nhân, chỉ thiếu điều kêu phu nhân vạn tuế, vạn vạn tuế nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.