Hãy Đi Và Cầm Nó Lên

Chương 1:

Cửu Vi

24/12/2021

Thời tiết tháng tám ở Vân Thành nóng bức khó chịu.

Hôm qua, đầu mùa thu, một cuộc bình chọn của cư dân mạng đã kéo đến Blog chính thức của cục khí tượng để đánh giá về cảm giác tồn tại của họ giữa cái thời tiết này - mùa thu ở đâu?

Sau khi được hỏi vấn đề đi vào ngõ cụt như này, cán bộ Cục khí tượng cũng nghịch ngợm, tự hào mà trả lời: Haha, mùa thu đến rồi, con hổ mùa thu còn xa nữa không? [ Vỗ tay ], [ Ăn dưa ].

Tất cả cư dân mạng: …cắt!

Bây giờ vừa đúng hai giờ chiều, dưới cái nắng gay gắt con đường nhựa nhìn từ xa giống như bị tạt nước vào.

Sau khi đi vòng quanh ba con phố, cuối cùng Tô Mộc cũng tìm được chỗ đậu xe.

Mấy năm gần đây, phố đi bộ trong thành phố đã được cải tạo lại, đường giao thông cũng đã được mở rộng hơn, nhưng vấn đề nan giải là chỗ đậu xe vẫn chưa được giải quyết.

Tô Mộc ló đầu ra nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa xe, sau đó lại ngồi tận hưởng thêm năm phút điều hòa trong xe nữa, rốt cục cũng lấy túi xách mở cửa xuống xe.

Cửa xe mở ra, một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt lập tức ập đến, Tô Mộc một lần nữa khẳng định: Cái thời tiết này mà đi ra ngoài để gặp gỡ người khác, nhất định là đi gặp chân ái.

Tại một quán cà phê bên ngoài khuôn viên phía Tây của Đại học Vân Đại, Tô Mộc nhìn thấy “Chân ái” của mình hẳn đã ngồi đó chờ rất lâu rồi.

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc một chiếc áo sơ mi sọc caro đang ngồi trên một chiếc ghế dài, dáng người anh ta có vẻ hơi mập một chút.

Ở lối vào của quán cà phê có đặt một thiết bị cảm ứng kèm giọng nói “ Hoan nghênh quý khách “ khi có khách bước vào quán. Giọng nói máy móc này vừa vang lên, người đàn ông trên ghế dài lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đẹp chân dài đang đi về phía mình.

Cô gái kia cao khoảng một mét bảy, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, đeo kính râm bản to, đường nét khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nước da trắng ngần. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng dáng suông cùng với quần jean càng làm tôn lên dáng người với đôi chân thon dài, thẳng tắp.

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, Tô Mộc chỉnh lại lông mày dưới kính râm sau đó thoải mái đi về phía anh ta, cô cởi kính râm xuống, lộ ra đôi mắt to tròn xinh đẹp: “Anh Lý Trọng Bình?”

“Là tôi là tôi“. Người đàn ông vôi vàng đứng dậy, trên khuôn mặt mang theo nụ cười lễ phép: “Cô là Tô tiểu thư, mời cô ngồi. Thời tiết nóng bức còn phiền cô đến đây, vất vả cho cô quá."

Tô Mộc không tỏ ý kiến, sau đó trong lòng thầm nghĩ: Không sao, anh có thể trả tiền xăng cho tôi .

Nghĩ như vậy nhưng lời nói đến môi Tô Mộc liền lập tức sửa lại: “Anh khách sáo rồi“, sau đó đặt túi xách xuống ghế ngồi: “Bắt người tiền tài, cùng người tiêu tai” (câu này đại ý là cầm tiền của người khác thì phải làm việc cho họ)

Nữ phục vụ là sinh viên của Đại học Vân Kinh vừa cầm menu đi đến đây nghe thấy lời nói của Tô Mộc liền đứng hình tại chỗ.

Này chẳng lẽ không phải là thần tiên tiểu tỷ tỷ bị bắt ép cùng chỗ với nam thanh niên dầu mỡ lớn tuổi? Vì cái gì khi mở miệng liền nói lời này…

“Cô Tô, cô muốn dùng gì“. Người đàn ông nhiệt tình hỏi sau đó hướng nữ phục vụ đang đứng bất động vẫy vẫy tay.

“Cái gì cũng được.” Tô Mộc vẫn chưa quen được với cái nhiệt độ 38° này nên cũng lười nói chuyện. Cô với tay lấy từ trong túi xách ra một túi giấy kraft, đặt lên bàn sau đó đẩy đến trước mặt người đàn ông: “Tất cả những thứ anh Lý muốn đều ở đây, anh có thể xem qua. Nếu không có gì sai chúng ta có thể một tay giao tiền, một tay giao hàng”.

Nữ phục vụ đang đi đến một lần nữa đứng hình tại chỗ.

Này có phải là hai người cầm nhầm kịch bản rồi hay không.

Lý Trọng Bình liếc nhìn tập tài liệu trên bàn sau đó ra hiệu cho nữ phục vụ đi xuống trước.

Vừa thấy người đàn ông kia ra hiệu cho mình, nữ phục vụ liền lộp cộp chạy không thấy bóng dáng.

Thấy xung quanh không có ai, Lý Trọng Bình liền cầm túi kraft lên mở ra xem, bên trong là một xấp ảnh.

Trong xấp ảnh đều là ảnh chụp một người đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ, người đàn ông thì có vẻ nhỏ tuổi hơn. Trong ảnh đều là cử chỉ thân mật của hai người họ, còn quan hệ thì…không cần nói cũng biết.

Khi Lý Trọng Bình đang lật xem từng tấm ảnh, điện thoại của Tô Mộc sáng lên, là tin nhắn của Đồng Hiểu.

Đồng Hiểu: [Mộc Mộc, đã đưa đồ chưa, mọi thứ đều ổn chứ?] Tô Mộc: [Đang kiểm tra lại.]

Đồng Hiểu: [Thành công, khi nào xong mình liền gửi định vị cho cậu đến đây.]

Chuyện của Lý Trọng Bình, Đồng Hiểu đã nói cho Tô Mộc từ nửa tháng trước. Người này là anh họ của Đồng Hiểu, một thời gian trước phát hiện nửa kia của mình có người khác nên muốn tìm thám tử để xác thực về cái mũ xanh này.

Ban đầu, Tô Mộc cũng không tính làm chuyện này. Tuy nhiên đối phương lại đưa ra giá cao, Tô Mộc không chịu được sức quyến rũ của đồng tiền liền đồng ý.

Hôm nay đến gặp Lý Trọng Bình là để đưa bằng chứng cho hắn và nhận tiền công.

Tô Mộc đang định nhắn OK cho Đồng Hiểu thì thấy cô nàng gửi tin nhắn đến: [Anh họ của mình không tệ nhưng đang bị kích thích bởi vấn đề tình cảm, lát nữa cậu nhớ an ủi anh ấy một chút nha.]

Tô Mộc trợn tròn mắt khi nhìn thấy tin nhắn sau đó nhắn lại: [Vậy nhân tiện, mình nên mời anh ta uống cà phê hay ăn bánh ngọt?]

Đồng Hiểu liền lập tức nhắn lại: [Mộc Mộc, yêu cậu đến chết mất!]

Tô Mộc khịt mũi một tiếng gõ chữ nhắn lại, sau đó buột miệng nói: "Quá mức ha."



"Thật quá đáng", người đàn ông đột nhiên nắm chặt tay hét lên làm Tô Mộc có phần sợ hãi.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Trọng Bình ngồi đối diện hai tay đang run rẩy, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi biết rồi, nhất định là có người ở bên ngoài.“

Người đàn ông ba mươi tuổi nước mắt giàn giụa, Tô Mộc nhìn thấy thì… khó nói thành lời.

Cô nghĩ, hay là an ủi hắn một chút đi. Dù sao cũng là anh họ của Đồng Hiểu.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc lên tiếng: “Anh Lý, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, anh tạm thời đừng nóng nảy, bình tĩnh nghĩ cách giải quyết trước.”

“Còn cách nào, còn cách nào nữa chứ? Chắc chắn là không yêu tôi nên mới đi tìm người khác sau lưng tôi…”. Vừa nói vừa đột nhiên nắm chặt tay Tô Mộc: “ Cô Tô, cô giúp tôi với, tôi phải làm sao, phải làm sao mới có thể níu kéo trái tim anh ấy?”

Phong cách nói chuyện đột nhiên thay đổi này làm cô có chút khó chịu.

Tô Mộc bình tĩnh rút tay ra: “Cái đó…anh Lý. Tôi nghĩ giữa anh và vợ mình hẳn là có hiểu lầm…”

“Hiểu lầm gì chứ, cô ta chính là hồ ly tinh!“ Người đàn ông giận dữ chỉ vào người phụ nữ trong ảnh: “Bức ảnh này chụp rõ ràng cô ta đang dụ dỗ bạn trai tôi.”

Hả?

Thời gian đột nhiên đóng băng trong giây lát.

Cái này hình như hơi khác với những gì tôi nghĩ…

“Cô Tô, cô không biết sao, người phụ nữ này là một trong những khách hàng của tôi. Khoảng thời gian trước cứ năm ba hôm lại ghé công ty tôi, tôi nghĩ cô ta muốn bàn chuyện làm ăn…” Lúc này, Lý Trọng Bình đột nhiên có chút kích động: “Ai biết được, cô ta sắp đào góc tường nhà tôi!“

“Cô Tô…”

Mười phút sau, sau khi nghe Lý Trọng Bình tố cáo bạn trai anh ta cùng với hồ ly tinh, Tô Mộc thành thật gật gật đầu: “Anh nói đúng!“

“Cô Tô cũng cảm thấy như vậy sao?“ Lý Trọng Bình đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ.

Tô Mộc gật gật đầu: “Chuyện xưa của Trần Thế Mỹ*…Tôi cũng đã từng gặp qua…Đúng thật là khó cho anh”. Sau đó rất ân cần vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh ta.

(Trần Thế Mỹ: là nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Quốc, được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với cong chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để đi theo vinh hoa phú quý.)

“Cô Tô…” Lý Trọng Bình đột nhiên cảm thấy mình và Tô Mộc đúng là đồng bệnh tương liên* ngay cả ánh mắt nhìn Tô Mộc cũng trở nên thân thiết giống như nhìn cô em nhà hàng xóm, hắn hít hít cái mũi: “Nhưng…trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu…”

( Đồng bệnh tương liên: trong cùng hoàn cảnh như nhau có thể thương xót, thông cảm cho nhau )

Tô Mộc:…

“Anh Lý, anh có muốn uống gì không?” Tô Mộc bèn cố ý chuyển đề tài để bầu không khí bớt căng thẳng hơn.

“Tôi muốn một tách cappuccino”. Lý Trọng Bình cúi đầu buồn bã, nói thêm: “Nhiều đường, nhiều sữa”.

“Được rồi. Anh còn muốn ăn thêm gì nữa không?”. Tô Mộc lại thân mật hỏi.

“ n..”. Người đàn ông cẩn thận suy nghĩ: “Tôi muốn ăn một chút bánh kem dâu tây!”

Tô Mộc:…

Đồ uống và đồ tráng miệng của quán cà phê rất nhanh đã có.

Lý Trọng Bình cầm nĩa xúc một miếng bánh kem nhỏ bỏ vào miệng, khẽ thở dài: “Hai chúng tôi đã ở bên nhau năm năm…”

Lời dạo đầu này làm cho Tô Mộc có chút dự cảm không tốt lắm.

…..

Sau khi nghe xong câu chuyện tình yêu lâu năm của Lý Trọng Bình, Tô Mộc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười giống như một người chị em: “Vậy thì…Bây giờ tâm trạng của anh đã tốt hơn chưa?”

Lời nói giống như chị gái nhà bên đang quan tâm.

Lý Trọng Bình khẽ nhếch khóe miệng, gật gật đầu, sau đó ngượng ngùng liếc nhìn Tô Mộc: “Cô Tô, cô đúng là người tốt."

Nữ phục vụ đang bước đến để dọn bàn, nghe được lời nói của Lý Trọng Bình thì kinh ngạc nhìn hai người đang ngồi trên ghế dài.

Tô Mộc nhận được “thẻ người tốt” hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều .

“Anh Lý, chuyện đã giải quyết xong, anh xem khi nào thì nên thanh toán?” Đây chính là mục đích cuối cùng trong buổi gặp hôm nay của cô.



“Được, được, tôi sẽ chuyển ngay." Lý Trọng Bình ủ rũ cả buổi chiều, lúc này mới cảm thấy vui vẻ, lại cộng thêm hai mươi phần trăm số tiền đã thỏa thuận cho Tô Mộc.

Sau đó, hắn ta lại ngượng ngùng hỏi Tô Mộc: “Cô Tô, tôi có thể thêm wechat của cô không? Cùng cô nói chuyện, tôi cảm thấy rất thoải mái.”

Nhưng tôi một chút cũng không vui.

Tô Mộc đeo kính râm lên, khuôn mặt nghiêm túc, vỗ vỗ vai Lý Trọng Bình: “Chúng tôi làm nghề này, chỉ nói chuyện tiền bạc, không nói chuyện tình cảm.”

Sau đó, để lại một bóng lưng cao gầy rời đi.

---------------

Phong Viên là một nhà hàng tại gia nổi tiếng ở Vân Thành, trang hoàng theo phong cách cổ xưa, bởi vì là do tổ tiên truyền lại nên có thể nói là một vị khó cầu.

Tô Mộc dừng xe, mới đi được hai bước liền nhìn thấy một chiếc SUV bên cạnh.

Biển số xe này có vẻ hơi quen.

Nhà hàng này không được lớn lắm, tầng một đã không còn chỗ trống. Cửa sổ bên trong nhà hàng chạm trổ hoa lá tinh tế, Đồng Hiểu đang ngồi bên cạnh vẫy tay gọi cô.

Đồng Hiểu và Tô Mộc là bạn cùng phòng khi còn học đại học, cả hai đều học khoa tiếng Trung của đại học Vân Kinh. Hai người quen biết nhau từ năm nhất đại học, sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian cảm thấy cả hai đều ăn nhịp với nhau liền trở nên thân thiết.

Tô Mộc bước đến gần, đặt túi xách xuống ghế trống bên cạnh sau đó lười biếng ngồi xuống. Từ quán cà phê đến đây vào đúng giờ cao điểm của buổi chiều, lại hết một tiếng rưỡi lái xe nên Tô Mộc bây giờ không muốn nói nhiều, thực sự rất mệt a.

“Làm sao? Làm sao?” Đồng Hiểu hiển nhiên không để ý đến chuyện này, cắn ống hút trà sữa hỏi: “Vụ làm ăn này tốt chứ."

Tô Mộc dựa vào ghế lười biếng nói: “Không sao, là người giàu có, hào phóng.”

“Anh ấy cho cậu thêm tiền sao?” Đồng Hiểu nhướng mày nhìn Tô Mộc, ánh mắt tỏ vẻ mình hiểu rõ mà.

“Đưa thêm." Tô Mộc tỏ vẻ đương nhiên: “Mình bồi anh ta thêm ba tiếng."

Đồng Hiểu chớp chớp mắt: “Thêm bao nhiêu a?”

“Được rồi, 7000 tệ một giờ, cũng không hề rẻ."

Giọng nói của hai người tuy không quá lớn nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh.

Đồng Hiểu muốn hỏi thêm một câu lại nghe thấy một giọng nam trêu chọc vang lên: “Ồ, đây không phải là Đồng đại tác giả sao? Thật đúng là khách quý nha."

Người đàn ông vừa lên tiếng có mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo phông trắng cùng với quần harem, trên cổ đeo một sợi dây truyền bạc, mặt dây truyền hình chữ nhật có đính kim cương tạo nên hình dáng cực kì đặc biệt.

Người đàn ông hơi nghiêng người, chống một tay lên lưng ghế Tô Mộc, trong mắt hiện lên ý cười.

Đồng Hiểu đột nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người trước mặt, trong lòng thầm kêu lên một tiếng, tai sao lại gặp vị tổ tông này ở đây.Tô Mộc nghe thấy giọng nói cũng theo bản năng quay đầu lại.

Khi Tô Mộc quay đầu lại, anh chàng đang mỉm cười đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Chuyện là, đầu năm nay, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ trở nên tiên tiến, đường phố tràn ngập mỹ nhân. Đi ra đường cũng có thể ngẫu nhiên gặp được cũng là một tiểu tiên nữ.

Anh chàng nhíu mày, sau đó cười cười hất cằm nhìn Đồng Hiểu: “Thật đúng là không tử tế mà, người đẹp này là ai vậy? Đồng đại tác giả không định giới thiệu một chút sao?”

Đồng Hiểu không nói gì, chính xác là không biết nên giới thiệu như nào được.

Đột nhiên Tô Mộc lên tiếng trước, giọng nói có chút không xác định: “Lục Tiếu?"

Lần này người tên Lục Tiếu đột nhiên ngẩn người, tiểu tiên nữ này xinh đẹp như vậy, khí chất như vậy, nếu đã từng gặp qua, hắn không có khả năng không có ấn tượng . Nhưng nhìn người đẹp có thể gọi tên mình, Lục Tiếu lại đọt nhiên cảm thấy rất quen thuộc, nhưng thật sự là hắn không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Thật ra Tô Mộc cũng không chắc chắn có phải Lục Tiếu hay không, dù sao cô cũng chỉ gặp qua cậu ta hai lần.

Lục Tiếu kém cô bốn tuối, khi cô sang Mỹ, cậu ta vẫn đang còn học cấp ba. Năm năm trôi qua cũng rút đi ngây ngô của tuổi trẻ nên Tô Mộc cũng thiếu chút nữa không nhận ra được.

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lục Tiếu, ý cười trên môi Tô Mộc càng đậm: “Tôi là Tô Mộc.”

Lần này Lục Tiếu hoàn toàn hóa đá.

Tô Mộc?

Tô Mộc…

Tô Mộc!

Lục Tiếu còn đang sững sờ, một giọng nam thô bạo phía sau đột nhiên vang lên: “Tiểu tử kia, còn không gọi đồ ăn nhanh lên, Huy ca đến rồi kìa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Đi Và Cầm Nó Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook