Chương 18: Bán Thận, Anh Sẽ Cứu Em
JieMay
24/12/2016
Loại cảm giác này cô và Huy (có lẽ) chưa từng trải qua.
Lần đầu tiên được chạm ngõ đến "thiên đường" thực sự là có chút lạ lẫm.
- Dậy rồi sao? - Nhìn cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng mình đang dần tỉnh giấc, Huy mỉm cười thật ôn nhu.
- 'Huy...' - Đôi mày cong chợt nhíu lại vì khuôn mặt ai kia đang bị ánh nắng chiếu vào, sáng chói.
- Aww, cảm giác lạ thật nha. - Thở dài một hơi, Huy cảm thán nói.
Chợt nhận ra có ánh mắt của cô đang nhìn mình chăm chăm thì có chút thích thú.
- Đừng nhìn anh như thế nữa. Muốn biết không? Là loại cảm giác như vừa có được thứ gì đó rất quan trọng vậy.
- 'Em? Em quan trọng với anh sao?'
- Uhm.
Chết thật, anh không thể nào ôm cô được nữa.
Anh còn phải đi làm...
- 'Cùng đi làm nhé!' - Diễm Thuần hớn hở chuẩn bị cùng anh.
Miễn cưỡng đồng ý, vì Diễm Thuần đã hứa với anh rằng chỉ làm nốt ngày hôm nay nữa thôi , sau đó thì cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
*
- 'Đừng lo cho em, chiều nay có tiền rồi, em sẽ khao chồng một bữa thật ngon có chịu không?'
- Không cần thiết, vợ nhớ đừng làm việc quá sức đó.
- 'Em biết rồi, chiều chồng xong việc hãy qua đón em về với nhé.'
- Được rồi, tạm biệt... - Khẽ hôn nhẹ lên trán cô, Huy nói.
Hôm nay thời tiết nóng thật nha, nắng gay gắt quá. Diễm Thuần cảm giác như mình bị say nắng mất rồi.
Ngồi nghỉ một lúc, cô hi vọng đến buổi xế chiều mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
*
Từng bao vật liệu được Huy chăm chỉ vác từ xe chở hàng vào công trường. Anh đã quen dần với công việc này rồi nên không còn thấy nặng nhọc nữa.
Chiều nay, không cần ai nhắc thì Huy cũng sẽ tự tay dẫn cô đi ăn những món mà cô thích.
Chắc chắn cô gái nhỏ ấy sẽ rất vui. Nghĩ đến đây thì Huy đã cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Chiều, anh đến đón cô như đã hẹn...
Nhưng, tại sao không có ai ở đây hết? Cô đã về trước rồi sao?
- Này, ông có thấy cô gái lúc sáng làm việc ở đây không? - Huy hỏi khi bắt gặp một người đàn ông trung niên đứng gần đó.
- À, cô gái ấy bị ngất xỉu được đưa đi bệnh viện trưa nay rồi.
Huy có nghe nhầm không? Diễm Thuần của anh bị gì cơ chứ?
- Nơi đó, ông có thể dẫn tôi đến đó được không?
- Chúng tôi không tìm được giấy tờ tùy thân của cô ấy nên không biết ai mà báo lại. Anh là người nhà của cô ấy sao?
Thực tốt quá...
*
Diễm Thuần bị thiếu máu trầm trọng nên ngất đi chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Tâm hồn đơn giản của Huy đang rất hỗn loạn. Những lời nói kì lạ của vị bác sĩ kia làm sao anh có thể tiêu hóa nổi. Nhưng anh hiểu được rằng cô gái của anh đang rất không được khỏe.
- Anh cần thanh toán tiền viện phí để cô ấy được điều trị lần hai.
- Viện phí? Là gì? - Huy ngạc nhiên hỏi.
- Anh... - Dường như vị bác sĩ này đã nhận ra điểm bất thường của anh - Là tiền anh phải nộp cho bệnh viện để bệnh nhân được điều trị đấy.
Nhưng, anh không có tiền, không có đủ tiền...
- Này anh sao vậy?
- Không sao, nếu không có tiền thì Thuần sẽ không được điều trị sao?
Sẽ lại không khỏe, sẽ lại mệt mỏi cho mà xem.
- Bác sĩ, cần bao nhiêu thì cô ấy mới khỏe lại?
- Tất cả là 25 triệu. Hạn chót là hết ngày hôm nay.
Như sợ điều gì đó sẽ xảy ra, Huy nhanh nhảu nói:
- Bác sĩ, hãy làm cho Thuần hết bệnh. Chiều nay tôi sẽ hoàn thành hết cho ông.
*
Mạnh miệng thì nói vậy thôi chứ tính luôn phần tiền của anh và Diễm Thuần đang có thì làm sao có thể trả đủ?
Nhưng nếu không có tiền, cô gái ấy sẽ không được chữa trị nữa.
Anh không thể chịu được nếu như Thuần của anh mệt mỏi đâu nha.
Phải kiếm tiền, anh phải có tiền trong ngày hôm nay...
- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tiểu Thuần đâu sao không thấy đi cùng? - Là tiếng của một dì hàng xóm, thấy anh ngồi ủ rũ thì bắt chuyện hỏi thăm.
Rồi anh kể, kể về tình trạng hiện tại của Diễm Thuần. Kể cả việc anh đứng ngoài hành lang bệnh viện nhìn vào, thấy hình ảnh gầy còm nhỏ bé đó đang phải thở ôxy và truyền dịch, lúc ấy thực sự anh chỉ muốn bật khóc thôi.
Cảnh tượng đó như hung hăng xé nát trái tim anh vậy, đau lắm!
- Số tiền đó thực sự là quá lớn so với cái xóm nghèo này.
-...
- À này, sức khỏe cậu có tốt không?
Bà ấy hỏi để làm gì thế? Thì anh là con trai, ăn khỏe, được Diễm Thuần chăm sóc chu đáo nên cũng có một chút da thịt mà.
- Để làm gì?
- Tôi gợi ý thử nhé, hay cậu thử bán thận xem...
- Bán... thận? Gì chứ?
- Đối với những người khỏe mạnh thì mất đi một quả thận cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều. Bù lại, cậu sẽ có được một khoản tiền kha khá đấy.
Tiền? Anh sẽ có nhiều tiền khi bán thận sao? Và Diễm Thuần sẽ khỏi bệnh, về nhà với anh à?
- Tôi muốn bán thận, nhưng bằng cách nào?
Rồi bà dì hàng xóm hướng dẫn anh cách để liên lạc với bọn bán thận lậu nào đó. Vì đây là chuyện phi pháp, không thể công khai lộ liễu được.
- Alo
- Chào anh. Tôi là Huy.
- Có việc gì sao?
- Tôi... muốn bán thận!
Lần đầu tiên được chạm ngõ đến "thiên đường" thực sự là có chút lạ lẫm.
- Dậy rồi sao? - Nhìn cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng mình đang dần tỉnh giấc, Huy mỉm cười thật ôn nhu.
- 'Huy...' - Đôi mày cong chợt nhíu lại vì khuôn mặt ai kia đang bị ánh nắng chiếu vào, sáng chói.
- Aww, cảm giác lạ thật nha. - Thở dài một hơi, Huy cảm thán nói.
Chợt nhận ra có ánh mắt của cô đang nhìn mình chăm chăm thì có chút thích thú.
- Đừng nhìn anh như thế nữa. Muốn biết không? Là loại cảm giác như vừa có được thứ gì đó rất quan trọng vậy.
- 'Em? Em quan trọng với anh sao?'
- Uhm.
Chết thật, anh không thể nào ôm cô được nữa.
Anh còn phải đi làm...
- 'Cùng đi làm nhé!' - Diễm Thuần hớn hở chuẩn bị cùng anh.
Miễn cưỡng đồng ý, vì Diễm Thuần đã hứa với anh rằng chỉ làm nốt ngày hôm nay nữa thôi , sau đó thì cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
*
- 'Đừng lo cho em, chiều nay có tiền rồi, em sẽ khao chồng một bữa thật ngon có chịu không?'
- Không cần thiết, vợ nhớ đừng làm việc quá sức đó.
- 'Em biết rồi, chiều chồng xong việc hãy qua đón em về với nhé.'
- Được rồi, tạm biệt... - Khẽ hôn nhẹ lên trán cô, Huy nói.
Hôm nay thời tiết nóng thật nha, nắng gay gắt quá. Diễm Thuần cảm giác như mình bị say nắng mất rồi.
Ngồi nghỉ một lúc, cô hi vọng đến buổi xế chiều mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
*
Từng bao vật liệu được Huy chăm chỉ vác từ xe chở hàng vào công trường. Anh đã quen dần với công việc này rồi nên không còn thấy nặng nhọc nữa.
Chiều nay, không cần ai nhắc thì Huy cũng sẽ tự tay dẫn cô đi ăn những món mà cô thích.
Chắc chắn cô gái nhỏ ấy sẽ rất vui. Nghĩ đến đây thì Huy đã cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Chiều, anh đến đón cô như đã hẹn...
Nhưng, tại sao không có ai ở đây hết? Cô đã về trước rồi sao?
- Này, ông có thấy cô gái lúc sáng làm việc ở đây không? - Huy hỏi khi bắt gặp một người đàn ông trung niên đứng gần đó.
- À, cô gái ấy bị ngất xỉu được đưa đi bệnh viện trưa nay rồi.
Huy có nghe nhầm không? Diễm Thuần của anh bị gì cơ chứ?
- Nơi đó, ông có thể dẫn tôi đến đó được không?
- Chúng tôi không tìm được giấy tờ tùy thân của cô ấy nên không biết ai mà báo lại. Anh là người nhà của cô ấy sao?
Thực tốt quá...
*
Diễm Thuần bị thiếu máu trầm trọng nên ngất đi chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Tâm hồn đơn giản của Huy đang rất hỗn loạn. Những lời nói kì lạ của vị bác sĩ kia làm sao anh có thể tiêu hóa nổi. Nhưng anh hiểu được rằng cô gái của anh đang rất không được khỏe.
- Anh cần thanh toán tiền viện phí để cô ấy được điều trị lần hai.
- Viện phí? Là gì? - Huy ngạc nhiên hỏi.
- Anh... - Dường như vị bác sĩ này đã nhận ra điểm bất thường của anh - Là tiền anh phải nộp cho bệnh viện để bệnh nhân được điều trị đấy.
Nhưng, anh không có tiền, không có đủ tiền...
- Này anh sao vậy?
- Không sao, nếu không có tiền thì Thuần sẽ không được điều trị sao?
Sẽ lại không khỏe, sẽ lại mệt mỏi cho mà xem.
- Bác sĩ, cần bao nhiêu thì cô ấy mới khỏe lại?
- Tất cả là 25 triệu. Hạn chót là hết ngày hôm nay.
Như sợ điều gì đó sẽ xảy ra, Huy nhanh nhảu nói:
- Bác sĩ, hãy làm cho Thuần hết bệnh. Chiều nay tôi sẽ hoàn thành hết cho ông.
*
Mạnh miệng thì nói vậy thôi chứ tính luôn phần tiền của anh và Diễm Thuần đang có thì làm sao có thể trả đủ?
Nhưng nếu không có tiền, cô gái ấy sẽ không được chữa trị nữa.
Anh không thể chịu được nếu như Thuần của anh mệt mỏi đâu nha.
Phải kiếm tiền, anh phải có tiền trong ngày hôm nay...
- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tiểu Thuần đâu sao không thấy đi cùng? - Là tiếng của một dì hàng xóm, thấy anh ngồi ủ rũ thì bắt chuyện hỏi thăm.
Rồi anh kể, kể về tình trạng hiện tại của Diễm Thuần. Kể cả việc anh đứng ngoài hành lang bệnh viện nhìn vào, thấy hình ảnh gầy còm nhỏ bé đó đang phải thở ôxy và truyền dịch, lúc ấy thực sự anh chỉ muốn bật khóc thôi.
Cảnh tượng đó như hung hăng xé nát trái tim anh vậy, đau lắm!
- Số tiền đó thực sự là quá lớn so với cái xóm nghèo này.
-...
- À này, sức khỏe cậu có tốt không?
Bà ấy hỏi để làm gì thế? Thì anh là con trai, ăn khỏe, được Diễm Thuần chăm sóc chu đáo nên cũng có một chút da thịt mà.
- Để làm gì?
- Tôi gợi ý thử nhé, hay cậu thử bán thận xem...
- Bán... thận? Gì chứ?
- Đối với những người khỏe mạnh thì mất đi một quả thận cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều. Bù lại, cậu sẽ có được một khoản tiền kha khá đấy.
Tiền? Anh sẽ có nhiều tiền khi bán thận sao? Và Diễm Thuần sẽ khỏi bệnh, về nhà với anh à?
- Tôi muốn bán thận, nhưng bằng cách nào?
Rồi bà dì hàng xóm hướng dẫn anh cách để liên lạc với bọn bán thận lậu nào đó. Vì đây là chuyện phi pháp, không thể công khai lộ liễu được.
- Alo
- Chào anh. Tôi là Huy.
- Có việc gì sao?
- Tôi... muốn bán thận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.