Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!
Chương 100: Tại sao anh không trả lời
Gia Tộc Tiểu Ly
08/06/2022
“Thưa ngài, tôi được biết ngài là nhà tài trợ duy nhất của bộ phim này, và về sau tất cả những bộ truyện của cô Nhật Ly cũng sẽ đều được chuyển thể thành phim. Cả phim trường này được xây dựng chính là để phục vụ cho công việc này. Xin hỏi, mối quan hệ của hai người là như thế nào vậy ạ?”
“Xin hỏi ngài, lần trước ở tiệc cưới của cô Anly, đích thân ngài đã tới đó để đòi lại công bằng cho cô Nhật Ly. Hai người chắc hẳn là rất thân thiết phải không?”
“Hãy cho chúng tôi biết một chút về chuyện tình cảm của hai người đi.”
Mỗi câu hỏi của phóng viên đưa ra, trái tim của Nhật Ly lại thêm phần hoảng hốt. Đôi mắt đen thanh lãnh cũng không giấu nổi nỗi lo lắng. Cô lén lút liếc sang gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi kế bên và sống lưng thẳng tắp của cô nhóc Lam Linh ở phía bên kia.
Hoảng sợ…
Nhưng lại có một chút chờ mong.
Chờ đợi, muốn được nghe chính miệng anh nói ra những điều mà cô luôn muốn biết mà chẳng dám hỏi.
Đạo diễn Khắc Trung hơi nhíu mày. Ngay khi Tuấn Kiệt còn chưa đưa ra câu trả lời, ông ta đã quay sang gọi người phụ trách lại, thì thầm dặn dò một câu.
Ngay lập tức người đó đi ra phía trước dõng dạc thông báo buổi phỏng vấn đã kết thúc, các diễn viên phải đi vào phim trường làm việc.
Đáy mắt Bích Liên hiện lên một tia nuối tiếc. Cô ta đắc ý nhìn vào biểu cảm đau đớn của Nhật Ly lòng tự nhủ: [Mày thấy chưa, mày cũng như tao mà thôi, đều bị đàn ông đùa cợt.]
[Đừng có cố gắng thể hiện sự kiêu ngạo trước mặt tao, tao sẽ đập nát cho bằng hết.]
Đám phóng viên nghe người phụ trách nói xong, nhưng vẫn ngoan cố muốn ở lại chờ đợi câu trả lời, cho tới khi đội bảo vệ từ ngoài tiến vào, bọn họ mới miễn cưỡng rời khỏi.
Đến khi phòng họp báo yên tĩnh lại, đạo diễn Khắc Trung liền thúc giục mọi người trở về chuẩn bị cho tiệc liên hoan buổi tối nay. Lúc này Nhật Ly cũng mỉm cười đứng dậy muốn đi.
Trái tim cô chết lặng lạnh lẽo, cả người cũng mất đi chi giác, chỉ có những hành động gượng gạo do đại não còn chút xíu tỉnh táo điều khiển.
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay cứng rắn lạnh lẽo không kém bắt lại.
“Em chờ đã.” Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn cô nói. Khi nãy hơn ai hết anh đã muốn thừa nhận, muốn tuyên bố cô chính là người được anh bảo vệ nơi đầu tim khối óc.
Nhưng lại e sợ cô.
Anh đau khổ không hiểu, bản thân mình khủng khiếp nhường nào mới có thể bị cô hắt hủi đến vậy.
Anh đáng ghét tới mức khiến cô phải bằng mọi cách để rời xa…
“Bỏ ra.” Nhật Ly nhẹ giọng nói. Ngữ điệu của cô gần như tiếng thều thào của một người sắp chết.
Tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn vào hai người, Bích Liên thấy vậy che miệng cười khúc khích: “Tổng giám đốc Hùng Thiên, anh Kiệt à. Chị của tôi tuy nghèo nhưng không hèn, anh đừng tưởng cứ có tiền là muốn ép chị ấy làm gì thì làm. Tôi không cho phép anh đùa cợt tình cảm của chị gái tôi.”
Nhật Ly trợn mắt nhìn cô ta, miệng há ra muốn phản đối điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô thở dài nhìn sang Tuấn Kiệt giọng nói kiên quyết: “Anh bỏ tay tôi ra.”
Lam Linh nghe thấy Bích Liên nói như thế cũng trợn mắt kinh ngạc, cô ấy vội vã chạy tới phía trước lớn tiếng hỏi: “Hai người… hai người…”
Vừa hỏi, hai ngón trỏ của Lam Linh vừa chạm vào nhau mãi không diễn đạt ra thành lời.
Nhìn Lam Linh như vậy, tâm trạng Nhật Ly càng thêm tệ, cảm xúc của cô không từ nào có thể miêu tả nổi.
Một cỗ tức giận từ đâu ập đến nhấn chìm mọi tia lý trí.
Tại sao anh không trả lời?
Cô vùng tay thoát khỏi bàn tay anh, xách tà váy lên chạy khỏi căn phòng họp báo trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Bích Liên nhếch miệng lắc đầu cười tỏ vẻ thương hại.
Tuấn Kiệt cũng như nhận ra tâm trạng bất thường của Nhật Ly, lập tức đuổi theo.
Tiếng giày cao gót của Nhật Ly nện trên nền gạch men phát ra từng tiếng động chát chúa, gõ thẳng vào trong tâm trí cô như tiếng kêu gào vô vọng của một linh hồn đang bị lạc lõng.
Cô đi một vòng, sau đó ngước mắt nhìn lên.
Bị lạc.
Rõ ràng là cùng một dãy hành lang, cớ sao lại không thấy được cửa ra…
Cô ngơ ngác nhìn, cố ngước đôi mắt đã nhòe lệ nhưng cảm giác bất lực lập tức bủa vây.
Trước mặt Nhật Ly cũng chỉ là một đường cong đơn điệu có ánh sáng mập mờ, nhìn khuất tầm mắt cũng không thấy được lối ra. Từng trận gai lạnh, nổi da gà lập tức thay thế cho tâm trạng u ám lúc trước.
Tên thần kinh nào đã thiết kế ra một nơi như thế này?
Nhật Ly hoảng sợ, cúi xuống tháo đôi giày cầm ở trên tay như một món vũ khí phòng thân.
Sau đó cô mới rón rén bước từng bước về phía trước.
Bất chợt, một bóng đen vụt ngang qua như một cơn gió, ngay sau đó, cả người Nhật Ly bỗng nhẹ bẫng ngả nghiêng, bị cưỡng chế nhắm mắt lại không còn hay biết điều gì. Duy nhất nơi chóp mũi còn sót lại hương sen thoang thoảng.
Tuấn Kiệt đau lòng nhìn người phụ nữ của mình, anh cúi xuống đặt lên đôi mi vẫn còn đẫm nước mắt của cô một nụ hôn. Giọt nước mắt nóng hổi trên má anh cũng rơi xuống chạm vào đôi môi khô nứt của cô rồi ngấm vào bên trong.
“Xin hỏi ngài, lần trước ở tiệc cưới của cô Anly, đích thân ngài đã tới đó để đòi lại công bằng cho cô Nhật Ly. Hai người chắc hẳn là rất thân thiết phải không?”
“Hãy cho chúng tôi biết một chút về chuyện tình cảm của hai người đi.”
Mỗi câu hỏi của phóng viên đưa ra, trái tim của Nhật Ly lại thêm phần hoảng hốt. Đôi mắt đen thanh lãnh cũng không giấu nổi nỗi lo lắng. Cô lén lút liếc sang gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi kế bên và sống lưng thẳng tắp của cô nhóc Lam Linh ở phía bên kia.
Hoảng sợ…
Nhưng lại có một chút chờ mong.
Chờ đợi, muốn được nghe chính miệng anh nói ra những điều mà cô luôn muốn biết mà chẳng dám hỏi.
Đạo diễn Khắc Trung hơi nhíu mày. Ngay khi Tuấn Kiệt còn chưa đưa ra câu trả lời, ông ta đã quay sang gọi người phụ trách lại, thì thầm dặn dò một câu.
Ngay lập tức người đó đi ra phía trước dõng dạc thông báo buổi phỏng vấn đã kết thúc, các diễn viên phải đi vào phim trường làm việc.
Đáy mắt Bích Liên hiện lên một tia nuối tiếc. Cô ta đắc ý nhìn vào biểu cảm đau đớn của Nhật Ly lòng tự nhủ: [Mày thấy chưa, mày cũng như tao mà thôi, đều bị đàn ông đùa cợt.]
[Đừng có cố gắng thể hiện sự kiêu ngạo trước mặt tao, tao sẽ đập nát cho bằng hết.]
Đám phóng viên nghe người phụ trách nói xong, nhưng vẫn ngoan cố muốn ở lại chờ đợi câu trả lời, cho tới khi đội bảo vệ từ ngoài tiến vào, bọn họ mới miễn cưỡng rời khỏi.
Đến khi phòng họp báo yên tĩnh lại, đạo diễn Khắc Trung liền thúc giục mọi người trở về chuẩn bị cho tiệc liên hoan buổi tối nay. Lúc này Nhật Ly cũng mỉm cười đứng dậy muốn đi.
Trái tim cô chết lặng lạnh lẽo, cả người cũng mất đi chi giác, chỉ có những hành động gượng gạo do đại não còn chút xíu tỉnh táo điều khiển.
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay cứng rắn lạnh lẽo không kém bắt lại.
“Em chờ đã.” Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn cô nói. Khi nãy hơn ai hết anh đã muốn thừa nhận, muốn tuyên bố cô chính là người được anh bảo vệ nơi đầu tim khối óc.
Nhưng lại e sợ cô.
Anh đau khổ không hiểu, bản thân mình khủng khiếp nhường nào mới có thể bị cô hắt hủi đến vậy.
Anh đáng ghét tới mức khiến cô phải bằng mọi cách để rời xa…
“Bỏ ra.” Nhật Ly nhẹ giọng nói. Ngữ điệu của cô gần như tiếng thều thào của một người sắp chết.
Tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn vào hai người, Bích Liên thấy vậy che miệng cười khúc khích: “Tổng giám đốc Hùng Thiên, anh Kiệt à. Chị của tôi tuy nghèo nhưng không hèn, anh đừng tưởng cứ có tiền là muốn ép chị ấy làm gì thì làm. Tôi không cho phép anh đùa cợt tình cảm của chị gái tôi.”
Nhật Ly trợn mắt nhìn cô ta, miệng há ra muốn phản đối điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cô thở dài nhìn sang Tuấn Kiệt giọng nói kiên quyết: “Anh bỏ tay tôi ra.”
Lam Linh nghe thấy Bích Liên nói như thế cũng trợn mắt kinh ngạc, cô ấy vội vã chạy tới phía trước lớn tiếng hỏi: “Hai người… hai người…”
Vừa hỏi, hai ngón trỏ của Lam Linh vừa chạm vào nhau mãi không diễn đạt ra thành lời.
Nhìn Lam Linh như vậy, tâm trạng Nhật Ly càng thêm tệ, cảm xúc của cô không từ nào có thể miêu tả nổi.
Một cỗ tức giận từ đâu ập đến nhấn chìm mọi tia lý trí.
Tại sao anh không trả lời?
Cô vùng tay thoát khỏi bàn tay anh, xách tà váy lên chạy khỏi căn phòng họp báo trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Bích Liên nhếch miệng lắc đầu cười tỏ vẻ thương hại.
Tuấn Kiệt cũng như nhận ra tâm trạng bất thường của Nhật Ly, lập tức đuổi theo.
Tiếng giày cao gót của Nhật Ly nện trên nền gạch men phát ra từng tiếng động chát chúa, gõ thẳng vào trong tâm trí cô như tiếng kêu gào vô vọng của một linh hồn đang bị lạc lõng.
Cô đi một vòng, sau đó ngước mắt nhìn lên.
Bị lạc.
Rõ ràng là cùng một dãy hành lang, cớ sao lại không thấy được cửa ra…
Cô ngơ ngác nhìn, cố ngước đôi mắt đã nhòe lệ nhưng cảm giác bất lực lập tức bủa vây.
Trước mặt Nhật Ly cũng chỉ là một đường cong đơn điệu có ánh sáng mập mờ, nhìn khuất tầm mắt cũng không thấy được lối ra. Từng trận gai lạnh, nổi da gà lập tức thay thế cho tâm trạng u ám lúc trước.
Tên thần kinh nào đã thiết kế ra một nơi như thế này?
Nhật Ly hoảng sợ, cúi xuống tháo đôi giày cầm ở trên tay như một món vũ khí phòng thân.
Sau đó cô mới rón rén bước từng bước về phía trước.
Bất chợt, một bóng đen vụt ngang qua như một cơn gió, ngay sau đó, cả người Nhật Ly bỗng nhẹ bẫng ngả nghiêng, bị cưỡng chế nhắm mắt lại không còn hay biết điều gì. Duy nhất nơi chóp mũi còn sót lại hương sen thoang thoảng.
Tuấn Kiệt đau lòng nhìn người phụ nữ của mình, anh cúi xuống đặt lên đôi mi vẫn còn đẫm nước mắt của cô một nụ hôn. Giọt nước mắt nóng hổi trên má anh cũng rơi xuống chạm vào đôi môi khô nứt của cô rồi ngấm vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.