Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!
Chương 140: Mày nói xong chưa?
Gia Tộc Tiểu Ly
12/06/2022
Nhật Ly cười trào phúng, gật gù: “Ở đời này đúng là có rất nhiều loại
người cứ thích nói nhảm lắm. Tỉ như thích giả ngu không biết gì, thích
giả câm giả điếc mặc cho người khác mắng chửi cũng chẳng chút động tâm
xấu hổ…”
“Ví dụ như hồi tôi còn viết truyện. Mấy cái đứa chăm ăn lười làm lúc nào cũng rình mò cứ hở ra chương nào là cọp pi chương ấy. Mới đầu tôi cũng tức lắm á. Nhưng sau đó tôi lại thấy việc mình đi tranh chấp với lũ ăn cắp giấu mặt chỉ tội mệt thân nên thôi. Lâu dần độc giả quen bút danh, cứ lên gâu gồ sợt Gia tộc Tiểu Ly là tìm được tôi. Cái lũ ăn cắp mạo danh mãi là ăn cắp không hơn.”
Nhật Ly nhìn gương mặt nghệt ra không hiểu chuyện gì của đám người liền phì cười: “Ơ trời, lâu lâu tôi lại nhớ nghề nên ngứa mồm ấy mà.”
Nhật Ly tặc lưỡi: “Dù vậy, cũng khuyên các người một câu. Giấy gió không gói được lửa, cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra.”
“Đừng có mà nói năng mất dạy.” Ái Lan trừng mắt thấp giọng dọa nạt. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của bà ta đang cau có khó chịu vô cùng.
Đám đông hứng thú to nhỏ bàn tán. Bí mật gì đây? Nhà họ Võ đúng là trung tâm của những vụ đờ ra ma, chưa lúc nào hết hót.
Hoàng Vũ đứng một bên xem kịch vui. Anh ta cũng không ngại náo nhiệt.
“Bà tức giận làm chi, dù sao thì bà cũng đã ở nhà họ Võ mười mấy năm nay, tình cảm gắn bó đâu có ít. Hơn nữa, chuyện này chắc chắn Võ Khánh và bà cụ Võ không phải không biết, chỉ là bọn họ nhắm mắt làm ngơ đi ấy chứ. Đó! Chuyện tôi nói đâu phải là điều gì quá lớn lao, phải không nào.” Nhật Ly ngo ngoe chỉ ngón trỏ ra xung quanh rồi nhìn Bích Liên bĩu môi nói tiếp: “Có nhiều cách để xác định tôi nói là đúng hay sai. Mà tôi nghĩ cô không phải là con gái ruột của Võ Khánh lại càng danh chính ngôn thuận chứ sao, chả nhẽ cô không thích?”
“Mẹ… con… con…” Bích Liên đỏ mắt tỏ ra oan ức chớp chớp ngấn lệ nhìn Ái Lan. Đáy lòng cô ta vẫn cứ cho rằng chuyện của mình và Võ Khánh chính là bí mật không ai biết, nào ngờ… phải làm sao đây?
Ái Lan ôm lấy vai cô ta giả ngu an ủi: “Con chính là con gái của cha con, đừng tin lời nói khích bác của nó.”
“Mẹ, cô ta nói con và cha…” Bích Liên xụt xùi diễn nốt vai bị hại.
“Cha con chỉ có duy nhất một đứa con gái là con, nhà họ Võ chỉ có duy nhất người thừa kế là con, cho dù là ai cũng không phải. Loại âm mưu nông cạn này tính là gì?” Ái Lan cố ý nói to lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhật Ly chậc lưỡi lắc đầu: “Nhìn mẹ con các người kẻ xướng người hoạ, ai không biết còn tưởng rằng hai người tình cảm sâu đậm lắm. Chỉ tiếc, dựa vào việc cô Anly đây đã nhiều lần nảy sinh quan hệ bất chính với ông Võ, xét về phương diện nào cũng đều rất… nói sao nhỉ, mặt cô ta quả nhiên quá dày. Thực ra tôi rất ngưỡng mộ bà Võ đây, như thế cũng có thế vui vẻ sống chung dưới một mái nhà được. Hay là chuyện bà cùng với tay bác sĩ Tạ kia...”
Thích chơi diễn trò, đừng quên Nhật Ly cô đây còn là tác giả tiểu thuyết. Trăm đường lắt léo đều có thể nghĩ ra được.
Sắc mặt Ái Lan và Bích Liên tái mét.
Những bà cô, bà dì và đám thanh niên trong các đại gia tộc đứng hóng chuyện đều trầm trồ không thôi. Cho dù ai cũng biết những gia đình quyền quý thường hay mục nát, nhưng bại hoại cỡ này trong xã hội hiện nay thì chính là lần đầu tiên bọn họ gặp.
“Mày nói bậy bạ cái gì thế hả?” Bích Liên gào lên, tròng mắt cô ta đỏ hoe: “Mẹ, con nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì!”
Nhật Ly cười lạnh, vòng hai tay trước ngực tự tin nhìn lại: “Muốn người khác không biết trừ khi không làm, đừng nghĩ rằng các người đã làm rất kín kẽ sẽ không có ai hay biết. Vải thưa sao che được mắt thánh, một ngày này chính là hệ quả tất yếu.”
“Năm xưa bà bằng mọi cách cướp chồng của mẹ tôi, một gã đàn ông đê tiện như thế, mẹ tôi chính là kiếp nạn mới đụng phải các người. Thân thế của bà cũng rất không tầm thường nhỉ?”
“Bà cho rằng chỉ cần thay một bộ quần áo khác, phẫu thuật thẩm mỹ một chút là có thể tự biến đổi hoàn toàn thành một người khác hay sao?”
“Mã số 690?”
“Thế nào, bà thực nghĩ rằng chỉ cần bà thay đổi bề ngoài và mua một cái danh phận giả thì sẽ không có người nào nhận ra bà sao?”
Nói đến đây, đám người đứng hóng đều ngây ngốc, mã số 690 là cái quái gì? Chẳng ai hay biết ngoài Ái Lan và Hoàng Vũ.
Anh ta biết con số kia có thể là gì, chả nhẽ người đàn bà này cũng là một vật nghiên cứu của Lê Minh?
Nghĩ như vậy, Hoàng Vũ nghiêm túc nhìn lại bà ta, liền cảm thấy đúng là con người này có chút đáng nghi. Lại còn cấu kết với tay bác sĩ Tạ - trợ lý của Lê Minh.
Nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Ái Lan đã bật cười lên tiếng: “Mày nói xong chưa?”
Năm đó Ái Lan chỉ là một bé gái mồ côi ăn mày, được Lê Minh đem về nuôi nấng để làm thực thể thí nghiệm.
Chính Bích Liên – Bào thai bà ta mang là một thành quả giả của công trình nghiên cứu lai tạo gen. Vì không muốn bị ép quan hệ theo kiểu sàng lọc tự nhiên với đủ giống loài chủng loại nên bà tà đã nhiều lần nhờ Tạ giúp đỡ. Bích Liên cũng chính là đứa con gái của Tạ dùng để qua mắt Lê Minh về kết quả thụ thai. Khiến ông ta yên tâm mà lơ là, Tạ đã giúp Ái Lan trốn đi, sau đó sắp xếp thân phận mới cho bà ta.
Cứ vậy, bà ta lẩn trốn bao năm nay cứ tưởng là an toàn, nhưng Ái Lan lại không hề biết rằng, mọi hành tung của bà ta, Lê Minh và Võ Khánh đều biết hết.
Hôn ước ban đầu của Hoàng Vũ Và Bích Liên vốn dĩ được định ra còn bởi Lê Minh cho rằng Bích Liên chính mà mã gen lai tạo thành công mới của ông ta. Thế nên mới muốn giữ cô ta lại để có thể âm thầm tìm hiểu thêm. Chỉ là khi ông ta nghiên cứu lại, Bích Liên chỉ có một phần biến đổi do thời gian Ái Lan mang thai cô ta bị dùng hóa chất sàng lọc duy trì giống nòi nhiều nên tính dục được thừa hưởng rất lớn.
Trong hoàn cảnh cho phép, bản thân cô ta rất có thể sẽ thuận lợi phát triển thành người lưỡng tính.
Nhưng bởi vì không có kỹ thuật can thiệp nên ông ta đã nhắc nhở Võ Khánh...
Vậy nên Võ Khánh mới cam tâm tình nguyện giữ lại con tú hú ở nhờ kia bên cạnh và ngang nhiên quan hệ với Bích Liên. Tiếc rằng, khả năng thụ thai của cô ta quá thấp nên Lê Minh mới thất vọng đi tìm một con mồi thích hợp khác.
Đồng thời cũng tương kế tựu kế nhúng một tay góp phần cho cô ta ngày càng sa đọa, mất đi tư cách con dâu nhà họ Lê.
Đây chính là nước cờ ngu nhất mà Ái Lan đã mắc phải.
Lê Minh biết nhưng cũng chẳng quan tâm. Võ Khánh thì thuận nước đẩy thuyền nhúng một chân vào danh sách đàn ông của Bích Liên.
Hiện tại, người mà Lê Minh quan tâm ngoài Tuấn Kiệt, chỉ có một người.
Chính là bạn gái của vật nghiên cứu 9001.
Tuy rằng Nhật Ly cũng không được tính là độc đáo nhất, nhưng so với người khác, cô cũng đã nảy sinh quan hệ với Tuấn Kiệt, từng tiếp xúc với vi rút đã biến đổi nó đã vô hình chung khiến bản thân cô trở nên đặc biệt. Khác hẳn những người thường kia rất nhiều. Ông ta nhất định phải bắt bằng được cô.
Và hôm nay chính là ngày thu lưới.
“Ví dụ như hồi tôi còn viết truyện. Mấy cái đứa chăm ăn lười làm lúc nào cũng rình mò cứ hở ra chương nào là cọp pi chương ấy. Mới đầu tôi cũng tức lắm á. Nhưng sau đó tôi lại thấy việc mình đi tranh chấp với lũ ăn cắp giấu mặt chỉ tội mệt thân nên thôi. Lâu dần độc giả quen bút danh, cứ lên gâu gồ sợt Gia tộc Tiểu Ly là tìm được tôi. Cái lũ ăn cắp mạo danh mãi là ăn cắp không hơn.”
Nhật Ly nhìn gương mặt nghệt ra không hiểu chuyện gì của đám người liền phì cười: “Ơ trời, lâu lâu tôi lại nhớ nghề nên ngứa mồm ấy mà.”
Nhật Ly tặc lưỡi: “Dù vậy, cũng khuyên các người một câu. Giấy gió không gói được lửa, cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra.”
“Đừng có mà nói năng mất dạy.” Ái Lan trừng mắt thấp giọng dọa nạt. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của bà ta đang cau có khó chịu vô cùng.
Đám đông hứng thú to nhỏ bàn tán. Bí mật gì đây? Nhà họ Võ đúng là trung tâm của những vụ đờ ra ma, chưa lúc nào hết hót.
Hoàng Vũ đứng một bên xem kịch vui. Anh ta cũng không ngại náo nhiệt.
“Bà tức giận làm chi, dù sao thì bà cũng đã ở nhà họ Võ mười mấy năm nay, tình cảm gắn bó đâu có ít. Hơn nữa, chuyện này chắc chắn Võ Khánh và bà cụ Võ không phải không biết, chỉ là bọn họ nhắm mắt làm ngơ đi ấy chứ. Đó! Chuyện tôi nói đâu phải là điều gì quá lớn lao, phải không nào.” Nhật Ly ngo ngoe chỉ ngón trỏ ra xung quanh rồi nhìn Bích Liên bĩu môi nói tiếp: “Có nhiều cách để xác định tôi nói là đúng hay sai. Mà tôi nghĩ cô không phải là con gái ruột của Võ Khánh lại càng danh chính ngôn thuận chứ sao, chả nhẽ cô không thích?”
“Mẹ… con… con…” Bích Liên đỏ mắt tỏ ra oan ức chớp chớp ngấn lệ nhìn Ái Lan. Đáy lòng cô ta vẫn cứ cho rằng chuyện của mình và Võ Khánh chính là bí mật không ai biết, nào ngờ… phải làm sao đây?
Ái Lan ôm lấy vai cô ta giả ngu an ủi: “Con chính là con gái của cha con, đừng tin lời nói khích bác của nó.”
“Mẹ, cô ta nói con và cha…” Bích Liên xụt xùi diễn nốt vai bị hại.
“Cha con chỉ có duy nhất một đứa con gái là con, nhà họ Võ chỉ có duy nhất người thừa kế là con, cho dù là ai cũng không phải. Loại âm mưu nông cạn này tính là gì?” Ái Lan cố ý nói to lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhật Ly chậc lưỡi lắc đầu: “Nhìn mẹ con các người kẻ xướng người hoạ, ai không biết còn tưởng rằng hai người tình cảm sâu đậm lắm. Chỉ tiếc, dựa vào việc cô Anly đây đã nhiều lần nảy sinh quan hệ bất chính với ông Võ, xét về phương diện nào cũng đều rất… nói sao nhỉ, mặt cô ta quả nhiên quá dày. Thực ra tôi rất ngưỡng mộ bà Võ đây, như thế cũng có thế vui vẻ sống chung dưới một mái nhà được. Hay là chuyện bà cùng với tay bác sĩ Tạ kia...”
Thích chơi diễn trò, đừng quên Nhật Ly cô đây còn là tác giả tiểu thuyết. Trăm đường lắt léo đều có thể nghĩ ra được.
Sắc mặt Ái Lan và Bích Liên tái mét.
Những bà cô, bà dì và đám thanh niên trong các đại gia tộc đứng hóng chuyện đều trầm trồ không thôi. Cho dù ai cũng biết những gia đình quyền quý thường hay mục nát, nhưng bại hoại cỡ này trong xã hội hiện nay thì chính là lần đầu tiên bọn họ gặp.
“Mày nói bậy bạ cái gì thế hả?” Bích Liên gào lên, tròng mắt cô ta đỏ hoe: “Mẹ, con nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì!”
Nhật Ly cười lạnh, vòng hai tay trước ngực tự tin nhìn lại: “Muốn người khác không biết trừ khi không làm, đừng nghĩ rằng các người đã làm rất kín kẽ sẽ không có ai hay biết. Vải thưa sao che được mắt thánh, một ngày này chính là hệ quả tất yếu.”
“Năm xưa bà bằng mọi cách cướp chồng của mẹ tôi, một gã đàn ông đê tiện như thế, mẹ tôi chính là kiếp nạn mới đụng phải các người. Thân thế của bà cũng rất không tầm thường nhỉ?”
“Bà cho rằng chỉ cần thay một bộ quần áo khác, phẫu thuật thẩm mỹ một chút là có thể tự biến đổi hoàn toàn thành một người khác hay sao?”
“Mã số 690?”
“Thế nào, bà thực nghĩ rằng chỉ cần bà thay đổi bề ngoài và mua một cái danh phận giả thì sẽ không có người nào nhận ra bà sao?”
Nói đến đây, đám người đứng hóng đều ngây ngốc, mã số 690 là cái quái gì? Chẳng ai hay biết ngoài Ái Lan và Hoàng Vũ.
Anh ta biết con số kia có thể là gì, chả nhẽ người đàn bà này cũng là một vật nghiên cứu của Lê Minh?
Nghĩ như vậy, Hoàng Vũ nghiêm túc nhìn lại bà ta, liền cảm thấy đúng là con người này có chút đáng nghi. Lại còn cấu kết với tay bác sĩ Tạ - trợ lý của Lê Minh.
Nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Ái Lan đã bật cười lên tiếng: “Mày nói xong chưa?”
Năm đó Ái Lan chỉ là một bé gái mồ côi ăn mày, được Lê Minh đem về nuôi nấng để làm thực thể thí nghiệm.
Chính Bích Liên – Bào thai bà ta mang là một thành quả giả của công trình nghiên cứu lai tạo gen. Vì không muốn bị ép quan hệ theo kiểu sàng lọc tự nhiên với đủ giống loài chủng loại nên bà tà đã nhiều lần nhờ Tạ giúp đỡ. Bích Liên cũng chính là đứa con gái của Tạ dùng để qua mắt Lê Minh về kết quả thụ thai. Khiến ông ta yên tâm mà lơ là, Tạ đã giúp Ái Lan trốn đi, sau đó sắp xếp thân phận mới cho bà ta.
Cứ vậy, bà ta lẩn trốn bao năm nay cứ tưởng là an toàn, nhưng Ái Lan lại không hề biết rằng, mọi hành tung của bà ta, Lê Minh và Võ Khánh đều biết hết.
Hôn ước ban đầu của Hoàng Vũ Và Bích Liên vốn dĩ được định ra còn bởi Lê Minh cho rằng Bích Liên chính mà mã gen lai tạo thành công mới của ông ta. Thế nên mới muốn giữ cô ta lại để có thể âm thầm tìm hiểu thêm. Chỉ là khi ông ta nghiên cứu lại, Bích Liên chỉ có một phần biến đổi do thời gian Ái Lan mang thai cô ta bị dùng hóa chất sàng lọc duy trì giống nòi nhiều nên tính dục được thừa hưởng rất lớn.
Trong hoàn cảnh cho phép, bản thân cô ta rất có thể sẽ thuận lợi phát triển thành người lưỡng tính.
Nhưng bởi vì không có kỹ thuật can thiệp nên ông ta đã nhắc nhở Võ Khánh...
Vậy nên Võ Khánh mới cam tâm tình nguyện giữ lại con tú hú ở nhờ kia bên cạnh và ngang nhiên quan hệ với Bích Liên. Tiếc rằng, khả năng thụ thai của cô ta quá thấp nên Lê Minh mới thất vọng đi tìm một con mồi thích hợp khác.
Đồng thời cũng tương kế tựu kế nhúng một tay góp phần cho cô ta ngày càng sa đọa, mất đi tư cách con dâu nhà họ Lê.
Đây chính là nước cờ ngu nhất mà Ái Lan đã mắc phải.
Lê Minh biết nhưng cũng chẳng quan tâm. Võ Khánh thì thuận nước đẩy thuyền nhúng một chân vào danh sách đàn ông của Bích Liên.
Hiện tại, người mà Lê Minh quan tâm ngoài Tuấn Kiệt, chỉ có một người.
Chính là bạn gái của vật nghiên cứu 9001.
Tuy rằng Nhật Ly cũng không được tính là độc đáo nhất, nhưng so với người khác, cô cũng đã nảy sinh quan hệ với Tuấn Kiệt, từng tiếp xúc với vi rút đã biến đổi nó đã vô hình chung khiến bản thân cô trở nên đặc biệt. Khác hẳn những người thường kia rất nhiều. Ông ta nhất định phải bắt bằng được cô.
Và hôm nay chính là ngày thu lưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.