Chương 25
Guillaume Musso
11/07/2020
Những con ma cà rồng thật may mắn: chúng sống được nhờ sát hại con người. Còn chúng ta, chúng ta buộc phải tàn sát lẫn nhau.
Khó khăn lắm Jodie mới mở được mắt. Thoạt tiên, nó chỉ phân biệt được một thứ gì đó như tàn lửa, dày đặc và chói lòa, cứ quay cuồng xung quanh nó. Còn có cả âm thanh nữa: những tiếng hét của trẻ con giống như trong một sân chơi. Để tránh ánh sáng, nó đưa cả hai tay lên che mắt rồi mới từ từ rẽ các ngón tay ra. Thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy là cái cổng chào của Quảng trường Washington.
Làm thế nào mà nó lại tới được đây, ngồi trên một cái ghế băng đơn, ngay chính giữa Greenwich Village? Nó nhìn đồng hồ đeo tay: chưa được nửa tiếng kể từ khi nó bị gã Kên Kên tấn công. Con bé tìm cách đứng lên nhưng nó nhanh chóng từ bỏ ý định. Một thứ gì đó như kiểu áo nịt chắn ngang lồng ngực nó, chưa kể cột sống nó đau rần.
Nó thử xoay đầu, nhưng cử động của nó lập tức bị cắt ngang bởi một luồng điện tê liệt chạy dọc vai. Nó cố nén một tiếng kêu đau đớn. Một cơn rùng mình ớn lạnh chạy qua người nó và nó nghe xương mình răng rắc giống như pha lê vỡ. Nó đặt một bàn tay run rẩy lên ngực: sao nó lại có cảm giác như năm hay sáu xương sườn bị gãy nhỉ?
Nó chậm rãi kéo khóa áo trấn thủ xuống. Một chiếc áo kiểu như áo phao bó chặt lấy eo và ngực nó. Tại sao chúng lại mặc cho nó thứ này? Nó dừng lại hồi lâu rồi mới hiểu điều gì đang thực sự xảy đến với mình. Nó lần tay vào túi áo và thấy lời cảnh cáo dưới đây được viết trên một mẩu giấy:
One move: you BLOW
One word: you BLOW
Never forget I'm WATCHING YOU 1
Một lần nữa nó mở áo trấn thủ ra và xem lại thứ đồ được quấn quanh ngực nó: đó không phải là một cái áo phao, đó là một cái thắt lưng đầy thuốc nổ.
° ° °
Rồi đấy, giờ con bé mới hiểu vấn đề!
Ngồi sau màn hình máy tính, Kên Kên đang ở tột đỉnh sung sướng. Nhờ vào hệ thống máy quay đặt quanh công viên, hắn có thể quan sát trực tiếp mọi chuyện diễn ra tại Quảng trường Washington. Hắn chia màn hình thành bốn mảng chữ nhật: ba trong số đó theo dõi công viên từ các góc độ khác nhau và một chiếu cận cảnh Jodie.
Rất nhẹ nhàng, hắn đưa tay vuốt lên cái nút màu da cam kích nổ gắn trên điện thoại di động. Chỉ cần chạm nhẹ vào đó thôi là hắn đã run lên.
Vì mọi thứ chuẩn bị nổ tung. Khối thuốc nổ mà hắn đặt trên người Jodie chứa hơn một ký TNT trộn lẫn những mảnh vụn kim loại. Vụ nổ sẽ gây ra một cuộc tàn sát ghê gớm và những cảnh tượng hoảng loạn. Tháng trước, một vụ đánh bom liều chết đã làm nổ tung tàu điện ngầm ở Mát xcơ va. Chính vụ đó đã cho hắn ý tưởng... Trên ti vi, người ta nói tới hai mươi người chết và hơn sáu chục người bị thương. Hắn hy vọng sẽ có được nhiều hơn thế. Trong hai chục phút nữa, một buổi biểu diễn kịch của sinh viên sẽ được tổ chức ngay trước đài phun nước. Buổi biểu diễn mỗi tuần một lần này được rất nhiều người tới xem. Đủ để làm nên một vụ ra trò!
Trong bộ anxo bệnh hoạn của hắn, hắn vẫn luôn nghĩ rằng hủy diệt bất cứ thứ gì cũng đều là cách tuyệt vời nhất để chiếm hữu được thứ đó. Tất nhiên, hắn có thể chẳng cần chờ mà cho mọi thứ nổ tung ngay trong giây lát. Nhưng hắn muốn kiên nhẫn thêm chút nữa để tận hưởng toàn bộ công trình của mình và gom được số nạn nhân tối đa. Hắn đặc biệt thích công đoạn chuẩn bị này, khoảnh khắc bình thản chờ ngọn lửa bùng lên, khi màn kịch điên cuồng nhất dường như hoàn toàn có thể...
Nhấp chuột vài cái, hắn chiếu cận mặt Jodie để thưởng thức nỗi tuyệt vọng của con bé. Hắn bị hớp hồn bởi vẻ mỏng manh và những nỗ lực không bỏ cuộc của nó. Mặc dù vậy, hắn vẫn cảm thấy nó đang chuẩn bị gục ngã. Cho tới giờ, mọi chuyện đều diễn ra trôi chảy, nhưng hắn vẫn cần phải cẩn thận. Một lần nữa, hắn đưa tay sờ lên nút kích nổ.
Hắn không nên chần chừ quá lâu.
° ° °
Trong hành lang của tòa nhà, có ai đó đã nghịch ngợm phá hỏng toàn bộ chuông gọi lên tầng. Sam buộc phải đập thình thình vào cửa căn hộ. Anh nghe thấy tiếng bước chân rồi tiếng khò khè và đoán chắc có người đang theo dõi anh qua khe cửa.
- Xéo đi! - một giọng hét lên sau cánh cửa.
Sam chăm chú nhìn qua lỗ khóa và nhận ra nó đã bị phá hỏng từ đời nào.
- Tôi không phải kẻ trộm, - anh vừa nói vừa tìm cách trấn an, - tôi cũng không phải cảnh sát.
Cuối cùng, khóa cũng xoay và một khuôn mặt cau có hiện ra trong khuôn của: đó là Birdie, cô gái cùng thuê nhà với Jodie. Cô gái mặc rất ít quần áo trên người: một cái quần soóc ngắn cũn khêu gợi và một cái áo phông màu hồng giấy kẹo hở rốn.
- Có việc gì?
- Tên tôi là Sam Galloway, tôi là bác sĩ và tôi cần gặp Jodie.
- Nó không có nhà, - Birdie vừa đáp vừa ân hận vì đã mở cửa.
- Cô làm ơn đi, có chuyện rất quan trọng, - Sam vừa trấn an vừa thò một bàn chân vào chặn cửa.
- Anh muốn gì ở nó?
- Chỉ giúp thôi.
- Nó không cần anh giúp.
- Tôi nghĩ là có đấy.
- Jodie gặp rắc rối à?
- Nó nghiện, đúng không?
- Hơi hơi...
Sam tìm cách nhìn thẳng vào mắt Birdie. Đôi mắt cô ta buồn bã, trống rỗng, nhem nhuốc vì mascara.
- Cô nghe đây: tôi biết cô từng phải nhập viện vì sốc thuốc và Jodie đã đưa cô vào bệnh viện. Nó đã cứu cô khi cô cần giúp đỡ. Hôm nay, đến phiên cô phải giúp nó. Chỉ cần đưa tôi địa chỉ nơi may ra tôi có thể tìm thấy nó là được.
Birdie ngần ngại:
- Dạo này nó hay lân la tới chỗ thằng Cyrus...
- Cyrus?
- Gã là nhà cung cấp của chúng tôi. Tôi sẽ viết cho anh địa chỉ, nhưng anh không được nói là tôi đã...
- Tôi hứa.
Birdie nguệch ngoạc vài chữ vào sau một tấm phiếu mua hàng giảm giá. Sam cảm ơn cô và chìa cho cô tấm danh thiếp có ghi địa chỉ liên lạc của anh ở bệnh viện.
- Nếu một ngày nào đó cô muốn từ bỏ, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cô.
Birdie từ chối tấm danh thiếp.
- Anh có hai chục đô có phải hơn không?
- Không, xin lỗi, - anh trả lời, thất vọng trước phản ứng của cô gái.
Mỗi lần gặp những người nghèo đói hay tuyệt vọng, Sam đều cản thấy tội lỗi vì không thể giúp được họ. Anh ước mình có thể cứu vớt tất cả mọi người, dù anh biết điều đó là không tưởng. Ở bệnh viện, mọi người vẫn hay trêu chọc anh bởi cái tính đó, song anh biết đó chính là sức mạnh và sự cân bằng của anh. Anh đã đi ra cầu thang nhưng rồi không thể không quay lại.
- Khoan đã!
Sam rút trong ví ra hai tờ tiền mặt và gấp chúng lại rồi nhét tấm danh thiếp vào giữa sao cho nếu Birdie muốn lấy được tiền thì cô phải cầm cả danh thiếp.
Cô giật lấy những thứ anh đưa và sập cửa không nói năng gì.
Vào đến phòng khách, Birdie quay lại với việc đang làm dở - xem quảng cáo trên ti vi - nhưng trước đó đã không quên tạt qua bếp để ném tấm danh thiếp vào thùng rác. Cô nhét hai tờ tiền vào giữa sợi dây thun áo con. Với số tiền này, cô có thể mua được hai hoặc ba viên thuốc cho một chuyến du hành ngoạn mục...
Trong khi đó, Sam quay lại chỗ Grace đang chờ, cô đứng dựa lưng vào mũi xe, sẵn sàng can thiệp trong trường hợp nguy hiểm.
- Thế nào? - cô hỏi đầy lo lắng.
- Jodie không có ở đây, nhưng tôi có một địa chỉ khác. Lên xe đi, tôi sẽ kể cô nghe...
Birdie nằm dài vắt ngang người trên tràng kỷ, đầu chúc xuống và hai tay vắt tréo hình chữ thập để âm nhạc tràn ngập tâm trí dễ dàng hơn. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến cô chạy lại xuống bếp. Cô lục tìm trong thùng rác, lấy lại địa chỉ của Sam rồi đính tấm các lên cái bảng nỉ cạnh tủ lạnh.
Có thể, một ngày nào đó...
° ° °
Kinh hoàng khi nghĩ tới bất cứ một cử động nhỏ nào, Jodie nghe tiếng tim mình đập thình thịch vào những khối thuốc nổ. Hai đầu gối nó run lên và cảm giác trống rỗng mênh mông cứ xoáy trong lòng nó, như thể nó đang rơi xuống một vực thẳm không đáy.
Chỉ vài giờ trước thôi, cuộc sống đối với nó vẫn thật vô vọng và vô nghĩa, rất nhiều lần nó nghĩ rằng cái chết có thể sẽ là một sự giải thoát. Thế nhưng vào đúng lúc này, nó lại chắc chắn một điều duy nhất: nó không muốn chết. Ý nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc, quá đột ngột, vào một buổi chiều mùa đông như thế này, khiến nó hoảng sợ. Người nóng bừng, nó ngả đầu ra phía sau để chiêm ngưỡng bầu tời mênh mông vô hạn. Một bông tuyết vỡ tan trên má nó và biến thành giọt nước mắt nóng hổi.
Vẫn bất động trên ghế băng, nó nhìn ra xung quanh. Trong tâm trạng hoảng loạn, đột nhiên nó nhìn rõ mọi vật hơn, như thể nó đang hòa mình vào từng con người đang có mặt tại công viên.
Quảng trường Washington nằm ở một trong những khu phố dễ chịu nhất Manhattan. Quanh đây, các tòa nhà chọc trời nhường chỗ cho những tòa nhà nhỏ lịch lãm xây gạch đỏ. Noel qua chưa lâu, trên các cành cây và các ban công, những dải đèn được kết thành hình thiên thần và ngôi sao.
Bất chấp tuyết rơi, từng đoàn người vẫn qua lại náo nhiệt trên các lối đi. Đây là một trong những nơi ưa thích nhất của các sinh viên Đại học New York, trường có nhiều dãy nhà nằm quanh khu công viên. Một số sinh viên đang tập dượt một vở kịch, một số khác đang chơi ném đĩa, tung hứng hoặc trượt patin.
Đặc biệt, có rất nhiều người lôi cả đàn ra đây và, bất chấp giá lạnh, họ vẫn biểu diễn những tiết mục hòa tấu nho nhỏ cho người qua đường cùng thưởng thức. Chơi nhạc ở đây hay hơn biết bao so với chơi nhạc giữa những bức tường chật hẹp của phòng thu! Phía Tây công viên, trên những chiếc ghế băng và bên những chiếc bàn gỗ, nhiều người ngồi chơi cờ vua và vài người say sưa theo dõi ván đấu giữa một ông già người Do Thái độ mũ kippa và một đấu thủ trẻ có triển vọng trở thành Bobby Fisher.
Có cả những bà mẹ ngồi sửa lại khăn cho con cái, đội cho chúng những chiếc mũ len dày chụp kín mang tai rồi mới chịu để chúng chạy đuổi theo lũ sóc.
Đây quả là tinh thần New York đích thực. Một New York đa chủng tộc và đa văn hóa, nơi chỉ trong khoảnh khắc người ta ngỡ như đang sống trong một thế giới không tưởng chứa chan tình bằng hữu.
Jodie nhìn tất cả những việc đó bằng một tinh thần hoàn toàn mới mẻ. Trên chiếc ghế băng cạnh chỗ nó ngồi, một đôi uyên ương đang vừa cùng ăn một miếng bánh kẹp rán giòn vừa ôm hôn nhau âu yếm. Nó xúc động nhìn họ: nó thì sắp chết mà chưa từng biết yêu là gì.
Đột nhiên, gần đài phun nước lớn, một nhóm sinh viên đang chờ vở kịch mở màn chợt đồng thanh hát vang bài Hallelujah của Leonard Cohen theo phong cách Jeff Buckley. Sững sờ vì họ hát quá hay, rất nhiều người qua đường dừng chân lại để nghe và trong khoảnh khắc, cảm giác biết ơn và thuần khiết ngự trị khắp không gian công viên.
Rồi một người thuyết giáo, trên tay cầm cuốn Kinh thánh, chặn những kẻ hiếu kỳ lại và báo cho họ về một thảm họa đang đến gần.
Nhưng chẳng ai thực sự quan tâm tới ông ta...
° ° °
Mark Rutelli đi tuần trong khu Midtown, ngóng chờ, mặc dù không mấy tin tưởng, một cú điện thoại sẽ cho ông biết tin tức của Jodie. Cả sáng nay ông không uống một ly nào. Delgadillo chắc sẽ hoan hỉ lắm nếu thấy ông say và ông không muốn tặng ông ta sự thích thú đó. Vấn đề danh dự.
Thế nhưng từ vài phút nay, ông cảm thấy đôi tai mình càng lúc càng run rẩy. Gần như trái với ý muốn của ông, đôi chân ông phanh kít xe lại trước cửa một tiệm rượu mạnh. Mất công mơ hão làm gì: hôm nay chưa phải ngày ông từ bỏ rượu.
Ông xông vào tiệm rượu và bước ra với một chai vodka nhỏ giấu kín trong tờ giấy bản. Ông chờ đến lúc ngồi vào xe rồi mới nhấp một ngụm. Rượu khiến lưỡi, vòm miệng và cổ họng ông như bị đốt cháy trước khi thắp lên ngọn lửa dữ dội trong cuống họng và toàn bộ cơ thể ông. Rutelli biết rất rõ rằng cảm giác tăng lực này chỉ là một kiểu đánh lừa bản thân, song trong thời gian ngắn, chất độc ấy lại khiến ông nhanh chóng trở nên hoạt bát. Trái tim tràn ngập nỗi buồn và cảm giác tội lỗi, ông hớp thêm một ngụm và nhẹ người đi khi thấy hai tay không còn run nữa.
Rutelli cảm thấy trong lòng như rạn vỡ nhưng chai sạn đối với bên ngoài. Người ta cứ nghĩ ông là người cứng rắn và mạnh mẽ, song thực tế hoàn toàn ngược lại. Càng cố vươn lên trong công việc ông càng bị nhấn chìm bởi quá nhiều cảm xúc mà ông không biết phải kiểm soát thế nào.
Công việc của một cảnh sát không phải lúc nào cũng cho người ta thấy những khía cạnh tốt đẹp nhất của nhân loại. Càng về sau ông càng thường xuyên nhận ra rằng thực tế không hoàn toàn giống như mong đợi. Thế là ông bắt đầu uống rượu. Để cảm thấy mình được ở bên ngoài thế giới ấy và có thể chấp nhận được nỗi tuyệt vọng cùng những đau khổ mà ông nhận thấy quanh mình.
Hồi ông còn làm với Grace, cuộc sống của ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sự đồng cảm giúp họ vượt qua dễ dàng hơn những khó khăn nghề nghiệp. Grace thực sự có tài trong việc đó: cô khiến cho cuộc sống thường nhật trở nên lung linh đẹp đẽ và dễ dàng tìm thấy ý nghĩa cho mọi thứ trong khi ông chỉ biết kéo lê một nỗi buồn sâu thẳm mà giờ đây không rời ông ra nữa.
Ngày nào ông cũng nhớ Grace. Đôi lúc, khi đã thực sự say mèm, ông còn tự huyễn hoặc chính mình rằng cô vẫn sống. Nhưng điều đó chẳng kéo dài được lâu và mỗi lần lý trí trở lại là một lần thêm đau đớn.
Ông còn đang gặm nhấm suy nghĩ này thì tiếng radio rè rè kéo ông quay về thực tại.
- Sĩ quan Rutelli?
- Tôi đây.
- Tôi nghĩ có người đã tìm thấy Jodie Costello...
° ° °
Sam đậu xe trước thanh chắn khu nhà chung cư rẻ tiền và vẫn để động cơ nổ. Tuyết bắt đầu rơi rất dày khiến đường phố vắng tanh và như bị bỏ hoang. Grace một lần nữa nhắc anh phải thận trọng trong khi anh xua đi bằng cách nhún vai.
- Nghe tôi này, anh Galloway, - cô nhấn mạnh, - chúng ta đang ở trung tâm khu Bronx và anh chuẩn bị nói chuyện với một tên buôn ma túy, nguy hiểm đấy!
- Tôi biết.
- Vì thế đừng có tìm cách chơi trò tế nhị với Cyrus, anh hiểu không?
- Yes, sir 2.
Grace dừng lại vẻ nghĩ ngợi, rồi tiếp lời:
- Tôi muốn hỏi anh một chuyện...
- Tôi nghe cô nói đây.
- Cái tên ma cô của vợ anh, gã Dustface ấy, chết rồi phải không?
- Phải.
- Chết như thế nào?
Sam mở cửa xe. Không khí lạnh ngắt tràn vào bên trong chiếc 4x4.
- Chuyện đó xưa lắm rồi và cũng chẳng phải chuyện người ta kể cho nhau nghe sau những bữa cơm gia đình...
Anh rời khỏi xe và không nói thêm gì nữa. Vẫn suy tưởng, Grace nhìn anh đi xa dần dưới làn tuyết rơi, rồi cô đuổi theo và bắt kịp anh cách đó vài mét.
- Khoan đã, Sam.
Cô rút súng, tháo đạn rồi lại đưa nó cho anh.
- Súng không có đạn đâu. Như thế, anh không phải sợ sẽ giết mất hắn mà có lẽ chỉ là dọa được...
Anh bác sĩ không để cô nói hết câu.
- Cô làm ơn đừng nằn nì nữa! Mỗi người có một cách làm riêng.
- Được lắm, nếu thích thì anh cứ để mình bị giết, - cô tự ái đáp.
Sam tiến vào tòa nhà đầu tiên và thử định hướng nhưng rồi lại bước ra ngay: một vụ láng giềng cãi cọ nhau nảy lửa đang nổ ra trong cầu thang. Suy cho cùng, Grace không hề nhầm: chẳng việc gì phải đóng vai người hùng để rồi lĩnh một nhát dao và bị sát hại ở cái nơi nhơ nhớp này.
Phải mất một lúc anh mới tìm được địa chỉ chính xác của Cyrus vì các hòm thư đều đã bị tháo tung. Anh không hỏi đường bất cứ ai: anh đã sống cả tuổi thơ trong một khu phố như thế này và anh biết chẳng thể trông cậy vào ai ngoài chính mình. Đến trước cánh cửa cần tìm, anh nhấn chuông nhiều lần. Không ai ra mở cửa dù từ trong căn hộ vẫn phát ra tiếng nhạc inh tai. Anh đập thình thình vào cửa cho tới khi nhìn một gã da đen xuất hiện và ném cho anh cái nhìn ác cảm.
- Muốn gì đây?
- Cậu là Cyrus?
- Có thể.
- Tôi tìm Jodie Costello. Cô bé ở chỗ cậu không?
- Không quen, - Cyrus đáp cụt lủn.
- Cậu đừng có giở trò với tôi. Tôi biết rõ cậu là người tuồn cho nó những thứ đồ bẩn thỉu.
- Cút khỏi đây ngay, không tao đập nát mặt mày. Tao không biết nó, cái con Jodie của mày ấy.
Gã định đóng cửa. Sam lại dùng tới bài chặn chân vào cửa.
- Mày chỉ cần nói cho tao biết con bé ở đâu thôi, Cyrus.
Song gã ma cô không có ý định hợp tác. Gã lùi lại, co chân rồi bất thần đá một cú thật mạnh khiến Sam bắn vào tường hành lang.
- Fucking hell! Get stuffed, man 3! - gã chửi thề, khoái chí vì đã áp dụng thành công cú kick boxing của gã.
Xong xuôi, gã đóng sập cửa lại.
Sam đứng dậy, vừa đau vừa uất. Cú đá trúng gan anh và anh cảm thấy nghẹt thở. Có tiếng bước chân đi lên cầu thang.
- Ái chà... tôi cảm giác như cách làm của anh cũng có nhiều hạn chế, - Grace châm biếm.
- Không phải lúc nào nó cũng mang lại kết quả, - Sam thừa nhận, và phủi bụi bám trên áo măng tô.
- Giờ chúng ta đang vội, chúng ta sẽ dùng cách của tôi, nếu anh đồng ý.
- Không phản đối.
- Xin anh thứ lỗi trước vì cách này không được nhã nhặn lắm, - cô vừa nói vừa rút súng ra khỏi bao.
Cô đứng trước cửa và bắn hai phát liền khiến khóa hất tung. Sam đá một cú để cánh cửa bung hẳn rồi theo chân Grace xông vào căn hộ.
--- ------ ------ ------ -------
1 Một cử động: mày NỔ TUNG
Một lời nói: mày NỔ TUNG
Đừng bao giờ quên tao ĐANG THEO DÕI MÀY (chú thích của tác giả)
2 Vâng, thưa ngài.
3 Chó chết! Cút cha mày đi, đồ khốn! (chú thích của tác giả).
Khó khăn lắm Jodie mới mở được mắt. Thoạt tiên, nó chỉ phân biệt được một thứ gì đó như tàn lửa, dày đặc và chói lòa, cứ quay cuồng xung quanh nó. Còn có cả âm thanh nữa: những tiếng hét của trẻ con giống như trong một sân chơi. Để tránh ánh sáng, nó đưa cả hai tay lên che mắt rồi mới từ từ rẽ các ngón tay ra. Thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy là cái cổng chào của Quảng trường Washington.
Làm thế nào mà nó lại tới được đây, ngồi trên một cái ghế băng đơn, ngay chính giữa Greenwich Village? Nó nhìn đồng hồ đeo tay: chưa được nửa tiếng kể từ khi nó bị gã Kên Kên tấn công. Con bé tìm cách đứng lên nhưng nó nhanh chóng từ bỏ ý định. Một thứ gì đó như kiểu áo nịt chắn ngang lồng ngực nó, chưa kể cột sống nó đau rần.
Nó thử xoay đầu, nhưng cử động của nó lập tức bị cắt ngang bởi một luồng điện tê liệt chạy dọc vai. Nó cố nén một tiếng kêu đau đớn. Một cơn rùng mình ớn lạnh chạy qua người nó và nó nghe xương mình răng rắc giống như pha lê vỡ. Nó đặt một bàn tay run rẩy lên ngực: sao nó lại có cảm giác như năm hay sáu xương sườn bị gãy nhỉ?
Nó chậm rãi kéo khóa áo trấn thủ xuống. Một chiếc áo kiểu như áo phao bó chặt lấy eo và ngực nó. Tại sao chúng lại mặc cho nó thứ này? Nó dừng lại hồi lâu rồi mới hiểu điều gì đang thực sự xảy đến với mình. Nó lần tay vào túi áo và thấy lời cảnh cáo dưới đây được viết trên một mẩu giấy:
One move: you BLOW
One word: you BLOW
Never forget I'm WATCHING YOU 1
Một lần nữa nó mở áo trấn thủ ra và xem lại thứ đồ được quấn quanh ngực nó: đó không phải là một cái áo phao, đó là một cái thắt lưng đầy thuốc nổ.
° ° °
Rồi đấy, giờ con bé mới hiểu vấn đề!
Ngồi sau màn hình máy tính, Kên Kên đang ở tột đỉnh sung sướng. Nhờ vào hệ thống máy quay đặt quanh công viên, hắn có thể quan sát trực tiếp mọi chuyện diễn ra tại Quảng trường Washington. Hắn chia màn hình thành bốn mảng chữ nhật: ba trong số đó theo dõi công viên từ các góc độ khác nhau và một chiếu cận cảnh Jodie.
Rất nhẹ nhàng, hắn đưa tay vuốt lên cái nút màu da cam kích nổ gắn trên điện thoại di động. Chỉ cần chạm nhẹ vào đó thôi là hắn đã run lên.
Vì mọi thứ chuẩn bị nổ tung. Khối thuốc nổ mà hắn đặt trên người Jodie chứa hơn một ký TNT trộn lẫn những mảnh vụn kim loại. Vụ nổ sẽ gây ra một cuộc tàn sát ghê gớm và những cảnh tượng hoảng loạn. Tháng trước, một vụ đánh bom liều chết đã làm nổ tung tàu điện ngầm ở Mát xcơ va. Chính vụ đó đã cho hắn ý tưởng... Trên ti vi, người ta nói tới hai mươi người chết và hơn sáu chục người bị thương. Hắn hy vọng sẽ có được nhiều hơn thế. Trong hai chục phút nữa, một buổi biểu diễn kịch của sinh viên sẽ được tổ chức ngay trước đài phun nước. Buổi biểu diễn mỗi tuần một lần này được rất nhiều người tới xem. Đủ để làm nên một vụ ra trò!
Trong bộ anxo bệnh hoạn của hắn, hắn vẫn luôn nghĩ rằng hủy diệt bất cứ thứ gì cũng đều là cách tuyệt vời nhất để chiếm hữu được thứ đó. Tất nhiên, hắn có thể chẳng cần chờ mà cho mọi thứ nổ tung ngay trong giây lát. Nhưng hắn muốn kiên nhẫn thêm chút nữa để tận hưởng toàn bộ công trình của mình và gom được số nạn nhân tối đa. Hắn đặc biệt thích công đoạn chuẩn bị này, khoảnh khắc bình thản chờ ngọn lửa bùng lên, khi màn kịch điên cuồng nhất dường như hoàn toàn có thể...
Nhấp chuột vài cái, hắn chiếu cận mặt Jodie để thưởng thức nỗi tuyệt vọng của con bé. Hắn bị hớp hồn bởi vẻ mỏng manh và những nỗ lực không bỏ cuộc của nó. Mặc dù vậy, hắn vẫn cảm thấy nó đang chuẩn bị gục ngã. Cho tới giờ, mọi chuyện đều diễn ra trôi chảy, nhưng hắn vẫn cần phải cẩn thận. Một lần nữa, hắn đưa tay sờ lên nút kích nổ.
Hắn không nên chần chừ quá lâu.
° ° °
Trong hành lang của tòa nhà, có ai đó đã nghịch ngợm phá hỏng toàn bộ chuông gọi lên tầng. Sam buộc phải đập thình thình vào cửa căn hộ. Anh nghe thấy tiếng bước chân rồi tiếng khò khè và đoán chắc có người đang theo dõi anh qua khe cửa.
- Xéo đi! - một giọng hét lên sau cánh cửa.
Sam chăm chú nhìn qua lỗ khóa và nhận ra nó đã bị phá hỏng từ đời nào.
- Tôi không phải kẻ trộm, - anh vừa nói vừa tìm cách trấn an, - tôi cũng không phải cảnh sát.
Cuối cùng, khóa cũng xoay và một khuôn mặt cau có hiện ra trong khuôn của: đó là Birdie, cô gái cùng thuê nhà với Jodie. Cô gái mặc rất ít quần áo trên người: một cái quần soóc ngắn cũn khêu gợi và một cái áo phông màu hồng giấy kẹo hở rốn.
- Có việc gì?
- Tên tôi là Sam Galloway, tôi là bác sĩ và tôi cần gặp Jodie.
- Nó không có nhà, - Birdie vừa đáp vừa ân hận vì đã mở cửa.
- Cô làm ơn đi, có chuyện rất quan trọng, - Sam vừa trấn an vừa thò một bàn chân vào chặn cửa.
- Anh muốn gì ở nó?
- Chỉ giúp thôi.
- Nó không cần anh giúp.
- Tôi nghĩ là có đấy.
- Jodie gặp rắc rối à?
- Nó nghiện, đúng không?
- Hơi hơi...
Sam tìm cách nhìn thẳng vào mắt Birdie. Đôi mắt cô ta buồn bã, trống rỗng, nhem nhuốc vì mascara.
- Cô nghe đây: tôi biết cô từng phải nhập viện vì sốc thuốc và Jodie đã đưa cô vào bệnh viện. Nó đã cứu cô khi cô cần giúp đỡ. Hôm nay, đến phiên cô phải giúp nó. Chỉ cần đưa tôi địa chỉ nơi may ra tôi có thể tìm thấy nó là được.
Birdie ngần ngại:
- Dạo này nó hay lân la tới chỗ thằng Cyrus...
- Cyrus?
- Gã là nhà cung cấp của chúng tôi. Tôi sẽ viết cho anh địa chỉ, nhưng anh không được nói là tôi đã...
- Tôi hứa.
Birdie nguệch ngoạc vài chữ vào sau một tấm phiếu mua hàng giảm giá. Sam cảm ơn cô và chìa cho cô tấm danh thiếp có ghi địa chỉ liên lạc của anh ở bệnh viện.
- Nếu một ngày nào đó cô muốn từ bỏ, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cô.
Birdie từ chối tấm danh thiếp.
- Anh có hai chục đô có phải hơn không?
- Không, xin lỗi, - anh trả lời, thất vọng trước phản ứng của cô gái.
Mỗi lần gặp những người nghèo đói hay tuyệt vọng, Sam đều cản thấy tội lỗi vì không thể giúp được họ. Anh ước mình có thể cứu vớt tất cả mọi người, dù anh biết điều đó là không tưởng. Ở bệnh viện, mọi người vẫn hay trêu chọc anh bởi cái tính đó, song anh biết đó chính là sức mạnh và sự cân bằng của anh. Anh đã đi ra cầu thang nhưng rồi không thể không quay lại.
- Khoan đã!
Sam rút trong ví ra hai tờ tiền mặt và gấp chúng lại rồi nhét tấm danh thiếp vào giữa sao cho nếu Birdie muốn lấy được tiền thì cô phải cầm cả danh thiếp.
Cô giật lấy những thứ anh đưa và sập cửa không nói năng gì.
Vào đến phòng khách, Birdie quay lại với việc đang làm dở - xem quảng cáo trên ti vi - nhưng trước đó đã không quên tạt qua bếp để ném tấm danh thiếp vào thùng rác. Cô nhét hai tờ tiền vào giữa sợi dây thun áo con. Với số tiền này, cô có thể mua được hai hoặc ba viên thuốc cho một chuyến du hành ngoạn mục...
Trong khi đó, Sam quay lại chỗ Grace đang chờ, cô đứng dựa lưng vào mũi xe, sẵn sàng can thiệp trong trường hợp nguy hiểm.
- Thế nào? - cô hỏi đầy lo lắng.
- Jodie không có ở đây, nhưng tôi có một địa chỉ khác. Lên xe đi, tôi sẽ kể cô nghe...
Birdie nằm dài vắt ngang người trên tràng kỷ, đầu chúc xuống và hai tay vắt tréo hình chữ thập để âm nhạc tràn ngập tâm trí dễ dàng hơn. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến cô chạy lại xuống bếp. Cô lục tìm trong thùng rác, lấy lại địa chỉ của Sam rồi đính tấm các lên cái bảng nỉ cạnh tủ lạnh.
Có thể, một ngày nào đó...
° ° °
Kinh hoàng khi nghĩ tới bất cứ một cử động nhỏ nào, Jodie nghe tiếng tim mình đập thình thịch vào những khối thuốc nổ. Hai đầu gối nó run lên và cảm giác trống rỗng mênh mông cứ xoáy trong lòng nó, như thể nó đang rơi xuống một vực thẳm không đáy.
Chỉ vài giờ trước thôi, cuộc sống đối với nó vẫn thật vô vọng và vô nghĩa, rất nhiều lần nó nghĩ rằng cái chết có thể sẽ là một sự giải thoát. Thế nhưng vào đúng lúc này, nó lại chắc chắn một điều duy nhất: nó không muốn chết. Ý nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc, quá đột ngột, vào một buổi chiều mùa đông như thế này, khiến nó hoảng sợ. Người nóng bừng, nó ngả đầu ra phía sau để chiêm ngưỡng bầu tời mênh mông vô hạn. Một bông tuyết vỡ tan trên má nó và biến thành giọt nước mắt nóng hổi.
Vẫn bất động trên ghế băng, nó nhìn ra xung quanh. Trong tâm trạng hoảng loạn, đột nhiên nó nhìn rõ mọi vật hơn, như thể nó đang hòa mình vào từng con người đang có mặt tại công viên.
Quảng trường Washington nằm ở một trong những khu phố dễ chịu nhất Manhattan. Quanh đây, các tòa nhà chọc trời nhường chỗ cho những tòa nhà nhỏ lịch lãm xây gạch đỏ. Noel qua chưa lâu, trên các cành cây và các ban công, những dải đèn được kết thành hình thiên thần và ngôi sao.
Bất chấp tuyết rơi, từng đoàn người vẫn qua lại náo nhiệt trên các lối đi. Đây là một trong những nơi ưa thích nhất của các sinh viên Đại học New York, trường có nhiều dãy nhà nằm quanh khu công viên. Một số sinh viên đang tập dượt một vở kịch, một số khác đang chơi ném đĩa, tung hứng hoặc trượt patin.
Đặc biệt, có rất nhiều người lôi cả đàn ra đây và, bất chấp giá lạnh, họ vẫn biểu diễn những tiết mục hòa tấu nho nhỏ cho người qua đường cùng thưởng thức. Chơi nhạc ở đây hay hơn biết bao so với chơi nhạc giữa những bức tường chật hẹp của phòng thu! Phía Tây công viên, trên những chiếc ghế băng và bên những chiếc bàn gỗ, nhiều người ngồi chơi cờ vua và vài người say sưa theo dõi ván đấu giữa một ông già người Do Thái độ mũ kippa và một đấu thủ trẻ có triển vọng trở thành Bobby Fisher.
Có cả những bà mẹ ngồi sửa lại khăn cho con cái, đội cho chúng những chiếc mũ len dày chụp kín mang tai rồi mới chịu để chúng chạy đuổi theo lũ sóc.
Đây quả là tinh thần New York đích thực. Một New York đa chủng tộc và đa văn hóa, nơi chỉ trong khoảnh khắc người ta ngỡ như đang sống trong một thế giới không tưởng chứa chan tình bằng hữu.
Jodie nhìn tất cả những việc đó bằng một tinh thần hoàn toàn mới mẻ. Trên chiếc ghế băng cạnh chỗ nó ngồi, một đôi uyên ương đang vừa cùng ăn một miếng bánh kẹp rán giòn vừa ôm hôn nhau âu yếm. Nó xúc động nhìn họ: nó thì sắp chết mà chưa từng biết yêu là gì.
Đột nhiên, gần đài phun nước lớn, một nhóm sinh viên đang chờ vở kịch mở màn chợt đồng thanh hát vang bài Hallelujah của Leonard Cohen theo phong cách Jeff Buckley. Sững sờ vì họ hát quá hay, rất nhiều người qua đường dừng chân lại để nghe và trong khoảnh khắc, cảm giác biết ơn và thuần khiết ngự trị khắp không gian công viên.
Rồi một người thuyết giáo, trên tay cầm cuốn Kinh thánh, chặn những kẻ hiếu kỳ lại và báo cho họ về một thảm họa đang đến gần.
Nhưng chẳng ai thực sự quan tâm tới ông ta...
° ° °
Mark Rutelli đi tuần trong khu Midtown, ngóng chờ, mặc dù không mấy tin tưởng, một cú điện thoại sẽ cho ông biết tin tức của Jodie. Cả sáng nay ông không uống một ly nào. Delgadillo chắc sẽ hoan hỉ lắm nếu thấy ông say và ông không muốn tặng ông ta sự thích thú đó. Vấn đề danh dự.
Thế nhưng từ vài phút nay, ông cảm thấy đôi tai mình càng lúc càng run rẩy. Gần như trái với ý muốn của ông, đôi chân ông phanh kít xe lại trước cửa một tiệm rượu mạnh. Mất công mơ hão làm gì: hôm nay chưa phải ngày ông từ bỏ rượu.
Ông xông vào tiệm rượu và bước ra với một chai vodka nhỏ giấu kín trong tờ giấy bản. Ông chờ đến lúc ngồi vào xe rồi mới nhấp một ngụm. Rượu khiến lưỡi, vòm miệng và cổ họng ông như bị đốt cháy trước khi thắp lên ngọn lửa dữ dội trong cuống họng và toàn bộ cơ thể ông. Rutelli biết rất rõ rằng cảm giác tăng lực này chỉ là một kiểu đánh lừa bản thân, song trong thời gian ngắn, chất độc ấy lại khiến ông nhanh chóng trở nên hoạt bát. Trái tim tràn ngập nỗi buồn và cảm giác tội lỗi, ông hớp thêm một ngụm và nhẹ người đi khi thấy hai tay không còn run nữa.
Rutelli cảm thấy trong lòng như rạn vỡ nhưng chai sạn đối với bên ngoài. Người ta cứ nghĩ ông là người cứng rắn và mạnh mẽ, song thực tế hoàn toàn ngược lại. Càng cố vươn lên trong công việc ông càng bị nhấn chìm bởi quá nhiều cảm xúc mà ông không biết phải kiểm soát thế nào.
Công việc của một cảnh sát không phải lúc nào cũng cho người ta thấy những khía cạnh tốt đẹp nhất của nhân loại. Càng về sau ông càng thường xuyên nhận ra rằng thực tế không hoàn toàn giống như mong đợi. Thế là ông bắt đầu uống rượu. Để cảm thấy mình được ở bên ngoài thế giới ấy và có thể chấp nhận được nỗi tuyệt vọng cùng những đau khổ mà ông nhận thấy quanh mình.
Hồi ông còn làm với Grace, cuộc sống của ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sự đồng cảm giúp họ vượt qua dễ dàng hơn những khó khăn nghề nghiệp. Grace thực sự có tài trong việc đó: cô khiến cho cuộc sống thường nhật trở nên lung linh đẹp đẽ và dễ dàng tìm thấy ý nghĩa cho mọi thứ trong khi ông chỉ biết kéo lê một nỗi buồn sâu thẳm mà giờ đây không rời ông ra nữa.
Ngày nào ông cũng nhớ Grace. Đôi lúc, khi đã thực sự say mèm, ông còn tự huyễn hoặc chính mình rằng cô vẫn sống. Nhưng điều đó chẳng kéo dài được lâu và mỗi lần lý trí trở lại là một lần thêm đau đớn.
Ông còn đang gặm nhấm suy nghĩ này thì tiếng radio rè rè kéo ông quay về thực tại.
- Sĩ quan Rutelli?
- Tôi đây.
- Tôi nghĩ có người đã tìm thấy Jodie Costello...
° ° °
Sam đậu xe trước thanh chắn khu nhà chung cư rẻ tiền và vẫn để động cơ nổ. Tuyết bắt đầu rơi rất dày khiến đường phố vắng tanh và như bị bỏ hoang. Grace một lần nữa nhắc anh phải thận trọng trong khi anh xua đi bằng cách nhún vai.
- Nghe tôi này, anh Galloway, - cô nhấn mạnh, - chúng ta đang ở trung tâm khu Bronx và anh chuẩn bị nói chuyện với một tên buôn ma túy, nguy hiểm đấy!
- Tôi biết.
- Vì thế đừng có tìm cách chơi trò tế nhị với Cyrus, anh hiểu không?
- Yes, sir 2.
Grace dừng lại vẻ nghĩ ngợi, rồi tiếp lời:
- Tôi muốn hỏi anh một chuyện...
- Tôi nghe cô nói đây.
- Cái tên ma cô của vợ anh, gã Dustface ấy, chết rồi phải không?
- Phải.
- Chết như thế nào?
Sam mở cửa xe. Không khí lạnh ngắt tràn vào bên trong chiếc 4x4.
- Chuyện đó xưa lắm rồi và cũng chẳng phải chuyện người ta kể cho nhau nghe sau những bữa cơm gia đình...
Anh rời khỏi xe và không nói thêm gì nữa. Vẫn suy tưởng, Grace nhìn anh đi xa dần dưới làn tuyết rơi, rồi cô đuổi theo và bắt kịp anh cách đó vài mét.
- Khoan đã, Sam.
Cô rút súng, tháo đạn rồi lại đưa nó cho anh.
- Súng không có đạn đâu. Như thế, anh không phải sợ sẽ giết mất hắn mà có lẽ chỉ là dọa được...
Anh bác sĩ không để cô nói hết câu.
- Cô làm ơn đừng nằn nì nữa! Mỗi người có một cách làm riêng.
- Được lắm, nếu thích thì anh cứ để mình bị giết, - cô tự ái đáp.
Sam tiến vào tòa nhà đầu tiên và thử định hướng nhưng rồi lại bước ra ngay: một vụ láng giềng cãi cọ nhau nảy lửa đang nổ ra trong cầu thang. Suy cho cùng, Grace không hề nhầm: chẳng việc gì phải đóng vai người hùng để rồi lĩnh một nhát dao và bị sát hại ở cái nơi nhơ nhớp này.
Phải mất một lúc anh mới tìm được địa chỉ chính xác của Cyrus vì các hòm thư đều đã bị tháo tung. Anh không hỏi đường bất cứ ai: anh đã sống cả tuổi thơ trong một khu phố như thế này và anh biết chẳng thể trông cậy vào ai ngoài chính mình. Đến trước cánh cửa cần tìm, anh nhấn chuông nhiều lần. Không ai ra mở cửa dù từ trong căn hộ vẫn phát ra tiếng nhạc inh tai. Anh đập thình thình vào cửa cho tới khi nhìn một gã da đen xuất hiện và ném cho anh cái nhìn ác cảm.
- Muốn gì đây?
- Cậu là Cyrus?
- Có thể.
- Tôi tìm Jodie Costello. Cô bé ở chỗ cậu không?
- Không quen, - Cyrus đáp cụt lủn.
- Cậu đừng có giở trò với tôi. Tôi biết rõ cậu là người tuồn cho nó những thứ đồ bẩn thỉu.
- Cút khỏi đây ngay, không tao đập nát mặt mày. Tao không biết nó, cái con Jodie của mày ấy.
Gã định đóng cửa. Sam lại dùng tới bài chặn chân vào cửa.
- Mày chỉ cần nói cho tao biết con bé ở đâu thôi, Cyrus.
Song gã ma cô không có ý định hợp tác. Gã lùi lại, co chân rồi bất thần đá một cú thật mạnh khiến Sam bắn vào tường hành lang.
- Fucking hell! Get stuffed, man 3! - gã chửi thề, khoái chí vì đã áp dụng thành công cú kick boxing của gã.
Xong xuôi, gã đóng sập cửa lại.
Sam đứng dậy, vừa đau vừa uất. Cú đá trúng gan anh và anh cảm thấy nghẹt thở. Có tiếng bước chân đi lên cầu thang.
- Ái chà... tôi cảm giác như cách làm của anh cũng có nhiều hạn chế, - Grace châm biếm.
- Không phải lúc nào nó cũng mang lại kết quả, - Sam thừa nhận, và phủi bụi bám trên áo măng tô.
- Giờ chúng ta đang vội, chúng ta sẽ dùng cách của tôi, nếu anh đồng ý.
- Không phản đối.
- Xin anh thứ lỗi trước vì cách này không được nhã nhặn lắm, - cô vừa nói vừa rút súng ra khỏi bao.
Cô đứng trước cửa và bắn hai phát liền khiến khóa hất tung. Sam đá một cú để cánh cửa bung hẳn rồi theo chân Grace xông vào căn hộ.
--- ------ ------ ------ -------
1 Một cử động: mày NỔ TUNG
Một lời nói: mày NỔ TUNG
Đừng bao giờ quên tao ĐANG THEO DÕI MÀY (chú thích của tác giả)
2 Vâng, thưa ngài.
3 Chó chết! Cút cha mày đi, đồ khốn! (chú thích của tác giả).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.