Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 80: Đau Lòng
jini
05/02/2020
Tại căn biệt thự của Băng Nhi. Một người đàn ông cao to bước vào cửa. Không ai khác chính là Nhạc Phong.
"Đường Băng Nhi, cô mau ra đi. Tôi biết cô ở đây. Đừng có trốn nữa."
Thím Lan từ trên cầu thang đi xuống.
"Cậu Phong? Cậu đang làm gì ở đây vậy? Cậu kiếm cô chủ có gì không?"
"Cô ta đang ở đâu?"
"Hiện giờ cô chủ không có ở nhà. Nếu cần tôi sẽ nhắn lại với cô chủ."
"Chết tiệt."
Nhạc Phong không ngần ngại bóp cổ thím Lan. Anh không thể kìm chế bản thân được nữa.
"Băng Nhi, cô biết con người tôi là như thế nào mà! Nếu cô không ra thì đừng trách. Thím Lan đang ở trong tay tôi. Cô còn mau không ra!"
"Anh làm loạn đủ chưa? Mau thả thím Lan ra"
Đúng chính xác như những gì anh nghĩ. Cô ấy đang ở đây và đang né tránh anh. Nhạc Phong cũng làm theo như ý cô muốn.
Băng Nhi bước ra từ trong một căn phòng nào đó, đi đến chỗ Nhạc Phong. Thím Lan ngồi khụy xuống đất cứ hít hơi lên.
"Thím à, thím mau vào phòng đi. Con xin lỗi vì đã làm liên lụy thím."
"Không sao đâu Băng Nhi. Được rồi, ta sẽ để hai con nói chuyện."
Nói xong, thím Lan chạy đi. Một phần là sợ hãi, nhưng thím cũng lo cho Băng Nhi, không biết tên đó sẽ làm gì cô đây?
"Anh đến đây làm gì?"
"Tìm cô."
"Vậy tại sao lại làm vậy với thím Lan. Anh có biết làm vậy sẽ chết người không?"
"Vậy cô vừa mới làm gì với mẹ tôi?"
"..."
"Mẹ tôi chết rồi, cô hài lòng chứ?"
"..."
"Nếu cô có hận tôi thì hãy nhắm vào tôi đây. Bảy năm trước là tôi sai, vậy tại sao không cô giết tôi đi. Mà lại để mẹ tôi phải chết như vậy hả?"
"Anh chết thì còn gì là hay. Tôi muốn khiến anh phải sống không bằng chết. Như vậy tôi chết cũng yên lòng."
Từng câu từng chữ Băng Nhi nói ra đã làm cho anh hiểu một điều. Anh và cô không thể có hạnh phúc được.
"Thì ra đây mới chính là lời nói thật lòng của cô. Haha... Tôi cứ tưởng chúng ta có thể như trước nữa chứ.Là do tôi quá mê muội rồi.
Bây giờ, em rất hạnh phúc phải không? Vậy từ nay xem như thù hận chúng ta đã được xóa bỏ. Mong rằng chúng ta sẽ KHÔNG GẶP LẠI NHAU NỮA. Còn Thiệu Huy, mong em hãy chăm sóc tốt cho nó."
"Điều đó không cần anh quản. Thằng bé là con tôi, tôi tự biết phải chăm sóc nó như thế nào. Mời anh ra khỏi nhà tôi."
Tiếng cười của Nhạc Phong vang lên, nghe sao thật chua xót. Anh quay lưng đi ra từ cửa lớn. Còn Băng Nhi, cô bước lại vào căn phòng lúc nãy. Từ từ đóng cửa lại...
"John, anh hài lòng rồi chứ?"
"Đường Băng Nhi, cô mau ra đi. Tôi biết cô ở đây. Đừng có trốn nữa."
Thím Lan từ trên cầu thang đi xuống.
"Cậu Phong? Cậu đang làm gì ở đây vậy? Cậu kiếm cô chủ có gì không?"
"Cô ta đang ở đâu?"
"Hiện giờ cô chủ không có ở nhà. Nếu cần tôi sẽ nhắn lại với cô chủ."
"Chết tiệt."
Nhạc Phong không ngần ngại bóp cổ thím Lan. Anh không thể kìm chế bản thân được nữa.
"Băng Nhi, cô biết con người tôi là như thế nào mà! Nếu cô không ra thì đừng trách. Thím Lan đang ở trong tay tôi. Cô còn mau không ra!"
"Anh làm loạn đủ chưa? Mau thả thím Lan ra"
Đúng chính xác như những gì anh nghĩ. Cô ấy đang ở đây và đang né tránh anh. Nhạc Phong cũng làm theo như ý cô muốn.
Băng Nhi bước ra từ trong một căn phòng nào đó, đi đến chỗ Nhạc Phong. Thím Lan ngồi khụy xuống đất cứ hít hơi lên.
"Thím à, thím mau vào phòng đi. Con xin lỗi vì đã làm liên lụy thím."
"Không sao đâu Băng Nhi. Được rồi, ta sẽ để hai con nói chuyện."
Nói xong, thím Lan chạy đi. Một phần là sợ hãi, nhưng thím cũng lo cho Băng Nhi, không biết tên đó sẽ làm gì cô đây?
"Anh đến đây làm gì?"
"Tìm cô."
"Vậy tại sao lại làm vậy với thím Lan. Anh có biết làm vậy sẽ chết người không?"
"Vậy cô vừa mới làm gì với mẹ tôi?"
"..."
"Mẹ tôi chết rồi, cô hài lòng chứ?"
"..."
"Nếu cô có hận tôi thì hãy nhắm vào tôi đây. Bảy năm trước là tôi sai, vậy tại sao không cô giết tôi đi. Mà lại để mẹ tôi phải chết như vậy hả?"
"Anh chết thì còn gì là hay. Tôi muốn khiến anh phải sống không bằng chết. Như vậy tôi chết cũng yên lòng."
Từng câu từng chữ Băng Nhi nói ra đã làm cho anh hiểu một điều. Anh và cô không thể có hạnh phúc được.
"Thì ra đây mới chính là lời nói thật lòng của cô. Haha... Tôi cứ tưởng chúng ta có thể như trước nữa chứ.Là do tôi quá mê muội rồi.
Bây giờ, em rất hạnh phúc phải không? Vậy từ nay xem như thù hận chúng ta đã được xóa bỏ. Mong rằng chúng ta sẽ KHÔNG GẶP LẠI NHAU NỮA. Còn Thiệu Huy, mong em hãy chăm sóc tốt cho nó."
"Điều đó không cần anh quản. Thằng bé là con tôi, tôi tự biết phải chăm sóc nó như thế nào. Mời anh ra khỏi nhà tôi."
Tiếng cười của Nhạc Phong vang lên, nghe sao thật chua xót. Anh quay lưng đi ra từ cửa lớn. Còn Băng Nhi, cô bước lại vào căn phòng lúc nãy. Từ từ đóng cửa lại...
"John, anh hài lòng rồi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.