Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 95: Đỡ đạn
jini
18/02/2020
Vài phút trước.
Nhạc Phong chạy xung quanh tìm nhưng vẫn không thấy. Tâm Du cũng tìm mọi ngỏ ngách nhưng vẫn là số không. Hai người gặp nhau tại một địa điểm không hẹn trước. Cả hi đều thở hồng hộc vì mệt.
"Cậu thấy Băng Nhi đâu không?"
"Không, tôi không thấy. Sao chỉ có anh vậy? John đâu?"
'Pằng... Pằng... Pằng...'
Cả hai giật mình sau khi nghe tiếng súng.
"Tiếng súng? Không lẽ Giám đốc..."
"Chết tiệt. Tiếng súng đó nổ về hướng này. Mau đi thôi."
Cả Nhạc Phong lẫn Tâm Du đã lo lắng lai càng sợ hãi hơn sau khi tiếng súng phát nổ. Nhưng người lo lắng nhất vẫn là Nhạc Phong.
"Băng Nhi, xin em. Đừng xảy ra chuyện gì. Chờ anh..."
Cả hai bọn họ đến nơi thì không tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt.
Bella vẫn còn cầm súng trên tay, nhìn vào mắt cô ta đầy vẻ sợ hãi. Chân thì đứng không vững, tay thì cứ rung rung.
Còn Băng Nhi, áo cưới trắng tinh khiết ấy đã hòa lẫn vệt đỏ của máu. Máu cứ chảy dài trên váy cưới của cô. Gương mặt xinh đẹp giờ đây đã tái nhợt vì sợ hãi.
Cô bắt đầu mở miệng nói gì đó. Sóng mũi cô bắt đầu cay, nước mắt lại tiếp tục rơi. Giọng cô cất lên chưa đầy nỗi đau thương mà dường như không thể nói nên lời.
"J... John... Không... KHÔNGGGG"
Nhạc Phong chạy xung quanh tìm nhưng vẫn không thấy. Tâm Du cũng tìm mọi ngỏ ngách nhưng vẫn là số không. Hai người gặp nhau tại một địa điểm không hẹn trước. Cả hi đều thở hồng hộc vì mệt.
"Cậu thấy Băng Nhi đâu không?"
"Không, tôi không thấy. Sao chỉ có anh vậy? John đâu?"
'Pằng... Pằng... Pằng...'
Cả hai giật mình sau khi nghe tiếng súng.
"Tiếng súng? Không lẽ Giám đốc..."
"Chết tiệt. Tiếng súng đó nổ về hướng này. Mau đi thôi."
Cả Nhạc Phong lẫn Tâm Du đã lo lắng lai càng sợ hãi hơn sau khi tiếng súng phát nổ. Nhưng người lo lắng nhất vẫn là Nhạc Phong.
"Băng Nhi, xin em. Đừng xảy ra chuyện gì. Chờ anh..."
Cả hai bọn họ đến nơi thì không tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt.
Bella vẫn còn cầm súng trên tay, nhìn vào mắt cô ta đầy vẻ sợ hãi. Chân thì đứng không vững, tay thì cứ rung rung.
Còn Băng Nhi, áo cưới trắng tinh khiết ấy đã hòa lẫn vệt đỏ của máu. Máu cứ chảy dài trên váy cưới của cô. Gương mặt xinh đẹp giờ đây đã tái nhợt vì sợ hãi.
Cô bắt đầu mở miệng nói gì đó. Sóng mũi cô bắt đầu cay, nước mắt lại tiếp tục rơi. Giọng cô cất lên chưa đầy nỗi đau thương mà dường như không thể nói nên lời.
"J... John... Không... KHÔNGGGG"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.