Hãy Để Anh Lần Cuối Nói Lời Yêu Em
Chương 3: Mẹ Chồng Nàng Dâu
jini
14/01/2020
Cốc, cốc'
"Mẹ à, mẹ xuống nhà ăn chung với tụi con đi mẹ."
"..."
Đường Ái Linh cứ gõ cửa mãi vẫn không thấy mẹ chồng - Dương Lữ Ái không đáp lại. Cô quyết định mở cửa đi vào mà chưa có sự cho phép của bà.
Lúc cô vừa mở thì bà Lữ Ái từ trong phòng tắm bước ra. Bà thấy cô ta tự động vào phòng như vậy liền chau mày
"Ai cho phép cô vào phòng tôi?"
"Tại vì mẹ không đáp lại con nên con mới vào phòng xem mẹ làm gì thôi!!"_ Ái Linh đảo mắt nói chuyện không thèm nhìn vào bà.
"Này Hàn Băng Nhi, tôi nhớ cô rất lễ phép lại còn hiền dịu nữa. Sao bây giờ cô lại hỗn láo như vậy?"
"Ý trời, con vẫn là con thôi mẹ. Mẹ nên nhớ rằng con sắp thành con dâu của mẹ rồi đó. Mẹ chuẩn bị mà hầu hạ con đi vì con sẽ mang thai đứa cháu nội của mẹ. Mẹ cứ chờ đi!"
"Tôi không hiểu tại sao con trai tôi lại đi cưới cô về. Không hề biết một chút phép tắc nào cả."
"Ai rồi cũng khác thôi mẹ à..."_ Nói xong Đường Ái Linh cố tình hất tay làm bể bình hoa ngay cạnh cửa.
'Xoảng'
"Ý chết rồi trời ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm nha, giờ con bận đi ăn với chồng con rồi. Nhờ mẹ dọn dùm con nha. Hừ"
"Cô dám... Được, vậy tôi xem cô đắc ý được bao lâu."
Nói xong Lữ Ái tức giận liền ra khỏi sau đó lái xe đi ra khỏi căn biệt thự to lớn này. Nhạc Phong thấy mẹ "hầm hầm" đi ra ngoài, anh cũng lên trên lầu xem xảy ra chuyện gì vì lúc nãy anh có nghe tiếng gì đó bể nát.
Đi vào phòng của bà thì thấy "Băng Nhi" đang ngồi bệt xuống dưới đất. Hai tay cô cứ lau đi nước mắt đang lả chả rơi. Nhạc Phong thấy cô vậy cũng thương cô lắm. Mẹ anh lúc trước rất mến Băng Nhi, mến như con ruột vậy nhưng vẫn không hiểu tại sao mẹ lại thay tính đổi nết như vậy.
Anh quỳ xuống cạnh cô rồi ôm chầm, an ủi "Không sao đâu em, rồi mẹ sẽ chấp nhận em thôi."
"Hic... Em sợ lắm anh, em không cố tình làm gì sai với mẹ đâu. Hic... Em... Em không có cố ý."
Nhạc Phong thở dài "Thôi thôi được rồi, em bình tĩnh đi. Nào cùng anh xuống ăn cơm, nay em nấu anh không thể nào mà không ăn được hết"
"Băng Nhi" nín khóc gật đầu rồi mỉm cười, nụ cười tươi như hoa vậy. Nhưng sâu trong lòng cô đang gieo rắc một kế hoạch và cô sắp đạt được mục đích của mình.
"Mẹ à, mẹ xuống nhà ăn chung với tụi con đi mẹ."
"..."
Đường Ái Linh cứ gõ cửa mãi vẫn không thấy mẹ chồng - Dương Lữ Ái không đáp lại. Cô quyết định mở cửa đi vào mà chưa có sự cho phép của bà.
Lúc cô vừa mở thì bà Lữ Ái từ trong phòng tắm bước ra. Bà thấy cô ta tự động vào phòng như vậy liền chau mày
"Ai cho phép cô vào phòng tôi?"
"Tại vì mẹ không đáp lại con nên con mới vào phòng xem mẹ làm gì thôi!!"_ Ái Linh đảo mắt nói chuyện không thèm nhìn vào bà.
"Này Hàn Băng Nhi, tôi nhớ cô rất lễ phép lại còn hiền dịu nữa. Sao bây giờ cô lại hỗn láo như vậy?"
"Ý trời, con vẫn là con thôi mẹ. Mẹ nên nhớ rằng con sắp thành con dâu của mẹ rồi đó. Mẹ chuẩn bị mà hầu hạ con đi vì con sẽ mang thai đứa cháu nội của mẹ. Mẹ cứ chờ đi!"
"Tôi không hiểu tại sao con trai tôi lại đi cưới cô về. Không hề biết một chút phép tắc nào cả."
"Ai rồi cũng khác thôi mẹ à..."_ Nói xong Đường Ái Linh cố tình hất tay làm bể bình hoa ngay cạnh cửa.
'Xoảng'
"Ý chết rồi trời ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm nha, giờ con bận đi ăn với chồng con rồi. Nhờ mẹ dọn dùm con nha. Hừ"
"Cô dám... Được, vậy tôi xem cô đắc ý được bao lâu."
Nói xong Lữ Ái tức giận liền ra khỏi sau đó lái xe đi ra khỏi căn biệt thự to lớn này. Nhạc Phong thấy mẹ "hầm hầm" đi ra ngoài, anh cũng lên trên lầu xem xảy ra chuyện gì vì lúc nãy anh có nghe tiếng gì đó bể nát.
Đi vào phòng của bà thì thấy "Băng Nhi" đang ngồi bệt xuống dưới đất. Hai tay cô cứ lau đi nước mắt đang lả chả rơi. Nhạc Phong thấy cô vậy cũng thương cô lắm. Mẹ anh lúc trước rất mến Băng Nhi, mến như con ruột vậy nhưng vẫn không hiểu tại sao mẹ lại thay tính đổi nết như vậy.
Anh quỳ xuống cạnh cô rồi ôm chầm, an ủi "Không sao đâu em, rồi mẹ sẽ chấp nhận em thôi."
"Hic... Em sợ lắm anh, em không cố tình làm gì sai với mẹ đâu. Hic... Em... Em không có cố ý."
Nhạc Phong thở dài "Thôi thôi được rồi, em bình tĩnh đi. Nào cùng anh xuống ăn cơm, nay em nấu anh không thể nào mà không ăn được hết"
"Băng Nhi" nín khóc gật đầu rồi mỉm cười, nụ cười tươi như hoa vậy. Nhưng sâu trong lòng cô đang gieo rắc một kế hoạch và cô sắp đạt được mục đích của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.