Hãy Đến Hôn Em

Chương 20: Trong Mưa

Poissson

25/05/2021

Trận mưa đổ xuống một cách bất ngờ, bầu trời tối đen như mực, từng hạt mưa lớn tựa như sợi dây chuyền trân châu bị đứt rơi xuống đất khiến cho cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của tiếng mưa rơi.

Trình Mẫn không có thói quen mang dù mà hôm nay cũng không lái xe đi nên đành đồng ý với sự giúp đỡ của bạn trai cũ, được anh ta đưa về nhà.

Cô cười hỏi: “Anh không sợ bị vợ chưa cưới phát hiện mình gặp riêng bạn gái cũ à?”

Nhắc tới vợ chưa cưới mà trên mặt anh ta không hề có một chút dịu dàng nào, thậm chí còn hơi lạnh lùng. Anh giễu cợt: “Cô ấy biết thì sao nào?”

Trình Mẫn không thích giọng điệu khinh miệt này. Cô lười biếng giương mắt: “Anh như vậy là không ổn đâu, sắp kết hôn rồi mà còn không đáng tin cậy như thế. Tằng Vũ, tuy năm đó anh rất phiền phức nhưng cũng đâu như bây giờ.”

Cô nói xong mà anh vẫn thờ ơ, chỉ hỏi lại: “Em còn quan tâm đến chuyện của anh à?”

Trình Mẫn cảm thấy lời này không đúng lắm. Không phải cô quan tâm đến chuyện của anh mà là đang thể hiện lòng tốt với một cô gái xa lạ cơ. Thế là cô đáp: “Tôi không phải quan tâm anh mà chỉ đơn thuần nói chuyện bằng lương tâm thôi.”

Anh ta nghe vậy thì hình dung cô như thế này: “Trình Mẫn, cái tính ngay thẳng ngu ngốc của em vẫn giống y như trước kia.”

Trình Mẫn không thích kiểu hình dung này mặc dù cô thấy nó rất hợp với mình. Cô giật giật cổ, do ngồi không sai tư thế nên bây giờ sau gáy mỏi không chịu được. Cô đáp với vẻ uể oải: “Cảm ơn anh.”

Anh ta đã thành công dập tắt mọi sự tò mò trong lòng cô. Dù sao thì đó là cuộc sống của người khác, cô có nói nhiều cũng vô ích thôi.

Một lúc lâu sau Tằng Vũ không nói thêm gì nữa. Không biết anh ta đang nghĩ gì mà trông có vẻ lơ là. Trình Mẫn rất lo lỡ như anh tông vào xe người ta thì nguy hiểm đến tính mạng mình nên lên tiếng nhắc nhở: “Lúc lái xe đừng có phân tâm chứ.”

Đến lúc chờ đèn đỏ, anh ta mới rảnh tay quay sang nhìn cô một cái. Trình Mẫn có thể nhìn thấy vài cảm xúc phức tạp trong mắt anh ta nhưng cô vẫn cười cười, làm bộ như không biết.

Anh ta đột nhiên nói: “Giữa bọn anh là mạnh ai nấy lo.”

Tằng Vũ dùng câu này để mô tả mối quan hệ giữa anh ta và cô vợ chưa cưới làm Trình Mẫn lập tức hiểu ra. Nếu cô nhớ không lầm thì điều kiện gia đình của anh ta không tệ, kể ra cũng có chút danh tiếng ở Hồng Kông mà.

Thấy cô im lặng, anh ta bèn hỏi: “Em không có gì muốn nói à?”

Trình Mẫn cảm thấy không hiểu nổi, cô bật cười: “Tôi phải nói gì đây?”

Cô thì nói được lời gì hay chứ, cùng lắm là miệng chó không mọc được ngà voi thôi. Nhưng Tằng Vũ vẫn cứ hy vọng cô có thể nói gì đó, cho dù là những lời chế giễu cũng được.

Trình Mẫn thông minh nên tất nhiên sẽ hiểu nhưng đáng tiếc cô không có ý định làm thế. Cô nói: “Chúng ta vốn không chung đường nên tôi không thể đánh giá cuộc sống của anh cũng như anh không thể hiểu được cuộc sống của tôi vậy.”

Anh ta thấy hơi mất mát, hỏi: “Trình Mẫn, phải là người như thế nào mới có thể đi vào lòng em?”

Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Đời người ngắn ngủi, tội gì phải đi nghĩ ngợi mấy chuyện phiền não này làm gì. Mà nếu có nghĩ thì sao chứ, cũng đâu có đạt được, ngược lại còn phải ôm hy vọng, vậy chẳng phải là càng phiền phức hơn sao?



Trình Mẫn không nói một lời mà chỉ nhìn cần gạt nước đung đưa qua lại và những giọt nước đọng trên mặt kính.

Ngay lúc anh cho rằng cô sẽ không trả lời thì nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Người có thể lắng nghe tôi.”

Anh ta nở nụ cười tự giễu, cho rằng cô đang chế nhạo những năm tháng anh bồng bột tự cho mình là đúng kia.

Trình Mẫn lười đi bộ, dù sao anh ta cũng đã đưa về rồi thì không bằng để anh tiễn Phật tiễn tới Tây thiên luôn đi.

Tằng Vũ đưa cô tới dưới nhà. Cô thấy mưa cũng đã sắp tạnh, chỉ còn là cơn mưa phùn nhỏ nên thầm tính toán khoảng cách, nếu chạy nhanh thì sẽ không bị ướt nhiều nên định xông thẳng ra ngoài luôn.

Nhưng Tằng Vũ đã nhìn ra ý nghĩ của cô nên chỉ chỉ ghế sau, nói với cô: “Có dù đấy.”

Trình Mẫn chỉ liếc mắt một cái rồi từ chối luôn: “Không cần.”

Cô là một người rất biết điều. Cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa nên ngay cả một cây dù cũng không muốn lấy.

Tằng Vũ muốn khuyên nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Cô không phải là loại phụ nữ dễ bị đả động. Cô mà đã nói không thì tức là không có cách nào thay đổi. Ít nhất là anh chưa từng được hưởng sự đãi ngộ đó cũng như làm lòng cô rối loạn.

Năm đó anh trẻ người non dạ, ngạo mạn cho rằng trong chuyện tình cảm này nếu không phải là gió đông áp đảo gió tây thì chính là ngược lại, thế nên anh cứ mãi tranh hơn thua với cô. Để rồi bây giờ nhìn lại, nếu như có thể trở về quá khứ thì liệu anh ta có còn làm vậy nữa không?

“Còn có thể gặp lại không?”

Trình Mẫn làm như không nghe thấy, đẩy cửa xe ra. Cô dẫm lên mặt đất ướt nhẹp muốn chạy đi. Nhưng Tằng Vũ cũng xuống xe theo cô, gọi cô lại. Gió thổi khiến mái tóc dài của cô trở nên rối loạn, còn có vài hạt mưa đọng lại trên đó.

Anh hỏi: “Trình Mẫn, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

Trình Mẫn nhạy cảm phát hiện ra cánh tay mình đã bị ướt, hàng mi của cô cũng trở thành mái hiên chặn lại không cho những giọt mưa rơi xuống. Cô khẽ mỉm cười: “Về đi.”

Cuộc đời này có rất nhiều vở kịch tương phùng, nhưng không phải lần nào cũng có chuyện phát sinh.

Cô chưa bao giờ cảm thấy buồn bã vì phải chia ly, dù gì có hợp thì phải có tan mà. Huống chi bọn họ đã sớm nói lời tạm biệt với những năm tháng tuổi trẻ sốc nổi kia rồi.

Tằng Vũ dừng bước hồi lâu rồi cũng quyết định rời đi.

Còn Trình Mẫn vẫn đứng im tại chỗ mà không lập tức di chuyển. Cô đang ngẩn người nên chẳng phát hiện mưa đang dần lớn hơn. Cứ đứng im để mặc những hạt trân châu lớn nhỏ khác nhau rơi xuống người mình.

Giữa màn mưa bụi mịt mù, thật lâu sau cô mới siết chặt quần áo trên người mình, khẽ rùng mình vì lạnh.

Dưới bầu trời âm u là sự trống trải không nói nên lời.



Cũng may trong mắt cô dần xuất hiện một bóng người. Xuyên qua từng hạt trân châu đang không ngừng rơi xuống, thế giới của cô gần như đảo lộn. Chẳng qua dù là vậy cô vẫn có thể nhìn thấy vô số bóng người giống nhau.

Anh đang cầm một cây dù đen, đứng đó với sống lưng thẳng tắp. Điểm khác biệt chính là gương mặt vốn hờ hững lạnh nhạt của anh lúc này lại có chút dịu dàng. Anh cứ đứng im và bình tĩnh nhìn cô như thế.

Trình Mẫn không thấy rõ sắc mặt của anh, mà cho dù cô có thấy thì cũng không nhìn thấu được lòng anh. Nhưng cho dù là vậy thì cô vẫn cảm thấy như mình vừa nếm được một cây kẹo bông gòn vậy, là một cây kẹo vừa mềm vừa ngọt.

Chẳng biết bên cạnh có thêm một người từ bao giờ, cô không hề quay lại nhìn mà cứ để cho người ấy ôm mình đứng dưới dù và làm ấm từng ngón tay lạnh băng của cô.

Người đó cao hơn cô rất nhiều. Bóng người anh đủ để bao phủ cô nhưng anh không làm vậy mà chỉ đứng bên cạnh, để lại chút ánh sáng mờ mờ cho cô.

Cả hai người họ không ai lên tiếng. Mưa rơi tầm tã nhưng họ vẫn làm theo ý mình, đứng im bất động. Như đang đuổi theo suy nghĩ của bản thân mà cũng giống như đang tiến hành một cuộc trao đổi không tiếng động nào đó.

Trình Mẫn nghĩ, hình như hơi ngốc thì phải.

Không lâu sau cô lại nghĩ, đã lâu rồi cô chưa làm mấy việc ngốc như vậy nào ngờ vào năm 27 tuổi lại được trải nghiệm lần nữa. Thế nên, khi một người đã muốn làm trò ngu ngốc thì chẳng có lý do gì và cũng chẳng liên quan tới tuổi tác.

Cô bỗng hắt hơi một cái thật to.

Lúc này Lục Hạo Nam mới phản ứng lại, định đưa dù cho cô cầm để mình có thể cởi áo ra khoác lên người cô. Nhưng cô không nhận lấy mà chỉ đưa mắt nhìn anh, thời gian như dừng lại và rồi cô bỗng bật cười.

Cô cười vui vẻ như vậy khiến anh ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Cười gì thế?”

“Cười anh đó.” Rõ ràng có thể vào nhà mà còn muốn cởi áo khoác cho cô, bộ định đóng phim thần tượng à.

Anh không quay đầu lại.

Nước mưa đã thấm ướt giày của cả hai. Nếu còn đứng lâu hơn tí nữa chắc chắn sẽ ướt rượt cho xem.

Trình Mẫn vẫn chừa lại mặt mũi cho anh. Cô không biểu hiện rõ suy nghĩ của mình nữa mà nói: “Anh cao như thế làm tôi phải giơ cao tay nên mỏi lắm, mau vào thôi.”

Anh ừ một tiếng.

Đợi đến khi vào phòng khách, cô bỗng nhớ ra gì đó. Lúc nãy không để ý nên không nghĩ nhiều, giờ bèn hỏi thẳng: “Dầm mưa vui không?”

Trình Mẫn thường xuyên nói mấy lời không đứng đắn như thế khiến anh không ít lần phải thở dài với những lời vớ vẩn đó. Thế mà lần này anh lại thản nhiên đáp: “Em thấy vui là được rồi.”

Chỉ một câu nói vô cùng bình thường lại lặng lẽ chui vào tai cô.

Trình Mẫn chợt nhận ra anh đang chiều theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Đến Hôn Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook