Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 22: Không Nhân Nhượng
jini
14/01/2020
Anh nhìn cô bằng đôi mắt buồn rầu "Có phải chính ả ta bắt cóc em khiến em đến trễ phải không? Vì thế em không ngăn kịp hôn lễ."
"Không. Là tôi cố tình. Tôi muốn hai người thành vợ chồng sau đó khi biết được sự thật. Anh sẽ sống không bằng chết."
Từ câu từng chữ cô nói ra như sát muối vào trong tim anh. "Băng Nhi, em không phải là người tuyệt tình như vậy."
"Chính anh đã khiến tôi trở nên như vậy. Có trách thì anh nên trách bản thân và con vợ của anh đi."
"Băng Nhi... Băng Nhi à...."
Ái Linh hét lớn "Nhạc Phong Anh im đi."
"Băng Nhi, cô còn chuyện đang giấu tôi nữa hay không? Tôi đang thắc mắc tại sao cô lại thoát được?"
"Hừ tới nước này mà cô còn muốn thanh minh sao? Nếu cô thích thì tôi sẽ là cô sáng mắt."
Nói xong, cô dựa vào hai thành xe lăn từ từ đứng dậy. Đôi chân đứng rất vững vàng, Băng Nhi cô không hề bị liệt.
Đường Ái Linh trợn tròn mắt không tin nhìn cô. Không thể nào. Cô ta đứng được sao?
Nhạc Phong nhìn Băng Nhi trước mắt, thật giống với anh hồi đó. Đã bị sự trả thù làm cho mờ mắt. Nhạc Phong cố gắng thật bình tĩnh để nói vớ Băng Nhi.
"Băng Nhi, anh biết anh sai rồi. Hãy tha lỗi cho anh được không? Chúng ta sẽ có những đứa khác mà."
"Cũng nhờ phước của anh mà cả đời tôi không thể mang thai được đây này. Anh vui chứ?"
"Không... Không sao... Chúng ta có thể nhận con nuôi mà."
"Thật có lỗi. Trái tim tôi đã bị anh xé nát vào 7 năm trước rồi. Nhìn thấy anh tôi không còn cảm giác gì nữa. Anh giống như cỏ dại khiến tôi muốn dẫm nát lên thôi."
"Em... Không thể tha thứ cho anh sao?"
"Không. Tôi muốn anh như hiện tại hơn. Đau đến nỗi cắn rứt lương tâm. Rồi tôi sẽ cho anh thấy."
Dứt lời, cô liền lấy khẩu súng từ phía sau áo chỉa thẳng vào người của Nhạc Phong.
'Pằng'
'Pằng'
Hai phát súng liên hồi một phát bắn vào bả vai, một phát bắn ngay bụng. Anh đau đớn ngã quỵ xuống. Mọi người nghe tiếng súng đều chạy tán loạn khỏi nhà thờ.
"Tại sao em không giết anh?"
"Giết anh? Hừ... Thế quá là nhàm chán."
Nói xong cô quay lưng rời khỏi nhà thờ. Ái Linh chạy tới đỡ Nhạc Phong đang chảy đầy máu "Cô tránh ra. Đồ tiện nhân."
Lữ Ái từ đầu đến cuối không hề nói câu nào. Những gì Băng Nhi đã chịu đựng suốt bấy lâu con bé phải trả gấp bội.
"Không. Là tôi cố tình. Tôi muốn hai người thành vợ chồng sau đó khi biết được sự thật. Anh sẽ sống không bằng chết."
Từ câu từng chữ cô nói ra như sát muối vào trong tim anh. "Băng Nhi, em không phải là người tuyệt tình như vậy."
"Chính anh đã khiến tôi trở nên như vậy. Có trách thì anh nên trách bản thân và con vợ của anh đi."
"Băng Nhi... Băng Nhi à...."
Ái Linh hét lớn "Nhạc Phong Anh im đi."
"Băng Nhi, cô còn chuyện đang giấu tôi nữa hay không? Tôi đang thắc mắc tại sao cô lại thoát được?"
"Hừ tới nước này mà cô còn muốn thanh minh sao? Nếu cô thích thì tôi sẽ là cô sáng mắt."
Nói xong, cô dựa vào hai thành xe lăn từ từ đứng dậy. Đôi chân đứng rất vững vàng, Băng Nhi cô không hề bị liệt.
Đường Ái Linh trợn tròn mắt không tin nhìn cô. Không thể nào. Cô ta đứng được sao?
Nhạc Phong nhìn Băng Nhi trước mắt, thật giống với anh hồi đó. Đã bị sự trả thù làm cho mờ mắt. Nhạc Phong cố gắng thật bình tĩnh để nói vớ Băng Nhi.
"Băng Nhi, anh biết anh sai rồi. Hãy tha lỗi cho anh được không? Chúng ta sẽ có những đứa khác mà."
"Cũng nhờ phước của anh mà cả đời tôi không thể mang thai được đây này. Anh vui chứ?"
"Không... Không sao... Chúng ta có thể nhận con nuôi mà."
"Thật có lỗi. Trái tim tôi đã bị anh xé nát vào 7 năm trước rồi. Nhìn thấy anh tôi không còn cảm giác gì nữa. Anh giống như cỏ dại khiến tôi muốn dẫm nát lên thôi."
"Em... Không thể tha thứ cho anh sao?"
"Không. Tôi muốn anh như hiện tại hơn. Đau đến nỗi cắn rứt lương tâm. Rồi tôi sẽ cho anh thấy."
Dứt lời, cô liền lấy khẩu súng từ phía sau áo chỉa thẳng vào người của Nhạc Phong.
'Pằng'
'Pằng'
Hai phát súng liên hồi một phát bắn vào bả vai, một phát bắn ngay bụng. Anh đau đớn ngã quỵ xuống. Mọi người nghe tiếng súng đều chạy tán loạn khỏi nhà thờ.
"Tại sao em không giết anh?"
"Giết anh? Hừ... Thế quá là nhàm chán."
Nói xong cô quay lưng rời khỏi nhà thờ. Ái Linh chạy tới đỡ Nhạc Phong đang chảy đầy máu "Cô tránh ra. Đồ tiện nhân."
Lữ Ái từ đầu đến cuối không hề nói câu nào. Những gì Băng Nhi đã chịu đựng suốt bấy lâu con bé phải trả gấp bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.