Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 113: Không Nỡ Rời Xa Anh (2)
jini
04/03/2020
Câu nói của Nhạc Phong vừa cất lên bỗng nhiên tiếng khóc của một ai đó vang lên. Tiếng khóc ấy thật yếu ớt, thật khiến người ta đau xót. Không ai
khác chính là Băng Nhi, nhưng có điều... Không phải thả xác đang khóc mà là linh hồn của cô đang khóc.
Không ai nhìn thấy cô cả. Cô lấy tay che miệng mình lại, kìm nén những đau thương ấy. Cuối cùng cô cũng nghe được câu nói đó từ chính miệng của Nhạc Phong.
Chính Băng Nhi cũng biết được rằng cô đã chết. Cô đến gần nơi anh quỳ gối, ôm anh từ phía sau dù cô biết anh không có cảm giác gì. Đó chính là cái ôm vĩnh biệt.
"Phong, cảm ơn anh đã cho em tình yêu của anh. Cảm ơn anh đã cho em Thiệu Huy và cả bảo bối trong bụng. Cảm ơn anh đã khiến em hận anh. Cảm ơn anh tất cả."
Cô nhìn mọi người xung quanh, có cả ba mẹ cô nữa. Bọn họ đang khóc, khóc nhiều lắm. Đây là lần đầu tiên Băng Nhi khiến họ buồn đến như vậy.
"Ba mẹ, là con không tốt khiến hai người phải đau buồn rồi. Nếu có kiếp sau, chỉ mong rằng con sẽ là con ruột của ba mẹ. Con sẽ chăm sóc ba mẹ đến hết đời. Tạm biệt ba mẹ."
Băng Nhi nhìn về phía John và thím Lan. Không ai là không khóc cả. Một người mạnh mẽ như John vậy mà không kìm nén được nổi đau thương, mất mát này.
"Thím Lan, cảm ơn thím đã che chở, bảo vệ con. Đành phải nhờ thím chăm sóc cho gia đình rồi. Thím cũng phải giữ gìn sức khỏe nha.
John, anh cũng phải chăm sóc cho Tịch Hương thật tốt nhé. Em cảm thấy rằng, Tịch Hương mới là người xứng đáng với anh. Và em có lòng tin rằng cả hai sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời. Em chúc hai người hạnh phúc."
Cô nhìn xung quanh phòng, mỉm cười trong nước mắt.
"Đến lúc con phải đi rồi. Tạm biệt mọi người. Mọi người haxy sống thật tốt nha!"
Lành hồn của cô rời khỏi căn phòng ấy. Nhưng trong tâm can của cô, cô không muốn rời xa bọn họ. Đi đến dãy hành lanh bệnh việc mà nước mắt cứ rơi lả chả.
"Ông trời ơi, tại sao ông lại làm như vậy với chúng con chứ? Con biết rằng ông cũng cần người tốt ra đi để theo ông. Nhưng chúng con chưa sẵn sàng để rời khỏi đây.
Nhưng dù gì, con cũng đã chết rồi. Chỉ mong rằng nếu có kiếp sau, xin ông đừng để người khác phải đau khổ như thế này nữa. Người như chúng con dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng sẽ yếu đuối thôi."
Bỗng một ánh sáng nào đó hiện lên trước mắt Băng Nhi. Cô nghĩ rằng đó có thể là thiên đường hoặc là địa ngục. Nhưng cô đâu còn cách nào khác ngoài việc vào trong ánh sáng đó.
Trước khi đi đến, cô xoay người lại nhìn về phía xa xăm. Mặc dù không thể thấy được mọi người nhưng mong rằng họ sẽ không vì cô mà đau buồn nữa. Cô chỉ mong như thế là đủ rồi. Và sau đó là linh hồn của coi biến mất cùng với ánh sáng bí ẩn đó.
Quay trở lại căn phòng Băng Nhi đang nằm. John đi đến gần chỗ Nhạc Phong, đặt tay lên vai anh đi.
"Đừng đau buồn nữa. Hãy vì cô ấy mà sống cho thật tốt vào."
Nhạc Phong cũng phần nào hiểu chuyện lau đi nước mắt ấy. Rồi mọi người cũng từ từ rời khỏi phòng. Riêng anh chỉ muốn nán lại nhìn cô một lần rồi đi ra.
Bỗng nhiên anh cảm nhận được gì đó ở bàn tay của cô mà anh đang nắm. Ngón tay đang cử động nhẹ.
"Băng Nhi?"
Mọi người xoay lại xem anh đang lảm nhảm cái gì.
"Ngón tay em... đang cử động sao Băng Nhi? Em... Em còn sống sao?"
Cùng lúc đó, trên màn hình máy đo nhịp tim không còn là một đường thẳng nữa mà là đường gạch khúc. Mọi người ai nấy đều không tin vào sự việc đang xảy ra liền kêu bác sĩ đến.
Còn Nhạc Phong, anh đứng dậy nhìn về phía Băng Nhi nhìn cô bằng ánh mắt như mang ơn cô cả đời vậy.
"Băng Nhi. Mừng em trở về!"
Không ai nhìn thấy cô cả. Cô lấy tay che miệng mình lại, kìm nén những đau thương ấy. Cuối cùng cô cũng nghe được câu nói đó từ chính miệng của Nhạc Phong.
Chính Băng Nhi cũng biết được rằng cô đã chết. Cô đến gần nơi anh quỳ gối, ôm anh từ phía sau dù cô biết anh không có cảm giác gì. Đó chính là cái ôm vĩnh biệt.
"Phong, cảm ơn anh đã cho em tình yêu của anh. Cảm ơn anh đã cho em Thiệu Huy và cả bảo bối trong bụng. Cảm ơn anh đã khiến em hận anh. Cảm ơn anh tất cả."
Cô nhìn mọi người xung quanh, có cả ba mẹ cô nữa. Bọn họ đang khóc, khóc nhiều lắm. Đây là lần đầu tiên Băng Nhi khiến họ buồn đến như vậy.
"Ba mẹ, là con không tốt khiến hai người phải đau buồn rồi. Nếu có kiếp sau, chỉ mong rằng con sẽ là con ruột của ba mẹ. Con sẽ chăm sóc ba mẹ đến hết đời. Tạm biệt ba mẹ."
Băng Nhi nhìn về phía John và thím Lan. Không ai là không khóc cả. Một người mạnh mẽ như John vậy mà không kìm nén được nổi đau thương, mất mát này.
"Thím Lan, cảm ơn thím đã che chở, bảo vệ con. Đành phải nhờ thím chăm sóc cho gia đình rồi. Thím cũng phải giữ gìn sức khỏe nha.
John, anh cũng phải chăm sóc cho Tịch Hương thật tốt nhé. Em cảm thấy rằng, Tịch Hương mới là người xứng đáng với anh. Và em có lòng tin rằng cả hai sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời. Em chúc hai người hạnh phúc."
Cô nhìn xung quanh phòng, mỉm cười trong nước mắt.
"Đến lúc con phải đi rồi. Tạm biệt mọi người. Mọi người haxy sống thật tốt nha!"
Lành hồn của cô rời khỏi căn phòng ấy. Nhưng trong tâm can của cô, cô không muốn rời xa bọn họ. Đi đến dãy hành lanh bệnh việc mà nước mắt cứ rơi lả chả.
"Ông trời ơi, tại sao ông lại làm như vậy với chúng con chứ? Con biết rằng ông cũng cần người tốt ra đi để theo ông. Nhưng chúng con chưa sẵn sàng để rời khỏi đây.
Nhưng dù gì, con cũng đã chết rồi. Chỉ mong rằng nếu có kiếp sau, xin ông đừng để người khác phải đau khổ như thế này nữa. Người như chúng con dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng sẽ yếu đuối thôi."
Bỗng một ánh sáng nào đó hiện lên trước mắt Băng Nhi. Cô nghĩ rằng đó có thể là thiên đường hoặc là địa ngục. Nhưng cô đâu còn cách nào khác ngoài việc vào trong ánh sáng đó.
Trước khi đi đến, cô xoay người lại nhìn về phía xa xăm. Mặc dù không thể thấy được mọi người nhưng mong rằng họ sẽ không vì cô mà đau buồn nữa. Cô chỉ mong như thế là đủ rồi. Và sau đó là linh hồn của coi biến mất cùng với ánh sáng bí ẩn đó.
Quay trở lại căn phòng Băng Nhi đang nằm. John đi đến gần chỗ Nhạc Phong, đặt tay lên vai anh đi.
"Đừng đau buồn nữa. Hãy vì cô ấy mà sống cho thật tốt vào."
Nhạc Phong cũng phần nào hiểu chuyện lau đi nước mắt ấy. Rồi mọi người cũng từ từ rời khỏi phòng. Riêng anh chỉ muốn nán lại nhìn cô một lần rồi đi ra.
Bỗng nhiên anh cảm nhận được gì đó ở bàn tay của cô mà anh đang nắm. Ngón tay đang cử động nhẹ.
"Băng Nhi?"
Mọi người xoay lại xem anh đang lảm nhảm cái gì.
"Ngón tay em... đang cử động sao Băng Nhi? Em... Em còn sống sao?"
Cùng lúc đó, trên màn hình máy đo nhịp tim không còn là một đường thẳng nữa mà là đường gạch khúc. Mọi người ai nấy đều không tin vào sự việc đang xảy ra liền kêu bác sĩ đến.
Còn Nhạc Phong, anh đứng dậy nhìn về phía Băng Nhi nhìn cô bằng ánh mắt như mang ơn cô cả đời vậy.
"Băng Nhi. Mừng em trở về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.