Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 103: Kí Ức Không Thể Quên Được
jini
25/02/2020
Trái tim Băng Nhi như bị đóng băng lại khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Băng Nhi tưởng tượng rằng chiếc áo mà họ đang mặc sẽ dính đầy máu sau khi bóp
còi. Trong lòng cô lúc này cực kì sợ hãi.
Nhạc Phong thấy cô đứng như người mất hồn suốt nảy giờ. Anh cũng thắc mắc hỏi Băng Nhi.
"Băng Nhi. Em làm gì đứng đó vậy? Sắc mặt em không được tốt lắm."
"Em... Em không sao. Thôi hai nguời chơi tiếp đi. Em còn có việc phải vào phòng rồi."
Nói xong, cô xoay người chạy thẳng vào phòng. Lúc này, cả Thiệu Huy và Nhạc Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra cả.
"Ba à, mẹ lạ lắm. Không giống như lúc nảy."
"Ba cũng nghĩ giống con. Ba dám chắc đã có chuyện gì đã xảy ra với mẹ con."
"Giờ ba định làm gì?"
"Ba sẽ theo dõi xem mẹ con suốt 24/24. Con thấy thế nào?"
"Được đó ba. Con cũng sẽ làm như vậy."
Sau khi Băng Nhi vào phòng, cô bấm bàn phím xem tiếp tục đoạn video.
'Tao biết trước sau gì mày cũng đi xem tình hình như thế nào? Sao hả? Mày hài lòng chứ? Tao nói rồi, mày bắt buộc phải nghe theo tao.
Mày phải nghe thật kĩ lời tao nói. Ba ngày sau, đúng 4 giờ chiều, mày phải có mặt tại căn nhà hoang đó. Nếu trễ dù chỉ một phút thì đừng trách tao tàn nhẫn.'
Video cuối cùng cũng chấm dứt. Băng Nhi ngồi thơ thẩn nhìn về phía cửa sổ. Cô bắt đầu thở dài, đôi mắt của cô cũng bắt đầu rơi lệ. Nhưng rồi cô lấy tay lau đi.
"Băng Nhi, mày không được yếu đuối nữa. Đây có lẽ sẽ là một kết thúc tốt đẹp. Không thù hận, không lo lắng và cũng không mệt mỏi như vậy."
Tự nói với bản thân xong, cô định xuống phòng bếp uống ly nước cho tỉnh táo nhưng lại gặp cảnh tượng khiến cô không muốn quên như vậy.
Cả hai ba con đang ngồi tựa ghế sofa mà ngủ một cách ngon lành. Thiệu Huy thì vừa ngủ vừa hả họng mà nằm trên đùi Nhạc Phong. Cảnh tượng này khiến cô cũng vui lên phần nào. Băng Nhi lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng đó. Cô nghĩ rằng...
'Nếu có chết đi, có lẽ đây sẽ là hình ảnh hạnh phúc nhất cô từng có trong kí ức.'
Nhạc Phong thấy cô đứng như người mất hồn suốt nảy giờ. Anh cũng thắc mắc hỏi Băng Nhi.
"Băng Nhi. Em làm gì đứng đó vậy? Sắc mặt em không được tốt lắm."
"Em... Em không sao. Thôi hai nguời chơi tiếp đi. Em còn có việc phải vào phòng rồi."
Nói xong, cô xoay người chạy thẳng vào phòng. Lúc này, cả Thiệu Huy và Nhạc Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra cả.
"Ba à, mẹ lạ lắm. Không giống như lúc nảy."
"Ba cũng nghĩ giống con. Ba dám chắc đã có chuyện gì đã xảy ra với mẹ con."
"Giờ ba định làm gì?"
"Ba sẽ theo dõi xem mẹ con suốt 24/24. Con thấy thế nào?"
"Được đó ba. Con cũng sẽ làm như vậy."
Sau khi Băng Nhi vào phòng, cô bấm bàn phím xem tiếp tục đoạn video.
'Tao biết trước sau gì mày cũng đi xem tình hình như thế nào? Sao hả? Mày hài lòng chứ? Tao nói rồi, mày bắt buộc phải nghe theo tao.
Mày phải nghe thật kĩ lời tao nói. Ba ngày sau, đúng 4 giờ chiều, mày phải có mặt tại căn nhà hoang đó. Nếu trễ dù chỉ một phút thì đừng trách tao tàn nhẫn.'
Video cuối cùng cũng chấm dứt. Băng Nhi ngồi thơ thẩn nhìn về phía cửa sổ. Cô bắt đầu thở dài, đôi mắt của cô cũng bắt đầu rơi lệ. Nhưng rồi cô lấy tay lau đi.
"Băng Nhi, mày không được yếu đuối nữa. Đây có lẽ sẽ là một kết thúc tốt đẹp. Không thù hận, không lo lắng và cũng không mệt mỏi như vậy."
Tự nói với bản thân xong, cô định xuống phòng bếp uống ly nước cho tỉnh táo nhưng lại gặp cảnh tượng khiến cô không muốn quên như vậy.
Cả hai ba con đang ngồi tựa ghế sofa mà ngủ một cách ngon lành. Thiệu Huy thì vừa ngủ vừa hả họng mà nằm trên đùi Nhạc Phong. Cảnh tượng này khiến cô cũng vui lên phần nào. Băng Nhi lấy điện thoại chụp lại cảnh tượng đó. Cô nghĩ rằng...
'Nếu có chết đi, có lẽ đây sẽ là hình ảnh hạnh phúc nhất cô từng có trong kí ức.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.