Chương 8: Bar
Scotland Chiết Nhĩ Miêu
11/03/2021
Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Buổi tối, hội nghị kéo dài một ngày kết thúc vô cùng thuận lợi. Sau khi Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng ra ngoài, liền đứng ở cửa lớn đợi Ông Na cùng về trường. Không lâu sau Ông Na đã bước ra, nhưng lại có thêm hai người ở phía sau.
“Tiểu Hứa, Tiểu Tôn.”
Ông Na vẫy tay gọi họ lại, đợi khi hai người đi đến trước mặt mình rồi, cô ấy liền giới thiệu: “Đây là hai học trò của giáo sư Melanie, bọn họ lần đầu tiên đến Trung Quốc, muốn tranh thủ tối nay không có việc gì, đi vòng quanh Lâm Thành, thưởng thức cảnh đêm một chút. Tiểu Hứa, tiếng Anh của em tốt, làm hướng dẫn viên cho họ nhé. Tiểu Tôn, cô nhớ em có bằng lái xe, em làm người lái xe, lấy xe của cô đi đi.”
Hai chàng trai người Mỹ mày rậm, mắt to, sống mũi cao, nhìn Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng nở nụ cười thân thiện. Nhìn lại hai người Trung Quốc chính hiệu Hứa Tôn, lúc nên nhiệt tình, lại lộ ra chút trầm mặc. Để hai người không giỏi xã giao làm hướng dẫn viên du lịch, vậy mà Ông Na cũng có thể nghĩ ra.
“Cô Ông, vậy cô về trường thế nào?” Sau một lúc im lặng, Hứa Giai Ninh hỏi Ông Na.
“Cô ngồi tàu điện ngầm về, rất thuận tiện.”
Ông Na nhìn hai học trò của Melanie, cười nhẹ, như thể quyết định không cho phép phản bác lại. Hứa Giai Ninh tự nhiên cũng không tiện nói gì, khẽ mỉm cười với hai người, coi như đồng ý.
Lấy chìa khóa xe xong, một nhóm bốn người rời đi. Ông Na đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ, ngược lại không rời đi ngay lập tức. Thành thật mà nói, Ông Na cũng biết hai sinh viên này của mình không giỏi giao tiếp. Nhưng ai bảo giáo sư Melanie lại tìm cô ấy chứ, năm tới hai người sẽ có một dự án quỹ khoa học tự nhiên quốc tế cần hợp tác cùng nhau, cô ấy không muốn vì những điều nhỏ nhặt này mà làm bà ấy không vui.
Khẽ thở dài, Ông Na xoay người rời đi. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc vội vã đi qua, kèm theo giọng nói chuyện điện thoại vô cùng trầm thấp. Là Quý Minh Viễn, anh cũng nhìn thấy cô ấy, bởi vì đang nói chuyện điện thoại nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Ông Na không muốn làm phiền anh, nhưng mà đột nhiên nhớ ra một chuyện, khiến cô ấy dừng bước.
Bên này, Quý Minh Viễn vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại. Là một người bạn thân lúc nhỏ gọi tới, nói đến Lâm Thành đi công tác, tưởng anh vẫn đang làm việc ở đây, hẹn anh buổi tối gặp mặt. Không thể không nói, mọi việc xảy ra thật trùng hợp, Quý Minh Viễn liền đồng ý.
Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, hẹn xong thời gian gặp mặt, cả hai liền cúp máy. Quý Minh Viễn đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian, anh định quay về phòng thay quần áo. Không ngờ vừa quay lại, đã thấy Ông Na đứng đó.
“Thầy Quý, không biết có tiện hay không, tôi muốn chiếm mấy phút thời gian của anh.”
“Có chuyện gì sao?” Quý Minh Viễn nhướng mày hỏi.
Quý Minh Viễn trong lòng nghĩ, nếu là chuyện không quan trọng, e rằng anh sẽ phải từ chối Ông Na. Không ngờ cô ấy hơi cau mày lại, nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về Hứa Giai Ninh.”
*
Nhờ phúc chiếc xe của Ông Na, chuyến đi du lịch quanh Lâm Thành một buổi tối của nhóm người Hứa Giai Ninh diễn ra vô cùng thuận lợi. Tay nghề lái xe của Tôn Đồng thành thạo, Hứa Giai Ninh ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng giới thiệu cho hai chàng trai người Mỹ James và Bernard ở ghế sau về tình hình chung của Lâm Thành, cùng phong cảnh hoặc kiến trúc lướt qua ngoài cửa sổ xe.
Không nói đến vị trí địa lý dễ khiến người khác hiểu sai, Lâm Thành còn là một thành phố có nền văn hoá lịch sử lâu đời, ở thời cổ đại, nơi đây từng là cố đô của mười ba triều đại, sau khi xây dựng đất nước lại là hậu phương lớn cho ngành công nghiệp chuyển đến và khai thác phát triển. Cũng dựa vào đó, Lâm Thành đã để lại rất nhiều di sản lịch sử quý giá, nguồn tài nguyên công nghiệp và giáo dục phong phú, là thành phố trung tâm danh xứng với thực của vùng Đại Tây Bắc, địa vị không nói cũng hiểu. Hứa Giai Ninh không biết quá nhiều về Lâm Thành, nhưng cũng đủ để đối phó với hai người nước ngoài, hơn nữa cô cũng đã nhìn ra, hai người đó không thực sự muốn hiểu về thành phố này, so với những cái tên triều đại nghe không hiểu kia, bọn họ càng có vẻ thích thú với cuộc sống về đêm ở đây hơn, đặc biệt là James, không ngừng hỏi thăm cô xem quán bar nào nổi tiếng. Vấn đề này, cả hai trạch nam và trạch nữ Tôn Đồng Hứa Giai Ninh đều không thể trả lời được.
May là còn có thể dùng ứng dụng trên điện thoại. Tôn Đồng cùng cô tìm kiếm, ở trên Tuan nào đó E nào đó Dianping gì đó(1) lật tìm một hồi, dựa theo yêu cầu của James, cuối cùng cũng tìm được một quán. Lái xe đến xem thì thực sự hài lòng, sau khi vội vàng cảm ơn Tôn Đồng, hai người vui vẻ bước vào trước. Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng bất lực nhìn nhau, tháo dây an toàn rồi xuống xe. James và Bernard đã chiếm một chỗ ở bên trong, vui vẻ vẫy tay gọi họ. Khi cả hai đến nơi, James đẩy thực đơn đồ uống đến trước mặt Hứa Giai Ninh và nói: “Ưu tiên phụ nữ trước.”
(1)Nguyên văn 某团某饿某点评/mỗ đoàn mỗ ngã mỗ điểm bình: Mình nghĩ tác giả muốn nói đến 3 ứng dụng nổi tiếng là 美团(meituan), 饿了么 (eleme) và 大众点评 (dazhongdianping). Đây đều là những app đặt đồ ăn, tìm kiếm và xem đánh giá về các quán ăn, khách sạn, nhà hàng, quán bar,… thậm chí có thể đặt vé tàu, vé máy bay, vé xem phim,… Ở trên đó của TQ. Mình thực sự không biết nên dịch mấy tên app này thế nào nên để luôn như vậy, mọi người ai biết thì góp ý cho mình nhé.
Hứa Giai Ninh rất cảm kích vì sự lịch sự và chu đáo của anh ta, nhưng nhìn một hàng tên rượu dài dằng dặc, cô vẫn lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”
James hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô lấy thực đơn lại chuyển cho Tôn Đồng, kết quả lại nhận được câu trả lời giống như Hứa Giai Ninh: Cậu ấy lái xe, không thể uống rượu.
Hai người đi cùng đều không thể uống, James và Bernard không khỏi có chút mất hứng. Tôn Đồng cũng cảm thấy như vậy không ổn, ghé vào tai Hứa Giai Ninh nói nhỏ: “Hay là gọi một ly đi, xem xem có nước trái cây gì hay không.”
Hứa Giai Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu, cúi đầu nhìn xuống thực đơn đồ uống tìm kiếm. Có nước trái cây thật, nhưng… đắt quá, một cốc gần trăm tệ.
“Tớ mời cậu.” Tôn Đồng thấy vậy, cười nói.
“Không cần.” Hứa Giai Ninh cũng cười, tích vào ô nước trái cây.
Đôi lời từ Editor: Hôm nay lại đăng liền 2 chương cho mọi người nhaa
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ~~~
Buổi tối, hội nghị kéo dài một ngày kết thúc vô cùng thuận lợi. Sau khi Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng ra ngoài, liền đứng ở cửa lớn đợi Ông Na cùng về trường. Không lâu sau Ông Na đã bước ra, nhưng lại có thêm hai người ở phía sau.
“Tiểu Hứa, Tiểu Tôn.”
Ông Na vẫy tay gọi họ lại, đợi khi hai người đi đến trước mặt mình rồi, cô ấy liền giới thiệu: “Đây là hai học trò của giáo sư Melanie, bọn họ lần đầu tiên đến Trung Quốc, muốn tranh thủ tối nay không có việc gì, đi vòng quanh Lâm Thành, thưởng thức cảnh đêm một chút. Tiểu Hứa, tiếng Anh của em tốt, làm hướng dẫn viên cho họ nhé. Tiểu Tôn, cô nhớ em có bằng lái xe, em làm người lái xe, lấy xe của cô đi đi.”
Hai chàng trai người Mỹ mày rậm, mắt to, sống mũi cao, nhìn Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng nở nụ cười thân thiện. Nhìn lại hai người Trung Quốc chính hiệu Hứa Tôn, lúc nên nhiệt tình, lại lộ ra chút trầm mặc. Để hai người không giỏi xã giao làm hướng dẫn viên du lịch, vậy mà Ông Na cũng có thể nghĩ ra.
“Cô Ông, vậy cô về trường thế nào?” Sau một lúc im lặng, Hứa Giai Ninh hỏi Ông Na.
“Cô ngồi tàu điện ngầm về, rất thuận tiện.”
Ông Na nhìn hai học trò của Melanie, cười nhẹ, như thể quyết định không cho phép phản bác lại. Hứa Giai Ninh tự nhiên cũng không tiện nói gì, khẽ mỉm cười với hai người, coi như đồng ý.
Lấy chìa khóa xe xong, một nhóm bốn người rời đi. Ông Na đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ, ngược lại không rời đi ngay lập tức. Thành thật mà nói, Ông Na cũng biết hai sinh viên này của mình không giỏi giao tiếp. Nhưng ai bảo giáo sư Melanie lại tìm cô ấy chứ, năm tới hai người sẽ có một dự án quỹ khoa học tự nhiên quốc tế cần hợp tác cùng nhau, cô ấy không muốn vì những điều nhỏ nhặt này mà làm bà ấy không vui.
Khẽ thở dài, Ông Na xoay người rời đi. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc vội vã đi qua, kèm theo giọng nói chuyện điện thoại vô cùng trầm thấp. Là Quý Minh Viễn, anh cũng nhìn thấy cô ấy, bởi vì đang nói chuyện điện thoại nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Ông Na không muốn làm phiền anh, nhưng mà đột nhiên nhớ ra một chuyện, khiến cô ấy dừng bước.
Bên này, Quý Minh Viễn vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại. Là một người bạn thân lúc nhỏ gọi tới, nói đến Lâm Thành đi công tác, tưởng anh vẫn đang làm việc ở đây, hẹn anh buổi tối gặp mặt. Không thể không nói, mọi việc xảy ra thật trùng hợp, Quý Minh Viễn liền đồng ý.
Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, hẹn xong thời gian gặp mặt, cả hai liền cúp máy. Quý Minh Viễn đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian, anh định quay về phòng thay quần áo. Không ngờ vừa quay lại, đã thấy Ông Na đứng đó.
“Thầy Quý, không biết có tiện hay không, tôi muốn chiếm mấy phút thời gian của anh.”
“Có chuyện gì sao?” Quý Minh Viễn nhướng mày hỏi.
Quý Minh Viễn trong lòng nghĩ, nếu là chuyện không quan trọng, e rằng anh sẽ phải từ chối Ông Na. Không ngờ cô ấy hơi cau mày lại, nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về Hứa Giai Ninh.”
*
Nhờ phúc chiếc xe của Ông Na, chuyến đi du lịch quanh Lâm Thành một buổi tối của nhóm người Hứa Giai Ninh diễn ra vô cùng thuận lợi. Tay nghề lái xe của Tôn Đồng thành thạo, Hứa Giai Ninh ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng giới thiệu cho hai chàng trai người Mỹ James và Bernard ở ghế sau về tình hình chung của Lâm Thành, cùng phong cảnh hoặc kiến trúc lướt qua ngoài cửa sổ xe.
Không nói đến vị trí địa lý dễ khiến người khác hiểu sai, Lâm Thành còn là một thành phố có nền văn hoá lịch sử lâu đời, ở thời cổ đại, nơi đây từng là cố đô của mười ba triều đại, sau khi xây dựng đất nước lại là hậu phương lớn cho ngành công nghiệp chuyển đến và khai thác phát triển. Cũng dựa vào đó, Lâm Thành đã để lại rất nhiều di sản lịch sử quý giá, nguồn tài nguyên công nghiệp và giáo dục phong phú, là thành phố trung tâm danh xứng với thực của vùng Đại Tây Bắc, địa vị không nói cũng hiểu. Hứa Giai Ninh không biết quá nhiều về Lâm Thành, nhưng cũng đủ để đối phó với hai người nước ngoài, hơn nữa cô cũng đã nhìn ra, hai người đó không thực sự muốn hiểu về thành phố này, so với những cái tên triều đại nghe không hiểu kia, bọn họ càng có vẻ thích thú với cuộc sống về đêm ở đây hơn, đặc biệt là James, không ngừng hỏi thăm cô xem quán bar nào nổi tiếng. Vấn đề này, cả hai trạch nam và trạch nữ Tôn Đồng Hứa Giai Ninh đều không thể trả lời được.
May là còn có thể dùng ứng dụng trên điện thoại. Tôn Đồng cùng cô tìm kiếm, ở trên Tuan nào đó E nào đó Dianping gì đó(1) lật tìm một hồi, dựa theo yêu cầu của James, cuối cùng cũng tìm được một quán. Lái xe đến xem thì thực sự hài lòng, sau khi vội vàng cảm ơn Tôn Đồng, hai người vui vẻ bước vào trước. Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng bất lực nhìn nhau, tháo dây an toàn rồi xuống xe. James và Bernard đã chiếm một chỗ ở bên trong, vui vẻ vẫy tay gọi họ. Khi cả hai đến nơi, James đẩy thực đơn đồ uống đến trước mặt Hứa Giai Ninh và nói: “Ưu tiên phụ nữ trước.”
(1)Nguyên văn 某团某饿某点评/mỗ đoàn mỗ ngã mỗ điểm bình: Mình nghĩ tác giả muốn nói đến 3 ứng dụng nổi tiếng là 美团(meituan), 饿了么 (eleme) và 大众点评 (dazhongdianping). Đây đều là những app đặt đồ ăn, tìm kiếm và xem đánh giá về các quán ăn, khách sạn, nhà hàng, quán bar,… thậm chí có thể đặt vé tàu, vé máy bay, vé xem phim,… Ở trên đó của TQ. Mình thực sự không biết nên dịch mấy tên app này thế nào nên để luôn như vậy, mọi người ai biết thì góp ý cho mình nhé.
Hứa Giai Ninh rất cảm kích vì sự lịch sự và chu đáo của anh ta, nhưng nhìn một hàng tên rượu dài dằng dặc, cô vẫn lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”
James hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô lấy thực đơn lại chuyển cho Tôn Đồng, kết quả lại nhận được câu trả lời giống như Hứa Giai Ninh: Cậu ấy lái xe, không thể uống rượu.
Hai người đi cùng đều không thể uống, James và Bernard không khỏi có chút mất hứng. Tôn Đồng cũng cảm thấy như vậy không ổn, ghé vào tai Hứa Giai Ninh nói nhỏ: “Hay là gọi một ly đi, xem xem có nước trái cây gì hay không.”
Hứa Giai Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu, cúi đầu nhìn xuống thực đơn đồ uống tìm kiếm. Có nước trái cây thật, nhưng… đắt quá, một cốc gần trăm tệ.
“Tớ mời cậu.” Tôn Đồng thấy vậy, cười nói.
“Không cần.” Hứa Giai Ninh cũng cười, tích vào ô nước trái cây.
Đôi lời từ Editor: Hôm nay lại đăng liền 2 chương cho mọi người nhaa
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.