Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!
Chương 63: Tội gì không ăn
Gia Tộc Tiểu Ly
08/06/2022
Khi Bích Liên tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, toàn thân cô ta rã rời, mỗi một cử động nhỏ đều truyền tới đại não cảm giác đau đớn khó nhịn.
“Thằng già chết tiệt, sẽ có ngày bà chính tay giết chết mày!” Bích Liên gằn giọng, ánh mắt cô ta đỏ hoe ngập tràn sự tức giận.
Có mơ cô ta cũng chẳng bao giờ có thể ngờ được cuộc đời của mình sẽ có những lúc tệ hại như thế này.
Đương nhiên cô ta không thể ngờ được rồi, vì đây đâu phải là mơ, nó là ác mộng.
Lết cơ thể đầy những vết xanh tím vào phòng tắm, không lâu sau trong đó truyền ra tiếng nước hòa cùng tiếng khóc oán hận nức nở. Cái cơ thể mà cô ta vốn yêu quý chăm sóc kỹ lưỡng, bây giờ bỗng tàn tạ như một con búp bê nô lệ tình ái chính hiệu.
Chồng cô ta là một lão già bệnh hoạn, ngoài sở thích dâm loạn vô độ mọi lúc mọi nơi ra còn thích chơi đồ. Đôi khi còn không phải là đồ tình thú, có thể là một cái khăn lông khô khốc, thậm chí nguyên cả chiếc điện thoại đều bị cố ý nhét vào rồi bật nhạc rung, sau đó chơi cửa sau.
Cô ta vừa hoảng, vừa sướng nhưng nhiều hơn là cảm giác nhục nhã và thất bại.
Bích Liên nhìn dòng máu loãng hòa chung với chất nhầy đục bẩn thỉu từ giữa hai chân theo dòng nước chảy xuống, lại thêm một loạt viên bi thủy tinh cỡ nhỏ nhiều màu lọc cọc nẩy lên trên sàn nhà tắm mà run rẩy không thôi.
Lúc này cô ta đã vô cùng thấm thía vì sao mà hai người vợ trước của gã ta đã bị chết. Chính là bị hành hạ tới chết chứ còn gì? Vậy mà gã ta nói với bên ngoài ra sao nhỉ? Vì chồng hay phải đi xa nên là mắc bệnh trầm cảm.
Ôi trời, cơ mà nói vậy cũng đâu có sai!
Bị tra tấn như thế trong khoảng thời gian dài mà không trầm cảm, rồi phát điên mới là lạ.
Không được, cô ta cần phải thoát khỏi tình cảnh này.
Cuộc đời cô ta làm sao có thể bị chôn vùi ở đây được?
Bích Liên bỗng chốc lấy lại dũng khí, ánh mắt cũng trở nên oán độc.
Con đường duy nhất cô ta có thể tạm thời đi khỏi đây chính là vào đoàn làm phim. Nhưng cơ hội lại mười phần mong manh.
“Mày muốn tham gia vào buổi thử vai để có thể làm tao bẽ mặt? Muốn loại tao?”
Bích Liên chợt cười lên, tiếng cười kéo dài chứa chan sự mỉa mai, chua xót: “Mày không có cái tư cách đó!”
Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng tắm xong rồi ra ngoài tìm điện thoại gọi tới một số máy dịch vụ.
“Ai?” Giọng nói thô kệch của một gã đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Tôi được chị Ab giới thiệu, muốn thuê anh làm một chuyện. Tiền nong yên tâm.” Bích Liên nhếch mép nói.
Nghe tiếng đã biết đây là loại lưu manh dã man, đúng là hợp ý cô ta.
“Nói.” Gã đàn ông cộc lốc đáp lại.
“Tôi muốn anh dạy dỗ con ranh này một chút, mức độ càng nghiêm trọng, ảnh hưởng tâm lý càng nặng nề thì thưởng càng cao.” Bích Liên nêu ra yêu cầu độc ác của mình. “Thông tin và ảnh tôi sẽ gửi qua tin nhắn đa phương tiện.”
“Được, bao giờ làm?”
“Tôi mong sớm nhất nhận được kết quả.” Bích Liên vui vẻ cười.
“Ba chục triệu. Đây là còn rẻ đấy, ngồi tù bóc lịch về tội hiếp dâm hành hạ người khác là mười mấy năm tù.” Gã đàn ông rất chuyên nghiệp bổ sung. Có vẻ như gã chính là một tay chuyên nghiệp, công việc này cũng thường xuyên được thuê làm.
Đúng là loại tội ác tày trời.
“Không thành vấn đề. Gửi cho tôi số tài khoản, tôi chuyển trước một nửa, khi nào nhận được kết quả chuyển hết số còn lại.” Bích Liên rất hài lòng cô ta lập tức đáp ứng.
***
Cái chân đau của Nhật Ly đã khỏi, hôm nay cô vừa lĩnh lương và thưởng, tên sếp dở hơi còn bù một khoản gọi là hỗ trợ thăm hỏi ốm đau, lại thêm bảo hiểm nghề nghiệp… tính gộp lại mọi thứ cũng hơn ba mươi triệu.
Chẳng biết miếng bánh ngọt ở trên trời này có mùi vị âm mưu gì hay không, nhưng nó rơi trúng đầu kẻ đang đói khát như Nhật Ly thì cũng chẳng khác gì mỡ để miệng mèo.
Tội gì không ăn.
[Coi như anh trả công cho tôi phải chịu đựng anh trong hai tuần qua.] Nhật Ly thầm nghĩ.
Có như vậy thì cô cầm tiền mới cảm thấy vui vẻ không còn áy náy nữa.
Có tiền rồi thì đi trả nợ.
Tan làm một cái Nhật ly đã chạy tới ngân hàng, mau chóng thanh toán hết mọi nợ nần. Tài khoản liền rỗng nhưng đổi lại cô rất vui vẻ và mãn nguyện.
Xiềng xích năm năm qua đã được gỡ bỏ, đôi vai gầy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Món nợ trả góp này đối với một người có điều kiện thì chẳng đáng là bao nhưng với cô nó chính là con số không nhỏ. Như tới bây giờ, hai tháng cuối cùng tính thêm lãi là mười lăm triệu, một gấp ba lần mấy tháng đầu tiên.
Ba mươi triệu, tương đương với ba triệu đơn hàng nhận phí ship, khoảng mười lăm triệu kilomet chạy xe bất kể nắng mưa… Vậy mà chỉ một cái quẹt thẻ là xong.
Nhật Ly sung sướng vui vẻ đi tới quán pizza mình vẫn làm thêm, vốn dĩ chỉ là hiếm có dịp cô rảnh rang muốn đến đây với tư cách là khách hàng, sẽ tự thưởng cho mình một chiếc pizza để ăn mừng sự tự do của bản thân.
Nhưng mà Nhật Ly vừa vào, chị chủ quán đã mừng như vớ được vàng.
Có một đơn hàng đặt với số lượng bánh lớn mà giao cho người khác đi thì cô ta không tin tưởng nên lại nhờ Nhật Ly. Còn hứa thưởng thêm cho năm mươi nghìn tặng kèm một pizza cỡ lớn.
Nhật Ly bị dụ dỗ lập tức gật đầu.
Cô mang theo một xe kê ba mươi cái pizza đi theo chỉ dẫn chạy ra ngoại thành, đến một xã nghèo lạc hậu. Trong bóng chiều nhá nhem, những mái ngói càng tạo cho người ta cảm giác thấp lè tè, chỉ cần một người hơi cao đi vào hay đi ra đều sẽ phải cúi thấp đầu.
Đích cuối cùng của Nhật Ly là một ngôi nhà siêu vẹo nằm tận cuối đường, xung quanh im ắng không một bóng người. Chỉ thi thoảng có vài tiếng quạ kêu rác rác.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng liền rút điện thoại ra gọi lại cho chị chủ quán. Sau khi được xác nhận nhiều lần là địa chỉ ở đây, Nhật Ly mới hít một hơi thật sâu bê chồng bánh lên cẩn thận bước vào.
“Thằng già chết tiệt, sẽ có ngày bà chính tay giết chết mày!” Bích Liên gằn giọng, ánh mắt cô ta đỏ hoe ngập tràn sự tức giận.
Có mơ cô ta cũng chẳng bao giờ có thể ngờ được cuộc đời của mình sẽ có những lúc tệ hại như thế này.
Đương nhiên cô ta không thể ngờ được rồi, vì đây đâu phải là mơ, nó là ác mộng.
Lết cơ thể đầy những vết xanh tím vào phòng tắm, không lâu sau trong đó truyền ra tiếng nước hòa cùng tiếng khóc oán hận nức nở. Cái cơ thể mà cô ta vốn yêu quý chăm sóc kỹ lưỡng, bây giờ bỗng tàn tạ như một con búp bê nô lệ tình ái chính hiệu.
Chồng cô ta là một lão già bệnh hoạn, ngoài sở thích dâm loạn vô độ mọi lúc mọi nơi ra còn thích chơi đồ. Đôi khi còn không phải là đồ tình thú, có thể là một cái khăn lông khô khốc, thậm chí nguyên cả chiếc điện thoại đều bị cố ý nhét vào rồi bật nhạc rung, sau đó chơi cửa sau.
Cô ta vừa hoảng, vừa sướng nhưng nhiều hơn là cảm giác nhục nhã và thất bại.
Bích Liên nhìn dòng máu loãng hòa chung với chất nhầy đục bẩn thỉu từ giữa hai chân theo dòng nước chảy xuống, lại thêm một loạt viên bi thủy tinh cỡ nhỏ nhiều màu lọc cọc nẩy lên trên sàn nhà tắm mà run rẩy không thôi.
Lúc này cô ta đã vô cùng thấm thía vì sao mà hai người vợ trước của gã ta đã bị chết. Chính là bị hành hạ tới chết chứ còn gì? Vậy mà gã ta nói với bên ngoài ra sao nhỉ? Vì chồng hay phải đi xa nên là mắc bệnh trầm cảm.
Ôi trời, cơ mà nói vậy cũng đâu có sai!
Bị tra tấn như thế trong khoảng thời gian dài mà không trầm cảm, rồi phát điên mới là lạ.
Không được, cô ta cần phải thoát khỏi tình cảnh này.
Cuộc đời cô ta làm sao có thể bị chôn vùi ở đây được?
Bích Liên bỗng chốc lấy lại dũng khí, ánh mắt cũng trở nên oán độc.
Con đường duy nhất cô ta có thể tạm thời đi khỏi đây chính là vào đoàn làm phim. Nhưng cơ hội lại mười phần mong manh.
“Mày muốn tham gia vào buổi thử vai để có thể làm tao bẽ mặt? Muốn loại tao?”
Bích Liên chợt cười lên, tiếng cười kéo dài chứa chan sự mỉa mai, chua xót: “Mày không có cái tư cách đó!”
Nghĩ vậy, cô ta nhanh chóng tắm xong rồi ra ngoài tìm điện thoại gọi tới một số máy dịch vụ.
“Ai?” Giọng nói thô kệch của một gã đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Tôi được chị Ab giới thiệu, muốn thuê anh làm một chuyện. Tiền nong yên tâm.” Bích Liên nhếch mép nói.
Nghe tiếng đã biết đây là loại lưu manh dã man, đúng là hợp ý cô ta.
“Nói.” Gã đàn ông cộc lốc đáp lại.
“Tôi muốn anh dạy dỗ con ranh này một chút, mức độ càng nghiêm trọng, ảnh hưởng tâm lý càng nặng nề thì thưởng càng cao.” Bích Liên nêu ra yêu cầu độc ác của mình. “Thông tin và ảnh tôi sẽ gửi qua tin nhắn đa phương tiện.”
“Được, bao giờ làm?”
“Tôi mong sớm nhất nhận được kết quả.” Bích Liên vui vẻ cười.
“Ba chục triệu. Đây là còn rẻ đấy, ngồi tù bóc lịch về tội hiếp dâm hành hạ người khác là mười mấy năm tù.” Gã đàn ông rất chuyên nghiệp bổ sung. Có vẻ như gã chính là một tay chuyên nghiệp, công việc này cũng thường xuyên được thuê làm.
Đúng là loại tội ác tày trời.
“Không thành vấn đề. Gửi cho tôi số tài khoản, tôi chuyển trước một nửa, khi nào nhận được kết quả chuyển hết số còn lại.” Bích Liên rất hài lòng cô ta lập tức đáp ứng.
***
Cái chân đau của Nhật Ly đã khỏi, hôm nay cô vừa lĩnh lương và thưởng, tên sếp dở hơi còn bù một khoản gọi là hỗ trợ thăm hỏi ốm đau, lại thêm bảo hiểm nghề nghiệp… tính gộp lại mọi thứ cũng hơn ba mươi triệu.
Chẳng biết miếng bánh ngọt ở trên trời này có mùi vị âm mưu gì hay không, nhưng nó rơi trúng đầu kẻ đang đói khát như Nhật Ly thì cũng chẳng khác gì mỡ để miệng mèo.
Tội gì không ăn.
[Coi như anh trả công cho tôi phải chịu đựng anh trong hai tuần qua.] Nhật Ly thầm nghĩ.
Có như vậy thì cô cầm tiền mới cảm thấy vui vẻ không còn áy náy nữa.
Có tiền rồi thì đi trả nợ.
Tan làm một cái Nhật ly đã chạy tới ngân hàng, mau chóng thanh toán hết mọi nợ nần. Tài khoản liền rỗng nhưng đổi lại cô rất vui vẻ và mãn nguyện.
Xiềng xích năm năm qua đã được gỡ bỏ, đôi vai gầy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Món nợ trả góp này đối với một người có điều kiện thì chẳng đáng là bao nhưng với cô nó chính là con số không nhỏ. Như tới bây giờ, hai tháng cuối cùng tính thêm lãi là mười lăm triệu, một gấp ba lần mấy tháng đầu tiên.
Ba mươi triệu, tương đương với ba triệu đơn hàng nhận phí ship, khoảng mười lăm triệu kilomet chạy xe bất kể nắng mưa… Vậy mà chỉ một cái quẹt thẻ là xong.
Nhật Ly sung sướng vui vẻ đi tới quán pizza mình vẫn làm thêm, vốn dĩ chỉ là hiếm có dịp cô rảnh rang muốn đến đây với tư cách là khách hàng, sẽ tự thưởng cho mình một chiếc pizza để ăn mừng sự tự do của bản thân.
Nhưng mà Nhật Ly vừa vào, chị chủ quán đã mừng như vớ được vàng.
Có một đơn hàng đặt với số lượng bánh lớn mà giao cho người khác đi thì cô ta không tin tưởng nên lại nhờ Nhật Ly. Còn hứa thưởng thêm cho năm mươi nghìn tặng kèm một pizza cỡ lớn.
Nhật Ly bị dụ dỗ lập tức gật đầu.
Cô mang theo một xe kê ba mươi cái pizza đi theo chỉ dẫn chạy ra ngoại thành, đến một xã nghèo lạc hậu. Trong bóng chiều nhá nhem, những mái ngói càng tạo cho người ta cảm giác thấp lè tè, chỉ cần một người hơi cao đi vào hay đi ra đều sẽ phải cúi thấp đầu.
Đích cuối cùng của Nhật Ly là một ngôi nhà siêu vẹo nằm tận cuối đường, xung quanh im ắng không một bóng người. Chỉ thi thoảng có vài tiếng quạ kêu rác rác.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng liền rút điện thoại ra gọi lại cho chị chủ quán. Sau khi được xác nhận nhiều lần là địa chỉ ở đây, Nhật Ly mới hít một hơi thật sâu bê chồng bánh lên cẩn thận bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.